Edit: Diệc Linh Pisces
Khi cửa phòng vang lên, Chung Tình đang ngồi trong phòng bàn chuyện cuộc đời với hệ thống.
Sau đó cô đứng dậy định mở cửa theo bản năng.
Nhưng ngay khi chạm tay vào nắm thì cô chợt nhận ra gì đó, dừng một chút.
Là nam chủ.
Chung Tình hít một hơi thật sâu mới mở cửa.
"Tam gia." Cô nhàn nhạt chào anh nhưng không có ý định cho anh vào.
Lăng Hoàn Vũ vươn tay phải của mình về phía cô.
Chung Tình dõi theo động tác của anh thì thấy vết thương do thanh kiếm Sương Hàn của mình quét qua vẫn còn chảy máu.
"Vết thương em gây ra không cầm máu được." Lăng Hoàn Vũ trầm giọng nói.
Chung Tình sững sờ giây lát sau đó mới hiểu.
Cuối cùng lần này cô vẫn cho Lăng Hoàn Vũ vào.
Cô phất tay qua miệng vết thương của Lăng Hoàn Vũ, một tia kiếm khí vô hình được cô kéo lên, len lỏi thoát ra khỏi miệng vết thương của đối phương.
Thần Khí khác với những món vũ khí bình thường là ở chỗ vũ khí bình thường thì khả năng kiếm đạo của võ sĩ cần phải đạt đến trình độ cao, lúc đó uy lực của kiếm mới có thể bộc lộ ra.
Mà Thần Khí, cho dù là người thường sử dụng thì vẫn có thể phóng ra năng lượng mạnh mẽ.
Tất nhiên, tiền đề là người này phải nhận được sự chấp nhận của Thần Khí.
Miệng vết thương của Lăng Hoàn Vũ chứa kiếm khí của thanh Sương Hàn, nếu Chung Tình không rút nó ra khỏi miệng vết thương thì kiếm khí sẽ tiếp tục tàn sát, cuối cùng không thể làm gì.
Cho nên quá trình này chắc chắn vô cùng đau đớn.
Chung Tình nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Lăng Hoàn Vũ, trong lòng nể phục --- Anh không giống như cô, luôn được hệ thống gian lận che chắn cảm giác đau vào thời điểm quan trọng.
Nhìn cô chỉ cần nhẹ nhàng phất tay một cái đã khiến miệng vết thương mà đến bác sĩ cũng bó tay phải ngừng chảy lại, Lăng Hoàn Vũ không thể nào không thấy kinh ngạc.
Chung Tình liếc anh một cái, "Tam gia, ổn rồi."
Hàm ý là anh có thể đi được rồi.
Nhưng Lăng Hoàn Vũ dường như không nghe thấy lời cô nói, ngồi yên trên ghế.
"Sao em không thích tôi?" Anh đột nhiên hỏi.
Chung Tình: "....."
Không thích còn cần có lý do sao?
Lăng Hoàn Vũ nhìn cô chằm chằm: "Tôi vừa có quyền lực vừa giàu có, ngoại hình hấp dẫn, tôi cũng có thể thề rằng cả đời chỉ yêu em."
Khi nói những điều này, anh không hề tỏ ra tự mãn, anh vốn chỉ trình bày sự thật.
"Nên tại sao em không thích tôi?"
Vì sao không thích anh ư?
Chung Tình không thể trả lời câu hỏi này bởi vì cô rõ hơn ai hết rằng cô đã rung động.
Cô mấy máy môi: "Tam gia, từng có rất nhiều cô gái xinh đẹp, xuất chúng, xuất thân tốt thích ngài đúng không? Tại sao ngài không thích họ?"
Lăng Hoàn Vũ hơi ngẩn ra: "Tôi kinh tởm sự đụng chạm của họ."
Đôi mắt anh gần như dán lên người Chung Tình, "Nhưng Sương Hàn, tôi có thể nhận ra, thời điểm tôi hôn em, mặc dù em rất ngạc nhiên nhưng không hề ghét nó."
"Em không bài xích sự thân cận với tôi, chúng ta cũng không phải không có khả năng đến với nhau. Vậy vì sao em cứ từ chối tôi?"
Đối mặt với một Lăng Hoàn Vũ như vậy, Chung Tình có cảm giác muốn tránh cũng không tránh được.
Cô thở dài một hơi.
Đột nhiên, trái tim vừa loạn nhịp thì Sương Hàn kiếm lại xuất hiện.
Cùng lúc đó, bóng dáng của cô dần trở nên mờ nhạt, hoá thành một làn khói hoà vào thanh trường kiếm.
Khoảnh khắc sau đó, cơ thể cô lại hiện lên.
"Ngài thấy rõ chưa, Tam gia?"
Chung Tình nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lăng Hoàn Vũ: "Tôi không phải con người."
Lăng Hoàn Vũ dừng một chút mới chậm rãi nói: "Thanh kiếm này….."
Chung Tình gật đầu: "Chính là tôi."
******
27/12/2021
/157
|