Hình như Lý Ngạn còn muốn nói gì đó với Lâm Khả Tụng, Giang Thiên Phàm lại nói với người nước ngoài kia: Meire, trả cô ấy 1000 đô la phí hướng dẫn du lịch.
Vâng, tiên sinh. Meire gật đầu một cái, quay sang nói với Lâm Khả Tụng, Thưa cô, xin hỏi cô tên là gì?
Cái đó. . . . . . Tôi tên là Lâm Khả Tụng. . . . . . Lâm Khả Tụng nghĩ thầm đối phương định chuyển tiền qua ngân hàng hay là viết chi phiếu, có cần cô viết thông tin tài khoản hay không?
Khả Tụng? Trên hai bên môi Meire giữ lại hai chòm râu, mang kính không gọng, mặc tây trang hết sức chính thống, thoạt nhìn giống như một lão quý tộc của Anh quốc. So với Lý Ngạn, quả thật hòa ái thân cận hơn rất nhiều. Hơn nữa, tiếng Trung của ông ấy rất tốt, gần như nghe không ra sự khác biệt.
Lâm là họ của tôi, còn tên của tôi là Nhật Tụng.
Meire cười: Nghe giống như là.
Lâm Khả Tụng cười, A, pháp sư bánh bao Dương Giác!
Quả nhiên Meire xé một tờ chi phiếu tiền mặt, vô cùng có lễ phép đưa cho Lâm Khả Tụng: Cám ơn cô hôm nay đã làm bạn bên cạnh Giang tiên sinh, bánh bao nhỏ đáng yêu.
Lâm Khả Tụng mở trừng hai mắt, ông ta gọi cô là cái gì?
Bánh bao nhỏ đáng yêu?
Giang Thiên Phàm đã đi lên cầu thang của khách sạn khẽ dừng bước, hướng về phía Lâm Khả Tụng.
Mặc dù Lâm Khả Tụng biết anh ta hoàn toàn không nhìn thấy mình, nhưng không biết tại sao, cô có một loại cảm giác đối phương đang nói Gặp lại với cô.
Gặp lại, Giang tiên sinh.
Lâm Khả Tụng nhỏ giọng nói xong, đi về phía bên kia đường, tính toán ngồi tàu điện ngầm về nhà.
Lý Ngạn cùng Meire cùng với Giang Thiên Phàm đi vào thang máy.
Giang Thiên Phàm vẫn luôn chìm lạnh chợt mở miệng: Chiếc xe đạp kia đâu?
A, tôi nghĩ. . . . . . Nếu không đưa cho nhân viên làm việc trong khách sạn được không? Lý Ngạn lộ ra vẻ mặt kỳ quái, anh ta không hiểu tại sao bỗng nhiên Giang Thiên Phàm lại nhắc tới xe đạp.
Tôi muốn mang nó trở về Newyork.
Lý Ngạn há miệng, một chiếc xe đạp mà thôi không cần thiết ngàn dặm xa xôi mang về Newyork, hơn nữa Giang Thiên Phàm không nhìn thấy, anh ta hoàn toàn không thể đi xe đạp được!
Nhưng Meire lại hơi giơ tay, ý bảo Lý Ngạn không cần nói nữa.
Khi bọn họ trở lại phòng khách sạn, sau khi Lý Ngạn báo cáo đơn giản một đoạn, trong phòng cũng chỉ còn lại có Giang Thiên Phàm cùng Meire.
Meire không nhanh không chậm pha một ấm trà, ngồi đối diện Giang Thiên Phàm.
Giang tiên sinh, Lý Ngạn nói cậu muốn nếm thử đồ ăn vặt ở nơi này, tại sao không để cho anh ta đi cùng với cậu, ngược lại chọn một cô gái xa lạ, hơn nữa còn đi xe đạp nữa?
Khách sạn Lãng Hoa cũng không xuất sắc như trong báo cáo của Lý, không đủ để làm người hợp tác của chúng ta tại khu vực Trung Quốc. Hôm nay ở trong nhà hàng Lãng Hoa, Lý Ngạn cũng khẩn trương hơn bình thường rất nhiều.
Cho nên, Giang tiên sinh cậu cảm thấy Lý Ngạn đang có gì đó lừa dối cậu?
Sự tin tưởng của tôi, chỉ giao cho một lần. Nếu như tôi ngồi trên chiếc xe đó, tôi không cho là Lý Ngạn sẽ khiến tôi tìm được thứ mà tôi thật sự muốn.
Nhưng Lâm tiểu thư làm được, thật sao?
Đúng vậy.
Mà giờ khắc này Lâm Khả Tụng ở trong xe điện ngầm dựa vào thành ghế ngủ không biết trời đất, đến lúc đột nhiên tỉnh dậy, cùng một tuyến đường này, hình như cô đã ngồi hai lượt rồi!
Lau lau nước miếng, Lâm Khả Tụng vội vã xuống xe.
Về đến nhà, tắm thoải mái, Lâm Khả Tụng nằm ở trên giường dùng tin nhắn âm thanh nhắn cho Tống Ý Nhiên một tin: Hình như em cũng muốn đi Newyork rồi.
Nói xong, liền thay đổi điện thoại di động sang chế độ không làm phiến, cuốn chăn một cái, ngủ trôi qua.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, một chiếc Bentley màu đen đang chạy trên đường ở khu vực nội thành.
Người thanh niên ngồi ở ghế trước vỗ vỗ cửa sổ xe: Không nghĩ mới tám giờ sáng, giao thông đã tắc nghẽn như vậy!
Cho dù ở Newyork, tám giờ sáng giao thông cũng không có tốt hơn chỗ nào, huống chi là tại Trung Quốc? Bình tĩnh một chút, người trẻ tuổi. Meire an ủi.
Xe bị ngăn ở một giao lộ, mấy phút đồng hồ mà nửa bước khó đi.
Lý Ngạn ngồi ở ghế trước cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt của ông chủ từ trong kính chiếu hậu.
Giang Thiên Phàm vui giận đều không lộ ra, giống như băng điêu trên mặt không nhìn ra bất kỳ sự dao động cảm xúc nào.
Nhưng Lý
Vâng, tiên sinh. Meire gật đầu một cái, quay sang nói với Lâm Khả Tụng, Thưa cô, xin hỏi cô tên là gì?
Cái đó. . . . . . Tôi tên là Lâm Khả Tụng. . . . . . Lâm Khả Tụng nghĩ thầm đối phương định chuyển tiền qua ngân hàng hay là viết chi phiếu, có cần cô viết thông tin tài khoản hay không?
Khả Tụng? Trên hai bên môi Meire giữ lại hai chòm râu, mang kính không gọng, mặc tây trang hết sức chính thống, thoạt nhìn giống như một lão quý tộc của Anh quốc. So với Lý Ngạn, quả thật hòa ái thân cận hơn rất nhiều. Hơn nữa, tiếng Trung của ông ấy rất tốt, gần như nghe không ra sự khác biệt.
Lâm là họ của tôi, còn tên của tôi là Nhật Tụng.
Meire cười: Nghe giống như là.
Lâm Khả Tụng cười, A, pháp sư bánh bao Dương Giác!
Quả nhiên Meire xé một tờ chi phiếu tiền mặt, vô cùng có lễ phép đưa cho Lâm Khả Tụng: Cám ơn cô hôm nay đã làm bạn bên cạnh Giang tiên sinh, bánh bao nhỏ đáng yêu.
Lâm Khả Tụng mở trừng hai mắt, ông ta gọi cô là cái gì?
Bánh bao nhỏ đáng yêu?
Giang Thiên Phàm đã đi lên cầu thang của khách sạn khẽ dừng bước, hướng về phía Lâm Khả Tụng.
Mặc dù Lâm Khả Tụng biết anh ta hoàn toàn không nhìn thấy mình, nhưng không biết tại sao, cô có một loại cảm giác đối phương đang nói Gặp lại với cô.
Gặp lại, Giang tiên sinh.
Lâm Khả Tụng nhỏ giọng nói xong, đi về phía bên kia đường, tính toán ngồi tàu điện ngầm về nhà.
Lý Ngạn cùng Meire cùng với Giang Thiên Phàm đi vào thang máy.
Giang Thiên Phàm vẫn luôn chìm lạnh chợt mở miệng: Chiếc xe đạp kia đâu?
A, tôi nghĩ. . . . . . Nếu không đưa cho nhân viên làm việc trong khách sạn được không? Lý Ngạn lộ ra vẻ mặt kỳ quái, anh ta không hiểu tại sao bỗng nhiên Giang Thiên Phàm lại nhắc tới xe đạp.
Tôi muốn mang nó trở về Newyork.
Lý Ngạn há miệng, một chiếc xe đạp mà thôi không cần thiết ngàn dặm xa xôi mang về Newyork, hơn nữa Giang Thiên Phàm không nhìn thấy, anh ta hoàn toàn không thể đi xe đạp được!
Nhưng Meire lại hơi giơ tay, ý bảo Lý Ngạn không cần nói nữa.
Khi bọn họ trở lại phòng khách sạn, sau khi Lý Ngạn báo cáo đơn giản một đoạn, trong phòng cũng chỉ còn lại có Giang Thiên Phàm cùng Meire.
Meire không nhanh không chậm pha một ấm trà, ngồi đối diện Giang Thiên Phàm.
Giang tiên sinh, Lý Ngạn nói cậu muốn nếm thử đồ ăn vặt ở nơi này, tại sao không để cho anh ta đi cùng với cậu, ngược lại chọn một cô gái xa lạ, hơn nữa còn đi xe đạp nữa?
Khách sạn Lãng Hoa cũng không xuất sắc như trong báo cáo của Lý, không đủ để làm người hợp tác của chúng ta tại khu vực Trung Quốc. Hôm nay ở trong nhà hàng Lãng Hoa, Lý Ngạn cũng khẩn trương hơn bình thường rất nhiều.
Cho nên, Giang tiên sinh cậu cảm thấy Lý Ngạn đang có gì đó lừa dối cậu?
Sự tin tưởng của tôi, chỉ giao cho một lần. Nếu như tôi ngồi trên chiếc xe đó, tôi không cho là Lý Ngạn sẽ khiến tôi tìm được thứ mà tôi thật sự muốn.
Nhưng Lâm tiểu thư làm được, thật sao?
Đúng vậy.
Mà giờ khắc này Lâm Khả Tụng ở trong xe điện ngầm dựa vào thành ghế ngủ không biết trời đất, đến lúc đột nhiên tỉnh dậy, cùng một tuyến đường này, hình như cô đã ngồi hai lượt rồi!
Lau lau nước miếng, Lâm Khả Tụng vội vã xuống xe.
Về đến nhà, tắm thoải mái, Lâm Khả Tụng nằm ở trên giường dùng tin nhắn âm thanh nhắn cho Tống Ý Nhiên một tin: Hình như em cũng muốn đi Newyork rồi.
Nói xong, liền thay đổi điện thoại di động sang chế độ không làm phiến, cuốn chăn một cái, ngủ trôi qua.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, một chiếc Bentley màu đen đang chạy trên đường ở khu vực nội thành.
Người thanh niên ngồi ở ghế trước vỗ vỗ cửa sổ xe: Không nghĩ mới tám giờ sáng, giao thông đã tắc nghẽn như vậy!
Cho dù ở Newyork, tám giờ sáng giao thông cũng không có tốt hơn chỗ nào, huống chi là tại Trung Quốc? Bình tĩnh một chút, người trẻ tuổi. Meire an ủi.
Xe bị ngăn ở một giao lộ, mấy phút đồng hồ mà nửa bước khó đi.
Lý Ngạn ngồi ở ghế trước cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt của ông chủ từ trong kính chiếu hậu.
Giang Thiên Phàm vui giận đều không lộ ra, giống như băng điêu trên mặt không nhìn ra bất kỳ sự dao động cảm xúc nào.
Nhưng Lý
/153
|