Nếu nói rất nhiều năm là bao nhiêu năm?
Nếu gần mười năm, vậy có phải sẽ không có cả đời luôn không.
Chẳng lẽ nói đợi đến khi cô già rồi, còn có thể giữ nguyên tấm lòng của cô sao?
Trong chốc lát, lời nói “tôi thích em” của Giang Thiên Phàm thế mà trở nên kỳ ảo mà du dương.
Tựa như một lời an ủi, một chút rộn rạo lướt qua trong yên lặng.
Phòng bếp và phòng ăn của phòng bếp liền nhau.
Lâm Khả Tụng xoay người đặt đĩa lên bàn: Ăn đi!
“Ôi chao, đúng là trứng chiên cà chua! Tống Ý Nhiên lộ ra vẻ khoa trương, lấy cái muỗng, nét mặt chăm chú ngồi trước bàn ăn, múc một muỗng đưa vào trong miệng.
Lâm Khả Tchờ anh nói gì đó, nhưng mà anh chỉ ăn từ muỗng này đến muỗng khác, từ từ ăn.
Này, ăn ngon không? Lâm Khả Tụng không nhịn được hỏi.
Nếu thêm chút muối thì trứng chiên cà chua ăn càng hoàn hảo. Tống Ý Nhiên cười trả lời.
Thiệt hay giả? Lâm Khả Tụng lấy cái muỗng .
Trứng gà rất xốp, nước cà chua hiện ra, vị chua tự nhiên của trái cà chua kết hợp hương thơm trứng gà, đặc sắc, chỉ là đáng tiếc không có muối.
Như thế nào, có phải nếu em thêm muối thì món trứng gà cà chua càng ngon hơn? Tống Ý Nhiên hỏi.
Đúng là vậy. Lâm Khả Tụng cũng cười theo.
Tống Ý Nhiên ăn xong cơm trưa, rồi kéo Lâm Khả Tụng đi tới phòng khách. Hai người ngồi ở trên đệm, nhìn phía TV bắt đầu chơi game. Đây gần như là việc làm hằng ngày lúc hai người nghỉ đông và nghỉ hè. Mà hôm nay, Tống Ý Nhiên tỏ ý muốn kiểm tra độ ăn ý khi chơi trên TV.
Này! Anh có nhầm không vậy! Anh đánh bên kia em sẽ chết đấy! Lâm Khả Tụng vui vẻ kêu to lên.
“Vốn là anh muốn thắng anh! Em không chết làm sao anh thắng? Tống Ý Nhiên trả lời.
Lúc người này chơi game thật có thể dùng nhanh, ác, chuẩn để hình dung, vẻ mặt nghiêm túc, không biết còn tưởng rằng anh ta đang nhìn cổ phía! Lâm Khả Tụng liếc qua hai mắt của anh ta, ánh sáng từ màn hình chiếu trên mặt anh, tựa như ảo giác.
Có lúc Lâm Khả Tụng sẽ cảm thấy, Tống Ý Nhiên như vậy, mục tiêu rõ ràng quyết đoán sát phạt, mới thật sự là anh.
Hai ba giây sau, quả nhiên Lâm Khả Tụng chết đi. Cô tức giận vươn tay ra, cào đầu Tống Ý Nhiên thành tổ chim.
Mắt hơi mỏi, Lâm Khả Tụng lười biếng nằm ở trên đệm, dùng chân đạp Tống Ý Nhiên một cái: Này, em nói. . . . . . anh với bạn gái kia của anh ngày ngày dính với nhau cũng chỉ chơi game hay sao?
Anh chỉ cùng làm vậy với em. Tống Ý Nhiên kéo đệm đến bên người Lâm Khả Tụng, nằm xuống cùng cô.
Ừ. . . . . .
Không tự chủ giương môi lên, mặc dù cô vẫn biết Tống Ý Nhiên giỏi dỗ con gái, nhưng lời như vậy, thế mà anh rất ít nói với cô.
Khả Tụng.
Hả? Lâm Khả Tụng mệt nhọc, nếu như là bình thường lúc này cô đã ngủ trưa.
Chúng ta sẽ luôn luôn ở chung một chỗ như vậy, đúng không? Giọng nói của Tống Ý Nhiên rất nhẹ, tựa như thử dò xét.
Ừ. . . . . . Em chỉ ngủ một lát thôi. . . . . . Trước hai giờ rưỡi phải gọi em dậy đấy. . . . . .
Cô còn phải trở về phòng bếp của Giang Thiên Phàm tiếp tục luyện tập rán sò hương biển và hướng cá lư với cà chua ô-liu đấy.
Nghe giọng nơi hơi khàn của cô, Tống Ý Nhiên chống cằm, duỗi tay , nhẹ nhàng sờ qua cái trán của cô.
Lâm Khả Tụng bị tiếng nhạc điện thoại di động đánh thực. Là cuộc gọi của Merie.
Khi cô ngồi dậy, phát hiện đã bốn giờ rưỡi chiều rồi.
Ông trời của tôi!
Khả Tụng, xem ra cô ở chỗ của bạn rất vui vẻ.
Cái đó. . . . . . Tôi không cẩn thân ngủ quên, quên mất thời gian!
Sẽ không phải là Giang Thiên Phàm cũng trở về chứ! Nếu như anh ta phát hiện thế mà cô không có ở tại trong phòng bếp học tập tốt, có thể rất thất vọng hay không?
Lâm Khả Tụng tức giận đạp Tống Ý Nhiên một phát, ngược lại người này ngủ rất say!
Tống Ý Nhiên rất không tình nguyện ngồi dậy, dụi dụi con mắt, dáng vẻ còn buồn ngủ, đúng là còn trẻ con.
Không sao, tôi chỉ giọi điện hỏi cô có trở về ăn cơm không? Giọng nói của Meire mang theo ý cười.
Dĩ nhiên trở về! Giang tiên sinh cũng trở về rồi sao?
Đúng, Giang tiên sinh trở về lúc ba giờ.”
Trong chốc lát Lâm Khả Tụng có cảm giác “chết chắc”.
Nếu trở lại, Giang tiên sinh muốn tôi nói với cô, nếu không ngại mời Tống tiên sinh cùng tới ăn tối.
Lâm Khả Tụng hơi kinh ngạc, theo ý của Giang Thiên Phàm, anh ta biết mình ở một chỗ với Tống Ý Nhiên?
Nhưng vấn đề là, làm sao anh ta biết?
Lâm Khả Tụng còn chưa kịp trả lời, Tống Ý Nhiên liền cười trả lời: Được.
Chúng tôi mong anh đến.
Tắt điện thoại, Lâm Khả Tụng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tống Ý Nhiên: Ta nói, rốt cuộc trong hồ lô của anh bán thuốc gì? Tại sao Giang tiên sinh nói mời anh ăn tối?
Mọi người đều là hàng xóm. Không phải em cũng biết ở nước ngoài có thói quen nếu có người mới chuyển đến khu nào đó thì đưa một bịch bánh quy nhỏ đến thăm hỏi nhà hàng xóm sao... sao? Tống tính nhưng một bộ đương nhiên vẻ mặt.
Nhưng Lâm Khả Tụng hiểu rõ anh, nhất định người này gạt mình cái gì đó.
Anh có chuẩn bị bánh quy sao?
Vậy thì bây giờ em nướng đi? Chỗ của anh có mỡ bò và bột mì.
Thôi đi, ngay cả đường anh cũng không có nữa. Còn nữa, anh không thể nói chuyện vui vẻ thì cũng đừng cố nói chuyện với anh ấy. Giang tiên sinh sẽ không bao giờ là loại người sẽ mời hàng xóm vào biệt thư của anh ấy hơn nữa còn cùng ăn tối? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lâm Khả Tụng kéo cổ áo Tống Ý Nhiên, nghiêm túc hỏi.
Không phải em cũng biết Hồng Môn Yến là gì sao? Tống Ý Nhiên giơ tay lên, khoác lên vai Lâm Khả Tụng, trong ánh mắt lộ ra vẻ lãnh lẽo, Nói không chừng anh ta nghĩ cách giết anh.
Giết cái đầu anh! Lâm Khả Tụng hung hăng đập vào trên đầu của anh, Nhanh đi tắm qua, không cần có mùi lộn xộn thế này! Gặp anh ấy cũng không được nói lung tung! Chuyện không nên nói nhiều lời một chữ em nhổ lưỡi anh!
Lâm Khả Tụng đuổi Tống Ý Nhiên vào phòng tắm.
Năm giờ chiều, Lâm Khả Tụng dẫn theo Tống Ý Nhiên đi vào biệt thự của Giang Thiên Phàm.
Meire đi trước dẫn đường. Hai tay của Tống Ý Nhiên cầm hai bọc túi, vừa đi vừa nhìn.
Lâm Khả Tụng không khỏi khẩn trương. Thật ra nghĩ kĩ một chút, so với cô ngược lại tầng lớp cuộc sống của Tống Ý Nhiên gần với Giang Thiên Phàm hơn, cô cũng không cần lo lắng anh sẽ nói gì không thích hợp trước mặt Giang Thiên Phàm. Hơn nữa Tống Ý Nhiên mạnh vì gạo bạo vì tiền (có điều kiện thuận lợi thì hoạt động hiệu quả), giải quyết Giang Thiên Phàm chỉ như một dĩa đồ ăn thôi. Chỉ là suy nghĩ của Giang Thiên Phàm ạnh đừng đoán, anh đoán tới đoán lui cũng đoán không trúng. . . . . .
Meire tiên sinh, sàn nhà đá cẩm thạch nơi này là người nào dọn dẹp, thật sạch sẽ, giống như mặt gương vậy. Tống Ý Nhiên lưu loát nói Tiếng Anh.
Cám ơn anh đã khen ngời. Mỗi tuần sẽ có công ty chuyên môn tới đây để tu sửa vệ sinh, nếu như Tống tiên sinh có cần, tôi có thể giới thiệu cho cậu. Meire trả lời đâu ra đấy .
Không cần. Lau cũng sạch sẽ quá rồi, cúi
Nếu gần mười năm, vậy có phải sẽ không có cả đời luôn không.
Chẳng lẽ nói đợi đến khi cô già rồi, còn có thể giữ nguyên tấm lòng của cô sao?
Trong chốc lát, lời nói “tôi thích em” của Giang Thiên Phàm thế mà trở nên kỳ ảo mà du dương.
Tựa như một lời an ủi, một chút rộn rạo lướt qua trong yên lặng.
Phòng bếp và phòng ăn của phòng bếp liền nhau.
Lâm Khả Tụng xoay người đặt đĩa lên bàn: Ăn đi!
“Ôi chao, đúng là trứng chiên cà chua! Tống Ý Nhiên lộ ra vẻ khoa trương, lấy cái muỗng, nét mặt chăm chú ngồi trước bàn ăn, múc một muỗng đưa vào trong miệng.
Lâm Khả Tchờ anh nói gì đó, nhưng mà anh chỉ ăn từ muỗng này đến muỗng khác, từ từ ăn.
Này, ăn ngon không? Lâm Khả Tụng không nhịn được hỏi.
Nếu thêm chút muối thì trứng chiên cà chua ăn càng hoàn hảo. Tống Ý Nhiên cười trả lời.
Thiệt hay giả? Lâm Khả Tụng lấy cái muỗng .
Trứng gà rất xốp, nước cà chua hiện ra, vị chua tự nhiên của trái cà chua kết hợp hương thơm trứng gà, đặc sắc, chỉ là đáng tiếc không có muối.
Như thế nào, có phải nếu em thêm muối thì món trứng gà cà chua càng ngon hơn? Tống Ý Nhiên hỏi.
Đúng là vậy. Lâm Khả Tụng cũng cười theo.
Tống Ý Nhiên ăn xong cơm trưa, rồi kéo Lâm Khả Tụng đi tới phòng khách. Hai người ngồi ở trên đệm, nhìn phía TV bắt đầu chơi game. Đây gần như là việc làm hằng ngày lúc hai người nghỉ đông và nghỉ hè. Mà hôm nay, Tống Ý Nhiên tỏ ý muốn kiểm tra độ ăn ý khi chơi trên TV.
Này! Anh có nhầm không vậy! Anh đánh bên kia em sẽ chết đấy! Lâm Khả Tụng vui vẻ kêu to lên.
“Vốn là anh muốn thắng anh! Em không chết làm sao anh thắng? Tống Ý Nhiên trả lời.
Lúc người này chơi game thật có thể dùng nhanh, ác, chuẩn để hình dung, vẻ mặt nghiêm túc, không biết còn tưởng rằng anh ta đang nhìn cổ phía! Lâm Khả Tụng liếc qua hai mắt của anh ta, ánh sáng từ màn hình chiếu trên mặt anh, tựa như ảo giác.
Có lúc Lâm Khả Tụng sẽ cảm thấy, Tống Ý Nhiên như vậy, mục tiêu rõ ràng quyết đoán sát phạt, mới thật sự là anh.
Hai ba giây sau, quả nhiên Lâm Khả Tụng chết đi. Cô tức giận vươn tay ra, cào đầu Tống Ý Nhiên thành tổ chim.
Mắt hơi mỏi, Lâm Khả Tụng lười biếng nằm ở trên đệm, dùng chân đạp Tống Ý Nhiên một cái: Này, em nói. . . . . . anh với bạn gái kia của anh ngày ngày dính với nhau cũng chỉ chơi game hay sao?
Anh chỉ cùng làm vậy với em. Tống Ý Nhiên kéo đệm đến bên người Lâm Khả Tụng, nằm xuống cùng cô.
Ừ. . . . . .
Không tự chủ giương môi lên, mặc dù cô vẫn biết Tống Ý Nhiên giỏi dỗ con gái, nhưng lời như vậy, thế mà anh rất ít nói với cô.
Khả Tụng.
Hả? Lâm Khả Tụng mệt nhọc, nếu như là bình thường lúc này cô đã ngủ trưa.
Chúng ta sẽ luôn luôn ở chung một chỗ như vậy, đúng không? Giọng nói của Tống Ý Nhiên rất nhẹ, tựa như thử dò xét.
Ừ. . . . . . Em chỉ ngủ một lát thôi. . . . . . Trước hai giờ rưỡi phải gọi em dậy đấy. . . . . .
Cô còn phải trở về phòng bếp của Giang Thiên Phàm tiếp tục luyện tập rán sò hương biển và hướng cá lư với cà chua ô-liu đấy.
Nghe giọng nơi hơi khàn của cô, Tống Ý Nhiên chống cằm, duỗi tay , nhẹ nhàng sờ qua cái trán của cô.
Lâm Khả Tụng bị tiếng nhạc điện thoại di động đánh thực. Là cuộc gọi của Merie.
Khi cô ngồi dậy, phát hiện đã bốn giờ rưỡi chiều rồi.
Ông trời của tôi!
Khả Tụng, xem ra cô ở chỗ của bạn rất vui vẻ.
Cái đó. . . . . . Tôi không cẩn thân ngủ quên, quên mất thời gian!
Sẽ không phải là Giang Thiên Phàm cũng trở về chứ! Nếu như anh ta phát hiện thế mà cô không có ở tại trong phòng bếp học tập tốt, có thể rất thất vọng hay không?
Lâm Khả Tụng tức giận đạp Tống Ý Nhiên một phát, ngược lại người này ngủ rất say!
Tống Ý Nhiên rất không tình nguyện ngồi dậy, dụi dụi con mắt, dáng vẻ còn buồn ngủ, đúng là còn trẻ con.
Không sao, tôi chỉ giọi điện hỏi cô có trở về ăn cơm không? Giọng nói của Meire mang theo ý cười.
Dĩ nhiên trở về! Giang tiên sinh cũng trở về rồi sao?
Đúng, Giang tiên sinh trở về lúc ba giờ.”
Trong chốc lát Lâm Khả Tụng có cảm giác “chết chắc”.
Nếu trở lại, Giang tiên sinh muốn tôi nói với cô, nếu không ngại mời Tống tiên sinh cùng tới ăn tối.
Lâm Khả Tụng hơi kinh ngạc, theo ý của Giang Thiên Phàm, anh ta biết mình ở một chỗ với Tống Ý Nhiên?
Nhưng vấn đề là, làm sao anh ta biết?
Lâm Khả Tụng còn chưa kịp trả lời, Tống Ý Nhiên liền cười trả lời: Được.
Chúng tôi mong anh đến.
Tắt điện thoại, Lâm Khả Tụng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tống Ý Nhiên: Ta nói, rốt cuộc trong hồ lô của anh bán thuốc gì? Tại sao Giang tiên sinh nói mời anh ăn tối?
Mọi người đều là hàng xóm. Không phải em cũng biết ở nước ngoài có thói quen nếu có người mới chuyển đến khu nào đó thì đưa một bịch bánh quy nhỏ đến thăm hỏi nhà hàng xóm sao... sao? Tống tính nhưng một bộ đương nhiên vẻ mặt.
Nhưng Lâm Khả Tụng hiểu rõ anh, nhất định người này gạt mình cái gì đó.
Anh có chuẩn bị bánh quy sao?
Vậy thì bây giờ em nướng đi? Chỗ của anh có mỡ bò và bột mì.
Thôi đi, ngay cả đường anh cũng không có nữa. Còn nữa, anh không thể nói chuyện vui vẻ thì cũng đừng cố nói chuyện với anh ấy. Giang tiên sinh sẽ không bao giờ là loại người sẽ mời hàng xóm vào biệt thư của anh ấy hơn nữa còn cùng ăn tối? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lâm Khả Tụng kéo cổ áo Tống Ý Nhiên, nghiêm túc hỏi.
Không phải em cũng biết Hồng Môn Yến là gì sao? Tống Ý Nhiên giơ tay lên, khoác lên vai Lâm Khả Tụng, trong ánh mắt lộ ra vẻ lãnh lẽo, Nói không chừng anh ta nghĩ cách giết anh.
Giết cái đầu anh! Lâm Khả Tụng hung hăng đập vào trên đầu của anh, Nhanh đi tắm qua, không cần có mùi lộn xộn thế này! Gặp anh ấy cũng không được nói lung tung! Chuyện không nên nói nhiều lời một chữ em nhổ lưỡi anh!
Lâm Khả Tụng đuổi Tống Ý Nhiên vào phòng tắm.
Năm giờ chiều, Lâm Khả Tụng dẫn theo Tống Ý Nhiên đi vào biệt thự của Giang Thiên Phàm.
Meire đi trước dẫn đường. Hai tay của Tống Ý Nhiên cầm hai bọc túi, vừa đi vừa nhìn.
Lâm Khả Tụng không khỏi khẩn trương. Thật ra nghĩ kĩ một chút, so với cô ngược lại tầng lớp cuộc sống của Tống Ý Nhiên gần với Giang Thiên Phàm hơn, cô cũng không cần lo lắng anh sẽ nói gì không thích hợp trước mặt Giang Thiên Phàm. Hơn nữa Tống Ý Nhiên mạnh vì gạo bạo vì tiền (có điều kiện thuận lợi thì hoạt động hiệu quả), giải quyết Giang Thiên Phàm chỉ như một dĩa đồ ăn thôi. Chỉ là suy nghĩ của Giang Thiên Phàm ạnh đừng đoán, anh đoán tới đoán lui cũng đoán không trúng. . . . . .
Meire tiên sinh, sàn nhà đá cẩm thạch nơi này là người nào dọn dẹp, thật sạch sẽ, giống như mặt gương vậy. Tống Ý Nhiên lưu loát nói Tiếng Anh.
Cám ơn anh đã khen ngời. Mỗi tuần sẽ có công ty chuyên môn tới đây để tu sửa vệ sinh, nếu như Tống tiên sinh có cần, tôi có thể giới thiệu cho cậu. Meire trả lời đâu ra đấy .
Không cần. Lau cũng sạch sẽ quá rồi, cúi
/153
|