Editor: tu tai
Cô không tin, nếu như cô không uống món canh này, Giang Thiên Phàm có thể cưỡng bức cô uống vào hay sao? Nếu cô cả đời cũng không nói ra được đáp án, chẳng lẽ anh ta có thể ngồi yên lặng đối diện cô như vậy cả đời sao ?
Nhưng sự kiên nhẫn của Giang Thiên Phàm rõ ràng vượt qua sức tưởng tượng của cô.
Một giờ trôi qua, canh đã nguội lạnh, Giang Thiên Phàm vẫn ngồi giống như một bức tượng điêu khắc, thân hình chưa hề lay động.
Lâm Khả Tụng thì ngược lại, cảm thấy ngồi đến mức mỏi hết thắt lưng, đây là muốn ngồi đến sụn lưng luôn hay sao.
Vừa qua một giờ, thậm chí có nhân viên tạp vụ đi lên, thay chén canh nguội lạnh thành một chén canh nóng cho Lâm Khả Tụng.
Chẳng lẽ nói canh cải trắng bạc hà sẽ phải trở thành ác mộng cả đời này của cô sao? Cô cảm giác từng cái tế bào trong cơ thể mình cũng bắt đầu không nhịn được nữa.
Khi nhân viên tạp vụ hỏi: Thưa Ngài, đây là chén canh cải trắng bạc hà cuối cùng.
Lâm Khả Tụng mừng rỡ. . . . . . Không đúng, là vui mừng rạo rực! Chỉ cần cô uống hết chén canh này, sau đó nói không biết đáp án là cái gì, Giang Thiên Phàm còn có thể tiếp tục dây dưa với cô nữa sao?
Vậy thì chuẩn bị thêm đi. Giang Thiên Phàm dùng một loại giọng nói đương nhiên.
Vâng.
Nhân viên tạp vụ lui xuống, Lâm Khả Tụng lại điên rồi! Rõ ràng là Giang Thiên Phàm đang nhằm vào cô! Đây chính là muốn dùng cái canh quái quỉ gì đó làm cô no chết!
Cuối cùng cô chọc giận anh ta lúc nào? Làm sao khiến anh ta không vừa mắt? Nếu như anh ta thấy cô ngứa mắt, tại sao lại đồng ý làm thầy của cô!
Điều anh ta theo đuổi không có nghĩa là toàn thế giới cũng phải theo đuổi như vậy! Vị giác của anh ta cũng không đại biểu toàn thế giới cũng phải có vị giác giống anh ta!
Lâm Khả Tụng đột nhiên đứng thẳng lên, hai tay chống lên mặt bàn, bạo phát ra.
Đối với tôi mà nói thì đây chỉ là một chén canh, đối với khách hàng mà nói điều họ quan tâm cũng chỉ là ăn ngon hoặc không ngon! Trong món canh này dùng quả táo và chanh thật sự có ý nghĩa sao? Dù sao cuối cùng còn không phải là bị đào thải ra ngoài chui vào cầu tiêu sao! Cho nên ngài Giang, tôi không thể thực hiện được yêu cầu của ngài! Tôi cũng vậy không có hứng thú làm! Càng thêm không nhìn ra có gì cần phải làm!
Nếu như thêm táo vào cùng với cải trắng, mùi thơm của nó sẽ phá hỏng hương vị của cải trắng, giọng khách át giọng chủ. Còn chanh, nếu như cho nó vào trong món canh này, bởi vì khi canh bị múc ra nhiệt độ vẫn còn khá cao, vị chua của chanh tại nhiệt độ này sẽ càng thêm chát miệng thậm chí sinh ra vị đắng, làm hỏng vị của canh.
Đối mặt với sự tức giận của Lâm Khả Tụng, Giang Thiên Phàm vẫn không hề cử động.
Thế giới vẫn xoay tròn theo quy luật của anh ta như cũ, không chút sai lệch.
Rất nhiều món ăn, nói thí dụ như món gan ngỗng cô thấy hôm nay, gần như đầu bếp của tất cả các nhà hàng cao cấp đều biết làm. Sử dụng nguyên liệu, quá trình, thậm chí thời gian nướng trong lò nướng cũng giống nhau, nhưng cuối cùng lại không có một vị đầu bếp nào làm được giống nhau như đúc. Chi tiết quyết định tất cả, Khả Tụng.
Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người.
Anh ta không gọi cô Cô Lâm hoặc là Lâm Khả Tụng , mà là Khả Tụng .
Thậm chí hết sức không ngờ, khi anh ta nói tên của cô thì cô nhìn thấy anh ta khẽ nâng đầu lưỡi lên, giống như men theo dòng suy nghĩ lướt qua của cô, cô chợt có một loại cảm giác mình bị anh cưng chiều.
Lâm Khả Tụng nuốt nước miếng, hít một hơi, ngồi xuống.
Thưởng thức thức ăn, cũng cần tâm trạng thích hợp. Cô còn nhớ rõ lúc cô ăn mứt quả nói với tôi, đó chính hương vị thầm mến sao?
Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người, cô không ngờ cô chỉ thuận miệng nói với Giang Thiên Phàm, mà anh ta vẫn nhớ.
Mà món canh, cần mở ra được trái tim của khách ăn, là bắt đầu cho hành trình thưởng thức món ăn ngon của bọn họ. Nó quyết định tâm tình của khách. Khi bọn họ có tâm tình tốt, vị giác của bọn họ sẽ càng thêm tỉ mỉ, trong nháy mắt càng càng
Cô không tin, nếu như cô không uống món canh này, Giang Thiên Phàm có thể cưỡng bức cô uống vào hay sao? Nếu cô cả đời cũng không nói ra được đáp án, chẳng lẽ anh ta có thể ngồi yên lặng đối diện cô như vậy cả đời sao ?
Nhưng sự kiên nhẫn của Giang Thiên Phàm rõ ràng vượt qua sức tưởng tượng của cô.
Một giờ trôi qua, canh đã nguội lạnh, Giang Thiên Phàm vẫn ngồi giống như một bức tượng điêu khắc, thân hình chưa hề lay động.
Lâm Khả Tụng thì ngược lại, cảm thấy ngồi đến mức mỏi hết thắt lưng, đây là muốn ngồi đến sụn lưng luôn hay sao.
Vừa qua một giờ, thậm chí có nhân viên tạp vụ đi lên, thay chén canh nguội lạnh thành một chén canh nóng cho Lâm Khả Tụng.
Chẳng lẽ nói canh cải trắng bạc hà sẽ phải trở thành ác mộng cả đời này của cô sao? Cô cảm giác từng cái tế bào trong cơ thể mình cũng bắt đầu không nhịn được nữa.
Khi nhân viên tạp vụ hỏi: Thưa Ngài, đây là chén canh cải trắng bạc hà cuối cùng.
Lâm Khả Tụng mừng rỡ. . . . . . Không đúng, là vui mừng rạo rực! Chỉ cần cô uống hết chén canh này, sau đó nói không biết đáp án là cái gì, Giang Thiên Phàm còn có thể tiếp tục dây dưa với cô nữa sao?
Vậy thì chuẩn bị thêm đi. Giang Thiên Phàm dùng một loại giọng nói đương nhiên.
Vâng.
Nhân viên tạp vụ lui xuống, Lâm Khả Tụng lại điên rồi! Rõ ràng là Giang Thiên Phàm đang nhằm vào cô! Đây chính là muốn dùng cái canh quái quỉ gì đó làm cô no chết!
Cuối cùng cô chọc giận anh ta lúc nào? Làm sao khiến anh ta không vừa mắt? Nếu như anh ta thấy cô ngứa mắt, tại sao lại đồng ý làm thầy của cô!
Điều anh ta theo đuổi không có nghĩa là toàn thế giới cũng phải theo đuổi như vậy! Vị giác của anh ta cũng không đại biểu toàn thế giới cũng phải có vị giác giống anh ta!
Lâm Khả Tụng đột nhiên đứng thẳng lên, hai tay chống lên mặt bàn, bạo phát ra.
Đối với tôi mà nói thì đây chỉ là một chén canh, đối với khách hàng mà nói điều họ quan tâm cũng chỉ là ăn ngon hoặc không ngon! Trong món canh này dùng quả táo và chanh thật sự có ý nghĩa sao? Dù sao cuối cùng còn không phải là bị đào thải ra ngoài chui vào cầu tiêu sao! Cho nên ngài Giang, tôi không thể thực hiện được yêu cầu của ngài! Tôi cũng vậy không có hứng thú làm! Càng thêm không nhìn ra có gì cần phải làm!
Nếu như thêm táo vào cùng với cải trắng, mùi thơm của nó sẽ phá hỏng hương vị của cải trắng, giọng khách át giọng chủ. Còn chanh, nếu như cho nó vào trong món canh này, bởi vì khi canh bị múc ra nhiệt độ vẫn còn khá cao, vị chua của chanh tại nhiệt độ này sẽ càng thêm chát miệng thậm chí sinh ra vị đắng, làm hỏng vị của canh.
Đối mặt với sự tức giận của Lâm Khả Tụng, Giang Thiên Phàm vẫn không hề cử động.
Thế giới vẫn xoay tròn theo quy luật của anh ta như cũ, không chút sai lệch.
Rất nhiều món ăn, nói thí dụ như món gan ngỗng cô thấy hôm nay, gần như đầu bếp của tất cả các nhà hàng cao cấp đều biết làm. Sử dụng nguyên liệu, quá trình, thậm chí thời gian nướng trong lò nướng cũng giống nhau, nhưng cuối cùng lại không có một vị đầu bếp nào làm được giống nhau như đúc. Chi tiết quyết định tất cả, Khả Tụng.
Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người.
Anh ta không gọi cô Cô Lâm hoặc là Lâm Khả Tụng , mà là Khả Tụng .
Thậm chí hết sức không ngờ, khi anh ta nói tên của cô thì cô nhìn thấy anh ta khẽ nâng đầu lưỡi lên, giống như men theo dòng suy nghĩ lướt qua của cô, cô chợt có một loại cảm giác mình bị anh cưng chiều.
Lâm Khả Tụng nuốt nước miếng, hít một hơi, ngồi xuống.
Thưởng thức thức ăn, cũng cần tâm trạng thích hợp. Cô còn nhớ rõ lúc cô ăn mứt quả nói với tôi, đó chính hương vị thầm mến sao?
Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người, cô không ngờ cô chỉ thuận miệng nói với Giang Thiên Phàm, mà anh ta vẫn nhớ.
Mà món canh, cần mở ra được trái tim của khách ăn, là bắt đầu cho hành trình thưởng thức món ăn ngon của bọn họ. Nó quyết định tâm tình của khách. Khi bọn họ có tâm tình tốt, vị giác của bọn họ sẽ càng thêm tỉ mỉ, trong nháy mắt càng càng
/153
|