Editor: Nguyễn Thủy
Nếu Thường Tranh từ chối lời đề nghị của Chung Tình, cô cũng không nói nhiều.
Chỉ là nói với Thường Tranh: " Những bản hợp đồng kia, lấy thân phận của cậu bây giờ tuyệt đối có thể tăng thêm điều kiện, hoặc là bây giờ cậu đừng thoát khỏi công ty cũ, cậu tiếp tục đóng phim hoặc chờ dịp qua lúc trao giải Kim Hoa."
Chung Tình tự tin, « khúc ca cát vàng » trong lễ trao giải Kim Hoa nhất định sẽ không phải tay không mà về.
Thậm chí có hy vọng lớn nhất sẽ trở thành bộ phim chiến thắng.
Tới lúc đó, nam chính Thường Tranh tự nhiên theo nước thuyền lên.
Càng không cần nói, Chung Tình cảm thấy, bản thân Thường Tranh cũng không phải tay không.
Sau khi Thường Tranh rời khỏi, Chung Tình nhận được điện thoại từ Trần Bình.
"....... Chị trần chị muốn đến đây? Được."
Chung Tình cười nói với hệ thống: " Xem ra ngày nhàn rỗi của tôi đã hết."
Chỉ là ý đồ Trần Bình đoán hơi lệch với suy đoán Đào Yêu.
" Ra nước ngoài học tập?" Chung Tình kinh ngạc.
Trần Bình gật đầu: " Phải, là quyết định của công ty, sẽ an bài con đường sau này của các nghệ sỹ."
Chung Tình trầm ngâm.
Sắc mặt Trần Bình có chút lo lắng: " Suy nghĩ của chị đồng ý với chuyện này, một nghệ sỹ nổi tiếng đến thế nào, nếu không thể duy trì sự tiến bộ cùng thời đại, chung quy cũng không phải kế lâu dài. Nhưng vấn đề lớn nhất......."
Chị nhìn Chung Tình: " Trong showbiz, thường gặp nhất chính là có mới nới cũ. Đào Yêu, em có thế nhẫn tâm từ bỏ sự nghiệp lúc này lựa chọn xuất ngoại không?"
Thật ra Chung Tình rất vui lòng.
Cô vốn không phải nghệ sỹ, đi vào thế giới này chỉ để giúp nam chủ.
Chuyện trở thành diễn viên nổi tiếng nhất, với bản thân cô cũng không có lực hấp dẫn lớn mấy.
Huống chi...
" Chị Trần, em còn trẻ mà đúng không?"
Chung Tình mỉm cười, trong đôi mắt mờ sương tràn đầy tự tin: " Hai năm trước em có thể nổi tiếng trong showbiz, hai năm sau, em càng thêm ưu tú, có gì phải lo lắng đâu?"
Trần Bình thở dài một hơi, không biết nên giải thích với cô những kỳ ngộ với quy tắc ngầm trong showbiz.
Nhưng mà......
Chị nhìn dung nhan không tỳ vết của Chung Tình, Đào Yêu không phải người theo lễ thường.
Chị gật đầu: " Vậy được, nếu em đã quyết định, chị liền gửi đơn lên công ty."
Làm người đại diện, tin tưởng cô một lần thì đã sao?
.................
Hai năm sau
Sân bay quốc tế ở Thành phố B.
Bên người đi theo trợ lý A Lam, tay cô kéo vali quần áo, qua cửa kiểm tra.
Trên người cô mặc áo khoác bằng nhung, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu xám, mũ kéo rất thấp chỉ để lộ nửa gương mặt.
Nhân viên kiểm tra có chút tò mò liếc mắt nhìn cô, nhóc cảm thấy cô gái này rất quen thuộc, nhưng phía sau có rất nhiều người nên cũng chưa nói gì.
"A! Là Thường Tranh!"
"Thường Tranh tới!"
"Thật là Thường Tranh!"
"Trời ạ lão công ta thật đẹp trai!"
"........"
Chung Tình nhìn người từ bên ngoài sân bay đi vào.
Cô xoay người nâng tầm mắt, vẻ mặt thanh diễm vô xong hiện ra.
Chung Tình nhìn phương hường âm thanh truyền đến.
Editor: Trời mưa lạnh chỉ muốn nằm trên giường.
Nếu Thường Tranh từ chối lời đề nghị của Chung Tình, cô cũng không nói nhiều.
Chỉ là nói với Thường Tranh: " Những bản hợp đồng kia, lấy thân phận của cậu bây giờ tuyệt đối có thể tăng thêm điều kiện, hoặc là bây giờ cậu đừng thoát khỏi công ty cũ, cậu tiếp tục đóng phim hoặc chờ dịp qua lúc trao giải Kim Hoa."
Chung Tình tự tin, « khúc ca cát vàng » trong lễ trao giải Kim Hoa nhất định sẽ không phải tay không mà về.
Thậm chí có hy vọng lớn nhất sẽ trở thành bộ phim chiến thắng.
Tới lúc đó, nam chính Thường Tranh tự nhiên theo nước thuyền lên.
Càng không cần nói, Chung Tình cảm thấy, bản thân Thường Tranh cũng không phải tay không.
Sau khi Thường Tranh rời khỏi, Chung Tình nhận được điện thoại từ Trần Bình.
"....... Chị trần chị muốn đến đây? Được."
Chung Tình cười nói với hệ thống: " Xem ra ngày nhàn rỗi của tôi đã hết."
Chỉ là ý đồ Trần Bình đoán hơi lệch với suy đoán Đào Yêu.
" Ra nước ngoài học tập?" Chung Tình kinh ngạc.
Trần Bình gật đầu: " Phải, là quyết định của công ty, sẽ an bài con đường sau này của các nghệ sỹ."
Chung Tình trầm ngâm.
Sắc mặt Trần Bình có chút lo lắng: " Suy nghĩ của chị đồng ý với chuyện này, một nghệ sỹ nổi tiếng đến thế nào, nếu không thể duy trì sự tiến bộ cùng thời đại, chung quy cũng không phải kế lâu dài. Nhưng vấn đề lớn nhất......."
Chị nhìn Chung Tình: " Trong showbiz, thường gặp nhất chính là có mới nới cũ. Đào Yêu, em có thế nhẫn tâm từ bỏ sự nghiệp lúc này lựa chọn xuất ngoại không?"
Thật ra Chung Tình rất vui lòng.
Cô vốn không phải nghệ sỹ, đi vào thế giới này chỉ để giúp nam chủ.
Chuyện trở thành diễn viên nổi tiếng nhất, với bản thân cô cũng không có lực hấp dẫn lớn mấy.
Huống chi...
" Chị Trần, em còn trẻ mà đúng không?"
Chung Tình mỉm cười, trong đôi mắt mờ sương tràn đầy tự tin: " Hai năm trước em có thể nổi tiếng trong showbiz, hai năm sau, em càng thêm ưu tú, có gì phải lo lắng đâu?"
Trần Bình thở dài một hơi, không biết nên giải thích với cô những kỳ ngộ với quy tắc ngầm trong showbiz.
Nhưng mà......
Chị nhìn dung nhan không tỳ vết của Chung Tình, Đào Yêu không phải người theo lễ thường.
Chị gật đầu: " Vậy được, nếu em đã quyết định, chị liền gửi đơn lên công ty."
Làm người đại diện, tin tưởng cô một lần thì đã sao?
.................
Hai năm sau
Sân bay quốc tế ở Thành phố B.
Bên người đi theo trợ lý A Lam, tay cô kéo vali quần áo, qua cửa kiểm tra.
Trên người cô mặc áo khoác bằng nhung, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu xám, mũ kéo rất thấp chỉ để lộ nửa gương mặt.
Nhân viên kiểm tra có chút tò mò liếc mắt nhìn cô, nhóc cảm thấy cô gái này rất quen thuộc, nhưng phía sau có rất nhiều người nên cũng chưa nói gì.
"A! Là Thường Tranh!"
"Thường Tranh tới!"
"Thật là Thường Tranh!"
"Trời ạ lão công ta thật đẹp trai!"
"........"
Chung Tình nhìn người từ bên ngoài sân bay đi vào.
Cô xoay người nâng tầm mắt, vẻ mặt thanh diễm vô xong hiện ra.
Chung Tình nhìn phương hường âm thanh truyền đến.
Editor: Trời mưa lạnh chỉ muốn nằm trên giường.
/157
|