Lâm Khả Tụng ngẩn người, vì sao cái gì Giang Thiên Phàm cũng biết hết vậy? Cô hận chết sự nhạy cảm của anh mất thôi. Không thể chừa lại cho người ta một đường sống sao?
Hôm nay tôi làm mì thịt bằm trộn nấm hương cho chú. Tôi nghĩ mình làm không đủ hoàn mỹ, nên muốn đến đây luyện tập.
Cô làm đi.
Câu trả lời của Giang Thiên Phàm khiến Lâm Khả Tụng kinh ngạc. Không phải người này thích yên tĩnh đến thành bệnh hay sao?
Xem ra dường như anh đang nghiên cứu món ăn mới... Tôi nghĩ tôi sẽ làm phiền anh.
Nếu như vậy, cô sẽ không bao giờ được dùng phòng bếp này.
Lâm Khả Tụng nghẹn lời.
Ý Giang Thiên Phàm là anh sẽ thường xuyên ở phòng bếp này?
Hơn nữa anh không để bụng việc cô đứng bên cạnh phát ra tiếng động đùng đùng?
Như cho dù anh không để bụng, cô cũng sẽ để ý! Vốn cô chỉ muốn tự mình tìm kiếm cách làm, nhưng thính lực của Giang Thiên Phàm nhạy cảm như thế, nếu cô vừa làm anh vừa nêu nhận xét, cô nhất định sẽ lúng túng!
Nếu cô không định dùng phòng bếp, khi rời khỏi mời đóng cửa lại. Giang Thiên Phàm xoay người sang chỗ khác, hướng về phía tủ chứa thực phẩm tươi.
Lâm Khả Tụng hạ quyết tâm, nấu ăn vốn để cho người ăn, vậy thì không nên sợ người khác đánh giá.
Hơn nữa Giang Thiên Phàm là thầy của cô, mỗi lời góp ý của anh đều có thể tinh tế chính xác hơn so với chính cô tự mò mẫn.
Vậy tôi phải quấy rầy rồi!
Lâm Khả Tụng đi vào phòng bếp, đóng cửa lại.
Cô chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn của của mình xong, bắt đầu chế biến món mì thịt bằm trộn nấm hương của mình từng bước một. So với khi ở trong nhà bếp của nhà chú, lúc này Lâm Khả Tụng tập trung hơn. Những chi tiết lúc trước không chú ý, ngay lúc này cô đang bù lại từng chút một.
Mãi đến khi cô trộn mì của mình xong, cô mới nhận thấy rằng từ đầu đến cuối, Giang Thiên Phàm đều đứng trước bàn, ôm tay cúi đầu, không hề nhúc nhích, không nói một tiếng nào.
Lâm Khả Tụng hiểu nếu đối phương đang im lặng suy nghĩ, tốt nhất mình không nên quấy rầy. Cô cúi đầu xuống, nếm thử mì mình tự làm.
Bởi vì cô không tìm thấy mì kiều mạch, nên cô chọn một loại mì thường được dùng để làm mì nước.
Ăn một miếng, cô mới biết đây là mì trứng. Loại mì này rất bình thường, nhưng cũng rất mềm. Cô đã nấu quá qua loa.
Bây giờ thịt bằm xào nấm hương cũng không tệ, nước dùng cũng rất vừa miệng, nhưng trộn lẫn với mì, có cảm giác như trâu đất xuống biển. Vị tươi mới bị nhão của mì lấn át, còn không ngon bằng khi làm ở nhà chú.
Lâm Khả Tụng hít một hơi, thất bại rồi. Nhưng cô lại không có cam đảm đổ mì đi trước mặt Giang Thiên Phàm. Mặc dù cô biết có lẽ sự chú ý của Giang Thiên Phàm căn bản không hề đặt trên người cô.
Cô định tiếp tục ăn mì, sau đó lặng lẽ bắt đầu lại.
Khi cô đã ăn hết hơn nửa bát, Giang Thiên Phàm bỗng mở miệng nói: Mang qua đây cho tôi nếm thử.
Lâm Khả Tụng run lên, suýt mắc nghẹn.
Không... Không cần đâu... Đồ ăn làm ra rất thất bại...
Cô chọn sai mì. Mì dùng làm mì trộn phải dai, không dễ nát. Nhưng cô chọn mì trứng, tuy loại mì này mềm, nhưng thời gian và sức lửa cũng rất khó nắm bắt. Nếu là tôi, phải dùng mì trứng làm mì trộn, sẽ vớt ra khi đã hơi mềm, chụng nước lạnh, rửa bột mì còn thừa đi, trộn mì với đá, giữ lại tính chất của mì này. Để sang một bên. Đợi xào thịt bằm và nấm hương xong, đem mì thả vào nước sôi nấu chín kĩ một lần nữa, mới trộn với thịt bằm nấm hương.
Anh còn chưa nếm mì trộn của cô, mà đã biết cô thất bại ở đâu rồi sao?
Điều này khiến cảm giác thất bại của Lâm Khả Tụng càng thêm nặng nề.
Vậy nên, tôi định làm lại một lần nữa. Lâm Khả Tụng nhớ bây giờ vẫn còn mì.
Giang Thiên Phàm lại vươn tay về phía cô: Mì đâu. Có lẽ chỗ thất bại của cô, không chỉ có như thế.
Lâm Khả Tụng ngây người hai giây. Đã lâu cô không bị Giang Thiên Phàm đâm dao rồi.
Lợn chết không sợ nước sôi. Dù sao cô cũng không thể làm ra món ăn thỏa mãn vị giác xảo quyệt của đối phương.
Bát mì này đã bị tôi nếm qua rồi. Lâm Khả Tụng tốt bụng nhắc nhở.
Giang Thiên Phàm không nói gì, chỉ cầm đũa lên, vừa gắp một miếng, mì liền đứt.
Lâm Khả Tụng ôm vai, cô có thể tượng tượng ra mình sẽ nhận được lời dánh giá như thế nào. Theo cô thấy, Giang Thiên Phàm nhất định sẽ không ăn món mì trộn này của cô.
Giang Thiên Phàm vẫn đưa mì vào trong miệng.
Thời gian xào thịt bằm và nấm hương nên cách nhau từ mười đến mười lăm giây. Nâm hương dùng hơi nhiều, lấn át hương vị vốn có của thịt bằm. Rượu thêm vào hơi thiếu, độ dày của miếng gừng nên giảm một nửa, nếu không vị của nó sẽ không thể bị ép ra hết rong dầu. Hơn nữa, so với lượng mì cô nấu, nước dùng thịt bằm nấm hương không đủ nhiều, cho nên không có cách nào trộn đều với mì.
Phải.
Đối với những thứ này, nếu Giang Thiên Phàm không nói ra, trọng điểm của cô có lẽ chỉ đặt trên việc mình chọn sai mì sợi. Nhưng khi anh dùng giọng điệu bình tĩnh không một gợn sóng nói ra, lâm Khả Tụng mới nhận ra thì ra chi tiết quan trọng mình cần chú ý lại còn nhiều như vậy.
Giang Thiên Phàm đẩy mì sang một bên, thản nhiên nói: Góp ý quan trọng nhất tôi có thể đưa ra cho cô là, khi cô lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, nhất định phải hiểu rõ đặc điểm của nó, bao gồm cả hương vị của nó, độ mềm và dai thậm chí còn cả mùi nữa. Cho dù là cùng một nguyên liệu nấu ăn, vẫn có những điểm khác nhau rất nhỏ do cách chế biến, cuối cùng tạo nên kết quả hoàn toàn khác nhau.
Tôi nhớ rồi.
Đi thôi. Giang Thiên Phàm cúi đầu lần thứ hai, nhìn bát nhỏ trước mặt.
Bây giờ, Lâm Khả Tụng cẩn thận hơn rất nhiều, lần này cuối cùng cô cũng tìm được mì kiều mạch, hơn nữa bẻ một miếng, đưa vào trong miệng cảm thấy được độ dai của mì.
Khi cô làm xong mì trộn lần thứ hai, cô nếm một miếng. Vị mì không tệ, vị tươi của thịt bằm nấm hương cũng vừa ý cô.
Cô múc ra một bát nhỏ, đưa đến trước mặt Giang Thiên Phàm.
Nếu là tôi, tôi sẽ nấu mì kiều mạch thêm một phút. Mì kiều mạch không giống mì trứng. Mì trứng dể hấp thu vị nước tương, nhưng bản thân mì kiều mạch không dễ nhập vị như vậy, nấu thêm một phút để sợi mì có thêm không gian hấp thu vị nước tương, sẽ ngon hơn. Mặt khác, bây giờ cô chọn sai vị trí thịt heo. Đây không phải thịt lưng. Tuy cô rất giỏi quan sát, không đảo tiếp khi thịt sắp chín kĩ, nhưng trong miếng thịt thiếu vị tươi non của thịt lưng.
Giang Thiên Phàm đẩy bát sang một bên.
Lâm Khả Tụng nhận lấy, suy nghĩ, xem ra bản thân còn có vấn đề lớn trong việc chọn nguyên liệu.
Cô không hề cảm thấy chán nản, ít nhất Giang Thiên Phàm vẫn đang hướng dẫn cô. Cô không ngừng làm lại, không ngừng cải tiến, cô phát hiện bản thân ngày càng chú tâm khi nấu nướng. Ví dụ như lượng nấm hương nổi trên mặt nước, ví dụ như độ trong của mì, ví dụ như kích thước miếng thịt cùng với thời gian ướp rượu dài hay ngắn.
Mà điều khiến Lâm Khả Tụng vui chính là, ít nhất Giang Thiên Phàm không bắt cô ăn hết mì làm hỏng.
Mì cũng không khác gì canh cải trắng bạc hà, vậy nhưng sẽ khiến người ta no chết.
Vô tình, tời đã sáng.
Mà mì Lâm Khả Tụng đặt trước mặt Giang Thiên Phàm cũng ngày càng ngày càng nhiều. Chính Lâm Khả Tụng cũng không biết rốt cuộc mình đã làm bao nhiêu phần, nhưng Giang Thiên Phàm luôn chỉ ra thiếu sót của cô.
Đến khi mì kiều mạch trong phòng bếp được dùng hết, Lâm Khả Tụng nhìn Giang Thiên Phàm ăn miếng mì cuối cùng.
Nếu là lúc trước khi cô hoàn toàn không biết gì về Giang Thiên Phàm, có lẽ cô sẽ rất chán nản thậm chí tức giận vì sự soi mói của anh, nhưng khi cô thấy Giang Thiên Phàm dùng thái độ nghiêm túc nếm thử mì trộn của mình, cho dù anh có đề xuất đề nghị bao nhiêu chi tiết đi chăng nữa, Lâm Khả Tụng vẫn có cảm giác được tôn trọng.
Vẫn không đủ hoàn mỹ phải không?
Nếu lượng mì giảm bớt một phần năm, vị sẽ ngon hơn.
Ừ. Có điều mì kiều mạch đã bị tôi dùng hết rồi.
Nhưng rất ngon. Giang Thiên Phàm tiếp tục ăn bát mì kia không nhanh không chậm.
Đây là món đầu tiên Lâm Khả Tụng làm khiến Giang Thiên Phàm ăn miếng thứ hai.
Thật không? Nếu anh cảm thấy không hoàn mỹ... Sao có thể ngon được? Lâm Khả Tụng cảm thấy Giang Thiên Phàm đang cổ vũ mình.
Nhưng mà, anh không giống người sẽ nói dối để cổ vũ người khác.
Không có gì hoàn mỹ, chính bởi lí do này, chúng ta mới theo đuổi sự hoàn mỹ. Giang Thiên Phàm buông đũa xuống, quay về phía Lâm Khả Tụng, Phần mì trộn này, mì kiều mạch được giữ lửa vừa phải. Cô phải nhớ kĩ cảm giác này. Miếng thịt cắt rất đều, thời gian ướp muối cũng vừa đúng. Nắm bắt thời gian xào với nấm hương rất khá. Nếu có bất kì một mật thám ẩm thực Michelin nào ăn được bát mì này, tôi tin hẳn bọn họ sẽ cho cô một đánh giá dao nĩa.
Lâm Khả Tụng chớp mắt. Cô đã từng nghe cách bình sao Michelin. Mỗi mật thám bình thẩm mỹ thực đều không nói ra thân phận của bản thân trước, trước khi được đánh giá cấp sao, đầu tiên phải có tư cách ký hiệu dao nĩa.
Giang Thiên Phàm vừa khích lệ cô sao?
Qua đây.
Hả?
Cô nếm thử tương Hà Lan này xem.
Tương Hà Lan?
Lâm Khả Tụng đang đoán rốt cuộc hương vị loại tương Giang Thiên Phàm cho mình nếm thử là hương vị gì, cô thật sự chưa từng gặp qua. Nhưng khiến cô không tưởng tượng được chính là, Giang Thiên Phàm cầm chiếc thìa tinh tế múc nước tương màu vàng, nhẹ nhàng ngâng lên bằng một tay, duỗi ra hướng về phía Lâm Khả Tụng.
Ngón tay anh có phong độ động lòng người, càng khỏi phải để đến bộ dáng anh cầm thìa múc tương vô cùng tao nhã, Lâm Khả Tụng không dám lạ gần, sợ bản thân sẽ phá hoại cảm giác tốt đẹp này.
lâm Khả Tụng? Giang Thiên Phàm nghiêng mặt qua, dường như đang cảm nhận sự tới gần của cô.
Cô hít một hơi, đi hai ba bước lên phía trước, cúi đầu xuống, ngậm chặt thìa.
Cô có ảo giác, bàn tay đang cầm thìa của Giang Thiên Phàm dường như đang nâng cằm cô. Vì thế cô giống như chạy thoát thân, thu đầu về.
Cô ăn được gì?
Ừm... lâm Khả Tụng mím môi, để vị tương Hà Lan dứng lại trên đầu lưỡi càng lâu càng tốt, Có lòng đỏ tứng, nước chanh, hành lá, mỡ bò, giấm trắng... dường như còn có mù rượu...
Rượu nho trắng.
A...
đây là tương Hà Lan truyền thống. Nếu là sườn heo mâm xôi nướng than, ăn kèm với tương tương này, hương vị sẽ rất bình thường, hơn nữa còn rất béo. Nếu là cô, cô sẽ thay đổi tương này như thế nào?
Sườn heo mâm xôi nướng than? Tôi không nghĩ ra là vị gì...
Nếu không biết món này có hương vị gì, làm sao cô biết tương rưới lên món chính phải có vị thế nào? Hơn nữa phần lớn, tương Hà Lan đều hợp với bánh trứng hoặc măng tây. Thế nhưng Giang Thiên Phàm lại muốn dùng nó kết hợp với Sườn heo mâm xôi nướng than? Có thể phối hợp không?
Cô chờ tôi một chút.
Giang Thiên Phàm lại đang vào bếp làm cho cô một phần sườn heo mâm xôi nướng than!
Bên ngoài xốp giòn, mang theo mùi mâm xôi, khiến miệng Lâm Khả Tụng bắt đầu ướt, hai má không còn cảm giác, chỉ muốn cắn một miếng lớn.
Giang Thiên Phàm thay cô cắt một miếng sườn heo nướng, chấm một chút tương Hà Lan, đưa về phía Lâm Khả Tụng.
Bây giờ tự nhiên hơn khi nãy rất nhiều, Lâm Khả Tụng duỗi thẳng cổ, ngậm chặt miếng sườn heo nướng kia. Cô cẩn thận để nước sườn nướng không chảy xuống tay Giang Thiên Phàm.
Nhưng khi cô đứng thẳng dậy, ngón tay Giang Thiên Phàm hơi hướng về phía trước, đầu ngón tay lướt qua cằm Lâm Khả Tụng.
Cô biết không phải anh cố ý, cô biết anh không nhìn thấy, nhưng sự va chạm ngắn ngủi kia, khiến trái tim cô như khí cầu chứa đầy khí, dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Thế nào? Giọng nói của Giang Thiên Phàm vẫn như cũ.
Lâm Khả Tụng thong thả nhai kĩ. Sườn heo nướng được nêm hoàn mỹ, giữ lửa chính xác cùng khống chế thời gian khiến thịt heo rất ngon. Hương than nướng và quả mâm xôi dung hợp, vô cùng ý vị. Mà tương Hà Lan Lâm Khả Tụng nghĩ sẽ không phối hợp bây giờ cũng tăng thêm một phần mềm cho thịt heo. Nhưng thật sự trên đầu lưỡi thiếu một hương vị khiến người ta cảm thấy hài hòa.
Để tôi nghĩ một chút...
Trong đầu Lâm Khả Tụng bỗng hiện ra hàng thịt dê nướng than trên đường. Những hương liệu này, vị như vậy, nước miếng chảy ròng ròng...
Có phải gia thêm một chút thì là không? Chẳng hạn như bột thì là?
Lâm Khả Tụng không chắc chắn nói, dù sao thì bỏ thì là vào tương Hà Lan, rất kì quái thì phải?
Hoặc là ớt? Để hương vị tăng lên một chút?
Giang Thiên Phàm không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng suy nghĩ.
Ngay khi Lâm Khả Tụng cảm thấy ý nghĩ quả mình thật sự rất không có giá trị thực tế, Giang Thiên Phàm lại cắt một miếng mỡ bò, sau đó thả thì là vào trong dầu, mùi hương nồng nồng tỏa ra bốn phía. Sau đó anh lại bỏ lá gì đó vào, hơn mười giây sau, trộn nước này với tương Hà Lan.
Anh cái cắt một miếng sường nướng nhỏ, chấm một chút nước sốt.
Lâm Khả Tụng cho rằng anh sẽ kếu cô qua nếm thử, nhưng anh lại đưa sườn heo nướng vào miệng mình.
Khi anh nuốt sườn heo xuống, đường yết hầu như nước chảy, cô cũng nuốt nước bọt theo bản năng.
Chuyện đó...mùi vị thế nào?
Cô thử một lần sẽ biết. Giang Thiên Phàm không đút cho cô ăn.
Điều này khiến Lâm Khả Tụng thất vọng khó hiểu. Tuy thất vọng như vậy có phần buồn cười. Cô cũng không phải mèo nhỏ anh nuôi, ngửa đầu híp mắt, tỏ vẻ lười biếng chờ chủ nhân cưng chiều.
Tự mình ra tay, cơm no áo ấm.
Lâm Khả Tụng cắt một miếng sườn nướng lớn, sau khi chấm tương liền đưa vào trong miệng.
Thật thần kì! Giang Thiên Phàm không bó tí ớt nào vào, vị cay cay ngọt ngịt này đến từ đâu? Không thể là tỏi, cũng không thể là thì là... Chẳng lã là lá xanh kia?
Lâm Khả Tụng lén đưa mảnh lá xanh nhỏ trên đĩa ăn vào trong miệng.
Vị ngọt ngọt cùng cay cay như hồi hương, còn có chút đắng. Nhưng vị đắng này lại rất có ý vị.
Lá xanh kia là gì vậy? Lâm Khả Tụng tò mò hỏi.
Là cỏ long hao.
Lâm Khả Tụng nhớ mình đã từng thấy loại hương liệu này trong sách. Hôm nay cô thật sự đã thu hoạch không ít! Đầu tiên là tương Hà Lan, sau đó là cỏ long hao.
Cô cảm thấy vị như thế nào?
Tương Hà Lan kết hợp với sườn heo nướng than tốt hơn lúc đầu! Nhưng tôi cảm thấy... nói thế nào nhỉ?
Hương vị phong phú hơn lúc đầu cũng kích thích vị giác hơn nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không gắn kết.
Vị chua và mùi hương vốn có của quả mâm xôi đã bị lấn át.
Giang Thiên Phàm vừa nói xong, Lâm Khả Tụng có cảm giác được mở mang tầm mắt.
Đúng! Chính là cái này! Sườn heo hướng than và mùi mâm xôi rất ăn khớp! Nhưng vị tỏi và thì là đều quá nhiều, ưu điểm của mâm xôi không rõ!
Ừ.
Giang Thiên Phàm mang tới một quả táo, nói với Lâm Khả Tụng: Gọt vỏ.
Lâm Khả Tụng không nói hai lời, mang dao nhỏ tới, gọt vỏ táo the vòng tròn.
Lấy một miếng nhỏ, thử vị chua.
Lâm Khả Tụng im lặng ghi nhớ điều này. Cô phát hiện cho dù Giang Thiên Phàm đang làm gì, đều xác định hương vị hoac75 tính chất của mỗi loại nguyên liệu nấu ăn trước.
Cô ăn một miếng, mà mặt Giang Thiên Phàm cũng hơi hướng về phía cô, cô căng thẳng cắt một miếng nhỏ, đưa vào trong miệng anh.
Khóe miệng anh vẫn có cảm giác rất thần bí, khi miếng táo lại gần miệng anh, Lâm Khả Tụng bỗng lưu luyến khó hiểu.
Mãi đến khi môi trên của đối phương hơi nhấp lên đầu ngón tay cô, mềm mại và ấm áp như vậy, hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của Lâm Khả Tụng.
Ừm. độ chua và ngọt vô cùng cân đối. Ép nước táo đi.
Được.
Lâm Khả Tụng lấy một máy ép tay nhỏ, ép nước táo.
Giang Thiên Phàm múc hai thìa cà phê nước táo, trộn vào tương Hà Lan, sau đó cắt thêm một miếng sườn nướng, nếm thử.
Ừm, bây giờ đã tốt hơn nhiều.
Thật không? Tôi cũng muốn nếm thử!
Hương vị thật sự rất tuyệt! Bất kể là hương vị, vị gia vị hay dư vị, đều khonng6 chê vào đâu được.
Lâm Khả Tụng không nhịn được ăn sạch phần sườn nướng còn lại.
Khi cô nuốt xuống miêng cuối cùng, cô mới ý thức được Giang Thiên Phàm đang ơ bên cô, chưa đi khỏi.
Cô có thể ăn thật đấy.
Bởi vì ngon mà! Đây là lời ca ngợi xuất phát từ đáy lòng của Lâm Khả Tụng.
Đối với cô mà nói, cái gì cũng ngon.
...
Có điểu sở dĩ nó ngon, cũng có một phần công lao của cô. Cách bỏ thêm thì là tuy khác thường, nhưng hiệu quả.
Trong lòng Lâm Khả Tụng có chút vui vẻ, lại có chút oán giận.
Tôi nói này anh Giang, khi anh khen người có thể đừng nghe như đang phê bình không?
Chuẩn bị một chút, đi đến nhà hàng của Elis với tôi một chút.
Hả?
Phòng phụ bếp là nơi rèn luyện tốt. Hơn nữa hôm nay có người rất quan trọng muốn tới đó dùng cơm, tôi sẽ đích thân nấu món chính.
Món chính gì? Lâm Khả Tụng tò mò đưa đầu lại gần.
Sườn heo mâm xôi nướng than.
Cái gì? Không phải món bọn họ mới làm sao?
Giang Thiên Phàm vươn tay, đặt lên trán Lâm Khả Tụng, đẩy đầu cô ra: Cô chắn đường rồi.
Lâm Khả Tụng sờ sờ cái trán của mình.
Một đêm giằng co với mì thịt bằm trộn nấm hương, không phải cô nên được đặc biệt cho phép ngủ một giấc thật ngon sao?
Có điều, vữa nghĩ đến việc Giang Thiên Phàm nói món ăn bọn họ vừa cùng hoàn thành sẽ được dùng để chiêu đãi khách quý, một chút mệt mỏi cũng không có, toàn thân tràn đầy hăng hái!
Hôm nay phòng phụ bếp đã không còn bận rộn như lúc đó.
Ngoại trừ cắt cà rốt, tỏi và các loại nguyên liệu phối hợp, Bội Phách kiến nhẫn chỉ Lâm Khả Tụng thái thịt bò hơn.
Thịt bò ở các vị trí khác nhau có cách thái khác nhau. Thậm chí cách thái khác nhau cũng quyết định độ dày khác nhau của miếng thịt bò.
Dưới sự chỉ dẫn của Bội Phách, Lâm Khả Tụng cắt được ba miếng thịt bò phi lê. Phần thịt bò trên sương sống này là bộ phận non mềm nhất, không chứa mỡ.
Tiếp theo lại xử lí mấy miếng thịt bò cắt hạt lựu.
Từ góc độ này nhìn về phía đầu bếp, Giang Thiên Phàm và Elis đang phối hợp rất ăn ý.
Elis đang chế biến sò biển chiên cỏ thơm, lại có thể luôn đưa nguyên liệu phối hợp cho Giang Thiên Phàm, thậm chí còn nhắc nhở độ chín của sườn nướng của anh.
Diều này khiến Lâm Khả Tụng hâm mộ.
Bội Phách gõ đầu Lâm Khả Tụng: Tập trung.
A... Tôi chỉ tò mò thôi mà.
Tò mò cái gì?
Anh Giang và Elis hợp tác như đạ biết rất lâu rồi vậy.
Chờ cô cũng trở thành đầu bếp ưu tú, cô sẽ biết rất nhiều chuyện không cần dùng ngôn ngữ, cô chỉ cần nhìn, liền biết tiếp theo là gì.
Không biết khách quý hôm nay là ai...
Lại có thể khiến Giang Thiên Phàm suy nghĩ điều chế tương Hà Lan cả đêm.
Cô có biết thung lũng điện tử không?
Đương nhiên biết.
Người tới hôm nay là tổng giám đốc hành chính Mạch Khảo Luân của công ty internet SNR và một vị cổ đông mới của công ty họ. Thời gian trước công ty SNR vì để lộ bí mật khách hàng mà gặp nguy cơ, là vị cổ đông mới này đề xuất phương án giải quyết giúp tổn thất của SNR hạ đến mức thấp nhất. Vậy nên anh Mạch Khảo Luân mở tiệc chiêu đãi vị cổ đông mới này ở đây, bày tto3 lòng cảm ơn nhân tiện tăng cường trao đổi.
A..., thì ra là như vậy.
Được rồi, điều cô nên hỏi cũng đã hỏi, làm việc đi!
Rất dễ nhận thấy, món chính của Giang Thiên Phàm và Elis được Mạch Khảo Luân ưu ái, Elis kéo Giang Thiên Phàm đến gặp Mạch Khảo Luân.
Ngồi trên bàn là Mạch Khảo Luân, cố vấn pháp luật của công ty và một người châu Á trẻ tuổi.
Mạch Khảo Luân bắt tay với Elis và Giang Thiên Phàm, dùng giọng điệu vô cùng tán tưởng nói: Vị sò biển hôm nay rất tươi. Còn có sườn haeo nướng, thật sự quá kinh diễm! Tôi và những người bạn tôi đều cảm thấy thật đáng tiếc, vì sao sườn heo nướng không thể nhiều hơn một chút?
Elis nở nụ cười, Giang Thiên Phàm chỉ thản nhiên nói: Như vậy, các anh mới có thể tới lần thứ hai.
Hôm nay tôi làm mì thịt bằm trộn nấm hương cho chú. Tôi nghĩ mình làm không đủ hoàn mỹ, nên muốn đến đây luyện tập.
Cô làm đi.
Câu trả lời của Giang Thiên Phàm khiến Lâm Khả Tụng kinh ngạc. Không phải người này thích yên tĩnh đến thành bệnh hay sao?
Xem ra dường như anh đang nghiên cứu món ăn mới... Tôi nghĩ tôi sẽ làm phiền anh.
Nếu như vậy, cô sẽ không bao giờ được dùng phòng bếp này.
Lâm Khả Tụng nghẹn lời.
Ý Giang Thiên Phàm là anh sẽ thường xuyên ở phòng bếp này?
Hơn nữa anh không để bụng việc cô đứng bên cạnh phát ra tiếng động đùng đùng?
Như cho dù anh không để bụng, cô cũng sẽ để ý! Vốn cô chỉ muốn tự mình tìm kiếm cách làm, nhưng thính lực của Giang Thiên Phàm nhạy cảm như thế, nếu cô vừa làm anh vừa nêu nhận xét, cô nhất định sẽ lúng túng!
Nếu cô không định dùng phòng bếp, khi rời khỏi mời đóng cửa lại. Giang Thiên Phàm xoay người sang chỗ khác, hướng về phía tủ chứa thực phẩm tươi.
Lâm Khả Tụng hạ quyết tâm, nấu ăn vốn để cho người ăn, vậy thì không nên sợ người khác đánh giá.
Hơn nữa Giang Thiên Phàm là thầy của cô, mỗi lời góp ý của anh đều có thể tinh tế chính xác hơn so với chính cô tự mò mẫn.
Vậy tôi phải quấy rầy rồi!
Lâm Khả Tụng đi vào phòng bếp, đóng cửa lại.
Cô chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn của của mình xong, bắt đầu chế biến món mì thịt bằm trộn nấm hương của mình từng bước một. So với khi ở trong nhà bếp của nhà chú, lúc này Lâm Khả Tụng tập trung hơn. Những chi tiết lúc trước không chú ý, ngay lúc này cô đang bù lại từng chút một.
Mãi đến khi cô trộn mì của mình xong, cô mới nhận thấy rằng từ đầu đến cuối, Giang Thiên Phàm đều đứng trước bàn, ôm tay cúi đầu, không hề nhúc nhích, không nói một tiếng nào.
Lâm Khả Tụng hiểu nếu đối phương đang im lặng suy nghĩ, tốt nhất mình không nên quấy rầy. Cô cúi đầu xuống, nếm thử mì mình tự làm.
Bởi vì cô không tìm thấy mì kiều mạch, nên cô chọn một loại mì thường được dùng để làm mì nước.
Ăn một miếng, cô mới biết đây là mì trứng. Loại mì này rất bình thường, nhưng cũng rất mềm. Cô đã nấu quá qua loa.
Bây giờ thịt bằm xào nấm hương cũng không tệ, nước dùng cũng rất vừa miệng, nhưng trộn lẫn với mì, có cảm giác như trâu đất xuống biển. Vị tươi mới bị nhão của mì lấn át, còn không ngon bằng khi làm ở nhà chú.
Lâm Khả Tụng hít một hơi, thất bại rồi. Nhưng cô lại không có cam đảm đổ mì đi trước mặt Giang Thiên Phàm. Mặc dù cô biết có lẽ sự chú ý của Giang Thiên Phàm căn bản không hề đặt trên người cô.
Cô định tiếp tục ăn mì, sau đó lặng lẽ bắt đầu lại.
Khi cô đã ăn hết hơn nửa bát, Giang Thiên Phàm bỗng mở miệng nói: Mang qua đây cho tôi nếm thử.
Lâm Khả Tụng run lên, suýt mắc nghẹn.
Không... Không cần đâu... Đồ ăn làm ra rất thất bại...
Cô chọn sai mì. Mì dùng làm mì trộn phải dai, không dễ nát. Nhưng cô chọn mì trứng, tuy loại mì này mềm, nhưng thời gian và sức lửa cũng rất khó nắm bắt. Nếu là tôi, phải dùng mì trứng làm mì trộn, sẽ vớt ra khi đã hơi mềm, chụng nước lạnh, rửa bột mì còn thừa đi, trộn mì với đá, giữ lại tính chất của mì này. Để sang một bên. Đợi xào thịt bằm và nấm hương xong, đem mì thả vào nước sôi nấu chín kĩ một lần nữa, mới trộn với thịt bằm nấm hương.
Anh còn chưa nếm mì trộn của cô, mà đã biết cô thất bại ở đâu rồi sao?
Điều này khiến cảm giác thất bại của Lâm Khả Tụng càng thêm nặng nề.
Vậy nên, tôi định làm lại một lần nữa. Lâm Khả Tụng nhớ bây giờ vẫn còn mì.
Giang Thiên Phàm lại vươn tay về phía cô: Mì đâu. Có lẽ chỗ thất bại của cô, không chỉ có như thế.
Lâm Khả Tụng ngây người hai giây. Đã lâu cô không bị Giang Thiên Phàm đâm dao rồi.
Lợn chết không sợ nước sôi. Dù sao cô cũng không thể làm ra món ăn thỏa mãn vị giác xảo quyệt của đối phương.
Bát mì này đã bị tôi nếm qua rồi. Lâm Khả Tụng tốt bụng nhắc nhở.
Giang Thiên Phàm không nói gì, chỉ cầm đũa lên, vừa gắp một miếng, mì liền đứt.
Lâm Khả Tụng ôm vai, cô có thể tượng tượng ra mình sẽ nhận được lời dánh giá như thế nào. Theo cô thấy, Giang Thiên Phàm nhất định sẽ không ăn món mì trộn này của cô.
Giang Thiên Phàm vẫn đưa mì vào trong miệng.
Thời gian xào thịt bằm và nấm hương nên cách nhau từ mười đến mười lăm giây. Nâm hương dùng hơi nhiều, lấn át hương vị vốn có của thịt bằm. Rượu thêm vào hơi thiếu, độ dày của miếng gừng nên giảm một nửa, nếu không vị của nó sẽ không thể bị ép ra hết rong dầu. Hơn nữa, so với lượng mì cô nấu, nước dùng thịt bằm nấm hương không đủ nhiều, cho nên không có cách nào trộn đều với mì.
Phải.
Đối với những thứ này, nếu Giang Thiên Phàm không nói ra, trọng điểm của cô có lẽ chỉ đặt trên việc mình chọn sai mì sợi. Nhưng khi anh dùng giọng điệu bình tĩnh không một gợn sóng nói ra, lâm Khả Tụng mới nhận ra thì ra chi tiết quan trọng mình cần chú ý lại còn nhiều như vậy.
Giang Thiên Phàm đẩy mì sang một bên, thản nhiên nói: Góp ý quan trọng nhất tôi có thể đưa ra cho cô là, khi cô lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, nhất định phải hiểu rõ đặc điểm của nó, bao gồm cả hương vị của nó, độ mềm và dai thậm chí còn cả mùi nữa. Cho dù là cùng một nguyên liệu nấu ăn, vẫn có những điểm khác nhau rất nhỏ do cách chế biến, cuối cùng tạo nên kết quả hoàn toàn khác nhau.
Tôi nhớ rồi.
Đi thôi. Giang Thiên Phàm cúi đầu lần thứ hai, nhìn bát nhỏ trước mặt.
Bây giờ, Lâm Khả Tụng cẩn thận hơn rất nhiều, lần này cuối cùng cô cũng tìm được mì kiều mạch, hơn nữa bẻ một miếng, đưa vào trong miệng cảm thấy được độ dai của mì.
Khi cô làm xong mì trộn lần thứ hai, cô nếm một miếng. Vị mì không tệ, vị tươi của thịt bằm nấm hương cũng vừa ý cô.
Cô múc ra một bát nhỏ, đưa đến trước mặt Giang Thiên Phàm.
Nếu là tôi, tôi sẽ nấu mì kiều mạch thêm một phút. Mì kiều mạch không giống mì trứng. Mì trứng dể hấp thu vị nước tương, nhưng bản thân mì kiều mạch không dễ nhập vị như vậy, nấu thêm một phút để sợi mì có thêm không gian hấp thu vị nước tương, sẽ ngon hơn. Mặt khác, bây giờ cô chọn sai vị trí thịt heo. Đây không phải thịt lưng. Tuy cô rất giỏi quan sát, không đảo tiếp khi thịt sắp chín kĩ, nhưng trong miếng thịt thiếu vị tươi non của thịt lưng.
Giang Thiên Phàm đẩy bát sang một bên.
Lâm Khả Tụng nhận lấy, suy nghĩ, xem ra bản thân còn có vấn đề lớn trong việc chọn nguyên liệu.
Cô không hề cảm thấy chán nản, ít nhất Giang Thiên Phàm vẫn đang hướng dẫn cô. Cô không ngừng làm lại, không ngừng cải tiến, cô phát hiện bản thân ngày càng chú tâm khi nấu nướng. Ví dụ như lượng nấm hương nổi trên mặt nước, ví dụ như độ trong của mì, ví dụ như kích thước miếng thịt cùng với thời gian ướp rượu dài hay ngắn.
Mà điều khiến Lâm Khả Tụng vui chính là, ít nhất Giang Thiên Phàm không bắt cô ăn hết mì làm hỏng.
Mì cũng không khác gì canh cải trắng bạc hà, vậy nhưng sẽ khiến người ta no chết.
Vô tình, tời đã sáng.
Mà mì Lâm Khả Tụng đặt trước mặt Giang Thiên Phàm cũng ngày càng ngày càng nhiều. Chính Lâm Khả Tụng cũng không biết rốt cuộc mình đã làm bao nhiêu phần, nhưng Giang Thiên Phàm luôn chỉ ra thiếu sót của cô.
Đến khi mì kiều mạch trong phòng bếp được dùng hết, Lâm Khả Tụng nhìn Giang Thiên Phàm ăn miếng mì cuối cùng.
Nếu là lúc trước khi cô hoàn toàn không biết gì về Giang Thiên Phàm, có lẽ cô sẽ rất chán nản thậm chí tức giận vì sự soi mói của anh, nhưng khi cô thấy Giang Thiên Phàm dùng thái độ nghiêm túc nếm thử mì trộn của mình, cho dù anh có đề xuất đề nghị bao nhiêu chi tiết đi chăng nữa, Lâm Khả Tụng vẫn có cảm giác được tôn trọng.
Vẫn không đủ hoàn mỹ phải không?
Nếu lượng mì giảm bớt một phần năm, vị sẽ ngon hơn.
Ừ. Có điều mì kiều mạch đã bị tôi dùng hết rồi.
Nhưng rất ngon. Giang Thiên Phàm tiếp tục ăn bát mì kia không nhanh không chậm.
Đây là món đầu tiên Lâm Khả Tụng làm khiến Giang Thiên Phàm ăn miếng thứ hai.
Thật không? Nếu anh cảm thấy không hoàn mỹ... Sao có thể ngon được? Lâm Khả Tụng cảm thấy Giang Thiên Phàm đang cổ vũ mình.
Nhưng mà, anh không giống người sẽ nói dối để cổ vũ người khác.
Không có gì hoàn mỹ, chính bởi lí do này, chúng ta mới theo đuổi sự hoàn mỹ. Giang Thiên Phàm buông đũa xuống, quay về phía Lâm Khả Tụng, Phần mì trộn này, mì kiều mạch được giữ lửa vừa phải. Cô phải nhớ kĩ cảm giác này. Miếng thịt cắt rất đều, thời gian ướp muối cũng vừa đúng. Nắm bắt thời gian xào với nấm hương rất khá. Nếu có bất kì một mật thám ẩm thực Michelin nào ăn được bát mì này, tôi tin hẳn bọn họ sẽ cho cô một đánh giá dao nĩa.
Lâm Khả Tụng chớp mắt. Cô đã từng nghe cách bình sao Michelin. Mỗi mật thám bình thẩm mỹ thực đều không nói ra thân phận của bản thân trước, trước khi được đánh giá cấp sao, đầu tiên phải có tư cách ký hiệu dao nĩa.
Giang Thiên Phàm vừa khích lệ cô sao?
Qua đây.
Hả?
Cô nếm thử tương Hà Lan này xem.
Tương Hà Lan?
Lâm Khả Tụng đang đoán rốt cuộc hương vị loại tương Giang Thiên Phàm cho mình nếm thử là hương vị gì, cô thật sự chưa từng gặp qua. Nhưng khiến cô không tưởng tượng được chính là, Giang Thiên Phàm cầm chiếc thìa tinh tế múc nước tương màu vàng, nhẹ nhàng ngâng lên bằng một tay, duỗi ra hướng về phía Lâm Khả Tụng.
Ngón tay anh có phong độ động lòng người, càng khỏi phải để đến bộ dáng anh cầm thìa múc tương vô cùng tao nhã, Lâm Khả Tụng không dám lạ gần, sợ bản thân sẽ phá hoại cảm giác tốt đẹp này.
lâm Khả Tụng? Giang Thiên Phàm nghiêng mặt qua, dường như đang cảm nhận sự tới gần của cô.
Cô hít một hơi, đi hai ba bước lên phía trước, cúi đầu xuống, ngậm chặt thìa.
Cô có ảo giác, bàn tay đang cầm thìa của Giang Thiên Phàm dường như đang nâng cằm cô. Vì thế cô giống như chạy thoát thân, thu đầu về.
Cô ăn được gì?
Ừm... lâm Khả Tụng mím môi, để vị tương Hà Lan dứng lại trên đầu lưỡi càng lâu càng tốt, Có lòng đỏ tứng, nước chanh, hành lá, mỡ bò, giấm trắng... dường như còn có mù rượu...
Rượu nho trắng.
A...
đây là tương Hà Lan truyền thống. Nếu là sườn heo mâm xôi nướng than, ăn kèm với tương tương này, hương vị sẽ rất bình thường, hơn nữa còn rất béo. Nếu là cô, cô sẽ thay đổi tương này như thế nào?
Sườn heo mâm xôi nướng than? Tôi không nghĩ ra là vị gì...
Nếu không biết món này có hương vị gì, làm sao cô biết tương rưới lên món chính phải có vị thế nào? Hơn nữa phần lớn, tương Hà Lan đều hợp với bánh trứng hoặc măng tây. Thế nhưng Giang Thiên Phàm lại muốn dùng nó kết hợp với Sườn heo mâm xôi nướng than? Có thể phối hợp không?
Cô chờ tôi một chút.
Giang Thiên Phàm lại đang vào bếp làm cho cô một phần sườn heo mâm xôi nướng than!
Bên ngoài xốp giòn, mang theo mùi mâm xôi, khiến miệng Lâm Khả Tụng bắt đầu ướt, hai má không còn cảm giác, chỉ muốn cắn một miếng lớn.
Giang Thiên Phàm thay cô cắt một miếng sườn heo nướng, chấm một chút tương Hà Lan, đưa về phía Lâm Khả Tụng.
Bây giờ tự nhiên hơn khi nãy rất nhiều, Lâm Khả Tụng duỗi thẳng cổ, ngậm chặt miếng sườn heo nướng kia. Cô cẩn thận để nước sườn nướng không chảy xuống tay Giang Thiên Phàm.
Nhưng khi cô đứng thẳng dậy, ngón tay Giang Thiên Phàm hơi hướng về phía trước, đầu ngón tay lướt qua cằm Lâm Khả Tụng.
Cô biết không phải anh cố ý, cô biết anh không nhìn thấy, nhưng sự va chạm ngắn ngủi kia, khiến trái tim cô như khí cầu chứa đầy khí, dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Thế nào? Giọng nói của Giang Thiên Phàm vẫn như cũ.
Lâm Khả Tụng thong thả nhai kĩ. Sườn heo nướng được nêm hoàn mỹ, giữ lửa chính xác cùng khống chế thời gian khiến thịt heo rất ngon. Hương than nướng và quả mâm xôi dung hợp, vô cùng ý vị. Mà tương Hà Lan Lâm Khả Tụng nghĩ sẽ không phối hợp bây giờ cũng tăng thêm một phần mềm cho thịt heo. Nhưng thật sự trên đầu lưỡi thiếu một hương vị khiến người ta cảm thấy hài hòa.
Để tôi nghĩ một chút...
Trong đầu Lâm Khả Tụng bỗng hiện ra hàng thịt dê nướng than trên đường. Những hương liệu này, vị như vậy, nước miếng chảy ròng ròng...
Có phải gia thêm một chút thì là không? Chẳng hạn như bột thì là?
Lâm Khả Tụng không chắc chắn nói, dù sao thì bỏ thì là vào tương Hà Lan, rất kì quái thì phải?
Hoặc là ớt? Để hương vị tăng lên một chút?
Giang Thiên Phàm không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng suy nghĩ.
Ngay khi Lâm Khả Tụng cảm thấy ý nghĩ quả mình thật sự rất không có giá trị thực tế, Giang Thiên Phàm lại cắt một miếng mỡ bò, sau đó thả thì là vào trong dầu, mùi hương nồng nồng tỏa ra bốn phía. Sau đó anh lại bỏ lá gì đó vào, hơn mười giây sau, trộn nước này với tương Hà Lan.
Anh cái cắt một miếng sường nướng nhỏ, chấm một chút nước sốt.
Lâm Khả Tụng cho rằng anh sẽ kếu cô qua nếm thử, nhưng anh lại đưa sườn heo nướng vào miệng mình.
Khi anh nuốt sườn heo xuống, đường yết hầu như nước chảy, cô cũng nuốt nước bọt theo bản năng.
Chuyện đó...mùi vị thế nào?
Cô thử một lần sẽ biết. Giang Thiên Phàm không đút cho cô ăn.
Điều này khiến Lâm Khả Tụng thất vọng khó hiểu. Tuy thất vọng như vậy có phần buồn cười. Cô cũng không phải mèo nhỏ anh nuôi, ngửa đầu híp mắt, tỏ vẻ lười biếng chờ chủ nhân cưng chiều.
Tự mình ra tay, cơm no áo ấm.
Lâm Khả Tụng cắt một miếng sườn nướng lớn, sau khi chấm tương liền đưa vào trong miệng.
Thật thần kì! Giang Thiên Phàm không bó tí ớt nào vào, vị cay cay ngọt ngịt này đến từ đâu? Không thể là tỏi, cũng không thể là thì là... Chẳng lã là lá xanh kia?
Lâm Khả Tụng lén đưa mảnh lá xanh nhỏ trên đĩa ăn vào trong miệng.
Vị ngọt ngọt cùng cay cay như hồi hương, còn có chút đắng. Nhưng vị đắng này lại rất có ý vị.
Lá xanh kia là gì vậy? Lâm Khả Tụng tò mò hỏi.
Là cỏ long hao.
Lâm Khả Tụng nhớ mình đã từng thấy loại hương liệu này trong sách. Hôm nay cô thật sự đã thu hoạch không ít! Đầu tiên là tương Hà Lan, sau đó là cỏ long hao.
Cô cảm thấy vị như thế nào?
Tương Hà Lan kết hợp với sườn heo nướng than tốt hơn lúc đầu! Nhưng tôi cảm thấy... nói thế nào nhỉ?
Hương vị phong phú hơn lúc đầu cũng kích thích vị giác hơn nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không gắn kết.
Vị chua và mùi hương vốn có của quả mâm xôi đã bị lấn át.
Giang Thiên Phàm vừa nói xong, Lâm Khả Tụng có cảm giác được mở mang tầm mắt.
Đúng! Chính là cái này! Sườn heo hướng than và mùi mâm xôi rất ăn khớp! Nhưng vị tỏi và thì là đều quá nhiều, ưu điểm của mâm xôi không rõ!
Ừ.
Giang Thiên Phàm mang tới một quả táo, nói với Lâm Khả Tụng: Gọt vỏ.
Lâm Khả Tụng không nói hai lời, mang dao nhỏ tới, gọt vỏ táo the vòng tròn.
Lấy một miếng nhỏ, thử vị chua.
Lâm Khả Tụng im lặng ghi nhớ điều này. Cô phát hiện cho dù Giang Thiên Phàm đang làm gì, đều xác định hương vị hoac75 tính chất của mỗi loại nguyên liệu nấu ăn trước.
Cô ăn một miếng, mà mặt Giang Thiên Phàm cũng hơi hướng về phía cô, cô căng thẳng cắt một miếng nhỏ, đưa vào trong miệng anh.
Khóe miệng anh vẫn có cảm giác rất thần bí, khi miếng táo lại gần miệng anh, Lâm Khả Tụng bỗng lưu luyến khó hiểu.
Mãi đến khi môi trên của đối phương hơi nhấp lên đầu ngón tay cô, mềm mại và ấm áp như vậy, hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của Lâm Khả Tụng.
Ừm. độ chua và ngọt vô cùng cân đối. Ép nước táo đi.
Được.
Lâm Khả Tụng lấy một máy ép tay nhỏ, ép nước táo.
Giang Thiên Phàm múc hai thìa cà phê nước táo, trộn vào tương Hà Lan, sau đó cắt thêm một miếng sườn nướng, nếm thử.
Ừm, bây giờ đã tốt hơn nhiều.
Thật không? Tôi cũng muốn nếm thử!
Hương vị thật sự rất tuyệt! Bất kể là hương vị, vị gia vị hay dư vị, đều khonng6 chê vào đâu được.
Lâm Khả Tụng không nhịn được ăn sạch phần sườn nướng còn lại.
Khi cô nuốt xuống miêng cuối cùng, cô mới ý thức được Giang Thiên Phàm đang ơ bên cô, chưa đi khỏi.
Cô có thể ăn thật đấy.
Bởi vì ngon mà! Đây là lời ca ngợi xuất phát từ đáy lòng của Lâm Khả Tụng.
Đối với cô mà nói, cái gì cũng ngon.
...
Có điểu sở dĩ nó ngon, cũng có một phần công lao của cô. Cách bỏ thêm thì là tuy khác thường, nhưng hiệu quả.
Trong lòng Lâm Khả Tụng có chút vui vẻ, lại có chút oán giận.
Tôi nói này anh Giang, khi anh khen người có thể đừng nghe như đang phê bình không?
Chuẩn bị một chút, đi đến nhà hàng của Elis với tôi một chút.
Hả?
Phòng phụ bếp là nơi rèn luyện tốt. Hơn nữa hôm nay có người rất quan trọng muốn tới đó dùng cơm, tôi sẽ đích thân nấu món chính.
Món chính gì? Lâm Khả Tụng tò mò đưa đầu lại gần.
Sườn heo mâm xôi nướng than.
Cái gì? Không phải món bọn họ mới làm sao?
Giang Thiên Phàm vươn tay, đặt lên trán Lâm Khả Tụng, đẩy đầu cô ra: Cô chắn đường rồi.
Lâm Khả Tụng sờ sờ cái trán của mình.
Một đêm giằng co với mì thịt bằm trộn nấm hương, không phải cô nên được đặc biệt cho phép ngủ một giấc thật ngon sao?
Có điều, vữa nghĩ đến việc Giang Thiên Phàm nói món ăn bọn họ vừa cùng hoàn thành sẽ được dùng để chiêu đãi khách quý, một chút mệt mỏi cũng không có, toàn thân tràn đầy hăng hái!
Hôm nay phòng phụ bếp đã không còn bận rộn như lúc đó.
Ngoại trừ cắt cà rốt, tỏi và các loại nguyên liệu phối hợp, Bội Phách kiến nhẫn chỉ Lâm Khả Tụng thái thịt bò hơn.
Thịt bò ở các vị trí khác nhau có cách thái khác nhau. Thậm chí cách thái khác nhau cũng quyết định độ dày khác nhau của miếng thịt bò.
Dưới sự chỉ dẫn của Bội Phách, Lâm Khả Tụng cắt được ba miếng thịt bò phi lê. Phần thịt bò trên sương sống này là bộ phận non mềm nhất, không chứa mỡ.
Tiếp theo lại xử lí mấy miếng thịt bò cắt hạt lựu.
Từ góc độ này nhìn về phía đầu bếp, Giang Thiên Phàm và Elis đang phối hợp rất ăn ý.
Elis đang chế biến sò biển chiên cỏ thơm, lại có thể luôn đưa nguyên liệu phối hợp cho Giang Thiên Phàm, thậm chí còn nhắc nhở độ chín của sườn nướng của anh.
Diều này khiến Lâm Khả Tụng hâm mộ.
Bội Phách gõ đầu Lâm Khả Tụng: Tập trung.
A... Tôi chỉ tò mò thôi mà.
Tò mò cái gì?
Anh Giang và Elis hợp tác như đạ biết rất lâu rồi vậy.
Chờ cô cũng trở thành đầu bếp ưu tú, cô sẽ biết rất nhiều chuyện không cần dùng ngôn ngữ, cô chỉ cần nhìn, liền biết tiếp theo là gì.
Không biết khách quý hôm nay là ai...
Lại có thể khiến Giang Thiên Phàm suy nghĩ điều chế tương Hà Lan cả đêm.
Cô có biết thung lũng điện tử không?
Đương nhiên biết.
Người tới hôm nay là tổng giám đốc hành chính Mạch Khảo Luân của công ty internet SNR và một vị cổ đông mới của công ty họ. Thời gian trước công ty SNR vì để lộ bí mật khách hàng mà gặp nguy cơ, là vị cổ đông mới này đề xuất phương án giải quyết giúp tổn thất của SNR hạ đến mức thấp nhất. Vậy nên anh Mạch Khảo Luân mở tiệc chiêu đãi vị cổ đông mới này ở đây, bày tto3 lòng cảm ơn nhân tiện tăng cường trao đổi.
A..., thì ra là như vậy.
Được rồi, điều cô nên hỏi cũng đã hỏi, làm việc đi!
Rất dễ nhận thấy, món chính của Giang Thiên Phàm và Elis được Mạch Khảo Luân ưu ái, Elis kéo Giang Thiên Phàm đến gặp Mạch Khảo Luân.
Ngồi trên bàn là Mạch Khảo Luân, cố vấn pháp luật của công ty và một người châu Á trẻ tuổi.
Mạch Khảo Luân bắt tay với Elis và Giang Thiên Phàm, dùng giọng điệu vô cùng tán tưởng nói: Vị sò biển hôm nay rất tươi. Còn có sườn haeo nướng, thật sự quá kinh diễm! Tôi và những người bạn tôi đều cảm thấy thật đáng tiếc, vì sao sườn heo nướng không thể nhiều hơn một chút?
Elis nở nụ cười, Giang Thiên Phàm chỉ thản nhiên nói: Như vậy, các anh mới có thể tới lần thứ hai.
/153
|