Hiển Đức đế nhíu mày, đứa nhỏ này làm sao vậy?
Vương Phúc ở bên cạnh nhìn, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Yến Việt: " Nhị hoàng tử, Hoàng thượng ở chỗ này, ngài đừng nên vui quá mà lễ tiết đều quên."
Lời nói này của y tựa như bừng tỉnh Yến Việt đang ngẩn người.
Hắn mê mang ngẩng đầu nhìn Hiển Đức đế, Hiển Đức đế tận lực làm gương mặt mình nhu hòa xuống, nhìn đứa bé ông đã từng thật lòng yêu thích.
Sau đó ông nhìn thấy Yến Việt như bị chấn kinh, thế nhưng quay đầu liền chạy!
Chạy....
Vương Phúc nghẹn họng nhìn thân ảnh nho nhỏ kia lấy tốc độ cực kỳ nhanh nhẹn chạy đi, cẩn thận nhìn vẻ mặt Hoàng thượng.
Vị Nhị điện hạ này vừa động lòng trắc ẩn của hoàng thượng đã khiến người tức giận đi.
Vẻ mặt Hiển Đức đế không hiện ra vui buồn, ông nhìn thoáng qua phương hướng Yến Việt chạy, cũng không có đuổi theo.
" Vương phúc." Ông nhàn nhạt phân phó: " Đi, đem tư liệu về cuộc sống mấy năm nay của tiểu nhị về đây, đặt lên án thư cho trẫm."
Vương phúc vội cúi đầu tuân lệnh.
" Về đi."
Hiển Đức đế nói xong cũng không lưu lại, cũng không có ý tứ đi xem Yến Việt, dẫn đầu rời đi.
Yến Việt chạy về tiểu viện của mình.
Vào trong sân đóng cửa, vẻ mặt bàng hoàng không biết làm sao biến mất không thấy, một lần nửa trở về mặt không biểu tình.
Chung Tình vẫn ngồi dưới gốc cây đại thụ.
Ở trong trí nhớ Yến Việt, việc Mẫu Đơn tỷ tỷ thường làm nhất chính là ngồi dưới gốc đại thụ.
Hắn chưa nhìn thấy cô ăn, cũng chưa gặp cô nghỉ ngơi.
Chung Tình nhìn thấy một màn lúc nãy.
Cô dịu dàng nói với Yến Việt: " Nếu ta đoán không nhầm, không lâu nữa, Phụ hoàng sẽ đến đón đệ."
Trên mặt cô mang theo tươi cười, Yến Việt có thể rời khỏi nơi này là việc rất tốt.
Yến Việt cúi đầu, không có cao hứng như trong tưởng tượng.
Chung Tình nghi ngờ nhìn hắn, chẳng lẽ đứa nhỏ này còn vì truyện lúc trước mà tức giận?
Cô suy nghĩ, vươn tay, nhẹ xoa đầu Yến Việt.
Yến Việt bất ngờ được đối xử dịu dàng, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Chung Tình.
Lúc này không phải giả vờ, hắn thật sự ngạc nhiên.
Nhìn bộ dáng đứa nhỏ, cảm giác quái dị trong lòng Chung Tình biến mất.
Cô cười nói: " Còn nhỏ tuổi, tâm tư đừng nặng như vậy, ít nhất trước mặt tỷ tỷ, đệ không cần giả vờ thâm trầm."
Yến Việt nhìn cô bỗng nhiên nhỏ giọng nói: " Mẫu Đơn tỷ tỷ, nếu đệ rời đi nơi này, tỷ sẽ rời đệ không?"
Đôi mắt hắn nhìn cô chăm chú, hiển nhiên vô cùng để ý câu trả lời của cô.
Chung Tình sửng sốt, không dự đoán được Yến Việt lại lo lắng vấn đề này.
Không lẽ vừa rồi đứa nhỏ không tự nhiên là do điều này?
Trong lòng cô bật cười, lại có vui mừng trào ra ---- xem ra ở chung trong thời gian dài, không phải không có tác dụng.
Đứa nhỏ này, ít nhất bắt đầu tham luyến bản thân.
Cô mỉm cười nhìn Yến Việt: " Đệ nghĩ cái gì đâu, Mẫu Đơn tỷ tỷ sẽ không rời khỏi đệ."
Trước khi nam chủ trưởng thành trở nên cường đại, cô đến bảo vệ hắn.
Cũng không phải rời đi tiểu viện này liền có tất cả hy vọng.
Đối với Yến Việt mà nói, nơi nguy hiểm nhất chính là thâm cung gϊếŧ người không thấy máu.
/157
|