Từng trận gió mãnh liệt thổi qua bên tai, Mặc Ngưng Sơ nằm trên lưng của Thu Nguyệt, vừa nhìn ánh trăng dường như vô tận, lạnh lẽo đến mức giống như muốn hóa thành đầm nước sâu thẳm tĩnh mịch.
"Tiểu Chủ Tử, Mặc Huyền trúng độc gì? Có thể chết không ? Vậy người làm gì với hắn vậy? Có thể giết hắn nhanh hơn không?" Ngược lại Thu Nguyệt một khắc cũng không thôi om sòm, thao thao bất tuyệt hỏi.
"Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại." Mặc Ngưng Sơ vỗ một đấm lên trên trán hắn.
"Vậy bây giờ đi Cửu vương phủ là muốn tìm ai? Tìm Cửu vương gia kia? Chẳng lẽ hắn chính là kẻ hạ độc? Người muốn đi nơi đó làm gì? Bắt hung thủ? Muốn thuốc giải? Hay là. . . . . Ưmh ưmh ưmh. . . . ."
Hai tay Mặc Ngưng Sơ bịt cái miệng kéo dài giống như vô tận của hắn, âm trầm cười cười: " tiểu Thu Nguyệt, còn ồn ào một câu nữa, ta liền xé rách nó!"
". . . . ."
Thu Nguyệt ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng bỗng chốc, sắc mặt hắn chợt trầm xuống, sát khí bùng lên khắp người! ! Dừng lại thật nhanh, một tay đỡ Mặc Ngưng Sơ, một tay đánh bay ám khí dài nửa xích (1 xích = 1/3 mét), phi thân ngăn cản, giống như một trận gió lớn lao vùn vụt tới, cản lại công kích muốn thẳng tắp xuyên qua tâm mạch của hắn! !
Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, Thu Nguyệt đã nhỏ giọng nói: " U Để Ngân! !"
" . . . . ."
Mặc Ngưng Sơ vạch đen đầy mặt buông tay đang bịt miệng hắn ra, hắn lặp lại một câu thật nhanh: " Tiểu Chủ tử, có kẻ địch! !"
Trong lúc nói chuyện, sát khí hắc ám đã từ bốn phương tám hướng vọt tới, chạy như bay trên nóc nhà, bọn họ cơ hồ đã bị hoàn toàn bao vây ở bên trong! !
Mặc Ngưng Sơ vỗ một chưởng trên người Thu Nguyệt, khí thế thái sơn áp đảo có một không hai: "Thu Nguyệt! Lên! ! Cắn chết bọn họ!"
". . . . ." Ánh mắt Thu Nguyệt run rẩy, tiểu Chủ tử, ngài xem ta là chó sao?
"Ngưng phi nương nương, xin dừng bước."
Từ trong bóng tối vang lên một giọng nam xa lạ mà lạnh lùng.
Một khắc sau, một nam tử áo đen chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, khuôn mặt thanh tú, hai tay nắm lấy nhau, thi lễ, hướng về phía Mặc Ngưng Sơ nói: "Tại hạ Phượng Minh, phụng lệnh chủ nhân, đặc biệt ở đây chờ đợi Ngưng phi nương nương, cũng đặc biệt để cho ta chuyển cáo, nếu muốn thuốc giải, xin bỏ những người khác qua một bên, một mình cùng ta đến nơi ở của chủ nhân, chủ nhân chỉ muốn nói chuyện một chút với Ngưng phi nương nương, cũng sẽ không tổn thương ngài."
Mặc Ngưng Sơ nhìn hắn, chậm rãi nói: " ngươi nghĩ rằng sai khiến được người này?"
Thu Nguyệt rất không hài lòng với xưng hô " người này", nghẹo đầu nhìn Mặc Ngưng Sơ.
Phượng Minh không đổi sắc mặt: "Chủ nhân giao phó, chỉ đem một mình Ngưng phi nương nương đi thôi."
"Chủ nhân nhà ngươi là ai?"
"Ngưng phi nương nương đi rồi sẽ biết."
"Thu Nguyệt." Mặc Ngưng Sơ thản nhiên kêu: "Giải quyết bọn họ, đi Cửu vương phủ."
Thu Nguyệt cũng sửng sốt: "Tiểu Chủ tử?"
Phượng Minh lại càng nhíu mày: "Ngưng phi nương nương, độc của Tể tướng đại nhân không thể kéo dài, nếu ngài muốn bảo vệ tính mạng của hắn, liền theo ta đi, đi Cửu vương phủ chỉ tốn công vô ích, ngài hẳn là người biết việc này chứ, mời theo Phượng Minh đi trước."
Mặc Ngưng Sơ dừng một chút, chậm rãi tuột xuống từ trên lưng Thu Nguyệt.
Phượng Minh hơi nghiêng người, không kháng cự làm ra tư thế “xin mời”.
Mặc Ngưng Sơ nháy nháy mắt, đột nhiên giương giương môi nở nụ cười: "Ai nói bản nương nương cần thuốc giải kia?"
Sắc mặt Phượng Minh âm trầm: "Ngưng phi nương nương, nói như vậy, người hoàn toàn không để ý sống chết của phụ thân người?"
"Ai nói bản nương nương không thèm để ý?" Thanh âm Mặc Ngưng Sơ nhẹ nhàng khoan khoái lại âm vang, trong bóng đêm vô tận giống như chuông bạc.
Phượng Minh giơ tay lên đè xuống gân xanh giật giật trên trán, cố gắng duy trì thanh âm bình tĩnh: "Vậy liền xin nương nương đi với ta, chủ nhân đã nói qua, hắn sẽ không làm thương tổn. . . . ."
Mặc Ngưng Sơ làm như không có chuyện gì cắt lời hắn, nói với Thu Nguyệt: "Hắn thật là một kẻ ngu, nghe không hiểu tiếng người."
Thu Nguyệt đã hiểu được, cười càng thêm sáng lạn,"Vậy ta có thể không khách khí?"
Mặc Ngưng Sơ gật đầu một cái: "Ngàn vạn không cần khách khí."
Gân xanh nhảy loạn trên trán Phượng Minh, hắn hung hăng chen vào lời nói của hai người bọn họ không coi ai ra gì kia, tốn hơi thừa lời nói: "Xin người. . . . ."
"Bịch! ! ! !"
Một chưởng đã hung hăng đánh vào ngực chắn, nhất thời hắn không phản ứng kịp, chưởng phong của Thu Nguyệt đã quét ngang qua hắn mười bảy mười tám lần, cuối cùng một đấm đánh lên gương mặt bên trái của hắn, làm đầu hắn kêu ầm ầm một tiếng, trong miệng đầy máu tanh, hàm răng cũng bị đánh rớt mấy cái, công kích kia thừa lực níu lấy hắn thiếu chút nữa bị đánh bay ra ngoài, Mặc Ngưng Sơ hét lớn một tiếng: "Bắt sống!"
Thu Nguyệt lập tức đưa tay nắm lấy vạt áo Phượng Minh, không để cho hắn ngã thành bánh thịt trên đất, Mặc Ngưng Sơ lại bổ sung một câu: "Còn có bọn họ!"
Thu Nguyệt đầy vạch đen rồi, chỉ thấy" bọn họ" trong miệng Mặc Ngưng Sơ đã vèo vèo đánh tới từ bốn phương tám hướng, nhắm ngay mục tiêu, khóa chặt Mặc Ngưng Sơ ở giữa công kích, nhanh chóng đánh xuống! ! ! ! !
"Cẩn thận!" Hắn giận dữ kêu một tiếng, cầm Phượng Minh trong tay coi như ám khí mà ném tới.
Hiển nhiên địa vị của Phượng Minh này không thấp, vừa đánh tới Ảnh Vệ rối rít tránh hắn ra, cũng thu lực đánh lại, muốn thừa lúc Thu Nguyệt bảo vệ Mặc Ngưng Sơ mà nhanh chóng cứu hắn về.
Nhưng ngay khi bọn họ nghĩ là thành công, Mặc Ngưng Sơ đột nhiên móc ra một vật từ trong tay áo, lớn tiếng quát: "Xem ám khí! ! ! !"
Mọi người sửng sốt, bị sát khí kinh người bao phủ khắp nơi, cũng không phân rõ thực hư, lập tức rối rít lui về phía sau mấy bước, nhưng lúc định thần lại, vật kia chỉ là một quả đào được giặt sạch sẽ. . . . .
". . . . ." Phượng Minh vô lực giãy giụa, cặp mắt suy yếu nhìn mình cứ như vậy thua trong tay đôi chủ tớ kì quái này, hắn bị đánh ngồi phịch ở trên nóc nhà, hận không thể róc xương lóc thịt một đám lớn ảnh vệ vô dụng.
Khóe miệng Thu Nguyệt khẽ co quắp, vừa trở tay đã giải quyết xong bảy người, sát khí của hắn vòng xung quanh Mặc Ngưng Sơ, mới có thể vừa vặn làm điệu bộ nàng ném ra quả đào yếu ớt kia giống như ám khí.
Lần này phái ra số lượng tử sĩ hơi nhiều, tầng tầng lớp lớp mai phục bốn phía, tính luôn đám tiếp theo, đã nhiều hơn năm mươi người, mặc dù không là đối thủ của hắn, nhưng nếu như thực sự đối phó, bên cạnh còn có một Mặc Ngưng Sơ có cũng như không, thì cũng không phải đơn giản như vậy. Xem ra " chủ nhân" trong miệng bọn họ muốn mạnh mẽ bắt Tiểu Chủ Tử, không mang nàng tới không bỏ qua!
Đám ảnh vệ vừa bị dọa lui được ăn một bài học, tức giận càng thêm sôi trào, đều bị Thu Nguyệt nhiễm sát ý, hai mắt đỏ bừng, lại một lần nữa như tổ ong mãnh liệt mà tấn công! ! !
"Xem ám khí! ! !"
Lại một lần nữa, lúc âm thanh trong vắt này vang lên, không ai đi để ý ——
Nhưng lúc này đây, bột phấn bay đầy trời, phần lớn bay tới chỗ đám tử sĩ không hề cảnh giác, lập tức hít vào vài ngụm, tiếp đó đau đớn đến rơi thẳng xuống đất lăn qua lăn lại.
"Mới vừa rồi chỉ là ta lấy nhầm, đồ ngốc." Mặc Ngưng Sơ vỗ vỗ tay, quay đầu nhìn Thu Nguyệt tựa như trách cứ: "Vì sao ngươi lại chậm chạp như vậy? Mau giải quyết, có chuyện quan trọng gấp rút hơn!"
Thu Nguyệt: " . . . . ."
"Tiểu Chủ Tử, Mặc Huyền trúng độc gì? Có thể chết không ? Vậy người làm gì với hắn vậy? Có thể giết hắn nhanh hơn không?" Ngược lại Thu Nguyệt một khắc cũng không thôi om sòm, thao thao bất tuyệt hỏi.
"Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại." Mặc Ngưng Sơ vỗ một đấm lên trên trán hắn.
"Vậy bây giờ đi Cửu vương phủ là muốn tìm ai? Tìm Cửu vương gia kia? Chẳng lẽ hắn chính là kẻ hạ độc? Người muốn đi nơi đó làm gì? Bắt hung thủ? Muốn thuốc giải? Hay là. . . . . Ưmh ưmh ưmh. . . . ."
Hai tay Mặc Ngưng Sơ bịt cái miệng kéo dài giống như vô tận của hắn, âm trầm cười cười: " tiểu Thu Nguyệt, còn ồn ào một câu nữa, ta liền xé rách nó!"
". . . . ."
Thu Nguyệt ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng bỗng chốc, sắc mặt hắn chợt trầm xuống, sát khí bùng lên khắp người! ! Dừng lại thật nhanh, một tay đỡ Mặc Ngưng Sơ, một tay đánh bay ám khí dài nửa xích (1 xích = 1/3 mét), phi thân ngăn cản, giống như một trận gió lớn lao vùn vụt tới, cản lại công kích muốn thẳng tắp xuyên qua tâm mạch của hắn! !
Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, Thu Nguyệt đã nhỏ giọng nói: " U Để Ngân! !"
" . . . . ."
Mặc Ngưng Sơ vạch đen đầy mặt buông tay đang bịt miệng hắn ra, hắn lặp lại một câu thật nhanh: " Tiểu Chủ tử, có kẻ địch! !"
Trong lúc nói chuyện, sát khí hắc ám đã từ bốn phương tám hướng vọt tới, chạy như bay trên nóc nhà, bọn họ cơ hồ đã bị hoàn toàn bao vây ở bên trong! !
Mặc Ngưng Sơ vỗ một chưởng trên người Thu Nguyệt, khí thế thái sơn áp đảo có một không hai: "Thu Nguyệt! Lên! ! Cắn chết bọn họ!"
". . . . ." Ánh mắt Thu Nguyệt run rẩy, tiểu Chủ tử, ngài xem ta là chó sao?
"Ngưng phi nương nương, xin dừng bước."
Từ trong bóng tối vang lên một giọng nam xa lạ mà lạnh lùng.
Một khắc sau, một nam tử áo đen chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, khuôn mặt thanh tú, hai tay nắm lấy nhau, thi lễ, hướng về phía Mặc Ngưng Sơ nói: "Tại hạ Phượng Minh, phụng lệnh chủ nhân, đặc biệt ở đây chờ đợi Ngưng phi nương nương, cũng đặc biệt để cho ta chuyển cáo, nếu muốn thuốc giải, xin bỏ những người khác qua một bên, một mình cùng ta đến nơi ở của chủ nhân, chủ nhân chỉ muốn nói chuyện một chút với Ngưng phi nương nương, cũng sẽ không tổn thương ngài."
Mặc Ngưng Sơ nhìn hắn, chậm rãi nói: " ngươi nghĩ rằng sai khiến được người này?"
Thu Nguyệt rất không hài lòng với xưng hô " người này", nghẹo đầu nhìn Mặc Ngưng Sơ.
Phượng Minh không đổi sắc mặt: "Chủ nhân giao phó, chỉ đem một mình Ngưng phi nương nương đi thôi."
"Chủ nhân nhà ngươi là ai?"
"Ngưng phi nương nương đi rồi sẽ biết."
"Thu Nguyệt." Mặc Ngưng Sơ thản nhiên kêu: "Giải quyết bọn họ, đi Cửu vương phủ."
Thu Nguyệt cũng sửng sốt: "Tiểu Chủ tử?"
Phượng Minh lại càng nhíu mày: "Ngưng phi nương nương, độc của Tể tướng đại nhân không thể kéo dài, nếu ngài muốn bảo vệ tính mạng của hắn, liền theo ta đi, đi Cửu vương phủ chỉ tốn công vô ích, ngài hẳn là người biết việc này chứ, mời theo Phượng Minh đi trước."
Mặc Ngưng Sơ dừng một chút, chậm rãi tuột xuống từ trên lưng Thu Nguyệt.
Phượng Minh hơi nghiêng người, không kháng cự làm ra tư thế “xin mời”.
Mặc Ngưng Sơ nháy nháy mắt, đột nhiên giương giương môi nở nụ cười: "Ai nói bản nương nương cần thuốc giải kia?"
Sắc mặt Phượng Minh âm trầm: "Ngưng phi nương nương, nói như vậy, người hoàn toàn không để ý sống chết của phụ thân người?"
"Ai nói bản nương nương không thèm để ý?" Thanh âm Mặc Ngưng Sơ nhẹ nhàng khoan khoái lại âm vang, trong bóng đêm vô tận giống như chuông bạc.
Phượng Minh giơ tay lên đè xuống gân xanh giật giật trên trán, cố gắng duy trì thanh âm bình tĩnh: "Vậy liền xin nương nương đi với ta, chủ nhân đã nói qua, hắn sẽ không làm thương tổn. . . . ."
Mặc Ngưng Sơ làm như không có chuyện gì cắt lời hắn, nói với Thu Nguyệt: "Hắn thật là một kẻ ngu, nghe không hiểu tiếng người."
Thu Nguyệt đã hiểu được, cười càng thêm sáng lạn,"Vậy ta có thể không khách khí?"
Mặc Ngưng Sơ gật đầu một cái: "Ngàn vạn không cần khách khí."
Gân xanh nhảy loạn trên trán Phượng Minh, hắn hung hăng chen vào lời nói của hai người bọn họ không coi ai ra gì kia, tốn hơi thừa lời nói: "Xin người. . . . ."
"Bịch! ! ! !"
Một chưởng đã hung hăng đánh vào ngực chắn, nhất thời hắn không phản ứng kịp, chưởng phong của Thu Nguyệt đã quét ngang qua hắn mười bảy mười tám lần, cuối cùng một đấm đánh lên gương mặt bên trái của hắn, làm đầu hắn kêu ầm ầm một tiếng, trong miệng đầy máu tanh, hàm răng cũng bị đánh rớt mấy cái, công kích kia thừa lực níu lấy hắn thiếu chút nữa bị đánh bay ra ngoài, Mặc Ngưng Sơ hét lớn một tiếng: "Bắt sống!"
Thu Nguyệt lập tức đưa tay nắm lấy vạt áo Phượng Minh, không để cho hắn ngã thành bánh thịt trên đất, Mặc Ngưng Sơ lại bổ sung một câu: "Còn có bọn họ!"
Thu Nguyệt đầy vạch đen rồi, chỉ thấy" bọn họ" trong miệng Mặc Ngưng Sơ đã vèo vèo đánh tới từ bốn phương tám hướng, nhắm ngay mục tiêu, khóa chặt Mặc Ngưng Sơ ở giữa công kích, nhanh chóng đánh xuống! ! ! ! !
"Cẩn thận!" Hắn giận dữ kêu một tiếng, cầm Phượng Minh trong tay coi như ám khí mà ném tới.
Hiển nhiên địa vị của Phượng Minh này không thấp, vừa đánh tới Ảnh Vệ rối rít tránh hắn ra, cũng thu lực đánh lại, muốn thừa lúc Thu Nguyệt bảo vệ Mặc Ngưng Sơ mà nhanh chóng cứu hắn về.
Nhưng ngay khi bọn họ nghĩ là thành công, Mặc Ngưng Sơ đột nhiên móc ra một vật từ trong tay áo, lớn tiếng quát: "Xem ám khí! ! ! !"
Mọi người sửng sốt, bị sát khí kinh người bao phủ khắp nơi, cũng không phân rõ thực hư, lập tức rối rít lui về phía sau mấy bước, nhưng lúc định thần lại, vật kia chỉ là một quả đào được giặt sạch sẽ. . . . .
". . . . ." Phượng Minh vô lực giãy giụa, cặp mắt suy yếu nhìn mình cứ như vậy thua trong tay đôi chủ tớ kì quái này, hắn bị đánh ngồi phịch ở trên nóc nhà, hận không thể róc xương lóc thịt một đám lớn ảnh vệ vô dụng.
Khóe miệng Thu Nguyệt khẽ co quắp, vừa trở tay đã giải quyết xong bảy người, sát khí của hắn vòng xung quanh Mặc Ngưng Sơ, mới có thể vừa vặn làm điệu bộ nàng ném ra quả đào yếu ớt kia giống như ám khí.
Lần này phái ra số lượng tử sĩ hơi nhiều, tầng tầng lớp lớp mai phục bốn phía, tính luôn đám tiếp theo, đã nhiều hơn năm mươi người, mặc dù không là đối thủ của hắn, nhưng nếu như thực sự đối phó, bên cạnh còn có một Mặc Ngưng Sơ có cũng như không, thì cũng không phải đơn giản như vậy. Xem ra " chủ nhân" trong miệng bọn họ muốn mạnh mẽ bắt Tiểu Chủ Tử, không mang nàng tới không bỏ qua!
Đám ảnh vệ vừa bị dọa lui được ăn một bài học, tức giận càng thêm sôi trào, đều bị Thu Nguyệt nhiễm sát ý, hai mắt đỏ bừng, lại một lần nữa như tổ ong mãnh liệt mà tấn công! ! !
"Xem ám khí! ! !"
Lại một lần nữa, lúc âm thanh trong vắt này vang lên, không ai đi để ý ——
Nhưng lúc này đây, bột phấn bay đầy trời, phần lớn bay tới chỗ đám tử sĩ không hề cảnh giác, lập tức hít vào vài ngụm, tiếp đó đau đớn đến rơi thẳng xuống đất lăn qua lăn lại.
"Mới vừa rồi chỉ là ta lấy nhầm, đồ ngốc." Mặc Ngưng Sơ vỗ vỗ tay, quay đầu nhìn Thu Nguyệt tựa như trách cứ: "Vì sao ngươi lại chậm chạp như vậy? Mau giải quyết, có chuyện quan trọng gấp rút hơn!"
Thu Nguyệt: " . . . . ."
/276
|