Editor: Tử Tranh
Lâm Khả Tụng cẩn thận dò xét đối phương, nghĩ thầm người đàn ông này thật sự là khối băng sao?
“Miller, lái xe đi ‘Tulip xanh lam’ một chuyến.”
Được, tiên sinh.
Lúc này Giang Thiên Phàm lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại: “Giúp tôi chuẩn bị một cái bánh sinh nhật. Một giờ sau tôi tới lấy.”
Lâm Khả Tụng mở to hai mắt, anh đang chuẩn bị bánh ngọt giúp cô sao?
Nhưng Giang Thiên Phàm căn bản không biết chú của cô, làm sao có thể đặt bánh ngọt cho chú chứ?
Từ trước đến giờ anh không có quan tâm người khác hay bất cứ chuyện gì khác.
Cúp điện thoại, Giang Thiên Phàm cũng không có giải thích gì với cô, không khí trong xe trầm mặc đến nỗi làm cho Lâm Khả Tụng cảm thấy tất cả chỉ là mình tự đa tình.
Sau mười mấy phút, xe của bọn họ dừng ở một quán cà phê thoạt nhìn cực kỳ đẹp đẽ.
Vẫn chưa đi vào cửa, đứng ngoài khe cửa đã ngửi thấy nồng nặc mùi cà phê đậm đặc.
Từ trước đến giờ Lâm Khả Tụng không phải là người yêu thích cà phê, nhưng giờ phút này mùi cà phê tràn vào trong mũi thật sự làm say lòng người.
Giang Thiên Phàm mới vừa bước lên bậc thang, nhân viên mặc áo sơ mi trắng đeo tạp dề màu ca phê tao nhã lễ phép mở cửa thay anh.
Giang tiên sinh.
Bọn họ khom người 30 độ làm ra động tác mời, không khoa trương chút nào, nụ cười đúng tiêu chuẩn, một chút cũng không gượng gạo.
Lâm Khả Tụng nhận ra, bọn họ cũng phải trải qua việc huấn luyện chuyên nghiệp.
Bọn họ được dẫn tới một góc gần cửa sổ, rất an tĩnh, vừa đúng lúc có thể nhìn thấy người đi đường thưa thớt trên phố.
“Cô muốn ăn gì? Bánh sinh nhật không có làm xong nhanh như vậy.”
Giang Thiên Phàm vừa mở miệng, Lâm Khả Tụng mới xác định cái bánh sinh nhật đó đích thực là dành cho cô.
Nhân viên phục vụ khom người xuống, đưa thực đơn đến trước mặt của Lâm Khả Tụng.”
Đây là một tiểu soái ca, tóc hơi xoăn màu nâu, sống mũi cao thẳng còn có màu xanh dương của ánh mắt, khẽ mỉm cười, Lâm Khả Tụng liền cảm thấy ngượng ngùng.
“Bánh Hoa Phu kiểu anh.”
Những thứ kia không nhìn thấy giá, nhưng Lâm Khả Tụng biết chỗ Giang Thiên Phàm ra vào, chỉ cần có liên quan đến đồ ăn, giá cả nhất định rất xa xỉ.
“Có muốn uống cái gì không ạ?”
Nụ cười của tiểu soái ca khiến cho Lâm Khả Tụng cảm thấy nếu như cô không gọi đồ uống chính là có lỗi.
Lâm Khả Tụng ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Thiên Phàm.
“Nơi này có trà sữa Bá Tước (*) có thể thử một chút.”
(*): là một loại thức uống ở Châu Âu, mọi người có thể lên mạng tra google nha ^^
“Vậy thì trà sữa Bá Tước.”
Về trà sữa thì Lâm Khả Tụng có biết, chính là dùng bột trà sữa cùng với những thứ khác pha lên mà thành thức uống, tiện lợi một viên làm được bốn ly, quý hơn mười viên một chút. Không biết ở đây làm trà sữa như thế nào.
Sau khi nhân viên phục vụ đứng dậy rời đi, Giang Thiên Phàm lên tiếng: “Cô thích Morgan?”
“Morgan?” Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người.
Morgan nào? Morgan Đại Thông sao?
“Nhân viên phục vụ vừa rồi.”
Giọng nói Giang Thiên Phàm mang theo một chút cảm giác mất mác.
Đặc biệt là sau khi Lâm Khả Tụng cảm thấy rốt cuộc anh cũng dễ ở chung hơn.
“À. . . . . . Không có. Làm sao có thể. . . . . .” Đầu tiên là Lâm Khả Tụng phủ nhận theo bản năng, chờ phản ứng lại cô cảm thấy tốt nhất cô không nên nói dối trước mặt của Giang Thiên Phàm nên vội vàng bổ sung, “Tôi cảm thấy anh ta cười lên rất đẹp mắt, hơn nữa thái độ rất chuyên nghiệp.”
Giang Thiên Phàm không nói gì.
Trong lòng của Lâm Khả Tụng thế nhưng lại giống như có con kiến đang bò tới bò lui. Anh nghe được cô nói thích Morgan hay sao?
Qủa thật không thể giải thích được.
Cô là một cô gái, nhìn thấy trai đẹp thì hai mắt nên thưởng thức nhưng không có khoe khoang. . . . .
Lập tức không khí có chút xấu hổ. Cho đến khi nhân viên phục vụ Morgan bưng bánh Hoa Phu kiểu Anh và trà sữa Bá tước tới bên cạnh cô, lúc cúi người xuống cười với Lâm Khả Tụng, Lâm Khả Tụng không thể không thu hồi suy nghĩ của mình từ cặp mắt xanh lam xinh đẹp kia, lễ phép nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Trong đĩa bánh Hoa Phu được trình bày rất chú trọng bố cục, trên bánh Hoa Phu trắng noãn là bơ, anh đào và dâu tây làm cho người ta có một loại cảm giác vui thích. Lâm Khả Tụng dùng dao ăn nhẹ nhàng cắt vào mặt ngoài của bánh Hoa Phu, vang lên tiếng giòn giòn giống như tiếng giấy rách. Dính một chút bơ, đưa vào trong miệng, mùi vị hạnh phúc trong miệng của cô được bóc ra từng tầng, bên trong mềm mại làm cho cô theo bản năng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Đối diện với Giang Thiên Phàm chân trái gác trên đùi phải, ngồi ở trên ghế sô pha, bưng ly cà phê nhỏ, vừa tao nhã lại vừa quý tộc, đây là một loại phong cách bẩm sinh không thể nào bắt chước.
Hơi nước vấn vương trên lông mi của anh, cúi đầu nhấp một hớp cà phê thì lông mi rũ xuống giống như có cái gì im lặng qua đi, ở trong không khí hiện ra chút sóng gợn.
Lâm Khả Tụng nhìn đối phương đến ngây ngẩn.
Cho đến lúc Giang Thiên Phàm để cái ly nhẹ xuống, không nhanh không chậm hỏi: “Bánh Hoa Phu ăn không ngon sao?”
Lâm Khả Tụng chớt nhớ tới món mì nấm hương thịt bằm tối hôm đó. Chỉ vì mình biểu hiện lịch sự một chút ở trước mặt anh, anh đã cảm thấy cô không thích nét mặt của anh. Bây giờ, anh sẽ không lại nghĩ là cô không thích ăn đi?
“Không phải! Bánh Hoa Phu nơi này ăn thật ngon, là tôi. . . . . . .”
“Là bánh Hoa Phu cô ăn ngon nhất, hơn nữa ăn ngon đến nổ tung.”
Chỉ số thông minh của Lâm Khả Tụng thất bại, nhưng cũng hiểu được Giang Thiên Phàm đang giễu cợt mình.
“Đây là lần đầu tiên tôi được ăn bánh Hoa Phu. Hơn nữa ăn thật ngon.” Lâm Khả Tụng không có nhiều lời, im lặng uống một hớp trà sữa Bá Tước.
Lúc này cô mới phát giác, nguyên lai trà sữa ở đây thật sự là dùng sữa tươi ngâm với lá trà mà thành. Trà tươi mát thuận lợi dung hợp với sữa bò ở trong miệng, mùi vị đặc biệt, dư vị cũng sâu sắc hơn trà sữa ven đường.
“Cô chỉ mới ăn một cái mà thôi.”
Tại sao anh vẫn rối rắm cô ăn vài miếng hoặc ăn thế nào?
Chẳng lẽ cô nên ăn như hổ đói hay giống như dân chạy nạn vừa mới trở về ở trước mặt anh mới đúng hả?
Lâm Khả Tụng chợt nổi lên ý nghĩ không tốt.
“Bởi vì mới vừa rồi tôi đang nhìn anh.”
Giang Thiên Phàm không nói gì.
Lâm Khả Tụng cong khóe môi, cố ý dùng giọng nói hết sức chân thành nói: “Morgan chỉ là cười lên rất đẹp mắt mà thôi. Nhưng anh lại khác, bất luận là từ góc độ nào, bất luận là anh lộ ra vẻ mặt lạnh lùng như thế nào, cũng làm cho tôi không có cách nào chuyển tầm mắt.”
Ai nha! Da gà đều muốn rớt vào trong trà sữa!
Nhất định cô là bị Tống Ý Nhiên lây nhiễm, nếu không sao cô lại có thể nói những lời như vậy?
Chỉ là, Giang Thiên Phàm sẽ lộ vẻ mặt gì đây?
Sẽ có chút xấu hổ nào không? Cười vào, toàn thế giời đều nói người này ngọc thụ lâm phong, tự nhiên hào phóng, chỉ sợ anh muốn cười cũng sẽ không cười.
Khả năng nhiều hơn sẽ lạnh lùng nói cho cô biết không cần phải nói giỡn nhàm chán như vậy.
Nhều hơn khả năng là lạnh lẽo nói cho nàng biết không cần mở lại loại này nhàm chán nói giỡn.
Nhưng phản ứng của Giang Thiên Phàm lại vượt ra ngoài suy nghĩ và dự đoán của Lâm Khả Tụng.
Thân thể của anh nghiêng về phía trước, một cái tay đặt trên mặt bàn. Thấy mặt của anh càng lúc càng đến gần, Lâm Khả Tụng không khỏi lui về phía sau, cho đến khi sống lưng dán chặt vào ghế sô pha.
Toàn bộ không gian giống như theo bóng dáng của Giang Thiên Phàm sụp xuống trước mặt cô.
Hô hấp của cô bị giam cầm ở bên trong thân thể, bởi vì cách anh quá gần, ngũ quan tinh xảo lại lạnh lùng hiện rõ ràng như vậy, cô sợ mình thả ra hơi thở sẽ chạm vào da thịt của anh.
Giang Thiên Phàm đưa một tay đến, vừa đúng lúc khoác lên vai Lâm Khả Tụng, chậm rãi đứng lên, ngón tay anh lướt qua cổ của cô, máu dưới da thịt cũng theo lòng bàn tay của anh mà rục rịch ngóc đầu dậy.
Cho đến khi tay anh giữ chặt cằm của cô, đặt lên gương mặt cô, ngón tay của anh dọc theo đường cong lông mày của cô, từ mi tâm đến đuôi lông mày.
“Sao. . . . . Làm sao. . . . . .” Lâm Khả Tụng hết sức khẩn trương hỏi.
Cô theo bản năng muốn dán sát bàn tay của đối phương, bởi vì nhiệt độ ở đó làm cho tâm cô tin tưởng, không quá ấm áp cũng không quá lạnh lẽo.
Nhưng cô nhịn được.
Bởi vì cô không biết rốt cuộc Giang Thiên Phàm đang muốn làm gì.
Hồi lâu, Giang Thiên Phàm mới thu hồi tay của mình.
“Qủa thật, diện mạo của tôi phù hợp với xu hướng thẩm mĩ. Nhưng cô, cũng quá bình thường.”
. . . . . .
Lâm Khả Tụng có chút muốn ném bánh nướng lên mặt của anh. Đáng tiếc là cô không dám. Chỉ có thể hung hăng dùm nĩa đâm bánh nướng, sau đó nhét vào trong miệng, dùng sức cắn.
“Âm thanh ăn của cô bây giờ, nghe giống như cảm thấy ăn ngon rồi.”
Giang Thiên Phàm ưu nhã bưng ly cà phê lên.
Lâm Khả Tụng liếc mắt nhìn chén dĩa lộn xộn của mình: Giang Thiên Phàm anh thật sự có khiếu thẩm mĩ sao!
Vừa lúc đó, Morgan đi tới bên cạnh bọn họ, nói cho bọn họ biết bánh ngọt đã chuẩn bị xong rồi.
Lâm Khả Tụng cầm bánh ngọt trở lại xe với Giang Thiên Phàm.
Xe cũng không có chạy vào phố người Hoa, mà là dừng lại ở đầu phố.
Lâm Khả Tụng xuống xe, tâm tình nhất thời vui sướng.
Vài ngày rồi không nhìn thấy chú, không biết ông thế nào! Có phải phòng ăn vẫn còn rất đông không? Buôn bán thế nào?
Khi cô đi tới phòng ăn Lâm Ký, nhìn khách quý chật nít ở bên trong, người đến người đi, không khỏi lộ ra một nụ cười.
Cô vừa đi vào, đã có người vui mừng hét to: “Mau đến đây!
Lâm Khả Tụng cẩn thận dò xét đối phương, nghĩ thầm người đàn ông này thật sự là khối băng sao?
“Miller, lái xe đi ‘Tulip xanh lam’ một chuyến.”
Được, tiên sinh.
Lúc này Giang Thiên Phàm lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại: “Giúp tôi chuẩn bị một cái bánh sinh nhật. Một giờ sau tôi tới lấy.”
Lâm Khả Tụng mở to hai mắt, anh đang chuẩn bị bánh ngọt giúp cô sao?
Nhưng Giang Thiên Phàm căn bản không biết chú của cô, làm sao có thể đặt bánh ngọt cho chú chứ?
Từ trước đến giờ anh không có quan tâm người khác hay bất cứ chuyện gì khác.
Cúp điện thoại, Giang Thiên Phàm cũng không có giải thích gì với cô, không khí trong xe trầm mặc đến nỗi làm cho Lâm Khả Tụng cảm thấy tất cả chỉ là mình tự đa tình.
Sau mười mấy phút, xe của bọn họ dừng ở một quán cà phê thoạt nhìn cực kỳ đẹp đẽ.
Vẫn chưa đi vào cửa, đứng ngoài khe cửa đã ngửi thấy nồng nặc mùi cà phê đậm đặc.
Từ trước đến giờ Lâm Khả Tụng không phải là người yêu thích cà phê, nhưng giờ phút này mùi cà phê tràn vào trong mũi thật sự làm say lòng người.
Giang Thiên Phàm mới vừa bước lên bậc thang, nhân viên mặc áo sơ mi trắng đeo tạp dề màu ca phê tao nhã lễ phép mở cửa thay anh.
Giang tiên sinh.
Bọn họ khom người 30 độ làm ra động tác mời, không khoa trương chút nào, nụ cười đúng tiêu chuẩn, một chút cũng không gượng gạo.
Lâm Khả Tụng nhận ra, bọn họ cũng phải trải qua việc huấn luyện chuyên nghiệp.
Bọn họ được dẫn tới một góc gần cửa sổ, rất an tĩnh, vừa đúng lúc có thể nhìn thấy người đi đường thưa thớt trên phố.
“Cô muốn ăn gì? Bánh sinh nhật không có làm xong nhanh như vậy.”
Giang Thiên Phàm vừa mở miệng, Lâm Khả Tụng mới xác định cái bánh sinh nhật đó đích thực là dành cho cô.
Nhân viên phục vụ khom người xuống, đưa thực đơn đến trước mặt của Lâm Khả Tụng.”
Đây là một tiểu soái ca, tóc hơi xoăn màu nâu, sống mũi cao thẳng còn có màu xanh dương của ánh mắt, khẽ mỉm cười, Lâm Khả Tụng liền cảm thấy ngượng ngùng.
“Bánh Hoa Phu kiểu anh.”
Những thứ kia không nhìn thấy giá, nhưng Lâm Khả Tụng biết chỗ Giang Thiên Phàm ra vào, chỉ cần có liên quan đến đồ ăn, giá cả nhất định rất xa xỉ.
“Có muốn uống cái gì không ạ?”
Nụ cười của tiểu soái ca khiến cho Lâm Khả Tụng cảm thấy nếu như cô không gọi đồ uống chính là có lỗi.
Lâm Khả Tụng ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Thiên Phàm.
“Nơi này có trà sữa Bá Tước (*) có thể thử một chút.”
(*): là một loại thức uống ở Châu Âu, mọi người có thể lên mạng tra google nha ^^
“Vậy thì trà sữa Bá Tước.”
Về trà sữa thì Lâm Khả Tụng có biết, chính là dùng bột trà sữa cùng với những thứ khác pha lên mà thành thức uống, tiện lợi một viên làm được bốn ly, quý hơn mười viên một chút. Không biết ở đây làm trà sữa như thế nào.
Sau khi nhân viên phục vụ đứng dậy rời đi, Giang Thiên Phàm lên tiếng: “Cô thích Morgan?”
“Morgan?” Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người.
Morgan nào? Morgan Đại Thông sao?
“Nhân viên phục vụ vừa rồi.”
Giọng nói Giang Thiên Phàm mang theo một chút cảm giác mất mác.
Đặc biệt là sau khi Lâm Khả Tụng cảm thấy rốt cuộc anh cũng dễ ở chung hơn.
“À. . . . . . Không có. Làm sao có thể. . . . . .” Đầu tiên là Lâm Khả Tụng phủ nhận theo bản năng, chờ phản ứng lại cô cảm thấy tốt nhất cô không nên nói dối trước mặt của Giang Thiên Phàm nên vội vàng bổ sung, “Tôi cảm thấy anh ta cười lên rất đẹp mắt, hơn nữa thái độ rất chuyên nghiệp.”
Giang Thiên Phàm không nói gì.
Trong lòng của Lâm Khả Tụng thế nhưng lại giống như có con kiến đang bò tới bò lui. Anh nghe được cô nói thích Morgan hay sao?
Qủa thật không thể giải thích được.
Cô là một cô gái, nhìn thấy trai đẹp thì hai mắt nên thưởng thức nhưng không có khoe khoang. . . . .
Lập tức không khí có chút xấu hổ. Cho đến khi nhân viên phục vụ Morgan bưng bánh Hoa Phu kiểu Anh và trà sữa Bá tước tới bên cạnh cô, lúc cúi người xuống cười với Lâm Khả Tụng, Lâm Khả Tụng không thể không thu hồi suy nghĩ của mình từ cặp mắt xanh lam xinh đẹp kia, lễ phép nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Trong đĩa bánh Hoa Phu được trình bày rất chú trọng bố cục, trên bánh Hoa Phu trắng noãn là bơ, anh đào và dâu tây làm cho người ta có một loại cảm giác vui thích. Lâm Khả Tụng dùng dao ăn nhẹ nhàng cắt vào mặt ngoài của bánh Hoa Phu, vang lên tiếng giòn giòn giống như tiếng giấy rách. Dính một chút bơ, đưa vào trong miệng, mùi vị hạnh phúc trong miệng của cô được bóc ra từng tầng, bên trong mềm mại làm cho cô theo bản năng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Đối diện với Giang Thiên Phàm chân trái gác trên đùi phải, ngồi ở trên ghế sô pha, bưng ly cà phê nhỏ, vừa tao nhã lại vừa quý tộc, đây là một loại phong cách bẩm sinh không thể nào bắt chước.
Hơi nước vấn vương trên lông mi của anh, cúi đầu nhấp một hớp cà phê thì lông mi rũ xuống giống như có cái gì im lặng qua đi, ở trong không khí hiện ra chút sóng gợn.
Lâm Khả Tụng nhìn đối phương đến ngây ngẩn.
Cho đến lúc Giang Thiên Phàm để cái ly nhẹ xuống, không nhanh không chậm hỏi: “Bánh Hoa Phu ăn không ngon sao?”
Lâm Khả Tụng chớt nhớ tới món mì nấm hương thịt bằm tối hôm đó. Chỉ vì mình biểu hiện lịch sự một chút ở trước mặt anh, anh đã cảm thấy cô không thích nét mặt của anh. Bây giờ, anh sẽ không lại nghĩ là cô không thích ăn đi?
“Không phải! Bánh Hoa Phu nơi này ăn thật ngon, là tôi. . . . . . .”
“Là bánh Hoa Phu cô ăn ngon nhất, hơn nữa ăn ngon đến nổ tung.”
Chỉ số thông minh của Lâm Khả Tụng thất bại, nhưng cũng hiểu được Giang Thiên Phàm đang giễu cợt mình.
“Đây là lần đầu tiên tôi được ăn bánh Hoa Phu. Hơn nữa ăn thật ngon.” Lâm Khả Tụng không có nhiều lời, im lặng uống một hớp trà sữa Bá Tước.
Lúc này cô mới phát giác, nguyên lai trà sữa ở đây thật sự là dùng sữa tươi ngâm với lá trà mà thành. Trà tươi mát thuận lợi dung hợp với sữa bò ở trong miệng, mùi vị đặc biệt, dư vị cũng sâu sắc hơn trà sữa ven đường.
“Cô chỉ mới ăn một cái mà thôi.”
Tại sao anh vẫn rối rắm cô ăn vài miếng hoặc ăn thế nào?
Chẳng lẽ cô nên ăn như hổ đói hay giống như dân chạy nạn vừa mới trở về ở trước mặt anh mới đúng hả?
Lâm Khả Tụng chợt nổi lên ý nghĩ không tốt.
“Bởi vì mới vừa rồi tôi đang nhìn anh.”
Giang Thiên Phàm không nói gì.
Lâm Khả Tụng cong khóe môi, cố ý dùng giọng nói hết sức chân thành nói: “Morgan chỉ là cười lên rất đẹp mắt mà thôi. Nhưng anh lại khác, bất luận là từ góc độ nào, bất luận là anh lộ ra vẻ mặt lạnh lùng như thế nào, cũng làm cho tôi không có cách nào chuyển tầm mắt.”
Ai nha! Da gà đều muốn rớt vào trong trà sữa!
Nhất định cô là bị Tống Ý Nhiên lây nhiễm, nếu không sao cô lại có thể nói những lời như vậy?
Chỉ là, Giang Thiên Phàm sẽ lộ vẻ mặt gì đây?
Sẽ có chút xấu hổ nào không? Cười vào, toàn thế giời đều nói người này ngọc thụ lâm phong, tự nhiên hào phóng, chỉ sợ anh muốn cười cũng sẽ không cười.
Khả năng nhiều hơn sẽ lạnh lùng nói cho cô biết không cần phải nói giỡn nhàm chán như vậy.
Nhều hơn khả năng là lạnh lẽo nói cho nàng biết không cần mở lại loại này nhàm chán nói giỡn.
Nhưng phản ứng của Giang Thiên Phàm lại vượt ra ngoài suy nghĩ và dự đoán của Lâm Khả Tụng.
Thân thể của anh nghiêng về phía trước, một cái tay đặt trên mặt bàn. Thấy mặt của anh càng lúc càng đến gần, Lâm Khả Tụng không khỏi lui về phía sau, cho đến khi sống lưng dán chặt vào ghế sô pha.
Toàn bộ không gian giống như theo bóng dáng của Giang Thiên Phàm sụp xuống trước mặt cô.
Hô hấp của cô bị giam cầm ở bên trong thân thể, bởi vì cách anh quá gần, ngũ quan tinh xảo lại lạnh lùng hiện rõ ràng như vậy, cô sợ mình thả ra hơi thở sẽ chạm vào da thịt của anh.
Giang Thiên Phàm đưa một tay đến, vừa đúng lúc khoác lên vai Lâm Khả Tụng, chậm rãi đứng lên, ngón tay anh lướt qua cổ của cô, máu dưới da thịt cũng theo lòng bàn tay của anh mà rục rịch ngóc đầu dậy.
Cho đến khi tay anh giữ chặt cằm của cô, đặt lên gương mặt cô, ngón tay của anh dọc theo đường cong lông mày của cô, từ mi tâm đến đuôi lông mày.
“Sao. . . . . Làm sao. . . . . .” Lâm Khả Tụng hết sức khẩn trương hỏi.
Cô theo bản năng muốn dán sát bàn tay của đối phương, bởi vì nhiệt độ ở đó làm cho tâm cô tin tưởng, không quá ấm áp cũng không quá lạnh lẽo.
Nhưng cô nhịn được.
Bởi vì cô không biết rốt cuộc Giang Thiên Phàm đang muốn làm gì.
Hồi lâu, Giang Thiên Phàm mới thu hồi tay của mình.
“Qủa thật, diện mạo của tôi phù hợp với xu hướng thẩm mĩ. Nhưng cô, cũng quá bình thường.”
. . . . . .
Lâm Khả Tụng có chút muốn ném bánh nướng lên mặt của anh. Đáng tiếc là cô không dám. Chỉ có thể hung hăng dùm nĩa đâm bánh nướng, sau đó nhét vào trong miệng, dùng sức cắn.
“Âm thanh ăn của cô bây giờ, nghe giống như cảm thấy ăn ngon rồi.”
Giang Thiên Phàm ưu nhã bưng ly cà phê lên.
Lâm Khả Tụng liếc mắt nhìn chén dĩa lộn xộn của mình: Giang Thiên Phàm anh thật sự có khiếu thẩm mĩ sao!
Vừa lúc đó, Morgan đi tới bên cạnh bọn họ, nói cho bọn họ biết bánh ngọt đã chuẩn bị xong rồi.
Lâm Khả Tụng cầm bánh ngọt trở lại xe với Giang Thiên Phàm.
Xe cũng không có chạy vào phố người Hoa, mà là dừng lại ở đầu phố.
Lâm Khả Tụng xuống xe, tâm tình nhất thời vui sướng.
Vài ngày rồi không nhìn thấy chú, không biết ông thế nào! Có phải phòng ăn vẫn còn rất đông không? Buôn bán thế nào?
Khi cô đi tới phòng ăn Lâm Ký, nhìn khách quý chật nít ở bên trong, người đến người đi, không khỏi lộ ra một nụ cười.
Cô vừa đi vào, đã có người vui mừng hét to: “Mau đến đây!
/153
|