Chung Tình cũng không ở cùng với Thường Tranh quá lâu.
Vị thế của cô và Thường Tranh vẫn còn chênh lệch, gần gũi quá mức cũng không tốt cho Thường Tranh; ngược lại dễ khiến anh bị người ta lợi dụng gây chuyện.
Đào Yêu thì chẳng phải kiêng nể gì, nhưng liên lụy đến Thường Tranh thì rất có thể sẽ khiến anh mất đi cuộc sống bình lặng như bây giờ.
Hơn nữa, cô tin rằng Quách đạo sẽ thỏa hiệp.
Ba ngày sau, Quách đạo triệu tập toàn bộ đoàn phim lại.
Gương mặt của người đàn ông trung niên này không giấu được nét uể oải và bất đắc dĩ, ông nói ra quyết định của mình: Trong đoàn kịch ai có tuổi tác ngoại hình phù hợp, đều có thể thử vai nam chính.
Chung Tình biết, Quách đạo lực bất tòng tâm.
Không tìm được thế chân sớm, tình hình tài chính sẽ càng bất lợi.
Thực ra nếu Chung Tình chủ động giúp đỡ, dựa vào quan hệ của cô thì sẽ dễ dàng mời được một diễn viên thế vai nam chính.
Tiền đồ rộng mở của cô, có thể nói, trong tương lai không tự mình tìm chết thì vô cùng xán lạn.
Chỉ cần cô mở lời, chẳng cần biết là do tín nhiệm cô hay để cô nợ một món ân tình, thì ít ra ở Thiên Ngu không thiếu người bổ khuyết vai nam chính.
Nhưng Chung Tình lại không làm vậy.
Lúc này, dù chỉ còn một tia hy vọng mong manh, Quách đạo sẽ không để những người nghiệp dư này vào mắt.
Nếu không tranh thủ thời cơ thì tới bao giờ Thường Tranh mới lộ diện được?
Chung Tình đứng ở một bên, thấy Thường Tranh sau khi nghe Quách đạo nói ra yêu cầu, trong mắt bừng lên vui sướng cùng khao khát, không nhịn được mà nhìn về phía cô.
Chung Tình liền cụp mắt.
Giữa chốn đông người thế này, cô và Thường Tranh không nên quá thân mật.
Không ít người bất ngờ với quyết định của Quách Đạo. Chung Tình còn nghe hai vai phụ thầm thì với nhau, bảo là Quách đạo có lẽ là bí quá hóa liều rồi.
Quách đạo làm sao mà không biết, quyết định của mình quá sức điên rồ?
Bây giờ thà đi tìm vài diễn viên trẻ tuổi chưa có danh tiếng thì còn đáng tin hơn.
Nhưng mà…
Ông nhìn qua phía Thường Tranh, rồi lại nhìn về phía Đào Yêu đang tỏ vẻ không liên can.
Cô gái này, từ lúc mới vào nghề đã là truyền kỳ rồi, trở thành một minh tinh có một không hai.
Cô có vận khí tốt như thế, liệu có thể đem đến cho ông kỳ tích không?
Chung Tình cùng vài diễn viên đứng xem nhân viên đoàn phim nhanh chân tiến đến chỗ Quách đạo.
Làm việc trong đoàn phim này, ngoài mục đích kiếm tiền, ít nhiều gì họ cũng nuôi mộng tưởng với nghiệp diễn xuất.
Lúc này lại có được cơ hội như vậy, ai mà không muốn thử sức?
Nhưng mà… nghiệp dư vẫn là nghiệp dư thôi.
Nét mặt của Quách đạo ngày càng sa sầm.
Phó đạo diễn ở cạnh ông nhìn dòng người vừa đăng ký thử vai đi ra ngoài, gằn tiếng nói với ông: “Quách đạo, tôi đã nói rồi, những người này không có thực lực đâu. Bây giờ chúng ta dành thời gian thử hỏi vài người bạn tốt, kiểu gì cũng tìm được một diễn viên có kinh nghiệm.”
Quách đạo nghiêm mặt không nói gì.
Ông xem danh sách ghi danh trên tay mình.
Ở dưới có một nét chữ mạnh mẽ đẹp đẽ, chỉ cần liếc nhìn là nhớ ngay – Thường Tranh.
”Từ từ, chờ họ thử vai xong đã.” Ông điềm nhiên nói.
Vị thế của cô và Thường Tranh vẫn còn chênh lệch, gần gũi quá mức cũng không tốt cho Thường Tranh; ngược lại dễ khiến anh bị người ta lợi dụng gây chuyện.
Đào Yêu thì chẳng phải kiêng nể gì, nhưng liên lụy đến Thường Tranh thì rất có thể sẽ khiến anh mất đi cuộc sống bình lặng như bây giờ.
Hơn nữa, cô tin rằng Quách đạo sẽ thỏa hiệp.
Ba ngày sau, Quách đạo triệu tập toàn bộ đoàn phim lại.
Gương mặt của người đàn ông trung niên này không giấu được nét uể oải và bất đắc dĩ, ông nói ra quyết định của mình: Trong đoàn kịch ai có tuổi tác ngoại hình phù hợp, đều có thể thử vai nam chính.
Chung Tình biết, Quách đạo lực bất tòng tâm.
Không tìm được thế chân sớm, tình hình tài chính sẽ càng bất lợi.
Thực ra nếu Chung Tình chủ động giúp đỡ, dựa vào quan hệ của cô thì sẽ dễ dàng mời được một diễn viên thế vai nam chính.
Tiền đồ rộng mở của cô, có thể nói, trong tương lai không tự mình tìm chết thì vô cùng xán lạn.
Chỉ cần cô mở lời, chẳng cần biết là do tín nhiệm cô hay để cô nợ một món ân tình, thì ít ra ở Thiên Ngu không thiếu người bổ khuyết vai nam chính.
Nhưng Chung Tình lại không làm vậy.
Lúc này, dù chỉ còn một tia hy vọng mong manh, Quách đạo sẽ không để những người nghiệp dư này vào mắt.
Nếu không tranh thủ thời cơ thì tới bao giờ Thường Tranh mới lộ diện được?
Chung Tình đứng ở một bên, thấy Thường Tranh sau khi nghe Quách đạo nói ra yêu cầu, trong mắt bừng lên vui sướng cùng khao khát, không nhịn được mà nhìn về phía cô.
Chung Tình liền cụp mắt.
Giữa chốn đông người thế này, cô và Thường Tranh không nên quá thân mật.
Không ít người bất ngờ với quyết định của Quách Đạo. Chung Tình còn nghe hai vai phụ thầm thì với nhau, bảo là Quách đạo có lẽ là bí quá hóa liều rồi.
Quách đạo làm sao mà không biết, quyết định của mình quá sức điên rồ?
Bây giờ thà đi tìm vài diễn viên trẻ tuổi chưa có danh tiếng thì còn đáng tin hơn.
Nhưng mà…
Ông nhìn qua phía Thường Tranh, rồi lại nhìn về phía Đào Yêu đang tỏ vẻ không liên can.
Cô gái này, từ lúc mới vào nghề đã là truyền kỳ rồi, trở thành một minh tinh có một không hai.
Cô có vận khí tốt như thế, liệu có thể đem đến cho ông kỳ tích không?
Chung Tình cùng vài diễn viên đứng xem nhân viên đoàn phim nhanh chân tiến đến chỗ Quách đạo.
Làm việc trong đoàn phim này, ngoài mục đích kiếm tiền, ít nhiều gì họ cũng nuôi mộng tưởng với nghiệp diễn xuất.
Lúc này lại có được cơ hội như vậy, ai mà không muốn thử sức?
Nhưng mà… nghiệp dư vẫn là nghiệp dư thôi.
Nét mặt của Quách đạo ngày càng sa sầm.
Phó đạo diễn ở cạnh ông nhìn dòng người vừa đăng ký thử vai đi ra ngoài, gằn tiếng nói với ông: “Quách đạo, tôi đã nói rồi, những người này không có thực lực đâu. Bây giờ chúng ta dành thời gian thử hỏi vài người bạn tốt, kiểu gì cũng tìm được một diễn viên có kinh nghiệm.”
Quách đạo nghiêm mặt không nói gì.
Ông xem danh sách ghi danh trên tay mình.
Ở dưới có một nét chữ mạnh mẽ đẹp đẽ, chỉ cần liếc nhìn là nhớ ngay – Thường Tranh.
”Từ từ, chờ họ thử vai xong đã.” Ông điềm nhiên nói.
/157
|