Có phải là thật không?
Câu hỏi này có gì phải suy nghĩ, dĩ nhiên là thật.
Ban công để mở một cánh cửa sổ, gió từ sau lưng lùa vào người, áp sát cổ, len lỏi qua gan bàn chân, trong vòng vài giây đã chạy khắp người, nhiệt độ cơ thể của Lương Nghiên giảm dần từng chút một.
Vào giây phút này, cô chợt ý thức được, có lẽ mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.
Một lát sau, Lương Nghiên quay người lại.
“Anh rất để ý?” Cô ngẩng đầu, mấy lọn tóc trước trán bị gió thổi tung.
Cô nhìn nét mặt của Thẩm Phùng Nam, cảm thấy đáp án của anh cũng không còn quan trọng nữa.
“Em nhận ra rồi, anh rất để ý.”
Cô cười khẽ, nhưng trong lòng lại bùng lên sự phẫn nộ khó mà kìm nén, như đối với Thẩm Phùng Nam, lại như đối với chính mình.
Cô đột ngột rút tay về, đứng cách xa anh.
Ngọn lửa đó thiêu đốt từ trái tim tới cổ họng, nhưng những lời khi bật ra lại lạnh tựa băng…
“Anh không cần tìm hiểu rõ ngọn ngành. Em không muốn giấu giếm gì cả. Đúng, năm mười ba tuổi em đã bị một gã đàn ông khác chạm vào. Từ trên xuống dưới cơ thể đều đã bị hắn sờ soạng, rốt cuộc hắn đã sờ bao nhiêu lần, em không còn nhớ nữa. Tóm lại, khắp người em không có chỗ nào sạch sẽ cả. Em không kể vì tất cả những chuyện ấy đối với em là nhục nhã và ác mộng, em không muốn nhớ lại.”
Nhưng ai quan tâm cô có muốn hay không?
Hình như tất cả mọi người đều muốn nhảy ra nhắc nhở cô.
Đến cả người đàn ông trước mặt này cũng vậy.
Lương Nghiên cuộn chặt ngón tay, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh: “Em biết đó là chuyện chỉ những người yêu nhau mới được làm. Em không yêu hắn, thế nên cảm thấy rất bẩn. Nhưng em cũng không quyến rũ hắn. Em không hiểu vì sao hắn lại trở nên như vậy. Ngày nào hắn đến cũng đòi ôm em, bắt em cởi quần áo. Em đã dùng bao nhiêu cách, mọi người vốn dĩ không biết!”.
Cơ thể cô căng chặt, trong đầu vang lên từng tiếng ầm ầm dữ dội.
Có vài giây, cô thậm chí còn không nhìn rõ trước mặt mình là ai.
Dường như mọi chuyện đã trở lại cái đêm tệ hại ấy, tất cả vẫn chưa thôi đeo bám cô.
Cô sớm đã giẫm đạp một con người tệ hại và ngu ngốc đó của mình xuống chân, vậy mà giây phút này vẫn bị bóc trần trụi. Giống như cô không một mảnh vải, đêm đó bị Nghiêm Ninh quăng xuống đất, trên người vẫn còn dính máu của Nghiêm Kỳ, trước ngực là một mảng đỏ rực, dính dớp, mùi máu tanh khiến cô buồn nôn không thôi. Cô thậm chí không tìm được mảnh vải nào để che mình. Mọi người trong biệt thự đều lao đến. Người đàn ông coi cửa, người đàn bà bếp núc, bác sỹ gia đình của Lương Việt Đình, và cả cô bảo mẫu luôn lườm nguýt cô…
Tiếng chửi rủa của Nghiêm Ninh dường như vẫn còn vang vọng bên tai.
Lồng ngực Lương Nghiên bí bách như sắp vỡ tung ra.
Chưa bao giờ cô ghét bản thân mình như lúc này.
Cô không muốn tiếp tục đứng ở đây nữa, cũng không muốn giải thích gì thêm.
“Anh muốn nghĩ sao cũng được…”
Hốc mắt nóng rực khó chịu, lần đầu tiên cô không muốn nhìn thấy anh.
Cô quay mặt đi: “Không nói trước với anh là em không đúng. Em không nên giấu giếm, càng không nên theo đuổi anh mà không biết liêm sỉ. Em đã nói rồi, bất kỳ lúc nào anh hối hận cũng được, em cũng chưa từng ôm hy vọng sẽ sống với anh cả đời”.
Nói xong, cô đi ra phòng khách, nhưng tầm nhìn bỗng chốc hoa cả lên, eo va vào một góc bàn.
Cảm giác được anh đi theo mình, Lương Nghiên không quay đầu, nói rất nhanh: “Phiền anh đừng qua đây vội, em sẽ sắp đồ nhanh thôi”.
Bước chân sau lưng sững lại.
Lương Nghiên đi về phòng.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động, Thẩm Nghệ xách quà sáng và một túi đồ tươi toàn cá và rau đi vào trong nhà.
Vừa nhìn thấy Lương Nghiên, Thẩm Nghệ đã ngạc nhiên kêu lên: “Nghiên Nghiên, em dậy rồi à!”.
Cô ấy vừa cởi giày vừa nói: “Chị vừa mua xong quà sáng. Nói cho em biết, món bánh cuộn thịt gà của chị siêu ngon. Có lần anh trai chị ăn liền bốn cái mà vẫn chưa thấy đủ đấy! Còn nữa, sốt đậu này là hàng chính tông. Chị phải lái xe qua ba phố mới mua được đấy! Còn nữa, còn nữa… cái này!”.
Cô ấy đã xách túi đồ tới bên cạnh Lương Nghiên, nhấc lên cho cô xem: “Em ăn cái này bao giờ chưa?”.
Thấy Lương Nghiên vẫn nghiêng người, còn chưa quay mặt qua, Thẩm Nghệ thấy hơi lạ, bèn ngó đầu nhìn rồi sửng sốt kêu lên…
“Nghiên Nghiên, sao em lại khóc?!”
Lương Nghiên giơ tay lên lau nước mắt.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Nghệ sốt sắng để mọi thứ xuống đất. Ai ngờ vừa quay đầu cô ấy đã nhìn thấy một người khác đứng bên cạnh bàn ăn. Dáng vẻ đờ đẫn ngốc nghếch đó, ngoài ông anh trai của cô ấy ra thì còn ai vào đây?
Lần này Thẩm Nghệ lập tức hiểu ra.
“Hai người cãi nhau sao?”
Lương Nghiên không trả lời, Thẩm Nghệ quay về phía Thẩm Phùng Nam, gào lên: “Này, anh làm sao thế hả? Mới sáng sớm ra đã bắt nạt Nghiên Nghiên? Anh bị bệnh à? Anh không được ăn sáng!”.
Cô ấy gào xong, cái bóng bên bàn vẫn lặng lẽ, không động đậy. Anh đứng ngược chiều sáng, khuôn mặt còn không rõ ràng.Thẩm Nghệ mặc kệ anh, vội lấy khăn giấy cho Lương Nghiên, cuống quýt vỗ về: “Đừng khóc, đừng khóc. Ông anh chị là thế đấy. Có phải anh ấy ăn nói dại dột, chọc tức em không? Ôi trời ơi, anh ấy là ngốc như vậy mà. Chị mắng anh ấy từ bé cho đến lớn mà anh ấy sống chết không sửa. Có lúc ăn nói độc mồm độc miệng còn khiến chị tức nghẹn nữa. Chị quen rồi. Nghiên Nghiên, em đứng tính toán với anh ấy. Qua đây, qua đây, chúng ta mặc kệ anh ấy, vào phòng nhé!”.
Thẩm Nghệ ôm Lương Nghiên, dẫn cô vào phòng ngủ.
Lương Nghiên đã lau mặt sạch sẽ rồi, Thẩm Nghệ vẫn còn thao thao bất tuyệt trách móc Thẩm Phùng Nam, lần lượt kể hết các loại tội lớn nhỏ. Cô ấy liếc nhìn Lương Nghiên, thấy cô không khóc nữa cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại mơ hồ cảm thấy bất an.
Mặc dù mới gặp nhau một ngày nhưng Thẩm Nghệ nhận ra Lương Nghiên không phải loại con gái hứng lên là hờn dỗi vô cớ. Cô mà đã khóc, chứng tỏ mức độ nghiêm trọng của sự việc không hề nhỏ.
Nghĩ vậy, Thẩm Nghệ lại thay đổi cách an ủi: “Nghiên Nghiên, không phải chị mèo khen mèo dài đuôi đâu. Thật ra con người anh chị thật sự không tệ, chỉ mỗi cái là không nhanh nhẹn. Nghe mẹ chị kể hồi nhỏ có một lần anh ấy đánh bóng bị ngã, rất nặng. Chị đoán chắc sau lần ấy đầu óc cũng hơi trì trệ, EQ chắc là không cao, thế nên có biết lấy lòng phái nữ đâu. Em cũng nhìn thấy đấy, mặt mũi anh ấy không tệ, thế nên từ nhỏ tới lớn hầu như đều là cọc đi tìm anh ấy. Lâu dần, khả năng của anh ấy về mặt này đúng là đã tiến hóa lùi. Nhưng anh ấy theo đuổi được em, chứng tỏ anh ấy thích em thật lòng. Mặc dù anh ấy đúng là không so sánh được với những chàng trai trẻ trung, cũng chẳng mồm mép bằng họ, nhưng anh ấy rất đáng tin cậy. Mẹ chị bảo mẫu người như thế rất được cậy nhờ. Thật ra anh ấy si tình lắm, ví dụ như chuyện tình lần trước của anh ấy…”.
À, cái này không nên nói là hơn.
Thẩm Nghệ tỉnh táo đột ngột, vội phanh lại: “Tóm lại, anh trai chị không tệ. Nghiên Nghiên, em đừng thất vọng về anh ấy nhé”.
Nói rất nhiều lời nhưng không biết Lương Nghiên có nghe được câu nào hay không, Thẩm Nghệ nhìn cô, vẻ không mấy yên tâm, nhưng cũng không nói ra được là gì, chỉ cảm thấy sắc mặt cô hơi nhợt nhạt.
Thẩm Nghệ còn muốn nói tiếp nhưng Lương Nghiên đã lên tiếng: “Chị Thẩm Nghệ, em muốn ngồi một mình một lát”.
“À, được.” Thẩm Nghệ đứng dậy, xoa xoa bờ vai cô: “Vậy em đừng giận nữa nhé”.
Nói xong, cô ấy buồn bã đi ra ngoài.
Vừa ra tới cửa, ngẩng đầu lên, cô ấy đã giật thót.
Thẩm Phùng Nam đứng ngay ngoài cửa.
“Anh dọa chết em rồi.” Thẩm Nghệ kéo anh ra, nhỏ giọng nói: “Vào lúc này, anh muốn bị đá sao? Người đã tức lên tận đầu, nói muốn ngồi một lát. Bây giờ anh mà qua đó, nói chuyện không hợp một cái là có thể buông lời chia tay trong khoảnh khắc đấy, anh tin không?”.
Thấy Thẩm Phùng Nam không nói gì, Thẩm Nghệ nhìn anh chằm chằm rồi sững sờ: “Tối qua anh không ngủ à, sao sắc mặt còn tệ hơn Nghiên Nghiên vậy. Mắt anh làm sao thế, đỏ đến mức này, anh cũng bị Nghiên Nghiên chọc giận à?”.
“Không phải chứ.” Thẩm Nghệ càng lúc càng thấy quái đản, nói rồi cô ấy kiễng chân, giơ tay sờ trán anh: “Không phải anh lại bị bệnh đấy chứ anh trai?”.
Tay còn chưa chạm vào đã bị anh đẩy ra.
“Thật sự bị Nghiên Nghiên chọc tức à?” Thẩm Nghệ nhìn về phía cửa phòng: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà hai người cãi nhau nghiêm trọng đến vậy?”.
Thẩm Phùng Nam không đáp. Anh giơ tay vuốt mặt rồi cúi đầu nói: “Đi mua giúp anh bao thuốc”.
Thẩm Nghệ nghe xong suýt nữa lại gào lên, nhưng ngại Lương Nghiên, cô ấy mới hạ tông giọng: “Đừng có hút nữa! Anh nghe giọng anh đi, sao em cảm thấy lại nặng lên rồi? Tóm lại anh đừng mơ em đi, em phải ở nhà với Nghiên Nghiên!” Ngừng một lát, nghĩ ra chuyện gì đó, cô ấy nói: “Nếu như tâm trạng của anh không vui, anh có thể ra ngoài chơi. Em sẽ nhân cơ hội này dỗ dành Nghiên Nghiên. Anh ở lại đây là cô bé sẽ không ra khỏi phòng đâu!”.
Thẩm Nghệ nói xong vài câu, thì thấy anh bỏ đi thật.
Thẩm Phùng Nam đi cả ngày không về, Thẩm Nghệ cũng không để ý. Nhân cơ hội này, cô ấy phát huy 18 môn võ nghệ, cả ngày ở nhà với Lương Nghiên, hết nấu món ngon lại rủ cô cùng xem phim hài. Cả một ngày trôi qua, cũng không thấy Lương Nghiên có gì bất thường.
Cô ấy cảm thấy chắc không còn chuyện gì nữa nên khoảng chín giờ hơn bèn nhắn tin cho Thẩm Phùng Nam: Cô bé ngủ rồi, anh mau về đi. Sáng sớm mai xin lỗi người ta cho đàng hoàng, em nghĩ là Ok rồi đó.
Ai ngờ tin nhắn vừa gửi chưa đầy năm phút, Thẩm Phùng Nam đã quay về.
“Mẹ ơi, anh đi bằng tốc độ ánh sáng à, anh từ đâu về vậy?”
“Dưới nhà.”
Thẩm Phùng Nam đáp một câu rồi đi vào nhà vệ sinh.
Thẩm Nghệ sửng sốt: “Đừng nói với em là anh ở dưới nhà cả ngày nhé?”.
“Ừm.”
Cửa phòng vệ sinh bị đóng lại.
Thẩm Nghệ: “…”.
Nằm trên giường bốn tiếng đồng hồ, Lương Nghiên đã dậy.
Không có nhiều đồ đạc để thu dọn. Cô nhét mấy bộ quần áo vào trong vali, trải lại ga giường cho phẳng, trước khi ra cửa còn đặt lại thỏi son ấy lên tủ đầu giường.
Mặc dù là tấm lòng của Thẩm Nghệ, nhưng không dùng được, mang đi cũng không cần thiết.
Kiểm tra xong mọi thứ, Lương Nghiên mở cửa, xách vali ra ngoài.
Cô đang định quay người tắt đèn thì tầm mắt bỗng dừng lại một chỗ.
Bấy giờ cô mới phát hiện, có một người đứng dựa bên cạnh cửa phòng ngủ đối diện.
Trong quầng sáng mù mờ, nửa người anh chìm hẳn trong bóng tối, chỉ có ánh đỏ rực của đầu lọc là rất rõ nét.
Lương Nghiên không cố tắt đèn nữa mà xách vali nhanh chóng đi ra cửa.
Lúc cô đặt tay lên nắm đấm cửa, Thẩm Phùng Nam dập tắt điếu thuốc, rảo bước tới nắm lấy tay cô, quăng vali qua một bên, kéo cả người cô qua.
Lương Nghiên đập người vào lòng anh.
Lồng ngực anh rắn chắc, đầy mùi thuốc lá. Lương Nghiên sặc sụa. Cô ngẩng đầu lên, tay anh xoa cằm cô, cúi đầu xuống, hôn lên môi cô…
Câu hỏi này có gì phải suy nghĩ, dĩ nhiên là thật.
Ban công để mở một cánh cửa sổ, gió từ sau lưng lùa vào người, áp sát cổ, len lỏi qua gan bàn chân, trong vòng vài giây đã chạy khắp người, nhiệt độ cơ thể của Lương Nghiên giảm dần từng chút một.
Vào giây phút này, cô chợt ý thức được, có lẽ mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.
Một lát sau, Lương Nghiên quay người lại.
“Anh rất để ý?” Cô ngẩng đầu, mấy lọn tóc trước trán bị gió thổi tung.
Cô nhìn nét mặt của Thẩm Phùng Nam, cảm thấy đáp án của anh cũng không còn quan trọng nữa.
“Em nhận ra rồi, anh rất để ý.”
Cô cười khẽ, nhưng trong lòng lại bùng lên sự phẫn nộ khó mà kìm nén, như đối với Thẩm Phùng Nam, lại như đối với chính mình.
Cô đột ngột rút tay về, đứng cách xa anh.
Ngọn lửa đó thiêu đốt từ trái tim tới cổ họng, nhưng những lời khi bật ra lại lạnh tựa băng…
“Anh không cần tìm hiểu rõ ngọn ngành. Em không muốn giấu giếm gì cả. Đúng, năm mười ba tuổi em đã bị một gã đàn ông khác chạm vào. Từ trên xuống dưới cơ thể đều đã bị hắn sờ soạng, rốt cuộc hắn đã sờ bao nhiêu lần, em không còn nhớ nữa. Tóm lại, khắp người em không có chỗ nào sạch sẽ cả. Em không kể vì tất cả những chuyện ấy đối với em là nhục nhã và ác mộng, em không muốn nhớ lại.”
Nhưng ai quan tâm cô có muốn hay không?
Hình như tất cả mọi người đều muốn nhảy ra nhắc nhở cô.
Đến cả người đàn ông trước mặt này cũng vậy.
Lương Nghiên cuộn chặt ngón tay, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh: “Em biết đó là chuyện chỉ những người yêu nhau mới được làm. Em không yêu hắn, thế nên cảm thấy rất bẩn. Nhưng em cũng không quyến rũ hắn. Em không hiểu vì sao hắn lại trở nên như vậy. Ngày nào hắn đến cũng đòi ôm em, bắt em cởi quần áo. Em đã dùng bao nhiêu cách, mọi người vốn dĩ không biết!”.
Cơ thể cô căng chặt, trong đầu vang lên từng tiếng ầm ầm dữ dội.
Có vài giây, cô thậm chí còn không nhìn rõ trước mặt mình là ai.
Dường như mọi chuyện đã trở lại cái đêm tệ hại ấy, tất cả vẫn chưa thôi đeo bám cô.
Cô sớm đã giẫm đạp một con người tệ hại và ngu ngốc đó của mình xuống chân, vậy mà giây phút này vẫn bị bóc trần trụi. Giống như cô không một mảnh vải, đêm đó bị Nghiêm Ninh quăng xuống đất, trên người vẫn còn dính máu của Nghiêm Kỳ, trước ngực là một mảng đỏ rực, dính dớp, mùi máu tanh khiến cô buồn nôn không thôi. Cô thậm chí không tìm được mảnh vải nào để che mình. Mọi người trong biệt thự đều lao đến. Người đàn ông coi cửa, người đàn bà bếp núc, bác sỹ gia đình của Lương Việt Đình, và cả cô bảo mẫu luôn lườm nguýt cô…
Tiếng chửi rủa của Nghiêm Ninh dường như vẫn còn vang vọng bên tai.
Lồng ngực Lương Nghiên bí bách như sắp vỡ tung ra.
Chưa bao giờ cô ghét bản thân mình như lúc này.
Cô không muốn tiếp tục đứng ở đây nữa, cũng không muốn giải thích gì thêm.
“Anh muốn nghĩ sao cũng được…”
Hốc mắt nóng rực khó chịu, lần đầu tiên cô không muốn nhìn thấy anh.
Cô quay mặt đi: “Không nói trước với anh là em không đúng. Em không nên giấu giếm, càng không nên theo đuổi anh mà không biết liêm sỉ. Em đã nói rồi, bất kỳ lúc nào anh hối hận cũng được, em cũng chưa từng ôm hy vọng sẽ sống với anh cả đời”.
Nói xong, cô đi ra phòng khách, nhưng tầm nhìn bỗng chốc hoa cả lên, eo va vào một góc bàn.
Cảm giác được anh đi theo mình, Lương Nghiên không quay đầu, nói rất nhanh: “Phiền anh đừng qua đây vội, em sẽ sắp đồ nhanh thôi”.
Bước chân sau lưng sững lại.
Lương Nghiên đi về phòng.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động, Thẩm Nghệ xách quà sáng và một túi đồ tươi toàn cá và rau đi vào trong nhà.
Vừa nhìn thấy Lương Nghiên, Thẩm Nghệ đã ngạc nhiên kêu lên: “Nghiên Nghiên, em dậy rồi à!”.
Cô ấy vừa cởi giày vừa nói: “Chị vừa mua xong quà sáng. Nói cho em biết, món bánh cuộn thịt gà của chị siêu ngon. Có lần anh trai chị ăn liền bốn cái mà vẫn chưa thấy đủ đấy! Còn nữa, sốt đậu này là hàng chính tông. Chị phải lái xe qua ba phố mới mua được đấy! Còn nữa, còn nữa… cái này!”.
Cô ấy đã xách túi đồ tới bên cạnh Lương Nghiên, nhấc lên cho cô xem: “Em ăn cái này bao giờ chưa?”.
Thấy Lương Nghiên vẫn nghiêng người, còn chưa quay mặt qua, Thẩm Nghệ thấy hơi lạ, bèn ngó đầu nhìn rồi sửng sốt kêu lên…
“Nghiên Nghiên, sao em lại khóc?!”
Lương Nghiên giơ tay lên lau nước mắt.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Nghệ sốt sắng để mọi thứ xuống đất. Ai ngờ vừa quay đầu cô ấy đã nhìn thấy một người khác đứng bên cạnh bàn ăn. Dáng vẻ đờ đẫn ngốc nghếch đó, ngoài ông anh trai của cô ấy ra thì còn ai vào đây?
Lần này Thẩm Nghệ lập tức hiểu ra.
“Hai người cãi nhau sao?”
Lương Nghiên không trả lời, Thẩm Nghệ quay về phía Thẩm Phùng Nam, gào lên: “Này, anh làm sao thế hả? Mới sáng sớm ra đã bắt nạt Nghiên Nghiên? Anh bị bệnh à? Anh không được ăn sáng!”.
Cô ấy gào xong, cái bóng bên bàn vẫn lặng lẽ, không động đậy. Anh đứng ngược chiều sáng, khuôn mặt còn không rõ ràng.Thẩm Nghệ mặc kệ anh, vội lấy khăn giấy cho Lương Nghiên, cuống quýt vỗ về: “Đừng khóc, đừng khóc. Ông anh chị là thế đấy. Có phải anh ấy ăn nói dại dột, chọc tức em không? Ôi trời ơi, anh ấy là ngốc như vậy mà. Chị mắng anh ấy từ bé cho đến lớn mà anh ấy sống chết không sửa. Có lúc ăn nói độc mồm độc miệng còn khiến chị tức nghẹn nữa. Chị quen rồi. Nghiên Nghiên, em đứng tính toán với anh ấy. Qua đây, qua đây, chúng ta mặc kệ anh ấy, vào phòng nhé!”.
Thẩm Nghệ ôm Lương Nghiên, dẫn cô vào phòng ngủ.
Lương Nghiên đã lau mặt sạch sẽ rồi, Thẩm Nghệ vẫn còn thao thao bất tuyệt trách móc Thẩm Phùng Nam, lần lượt kể hết các loại tội lớn nhỏ. Cô ấy liếc nhìn Lương Nghiên, thấy cô không khóc nữa cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại mơ hồ cảm thấy bất an.
Mặc dù mới gặp nhau một ngày nhưng Thẩm Nghệ nhận ra Lương Nghiên không phải loại con gái hứng lên là hờn dỗi vô cớ. Cô mà đã khóc, chứng tỏ mức độ nghiêm trọng của sự việc không hề nhỏ.
Nghĩ vậy, Thẩm Nghệ lại thay đổi cách an ủi: “Nghiên Nghiên, không phải chị mèo khen mèo dài đuôi đâu. Thật ra con người anh chị thật sự không tệ, chỉ mỗi cái là không nhanh nhẹn. Nghe mẹ chị kể hồi nhỏ có một lần anh ấy đánh bóng bị ngã, rất nặng. Chị đoán chắc sau lần ấy đầu óc cũng hơi trì trệ, EQ chắc là không cao, thế nên có biết lấy lòng phái nữ đâu. Em cũng nhìn thấy đấy, mặt mũi anh ấy không tệ, thế nên từ nhỏ tới lớn hầu như đều là cọc đi tìm anh ấy. Lâu dần, khả năng của anh ấy về mặt này đúng là đã tiến hóa lùi. Nhưng anh ấy theo đuổi được em, chứng tỏ anh ấy thích em thật lòng. Mặc dù anh ấy đúng là không so sánh được với những chàng trai trẻ trung, cũng chẳng mồm mép bằng họ, nhưng anh ấy rất đáng tin cậy. Mẹ chị bảo mẫu người như thế rất được cậy nhờ. Thật ra anh ấy si tình lắm, ví dụ như chuyện tình lần trước của anh ấy…”.
À, cái này không nên nói là hơn.
Thẩm Nghệ tỉnh táo đột ngột, vội phanh lại: “Tóm lại, anh trai chị không tệ. Nghiên Nghiên, em đừng thất vọng về anh ấy nhé”.
Nói rất nhiều lời nhưng không biết Lương Nghiên có nghe được câu nào hay không, Thẩm Nghệ nhìn cô, vẻ không mấy yên tâm, nhưng cũng không nói ra được là gì, chỉ cảm thấy sắc mặt cô hơi nhợt nhạt.
Thẩm Nghệ còn muốn nói tiếp nhưng Lương Nghiên đã lên tiếng: “Chị Thẩm Nghệ, em muốn ngồi một mình một lát”.
“À, được.” Thẩm Nghệ đứng dậy, xoa xoa bờ vai cô: “Vậy em đừng giận nữa nhé”.
Nói xong, cô ấy buồn bã đi ra ngoài.
Vừa ra tới cửa, ngẩng đầu lên, cô ấy đã giật thót.
Thẩm Phùng Nam đứng ngay ngoài cửa.
“Anh dọa chết em rồi.” Thẩm Nghệ kéo anh ra, nhỏ giọng nói: “Vào lúc này, anh muốn bị đá sao? Người đã tức lên tận đầu, nói muốn ngồi một lát. Bây giờ anh mà qua đó, nói chuyện không hợp một cái là có thể buông lời chia tay trong khoảnh khắc đấy, anh tin không?”.
Thấy Thẩm Phùng Nam không nói gì, Thẩm Nghệ nhìn anh chằm chằm rồi sững sờ: “Tối qua anh không ngủ à, sao sắc mặt còn tệ hơn Nghiên Nghiên vậy. Mắt anh làm sao thế, đỏ đến mức này, anh cũng bị Nghiên Nghiên chọc giận à?”.
“Không phải chứ.” Thẩm Nghệ càng lúc càng thấy quái đản, nói rồi cô ấy kiễng chân, giơ tay sờ trán anh: “Không phải anh lại bị bệnh đấy chứ anh trai?”.
Tay còn chưa chạm vào đã bị anh đẩy ra.
“Thật sự bị Nghiên Nghiên chọc tức à?” Thẩm Nghệ nhìn về phía cửa phòng: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà hai người cãi nhau nghiêm trọng đến vậy?”.
Thẩm Phùng Nam không đáp. Anh giơ tay vuốt mặt rồi cúi đầu nói: “Đi mua giúp anh bao thuốc”.
Thẩm Nghệ nghe xong suýt nữa lại gào lên, nhưng ngại Lương Nghiên, cô ấy mới hạ tông giọng: “Đừng có hút nữa! Anh nghe giọng anh đi, sao em cảm thấy lại nặng lên rồi? Tóm lại anh đừng mơ em đi, em phải ở nhà với Nghiên Nghiên!” Ngừng một lát, nghĩ ra chuyện gì đó, cô ấy nói: “Nếu như tâm trạng của anh không vui, anh có thể ra ngoài chơi. Em sẽ nhân cơ hội này dỗ dành Nghiên Nghiên. Anh ở lại đây là cô bé sẽ không ra khỏi phòng đâu!”.
Thẩm Nghệ nói xong vài câu, thì thấy anh bỏ đi thật.
Thẩm Phùng Nam đi cả ngày không về, Thẩm Nghệ cũng không để ý. Nhân cơ hội này, cô ấy phát huy 18 môn võ nghệ, cả ngày ở nhà với Lương Nghiên, hết nấu món ngon lại rủ cô cùng xem phim hài. Cả một ngày trôi qua, cũng không thấy Lương Nghiên có gì bất thường.
Cô ấy cảm thấy chắc không còn chuyện gì nữa nên khoảng chín giờ hơn bèn nhắn tin cho Thẩm Phùng Nam: Cô bé ngủ rồi, anh mau về đi. Sáng sớm mai xin lỗi người ta cho đàng hoàng, em nghĩ là Ok rồi đó.
Ai ngờ tin nhắn vừa gửi chưa đầy năm phút, Thẩm Phùng Nam đã quay về.
“Mẹ ơi, anh đi bằng tốc độ ánh sáng à, anh từ đâu về vậy?”
“Dưới nhà.”
Thẩm Phùng Nam đáp một câu rồi đi vào nhà vệ sinh.
Thẩm Nghệ sửng sốt: “Đừng nói với em là anh ở dưới nhà cả ngày nhé?”.
“Ừm.”
Cửa phòng vệ sinh bị đóng lại.
Thẩm Nghệ: “…”.
Nằm trên giường bốn tiếng đồng hồ, Lương Nghiên đã dậy.
Không có nhiều đồ đạc để thu dọn. Cô nhét mấy bộ quần áo vào trong vali, trải lại ga giường cho phẳng, trước khi ra cửa còn đặt lại thỏi son ấy lên tủ đầu giường.
Mặc dù là tấm lòng của Thẩm Nghệ, nhưng không dùng được, mang đi cũng không cần thiết.
Kiểm tra xong mọi thứ, Lương Nghiên mở cửa, xách vali ra ngoài.
Cô đang định quay người tắt đèn thì tầm mắt bỗng dừng lại một chỗ.
Bấy giờ cô mới phát hiện, có một người đứng dựa bên cạnh cửa phòng ngủ đối diện.
Trong quầng sáng mù mờ, nửa người anh chìm hẳn trong bóng tối, chỉ có ánh đỏ rực của đầu lọc là rất rõ nét.
Lương Nghiên không cố tắt đèn nữa mà xách vali nhanh chóng đi ra cửa.
Lúc cô đặt tay lên nắm đấm cửa, Thẩm Phùng Nam dập tắt điếu thuốc, rảo bước tới nắm lấy tay cô, quăng vali qua một bên, kéo cả người cô qua.
Lương Nghiên đập người vào lòng anh.
Lồng ngực anh rắn chắc, đầy mùi thuốc lá. Lương Nghiên sặc sụa. Cô ngẩng đầu lên, tay anh xoa cằm cô, cúi đầu xuống, hôn lên môi cô…
/51
|