Edit: Thố Lạt
Không có chỗ nào không ngon! Đây là món ngon nhất tôi từng được ăn đấy!
Lâm Khả Tụng vội vàng giải thích.
Nếu món Giang Thiên Phàm làm không ngon, còn có gì ngon chứ?
Chân mày Giang Thiên Phàm vẫn nhíu lại.
Tôi chỉ... chỉ...
Lâm Khả Tụng nhớ Giang Thiên Phàm từng nói không muốn bị lừa dối, nhưng sự thật ra sao, thật sự có chút lúng túng.
Cô chỉ làm sao?
Chỉ là tôi sợ phát ra tiếng động, anh sẽ cho rằng tôi ăn không biết kiềm chế.
Giang Thiên Phàm đưa tay lên, nâng cằm, ngón tay che môi, nghiêng mặt đi, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Lâm Khả Tụng căng thẳng nhìn đối phương.
Mãi đến khi anh lên tiếng lần nữa: Đây chỉ là một tô mì thôi, nơi này cũng chỉ là phòng bếp của tôi, không phải nhà hàng Tây sang trọng.
Đây là giọng điệu không nhanh không chậm thuộc về Giang Thiên Phàm, âm sắc trước sau như một lạnh như băng, nhưng Lâm Khả Tụng thấy dường như khi anh bỏ ngón tay xuống, khóe miệng có ý cười nhạt nhạt.
Trái tim như trang sách bị gió lướt nhẹ qua, khẽ cong lên.
Lâm Khả Tụng cúi đầu, ăn đầy một miệng.
A --
Thật sự quá đã!
Toàn bộ hương vị theo sợi mì trơn bóng tràn ngập khoang miệng.
Gần như Lâm Khả Tụng chỉ dùng một phút đã săn sạch tô mì.
Cô thỏa mãn nhăm mắt lại, thở ra một hơi.
Sờ bụng, Lâm Khả Tụng dựa vào ghế không muốn đứng dậy.
Khi cô hé mở mắt, Giang Thiên Phàm đang nhìn về phía cô. Cô có ảo giác, anh có thể thấy được.
Thế giới này trong mắt anh hẳn phải rõ ràng hơn những người khác rất nhiều.
Lâm Khả Tụng đứng dậy, rửa bát đũa, đăt lên chạn bát.
Đi thôi. Lúc này Giang Thiên Phàm mới đứng dậy, ngón tay vịn vào cạnh bàn, sau khi xác định không gian và phương hướng, anh đi ra ngoài không chút do dự.
Giang Thiên Phảm trở về phòng của anh trước, mở cửa ra, đi vào.
Khi cánh cửa đóng lại, Lâm Khả Tụng nhìn hành lang dài và tối tăm, trong dòng dâng lên một nỗi sợ hãi không tên.
Cô đứng nguyên tại chỗ, lưu luyến ánh sát nhạt phát ra từ khe của của Giang Thiên Phàm.
Mà phía trước con đường, dường như có thể có thứ gì đó bỗng nhảy ra bất cứ lúc nào.
Lâm Khả Tụng càng đi về phía trước, càng tưởng tượng và lo lắng không sao nói rõ được.
Nói không chừng, khi cô đi tới chỗ rẽ kia, sẽ có người nào đó bỗng nhiên nhảy ra? Hoặc khi cô mở cửa phòng, sẽ phát hiện có người đang đứng sau cửa? Nếu không thì, sau khi cô đi ngủ, thứ gì đó sẽ lén chui ra từ tủ quần áo?
Trong bóng đêm, sứ tưởng tượng của cô kéo dài vô hạn.
Cô biết đây là đang tự hù dọa chính mình, nhưng cô vẫn không có cách nào ngưng tưởng tượng.
Thôi, một hơi xông thẳng vào phòng mình, sau khi kiểm tra gầm giường, tủ quần áo, phòng tắm thật kĩ thì khóa hết lại, sau đó deo0 tai nghe nghe nhạc đi ngủ!
Ngay lúc này, cửa phòng Giang Thiên Phàm bổng mở ra.
Sao cô còn chưa đi?
Tôi... Đang muốn đi...
Lâm Khả Tụng nghĩ rằng, mình không tạo ra tiếng động gì, chẳng lẽ mới đứng ở cửa phòng anh ta vài giây đã phạm phải quy tắc rồi à?
Giang Thiên Phàm chỉ một tay chống cửa, không hề nói lời nào.
Lâm Khả Tụng có cảm giác đã bị nhìn thấu hết.
Cô biết, Giang Thiên Phàm đang chờ cô nói thật.
Tôi... Tôi chó chút sợ. Quà của anh quá lớn quá yên tĩnh... Nếu như có người như Lý Ngạn trốn ở một nơi nào đó trong căn nhà này, có phải chúng ta cũng không biết không?
Lý Ngạn từng là trợ lý của tôi, anh ta biết mật mã hủy bố trí canh phòng. Những người khác không dễ đi vào như vậy. Nếu cô sợ, cứ ngủ trên sofa của tôi. Dợi mai Meire trở về, tôi sẽ bảo anh ta kiểm tra hệ thống bảo vệ an toàn của nơi này một lần nữa.
Lâm Khả Tụng cảm thấy hình như mình đã nghe lầm rồi thì phải?
Anh nói, đêm nay để tôi ngủ trên sofa của anh?
Cô mới ngủ trên sofa của tôi lần đầu tiên à?
Giang Thiên Phàm nói xong, liền xoay người sang chỗ khác, bỏ lại Lâm Khả Tụng ở cửa.
Quả thực hết sức vui mừng, nếu ở trong phòng một mình, cô nhất định sẽ nghĩ lung tung nơm nớp lo sợ!
Có gối và chăn dự trữ ở trong tủ, cô tự lấy. Không được ngáy, không được nghiến răng, không được phép nói mớ.
Sau khi Giang Thiên Phàm nói xong bai điều không được , liền xốc chăn lên, nằm vào, quay lưng lại.
Lâm Khả Tụng chỉ có thể nhìn thấy gáy của anh và một phần cổ nhỏ lộ khỏi chăn, thật sự có chút cảm giác ôm tỳ bà che nửa mặt.
Tìm gối, trải chăn, Lâm Khả Tụng tới sofa, lần này thoải mái hơn lần trước nhiều!
Cô lén lấy điện thoại di động, thấy tin nhắn đến từ Tống Ý Nhiên.
Tống Ý Nhiên: Ngủ ngon.
Lâm Khả Tụng: Cũng ngủ ngon nha! Vừa có người xấu vào nhà này! Cảnh sát vừa tới bắt anh ta!
Vốn Lâm Khả Tụng cho rằng người này đã đi ngủ, không ngờ chưa tới ba giây, điện thoại của cô lại bắt đầu rung.
Trong lòng cô hoảng sợ, với thính lực của Giang Thiên Phàm, nhất định sẽ nghe thấy. Cô nhanh chóng từ chối điện thoại của Tống Ý Nhiên.
Lâm Khả Tụng: Bây giờ em buồn ngủ, mệt chết rồi!
Tống Ý Nhiên: Lâm Khả Tụng, em chết chắc rồi, dám cúp điện thoại của anh!
Lâm Khả Tụng: Vậy anh cắn em đi!
Tống Ý Nhiên: Lẫn còn sức bảo anh cắn em, xem ra em không sao rồi.
Lâm Khả Tụng: Ngay cả anh em cũng đánh gục được, có thể có chuyện gì chứ?
Tống Ý Nhiên: Bây giờ em nhất định sợ tới mức không ngủ được.
Lâm Khả Tụng: Sao anh biết?
Tống Ý Nhiên: Em có chút niệu tính. Xem phim ma sơn trại cũng có thể sợ tới mức buổi tối không dám đi nhà vệ sinh.
Lâm Khả Tụng: Khà khà, em không sợ, em ngủ cùng chỗ với thầy của em!
Tống Ý Nhiên: Thầy của em là nữ?
Khi Lâm Khả Tụng nhìn đến những lời này, bỗng ý thức được... Cho dù mắt Giang Thiên Phàm không nhìn thấy, vẫn là nam.
Nhưng Lâm Khả Tụng biết tính tình Giang Thiên Phàm đứng đắn, anh còn là người hướng dẫn của mình, nên cô vốn không suy nghĩ về phương diện khác.
Lâm Khả Tụng: Thầy em nằm trên giường, em ngủ trên sofa của thầy! Có thầy bảo vệ em rồi, ngủ ngon nha! Ngày mai còn nhiều thứ phải học! Bye bye!
Lâm Khả Tụng vén một góc chăn lên, nhìn về phía Giang Thiên Phàm, chắc chắn nảy giờ anh không cử động, lúc này mới thở ra một hơi.
Mà giờ phút này, Tống Ý Nhiên lại đứng dậy từ trên giường, thuận tay khoác thêm áo vest, đi đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Anh nhìn tin nhắn cuối cùng Lâm Khả Tụng gửi tới, ngòn tay dùng lực ấn xuống hai chữ bảo vệ theo bản năng.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Khả Tụng bị Nina đánh thức.
Mà Giang Thiên Phàm đã sớm rời giường rồi.
Bữa sáng hôm nay có chút không giống hôm qua nhưng vẫn cân đối dinh dưỡng. Không có Meire đứng một bên cầm máy tính bảng cứng ngắc đọc tin tức, không khí cả bàn ăn có vẻ vô cùng yên lặng.
Nhưng mà cháo cá quá ngon, ngay cả mì thịt heo xào cũng có vị vô cùng tinh tế.
Hôm nay tôi sẽ đưa cô đến một nhà hàng Tây cao cấp thuộc Giang Thị, cô tập cắt chia nguyên liệu nấu ăn ở đó. Đầu bếp Elis • Quintin sẽ đích thân đứng một bên giám sát cô.
Lâm Khả Tụng ngẩng đầu nhìn lên, Elis • Quintin ?
Không phải Giang Thiên Phàm đích thân dạy sao? Cô còn nhớ rất rõ cảm giác anh nắm tay cô dạy cô cắt thịt tối qua, mỗi một chi tiết nhỏ, cô đếu nhớ kĩ đến giờ.
Mà còn tên Elis này, nghe qua hình như là phụ nữ?
Bất kể tôi dạy cho cô ít hay nhiều lý thuyết, cái cô cần là thực tiện.
Tôi hiểu rồi. Lâm Khả Tụng cúi đầu, không hiểu, bữa sáng trước mặt cũng không có hương vị ngon như ban đầu.
Giang Thiên Phàm hơi hơi nghiêng mặt qua, nhẹ nhàng đặt thìa vào cạnh chén: Giọng nói của cô nghe có vẻ cực kì mất mát.
Lâm Khả Tụng rất muốn nói không có gì, nhưng mà trước mặt Giang Thiên Phàm tốt nhất không nên che dấu tâm sự, chỉ một chút do dự, anh cũng có thể phát hiện.
Bởi vì anh là người hướng dẫn của tôi, tôi tưởng chỉ có anh dạy tôi.
Quả thật cô có thể luyện tập cắt chia nguyên liệu nấu ăn ở phóng bếp này, nhưng nguyên liệu cắt xong chỉ có hai người chúng ta sẽ không ăn hết. Hơn nữa, ở một nhà hàng cao cấp, đối mặt với áp lực giao đồ ăn, cô sẽ tiến bộ nhanh hơn. Elis
Không có chỗ nào không ngon! Đây là món ngon nhất tôi từng được ăn đấy!
Lâm Khả Tụng vội vàng giải thích.
Nếu món Giang Thiên Phàm làm không ngon, còn có gì ngon chứ?
Chân mày Giang Thiên Phàm vẫn nhíu lại.
Tôi chỉ... chỉ...
Lâm Khả Tụng nhớ Giang Thiên Phàm từng nói không muốn bị lừa dối, nhưng sự thật ra sao, thật sự có chút lúng túng.
Cô chỉ làm sao?
Chỉ là tôi sợ phát ra tiếng động, anh sẽ cho rằng tôi ăn không biết kiềm chế.
Giang Thiên Phàm đưa tay lên, nâng cằm, ngón tay che môi, nghiêng mặt đi, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Lâm Khả Tụng căng thẳng nhìn đối phương.
Mãi đến khi anh lên tiếng lần nữa: Đây chỉ là một tô mì thôi, nơi này cũng chỉ là phòng bếp của tôi, không phải nhà hàng Tây sang trọng.
Đây là giọng điệu không nhanh không chậm thuộc về Giang Thiên Phàm, âm sắc trước sau như một lạnh như băng, nhưng Lâm Khả Tụng thấy dường như khi anh bỏ ngón tay xuống, khóe miệng có ý cười nhạt nhạt.
Trái tim như trang sách bị gió lướt nhẹ qua, khẽ cong lên.
Lâm Khả Tụng cúi đầu, ăn đầy một miệng.
A --
Thật sự quá đã!
Toàn bộ hương vị theo sợi mì trơn bóng tràn ngập khoang miệng.
Gần như Lâm Khả Tụng chỉ dùng một phút đã săn sạch tô mì.
Cô thỏa mãn nhăm mắt lại, thở ra một hơi.
Sờ bụng, Lâm Khả Tụng dựa vào ghế không muốn đứng dậy.
Khi cô hé mở mắt, Giang Thiên Phàm đang nhìn về phía cô. Cô có ảo giác, anh có thể thấy được.
Thế giới này trong mắt anh hẳn phải rõ ràng hơn những người khác rất nhiều.
Lâm Khả Tụng đứng dậy, rửa bát đũa, đăt lên chạn bát.
Đi thôi. Lúc này Giang Thiên Phàm mới đứng dậy, ngón tay vịn vào cạnh bàn, sau khi xác định không gian và phương hướng, anh đi ra ngoài không chút do dự.
Giang Thiên Phảm trở về phòng của anh trước, mở cửa ra, đi vào.
Khi cánh cửa đóng lại, Lâm Khả Tụng nhìn hành lang dài và tối tăm, trong dòng dâng lên một nỗi sợ hãi không tên.
Cô đứng nguyên tại chỗ, lưu luyến ánh sát nhạt phát ra từ khe của của Giang Thiên Phàm.
Mà phía trước con đường, dường như có thể có thứ gì đó bỗng nhảy ra bất cứ lúc nào.
Lâm Khả Tụng càng đi về phía trước, càng tưởng tượng và lo lắng không sao nói rõ được.
Nói không chừng, khi cô đi tới chỗ rẽ kia, sẽ có người nào đó bỗng nhiên nhảy ra? Hoặc khi cô mở cửa phòng, sẽ phát hiện có người đang đứng sau cửa? Nếu không thì, sau khi cô đi ngủ, thứ gì đó sẽ lén chui ra từ tủ quần áo?
Trong bóng đêm, sứ tưởng tượng của cô kéo dài vô hạn.
Cô biết đây là đang tự hù dọa chính mình, nhưng cô vẫn không có cách nào ngưng tưởng tượng.
Thôi, một hơi xông thẳng vào phòng mình, sau khi kiểm tra gầm giường, tủ quần áo, phòng tắm thật kĩ thì khóa hết lại, sau đó deo0 tai nghe nghe nhạc đi ngủ!
Ngay lúc này, cửa phòng Giang Thiên Phàm bổng mở ra.
Sao cô còn chưa đi?
Tôi... Đang muốn đi...
Lâm Khả Tụng nghĩ rằng, mình không tạo ra tiếng động gì, chẳng lẽ mới đứng ở cửa phòng anh ta vài giây đã phạm phải quy tắc rồi à?
Giang Thiên Phàm chỉ một tay chống cửa, không hề nói lời nào.
Lâm Khả Tụng có cảm giác đã bị nhìn thấu hết.
Cô biết, Giang Thiên Phàm đang chờ cô nói thật.
Tôi... Tôi chó chút sợ. Quà của anh quá lớn quá yên tĩnh... Nếu như có người như Lý Ngạn trốn ở một nơi nào đó trong căn nhà này, có phải chúng ta cũng không biết không?
Lý Ngạn từng là trợ lý của tôi, anh ta biết mật mã hủy bố trí canh phòng. Những người khác không dễ đi vào như vậy. Nếu cô sợ, cứ ngủ trên sofa của tôi. Dợi mai Meire trở về, tôi sẽ bảo anh ta kiểm tra hệ thống bảo vệ an toàn của nơi này một lần nữa.
Lâm Khả Tụng cảm thấy hình như mình đã nghe lầm rồi thì phải?
Anh nói, đêm nay để tôi ngủ trên sofa của anh?
Cô mới ngủ trên sofa của tôi lần đầu tiên à?
Giang Thiên Phàm nói xong, liền xoay người sang chỗ khác, bỏ lại Lâm Khả Tụng ở cửa.
Quả thực hết sức vui mừng, nếu ở trong phòng một mình, cô nhất định sẽ nghĩ lung tung nơm nớp lo sợ!
Có gối và chăn dự trữ ở trong tủ, cô tự lấy. Không được ngáy, không được nghiến răng, không được phép nói mớ.
Sau khi Giang Thiên Phàm nói xong bai điều không được , liền xốc chăn lên, nằm vào, quay lưng lại.
Lâm Khả Tụng chỉ có thể nhìn thấy gáy của anh và một phần cổ nhỏ lộ khỏi chăn, thật sự có chút cảm giác ôm tỳ bà che nửa mặt.
Tìm gối, trải chăn, Lâm Khả Tụng tới sofa, lần này thoải mái hơn lần trước nhiều!
Cô lén lấy điện thoại di động, thấy tin nhắn đến từ Tống Ý Nhiên.
Tống Ý Nhiên: Ngủ ngon.
Lâm Khả Tụng: Cũng ngủ ngon nha! Vừa có người xấu vào nhà này! Cảnh sát vừa tới bắt anh ta!
Vốn Lâm Khả Tụng cho rằng người này đã đi ngủ, không ngờ chưa tới ba giây, điện thoại của cô lại bắt đầu rung.
Trong lòng cô hoảng sợ, với thính lực của Giang Thiên Phàm, nhất định sẽ nghe thấy. Cô nhanh chóng từ chối điện thoại của Tống Ý Nhiên.
Lâm Khả Tụng: Bây giờ em buồn ngủ, mệt chết rồi!
Tống Ý Nhiên: Lâm Khả Tụng, em chết chắc rồi, dám cúp điện thoại của anh!
Lâm Khả Tụng: Vậy anh cắn em đi!
Tống Ý Nhiên: Lẫn còn sức bảo anh cắn em, xem ra em không sao rồi.
Lâm Khả Tụng: Ngay cả anh em cũng đánh gục được, có thể có chuyện gì chứ?
Tống Ý Nhiên: Bây giờ em nhất định sợ tới mức không ngủ được.
Lâm Khả Tụng: Sao anh biết?
Tống Ý Nhiên: Em có chút niệu tính. Xem phim ma sơn trại cũng có thể sợ tới mức buổi tối không dám đi nhà vệ sinh.
Lâm Khả Tụng: Khà khà, em không sợ, em ngủ cùng chỗ với thầy của em!
Tống Ý Nhiên: Thầy của em là nữ?
Khi Lâm Khả Tụng nhìn đến những lời này, bỗng ý thức được... Cho dù mắt Giang Thiên Phàm không nhìn thấy, vẫn là nam.
Nhưng Lâm Khả Tụng biết tính tình Giang Thiên Phàm đứng đắn, anh còn là người hướng dẫn của mình, nên cô vốn không suy nghĩ về phương diện khác.
Lâm Khả Tụng: Thầy em nằm trên giường, em ngủ trên sofa của thầy! Có thầy bảo vệ em rồi, ngủ ngon nha! Ngày mai còn nhiều thứ phải học! Bye bye!
Lâm Khả Tụng vén một góc chăn lên, nhìn về phía Giang Thiên Phàm, chắc chắn nảy giờ anh không cử động, lúc này mới thở ra một hơi.
Mà giờ phút này, Tống Ý Nhiên lại đứng dậy từ trên giường, thuận tay khoác thêm áo vest, đi đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Anh nhìn tin nhắn cuối cùng Lâm Khả Tụng gửi tới, ngòn tay dùng lực ấn xuống hai chữ bảo vệ theo bản năng.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Khả Tụng bị Nina đánh thức.
Mà Giang Thiên Phàm đã sớm rời giường rồi.
Bữa sáng hôm nay có chút không giống hôm qua nhưng vẫn cân đối dinh dưỡng. Không có Meire đứng một bên cầm máy tính bảng cứng ngắc đọc tin tức, không khí cả bàn ăn có vẻ vô cùng yên lặng.
Nhưng mà cháo cá quá ngon, ngay cả mì thịt heo xào cũng có vị vô cùng tinh tế.
Hôm nay tôi sẽ đưa cô đến một nhà hàng Tây cao cấp thuộc Giang Thị, cô tập cắt chia nguyên liệu nấu ăn ở đó. Đầu bếp Elis • Quintin sẽ đích thân đứng một bên giám sát cô.
Lâm Khả Tụng ngẩng đầu nhìn lên, Elis • Quintin ?
Không phải Giang Thiên Phàm đích thân dạy sao? Cô còn nhớ rất rõ cảm giác anh nắm tay cô dạy cô cắt thịt tối qua, mỗi một chi tiết nhỏ, cô đếu nhớ kĩ đến giờ.
Mà còn tên Elis này, nghe qua hình như là phụ nữ?
Bất kể tôi dạy cho cô ít hay nhiều lý thuyết, cái cô cần là thực tiện.
Tôi hiểu rồi. Lâm Khả Tụng cúi đầu, không hiểu, bữa sáng trước mặt cũng không có hương vị ngon như ban đầu.
Giang Thiên Phàm hơi hơi nghiêng mặt qua, nhẹ nhàng đặt thìa vào cạnh chén: Giọng nói của cô nghe có vẻ cực kì mất mát.
Lâm Khả Tụng rất muốn nói không có gì, nhưng mà trước mặt Giang Thiên Phàm tốt nhất không nên che dấu tâm sự, chỉ một chút do dự, anh cũng có thể phát hiện.
Bởi vì anh là người hướng dẫn của tôi, tôi tưởng chỉ có anh dạy tôi.
Quả thật cô có thể luyện tập cắt chia nguyên liệu nấu ăn ở phóng bếp này, nhưng nguyên liệu cắt xong chỉ có hai người chúng ta sẽ không ăn hết. Hơn nữa, ở một nhà hàng cao cấp, đối mặt với áp lực giao đồ ăn, cô sẽ tiến bộ nhanh hơn. Elis
/153
|