Edit: Diệc Linh
Yến Việt đưa người tới một tiểu đình trong Ngự Hoa Viên.
Trong đình có ghế dài, nhưng Yến Việt không vội đặt người xuống mà chờ tới khi mấy cung nhân cẩn thận đặt mấy lớp đệm mềm mại phủ lên ghế dài rắn chắc mới nhẹ nhàng buông Chung Tình xuống.
╮(╯_╰)╭
Chung Tình ngượng ngùng: "Ta cũng không yếu ớt như vậy..."
Lời nói ngay lập tức bị Yến Việt cười nhẹ đánh gãy: "Nhưng ta cảm thấy Mẫu Đơn tỷ tỷ mềm yếu quý giá."
Trên mặt hắn hàm chứa ý cười, bên trong mắt lại ẩn giấu một tia bất an.
Trong lòng Chung Tình nháy mắt mềm xuống, nàng chủ động lôi kéo tay Yến Việt, đảm bảo nói: "A Việt yên tâm, chuyện lần đó chỉ là ngoài ý muốn. Ta đảm bảo sẽ không bao giờ có lần sau. "
Yến Việt rũ mắt nhìn đôi tay nắm lấy nhau của hai người, thần sắc mềm mại: "Ân, không có lần sau."
Chỉ cần nhớ lại, lúc ấy mình vừa từ Tây Bắc trở về, nhìn thấy Mẫu Đơn tỷ tỷ nằm trên giường không chịu tỉnh lại, trong lòng liền dâng lên nỗi bàng hoàng tuyệt vọng, cảm giác cả người như muốn phát điên.
Nếu còn lặp lại một lần nữa, hắn chắc chắn sẽ chết mất.
Có cung nhân đem điểm tâm tinh xảo dâng lên, Yến Việt liền chọn ra mấy món.
Thực ra Chung Tình cũng không cần phải ăn uống, chẳng qua vẫn nếm thử một chút.
"Đúng rồi, mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì?"
Trong lòng Chung Tình có chút tò mò, lấy hiểu biết của nàng về Hiển Đức Đế, hẳn là tuyệt đối không để Yến Việt ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Tay Yến Việt đang lột vỏ quýt cho nàng, nghe vậy nhẹ nhàng bâng quơ nói: " Khi đó vừa đúng lúc ta đánh thắng trận ở Tây Bắc, còn chưa về kinh đã nghe được tin phụ hoàng bạo bệnh mà chết. Phụ hoàng ra đi vội vàng, chưa có lập trữ vị, cho nên mấy vị hoàng tử trong cung tranh quyền đoạt lợi, đơn giản là ai thắng liền trở thành tân đế vương."
Hắn không có nói, chuyện hoàng đế bạo bệnh, mình có nhúng tay vào.
Ban đầu hắn cũng không định xuống tay nhanh như vậy. Hắn vốn định từ từ mưu tính, đến lúc nước chảy thành sông, cho dù Hiển Đức Đế chết cũng không ai dám hoài nghi.
Nhưng cố tình, đối phương lại chạm phải nghịch lân của hắn, đối với Mẫu Đơn tỷ tỷ nổi lên ý nghĩ xằng bậy!
Bị hoài nghi thì sao? Danh không chính ngôn không thuận thì sao?
Bên trong đồng tử Yến Việt nổi lên một tầng huyết sắc.
Hắn tham lam nhìn nữ tử trước mặt, chỉ cần nàng ở bên cạnh mình, cái gì cũng không quan trọng!
Hắn nói thì nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Chung Tình biết mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Một hoàng tử không có thực quyền như Yến Việt, muốn giành được thắng lợi hẳn đã trải qua không ít trắc trở.
Nàng thở dài một tiếng: "Khổ cho ngươi rồi."
Yến Việt lại cười, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Chung Tình: "Không khổ gì hết, mọi chuyện đều rất tốt, Mẫu Đơn tỷ tỷ cũng ở bên cạnh ta, A Việt rất thoả mãn."
Chung Tình chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương giống như muốn lột sạch mình ăn sạch sẽ.
[ Tém tém lại anh ơi (◕ᴗ◕✿) ]
Trong lòng nàng có chút không được tự nhiên, thuận miệng tìm một đề tài: "Hiện tại ngươi cũng đã hơn hai mươi tuổi, lại là vua một nước, ta ở lại trong cung của ngươi thì không ổn cho lắm."
Đặc biệt, nàng còn ở lại trong Càn Long Cung của hoàng đế.
Khuôn mặt Yến Việt biến sắc: "Mẫu Đơn tỷ tỷ có ý gì?"
Chung Tình cẩn thận chọn ngôn ngữ để nói: "Ngươi thân là vua một nước, dù sao cũng nên cưới Hoàng Hậu nạp phi tần..."
Lời còn chưa nói xong, Yến Việt đã lập tức đánh gãy.
Biểu tình của hắn vô cùng bực bội, ẩn chứa sự thất vọng cùng phẫn nộ: "Ta sẽ không nạp phi! Cũng không cưới Hoàng Hậu!"
Chung Tình kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn lại như vậy.
Yến Việt đau khổ nhìn nữ nhân trước mặt, nàng sao có thể dễ dàng nói ra loại lời thúc giục mình cưới hậu nạp phi?
______________________________________
Mấy chương cuối sẽ là một hồi ngược luyến tàn tâm, hi vọng các độc giả chuẩn bị sẵn tâm lý đọc ngược ಥ_ಥ
/157
|