Lâm Khả Tụng cho là Giang Thiên Phàm sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ thế mà anh ta lại chậm rãi đi về phía Montgomery.
Vậy thì tôi nếm thử, rốt cuộc có cái gì trong ly đồ uống này.
Giang Thiên Phàm nhận lấy ly thuỷ tinh từ trong tay, lắc nhẹ chiếc ly trong tay. Vẻ mặt của anh yên tĩnh không quan tâm danh lợi, mặt mày tao nhã, ngay cả động tác lắc nhẹ ly thuỷ tinh cũng giống như muốn thưởng thức rượu ngon lâu năm.
Ánh mắt của mọi người theo bản năng nhìn theo.
Khi anh cúi đầu đặt nhẹ ly thuỷ tinh lên môi, Lâm Khả Tụng cũng theo đó mà khẩn trương.
Cô biết tất cả các mùi vị, dù là rất nhỏ đi nữa, cũng sẽ bị vị giác của Giang Thiên Phàm phóng đại lên nhiều lần. Cô cảm thấy cái gì khó ăn, thì đối với Giang Thiên Phàm mà nói, hoàn toàn là một tai nạn.
Giang Thiên Phàm chỉ là nhấp một hớp nhỏ, cả hội trường party yên tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng truyền đến âm thanh mấy đứa bé đùa giỡn.
Lâm Khả Tụng nhìn thấy yết hầu của anh nhẹ nhàng chuyển động, đường cong lưu loát, tuyệt đẹp mà hấp dẫn.
Thậm chí mi tâm của anh cũng không có nhíu lại, lạnh nhạt mở miệng: Vị chua đến từ quả bưởi, quả mơ, mùi tanh đến từ rong biển, mặc dù đã dùng tỏi, hành tây và rau hẹ để che giấu mùi tanh, nhưng dư vị vẫn còn lại rất rõ. Mùi đắng chát là do khổ qua và vỏ chanh. Mà vị cay có lẽ mà mù-tạc với cây ngải long. Xin hỏi, đáp án của tôi chính xác không, thầy Montgomery?
Đây chính là cấu tạo vị giác chính xác của Giang Thiên Phàm.
Montgomery tiếc nuối sờ trán của mình: Chỉ nhấp nhẹ một chút xíu mà cậu đã nếm ra hết nguyên liệu? Tôi còn đang trông đợi rằng cậu uống hết cả ly vào!
Rất xin lỗi, để cho ngài thất vọng.
Giọng nói Giang Thiên Phàm rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của người chung quanh cũng là kinh ngạc và tôn kính.
Ở chỗ này, không có bất kỳ người nào bởi vì mắt của Giang Thiên Phàm mù mà xem thường anh, bởi vì bọn họ biết năng lực thật sự và thiên phú của Giang Thiên Phàm vượt khỏi sức tưởng tượng của họ.
Vị giác của cậu còn nhạy cảm hơn so với mấy năm trước. Chỉ là, cậu có muốn biết kết quả thắng bài của Khả Tụng với Bruce không? Montgomery sờ cằm cười cười.
Cô ấy không chỉ thắng Bruce, mà đáp án còn hoàn toàn chính xác. Giọng nói của Giang Thiên Phàm, không buồn không vui, bình tĩnh tựa như Thái Sơn.
Sao cậu chắc chắn chứ?
Tôi chắc chắn. Giọng nói của Giang Thiên Phàm bình tĩnh như cũ.
Lâm Khả Tụng nhìn gò má của anh, tuyệt đối không ngờ rằng anh lại tin tưởng vị giác của cô như vậy.
Được rồi, quả thật là Khả Tụng viết đúng toàn bộ. Ngay cả cái bẫy cỏ cá tanh với cây ngải trong ly đồ uống này. Montgomery đi tới bên người Lâm Khả Tung, vỗ bả vai của cô, Tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày cậu sẽ nhận học trò. Nhưng mà ít nhất hiện tại, tôi hiểu rõ vì sao cậu luôn một mình lại chọn Khả Tụng.
Tuy Montgomery chỉ nói ra những lời đơn giản này, nhưng mà ánh mắt người chung quanh nhìn về phía Lâm Khả Tụng lại thay đổi.
Không còn mang theo chút xíu tò mò hoặc là chỉ là có cũng được mà không có cũng chả sao của một nhân vật nhỏ bé không quan trọng, bọn họ tán thưởng, quan sát thậm chí là dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía cô.
Ngay cả Bruce cũng đi tới bắt tay với Lâm Khả Tụng: Xem ra trong “Cuộc so tài đại sư” cô sẽ là đối thủ đáng gờm đây. Chỉ còn lại hai tháng, tôi nhất định phải cố gắng nhiều hơn nữa!
Lâm Khả Tụng có chút khó tin, cô chỉ là nếm ra nguyên liệu trong một ly đồ uống thôi mà, tại sao vẻ mặt người xung quanh lại nhìn cô lại như thấy chim cánh cụt ở Châu Phi vậy?
Mà ánh mắt của Irriti càng thêm lạnh lẽo.
Montgomery đi tới trước mắt Chủ tịch Hiệp hội Món ăn ngọn David, cười hỏi: Haha, David, ông cảm thấy mùi đồ ăn của party hôm nay thế nào?
Lâm Khả Tụng nhìn David thì vội vàng quay mặt đi chỗ khác, phải biết ban đầu cô lại dùng gà hầm cà chua gây đâu khổ cho ông ấy. Chỉ mong ông ấy không nhớ rõ cô!
Ừ. . . . . . Mặc dù biết không phải do ông làm ra, nhưng mà mùi vị quả thật không tệ.
Ông cảm thấy nếu như là mật thám của thức ăn ngon Michelin, sẽ cho thức ăn nơi này đánh giá như thế nào?
Rất xin lỗi, tôi không phải mật thám của thức ăn ngon. Nhưng mà. . . . . . Tôi cảm thấy canh bơ cà rốt ít nhất có thể đạt được đánh giá một bộ dao nĩa. Về phần những thức ăn khác, cũng rất ngon miệng. David cũng không có bởi vì địa vị trong công việc của Montgomery mà cố ý cho thức ăn trong bữa tiệc sinh nhật của ông đánh giá quá cao.
A ha, cám ơn. Quý bà Smith bà cảm thấy thế nào?
Với tôi mà nói..., cảm thấy ‘cuốn thịt lợn’ thật sự làm rất tốt. Smith phu nhân nở nụ cười, Được rồi, thức ăn ngon trong party hôm nay sẽ không phải là Monica đặc biệt chuẩn bị vì ông chứ?
Không, là Bruce tôn tử của tôi chuẩn bị! Phải biết vào một tháng trước, cậu nhóc không biết một chữ gì trong phòng bếp. Nhưng kể từ sau khi trúng tuyển cái “Bậc thầy xuất sắc” đó, tiến bộ của cậu nhóc thật sự làm cho người ta lấy làm kỳ! Nhắc tới Bruce, vẻ mặt của Montgomery tràn đầy kiểu ngạo.
David vô cùng kinh ngạc: Ôi trời ơi! Tôi không thể nào quyên được cái lần thịt dê nướng than kia của Bruce! Cái mùi vị kia nhất định chính là địa ngục thất truyền! Nhưng tất cả những chuẩn bị hôm nay thật làm cho người ta khinh ngạc! Bruce, cậu nhóc quả là tôn tử của Motgomery, dòng máu chảy xuôi trong xương cốt có gen khống chế nguyên liệu nấu ăn!
Tất cả mọi người bắt đầu nhao nhao nghị luận. Mà Irriti đi đến bên người Bruce, vừa khích lệ anh ta vừa trao đổi kỹ xao nấu nướng cùng anh, trong khoảng thời gian ngắn Bruce trở thành tiêu điểm chú ý. Cũng rất nhiều người hỏi thầy giáo anh ta khi tham gia “Bậc thầy xuất sắc” là ai, anh dưới dưới tình huống được mọi người ca ngợi vẫn giữ vững lí trí, im lặng không nói.
Không có ai chú ý tới Lâm Khả Tụng cô nữa, cô lui về phía sau nửa bước.
Nếu như có mùi khó chịu trong miệng, có thể ăn một chút bánh ngọt rượu Baileys ở đây.
Giọng nói lạnh nhạt giống như làn gió chậm chạp bay qua.
Lâm Khả Tụng nghiêng mặt về bên, phát hiện không ngờ Giang Thiên Phàm ở bên cạnh cô.
Khi tất cả mọi người đang chú ý Bruce, Giang Thiên Phàm lại vẫn nhớ sự tồn tại của cô.
Lúc này Tống Ý Nhiên đi tới, anh ta nhìn qua Giang Thiên Phàm, sau đó nói với Lâm Khả Tụng: Há mồm.
Hả? Lâm Khả Tụng còn chưa kịp phản ứng, một viên đường ngọt được Tống Ý Nhiên ném vào trong miêng cô, mùi sữa ngọt ngào ở tràn ra khắp đầu lưỡi cô.
Đúng rồi, Giang tiên sinh, hôm nay ở party thượng lại một lần nữa nhìn thấy ngươi, còn chưa kịp cùng ngươi chính thức chào hỏi đấy. Tống tính nhưng thối lại túi cười cười.
Anh lười biếng thoải mái với Giang Thiên Phàm lạnh lùng kín kẽ tạo thành sự chênh lệch vô cùng rõ ràng.
Tôi cũng không nghĩ tới sẽ thấy anh ở chỗ này. Giang Thiên Phàm lạnh nhạt nói.
Cái gì? Lâm Khả Tụng nhìn qua Tống Ý Nhiên, lại nhìn Giang Thiên Phàm, Các anh biết nhau?
Anh chỉ là có may mắn được dùng bữa ở nhà hàng của Giang tiên sinh mà thôi. Anh ta chế biến thức ăn, thật là mỹ vị làm người ta khó quên.
Anh đã đến nhà hàng của Giang tiên sinh? Lâm Khả Tụng nhìn về phía Tống Ý Nhiên, nghĩ thầm tám phần là người này có bạn gái mới, sau đó đi phòng ăn hạng sang đốt tiền ấy mà.
Tống Ý Nhiên cười không đáp, vẻ mặt Giang Thiên Phàm hờ hừng cầm gậy dò đường.
Cho dù là dưới không khí yên tĩnh như vậy, Lâm Khả Tụng còn là cảm thấy sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người này.
May mà Motgomery lại bố trí một trò chơi mới nữa để giày vò các khách mời tham dự, không khí cũng náo nhiệt lần nữa. Mà Irriti cũng tìm lý do mang Giang Thiên Phàm đi.
Lâm Khả Tụng và Tống Ý Nhiên đứng kề bàn ăn, cảnh tượng huyên náo trước mắt cũng không có được hai người để vào mặt.
Cho nên, thầy giáo bí mật của em là Giang Thiên Phàm?
Ừ.
Ở trong giới ăn uống nước Trung Quốc, anh ta là nhân vật làm quan trọng số một, được giới ẩm thực Âu Mĩ chấp nhận làm đầu bếp chánh, có thể nói là vị vua không vương miện.
Em lần đầu tiên nghe được anh tán thành người nào đó nhiều như vậy đấy.
Sau đó, em ở lại trong biệt thự của anh ta. Tống Ý Nhiên nghiêng đầu, sử dụng cặp mắt làm người ta khó hiểu của anh ta nhìn Lâm Khả Tụng.
Dưới ánh nắng, trán anh, chóp mũi anh, cả người trong suốt sạch sẽ.
Đúng vậy á. Chỉ là còn có ngay cả một tháng, ta liền muốn dời ra ngoài.
Có phải em nói, ở chung với anh ta mệt lắm không?
À. . . . . . Có một chút. . . . . .
Thích sạch sẽ, lạnh lùng, theo đuổi cảm giác an tĩnh một cách quá đáng, quả thật rất khó ưa.
Nhưng mà. . . . . . Cô chắc chắn không ghét anh ta.
Vậy có muốn về ở chung với anh không? Tống Ý Nhiên nghiêng người sang cười hỏi.
Anh? Không phải anh ở tại Manhattan sao? Cách biệt thự của Giang Thiên Phàm xa như vậy! Nếu là anh ấy nổi hứng muốn dạy em cái gì, em phải chạy gấp tới từ Manhattan? Coi như hết. . . . . . Lâm Khả Tụng chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy rất bôn ba lao lực.
Vậy. . . . . . Chờ party của Montgomery tiên sinh kết thúc, em có trở về Newyork với anh không?
Giang tiên sinh cũng đã đặt sẵn vé máy bay về Newyork rồi. Lâm Khả Tụng nhún vai.
Được rồi, anh thua Giang Thiên Phàm. Tống Ý Nhiên không nhịn được thở dài.
Nghe qua giống như anh thích em vậy. Lâm Khả Tụng chậc một tiếng.
Anh vốn thích em mà.
Tống Ý Nhiên ngước đầu, trong giọng nói của anh có chút không muốn, còn có một chút bất đắc dĩ.
Trái tim của Lâm Khả Tụng giống như bị nhéo.
Anh luôn dùng giọng nói nhẹ nhàng nói đến chuyện quan trọng.
Mà giờ khắc này, vẻ mặt anh lại nghiêm túc như thế, Lâm Khả Tụng biết tốt nhất không nên coi là thật.
Anh cứ tiếp tục diễn đi! Cuộc
Vậy thì tôi nếm thử, rốt cuộc có cái gì trong ly đồ uống này.
Giang Thiên Phàm nhận lấy ly thuỷ tinh từ trong tay, lắc nhẹ chiếc ly trong tay. Vẻ mặt của anh yên tĩnh không quan tâm danh lợi, mặt mày tao nhã, ngay cả động tác lắc nhẹ ly thuỷ tinh cũng giống như muốn thưởng thức rượu ngon lâu năm.
Ánh mắt của mọi người theo bản năng nhìn theo.
Khi anh cúi đầu đặt nhẹ ly thuỷ tinh lên môi, Lâm Khả Tụng cũng theo đó mà khẩn trương.
Cô biết tất cả các mùi vị, dù là rất nhỏ đi nữa, cũng sẽ bị vị giác của Giang Thiên Phàm phóng đại lên nhiều lần. Cô cảm thấy cái gì khó ăn, thì đối với Giang Thiên Phàm mà nói, hoàn toàn là một tai nạn.
Giang Thiên Phàm chỉ là nhấp một hớp nhỏ, cả hội trường party yên tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng truyền đến âm thanh mấy đứa bé đùa giỡn.
Lâm Khả Tụng nhìn thấy yết hầu của anh nhẹ nhàng chuyển động, đường cong lưu loát, tuyệt đẹp mà hấp dẫn.
Thậm chí mi tâm của anh cũng không có nhíu lại, lạnh nhạt mở miệng: Vị chua đến từ quả bưởi, quả mơ, mùi tanh đến từ rong biển, mặc dù đã dùng tỏi, hành tây và rau hẹ để che giấu mùi tanh, nhưng dư vị vẫn còn lại rất rõ. Mùi đắng chát là do khổ qua và vỏ chanh. Mà vị cay có lẽ mà mù-tạc với cây ngải long. Xin hỏi, đáp án của tôi chính xác không, thầy Montgomery?
Đây chính là cấu tạo vị giác chính xác của Giang Thiên Phàm.
Montgomery tiếc nuối sờ trán của mình: Chỉ nhấp nhẹ một chút xíu mà cậu đã nếm ra hết nguyên liệu? Tôi còn đang trông đợi rằng cậu uống hết cả ly vào!
Rất xin lỗi, để cho ngài thất vọng.
Giọng nói Giang Thiên Phàm rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của người chung quanh cũng là kinh ngạc và tôn kính.
Ở chỗ này, không có bất kỳ người nào bởi vì mắt của Giang Thiên Phàm mù mà xem thường anh, bởi vì bọn họ biết năng lực thật sự và thiên phú của Giang Thiên Phàm vượt khỏi sức tưởng tượng của họ.
Vị giác của cậu còn nhạy cảm hơn so với mấy năm trước. Chỉ là, cậu có muốn biết kết quả thắng bài của Khả Tụng với Bruce không? Montgomery sờ cằm cười cười.
Cô ấy không chỉ thắng Bruce, mà đáp án còn hoàn toàn chính xác. Giọng nói của Giang Thiên Phàm, không buồn không vui, bình tĩnh tựa như Thái Sơn.
Sao cậu chắc chắn chứ?
Tôi chắc chắn. Giọng nói của Giang Thiên Phàm bình tĩnh như cũ.
Lâm Khả Tụng nhìn gò má của anh, tuyệt đối không ngờ rằng anh lại tin tưởng vị giác của cô như vậy.
Được rồi, quả thật là Khả Tụng viết đúng toàn bộ. Ngay cả cái bẫy cỏ cá tanh với cây ngải trong ly đồ uống này. Montgomery đi tới bên người Lâm Khả Tung, vỗ bả vai của cô, Tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày cậu sẽ nhận học trò. Nhưng mà ít nhất hiện tại, tôi hiểu rõ vì sao cậu luôn một mình lại chọn Khả Tụng.
Tuy Montgomery chỉ nói ra những lời đơn giản này, nhưng mà ánh mắt người chung quanh nhìn về phía Lâm Khả Tụng lại thay đổi.
Không còn mang theo chút xíu tò mò hoặc là chỉ là có cũng được mà không có cũng chả sao của một nhân vật nhỏ bé không quan trọng, bọn họ tán thưởng, quan sát thậm chí là dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía cô.
Ngay cả Bruce cũng đi tới bắt tay với Lâm Khả Tụng: Xem ra trong “Cuộc so tài đại sư” cô sẽ là đối thủ đáng gờm đây. Chỉ còn lại hai tháng, tôi nhất định phải cố gắng nhiều hơn nữa!
Lâm Khả Tụng có chút khó tin, cô chỉ là nếm ra nguyên liệu trong một ly đồ uống thôi mà, tại sao vẻ mặt người xung quanh lại nhìn cô lại như thấy chim cánh cụt ở Châu Phi vậy?
Mà ánh mắt của Irriti càng thêm lạnh lẽo.
Montgomery đi tới trước mắt Chủ tịch Hiệp hội Món ăn ngọn David, cười hỏi: Haha, David, ông cảm thấy mùi đồ ăn của party hôm nay thế nào?
Lâm Khả Tụng nhìn David thì vội vàng quay mặt đi chỗ khác, phải biết ban đầu cô lại dùng gà hầm cà chua gây đâu khổ cho ông ấy. Chỉ mong ông ấy không nhớ rõ cô!
Ừ. . . . . . Mặc dù biết không phải do ông làm ra, nhưng mà mùi vị quả thật không tệ.
Ông cảm thấy nếu như là mật thám của thức ăn ngon Michelin, sẽ cho thức ăn nơi này đánh giá như thế nào?
Rất xin lỗi, tôi không phải mật thám của thức ăn ngon. Nhưng mà. . . . . . Tôi cảm thấy canh bơ cà rốt ít nhất có thể đạt được đánh giá một bộ dao nĩa. Về phần những thức ăn khác, cũng rất ngon miệng. David cũng không có bởi vì địa vị trong công việc của Montgomery mà cố ý cho thức ăn trong bữa tiệc sinh nhật của ông đánh giá quá cao.
A ha, cám ơn. Quý bà Smith bà cảm thấy thế nào?
Với tôi mà nói..., cảm thấy ‘cuốn thịt lợn’ thật sự làm rất tốt. Smith phu nhân nở nụ cười, Được rồi, thức ăn ngon trong party hôm nay sẽ không phải là Monica đặc biệt chuẩn bị vì ông chứ?
Không, là Bruce tôn tử của tôi chuẩn bị! Phải biết vào một tháng trước, cậu nhóc không biết một chữ gì trong phòng bếp. Nhưng kể từ sau khi trúng tuyển cái “Bậc thầy xuất sắc” đó, tiến bộ của cậu nhóc thật sự làm cho người ta lấy làm kỳ! Nhắc tới Bruce, vẻ mặt của Montgomery tràn đầy kiểu ngạo.
David vô cùng kinh ngạc: Ôi trời ơi! Tôi không thể nào quyên được cái lần thịt dê nướng than kia của Bruce! Cái mùi vị kia nhất định chính là địa ngục thất truyền! Nhưng tất cả những chuẩn bị hôm nay thật làm cho người ta khinh ngạc! Bruce, cậu nhóc quả là tôn tử của Motgomery, dòng máu chảy xuôi trong xương cốt có gen khống chế nguyên liệu nấu ăn!
Tất cả mọi người bắt đầu nhao nhao nghị luận. Mà Irriti đi đến bên người Bruce, vừa khích lệ anh ta vừa trao đổi kỹ xao nấu nướng cùng anh, trong khoảng thời gian ngắn Bruce trở thành tiêu điểm chú ý. Cũng rất nhiều người hỏi thầy giáo anh ta khi tham gia “Bậc thầy xuất sắc” là ai, anh dưới dưới tình huống được mọi người ca ngợi vẫn giữ vững lí trí, im lặng không nói.
Không có ai chú ý tới Lâm Khả Tụng cô nữa, cô lui về phía sau nửa bước.
Nếu như có mùi khó chịu trong miệng, có thể ăn một chút bánh ngọt rượu Baileys ở đây.
Giọng nói lạnh nhạt giống như làn gió chậm chạp bay qua.
Lâm Khả Tụng nghiêng mặt về bên, phát hiện không ngờ Giang Thiên Phàm ở bên cạnh cô.
Khi tất cả mọi người đang chú ý Bruce, Giang Thiên Phàm lại vẫn nhớ sự tồn tại của cô.
Lúc này Tống Ý Nhiên đi tới, anh ta nhìn qua Giang Thiên Phàm, sau đó nói với Lâm Khả Tụng: Há mồm.
Hả? Lâm Khả Tụng còn chưa kịp phản ứng, một viên đường ngọt được Tống Ý Nhiên ném vào trong miêng cô, mùi sữa ngọt ngào ở tràn ra khắp đầu lưỡi cô.
Đúng rồi, Giang tiên sinh, hôm nay ở party thượng lại một lần nữa nhìn thấy ngươi, còn chưa kịp cùng ngươi chính thức chào hỏi đấy. Tống tính nhưng thối lại túi cười cười.
Anh lười biếng thoải mái với Giang Thiên Phàm lạnh lùng kín kẽ tạo thành sự chênh lệch vô cùng rõ ràng.
Tôi cũng không nghĩ tới sẽ thấy anh ở chỗ này. Giang Thiên Phàm lạnh nhạt nói.
Cái gì? Lâm Khả Tụng nhìn qua Tống Ý Nhiên, lại nhìn Giang Thiên Phàm, Các anh biết nhau?
Anh chỉ là có may mắn được dùng bữa ở nhà hàng của Giang tiên sinh mà thôi. Anh ta chế biến thức ăn, thật là mỹ vị làm người ta khó quên.
Anh đã đến nhà hàng của Giang tiên sinh? Lâm Khả Tụng nhìn về phía Tống Ý Nhiên, nghĩ thầm tám phần là người này có bạn gái mới, sau đó đi phòng ăn hạng sang đốt tiền ấy mà.
Tống Ý Nhiên cười không đáp, vẻ mặt Giang Thiên Phàm hờ hừng cầm gậy dò đường.
Cho dù là dưới không khí yên tĩnh như vậy, Lâm Khả Tụng còn là cảm thấy sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người này.
May mà Motgomery lại bố trí một trò chơi mới nữa để giày vò các khách mời tham dự, không khí cũng náo nhiệt lần nữa. Mà Irriti cũng tìm lý do mang Giang Thiên Phàm đi.
Lâm Khả Tụng và Tống Ý Nhiên đứng kề bàn ăn, cảnh tượng huyên náo trước mắt cũng không có được hai người để vào mặt.
Cho nên, thầy giáo bí mật của em là Giang Thiên Phàm?
Ừ.
Ở trong giới ăn uống nước Trung Quốc, anh ta là nhân vật làm quan trọng số một, được giới ẩm thực Âu Mĩ chấp nhận làm đầu bếp chánh, có thể nói là vị vua không vương miện.
Em lần đầu tiên nghe được anh tán thành người nào đó nhiều như vậy đấy.
Sau đó, em ở lại trong biệt thự của anh ta. Tống Ý Nhiên nghiêng đầu, sử dụng cặp mắt làm người ta khó hiểu của anh ta nhìn Lâm Khả Tụng.
Dưới ánh nắng, trán anh, chóp mũi anh, cả người trong suốt sạch sẽ.
Đúng vậy á. Chỉ là còn có ngay cả một tháng, ta liền muốn dời ra ngoài.
Có phải em nói, ở chung với anh ta mệt lắm không?
À. . . . . . Có một chút. . . . . .
Thích sạch sẽ, lạnh lùng, theo đuổi cảm giác an tĩnh một cách quá đáng, quả thật rất khó ưa.
Nhưng mà. . . . . . Cô chắc chắn không ghét anh ta.
Vậy có muốn về ở chung với anh không? Tống Ý Nhiên nghiêng người sang cười hỏi.
Anh? Không phải anh ở tại Manhattan sao? Cách biệt thự của Giang Thiên Phàm xa như vậy! Nếu là anh ấy nổi hứng muốn dạy em cái gì, em phải chạy gấp tới từ Manhattan? Coi như hết. . . . . . Lâm Khả Tụng chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy rất bôn ba lao lực.
Vậy. . . . . . Chờ party của Montgomery tiên sinh kết thúc, em có trở về Newyork với anh không?
Giang tiên sinh cũng đã đặt sẵn vé máy bay về Newyork rồi. Lâm Khả Tụng nhún vai.
Được rồi, anh thua Giang Thiên Phàm. Tống Ý Nhiên không nhịn được thở dài.
Nghe qua giống như anh thích em vậy. Lâm Khả Tụng chậc một tiếng.
Anh vốn thích em mà.
Tống Ý Nhiên ngước đầu, trong giọng nói của anh có chút không muốn, còn có một chút bất đắc dĩ.
Trái tim của Lâm Khả Tụng giống như bị nhéo.
Anh luôn dùng giọng nói nhẹ nhàng nói đến chuyện quan trọng.
Mà giờ khắc này, vẻ mặt anh lại nghiêm túc như thế, Lâm Khả Tụng biết tốt nhất không nên coi là thật.
Anh cứ tiếp tục diễn đi! Cuộc
/153
|