Chẳng hạn như ngày nào đó, hai người đang trò chuyện bằng điện thoại di động, Tống Ý Nhiên chợt nói: “Này, Khả Tụng, số chân em là bao nhiêu?”
“35. Anh có ý kiến sao?”
“Đương nhiên là có. Em phải mua giày ở trong nước cho xong, cái gì mà mùa hè tới mùa thu rồi tới mùa đông cũng mang. Không thì chờ em qua kia, cũng chỉ có thể mua giày trẻ em thôi. Ha ha ha!”
“Cười cái đầu anh á.”
“Ai ôi, em có muốn mang nồi cơm điện qua không? Như nhiều người ra nước ngoài du học cũng mang theo nổi cơm điện ấy?”
“Em cũng không phải đi du học. Hơn nữa ở đó chú em bao ăn uống, mang nồi cơm điện theo làm gì.”
“Vậy anh phải đi du học, em nói xem anh có cần mang theo nồi cơm điện không?” Giọng nói Tống Ý Nhiên nghe giống như là anh rất chú ý chuyện này vậy.
“Vậy anh mang theo thôi.”
Cô cũng không tin anh sẽ thật sự mang theo nồi cơm điện.
“Này, em muốn mang tương ớt theo không?” Tống Ý Nhiên nghiêm trang hỏi.
Lâm Khả Tụng kéo khóe môi, biết người này đang đùa giỡn với cô đây. Nếu như thật sự mang theo tương ớt để trong hành lí thì lúc qua cửa khẩu là phiền toái lớn. Hơn nữa phố người Hoa hoặc siêu thị Trung Quốc không phải cũng có thể tìm được sao?
“À, đồ của em nhiều quá bỏ không được, hay là anh mang mấy bình tương ớt qua đi. Vừa đúng đặt trong nồi cơm điện gửi vận chuyển luôn, tiết kiệm được không gian đó!” Lâm Khả Tụng nghiêm túc trả lời anh.
Tống Ý Nhiên biết mình không lừa được Lâm Khả Tụng, ở đầu dây bên kia cười đến đau bụng.
Ba tháng sau visa xuống đến nơi, vé máy bay cũng mua xong, Lâm Khả Tụng cứ như vậy chào ba mẹ rồi lên máy bay tiến về phía New York.
Mặc dù Lâm Khả Tụng và Tống Ý Nhiên đặt cùng chuyến máy bay, nhưng vị trí của bọn họ lại cách nhau rất xa.
Lâm Khả Tụng ở khoang bình thường, Tống Ý Nhiên lại ở khoang hạng nhất.
Lúc Tống Ý Nhiên thoải mái nằm ở ghế rộng rãi thì Lâm Khả Tụng lại có một cảm giác muốn hỏng.
Bỏi vì thời gian bay quá dài, vóc dáng của cô cũng không phải rất cao, đôi chân treo ngược trên ghế ngồi, đầu gối mỏi muốn chết. Không gian lại hẹp, cô muốn duỗi chân một chút cũng không duỗi được.
Khổ sở căn bản không ngủ được!
Vừa lúc đó, một nữ tiếp viên hàng không đang cầm một cái gối đi tới trước mặt của Lâm Khả Tụng, cúi đầu xuống rất lễ phép nói: “Xin hỏi cô có phải là Lâm tiểu thư không?”
“Vâng. Là tôi.”
“Đây là Tống tiên sinh ở khoang hạng nhất gọi tôi mang tới cho cô.”
Lâm Khả Tụng có chút mông lung không hiểu.
“Cho cô đệm lót chân.”
Mấy hành khách xung quanh nhìn sang, còn nhân tiện liếc mắt nhìn đôi chân ngắn bao nhiêu.
“Cám ơn cô.”
Lâm Khả Tụng yên tâm thoải mái mang đệm lót để dưới chân, xem như đầu Tống Ý Nhiên mà dùng sức đạp! Không phải anh em tốt sao? Anh đưa tôi một cái gối làm gì! Có bản lãnh hãy đặt vé máy bay khoang hạng nhất đi! Ngày ngày gặp anh đốt tiền, vào lúc này sao anh không đốt tiền trên người cô một chút! Đồ khốn! Nhìn tôi đạp nát vỏ rùa của anh!
Mười mấy tiếng căn bản không có ngủ qua, lúc máy bay đáp xuống, Lâm Khả Tụng chỉ có một cảm giác được giải thoát.
Đôi chân của cô chắc đã không đi được nữa. Tới sau sân bay Kennedy, Tống Ý Nhiên vẫn khí thế như thế, mặc một áo khoác Ba Bảo Lỵ, túi tiền, nhìn Lâm Khả Tụng không có tinh thần đi ra.
“Đi thôi, cầm hành lí đi!”
Lâm Khả Tụng không muốn nói chuyện, chỉ muốn có giường để cho cô đi ngủ.
Trước kia Tống Ý Nhiên rất thích sai bảo cô làm cái này cái kia thế nhưng cũng có một chút ga lăng, không chỉ không phát biệnh thiếu gia, tìm xe đẩy tới, còn mang hành lí Lâm Khả Tụng ra giúp cô.
Lúc này Lâm Khả Tụng mới phát hiện ra hành lí Tống Ý Nhiên cũng không nhiều lắm, ngược lại mình khoa trương hơn anh rất nhiều. Khẳng định nồi cơm điện không mang, tương ớt càng không cần phải nói rồi.
Lâm Khả Tụng đi theo sau lưng Tống Ý Nhiên. Người này lại cao, chân lại dài, bộ dạng đẩy xe nhàn nhã giống như đóng phim.
Mà Lâm Khả Tụng rõ ràng chính là nhân vật quần chúng trong phim.
Người màu da khác đi ngang qua, nói ngôn ngữ mà Lâm Khả Tụng không hiểu được, đại sảnh sân bay rộng lớn, âm thanh của chương trình phát thanh liên tiếp phát ra, khiến Lâm Khả Tụng thật sự cảm thấy mình đi đến một chỗ khác hoàn toàn, đã từng thuộc về địa phương cô đơn, hiu quạnh.
Đang lúc Lâm Khả Tụng còn mờ mịt, Tống Ý Nhiên đi ở phía trước đột nhiên bế cô lên.
Cảm giác bay lên không làm cho cô hét lên kinh ngạc, Tống Ý Nhiên đặt cô trên rương hành lí.
“Đi thôi!”
Tống Ý Nhiên ngẩng mặt lên, cười với cô. Dưới ánh đèn có một cảm giác động lòng người.
Lâm Khả Tụng chợt có một loại kích động muốn giữ chặt mặt anh dùng sức hôn anh.
“Em cho là cái này chỉ có nữ chính mới được đối xử như thế giống trong phim truyền hình vậy.” Lâm Khả Tụng nói.
“Mặc dù em không phải là nữ chính trong phim truyền hình, nhưng em vĩnh viễn là nam chính trong cuộc đời của Tống Ý Nhiên anh.”
“Anh cảm thấy cách nói này rất lãng mạn sao?” Lâm Khả Tụng xoay người sang chỗ khác, gác chân, chống cằm.
Người này rất hay châm chọc cô như đàn ông thôi!
“Anh cảm thấy rất lãng mạn đó. “Vĩnh viễn” là từ ngữ lãng mạn.”
Hừ, nếu như mà cô nói trong lòng cô anh vĩnh viễn là một tên thiếu não, anh còn cảm thấy lãng mạn sao?
Lâm Khả Tụng quay đầu qua chỗ khác không để ý tới đối phương.
Tống Ý Nhiên mang Lâm Khả Tụng và hành lí đẩy đi.
Không ít người mang theo hoa, sủng vật, thậm chí còn mang bong bóng đến đợi người thân của mình.
Lâm Khả Tụng phóng tầm mắt tới, bắt đầu tìm kiếm khuôn mặt quan thuộc.
Một người đàn ông trung niên hơi mập đang giơ tấm bảng, từng bước từng bước nhìn hành khách nâng hành lí của mình.
“Khả Tụng! Khả Tụng! Ở đây!”
“Chú!” Lâm Khả Tụng gặp được chú của mình, thiếu chút nữa ngã xuống từ trên rương hành lí.
May mắn Tống Ý Nhiên một tay vịn cô lại.
“Cẩn thận một chút.” Tống Ý Nhiên cúi người, ghé mắt nhìn Lâm Khả Tụng. Cánh tay anh vững vàng mà có lực, cô ở trong ngực anh căn bản không có sức nặng.
Mi tâm của anh hiếm khi nhíu lên, Lâm Khả Tụng biết lúc mình thiếu chút nữa té xuống, người này thật lo lắng.
Lâm Khả Tụng theo bản năng quay mặt qua chỗ khác.
“Chú, con ở nơi này!”
“Thấy rồi, thấy rồi! Nhà của các người lông mày rất giống nhau! Nhìn chú của em, cũng biết chờ em là dáng vẻ người trung niên mập mạp này!”
“Stop!”
Lâm Khả Tụng ngay cả hành lí cũng không để ý, tự mình ôm chú.
Vốn còn có chút không nỡ, nhìn thấy dáng vẻ của chú trong đám người chờ đợi, liền hoàn toàn yên tâm rồi.
Lâm Khả Tụng trò chuyện cùng chú vài câu, nhìn về phía của Tống Ý Nhiên.
“Này, có muốn chú em tiễn anh một đoạn đường không?” Lâm Khả Tụng biết Tống Ý Nhiên đã mướn nhà trọ rất tốt.
“Không cần, ở nơi này cũng có bạn của anh.”
Tống Ý Nhiên đẩy hành lí theo hướng ngược lại.
Một người trẻ tuổi cao lớn chạy tới chỗ Tống Ý Nhiên: “Ngại quá! Tớ tới muộn!”
Nhìn anh giống như con lai, hết sức thân thiện với Tống Ý Nhiên, xem ra đã quen biết từ lâu.
Lâm Khả Tụng tò mò quan sát đối phương, bạn bè của Tống Ý Nhiên cơ hồ không nhiều mấy, nhưng cô đều biết. Nhưng người này, cô chưa bao giờ thấy.
Mà chú của Lâm Khả Tụng bên cạnh cũng nhìn tới, lộ ra vẻ mặt không hiểu: “Cái đó. . . . . . .Giống như là. . . . .”
“Giống như cái gì?” Lâm Khả Tụng nghi ngờ nhìn về chú mình, “Chú biết Tống Ý Nhiên à?”
“À. . . . . . .Không, người tới đón cậu ta. . . .Giống như người quen của chú. Chắc là chú nhìn lầm thôi!”
Mà Tống Ý Nhiên quay đầu vẫy vẫy tay với Lâm Khả Tụng, làm một động tác “Đừng quên gọi điện thoại”, xoay người rời đi.
Lâm Khả Tụng cười cười ở trong lòng. Người này, vô luận đến góc nào của thế giới, cũng có thể hưởng thụ đặc sắc thuộc về anh.
Chú lái một chiếc xe nhiều chỗ tới đón cô, trong xe còn có các loại hương vị cùng với mùi của thức ăn.
“Nha đầu, đừng để ý! Xe này là vận chuyển thức ăn, lại vận chuyển người, mùi vị có chút nặng!”
“Không sao! Chú tới đón con. . . . con đã rất vui vẻ rồi! Hơn nữa con thích mùi vị nặng!”
Lâm Khả Tụng nằm sấp trên bệ cửa sổ, nhìn quang cảnh thành phố và người đi đường ngoài cửa sổ rất khác với trong nước, tràn ngập tò mò.
“Vốn muốn dẫn con đi dạo xung quanh một chút, nhưng nhà hàng thật sự quá bận rộn! Đợi đến lúc nào rãnh rỗi, để cho em gái họ Claire dẫn con đi dạo. Nào là tượng nữ thần tự do! Nào là Wall Street! Cao ốc Empire State, công viên trung tâm, còn có Quảng Châu nữa!”
“Cám ơn chú!” Đã lâu cô chưa thấy em gái họ Lâm Tiểu Tuyết rồi. Claire là tên tiếng anh của cô.
Nhà hàng của chú mở là chỗ ở của người Hoa, có thể tùy tiện thấy được chữ viết Trung Quốc trên tấm biển, người đi qua đi lại cũng là người da vàng, nơi này đông nghịt, tiếng Việt và tiếng Trung pha lẫn, làm cho Lâm Khả Tụng có một loại cảm giác xuyên không, cảm giác trở lại trong nước.
Nhà hàng nhỏ của chú ở dưới lầu.
Ông dẫn Lâm Khả Tụng lên lầu, tìm mấy người giúp cô mang hành lí lên, còn mở một phòng riêng cho cô.
“Căn phòng này tuy nhỏ một chút, nhưng rất sạch. Con trước ở tạm nơi này, nếu thật sự không thích, chú đổi chỗ mới!”
“Không cần ạ! Con rất thịc! Có giường, có bàn đọc sách còn có tủ treo quần áo! Bên ngoài cửa sổ còn có quang cảnh thành phố! Con rất thích!”
“Vậy thì tốt, con chỉnh sửa đi.”
“Lúc nào con có thể bắt đầu làm việc?” Lâm Khả Tụng chưa từng quên mình tới đây làm gì.
“Không vội, từ từ đã. Con vừa mới xuống máy bay, nghỉ ngơi cho tốt, chỉnh thời gian cho tốt rồi hãy nói tiếp.”
Sau khi Lâm Khả Tụng cảm ơn chú, sửa sang lại hành lí của mình. Bày xong giường, tắm rửa sạch sẽ, ngủ thẳng cho tới tối.
Lúc ăn cơm tối, cuối cùng cô cũng gặp được em gái họ Lâm Tiểu Tuyết.
Cô để một đầu gợn sóng xinh đẹp, mang vòng tai hợp thời. Cơm tối chỉ có hai người bọn họ ăn chung, chú còn có công việc lu bù trong phòng ăn rồi.
Món ăn rất phong phú, một bàn gà xé cay, một phần thịt bò nhỏ, cháo gà, nhìn thấy làm cho người ta thèm.
Nhưng Lâm Tiểu Tuyết không chút nhiệt tình hoặc là chút ý tứ làm quen với chị họ chút nào, ngược lại vẫn cúi đầu chơi điện thoại di động. Cơm ăn không quá hai chén, cô liền trở về phòng mình.
Thậm chí Lâm Khả Tụng không biết làm sao mở miệng nói chuyện với cô.
Lâm Tiểu Tuyết đi vào phòng không bao lâu, bỗng nhiên đi nhanh ra ngoài, giọng nói mặc dù không phải không lễ phép, nhưng lại rất miễn cưỡng.
“Chị họ, sau này chị tắm xong, nhớ dọn tóc sạch sẽ. Em có chút không quen lắm đồ của người khác trong phòng tắm của em.”
“Nói cách khác, trong lòng cô ta, không đem cô chị họ này làm người nhà.
Nhất thời Lâm Khả tụng không biết phải nói cái gì.
Có lẽ ban ngày được ngủ nhiều quá, đến buổi tối, Lâm Khả Tụng lại mất ngủ.
Tới tận mười một giờ khuya, chú mới từ phòng ăn trở lại.
Mà mặc dù giọng nói Lâm Tiểu Tuyết nói chuyện với chú không lớn, nhưng Lâm Khả Tụng lại nghe được rất rõ ràng.
“Cha, cô ta nhất định phải ở tại nhà chúng ta à? Con không có thói quen cùng người khác ở cùng một chỗ.”
“Nó là chị họ của con, cũng không phải người lạ. Ban ngày con đi học, đến buổi tối hai chị em đều ở trong phòng của mình, ai cũng không đụng ai mà phải không?”
“Con phải dùng chung nhà vệ sinh với cô ta!”
“Cái này có gì? Không phải con vẫn dùng chung nhà vệ sinh với cha sao?”
“Không thèm nghe cha nói nữa!” Lâm Tiểu Tuyết đóng cửa lại.
Nghe được cô đang hờn dỗi.
Lâm Khả Tụng thở dài một cái. Cô cũng là một đứa nhỏ, cũng hiểu loại cảm giác không gian riêng của mình bị người khác xâm nhập.
Nhưng muốn những thứ này cũng vô ích. Cô nửa phần tiền cũng không có, tiền cha mẹ cho cũng không thể phung phí, đối với hoàn cảnh xa lạ không quen thuộc, chỉ có thể tạm thời ở nơi này. Nếu như qua một chút thời gian đợi mình thích ứng, mà Lâm Tiểu Tuyết vẫn không có thói quen người chị họ này tồn tại, cô rời đi cũng không muộn.
Lúc này, điện thoại Lâm Khả Tụng run lên, nhận được một tin nhắn hình ảnh. Tống Ý Nhiên ngồi trên ghế sa lon tự chụp một tấm hình, mơ hồ có thể nhìn thấy tượng nữ thần tự do ngoài cửa sổ.
Người này lại đốt tiền rồi.
Lâm Khả Tụng cũng ngồi ở đầu giường, tự chụp một tấm hình cho anh.
Đối phương rất nhanh hồi âm: em thật là một con chim bồ câu nhỏ xinh đẹp.
Lâm Khả Tụng nhìn tới nhìn lui, không hiểu sao mình có thể làm cho đối phương liên tưởng đến chim bồ câu. Vì vậy cô trả lời một câu: Tại sao là chim bồ câu?
Tống Ý Nhiên: bởi vì em ở trong lồng của chim bồ câu.
Lâm Khả Tụng có một loại kích động muốn đập điện thoại.
“35. Anh có ý kiến sao?”
“Đương nhiên là có. Em phải mua giày ở trong nước cho xong, cái gì mà mùa hè tới mùa thu rồi tới mùa đông cũng mang. Không thì chờ em qua kia, cũng chỉ có thể mua giày trẻ em thôi. Ha ha ha!”
“Cười cái đầu anh á.”
“Ai ôi, em có muốn mang nồi cơm điện qua không? Như nhiều người ra nước ngoài du học cũng mang theo nổi cơm điện ấy?”
“Em cũng không phải đi du học. Hơn nữa ở đó chú em bao ăn uống, mang nồi cơm điện theo làm gì.”
“Vậy anh phải đi du học, em nói xem anh có cần mang theo nồi cơm điện không?” Giọng nói Tống Ý Nhiên nghe giống như là anh rất chú ý chuyện này vậy.
“Vậy anh mang theo thôi.”
Cô cũng không tin anh sẽ thật sự mang theo nồi cơm điện.
“Này, em muốn mang tương ớt theo không?” Tống Ý Nhiên nghiêm trang hỏi.
Lâm Khả Tụng kéo khóe môi, biết người này đang đùa giỡn với cô đây. Nếu như thật sự mang theo tương ớt để trong hành lí thì lúc qua cửa khẩu là phiền toái lớn. Hơn nữa phố người Hoa hoặc siêu thị Trung Quốc không phải cũng có thể tìm được sao?
“À, đồ của em nhiều quá bỏ không được, hay là anh mang mấy bình tương ớt qua đi. Vừa đúng đặt trong nồi cơm điện gửi vận chuyển luôn, tiết kiệm được không gian đó!” Lâm Khả Tụng nghiêm túc trả lời anh.
Tống Ý Nhiên biết mình không lừa được Lâm Khả Tụng, ở đầu dây bên kia cười đến đau bụng.
Ba tháng sau visa xuống đến nơi, vé máy bay cũng mua xong, Lâm Khả Tụng cứ như vậy chào ba mẹ rồi lên máy bay tiến về phía New York.
Mặc dù Lâm Khả Tụng và Tống Ý Nhiên đặt cùng chuyến máy bay, nhưng vị trí của bọn họ lại cách nhau rất xa.
Lâm Khả Tụng ở khoang bình thường, Tống Ý Nhiên lại ở khoang hạng nhất.
Lúc Tống Ý Nhiên thoải mái nằm ở ghế rộng rãi thì Lâm Khả Tụng lại có một cảm giác muốn hỏng.
Bỏi vì thời gian bay quá dài, vóc dáng của cô cũng không phải rất cao, đôi chân treo ngược trên ghế ngồi, đầu gối mỏi muốn chết. Không gian lại hẹp, cô muốn duỗi chân một chút cũng không duỗi được.
Khổ sở căn bản không ngủ được!
Vừa lúc đó, một nữ tiếp viên hàng không đang cầm một cái gối đi tới trước mặt của Lâm Khả Tụng, cúi đầu xuống rất lễ phép nói: “Xin hỏi cô có phải là Lâm tiểu thư không?”
“Vâng. Là tôi.”
“Đây là Tống tiên sinh ở khoang hạng nhất gọi tôi mang tới cho cô.”
Lâm Khả Tụng có chút mông lung không hiểu.
“Cho cô đệm lót chân.”
Mấy hành khách xung quanh nhìn sang, còn nhân tiện liếc mắt nhìn đôi chân ngắn bao nhiêu.
“Cám ơn cô.”
Lâm Khả Tụng yên tâm thoải mái mang đệm lót để dưới chân, xem như đầu Tống Ý Nhiên mà dùng sức đạp! Không phải anh em tốt sao? Anh đưa tôi một cái gối làm gì! Có bản lãnh hãy đặt vé máy bay khoang hạng nhất đi! Ngày ngày gặp anh đốt tiền, vào lúc này sao anh không đốt tiền trên người cô một chút! Đồ khốn! Nhìn tôi đạp nát vỏ rùa của anh!
Mười mấy tiếng căn bản không có ngủ qua, lúc máy bay đáp xuống, Lâm Khả Tụng chỉ có một cảm giác được giải thoát.
Đôi chân của cô chắc đã không đi được nữa. Tới sau sân bay Kennedy, Tống Ý Nhiên vẫn khí thế như thế, mặc một áo khoác Ba Bảo Lỵ, túi tiền, nhìn Lâm Khả Tụng không có tinh thần đi ra.
“Đi thôi, cầm hành lí đi!”
Lâm Khả Tụng không muốn nói chuyện, chỉ muốn có giường để cho cô đi ngủ.
Trước kia Tống Ý Nhiên rất thích sai bảo cô làm cái này cái kia thế nhưng cũng có một chút ga lăng, không chỉ không phát biệnh thiếu gia, tìm xe đẩy tới, còn mang hành lí Lâm Khả Tụng ra giúp cô.
Lúc này Lâm Khả Tụng mới phát hiện ra hành lí Tống Ý Nhiên cũng không nhiều lắm, ngược lại mình khoa trương hơn anh rất nhiều. Khẳng định nồi cơm điện không mang, tương ớt càng không cần phải nói rồi.
Lâm Khả Tụng đi theo sau lưng Tống Ý Nhiên. Người này lại cao, chân lại dài, bộ dạng đẩy xe nhàn nhã giống như đóng phim.
Mà Lâm Khả Tụng rõ ràng chính là nhân vật quần chúng trong phim.
Người màu da khác đi ngang qua, nói ngôn ngữ mà Lâm Khả Tụng không hiểu được, đại sảnh sân bay rộng lớn, âm thanh của chương trình phát thanh liên tiếp phát ra, khiến Lâm Khả Tụng thật sự cảm thấy mình đi đến một chỗ khác hoàn toàn, đã từng thuộc về địa phương cô đơn, hiu quạnh.
Đang lúc Lâm Khả Tụng còn mờ mịt, Tống Ý Nhiên đi ở phía trước đột nhiên bế cô lên.
Cảm giác bay lên không làm cho cô hét lên kinh ngạc, Tống Ý Nhiên đặt cô trên rương hành lí.
“Đi thôi!”
Tống Ý Nhiên ngẩng mặt lên, cười với cô. Dưới ánh đèn có một cảm giác động lòng người.
Lâm Khả Tụng chợt có một loại kích động muốn giữ chặt mặt anh dùng sức hôn anh.
“Em cho là cái này chỉ có nữ chính mới được đối xử như thế giống trong phim truyền hình vậy.” Lâm Khả Tụng nói.
“Mặc dù em không phải là nữ chính trong phim truyền hình, nhưng em vĩnh viễn là nam chính trong cuộc đời của Tống Ý Nhiên anh.”
“Anh cảm thấy cách nói này rất lãng mạn sao?” Lâm Khả Tụng xoay người sang chỗ khác, gác chân, chống cằm.
Người này rất hay châm chọc cô như đàn ông thôi!
“Anh cảm thấy rất lãng mạn đó. “Vĩnh viễn” là từ ngữ lãng mạn.”
Hừ, nếu như mà cô nói trong lòng cô anh vĩnh viễn là một tên thiếu não, anh còn cảm thấy lãng mạn sao?
Lâm Khả Tụng quay đầu qua chỗ khác không để ý tới đối phương.
Tống Ý Nhiên mang Lâm Khả Tụng và hành lí đẩy đi.
Không ít người mang theo hoa, sủng vật, thậm chí còn mang bong bóng đến đợi người thân của mình.
Lâm Khả Tụng phóng tầm mắt tới, bắt đầu tìm kiếm khuôn mặt quan thuộc.
Một người đàn ông trung niên hơi mập đang giơ tấm bảng, từng bước từng bước nhìn hành khách nâng hành lí của mình.
“Khả Tụng! Khả Tụng! Ở đây!”
“Chú!” Lâm Khả Tụng gặp được chú của mình, thiếu chút nữa ngã xuống từ trên rương hành lí.
May mắn Tống Ý Nhiên một tay vịn cô lại.
“Cẩn thận một chút.” Tống Ý Nhiên cúi người, ghé mắt nhìn Lâm Khả Tụng. Cánh tay anh vững vàng mà có lực, cô ở trong ngực anh căn bản không có sức nặng.
Mi tâm của anh hiếm khi nhíu lên, Lâm Khả Tụng biết lúc mình thiếu chút nữa té xuống, người này thật lo lắng.
Lâm Khả Tụng theo bản năng quay mặt qua chỗ khác.
“Chú, con ở nơi này!”
“Thấy rồi, thấy rồi! Nhà của các người lông mày rất giống nhau! Nhìn chú của em, cũng biết chờ em là dáng vẻ người trung niên mập mạp này!”
“Stop!”
Lâm Khả Tụng ngay cả hành lí cũng không để ý, tự mình ôm chú.
Vốn còn có chút không nỡ, nhìn thấy dáng vẻ của chú trong đám người chờ đợi, liền hoàn toàn yên tâm rồi.
Lâm Khả Tụng trò chuyện cùng chú vài câu, nhìn về phía của Tống Ý Nhiên.
“Này, có muốn chú em tiễn anh một đoạn đường không?” Lâm Khả Tụng biết Tống Ý Nhiên đã mướn nhà trọ rất tốt.
“Không cần, ở nơi này cũng có bạn của anh.”
Tống Ý Nhiên đẩy hành lí theo hướng ngược lại.
Một người trẻ tuổi cao lớn chạy tới chỗ Tống Ý Nhiên: “Ngại quá! Tớ tới muộn!”
Nhìn anh giống như con lai, hết sức thân thiện với Tống Ý Nhiên, xem ra đã quen biết từ lâu.
Lâm Khả Tụng tò mò quan sát đối phương, bạn bè của Tống Ý Nhiên cơ hồ không nhiều mấy, nhưng cô đều biết. Nhưng người này, cô chưa bao giờ thấy.
Mà chú của Lâm Khả Tụng bên cạnh cũng nhìn tới, lộ ra vẻ mặt không hiểu: “Cái đó. . . . . . .Giống như là. . . . .”
“Giống như cái gì?” Lâm Khả Tụng nghi ngờ nhìn về chú mình, “Chú biết Tống Ý Nhiên à?”
“À. . . . . . .Không, người tới đón cậu ta. . . .Giống như người quen của chú. Chắc là chú nhìn lầm thôi!”
Mà Tống Ý Nhiên quay đầu vẫy vẫy tay với Lâm Khả Tụng, làm một động tác “Đừng quên gọi điện thoại”, xoay người rời đi.
Lâm Khả Tụng cười cười ở trong lòng. Người này, vô luận đến góc nào của thế giới, cũng có thể hưởng thụ đặc sắc thuộc về anh.
Chú lái một chiếc xe nhiều chỗ tới đón cô, trong xe còn có các loại hương vị cùng với mùi của thức ăn.
“Nha đầu, đừng để ý! Xe này là vận chuyển thức ăn, lại vận chuyển người, mùi vị có chút nặng!”
“Không sao! Chú tới đón con. . . . con đã rất vui vẻ rồi! Hơn nữa con thích mùi vị nặng!”
Lâm Khả Tụng nằm sấp trên bệ cửa sổ, nhìn quang cảnh thành phố và người đi đường ngoài cửa sổ rất khác với trong nước, tràn ngập tò mò.
“Vốn muốn dẫn con đi dạo xung quanh một chút, nhưng nhà hàng thật sự quá bận rộn! Đợi đến lúc nào rãnh rỗi, để cho em gái họ Claire dẫn con đi dạo. Nào là tượng nữ thần tự do! Nào là Wall Street! Cao ốc Empire State, công viên trung tâm, còn có Quảng Châu nữa!”
“Cám ơn chú!” Đã lâu cô chưa thấy em gái họ Lâm Tiểu Tuyết rồi. Claire là tên tiếng anh của cô.
Nhà hàng của chú mở là chỗ ở của người Hoa, có thể tùy tiện thấy được chữ viết Trung Quốc trên tấm biển, người đi qua đi lại cũng là người da vàng, nơi này đông nghịt, tiếng Việt và tiếng Trung pha lẫn, làm cho Lâm Khả Tụng có một loại cảm giác xuyên không, cảm giác trở lại trong nước.
Nhà hàng nhỏ của chú ở dưới lầu.
Ông dẫn Lâm Khả Tụng lên lầu, tìm mấy người giúp cô mang hành lí lên, còn mở một phòng riêng cho cô.
“Căn phòng này tuy nhỏ một chút, nhưng rất sạch. Con trước ở tạm nơi này, nếu thật sự không thích, chú đổi chỗ mới!”
“Không cần ạ! Con rất thịc! Có giường, có bàn đọc sách còn có tủ treo quần áo! Bên ngoài cửa sổ còn có quang cảnh thành phố! Con rất thích!”
“Vậy thì tốt, con chỉnh sửa đi.”
“Lúc nào con có thể bắt đầu làm việc?” Lâm Khả Tụng chưa từng quên mình tới đây làm gì.
“Không vội, từ từ đã. Con vừa mới xuống máy bay, nghỉ ngơi cho tốt, chỉnh thời gian cho tốt rồi hãy nói tiếp.”
Sau khi Lâm Khả Tụng cảm ơn chú, sửa sang lại hành lí của mình. Bày xong giường, tắm rửa sạch sẽ, ngủ thẳng cho tới tối.
Lúc ăn cơm tối, cuối cùng cô cũng gặp được em gái họ Lâm Tiểu Tuyết.
Cô để một đầu gợn sóng xinh đẹp, mang vòng tai hợp thời. Cơm tối chỉ có hai người bọn họ ăn chung, chú còn có công việc lu bù trong phòng ăn rồi.
Món ăn rất phong phú, một bàn gà xé cay, một phần thịt bò nhỏ, cháo gà, nhìn thấy làm cho người ta thèm.
Nhưng Lâm Tiểu Tuyết không chút nhiệt tình hoặc là chút ý tứ làm quen với chị họ chút nào, ngược lại vẫn cúi đầu chơi điện thoại di động. Cơm ăn không quá hai chén, cô liền trở về phòng mình.
Thậm chí Lâm Khả Tụng không biết làm sao mở miệng nói chuyện với cô.
Lâm Tiểu Tuyết đi vào phòng không bao lâu, bỗng nhiên đi nhanh ra ngoài, giọng nói mặc dù không phải không lễ phép, nhưng lại rất miễn cưỡng.
“Chị họ, sau này chị tắm xong, nhớ dọn tóc sạch sẽ. Em có chút không quen lắm đồ của người khác trong phòng tắm của em.”
“Nói cách khác, trong lòng cô ta, không đem cô chị họ này làm người nhà.
Nhất thời Lâm Khả tụng không biết phải nói cái gì.
Có lẽ ban ngày được ngủ nhiều quá, đến buổi tối, Lâm Khả Tụng lại mất ngủ.
Tới tận mười một giờ khuya, chú mới từ phòng ăn trở lại.
Mà mặc dù giọng nói Lâm Tiểu Tuyết nói chuyện với chú không lớn, nhưng Lâm Khả Tụng lại nghe được rất rõ ràng.
“Cha, cô ta nhất định phải ở tại nhà chúng ta à? Con không có thói quen cùng người khác ở cùng một chỗ.”
“Nó là chị họ của con, cũng không phải người lạ. Ban ngày con đi học, đến buổi tối hai chị em đều ở trong phòng của mình, ai cũng không đụng ai mà phải không?”
“Con phải dùng chung nhà vệ sinh với cô ta!”
“Cái này có gì? Không phải con vẫn dùng chung nhà vệ sinh với cha sao?”
“Không thèm nghe cha nói nữa!” Lâm Tiểu Tuyết đóng cửa lại.
Nghe được cô đang hờn dỗi.
Lâm Khả Tụng thở dài một cái. Cô cũng là một đứa nhỏ, cũng hiểu loại cảm giác không gian riêng của mình bị người khác xâm nhập.
Nhưng muốn những thứ này cũng vô ích. Cô nửa phần tiền cũng không có, tiền cha mẹ cho cũng không thể phung phí, đối với hoàn cảnh xa lạ không quen thuộc, chỉ có thể tạm thời ở nơi này. Nếu như qua một chút thời gian đợi mình thích ứng, mà Lâm Tiểu Tuyết vẫn không có thói quen người chị họ này tồn tại, cô rời đi cũng không muộn.
Lúc này, điện thoại Lâm Khả Tụng run lên, nhận được một tin nhắn hình ảnh. Tống Ý Nhiên ngồi trên ghế sa lon tự chụp một tấm hình, mơ hồ có thể nhìn thấy tượng nữ thần tự do ngoài cửa sổ.
Người này lại đốt tiền rồi.
Lâm Khả Tụng cũng ngồi ở đầu giường, tự chụp một tấm hình cho anh.
Đối phương rất nhanh hồi âm: em thật là một con chim bồ câu nhỏ xinh đẹp.
Lâm Khả Tụng nhìn tới nhìn lui, không hiểu sao mình có thể làm cho đối phương liên tưởng đến chim bồ câu. Vì vậy cô trả lời một câu: Tại sao là chim bồ câu?
Tống Ý Nhiên: bởi vì em ở trong lồng của chim bồ câu.
Lâm Khả Tụng có một loại kích động muốn đập điện thoại.
/153
|