Editor: tu tai
Lâm Khả Tụng kéo Giang Thiên Phàm ngồi vào trong xe, Miller quay đầu lại hỏi Giang Thiên Phàm: Thưa ngài, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?
Đảo Conny.
Hả?
À?
Miller cùng Lâm Khả Tụng đều chưa lấy lại tinh thần.
Đi đảo Conny làm cái gì? Nơi đó có nhà hàng cao cấp nào sao? Hay là Giang Thiên Phàm mới đầu tư sự nghiệp ăn uống gì đó?
Vùng đất la hét. Giang Thiên Phàm nghe được nghi vấn của Lâm Khả Tụng, trả lời bổ sung.
Vùng đất. . . . . . la hét. . . . . .
Lâm Khả Tụng không xác định Vùng đất la hét mà cô nghĩ tới có phải giống với lời nói của Giang Thiên Phàm hay không. Lâm Khả Tụng nghe nói Vùng đất la hét là một khu vui chơi rất lớn, bên trong có trò đại bàng bay lượn hết sức nổi danh. Không ít du khách ngồi trò xe bay này la hét phá cổ họng.
Em sợ sao? Giang Thiên Phàm hỏi.
Em. . . . . . Em mới không sợ !
Nói giỡn, tàu lượn siêu tốc nào mà cô chưa từng ngồi chứ? Mặc dù mỗi một lần đều bị dọa đến mức mặt trắng bệch hai chân run run, còn có một lần cô ôm ngay thùng rác ói ra rồi, bị Tống Ý Nhiên cười nhạo một trận, nhưng cô vẫn là rất hưởng thụ cái quá trình xoay quanh nhanh như gió đó.
Anh không sợ. Giang Thiên Phàm nhàn nhạt trả lời.
Lâm Khả Tụng 囧 rồi. . . . . . Thưa Anh, anh không sợ, bởi vì anh không nhìn thấy gì mà!
Nhưng vừa nghĩ tới Giang Thiên Phàm muốn dẫn cô đi khu vui chơi, Lâm Khả Tụng không hiểu cảm thấy rất vui vẻ. Bởi vì trước kia cô cảm thấy trong cuộc sống của Giang Thiên Phàm hình như trừ thức ăn, không có những theo đuổi nào khác. Nhưng thật ra, anh cũng là một người biết cách sống.
Mặc dù bọn họ không có tay dắt tay xem chút phim tình cảm ngán chết ngừoi, cũng không từng mua bất kỳ một bộ quần áo trang sức đắt tiền nào để trang điểm cho cô thành một gốc cây cây thông noel, thậm chí ngay cả lời nói cũng rất thiếu. Nhưng mỗi một câu nói của anh, mỗi một chuyện anh làm, đều khiến cô động lòng.
Hôm nay không ít du khách đến Vũng đất la hét, có bóng bay nhiều màu, có chú hề cũng có các nhân viên tạo hình các nhân vật phim hoạt hình đang tiến hành biểu diễn. Trong không khí là mùi vị của Popcorn cùng kẹo đường, mỗi một lần tàu lượn siêu tốc bay thẳng về phía chân trời phát ra tiếng thét chói tai cũng làm cho người ở phía dưới không ý thức nhìn lên.
Em muốn ăn cái gì? Popcorn, kẹo đường, khoai tây hay là hot dog? Giang Thiên Phàm mở miệng hỏi.
Anh sẽ cho em ăn những thứ này?
Không phải ở trong suy nghĩ của Giang Thiên Phàm những thứ này là đồ ăn không tốt cho sức khỏe sao?
Dù sao sau khi đi tàu lượn siêu tốc xuống, thì em cũng sẽ nhổ ra hết thôi.
Giang Thiên Phàm nắm gậy dò đường, đi về phía những tiếng thét chói tai.
Em mới sẽ không ói đâu! Anh chờ mà xem! Lâm Khả Tụng bước nhanh về phía trước, kéo cánh tay của anh, khi tầm mắt chống lại khóe môi của anh thì không khỏi kêu lên, Có phải anh vừa cười đúng không?
Không có.
Em nhìn thấy rõ ràng! Mặc dù khóe môi của anh chỉ lõm xuống một chút như vậy!
Chờ em thật sự ói, anh sẽ biết cười.
Chờ đến lúc bọn họ thật sự ngồi trên tàu lượn siêu tốc, hai chân treo lơ lửng giữa trời, Lâm Khả Tụng sợ .
Cô có thể tượng tượng cảm giác lúc mình bị văng ra.
Đôi tay cô giữ chặt cần an toàn, một bên Giang Thiên Phàm lại là vẻ mặt trầm tĩnh tựa như mình ngồi là xe cáp ngắm cảnh vậy. Anh chạm lên mu bàn tay của Lâm Khả Tụng, lành lạnh nói: Nhịp tim của em đập rất nhanh.
Bởi vì Nam Thần đang ngồi ở bên cạnh em. Lâm Khả Tụng trợn mắt nói dối.
A, đó là vinh hạnh của anh.
Hai chân của bọn họ khẽ run hai cái, từ từ kéo lên, khi đến điểm cao nhất, trái tim Lâm Khả Tụng bị nắm chặt, hô hấp bị áp chế ở trong lồng ngực, cái loại cảm giác hoàn toàn mất khống chế không biết trời đất ở nơi nào đó làm cho người ta hỏng mất.
Bên tai ngoại trừ tiếng thét chói tai chính là tiếng gió gào thét.
Xương cốt toàn thân đều muốn tan rã, cho dù biết rất rõ ràng mình sẽ không bị văng ra ngoài, nhưng cô vẫn dùng hết sức lực toàn thân giữ chặt cần an toàn.
Ngay cả mắt cũng không dám mở ra, cô gào thét điên cuồng.
Mà Giang Thiên Phàm ở bên cạnh cô lại khí định thần nhàn.
Lâm Khả Tụng thực sự khó có thể chịu được, đưa một tay ra giữ chặt tay của đối phương, dùng sức nắm chặt những ngón tay của anh, cho dù anh không sợ chút nào, cô cũng muốn anh đau muốn chết!
Khi bọn họ đi tới điểm cuối, trên mặt hầu hết mọi người đều là một mảnh trắng bệc nghĩ lại mà sợ hãi.
Lâm Khả Tụng rời khỏi tầu lượn siêu tốc, chỉ cảm thấy trời đất đều đang xoay tròn. Cô biết nhất định mình đi không được thẳng tắp.
Hơn nữa cô thực sự muốn ói. . . . . .
Phải nhịn, phải nhịn, Giang Thiên Phàm đang nghe đấy.
Anh mở gậy đo đường ra, nghiêng tai, nhận biết tiếng bước chân của Lâm Khả Tung giữa những tiếng đi lại của du khách, vẫn không xa không gần theo sát cô.
Nếu như muốn ói thì hãy ói ra đi. Dọn sạch dạ dày, sau đó có thể ăn một chút đồ ăn ngon rồi.
Lâm Khả Tụng chịu đựng không nổi, ôm thùng rác ói như điên .
Giang Thiên Phàm đi tới phía sau lưng cô, chạm lên bả vai của cô, khẽ vuốt ve sống lưng của cô, đưa khăn giấy cho cô.
Lâm Khả Tụng lau miệng, ngồi ở trên ghế dài, chờ đợi cảm giác choáng váng đi qua.
Giang Thiên Phàm ngồi bên cạnh cô, hỏi: Hình
Lâm Khả Tụng kéo Giang Thiên Phàm ngồi vào trong xe, Miller quay đầu lại hỏi Giang Thiên Phàm: Thưa ngài, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?
Đảo Conny.
Hả?
À?
Miller cùng Lâm Khả Tụng đều chưa lấy lại tinh thần.
Đi đảo Conny làm cái gì? Nơi đó có nhà hàng cao cấp nào sao? Hay là Giang Thiên Phàm mới đầu tư sự nghiệp ăn uống gì đó?
Vùng đất la hét. Giang Thiên Phàm nghe được nghi vấn của Lâm Khả Tụng, trả lời bổ sung.
Vùng đất. . . . . . la hét. . . . . .
Lâm Khả Tụng không xác định Vùng đất la hét mà cô nghĩ tới có phải giống với lời nói của Giang Thiên Phàm hay không. Lâm Khả Tụng nghe nói Vùng đất la hét là một khu vui chơi rất lớn, bên trong có trò đại bàng bay lượn hết sức nổi danh. Không ít du khách ngồi trò xe bay này la hét phá cổ họng.
Em sợ sao? Giang Thiên Phàm hỏi.
Em. . . . . . Em mới không sợ !
Nói giỡn, tàu lượn siêu tốc nào mà cô chưa từng ngồi chứ? Mặc dù mỗi một lần đều bị dọa đến mức mặt trắng bệch hai chân run run, còn có một lần cô ôm ngay thùng rác ói ra rồi, bị Tống Ý Nhiên cười nhạo một trận, nhưng cô vẫn là rất hưởng thụ cái quá trình xoay quanh nhanh như gió đó.
Anh không sợ. Giang Thiên Phàm nhàn nhạt trả lời.
Lâm Khả Tụng 囧 rồi. . . . . . Thưa Anh, anh không sợ, bởi vì anh không nhìn thấy gì mà!
Nhưng vừa nghĩ tới Giang Thiên Phàm muốn dẫn cô đi khu vui chơi, Lâm Khả Tụng không hiểu cảm thấy rất vui vẻ. Bởi vì trước kia cô cảm thấy trong cuộc sống của Giang Thiên Phàm hình như trừ thức ăn, không có những theo đuổi nào khác. Nhưng thật ra, anh cũng là một người biết cách sống.
Mặc dù bọn họ không có tay dắt tay xem chút phim tình cảm ngán chết ngừoi, cũng không từng mua bất kỳ một bộ quần áo trang sức đắt tiền nào để trang điểm cho cô thành một gốc cây cây thông noel, thậm chí ngay cả lời nói cũng rất thiếu. Nhưng mỗi một câu nói của anh, mỗi một chuyện anh làm, đều khiến cô động lòng.
Hôm nay không ít du khách đến Vũng đất la hét, có bóng bay nhiều màu, có chú hề cũng có các nhân viên tạo hình các nhân vật phim hoạt hình đang tiến hành biểu diễn. Trong không khí là mùi vị của Popcorn cùng kẹo đường, mỗi một lần tàu lượn siêu tốc bay thẳng về phía chân trời phát ra tiếng thét chói tai cũng làm cho người ở phía dưới không ý thức nhìn lên.
Em muốn ăn cái gì? Popcorn, kẹo đường, khoai tây hay là hot dog? Giang Thiên Phàm mở miệng hỏi.
Anh sẽ cho em ăn những thứ này?
Không phải ở trong suy nghĩ của Giang Thiên Phàm những thứ này là đồ ăn không tốt cho sức khỏe sao?
Dù sao sau khi đi tàu lượn siêu tốc xuống, thì em cũng sẽ nhổ ra hết thôi.
Giang Thiên Phàm nắm gậy dò đường, đi về phía những tiếng thét chói tai.
Em mới sẽ không ói đâu! Anh chờ mà xem! Lâm Khả Tụng bước nhanh về phía trước, kéo cánh tay của anh, khi tầm mắt chống lại khóe môi của anh thì không khỏi kêu lên, Có phải anh vừa cười đúng không?
Không có.
Em nhìn thấy rõ ràng! Mặc dù khóe môi của anh chỉ lõm xuống một chút như vậy!
Chờ em thật sự ói, anh sẽ biết cười.
Chờ đến lúc bọn họ thật sự ngồi trên tàu lượn siêu tốc, hai chân treo lơ lửng giữa trời, Lâm Khả Tụng sợ .
Cô có thể tượng tượng cảm giác lúc mình bị văng ra.
Đôi tay cô giữ chặt cần an toàn, một bên Giang Thiên Phàm lại là vẻ mặt trầm tĩnh tựa như mình ngồi là xe cáp ngắm cảnh vậy. Anh chạm lên mu bàn tay của Lâm Khả Tụng, lành lạnh nói: Nhịp tim của em đập rất nhanh.
Bởi vì Nam Thần đang ngồi ở bên cạnh em. Lâm Khả Tụng trợn mắt nói dối.
A, đó là vinh hạnh của anh.
Hai chân của bọn họ khẽ run hai cái, từ từ kéo lên, khi đến điểm cao nhất, trái tim Lâm Khả Tụng bị nắm chặt, hô hấp bị áp chế ở trong lồng ngực, cái loại cảm giác hoàn toàn mất khống chế không biết trời đất ở nơi nào đó làm cho người ta hỏng mất.
Bên tai ngoại trừ tiếng thét chói tai chính là tiếng gió gào thét.
Xương cốt toàn thân đều muốn tan rã, cho dù biết rất rõ ràng mình sẽ không bị văng ra ngoài, nhưng cô vẫn dùng hết sức lực toàn thân giữ chặt cần an toàn.
Ngay cả mắt cũng không dám mở ra, cô gào thét điên cuồng.
Mà Giang Thiên Phàm ở bên cạnh cô lại khí định thần nhàn.
Lâm Khả Tụng thực sự khó có thể chịu được, đưa một tay ra giữ chặt tay của đối phương, dùng sức nắm chặt những ngón tay của anh, cho dù anh không sợ chút nào, cô cũng muốn anh đau muốn chết!
Khi bọn họ đi tới điểm cuối, trên mặt hầu hết mọi người đều là một mảnh trắng bệc nghĩ lại mà sợ hãi.
Lâm Khả Tụng rời khỏi tầu lượn siêu tốc, chỉ cảm thấy trời đất đều đang xoay tròn. Cô biết nhất định mình đi không được thẳng tắp.
Hơn nữa cô thực sự muốn ói. . . . . .
Phải nhịn, phải nhịn, Giang Thiên Phàm đang nghe đấy.
Anh mở gậy đo đường ra, nghiêng tai, nhận biết tiếng bước chân của Lâm Khả Tung giữa những tiếng đi lại của du khách, vẫn không xa không gần theo sát cô.
Nếu như muốn ói thì hãy ói ra đi. Dọn sạch dạ dày, sau đó có thể ăn một chút đồ ăn ngon rồi.
Lâm Khả Tụng chịu đựng không nổi, ôm thùng rác ói như điên .
Giang Thiên Phàm đi tới phía sau lưng cô, chạm lên bả vai của cô, khẽ vuốt ve sống lưng của cô, đưa khăn giấy cho cô.
Lâm Khả Tụng lau miệng, ngồi ở trên ghế dài, chờ đợi cảm giác choáng váng đi qua.
Giang Thiên Phàm ngồi bên cạnh cô, hỏi: Hình
/153
|