Anh đi tới mép bàn ăn, hình như là vì hơi cảm nhận được sự có mặt của Lâm Khả tụng, khẽ nghiêng người về phía cô.
Giây phút ấy, Lâm Khả Tụng như ngừng thở.
Tầm mắt Giang Thiên Phàm vừa vặn ngang với cô, nhưng ngũ quan tuấn mỹ của anh lại gần sát như vậy, thật sự nổi bật.
Anh đặt đĩa xuống, đó lại là hồ lô đường (mứt quả ghim thành xâu) xếp thành tam giác.
Tất cả những món ăn này, đều là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng tận mắt chứng kiến quá trình Giang Thiên Phàm làm.
Chỉ là lần đó, cô uống tám chén canh bạc hà cải trắng, đừng nói món chính, ngay cả món khai vị cô cũng không nếm đến.
Giang Thiên Phàm không hề nói gì, ngồi đối diện với cô.
Ánh nắng êm ái rơi vào trên mặt của anh, giống như tất cả hờ hững cùng lạnh lẽo vào giây phút này bỗng tan rã.
Lâm Khả Tụng cầm thìa lên, cẩn thận từng li từng tí múc một viên đưa vào trong miệng.
Vị ngọt, vị chua, có chút chát, những thứ này là vị của vỏ bọc đường và sơn tra. Khi Caramen nguyên chất tan ra ở đầu lưỡi thì suy nghĩ phút chốc cũng như phá kén bay ra.
Rõ ràng có chín viên mứt quả, đối với cô mà nói lại giống như chỉ ăn một quả.
Mùi vị giống nhau như đúc, giống như vận mệnh luân hồi.
Khi cô để xiên xuống, đối diện với vẻ mặt như cũ của Giang Thiên Phàm.
Tôi nghĩ là lần này chính là bài kiểm tra của anh cho tôi.
Lâm Khả Tụng nhìn lên mặt Giang Thiên Phàm, trước kia cô từng cảm thấy anh tựa như sườn treo vách đứng, bình thường khát vọng mà không thể đụng.
Mà nay, anh lại đang gần cô như vậy, mặc dù mặt không chút thay đổi, lại có phong thái khác.
Vậy em nếm được cái gì? Hoặc là nghĩ tới cái gì? Giang Thiên Phàm nhàn nhạt hỏi.
Thật ra thì lần đầu tiên khi tôi ở bếp sau xem anh làm chim cút gan ngỗng, nó thực sự ngon ngoài dự đoán, rốt cuộc anh đã chan thêm nước dùng gì. Hôm nay, tôi ăn vào, mới hiểu được đó vốn không phải nước dùng gì . . . Mà là nước táo.
Nếu như là em của ba tháng trước, chưa chắc có thể nếm ra đây là nước táo. Em đã thuần thục hơn, Khả Tụng.
Sau đó. . .Tôi bắt đầu suy tư xem rốt cuộc anh làm như thế nào để đưa kem vào trong sơn tra. Việc này cần sự khéo léo rất lớn, nếu như hơi nhiều, vị bơ làm hư sự cân bằng của vị trái cây và vỏ bọc đường. Nếu như ít đi, vị chát của sơn tra sẽ chiếm địa vị chủ đạo.
Sự cân bằng này cũng không phải một lần là xong, cần không ngừng nếm thử. Nhưng là hôm nay, em chỉ cần cảm thụ mùi vị thôi.
Lâm Khả Tụng lại múc một viên kẹo hồ lô, bỏ vào trong miệng, ánh mắt híp lại.
Ánh nắng ấm áp, đối diện là nam thần đẹp mắt, vị ngọt trong miệng mang theo chút vị chua của mứt quả, cuộc sống hình như không thể nào hoàn mỹ hơn rồi.
Em đã từng nói, Hồ Lô Đường mang hương vị thầm mến.
Nếu như mỗi một lần thầm mến đều là mùi vị như vậy, tôi chỉ hi vọng mình vĩnh viễn không cần tỉnh lại. Lâm Khả Tụng nâng bả vai lên, nở nụ cười.
Rất ít khi cô cười như vậy trước mặt Giang Thiên Phàm.
Vậy hãy nhớ tất cả những mùi vị mà giờ phút này em nếm được. Nhớ được cảm xúc lúc này. Mang theo cảm xúc này đi đối mặt tất cả đối thủ hay vấn đề. Còn có điểm quan trọng nhất, mặc dù em là học sinh của tôi, nhưng không cần thử biến thành tôi.
Như vậy tôi nên biến thành như thế nào? Lâm Khả Tụng hỏi.
Cô đối với anh đâu chỉ có kính sợ mà thôi.
Nhiều khi, cô cảm thấy mình giống như xuyên qua tầng mây mù, cuối cùng cũng nhìn thấu hồ nước trong đôi mắt anh.
Trở thành Lâm Khả Tụng. Còn nhớ rõ tôi nói tôi thích em không?
Giọng nói của anh nhàn nhạt, giống như nước chảy vào trong ly, một vòng xoáy nho nhỏ, nổi lên rung động không giống bình thường.
Vâng. Lâm Khả Tụng khẩn trương lên. Anh muốn nói gì? Anh muốn hỏi điều gì?
Suy nghĩ của em rối loạn. Cho nên tạm thời quên mất nó.
Giang Thiên Phàm khẽ rũ mắt xuống, ánh nắng đan xen trên khuôn mặt anh.
Chỉ là vào giờ khắc ấy, lòng Lâm Khả Tụng như bị kim đâm, nhanh chóng buộc chặt, đau đớn lặng yên không một tiếng động lan tràn ra.
Bởi vì đây không phải lựa chọn, cũng không phải là dựa vào việc ở chung một chỗ với một người tới quên mất một người khác.
Giang Thiên Phàm vẫn rất thấu đáo.
Tôi sẽ một mực ở phía sau em. Cho nên dù xảy ra chuyện gì, cũng không cần sợ.
Lâm Khả Tụng khẽ nhếch đôi môi.
Thật ra thì những lời này, thắng được một ngàn mốt vạn lần Tôi thích em .
Lúc đó, cô hi vọng, bữa trưa hôm nay, vĩnh viễn sẽ không kết thúc.
Trở thành Lâm Khả Tụng. . . . . . Rốt cuộc như thế nào mình mới là người mà mình muốn trở thành?
Khi Bậc thầy xuất sắc chính thức bắt đầu, Uỷ hội cuộc so tài phái xe riêng đến trước biệt thự của Giang Thiên Phàm đón Lâm Khả tụng đi.
Sáu giờ sáng, cô và Giang Thiên Phàm ngồi ở trước bàn ăn kiểu Trung Hoa ăn sáng, Meire ở một bên đọc tin tức quan trọng hôm nay, Nina thì chờ ngay sau lưng Giang Thiên Phàm.
Không hề khác gì với ba tháng trước.
Giang tiên sinh, thời gian sắp tới. Nhân viên Uỷ hội cuộc so tài phái tới nhắc nhở.
Giang Thiên Phàm để đũa xuống, không nhanh không chậm lau miệng, đứng lên, đi về phía cửa.
Lâm Khả Tụng theo phía sau anh, đi tới trước cửa, nhìn thấy chiếc xe ba tháng trước đã đưa cô đến đây.
Cảnh tượng như vậy, khiến cho cô cảm thấy thời gian đã qua rất lâu.
Đi đi.
Giang Thiên Phàm đưa tiễn đơn giản vượt ra ngoài suy nghĩ và dự đoán của Lâm Khả tụng. Cô cho là anh sẽ dặn dò cô cần bình tĩnh ứng đối tất cả, hoặc là ở trên kỹ xảo nấu nướng nên chú ý một ít gì đó. Nhưng biểu hiện của anh đơn giản giống như là đưa cô đi chuyến du lịch một ngày đến Newyork.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, đây mới là Giang Thiên Phàm.
Anh không lề mề chậm chạp vì những chi tiết nhỏ. Anh muốn dạy cô hay muốn nói với cô những gì, trong vòng ba tháng, đã cũng nói với cô rồi.
Gặp lại sau, Giang tiên sinh.
Lâm Khả Tụng cúi đầu, ngồi vào trong xe.
Ba tháng hướng dẫn kết thúc. Cô sắp trở lại chỗ chú. Trong lúc ở nơi này, cô có thể gặp mặt được người hướng dẫn và nhận được sự chỉ dạy, nhưng trong quá trình trận đấu thì việc đó bị cấm.
Hành lý được đưa vào buồng sau xe, tiếng rơi của vật nặng phía sau lưng giống như chặt đứt thần kinh của cô.
Cô quay đầu, nhìn dáng vẻ hai tay Giang Thiên Phàm chống gậy dò đường đứng ở cửa, chợt có một dự cảm.
Dù cho cô tự đi tới chỗ nào, người đàn ông này cũng sẽ nhìn cô.
Đây là □□ mới. Lái xe nam cười liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, Cô rất hồi hộp sao?
Mặc dù người hướng dẫn của tôi hi vọng tôi hưởng thụ quá trình này, nhưng tôi vẫn nhịn không được sự khẩn trương. Lâm Khả Tụng ngượng ngùng nói.
Ha ha, Giang tiên sinh đúng là một người không màn danh lợi. Anh ấy sẽ không giống những người khác vì một chút xíu ca ngợi mà phí hết tâm tư, nhưng mỗi một lần chỉ cần anh ấy đưa ra một món ăn mới, sẽ tự nhiên làm cho người ta chạy theo như vịt. Chỉ là, trong ngành nghề này, cũng nhất định có không ít người hi vọng nhìn thấy anh ấy từ trên đám mây rớt xuống, lòng ghen tỵ luôn đáng sợ như vậy.
Tay Lâm Khả Tụng nắm chặt thành quả đấm, Nếu như mà tôi thất bại, sẽ làm mất mặt anh ấy sao?
Ha ha, đừng lo lắng. Cô chỉ cần cố hết sức, đừng đứng cuối cùng là được. Nếu có người bởi vì cô thất bại mà công kích anh ấy, như vậy nhất định sẽ càng nhiều người đứng lên bảo vệ cho anh ấy. Mắt của anh ấy không nhìn thấy, nếu để anh ấy dạy như những bậc thầy khác là chuyện không công bằng.
Lâm Khả Tụng há miệng, câu nói kế tiếp vẫn không nói ra.
Danh dự của cô, đã gắn với Giang Thiên Phàm.
Xe rời đi khỏi khu biệt thự yên tĩnh, lái về phía nội thành.
Bọn họ đi tới hội trường tổ chức Bậc thầy xuất sắc , khách sạn Reid Vinson.
Lâm Khả Tụng nhận được bảng tên của mình. Cô quay nó về phía người mình, đi vào thang máy.
Này! Khả Tụng! Không nghĩ tới lại gặp cô ở chỗ này!
Bruce! Là anh! Thấy gương mặt quen thuộc, trong lòng Lâm Khả Tụng cũng an ổn rất nhiều.
Bruce cười ha ha , nói với Lâm Khả Tụng: Ông nội của tôi và Belle phu nhân sẽ đến cổ vũ cho tôi. Còn cô, Khả Tụng?
Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người, cô cúi đầu xuống cười cười: Người thân của tôi chỉ có chú mà thôi. Chú ấy là đầu bếp chính nhà ăn một nhà người Hoa, bình thường rất bận, cho nên. . .
Còn có Lâm Tiểu Tuyết, chỉ là nàng không cho là cô em họ này sẽ đến cổ vũ cho mình.
Không sao, tôi biết một người nhất định sẽ tới. Bruce vỗ vỗ vai Lâm Khả Tụng, nháy mắt mấy cái.
Ai vậy?
Bí mật.
Thang máy đến quán rượu tầng cao nhất. Nhân viên làm việc dẫn họ tới cửa một hội trường.
Khi cánh cửa lớn của hội trường bị mở ra, bỗng nhiên Lâm Khả Tụng cảm thấy khẩn trương.
Ánh
Giây phút ấy, Lâm Khả Tụng như ngừng thở.
Tầm mắt Giang Thiên Phàm vừa vặn ngang với cô, nhưng ngũ quan tuấn mỹ của anh lại gần sát như vậy, thật sự nổi bật.
Anh đặt đĩa xuống, đó lại là hồ lô đường (mứt quả ghim thành xâu) xếp thành tam giác.
Tất cả những món ăn này, đều là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng tận mắt chứng kiến quá trình Giang Thiên Phàm làm.
Chỉ là lần đó, cô uống tám chén canh bạc hà cải trắng, đừng nói món chính, ngay cả món khai vị cô cũng không nếm đến.
Giang Thiên Phàm không hề nói gì, ngồi đối diện với cô.
Ánh nắng êm ái rơi vào trên mặt của anh, giống như tất cả hờ hững cùng lạnh lẽo vào giây phút này bỗng tan rã.
Lâm Khả Tụng cầm thìa lên, cẩn thận từng li từng tí múc một viên đưa vào trong miệng.
Vị ngọt, vị chua, có chút chát, những thứ này là vị của vỏ bọc đường và sơn tra. Khi Caramen nguyên chất tan ra ở đầu lưỡi thì suy nghĩ phút chốc cũng như phá kén bay ra.
Rõ ràng có chín viên mứt quả, đối với cô mà nói lại giống như chỉ ăn một quả.
Mùi vị giống nhau như đúc, giống như vận mệnh luân hồi.
Khi cô để xiên xuống, đối diện với vẻ mặt như cũ của Giang Thiên Phàm.
Tôi nghĩ là lần này chính là bài kiểm tra của anh cho tôi.
Lâm Khả Tụng nhìn lên mặt Giang Thiên Phàm, trước kia cô từng cảm thấy anh tựa như sườn treo vách đứng, bình thường khát vọng mà không thể đụng.
Mà nay, anh lại đang gần cô như vậy, mặc dù mặt không chút thay đổi, lại có phong thái khác.
Vậy em nếm được cái gì? Hoặc là nghĩ tới cái gì? Giang Thiên Phàm nhàn nhạt hỏi.
Thật ra thì lần đầu tiên khi tôi ở bếp sau xem anh làm chim cút gan ngỗng, nó thực sự ngon ngoài dự đoán, rốt cuộc anh đã chan thêm nước dùng gì. Hôm nay, tôi ăn vào, mới hiểu được đó vốn không phải nước dùng gì . . . Mà là nước táo.
Nếu như là em của ba tháng trước, chưa chắc có thể nếm ra đây là nước táo. Em đã thuần thục hơn, Khả Tụng.
Sau đó. . .Tôi bắt đầu suy tư xem rốt cuộc anh làm như thế nào để đưa kem vào trong sơn tra. Việc này cần sự khéo léo rất lớn, nếu như hơi nhiều, vị bơ làm hư sự cân bằng của vị trái cây và vỏ bọc đường. Nếu như ít đi, vị chát của sơn tra sẽ chiếm địa vị chủ đạo.
Sự cân bằng này cũng không phải một lần là xong, cần không ngừng nếm thử. Nhưng là hôm nay, em chỉ cần cảm thụ mùi vị thôi.
Lâm Khả Tụng lại múc một viên kẹo hồ lô, bỏ vào trong miệng, ánh mắt híp lại.
Ánh nắng ấm áp, đối diện là nam thần đẹp mắt, vị ngọt trong miệng mang theo chút vị chua của mứt quả, cuộc sống hình như không thể nào hoàn mỹ hơn rồi.
Em đã từng nói, Hồ Lô Đường mang hương vị thầm mến.
Nếu như mỗi một lần thầm mến đều là mùi vị như vậy, tôi chỉ hi vọng mình vĩnh viễn không cần tỉnh lại. Lâm Khả Tụng nâng bả vai lên, nở nụ cười.
Rất ít khi cô cười như vậy trước mặt Giang Thiên Phàm.
Vậy hãy nhớ tất cả những mùi vị mà giờ phút này em nếm được. Nhớ được cảm xúc lúc này. Mang theo cảm xúc này đi đối mặt tất cả đối thủ hay vấn đề. Còn có điểm quan trọng nhất, mặc dù em là học sinh của tôi, nhưng không cần thử biến thành tôi.
Như vậy tôi nên biến thành như thế nào? Lâm Khả Tụng hỏi.
Cô đối với anh đâu chỉ có kính sợ mà thôi.
Nhiều khi, cô cảm thấy mình giống như xuyên qua tầng mây mù, cuối cùng cũng nhìn thấu hồ nước trong đôi mắt anh.
Trở thành Lâm Khả Tụng. Còn nhớ rõ tôi nói tôi thích em không?
Giọng nói của anh nhàn nhạt, giống như nước chảy vào trong ly, một vòng xoáy nho nhỏ, nổi lên rung động không giống bình thường.
Vâng. Lâm Khả Tụng khẩn trương lên. Anh muốn nói gì? Anh muốn hỏi điều gì?
Suy nghĩ của em rối loạn. Cho nên tạm thời quên mất nó.
Giang Thiên Phàm khẽ rũ mắt xuống, ánh nắng đan xen trên khuôn mặt anh.
Chỉ là vào giờ khắc ấy, lòng Lâm Khả Tụng như bị kim đâm, nhanh chóng buộc chặt, đau đớn lặng yên không một tiếng động lan tràn ra.
Bởi vì đây không phải lựa chọn, cũng không phải là dựa vào việc ở chung một chỗ với một người tới quên mất một người khác.
Giang Thiên Phàm vẫn rất thấu đáo.
Tôi sẽ một mực ở phía sau em. Cho nên dù xảy ra chuyện gì, cũng không cần sợ.
Lâm Khả Tụng khẽ nhếch đôi môi.
Thật ra thì những lời này, thắng được một ngàn mốt vạn lần Tôi thích em .
Lúc đó, cô hi vọng, bữa trưa hôm nay, vĩnh viễn sẽ không kết thúc.
Trở thành Lâm Khả Tụng. . . . . . Rốt cuộc như thế nào mình mới là người mà mình muốn trở thành?
Khi Bậc thầy xuất sắc chính thức bắt đầu, Uỷ hội cuộc so tài phái xe riêng đến trước biệt thự của Giang Thiên Phàm đón Lâm Khả tụng đi.
Sáu giờ sáng, cô và Giang Thiên Phàm ngồi ở trước bàn ăn kiểu Trung Hoa ăn sáng, Meire ở một bên đọc tin tức quan trọng hôm nay, Nina thì chờ ngay sau lưng Giang Thiên Phàm.
Không hề khác gì với ba tháng trước.
Giang tiên sinh, thời gian sắp tới. Nhân viên Uỷ hội cuộc so tài phái tới nhắc nhở.
Giang Thiên Phàm để đũa xuống, không nhanh không chậm lau miệng, đứng lên, đi về phía cửa.
Lâm Khả Tụng theo phía sau anh, đi tới trước cửa, nhìn thấy chiếc xe ba tháng trước đã đưa cô đến đây.
Cảnh tượng như vậy, khiến cho cô cảm thấy thời gian đã qua rất lâu.
Đi đi.
Giang Thiên Phàm đưa tiễn đơn giản vượt ra ngoài suy nghĩ và dự đoán của Lâm Khả tụng. Cô cho là anh sẽ dặn dò cô cần bình tĩnh ứng đối tất cả, hoặc là ở trên kỹ xảo nấu nướng nên chú ý một ít gì đó. Nhưng biểu hiện của anh đơn giản giống như là đưa cô đi chuyến du lịch một ngày đến Newyork.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, đây mới là Giang Thiên Phàm.
Anh không lề mề chậm chạp vì những chi tiết nhỏ. Anh muốn dạy cô hay muốn nói với cô những gì, trong vòng ba tháng, đã cũng nói với cô rồi.
Gặp lại sau, Giang tiên sinh.
Lâm Khả Tụng cúi đầu, ngồi vào trong xe.
Ba tháng hướng dẫn kết thúc. Cô sắp trở lại chỗ chú. Trong lúc ở nơi này, cô có thể gặp mặt được người hướng dẫn và nhận được sự chỉ dạy, nhưng trong quá trình trận đấu thì việc đó bị cấm.
Hành lý được đưa vào buồng sau xe, tiếng rơi của vật nặng phía sau lưng giống như chặt đứt thần kinh của cô.
Cô quay đầu, nhìn dáng vẻ hai tay Giang Thiên Phàm chống gậy dò đường đứng ở cửa, chợt có một dự cảm.
Dù cho cô tự đi tới chỗ nào, người đàn ông này cũng sẽ nhìn cô.
Đây là □□ mới. Lái xe nam cười liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, Cô rất hồi hộp sao?
Mặc dù người hướng dẫn của tôi hi vọng tôi hưởng thụ quá trình này, nhưng tôi vẫn nhịn không được sự khẩn trương. Lâm Khả Tụng ngượng ngùng nói.
Ha ha, Giang tiên sinh đúng là một người không màn danh lợi. Anh ấy sẽ không giống những người khác vì một chút xíu ca ngợi mà phí hết tâm tư, nhưng mỗi một lần chỉ cần anh ấy đưa ra một món ăn mới, sẽ tự nhiên làm cho người ta chạy theo như vịt. Chỉ là, trong ngành nghề này, cũng nhất định có không ít người hi vọng nhìn thấy anh ấy từ trên đám mây rớt xuống, lòng ghen tỵ luôn đáng sợ như vậy.
Tay Lâm Khả Tụng nắm chặt thành quả đấm, Nếu như mà tôi thất bại, sẽ làm mất mặt anh ấy sao?
Ha ha, đừng lo lắng. Cô chỉ cần cố hết sức, đừng đứng cuối cùng là được. Nếu có người bởi vì cô thất bại mà công kích anh ấy, như vậy nhất định sẽ càng nhiều người đứng lên bảo vệ cho anh ấy. Mắt của anh ấy không nhìn thấy, nếu để anh ấy dạy như những bậc thầy khác là chuyện không công bằng.
Lâm Khả Tụng há miệng, câu nói kế tiếp vẫn không nói ra.
Danh dự của cô, đã gắn với Giang Thiên Phàm.
Xe rời đi khỏi khu biệt thự yên tĩnh, lái về phía nội thành.
Bọn họ đi tới hội trường tổ chức Bậc thầy xuất sắc , khách sạn Reid Vinson.
Lâm Khả Tụng nhận được bảng tên của mình. Cô quay nó về phía người mình, đi vào thang máy.
Này! Khả Tụng! Không nghĩ tới lại gặp cô ở chỗ này!
Bruce! Là anh! Thấy gương mặt quen thuộc, trong lòng Lâm Khả Tụng cũng an ổn rất nhiều.
Bruce cười ha ha , nói với Lâm Khả Tụng: Ông nội của tôi và Belle phu nhân sẽ đến cổ vũ cho tôi. Còn cô, Khả Tụng?
Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người, cô cúi đầu xuống cười cười: Người thân của tôi chỉ có chú mà thôi. Chú ấy là đầu bếp chính nhà ăn một nhà người Hoa, bình thường rất bận, cho nên. . .
Còn có Lâm Tiểu Tuyết, chỉ là nàng không cho là cô em họ này sẽ đến cổ vũ cho mình.
Không sao, tôi biết một người nhất định sẽ tới. Bruce vỗ vỗ vai Lâm Khả Tụng, nháy mắt mấy cái.
Ai vậy?
Bí mật.
Thang máy đến quán rượu tầng cao nhất. Nhân viên làm việc dẫn họ tới cửa một hội trường.
Khi cánh cửa lớn của hội trường bị mở ra, bỗng nhiên Lâm Khả Tụng cảm thấy khẩn trương.
Ánh
/153
|