Những chuyện thời thơ ấu như chuyện bà ngoại ốm và chuyện Thẩm Ngọc tự sát, Lương Nghiên rất ít khi nhớ lại, cũng không nhắc đến với những người khác. Lần ở Bắc Kinh, khi kể lại thân thế của mình, cô chỉ nói Thẩm Ngọc đã chết.
Nhưng hồi ức ăn sâu bén rễ, dù bạn không chạm vào, nó vẫn nằm yên ở đó. Nó sẽ tìm một thời cơ chuẩn xác để công kích lại bạn.
Lương Nghiên không muốn kiểm soát nó nữa.
Cô không cúi đầu, vẫn nắm chặt tay anh, nhìn rõ đầu mày nhíu chặt và đôi mắt đỏ rực của anh.
“Thẩm Phùng Nam, em không sợ, anh cũng đừng sợ.”
Cô không đợi được câu trả lời.
Người đàn ông trước mặt ôm chặt lấy cô.
Anh không giải thích bất kỳ điều gì, cũng không nói những lời an ủi muộn màng.
Dường như cả hai đều hiểu nên không cần nhiều ngôn từ hơn nữa.
Ngày hôm sau, Thẩm Phùng Nam bắt đầu làm việc bình thường, Lương Nghiên cùng tới studio với anh.
Anh bận việc của mình, cô làm việc của cô.
Nếu sớm muộn nó cũng tới, chi bằng cùng nhau chờ đợi, rồi sẽ có cách giải quyết.
Hôm ấy, phía Trần Kha vẫn đang nỗ lực truy tìm tung tích của Dư Hà Minh. Tất cả các ghi chép đều đã được tìm kiếm nhưng không có thu hoạch gì. Rõ ràng hắn luôn dùng tên giả.
Trong vòng mấy ngày liên tục, Từ Ngu Thanh tổng hợp lại toàn bộ tài liệu cũ, hy vọng có thể phân tích ra manh mối nào đó.
Cảnh sát trẻ Tiểu Tống được Trần Kha phái tới bên cạnh Thẩm Phùng Nam, nói với mọi người rằng cậu ấy là tài xế mới thuê. Thẩm Phùng Nam cho Trương Bình nghỉ vài ngày, đợi khi nào xong xuôi mọi việc mới gọi anh ấy quay lại.
Hôm sau là 14 tháng 2 Dương lịch, ngày Valentine hot nhất hiện nay.
Nếu không có Tiểu Tống gợi nhắc, cả Thẩm Phùng Nam và Lương Nghiên đều quên bẵng mất. Hai người họ, một người đã độc thân nhiều năm, một người còn chưa biết yêu bao giờ, đều không nhạy cảm với những ngày lễ như thế này.
Nhưng vừa ra ngoài cửa, bầu không khí đã vô cùng sắc nét. Các đôi tình nhân tay trong tay, trên đường quãng quãng lại có người bán hoa.
Tiểu Tống ở phía trước lái xe, dọc đường nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy không đón ngày lễ như vậy thì thật là thê lương, chí ít cũng nên đi xem một bộ phim.
Trong lúc cậu ấy nghĩ như vậy, Thẩm Phùng Nam ngồi phía sau đã lên tiếng.
“Hôm nay đi chơi không?”
Lương Nghiên nhìn ra bên ngoài: “Anh có thể làm xong việc?“.
“Buổi sáng làm một ít, tối về làm gấp một chút.”
“Vậy cũng được.”
Xong công việc buổi sáng, Thẩm Phùng Nam vốn dĩ định kêu Tiểu Tống về. Tiểu Tống cũng cảm thấy đi theo người ta lúc hẹn hò là không hay. Vả lại hôm nay là ngày lễ náo nhiệt như vậy, ngoài đường dù là ngày hay đêm cũng rất đông người, chắc gã họ Dư cũng không dám chọn lúc này để gây chuyện. Thế là Tiểu Tống liền gọi cho Trần Kha xin chỉ thị, ai ngờ Trần Kha lại không cho phép, bảo cậu ấy phải theo sát.Hết cách, Tiểu Tống đành làm bóng đèn hơn nửa ngày trời, ăn cơm hay đi dạo cũng đều đi theo.
Tới tận hơn tám giờ, xem xong phim, Tiểu Tống đưa Thẩm Phùng Nam và Lương Nghiên về studio rồi mới rời đi.
Tầng một, đèn phòng học sáng trưng. Hôm nay là ngày mở cửa đầu tiên sau Tết, sau đợt thi nghiên cứu sinh, người đến học vãn rất nhiều, hôm nay lại càng không có ai, nhưng phòng học vẫn cố gắng không đóng cửa.
Lương Nghiên đang định đi lên thì bị Thẩm Phùng Nam giữ lại.
“Anh mua tặng em bó hoa.” Anh nói.
Lương Nghiên quay đầu, nhìn thấy đúng là đối diện có một hàng hoa còn mở cửa.
Cô gật đầu nói: “Được thôi“.
“Em có đặc biệt thích hoa gì không?” Thẩm Phùng Nam hỏi.
“Không có thì phải.” Lương Nghiên chưa từng nhận hoa, cũng chưa bao giờ chú ý, chỉ nhớ có một năm, vào dịp Valentine, Triệu Yên Tích mang về nhà một bó hoa hồng.
Vừa hay lúc này Thẩm Phùng Nam hỏi: “Hoa hồng thế nào?“.
Cô đáp: “Được“.
Thẩm Phùng Nam đi ra ngoài, ngang qua đường lớn, Lương Nghiên ngồi trong đại sảnh phòng học nhìn theo anh.
Anh đi vào cửa hàng mất khoảng năm, sáu phút mới ra.
Lương Nghiên đứng lên, đi ra cửa, nhìn thấy anh một tay ôm bó hoa, tay kia bê một chậu hoa nhỏ.
Thẩm Phùng Nam tới gần, bấy giờ Lương Nghiên mới nhìn rõ. Bó hoa kia là hoa hồng được bọc bằng giấy da bò, còn trong chậu cây là loại cây mọng nước.
Cô ôm lấy bó hoa hồng, cùng anh đi lên gác rồi hỏi: “Sao anh còn mua thêm cái này?“.
“Để em chơi, đặt vào trong phòng làm việc.”
“Cho em hả?” Lương Nghiên nhíu mày: “Em sợ em sẽ để nó chết mất“.
“Không đâu, sức sống của những loại cây này khá ngoan cường.”
“Còn sống lâu hơn xương rồng sao?” Lương Nghiên không dám tin: “Em phải nói với anh trước, hai chậu xương rồng của Triệu Yên Tích đều chết trong tay em đấy, vì chuyện này mà suýt chút nữa cô ấy tuyệt giao với em“.
“...”
Thẩm Phùng Nam kinh ngạc: “Em nuôi kiểu gì vậy?“.
“Thì cứ nuôi như bình thường thôi, không hiểu có vấn đề ở khâu nào, chỉ biết là qua dịp nghỉ hè là chết một loạt. Em cũng chẳng hiểu.” Lương Nghiên khó xử: “Triệu Yên Tích nói có lẽ em và thực vật bát tự không hợp nhau. Sau này cô ấy không nuôi cây cối gì nữa, sợ bị em khắc chết“.
“...” Thẩm Phùng Nam không nhịn được cười.
Lương Nghiên không hiểu câu chuyện ấy có chỗ nào buồn cười, nhưng thấy đầu mày anh cong cong, cô cũng cảm thấy dễ chịu.
Kệ cho anh cười đi.
Công việc buổi sáng vẫn còn một ít, trong lúc Thẩm Phùng Nam làm việc, Lương Nghiên cũng không rảnh rang. Cô nằm bò ra sofa đọc một ít tài liệu lịch sử. Bài luận văn kỳ này không thể chây ì được nữa, chuẩn bị trước một chút. Tới lúc làm xong trích lục, cô cũng bắt đầu buồn ngủ.Cô nằm xuống nhắm mắt một lúc, khi gần tới 10 giờ, cô bị Thẩm Phùng Nam gọi dậy.
Lương Nghiên mơ mơ màng màng: “Xong rồi à?“.
Thẩm Phùng Nam nói: “Ừm, chúng ta về nhà thôi“.
“Vâng.”
Lương Nghiên dụi mắt, vén chăn lên, mặc áo khoác lên người.
Xuống nhà, đi qua đại sảnh, anh bạn trực ban của phòng học đang nằm bò ra quầy lễ tân ngủ gật.
Thẩm Phùng Nam đưa hoa hồng cho Lương Nghiên: “Anh đi lấy xe, em đứng đây đợi một lúc nhé“.
Lương Nghiên nói: “Em đi cùng với anh“.
“Bên ngoài lạnh lắm, em cứ đứng đây, nhanh thôi.”
Anh đi ra ngoài.
Bãi đỗ xe ở phía sau, đi qua phải trăm mét.
Thẩm Phùng Nam rảo bước rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Đây là một bãi đậu xe mini, chỉ có một chiếc đèn chiếu sáng tạm bợ, ánh sáng tù mù. Giờ này không có ai, các cửa hàng gần đó cũng đã đóng cửa hết cả. Xe đỗ lại cũng không còn nhiều, chỉ còn vài chiếc trơ trọi lẻ loi nằm trong bãi.
Thẩm Phùng Nam đi tới, còn chưa tới bên cạnh xe, chiếc xe trong góc cùng bỗng nhiên có động tĩnh.
Anh quay đầu nhìn, mấy bóng người bỗng từ đâu xuất hiện.
Ý thức được sự bất thường, Thẩm Phùng Nam lập tức chạy về phía xe. Mấy người đó bao vây, trong đó có một kẻ nhanh chân, lao tới đấm anh một cú.
Thẩm Phùng Nam nhanh nhẹn né tránh, đá mạnh vào ngực kẻ đó.
Đúng lúc này, một cơn gió dữ thổi tới, thái dương bỗng đau lên kịch liệt, Thẩm Phùng Nam hoa mắt. Anh không nhìn thấy ai bèn trở tay huých lại, khuỷu tay thọc vào hông đối phương, khiến kẻ đó ngã mạnh lên cửa xe, rồi anh túm đầu kẻ đó đập tiếp, hắn liền bất tỉnh.
Ngay sau đó, lưng Thẩm Phùng Nam lại chịu cú đánh rất mạnh. Anh kêu lên một tiếng. Lúc này kẻ bị đá ngã cũng xông tới, đấm liên tục vào ngực anh. Thẩm Phùng Nam phản kích, lấy một chọi hai.
Người ngất xỉu ngã lăn ra đất.
Cách đó vài mét còn một người khác. Một kẻ không cao không thấp, gầy dong dỏng, mặt khuất bóng. Từ đầu tới cuối hắn đều không ra tay, chỉ như đứng xem kịch.
Bên phía phòng học.
Lương Nghiên đợi một lúc lâu vẫn không thấy Thẩm Phùng Nam quay lại. Cô đứng lên đi ra cửa xem xét, thấy bên ngoài trống huơ trống hoác, không có ai đi qua đi lại.
Lương Nghiên không đợi nữa, tự đi về phía bãi đỗ xe.
Gió lạnh thổi vù vù, cô run lên cầm cập, bước chân càng trở nên nhanh hơn.
Chưa tới nơi, cô đã loáng thoáng nghe thấy những âm thanh lộn xộn. Lương Nghiên quăng bó hoa đi, vừa chạy vừa lục tìm di động, khẩn trương rút ra. Sau khi đầu kia bắt máy, cô lập tức nói rõ tình hình rồi báo địa điểm.
Ô tô chắn mất ánh sáng.
Thẩm Phùng Nam nằm trong bóng tối, máu trên đầu chảy ròng ròng khắp mặt. Hai gã đàn ông ngồi xổm hai bên, một người giữ một tay anh.Người đứng giữa giẫm một chân lên ngực Thẩm Phùng Nam.
Thẩm Phùng Nam không giãy giụa, anh thở dốc, giương mắt nhìn người trước mặt. Anh vừa bị kẻ này đánh úp.
Ánh sáng không tốt, nhưng anh vẫn nhận ra hắn.
“Dư Hà Minh.”
Bàn chân trên ngực gia tăng sức mạnh, khiến Thẩm Phùng Nam khó thở.
Dư Hà Minh nhìn anh, từ tốn vuốt ve cây gậy trong tay, khẽ khàng, chậm rãi lên tiếng: “Hiếm có dịp được nhà báo Thẩm nhớ mặt, thật là vinh hạnh“.
Hắn hơi thả lỏng chân, nhưng chưa bỏ ra.
Thẩm Phùng Nam bật lên tiếng ho.
Dư Hà Minh nhìn anh từ trên xuống: “Nhìn xem, cái dáng vẻ của mày hiện tại thật sự không khác gì một con chó dưới chân tao, hay muốn thử thêm một gậy?“.
Không ai trả lời hắn.
Dư Hà Minh cười: “Chẳng phải mày lợi hại lắm sao, một chọi bốn vẫn được. Năm xưa mày giả vờ siêu thật, để ông đây bao bọc cho mày, gọi đại ca đại ca cứ ngọt xớt. Lúc mày chơi ông, mày có nghĩ đến ngày hôm nay không, hả?“.
Trong lúc đó, hắn lại tiếp tục di chân: “Mày hại ông nhà tan cửa nát, mày không thấy cắn rứt lương tâm à? Mày chưa nếm thử mùi vị này phải không. Đợi ông giết chết mày rồi, ông sẽ lột trần con bạn gái của mày ra, chơi cho đã, để nó được chôn chung với mày. Đủ nghĩa khí chưa hả?“.
Hắn nhìn Thẩm Phùng Nam chằm chằm rồi vung gậy lên quật xuống.
Chân phải của Thẩm Phùng Nam lúc này giãy ra được, đá một cái đột ngột. Gã bên phải lao về phía trước, đập thẳng xuống đầu anh.
Chiếc gậy vụt xuống, một tiếng hét thảm thương vang lên.
“Mẹ kiếp!” Dư Hà Minh quăng gậy đi, đá người anh ra rồi cầm con dao găm sáng loáng trong tay, định đâm thẳng vào tim Thẩm Phùng Nam.
Giữa khoảnh khắc ấy, một cái bóng từ bên trái nhào tới, đẩy ngã hắn xuống đất.
Cuộc đả kích bất ngờ khiến Dư Hà Minh trở tay không kịp, ngã nhào. Hắn lăn nửa vòng, con dao găm trong tay tạo ra những tiếng quẹt đất chói tai.
Vài giây sau, hắn đang định bò dậy thì cái bóng kia đè lên không chút do dự, trùm qua người hắn.
Ánh đèn chiếu rõ.
Một tiếng hét thất thanh vọng vào tai: “Nghiên Nghiên!“.
Dư Hà Minh nhận ra đó là cô bạn gái nhỏ của Thẩm Phùng Nam.
Hắn cười khẩy, lật người, dúi ngã cô xuống, đâm con dao trong tay.
Cùng giây đó, đôi đồng tử của hắn trợn trừng, nhìn khuôn mặt đầy máu của cô bằng ánh mắt khó tin.
Một giây sau, yết hầu của hắn bị sặc, phát ra những tiếng nấc không rõ ràng, máu trên cổ phun ra, chảy tràn không có điểm dừng, thấm đẫm một khoảng trước ngực.
Còn cô vẫn chưa buông tay, vẫn nắm chắc con dao trang trí.
Thân dao đâm sâu vào cổ hắn.
Đầu óc Dư Hà Minh bùng nổ, ánh sáng trước mắt từ từ dịch chuyển tới gần, bên tai chỉ còn tiếng gào thét của một người đàn ông khác.
Hắn không động đậy được, nhưng biết rõ là hắn sắp chết.
Người giết chết hắn, tên là Lương Nghiên.
Tay phải của hắn còn thấm đẫm máu của cô.
Hắn nghe thấy Thẩm Phùng Nam gọi cô gắt gao từng tiếng, từng tiếng.
Một giây trước khi mất đi ý thức, Dư Hà Minh mỉm cười.
Xem ra có người sẽ chết cùng hắn.
Thật tốt.
~Hết chương 45~
Xì po: “Vừa ký xong giấy thông báo nguy kịch, giờ đang hồn bay phách tán, tạm thời đừng qua đó, để cậu ấy yên tĩnh một chút.”
Nhưng hồi ức ăn sâu bén rễ, dù bạn không chạm vào, nó vẫn nằm yên ở đó. Nó sẽ tìm một thời cơ chuẩn xác để công kích lại bạn.
Lương Nghiên không muốn kiểm soát nó nữa.
Cô không cúi đầu, vẫn nắm chặt tay anh, nhìn rõ đầu mày nhíu chặt và đôi mắt đỏ rực của anh.
“Thẩm Phùng Nam, em không sợ, anh cũng đừng sợ.”
Cô không đợi được câu trả lời.
Người đàn ông trước mặt ôm chặt lấy cô.
Anh không giải thích bất kỳ điều gì, cũng không nói những lời an ủi muộn màng.
Dường như cả hai đều hiểu nên không cần nhiều ngôn từ hơn nữa.
Ngày hôm sau, Thẩm Phùng Nam bắt đầu làm việc bình thường, Lương Nghiên cùng tới studio với anh.
Anh bận việc của mình, cô làm việc của cô.
Nếu sớm muộn nó cũng tới, chi bằng cùng nhau chờ đợi, rồi sẽ có cách giải quyết.
Hôm ấy, phía Trần Kha vẫn đang nỗ lực truy tìm tung tích của Dư Hà Minh. Tất cả các ghi chép đều đã được tìm kiếm nhưng không có thu hoạch gì. Rõ ràng hắn luôn dùng tên giả.
Trong vòng mấy ngày liên tục, Từ Ngu Thanh tổng hợp lại toàn bộ tài liệu cũ, hy vọng có thể phân tích ra manh mối nào đó.
Cảnh sát trẻ Tiểu Tống được Trần Kha phái tới bên cạnh Thẩm Phùng Nam, nói với mọi người rằng cậu ấy là tài xế mới thuê. Thẩm Phùng Nam cho Trương Bình nghỉ vài ngày, đợi khi nào xong xuôi mọi việc mới gọi anh ấy quay lại.
Hôm sau là 14 tháng 2 Dương lịch, ngày Valentine hot nhất hiện nay.
Nếu không có Tiểu Tống gợi nhắc, cả Thẩm Phùng Nam và Lương Nghiên đều quên bẵng mất. Hai người họ, một người đã độc thân nhiều năm, một người còn chưa biết yêu bao giờ, đều không nhạy cảm với những ngày lễ như thế này.
Nhưng vừa ra ngoài cửa, bầu không khí đã vô cùng sắc nét. Các đôi tình nhân tay trong tay, trên đường quãng quãng lại có người bán hoa.
Tiểu Tống ở phía trước lái xe, dọc đường nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy không đón ngày lễ như vậy thì thật là thê lương, chí ít cũng nên đi xem một bộ phim.
Trong lúc cậu ấy nghĩ như vậy, Thẩm Phùng Nam ngồi phía sau đã lên tiếng.
“Hôm nay đi chơi không?”
Lương Nghiên nhìn ra bên ngoài: “Anh có thể làm xong việc?“.
“Buổi sáng làm một ít, tối về làm gấp một chút.”
“Vậy cũng được.”
Xong công việc buổi sáng, Thẩm Phùng Nam vốn dĩ định kêu Tiểu Tống về. Tiểu Tống cũng cảm thấy đi theo người ta lúc hẹn hò là không hay. Vả lại hôm nay là ngày lễ náo nhiệt như vậy, ngoài đường dù là ngày hay đêm cũng rất đông người, chắc gã họ Dư cũng không dám chọn lúc này để gây chuyện. Thế là Tiểu Tống liền gọi cho Trần Kha xin chỉ thị, ai ngờ Trần Kha lại không cho phép, bảo cậu ấy phải theo sát.Hết cách, Tiểu Tống đành làm bóng đèn hơn nửa ngày trời, ăn cơm hay đi dạo cũng đều đi theo.
Tới tận hơn tám giờ, xem xong phim, Tiểu Tống đưa Thẩm Phùng Nam và Lương Nghiên về studio rồi mới rời đi.
Tầng một, đèn phòng học sáng trưng. Hôm nay là ngày mở cửa đầu tiên sau Tết, sau đợt thi nghiên cứu sinh, người đến học vãn rất nhiều, hôm nay lại càng không có ai, nhưng phòng học vẫn cố gắng không đóng cửa.
Lương Nghiên đang định đi lên thì bị Thẩm Phùng Nam giữ lại.
“Anh mua tặng em bó hoa.” Anh nói.
Lương Nghiên quay đầu, nhìn thấy đúng là đối diện có một hàng hoa còn mở cửa.
Cô gật đầu nói: “Được thôi“.
“Em có đặc biệt thích hoa gì không?” Thẩm Phùng Nam hỏi.
“Không có thì phải.” Lương Nghiên chưa từng nhận hoa, cũng chưa bao giờ chú ý, chỉ nhớ có một năm, vào dịp Valentine, Triệu Yên Tích mang về nhà một bó hoa hồng.
Vừa hay lúc này Thẩm Phùng Nam hỏi: “Hoa hồng thế nào?“.
Cô đáp: “Được“.
Thẩm Phùng Nam đi ra ngoài, ngang qua đường lớn, Lương Nghiên ngồi trong đại sảnh phòng học nhìn theo anh.
Anh đi vào cửa hàng mất khoảng năm, sáu phút mới ra.
Lương Nghiên đứng lên, đi ra cửa, nhìn thấy anh một tay ôm bó hoa, tay kia bê một chậu hoa nhỏ.
Thẩm Phùng Nam tới gần, bấy giờ Lương Nghiên mới nhìn rõ. Bó hoa kia là hoa hồng được bọc bằng giấy da bò, còn trong chậu cây là loại cây mọng nước.
Cô ôm lấy bó hoa hồng, cùng anh đi lên gác rồi hỏi: “Sao anh còn mua thêm cái này?“.
“Để em chơi, đặt vào trong phòng làm việc.”
“Cho em hả?” Lương Nghiên nhíu mày: “Em sợ em sẽ để nó chết mất“.
“Không đâu, sức sống của những loại cây này khá ngoan cường.”
“Còn sống lâu hơn xương rồng sao?” Lương Nghiên không dám tin: “Em phải nói với anh trước, hai chậu xương rồng của Triệu Yên Tích đều chết trong tay em đấy, vì chuyện này mà suýt chút nữa cô ấy tuyệt giao với em“.
“...”
Thẩm Phùng Nam kinh ngạc: “Em nuôi kiểu gì vậy?“.
“Thì cứ nuôi như bình thường thôi, không hiểu có vấn đề ở khâu nào, chỉ biết là qua dịp nghỉ hè là chết một loạt. Em cũng chẳng hiểu.” Lương Nghiên khó xử: “Triệu Yên Tích nói có lẽ em và thực vật bát tự không hợp nhau. Sau này cô ấy không nuôi cây cối gì nữa, sợ bị em khắc chết“.
“...” Thẩm Phùng Nam không nhịn được cười.
Lương Nghiên không hiểu câu chuyện ấy có chỗ nào buồn cười, nhưng thấy đầu mày anh cong cong, cô cũng cảm thấy dễ chịu.
Kệ cho anh cười đi.
Công việc buổi sáng vẫn còn một ít, trong lúc Thẩm Phùng Nam làm việc, Lương Nghiên cũng không rảnh rang. Cô nằm bò ra sofa đọc một ít tài liệu lịch sử. Bài luận văn kỳ này không thể chây ì được nữa, chuẩn bị trước một chút. Tới lúc làm xong trích lục, cô cũng bắt đầu buồn ngủ.Cô nằm xuống nhắm mắt một lúc, khi gần tới 10 giờ, cô bị Thẩm Phùng Nam gọi dậy.
Lương Nghiên mơ mơ màng màng: “Xong rồi à?“.
Thẩm Phùng Nam nói: “Ừm, chúng ta về nhà thôi“.
“Vâng.”
Lương Nghiên dụi mắt, vén chăn lên, mặc áo khoác lên người.
Xuống nhà, đi qua đại sảnh, anh bạn trực ban của phòng học đang nằm bò ra quầy lễ tân ngủ gật.
Thẩm Phùng Nam đưa hoa hồng cho Lương Nghiên: “Anh đi lấy xe, em đứng đây đợi một lúc nhé“.
Lương Nghiên nói: “Em đi cùng với anh“.
“Bên ngoài lạnh lắm, em cứ đứng đây, nhanh thôi.”
Anh đi ra ngoài.
Bãi đỗ xe ở phía sau, đi qua phải trăm mét.
Thẩm Phùng Nam rảo bước rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Đây là một bãi đậu xe mini, chỉ có một chiếc đèn chiếu sáng tạm bợ, ánh sáng tù mù. Giờ này không có ai, các cửa hàng gần đó cũng đã đóng cửa hết cả. Xe đỗ lại cũng không còn nhiều, chỉ còn vài chiếc trơ trọi lẻ loi nằm trong bãi.
Thẩm Phùng Nam đi tới, còn chưa tới bên cạnh xe, chiếc xe trong góc cùng bỗng nhiên có động tĩnh.
Anh quay đầu nhìn, mấy bóng người bỗng từ đâu xuất hiện.
Ý thức được sự bất thường, Thẩm Phùng Nam lập tức chạy về phía xe. Mấy người đó bao vây, trong đó có một kẻ nhanh chân, lao tới đấm anh một cú.
Thẩm Phùng Nam nhanh nhẹn né tránh, đá mạnh vào ngực kẻ đó.
Đúng lúc này, một cơn gió dữ thổi tới, thái dương bỗng đau lên kịch liệt, Thẩm Phùng Nam hoa mắt. Anh không nhìn thấy ai bèn trở tay huých lại, khuỷu tay thọc vào hông đối phương, khiến kẻ đó ngã mạnh lên cửa xe, rồi anh túm đầu kẻ đó đập tiếp, hắn liền bất tỉnh.
Ngay sau đó, lưng Thẩm Phùng Nam lại chịu cú đánh rất mạnh. Anh kêu lên một tiếng. Lúc này kẻ bị đá ngã cũng xông tới, đấm liên tục vào ngực anh. Thẩm Phùng Nam phản kích, lấy một chọi hai.
Người ngất xỉu ngã lăn ra đất.
Cách đó vài mét còn một người khác. Một kẻ không cao không thấp, gầy dong dỏng, mặt khuất bóng. Từ đầu tới cuối hắn đều không ra tay, chỉ như đứng xem kịch.
Bên phía phòng học.
Lương Nghiên đợi một lúc lâu vẫn không thấy Thẩm Phùng Nam quay lại. Cô đứng lên đi ra cửa xem xét, thấy bên ngoài trống huơ trống hoác, không có ai đi qua đi lại.
Lương Nghiên không đợi nữa, tự đi về phía bãi đỗ xe.
Gió lạnh thổi vù vù, cô run lên cầm cập, bước chân càng trở nên nhanh hơn.
Chưa tới nơi, cô đã loáng thoáng nghe thấy những âm thanh lộn xộn. Lương Nghiên quăng bó hoa đi, vừa chạy vừa lục tìm di động, khẩn trương rút ra. Sau khi đầu kia bắt máy, cô lập tức nói rõ tình hình rồi báo địa điểm.
Ô tô chắn mất ánh sáng.
Thẩm Phùng Nam nằm trong bóng tối, máu trên đầu chảy ròng ròng khắp mặt. Hai gã đàn ông ngồi xổm hai bên, một người giữ một tay anh.Người đứng giữa giẫm một chân lên ngực Thẩm Phùng Nam.
Thẩm Phùng Nam không giãy giụa, anh thở dốc, giương mắt nhìn người trước mặt. Anh vừa bị kẻ này đánh úp.
Ánh sáng không tốt, nhưng anh vẫn nhận ra hắn.
“Dư Hà Minh.”
Bàn chân trên ngực gia tăng sức mạnh, khiến Thẩm Phùng Nam khó thở.
Dư Hà Minh nhìn anh, từ tốn vuốt ve cây gậy trong tay, khẽ khàng, chậm rãi lên tiếng: “Hiếm có dịp được nhà báo Thẩm nhớ mặt, thật là vinh hạnh“.
Hắn hơi thả lỏng chân, nhưng chưa bỏ ra.
Thẩm Phùng Nam bật lên tiếng ho.
Dư Hà Minh nhìn anh từ trên xuống: “Nhìn xem, cái dáng vẻ của mày hiện tại thật sự không khác gì một con chó dưới chân tao, hay muốn thử thêm một gậy?“.
Không ai trả lời hắn.
Dư Hà Minh cười: “Chẳng phải mày lợi hại lắm sao, một chọi bốn vẫn được. Năm xưa mày giả vờ siêu thật, để ông đây bao bọc cho mày, gọi đại ca đại ca cứ ngọt xớt. Lúc mày chơi ông, mày có nghĩ đến ngày hôm nay không, hả?“.
Trong lúc đó, hắn lại tiếp tục di chân: “Mày hại ông nhà tan cửa nát, mày không thấy cắn rứt lương tâm à? Mày chưa nếm thử mùi vị này phải không. Đợi ông giết chết mày rồi, ông sẽ lột trần con bạn gái của mày ra, chơi cho đã, để nó được chôn chung với mày. Đủ nghĩa khí chưa hả?“.
Hắn nhìn Thẩm Phùng Nam chằm chằm rồi vung gậy lên quật xuống.
Chân phải của Thẩm Phùng Nam lúc này giãy ra được, đá một cái đột ngột. Gã bên phải lao về phía trước, đập thẳng xuống đầu anh.
Chiếc gậy vụt xuống, một tiếng hét thảm thương vang lên.
“Mẹ kiếp!” Dư Hà Minh quăng gậy đi, đá người anh ra rồi cầm con dao găm sáng loáng trong tay, định đâm thẳng vào tim Thẩm Phùng Nam.
Giữa khoảnh khắc ấy, một cái bóng từ bên trái nhào tới, đẩy ngã hắn xuống đất.
Cuộc đả kích bất ngờ khiến Dư Hà Minh trở tay không kịp, ngã nhào. Hắn lăn nửa vòng, con dao găm trong tay tạo ra những tiếng quẹt đất chói tai.
Vài giây sau, hắn đang định bò dậy thì cái bóng kia đè lên không chút do dự, trùm qua người hắn.
Ánh đèn chiếu rõ.
Một tiếng hét thất thanh vọng vào tai: “Nghiên Nghiên!“.
Dư Hà Minh nhận ra đó là cô bạn gái nhỏ của Thẩm Phùng Nam.
Hắn cười khẩy, lật người, dúi ngã cô xuống, đâm con dao trong tay.
Cùng giây đó, đôi đồng tử của hắn trợn trừng, nhìn khuôn mặt đầy máu của cô bằng ánh mắt khó tin.
Một giây sau, yết hầu của hắn bị sặc, phát ra những tiếng nấc không rõ ràng, máu trên cổ phun ra, chảy tràn không có điểm dừng, thấm đẫm một khoảng trước ngực.
Còn cô vẫn chưa buông tay, vẫn nắm chắc con dao trang trí.
Thân dao đâm sâu vào cổ hắn.
Đầu óc Dư Hà Minh bùng nổ, ánh sáng trước mắt từ từ dịch chuyển tới gần, bên tai chỉ còn tiếng gào thét của một người đàn ông khác.
Hắn không động đậy được, nhưng biết rõ là hắn sắp chết.
Người giết chết hắn, tên là Lương Nghiên.
Tay phải của hắn còn thấm đẫm máu của cô.
Hắn nghe thấy Thẩm Phùng Nam gọi cô gắt gao từng tiếng, từng tiếng.
Một giây trước khi mất đi ý thức, Dư Hà Minh mỉm cười.
Xem ra có người sẽ chết cùng hắn.
Thật tốt.
~Hết chương 45~
Xì po: “Vừa ký xong giấy thông báo nguy kịch, giờ đang hồn bay phách tán, tạm thời đừng qua đó, để cậu ấy yên tĩnh một chút.”
/51
|