Thậm chí nhiệt độ lòng bàn tay tăng cao không giống bình thường, trở nên nóng bỏng.
“Meire, lần sau khi ăn xong điểm tâm nhớ nói cô ta lau sạch mặt.”
Giang Thiên Phàm lên tiếng, giọng nói lành lạnh, vững vàng.
Lâm Khả Tụng sờ soạng mặt mình một cái, Á..... Phần còn lại của thức ăn vẫn còn ở trên mặt.
Meire cong khóe môi, đưa khăn giấy qua.
Giang Thiên Phàm lau bàn tay, ở trong mắt Lâm Khả Tụng mười phần chói mắt.
Cái này giống như là mình thâm tình nhìn nam thần, kết quả nam thần nói cô trong mắt tôi giống như ghèn vậy.
Lâm Khả Tụng theo bản năng liếc qua tay của Giang Thiên Phàm, lời Meire đã nói vang lên trong đầu, cô thấy được nhiều vết thương ở giữa các ngón tay của anh. Màu sắc của chúng rất nhạt nhẽo, hẳn là bị lưỡi dao rất sắc bén cắt trúng. Thậm chí, eo bàn tay và mu bàn tay đều có những dấu vết như vậy. Trên cổ tay trái của anh mang một chiếc đồng hồ nam được chế tạo hết sức tinh xảo, nhưng mà dọc theo đồng hồ, mơ hồ có thể thấy những vết sẹo hình tròn do bị phỏng.
Meire có nói qua, Giang Thiên Phàm nhốt mình trong phòng bếp luyện tập hết tám năm.
Đây chính là cái giá cao mà anh phải trả.
Trong quá trình tôi luyện kĩ xảo ở phòng ăn, những đầu bếp cao cấp khác có lẽ cũng từng bị lưỡi dao cắt qua làm bị thương, bị dầu văng tung tóe. Nhưng cả đời bọn họ bởi vì theo đuổi đam mê nấu nướng mà chấp nhận khổ sở, cũng không nhất định có một ngày ở nhà Giang Thiên Phàm cảm nhận sâu sắc được như vậy.
Lâm Khả Tụng thở dài trong lòng.
Qủa thật cô không có cảm thấy chút đồng tình nào đối với Giang Thiên Phàm. Bởi vì đồng tình là nhằm vào người yếu đuối hơn mình.
Mà vô luận Giang Thiên Phàm là thực lực hay nội tâm, rõ ràng cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Xe chuyển động lần nữa, lái về phía bọn họ.
Nhà hàng cao cấp ở Manhattan (*) thật nhiều. Cho tới nay, ấn tượng của Lâm Khả Tụng đối với nhà hàng Tây cao cấp giống như là khách sạn hoa sóng ở trong nước, phô trương hạng nhất, các thiết bị lắp đặt rất hiện đại. Nhưng sau khi tới đây, cô mới biết, không khí và tình cảm càng quan trọng hơn, cùng với cách thức phục vụ khách quý.
(*) Manhattan: có khi Việt hóa thành Mã Nhật Tân , là một trong 5 quận (borough) của thành phố New York, chủ yếu nằm trên phần cửa sông Hudson.
Cánh cửa của PHTS cũng không hết sức phách lỗi, không khác với nhà hàng Tây bình thường khác.
Chỉ là sau khi đi vào, mới cảm thấy có khoảng trời riêng. Quán có phong cách cổ xưa, tính năng tơ tằm thanh nhã, trên vách tường còn treo các tác phẩm đẹp đẽ, cùng với nguyên liệu cùng với tương, bình sữa tươi tạo thành những loại hình kì lạ làm cho Lâm Khả Tụng cảm thấy mới mẻ.
Cô đi theo Giang Thiên Phàm tiến vào phía sau, đi qua lối đi hẹp.
Không ít người cúi đầu hành lễ với Giang Thiên Phàm.
“Ming, Chief!”
Âm thanh liên tiếp như vậy.
Dựa vào nét mặt và giọng nói của bọn họ, Lâm Khả Tụng có thể cảm nhận được một loại tôn trọng và sùng bái.
Giang Thiên Phàm không có mở miệng, anh chỉ là men theo giọng nói nhìn về hướng của mỗi người, hơi gật đầu.
Nơi này còn mấy giờ nữa mới đến giờ chính thức mở cửa, nhưng tất cả mọi người đều đang bận rộn.
Meire xoay người lại nói với Lâm Khả Tụng: “Một phòng ăn tốt, tất cả thức ăn ngon đều xuất phát từ khâu chuẩn bị. Đối với khâu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, thậm chí đối với công cụ chuẩn bị nấu nướng cũng phải nhập vào bên trong nó, từng khâu đều rất quan trọng.”
Lâm Khả Tụng gật đầu một cái.
Khi Giang Thiên Phàm đi qua bọn họ, mỗi người đều cúi xuống chuyên chú làm công việc trên tay. Có ở phía nhào nặn, có người đang điều chế nguyên liệu, có người đang lau chùi mặt bàn.
Bọn họ đang làm giống như không chỉ là thức ăn đơn giản như vậy.
Khi một cánh cửa khác mở ra, Lâm Khả Tụng sợ ngây người.
Đây là một gian phòng cơ hồ giống như đúc phòng bếp trong biệt thự của Giang Thiên Phàm.
Một người đàn ông trung niên mặc quần áo đầu bếp màu trắng đang yên lặng ở trước mặt bàn chờ Giang Thiên Phàm.
“Tôi đợi ở đây đã lâu, đầu bếp chính!”
Anh ta đưa tay ra, mà Giang Thiên Phàm bắt tay anh ta không chút do dự.
“Hôm nay làm phiền anh một chút, đầu bếp chính Brodie.”
“Hợp tác với anh, là vinh hạnh của tôi.” Ánh mắt Brodie lướt qua bả vai của Giang Thiên Phàm, rơi vào trên người của Lâm Khả Tụng, “Vị này là......Là người mới muốn gia nhập PT này của chúng ta sao?”
Lâm Khả Tụng vừa muốn khoát tay bày tỏ rằng đối phương đã hiểu lầm, Giang Thiên Phàm đã mở miệng trước: “Cô ta không có tư cách đó.”
Được rồi...... Vừa một đao.
Meire nhỏ giọng giải thích ở bên tai Lâm Khả Tụng: “Vị này chính là đầu bếp chính Brodie của PHTS. Trong tác phẩm của anh ta, rượu Brandy ngon miệng pha với cá Lư hai năm trước làm hai phòng ăn cao cấp trưng bày món ăn bị Michelin giới thiệu là bảo vật, mà gan ngỗng xào trứng cút là món ăn được trưng bày lúc PHTS được đánh giá là nhà hành cao cấp ba sao. Anh ta là đầu bếp chính mà Giang tiên sinh thưởng thức và tin tưởng nhất.”
Nhân tài ưu tú như vậy đều ra sức vì Giang Thiên Phàm, vậy tài nghệ của Giang Thiên Phàm tới trình độ gì mới có thể làm cho Brodie này cảm phục?
Giang Thiên Phàm cởi ra áo khoác tây trang của mình, mặc áo đầu bếp chính màu trắng giống như Brodie. Anh vò vò tóc, đội cái mũ màu trắng của đầu bếp chính lên đầu.
Cái trán cao cùng với lông mày dưới mắt làm cho người ta phải miêu tả càng thêm rõ ràng, tròng mắt vốn ảm đạm hình như cũng sáng như sao, muốn đốt cháy toàn bộ không gian.Lâm Khả Tụng và Meire chỉ có thể ở một bên quan sát, không thể nói chuyện, không thể làm bất kỳ chuyện gì quấy rầy bọn họ chuyên tâm làm công việc.
“Nguyên liệu nấu ăn mà Thác Mã Tư đề nghị bữa ăn đơn đã chuẩn bị xong chưa?” Giang Thiên Phàm đi tới vòi nước, hết sức cẩn thận rửa tay của mình.
“Chuẩn bị xong. Anh có thể chọn một lần cuối cùng nguyên liệu nấu ăn đi.”
Brodie lấy ra một cái khay, trong khay còn để mấy con chim cút, đặt trên mặt bàn.
Giang Thiên Phàm vươn tay, mơn trớn mỗi một con chim cút, xác định lớn nhỏ của chúng, lấy ngón tay cảm nhận thịt và mỡ của chúng, cuối cùng anh lựa chọn lấy hai con ra ngoài.
Tiếp theo là gan ngỗng, măng tây, các loại món ăn tương ưng.
Giang Thiên Phàm không một chút tỉ mỉ chọn lựa, tiêu chuẩn của anh vô cùng nghiêm khắc, lúc xử lí những nguyên liệu nấu ăn này nếu có chút tì vết nào đều sẽ bị anh nhạy cảm phát hiện.
Toàn bộ trình tự đâu vào đấy, trong lúc đó Giang Thiên Phàm và Brodie ngầm hiểu nhau không cần dùng lời lẽ để khai thông.
Khi chim cút đã được đưa vào chế biến canh nguyên chất, được chưng cách thủy, Giang Thiên Phàm đồng thời bắt đầu kéo sợi mì.
Lâm Khả Tụng chỉ nhìn thấy Giang Thiên Phàm hết sức quen thuộc xử lí rau. Brodie ở chỗ đun nước, nấu da heo chín trước.
Cô quay đầu, hoàn toàn không biết bọn họ chế biến cái gì.
Tiếp theo là đậu phụ, cà rốt, rau cần cùng với trứng gà đều được cắt gọn gàng để một bên.
Lâm Khả Tụng chú ý động tác của Giang Thiên Phàm. Mỗi lần anh động dao, đều dùng ngón tay vuốt ve nguyên liệu nấu ăn trên mặt bàn, xác định chiều dài của nó, lớn nhỏ và tính chất một chút, đối xử với từng nguyên liệu nấu ăn, hạ dao đều có sự khác biệt rất nhỏ.
Khi lưỡi dao cắt nguyên liệu thức ăn và mặt bàn chạm nhau vang lên tiết tấu rất dễ nghe.
Mặc dù Lâm Khả Tụng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cô lại có thể cảm nhận sâu sắc được mỗi một khoảng khắc ngưng tụ đều là quá trình ngày đêm nghiêng cứu luyện tập tám năm của anh.
Lúc này, Giang Thiên Phàm lấy ra một miếng đậu phụ, dùng dao nghiền nát chúng nó, dùng mặt dao đưa chúng vào trong mâm, sau đó lấy một cái muỗng nhỏ, chỉ múc một chút, đưa vào môi nhấp, “Brodie.”
Brodie xoay người lại, cái gì cũng không nói, lấy đậu phụ nhão ra, đưa một ít canh da heo tới.
Giang Thiên Phàm ngậm muỗng vào, canh dừng ở răng môi anh không tới một giây, anh gật đầu một cái, “Rất tốt.”
Brodie khẽ mỉm cười, rót đậu phụ nhão vào trong canh da héo nấu chín.
Tất cả đều phân tán, không nhìn ra bất kỳ quy luật.
Nhưng tất cả vừa như quỹ đạo, Giang Thiên Phàm làm mỗi một bước đều không ung dung mà đi trên quỹ đạo.
Lâm Khả Tụng cảm thấy rất thần kỳ, cô đứng trong phòng bếp hết bốn giờ, thế nhưng không thấy mệt mỏi chút nào.
Cho đến khi Meire nhận được điện thoại sau đó nói cho bọn họ biết, nghị sĩ Thác Mã Tư cùng bạn anh ta đã đến, Giang Thiên Phàm bắt đầu nấu gan ngỗng. Vô luận là động tác cắt mỡ bò, hay là vững vàng bỏ gan ngỗng vào trong nồi, tất cả đều làm cho người ta không thể tin được mắt anh có vấn đề.
Đầu tiên là đưa cải trắng vào canh.
Cải trắng bị vớt từ trong canh ra ngoài, chỉ để lại mấy miếng lá bạc hà và sợi mì trong suốt. Canh cũng không có lập tức đổ ra, Giang Thiên Phàm dùng muỗng nhỏ duy nhất nếm nếm, gật đầu, Brodie mới đưa bọn họ múc vào trong chén đặc chế.
Cái này giống như là mặt hồ yên tĩnh phản chiếu ra bóng cây, rành rành đơn giản như thế, lại làm cho người ta cảm thấy ưu nhã.
Lâm Khả Tụng theo bản năng nuốt nước miếng. Cải trắng là rau dưa hết sức bình thường, trong lòng anh kém xa măng tây cao nhã, nhưng lại được bưng lên bàn ăn của nhà hàng cao cấp, thậm chí dùng để chiêu đãi nghị sĩ. Cô thật rất muốn biết đó là mùi vị gì.
Lúc này Giang Thiên Phàm cũng không có hết bận rộn.
Brodie từ tủ lạnh lấy ra một cái gì đó giống như là thạch hoa quả, đưa đến trước mặt của Giang Thiên Phàm.
Anh dùng dao cắt một phần nhỏ, đưa vào trong miệng lần nữa.
Khi anh ngậm một miếng nhỏ trong suốt đông lạnh thì hơi cúi đầu, lông mi rủ xuống. Lâm Khả Tụng không khỏi nghiêng mặt sang bên trái, muốn nhìn rõ ràng vẻ mặt của anh.
Sau đó anh nghiêng người, đưa cánh tay dài, mang tới một khuôn đúc, khoảnh khắc kia lưng anh cùng dọc theo cổ giàu sức gợi cảm và đường cong, làm người ta không nhịn được tim đập rộn lên.
Brodie đặt một phần vật liệu hỗn hợp cắt sẵn đặt ở bên cánh tay trái của anh.
Giang Thiên Phàm đưa chúng nó xào thành mùi tương thơm bốn phía, xối lên trên mặt đông lạnh.
Mà Brodie xoay người lại, sắp xếp khâu cuối cùng.
Cả món ăn tỏa ra một loại cảm giác rực rỡ.
Meire khẽ nhìn Lâm Khả Tụng ngây người, nhỏ giọng giải thích: “Đây chính là món ăn khai vị, tôm đậu phụ đông lạnh. Món ăn khai vị trong bữa ăn Tây là hết sức quan trọng, nó hòa hợp món ăn và món ăn khai vị. Món ăn khai vị giúp cho khách thèm ăn, hơn nữa món tiếp theo, sinh ra cảm giác tự thể nghiệm.”
Lâm Khả Tụng cái hiểu cái không gật gật đầu.
Mà Giang Thiên Phàm cũng không có dừng lại. Brodie cũng sắp chim cút từ trong nồi hầm cách thủy lấy ra ngoài.
Gan ngỗng bị chiên xèo xèo nghe không khỏi cảm động.
Cũng không có gì ngoài sức tưởng tượng, Giang Thiên Phàm thêm gia vị vào cũng là thường thấy nhất. Bên ngoài nồi dâng lên màu vàng nhạt vui mắt, Giang Thiên Phàm nhét nó vào bụng của chim cút, sau đó chiên chim cút ở trong chảo vài lần, sau đó Brodie lại đưa chúng nó vào lò nướng.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm đã khiến cho Lâm Khả Tụng sắp đứng không yên.
“Meire, lần sau khi ăn xong điểm tâm nhớ nói cô ta lau sạch mặt.”
Giang Thiên Phàm lên tiếng, giọng nói lành lạnh, vững vàng.
Lâm Khả Tụng sờ soạng mặt mình một cái, Á..... Phần còn lại của thức ăn vẫn còn ở trên mặt.
Meire cong khóe môi, đưa khăn giấy qua.
Giang Thiên Phàm lau bàn tay, ở trong mắt Lâm Khả Tụng mười phần chói mắt.
Cái này giống như là mình thâm tình nhìn nam thần, kết quả nam thần nói cô trong mắt tôi giống như ghèn vậy.
Lâm Khả Tụng theo bản năng liếc qua tay của Giang Thiên Phàm, lời Meire đã nói vang lên trong đầu, cô thấy được nhiều vết thương ở giữa các ngón tay của anh. Màu sắc của chúng rất nhạt nhẽo, hẳn là bị lưỡi dao rất sắc bén cắt trúng. Thậm chí, eo bàn tay và mu bàn tay đều có những dấu vết như vậy. Trên cổ tay trái của anh mang một chiếc đồng hồ nam được chế tạo hết sức tinh xảo, nhưng mà dọc theo đồng hồ, mơ hồ có thể thấy những vết sẹo hình tròn do bị phỏng.
Meire có nói qua, Giang Thiên Phàm nhốt mình trong phòng bếp luyện tập hết tám năm.
Đây chính là cái giá cao mà anh phải trả.
Trong quá trình tôi luyện kĩ xảo ở phòng ăn, những đầu bếp cao cấp khác có lẽ cũng từng bị lưỡi dao cắt qua làm bị thương, bị dầu văng tung tóe. Nhưng cả đời bọn họ bởi vì theo đuổi đam mê nấu nướng mà chấp nhận khổ sở, cũng không nhất định có một ngày ở nhà Giang Thiên Phàm cảm nhận sâu sắc được như vậy.
Lâm Khả Tụng thở dài trong lòng.
Qủa thật cô không có cảm thấy chút đồng tình nào đối với Giang Thiên Phàm. Bởi vì đồng tình là nhằm vào người yếu đuối hơn mình.
Mà vô luận Giang Thiên Phàm là thực lực hay nội tâm, rõ ràng cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Xe chuyển động lần nữa, lái về phía bọn họ.
Nhà hàng cao cấp ở Manhattan (*) thật nhiều. Cho tới nay, ấn tượng của Lâm Khả Tụng đối với nhà hàng Tây cao cấp giống như là khách sạn hoa sóng ở trong nước, phô trương hạng nhất, các thiết bị lắp đặt rất hiện đại. Nhưng sau khi tới đây, cô mới biết, không khí và tình cảm càng quan trọng hơn, cùng với cách thức phục vụ khách quý.
(*) Manhattan: có khi Việt hóa thành Mã Nhật Tân , là một trong 5 quận (borough) của thành phố New York, chủ yếu nằm trên phần cửa sông Hudson.
Cánh cửa của PHTS cũng không hết sức phách lỗi, không khác với nhà hàng Tây bình thường khác.
Chỉ là sau khi đi vào, mới cảm thấy có khoảng trời riêng. Quán có phong cách cổ xưa, tính năng tơ tằm thanh nhã, trên vách tường còn treo các tác phẩm đẹp đẽ, cùng với nguyên liệu cùng với tương, bình sữa tươi tạo thành những loại hình kì lạ làm cho Lâm Khả Tụng cảm thấy mới mẻ.
Cô đi theo Giang Thiên Phàm tiến vào phía sau, đi qua lối đi hẹp.
Không ít người cúi đầu hành lễ với Giang Thiên Phàm.
“Ming, Chief!”
Âm thanh liên tiếp như vậy.
Dựa vào nét mặt và giọng nói của bọn họ, Lâm Khả Tụng có thể cảm nhận được một loại tôn trọng và sùng bái.
Giang Thiên Phàm không có mở miệng, anh chỉ là men theo giọng nói nhìn về hướng của mỗi người, hơi gật đầu.
Nơi này còn mấy giờ nữa mới đến giờ chính thức mở cửa, nhưng tất cả mọi người đều đang bận rộn.
Meire xoay người lại nói với Lâm Khả Tụng: “Một phòng ăn tốt, tất cả thức ăn ngon đều xuất phát từ khâu chuẩn bị. Đối với khâu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, thậm chí đối với công cụ chuẩn bị nấu nướng cũng phải nhập vào bên trong nó, từng khâu đều rất quan trọng.”
Lâm Khả Tụng gật đầu một cái.
Khi Giang Thiên Phàm đi qua bọn họ, mỗi người đều cúi xuống chuyên chú làm công việc trên tay. Có ở phía nhào nặn, có người đang điều chế nguyên liệu, có người đang lau chùi mặt bàn.
Bọn họ đang làm giống như không chỉ là thức ăn đơn giản như vậy.
Khi một cánh cửa khác mở ra, Lâm Khả Tụng sợ ngây người.
Đây là một gian phòng cơ hồ giống như đúc phòng bếp trong biệt thự của Giang Thiên Phàm.
Một người đàn ông trung niên mặc quần áo đầu bếp màu trắng đang yên lặng ở trước mặt bàn chờ Giang Thiên Phàm.
“Tôi đợi ở đây đã lâu, đầu bếp chính!”
Anh ta đưa tay ra, mà Giang Thiên Phàm bắt tay anh ta không chút do dự.
“Hôm nay làm phiền anh một chút, đầu bếp chính Brodie.”
“Hợp tác với anh, là vinh hạnh của tôi.” Ánh mắt Brodie lướt qua bả vai của Giang Thiên Phàm, rơi vào trên người của Lâm Khả Tụng, “Vị này là......Là người mới muốn gia nhập PT này của chúng ta sao?”
Lâm Khả Tụng vừa muốn khoát tay bày tỏ rằng đối phương đã hiểu lầm, Giang Thiên Phàm đã mở miệng trước: “Cô ta không có tư cách đó.”
Được rồi...... Vừa một đao.
Meire nhỏ giọng giải thích ở bên tai Lâm Khả Tụng: “Vị này chính là đầu bếp chính Brodie của PHTS. Trong tác phẩm của anh ta, rượu Brandy ngon miệng pha với cá Lư hai năm trước làm hai phòng ăn cao cấp trưng bày món ăn bị Michelin giới thiệu là bảo vật, mà gan ngỗng xào trứng cút là món ăn được trưng bày lúc PHTS được đánh giá là nhà hành cao cấp ba sao. Anh ta là đầu bếp chính mà Giang tiên sinh thưởng thức và tin tưởng nhất.”
Nhân tài ưu tú như vậy đều ra sức vì Giang Thiên Phàm, vậy tài nghệ của Giang Thiên Phàm tới trình độ gì mới có thể làm cho Brodie này cảm phục?
Giang Thiên Phàm cởi ra áo khoác tây trang của mình, mặc áo đầu bếp chính màu trắng giống như Brodie. Anh vò vò tóc, đội cái mũ màu trắng của đầu bếp chính lên đầu.
Cái trán cao cùng với lông mày dưới mắt làm cho người ta phải miêu tả càng thêm rõ ràng, tròng mắt vốn ảm đạm hình như cũng sáng như sao, muốn đốt cháy toàn bộ không gian.Lâm Khả Tụng và Meire chỉ có thể ở một bên quan sát, không thể nói chuyện, không thể làm bất kỳ chuyện gì quấy rầy bọn họ chuyên tâm làm công việc.
“Nguyên liệu nấu ăn mà Thác Mã Tư đề nghị bữa ăn đơn đã chuẩn bị xong chưa?” Giang Thiên Phàm đi tới vòi nước, hết sức cẩn thận rửa tay của mình.
“Chuẩn bị xong. Anh có thể chọn một lần cuối cùng nguyên liệu nấu ăn đi.”
Brodie lấy ra một cái khay, trong khay còn để mấy con chim cút, đặt trên mặt bàn.
Giang Thiên Phàm vươn tay, mơn trớn mỗi một con chim cút, xác định lớn nhỏ của chúng, lấy ngón tay cảm nhận thịt và mỡ của chúng, cuối cùng anh lựa chọn lấy hai con ra ngoài.
Tiếp theo là gan ngỗng, măng tây, các loại món ăn tương ưng.
Giang Thiên Phàm không một chút tỉ mỉ chọn lựa, tiêu chuẩn của anh vô cùng nghiêm khắc, lúc xử lí những nguyên liệu nấu ăn này nếu có chút tì vết nào đều sẽ bị anh nhạy cảm phát hiện.
Toàn bộ trình tự đâu vào đấy, trong lúc đó Giang Thiên Phàm và Brodie ngầm hiểu nhau không cần dùng lời lẽ để khai thông.
Khi chim cút đã được đưa vào chế biến canh nguyên chất, được chưng cách thủy, Giang Thiên Phàm đồng thời bắt đầu kéo sợi mì.
Lâm Khả Tụng chỉ nhìn thấy Giang Thiên Phàm hết sức quen thuộc xử lí rau. Brodie ở chỗ đun nước, nấu da heo chín trước.
Cô quay đầu, hoàn toàn không biết bọn họ chế biến cái gì.
Tiếp theo là đậu phụ, cà rốt, rau cần cùng với trứng gà đều được cắt gọn gàng để một bên.
Lâm Khả Tụng chú ý động tác của Giang Thiên Phàm. Mỗi lần anh động dao, đều dùng ngón tay vuốt ve nguyên liệu nấu ăn trên mặt bàn, xác định chiều dài của nó, lớn nhỏ và tính chất một chút, đối xử với từng nguyên liệu nấu ăn, hạ dao đều có sự khác biệt rất nhỏ.
Khi lưỡi dao cắt nguyên liệu thức ăn và mặt bàn chạm nhau vang lên tiết tấu rất dễ nghe.
Mặc dù Lâm Khả Tụng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cô lại có thể cảm nhận sâu sắc được mỗi một khoảng khắc ngưng tụ đều là quá trình ngày đêm nghiêng cứu luyện tập tám năm của anh.
Lúc này, Giang Thiên Phàm lấy ra một miếng đậu phụ, dùng dao nghiền nát chúng nó, dùng mặt dao đưa chúng vào trong mâm, sau đó lấy một cái muỗng nhỏ, chỉ múc một chút, đưa vào môi nhấp, “Brodie.”
Brodie xoay người lại, cái gì cũng không nói, lấy đậu phụ nhão ra, đưa một ít canh da heo tới.
Giang Thiên Phàm ngậm muỗng vào, canh dừng ở răng môi anh không tới một giây, anh gật đầu một cái, “Rất tốt.”
Brodie khẽ mỉm cười, rót đậu phụ nhão vào trong canh da héo nấu chín.
Tất cả đều phân tán, không nhìn ra bất kỳ quy luật.
Nhưng tất cả vừa như quỹ đạo, Giang Thiên Phàm làm mỗi một bước đều không ung dung mà đi trên quỹ đạo.
Lâm Khả Tụng cảm thấy rất thần kỳ, cô đứng trong phòng bếp hết bốn giờ, thế nhưng không thấy mệt mỏi chút nào.
Cho đến khi Meire nhận được điện thoại sau đó nói cho bọn họ biết, nghị sĩ Thác Mã Tư cùng bạn anh ta đã đến, Giang Thiên Phàm bắt đầu nấu gan ngỗng. Vô luận là động tác cắt mỡ bò, hay là vững vàng bỏ gan ngỗng vào trong nồi, tất cả đều làm cho người ta không thể tin được mắt anh có vấn đề.
Đầu tiên là đưa cải trắng vào canh.
Cải trắng bị vớt từ trong canh ra ngoài, chỉ để lại mấy miếng lá bạc hà và sợi mì trong suốt. Canh cũng không có lập tức đổ ra, Giang Thiên Phàm dùng muỗng nhỏ duy nhất nếm nếm, gật đầu, Brodie mới đưa bọn họ múc vào trong chén đặc chế.
Cái này giống như là mặt hồ yên tĩnh phản chiếu ra bóng cây, rành rành đơn giản như thế, lại làm cho người ta cảm thấy ưu nhã.
Lâm Khả Tụng theo bản năng nuốt nước miếng. Cải trắng là rau dưa hết sức bình thường, trong lòng anh kém xa măng tây cao nhã, nhưng lại được bưng lên bàn ăn của nhà hàng cao cấp, thậm chí dùng để chiêu đãi nghị sĩ. Cô thật rất muốn biết đó là mùi vị gì.
Lúc này Giang Thiên Phàm cũng không có hết bận rộn.
Brodie từ tủ lạnh lấy ra một cái gì đó giống như là thạch hoa quả, đưa đến trước mặt của Giang Thiên Phàm.
Anh dùng dao cắt một phần nhỏ, đưa vào trong miệng lần nữa.
Khi anh ngậm một miếng nhỏ trong suốt đông lạnh thì hơi cúi đầu, lông mi rủ xuống. Lâm Khả Tụng không khỏi nghiêng mặt sang bên trái, muốn nhìn rõ ràng vẻ mặt của anh.
Sau đó anh nghiêng người, đưa cánh tay dài, mang tới một khuôn đúc, khoảnh khắc kia lưng anh cùng dọc theo cổ giàu sức gợi cảm và đường cong, làm người ta không nhịn được tim đập rộn lên.
Brodie đặt một phần vật liệu hỗn hợp cắt sẵn đặt ở bên cánh tay trái của anh.
Giang Thiên Phàm đưa chúng nó xào thành mùi tương thơm bốn phía, xối lên trên mặt đông lạnh.
Mà Brodie xoay người lại, sắp xếp khâu cuối cùng.
Cả món ăn tỏa ra một loại cảm giác rực rỡ.
Meire khẽ nhìn Lâm Khả Tụng ngây người, nhỏ giọng giải thích: “Đây chính là món ăn khai vị, tôm đậu phụ đông lạnh. Món ăn khai vị trong bữa ăn Tây là hết sức quan trọng, nó hòa hợp món ăn và món ăn khai vị. Món ăn khai vị giúp cho khách thèm ăn, hơn nữa món tiếp theo, sinh ra cảm giác tự thể nghiệm.”
Lâm Khả Tụng cái hiểu cái không gật gật đầu.
Mà Giang Thiên Phàm cũng không có dừng lại. Brodie cũng sắp chim cút từ trong nồi hầm cách thủy lấy ra ngoài.
Gan ngỗng bị chiên xèo xèo nghe không khỏi cảm động.
Cũng không có gì ngoài sức tưởng tượng, Giang Thiên Phàm thêm gia vị vào cũng là thường thấy nhất. Bên ngoài nồi dâng lên màu vàng nhạt vui mắt, Giang Thiên Phàm nhét nó vào bụng của chim cút, sau đó chiên chim cút ở trong chảo vài lần, sau đó Brodie lại đưa chúng nó vào lò nướng.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm đã khiến cho Lâm Khả Tụng sắp đứng không yên.
/153
|