Trên đường về nhà đầu Trúc Ly ngổn ngang bao thứ cảm xúc, có lẽ lúc nãy anh thấy cô đáng thương lắm nhỉ.
Mở cánh cửa, hơi ấm bao trọn lấy thân người lạnh lẽo, đột ngột thay đổi nhiệt độ cơ thể khiến Trúc Ly run lên bần bật. Nhìn quanh nhà cô không thấy Ngọc Hân đâu mà chỉ thấy Thiên Vũ đang ngồi vắt chân trên ghế sofa lật đi lật lại mấy trang báo lá cải.
Ngó lơ, Trúc Ly đi thẳng xuống bếp đặt giấy ăn vào hộp rồi quay đầu lên phòng.
Thiên Vũ không biết đã đứng trên bậc thang thứ hai từ bao giờ, anh từ trên cao nhìn xuống.
“Anh có thể nhường đường được không?”
Thiên Vũ im lặng, mắt vẫn nhìn Trúc Ly chằm chằm. Cảm giác bị anh soi từng chân tóc khiến Trúc Ly khó chịu vô cùng, cô lặp lại câu nói.
“Anh có thể tránh đường không.”
Lần này Thiên Vũ có động đậy nhưng không như Trúc Ly nghĩ, anh đi thẳng lên lầu, đi qua ba căn phòng, lên thẳng tầng gác mái nhỏ. Trúc Ly chạy theo sau nhưng dựa vào độ dài của đôi chân thì làm sao cô đuổi kịp, mở cửa ra đã thấy anh ngồi trên giường mình với vẻ mặt hết sức thản nhiên.
“Hình như anh đi nhầm phòng rồi, phòng chị họ ở bên phải lầu hai.”
Thiên Vũ không chỉ ngồi mà nằm luôn xuống giường, mũi anh khẽ hít hà hương thơm phẳng phất còn sót lại đâu đó.
“Anh không nhầm.”
Trúc Ly tự hỏi không biết anh có nghe thấy cô nói gì không.
“Em không muốn bị chị họ hiểu lầm như lần trước đâu vậy nên …. “
Câu nói chưa ra hết Thiên Vũ đã đưa tay kéo cô vào lòng. Hai người, một nam một nữ nằm trên một chiếc giường đơn. Mùi nước hoa trên cơ thể anh vây lấy Trúc Ly, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trúc Ly không biết cảm xúc lúc này của mình là gì. Vui sao? Không phải. Buồn sao? Lại càng không phải. Cô muốn chống tay đẩy anh ra nhưng lại không nỡ.
Trúc Ly, mày không nhớ lần trước anh ta đã làm gì mày sao? Anh ta chỉ buồn chán quá không có việc gì làm nên muốn chơi đùa tình cảm của mày thôi! Lý trí đánh gục con tim, Trúc Ly chống tay ngồi dậy đứng từ trên cao nhìn xuống.
“Anh chơi đùa tình cảm của em vui lắm đúng không? Thấy em bị mọi người chỉ trích chắc anh hả hê lắm nhỉ ! Thiên Vũ, em không biết mình đã nợ gì anh.”
Thiên Vũ nằm đó, anh ngước mắt nhìn cô.
“Cần anh nói ra không?”
Trúc Ly im lặng , gật đầu chờ anh nói tiếp. Bỗng dưng trong lòng cô lại nảy sinh cảm giác lo lắng mà chính cô cũng không biết mình đang lo cái gì.
“Em nợ anh một mạng người.”
Trúc Ly nhìn thẳng vào đôi mắt nâu hẹp dài. Ý anh là lần hiến máu ở bệnh viện đó sao . Khóe miệng cô cong lên tự mỉa mai chính mình.
“Vậy anh muốn em phải trả nợ anh như thế nào?”
Thiên Vũ ngồi dậy phủi phủi như sợ giường cô sẽ làm bẩn bộ đồng phục của anh.
“Nếu anh nói ra em có dám thực hiện nó không?”
“…”
“Thay chị họ em làm người yêu anh đi.”
Giọng anh rất nhẹ, trong lời nói còn ẩn ẩn mang theo ý cười.
Trúc Ly trừng mắt nhìn anh. Cô thừa nhận cô yêu anh, tình yêu ấy rất lớn, nó còn lớn hơn những gì cô nghĩ nhưng cái cô muốn là một thứ tình cảm đúng nghĩa chứ không phải như thế này. Trúc Ly biết suy nghĩ ấy quá ngây thơ nhưng thà cứ ngây thơ vậy đi còn hơn biến mình thành con thiêu thân, biết đó là hố lửa nhưng vẫn lao đầu vào.
“Không bao giờ.”
Thiên Vũ nhìn cô, cười khẩy.
“Em không có lựa chọn.”
Trúc Ly nhìn anh thẳng thừng đáp trả:
“Trừ cách này ra em sẽ trả anh bằng mọi cách.”
“Anh sẽ chờ em, chờ em quỳ xuống cầu xin anh.”
Anh đứng dậy quay lưng bước đi, từng bước chân chẳng chút lưu luyến. Trúc Ly nhìn bóng lưng anh khuất dần sau cánh cửa, người khẽ run.
Chiều tà buông xuống, phủ lên khung cửa sổ thứ ánh sáng màu vàng nhạt, những hạt bụi li ti trong nắng như những hạt kim tuyến đẹp mắt lơ lửng giữa không trung. Đưa tay bắt lấy thứ ánh sáng yếu ớt ấy. Rất nhiều lần Trúc Ly từng mơ, từng mộng tưởng anh sẽ là của cô, sẽ mỉm cười ấm áp nhìn cô nhưng giờ phút này suy nghĩ ấy đã vỡ tan tựa như bong bóng xà phong. Đây là người con trai cô đem lòng yêu thương đó sao? Anh của ngày hôm qua đâu rồi? Giờ đây chính cô cũng không dám tin vào những suy nghĩ đang chạy trong đầu mình.
........................
Giữa tháng một dương lịch đường xá nhộn nhịp hẳn. Người qua kẻ lại, người bán kẻ mua tạo nên không khí tấp nập của những ngày sát tết. Trúc Ly khó khăn lắm mới có thể luồn lách qua đám đông trong khu chợ, trên tay cô xách hai túi nilon to đùng, nào là bánh kẹo, nào là mứt hồng, mứt gừng, vải sấy, hạt dưa, trà,….Chuyện là chiều nay cậu Minh sẽ bay về nên mợ mới cho cô ít tiền đi mua sắm tết sớm. Ai nói cứ mua sắm là sướng, nhìn cô đây này, có sướng tí nào không?
Dù hơn một tháng nữa mới đến tết nguyên đán nhưng sân bay Liên Khương đã chật kín người. Người về thăm cha mẹ, người về thăm vợ con, còn có cả những du khách nước ngoài chẳng biết vì lí do gì lại lạc đến xứ sở ngàn hoa này.
Bà Diệp Chi mân mê chiếc điện thoại trong tay, lòng hồi hộp chờ chồng. Khác với mẹ mình, Ngọc Hân chỉ hờ hững ngồi trên ghế đợi ngoài phi trường ngáp ngắn ngáp dài như đang bị buộc phải chờ đợi một thứ gì đó hệt sức nhà chán.
Giữa dòng người đi ra bóng người cậu Minh thật nhỏ bé, tuy vậy Trúc Ly vẫn nhận ra, cô mừng rỡ reo lên: “Cậu kìa mợ.”
Nghe vậy bà Diệp Chi đứng dậy chạy về hướng dòng người đang đi ra, ánh mắt ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng chồng.
Cậu Minh gầy đi nhiều. Cậu nhìn mợ cười hạnh phúc, khóe miệng và đuôi mắt bắt đầu xuất hiện nếp nhăn. Một tay cậu kéo vali hành lí, tay kia xách một túi gì đó có vẻ nặng, Trúc Ly nghĩ đó là quà biếu hàng xóm.
Cậu nhắm mắt, ôm lấy mợ, họ trao cho nhau cái ôm thật chặt sau bao ngày nhớ nhung xa cách. Mợ khóc trên vai cậu, lần đầu tiên Trúc Ly thấy mợ khóc nhiều đến vậy. Ra xe mợ vẫn còn khóc, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi như chẳng thể ngừng. Cậu Minh xoa đầu Trúc Ly cười cười khen: “Cháu cậu càng lớn càng xinh nhỉ.”
Trúc Ly không biết nói gì chỉ ngượng ngùng gật lễ phép đáp lời cậu, cô nhìn sang người ngồi cạnh, từ lúc lên xe đến giờ Ngọc Hân chưa hề nói gì, chỉ im lặng cúi đầu. Có vẻ như cậu Minh cũng nhận ra sự khác thường của con gái, ông quay sang chị: “Việc học của còn vẫn tốt chứ hả con gái?”
Ngọc Hân nghe thấy nhưng một lúc sau chị ta mới đáp trả bằng cái giọng trống không.
“Tốt hơn ba nghĩ.”
“Con gái không nhớ ba chút nào hả?”
“Bằng ba nhớ con.”
Câu nói của Ngọc Hân làm không khí trong xe chùng xuống hẳn, mọi người im lặng chẳng ai nói thêm lời nào nữa. Xe về đến cổng Trúc Ly nhanh nhẹn đi xuống mở cốp lấy ra vali hành lý giúp cậu. Cậu Minh nhìn Trúc Ly.
“Làm được không cháu, hay để đó cậu lấy vào cho.”
Cũng như mọi lần cậu Minh về , bà Diệp Chi lại biến thành người phụ nữ của gia đình, bà xắn tay áo nấu cơm, rửa đống bát đĩa trong bếp.
“Trúc Ly lên phòng học bài đi cháu, còn hai ngày nữa phải thi học kì rồi đúng không?”
Trúc Ly chẳng lấy làm lạ lẫm. Mợ diễn cô cũng phải diễn theo mợ .
Đi qua phòng Ngọc Hân, nhìn qua khe cửa khép hờ Trúc Ly thấy chị đang vùi đầu xuống gối khóc nức nở, nghe thấy từng tiếng nấc nghẹn chẳng hiểu sao cô cảm thấy có lỗi vô cùng. Tự ý đi vào Trúc Ly đứng trên đầu giường vụng về hỏi :“Sao chị khóc thế?“
Ngọc Hân giật mình ngẩng khuôn mặt dàn dụa nước mắt lên, thấy Trúc Ly chị ta như đống lửa đổ thêm dầu bắt đầu bùng cháy.
“Ai cho mày vào đây hả?”
“Em .. em thấy chị khóc nên...”
Ngọc Hân chỉ tay ra cửa hét ầm lên:
“Cút, cút ra ngoài cho tao!”
Cậu Minh từ phòng đối diện chạy qua, thấy Ngọc Hân khóc ông luống cuống tay chân.
“Sao thế hả con gái? Con bị gì à? Hay mẹ mắng con?”
Ngọc Hân hờn dỗi nằm xuống giường trùm chăn lên đầu nức nở khóc ta hơn. Tiếng khóc to đến nỗi át đi tiếng máy xay sinh tố dưới lầu.
“Ba hỏi làm gì? Ba có bao giờ quan tâm con đâu!” Thút thít một lúc Ngọc Hân lại nói tiếp: “Hôm nay con đã cố ý mặc cái áo đẹp nhất để ba nhìn thấy con sẽ tự hào khen nhưng ba lại khen nó, lúc nào cũng là nó. Con là con gái ba cơ mà! Trúc Ly, Trúc Ly,... tại sao lúc nào cũng là Trúc Ly. Nó là ai mà lại cướp mất ba của con, nó la ai hả ba?”
Cậu Minh khóc xử ôm đầu. Ông không biết phải nói sao để con mình hiểu. Ngồi xuống giường mới nói.
“Con đừng nói em như vậy. Trúc Ly mất cha từ nhỏ ... “
Cậu Minh chưa nói xong Ngọc Hân đã gào lên: Vậy con thì sao? Con có ba mà như không. Thà không có còn hơn.”
Ông Minh tức giận, mắt vằn lên tia máu, ông không kiềm chế được giơ tay tát Ngọc Hân một cái. Âm thanh chói tai vang lên dập tắt ngọn lửa mới chỉ bùng cháy trong người, tay ông khựng lại giữa không trung như thể người vừa tát Ngọc Hân không phải là ông mà chỉ là cánh tay của một ai đó.
Xót xa dùng bàn tay ran rát vuốt ve bên mặt in hằn năm ngón tay, ông là người tát Ngọc Hân nhưng lại đau thế này thì con bé đau đến chừng nào? Ôm Ngọc Hân vào lòng, cằm tựa trên đầu chị, ông vuốt ve mái tóc óng mượt.
“Ba xin lỗi con gái. Ba sai rồi.“
Trúc Ly cứ đứng như vậy nhìn chị mình, khi cảm thấy bản thân quá dư thừa cô quay đầu đi xuống nhà. Mợ nhìn Trúc Ly hằn học muốn chửi nhưng sợ cậu nghe thấy bà lại thôi.
“Đứng đấy làm gì? Soạn mấy bịch ô mai, chè lam trong túi ra đưa cho cô Ba bên cạnh đi. Mẹ nào con nấy chỉ được cái phá hoại gia đình người khác.”
Dù chẳng hiểu vế sau câu nói của mợ có ý gì những Trúc Ly vẫn làm theo.
........
Có lẽ Ngọc Hân cảm thấy quá tổn thương bởi cái tát của cậu hôm ấy, trên bàn ăn, ngoài phòng khách hay vô tình chạm mặt cuối hành lang chị đều hậm hà hậm hực nhìn Trúc Ly như thể muốn ăn tươi nuốt sống, còn đối với cậu Minh chị luôn lạnh nhạt hoặc ngó lơ những câu hỏi quan tâm của cậu làm Trúc Ly càng cảm thấy áy náy. Nếu không có cô thì có lẽ chị và cậu đã không như vậy.
Trúc Ly chạy theo chặn đường Ngọc Hân.
“Chị, một năm cậu về nhà có hai ba lần thôi, thời gian cậu về cũng không lâu. Chuyện hôm trước là cậu sai nhưng cậu cũng vì chị cả thôi. Chị đừng như vậy nữa.” Nuốt nước bọt Trúc Ly nói tiếp: “Không phải cậu không lo lắng cho chị. Cậu rất lo nhưng không thể hiện ra ngoài thôi . Tối qua em thấy cậu ngồi ngoài vườn ...”
Ngọc Hân khinh khỉnh cười nói: “Mày đang dạy đời tao đó à? Tao tát mày rồi nói với mọi người rằng đó chỉ là tao đang quan tâm mày xem nhé? Tao biết thừa cái mặt mày đang hả hê trong bụng, không cần phải giả vờ giả vịt. Tao – Con gái ông ta nhưng ông ta đã bao giờ nghĩ xem tao thích cái gì, không thích cái gì chưa? Trúc Ly cái này, Trúc Ly cái kia, nghe mà bẩn cả tai.”
Ngọc Hân nói xong nhìn Trúc Ly bằng nửa con mắt, khinh thường liếc một cái rồi bỏ đi.
.......................................................
Hôm nay cũng chính là ngày đi học cuối cùng trước kì nghỉ Tết.
Lại nói đến Thiên Vũ, từ hôm ấy anh dường như biến mất khỏi thế giới của Trúc Ly, như chưa hề tồn tại. Có người nói anh đã đi du học, cũng có người nói anh chuyển trường, nhưng đó vẫn chỉ là người ta nói. Nhiều lần cô gặng hỏi Minh Vũ nhưng anh chỉ lắc đầu im lặng, có lúc lại lảng sang chuyện khác.
Giờ ra chơi, Nhã Phương ủ rũ gục đầu xuống bàn. Trúc Ly thấy vậy chồm lên bàn trên hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Cô bạn buồn bã nói: “Có sao đấy, Tết năm nay ba mẹ tớ không về.“
Trúc Ly trợn mắt, trên đời này lại có ba mẹ như vậy à? Nghĩ một lúc trong đầu cô chợt nảy ra ý tưởng.
“Hay đêm giao thừa chúng ta cùng nhau đi đốt pháo bông ở bờ hồ nhé! Còn gì nữa nhỉ?“ Nghĩ một lúc, Trúc Ly nói tiếp: “Tớ sẽ làm xôi vò, thịt kho trứng nước dừa cho cậu nhé. Thế nào? Hết buồn chưa?”
Nhã Phương ngẩng đầu, mắt long lanh:
“Thật chứ? Cậu chịu đón giao thừa với tớ sao?”
Trúc Ly gật đầu chắc nịch. Giao thừa năm nào cô và Tuyết Như cũng ra bờ hồ Xuân Hương lén đốt pháo bông, có năm bị công an xã phát hiện, cả hai cùng bỏ của chạy lấy người, chạy đến thụt mạng.
Nghỉ trưa, cơm nước no nê Nhã Phương xoa bụng nói với Trúc Ly:
“Chúng ta đi thư viện đi, tớ muốn mượn một ít sách tham khảo.”
Trúc Ly bĩu môi:“Cậu chăm chỉ thế.”
“Chuyện. Tới lúc nào mà chẳng chăm chỉ!”
Thư viện vẫn lèo tèo vài ba bóng người, nói vài ba có hơi quá bởi chính xác thì chỉ có Trúc Ly, Nhã Phương và một chị khối trên đang chống cằm ngẩn ngơ nhìn xuống ngọn cây dưới sân trường. Nhã Phương lấy đủ thứ sách tham khảo liên quan đến toán . Một quyển, hai quyển, ba quyển, bốn quyến,…. Mười hai quyển!
Trúc Ly chẳng cần giữ ý tứ mà ngồi luôn trên bàn chờ Nhã Phương.
“Nhã Phương này, cậu học nhiều thế để làm gì, rốt cuộc thì trong đầu cậu chứa được bao nhiêu kiến thức về toán học?”
Nhã Phương vẫn dán mắt vào những con số.
“Cái đó thì tớ không biết những tớ biết một điều rằng nó nhiều hơn so với bộ não suốt ngày chứa toàn những thứ không nên chứa của cậu.”
Trước cổng trường, gần một nghìn học sinh vây quanh tấm bảng thông báo điện tử. Mọi người đều có vẻ hoang mang, đôi mắt chăm chú đọc những dòng chữ đang chạy trên tấm bảng. Do cổng trường cách chỗ Trúc Ly khá xa nên cô không đọc được nội dung trên đó.
Nhã Phương bỏ chồng sách xuống bậc thang gần đó duỗi cánh tay mỏi nhừ.
“Có tin gì mới à?”
Cô bạn tò mò bỏ luôn chồng sách cao ngất ngưởng giữa đường, kéo Trúc Ly chạy thẳng xuống cổng trường. Thấy Trúc Ly đến chẳng ai bảo ai, tất cả đều lùi mấy bước tạo thành một vòng tròn lớn quây quanh hai người. Khi nhìn rõ nội dung trên tấm bảng điện tử bắt mắt, Trúc Ly chấn động, đầu óc như muốn nổ tung, mắt nhòe đi, hai bên tai chỉ nghe thấy tiếng ong ong. Trúc Ly không còn nghĩ được gì nữa, tay ôm đầu ngồi sụp xuống.
Nhã Phương há hốc miệng, đọc hết những dòng chữ trên bảng điện tử rồi cúi xuống nhìn Trúc Ly đang co cụm người dưới đất.
Hàng nghìn học sinh trong trường đều đưa ánh mắt nhìn người đang ôm đầu dưới đất bằng một ánh mắt khinh thường. Vài người đang cầm đồ ăn ,nước uống thuận tay ném thẳng vào người cô, số khác lôi bút, sách vở ra ném. Họ chửi cô bằng những lời lẽ khó nghe.
“Ba là kẻ giết người thì con cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.”
“Nó là con của kẻ giết người đấy, thật ghê tởm.”
“Nghe nói mẹ nó đi ăn cắp bị người ta đánh chết đấy.”
“Chậc chậc, một gia đình tội phạm.”
Nhã Phương nghiến răng chỉ vào mặt đám nữ sinh hét lên:
“Mấy người thì biết cái gì mà nói!”
Một nữ sinh trong số đó trừng mắt , hất hàm với Nhã Phương:“Mày cũng chơi với nó, chắc ba mẹ mày cũng giống nó nhỉ?”
Nhã Phương mặc kệ, cô ngồi xuống ôm Trúc Ly thật chặt, lấy thân mình đỡ lấy những vật nhọn đang bay đến khẽ thì thầm.
“Đứng sợ, tớ sẽ báo vệ cậu.”
Lời nói bên tai khiến Trúc Ly bừng tỉnh, những giọt máu đỏ tươi trên lưng Nhã Phương men theo áo rớt xuống bàn tay trắng nõn. Trúc Ly vùng vằng thoát khỏi cái ôm của bạn thân, cô không muốn bất cứ ai vì cô mà phải chịu tổ thương.
“Không, tớ không cần cậu bảo vệ . Cậu đi ra chỗ khác cho tớ.”
Nhã Phương vẫn thế, không hề động đậy, máu hòa với đủ thứ nước uống dần thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng.
Một nữ sinh trong số đó cầm chiếc loa đọc rành mạch những dòng chữ đang chạy trên tấm bảng điện tử:
“Học Sinh Trúc Ly.
Tuổi: 16
Tên cha: Trần Trí Trung , chết năm 2004, lái xe gây tai nạn đâm chết người rồi tự tử.
Tên mẹ: Phạm Anh Thư, chết năm 2008.
Thân phận: osin một nhà khá giả , cách đây không lâu đã ăn cắp trang sức của bạn cùng lớp nhưng bị phát hiện, hành vi trộm cắp không thành…”
Phần sau là kết quả học tập, bảng điểm. Trên màn hình còn chạy đi chạy lại hình ảnh minh họa, đó là những bức hình được chụp lúc cô bị tắm sơn.
Nhã Phương một tay che chắn cho cô, tay kia bịt mắt cô lại, cô bạn gào lên, nước mắt đầm đìa.
“Cậu đừng nhìn nữa, tớ xin cậu đấy. Cũng đừng nghe gì cả!”
Nữ xinh kia đặt loa xuống, cầm lên một xấp giấy A4 một lần nữa đưa loa lên miệng.
“Các bạn có biết đây là gì không? đây là tác phẩm do người mẹ bạn Trúc Ly để lại, chúng ta cùng nhau xem nào.“
Vừa dứt lời nữ sinh kia tung xấp giấy lên trời, cổng trường phổ thông trắng xóa những tờ giấy A4, từng người nhặt lên xem rồi trề môi không suy nghĩ xé nát chúng.
Trúc Ly không ý thức được hành động của mình nữa, cô hất Nhã Phương sang một bên điên cuồng nhặt những tờ giấy trên mặt đất, nhưng nó quá nhiều, cô chẳng màng đến xung quanh chỉ biết chúi xuống nhặt lên, đôi mắt đã sớm nhòe đi, cô không biết mình đã quỳ mọp dưới lòng đường từ lúc nào. Tiếng còi xe vang lên inh ỏi nhưng tai cô chẳng nghe thấy gì cả, tay vẫn nhặt.
Vài người đi điều khiển xe đi qua quay đầu lại chửi gì đó. Từ xa, một chiếc xe đỏ rực lao nhanh về phía cô.
“Trúc Ly…”
Nhã Phương hét lên trong tuyệt vọng.
ẦM ….âm thanh chói tai vang lên,những người chứng kiến cảnh này chỉ biết đưa tay bịt miệng, họ như không thể tin vào mắt mình.
Trúc Ly bị hất ra lăn mấy vòng trên mặt đất, đầu đập xuống mặt đường, máu nhuộm đỏ khuôn mặt. Đưa đôi mắt vô hồn nhìn người đang bất động trên trong vũng máu cách đó không xa. Cô lảo đảo đứng dậy, bước đến vũng máu đang chảy lay lay Nhã Phương.
“Nhã Phương, Nhã Phương …cậu dậy ngay cho tớ, ai cho cậu nằm đây hả , dậy đi chúng ta cùng đốt pháo hao. À… cậu thích ngắm tuyết đầu mùa đúng không? Tớ sẽ đi cùng cậu . Còn gì nữa … cậu muốn đi bơi đúng không ? Tớ sẽ bơi với cậu, chúng ta cùng đi xem pháo hoa, cùng nhau đón năm mới nữa nhé ! “
Trúc Ly cứ như vậy lay người Nhã Phương , miệng lẩm bẩm những câu không đầu không đuôi. Nhã Phương nằm đó, dù cô có lay cỡ nào thì đôi mắt kia vẫn nhắm chặt. Khóe mắt trào ra dòng nước nóng hổi.
Trúc Ly bàng hoàng, tay run rẩy lay lay bạn, vô thức gọi tên Nhã Phương không dứt. Nhưng. Nhã Phương nằm bất động, máu chảy lênh láng. Nước mắt tẩy trôi dòng máu tanh nồng trên mặt, Trúc Ly ngây dại gào khóc. Bầu trời u uất, não nề đến thương tâm. NHÃ PHƯƠNG...!! Tiếng hét ai oán, bi thương dội lên từng trời cao. Đàn chim sải cánh mang theo một thiên thần.
.
Mở cánh cửa, hơi ấm bao trọn lấy thân người lạnh lẽo, đột ngột thay đổi nhiệt độ cơ thể khiến Trúc Ly run lên bần bật. Nhìn quanh nhà cô không thấy Ngọc Hân đâu mà chỉ thấy Thiên Vũ đang ngồi vắt chân trên ghế sofa lật đi lật lại mấy trang báo lá cải.
Ngó lơ, Trúc Ly đi thẳng xuống bếp đặt giấy ăn vào hộp rồi quay đầu lên phòng.
Thiên Vũ không biết đã đứng trên bậc thang thứ hai từ bao giờ, anh từ trên cao nhìn xuống.
“Anh có thể nhường đường được không?”
Thiên Vũ im lặng, mắt vẫn nhìn Trúc Ly chằm chằm. Cảm giác bị anh soi từng chân tóc khiến Trúc Ly khó chịu vô cùng, cô lặp lại câu nói.
“Anh có thể tránh đường không.”
Lần này Thiên Vũ có động đậy nhưng không như Trúc Ly nghĩ, anh đi thẳng lên lầu, đi qua ba căn phòng, lên thẳng tầng gác mái nhỏ. Trúc Ly chạy theo sau nhưng dựa vào độ dài của đôi chân thì làm sao cô đuổi kịp, mở cửa ra đã thấy anh ngồi trên giường mình với vẻ mặt hết sức thản nhiên.
“Hình như anh đi nhầm phòng rồi, phòng chị họ ở bên phải lầu hai.”
Thiên Vũ không chỉ ngồi mà nằm luôn xuống giường, mũi anh khẽ hít hà hương thơm phẳng phất còn sót lại đâu đó.
“Anh không nhầm.”
Trúc Ly tự hỏi không biết anh có nghe thấy cô nói gì không.
“Em không muốn bị chị họ hiểu lầm như lần trước đâu vậy nên …. “
Câu nói chưa ra hết Thiên Vũ đã đưa tay kéo cô vào lòng. Hai người, một nam một nữ nằm trên một chiếc giường đơn. Mùi nước hoa trên cơ thể anh vây lấy Trúc Ly, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trúc Ly không biết cảm xúc lúc này của mình là gì. Vui sao? Không phải. Buồn sao? Lại càng không phải. Cô muốn chống tay đẩy anh ra nhưng lại không nỡ.
Trúc Ly, mày không nhớ lần trước anh ta đã làm gì mày sao? Anh ta chỉ buồn chán quá không có việc gì làm nên muốn chơi đùa tình cảm của mày thôi! Lý trí đánh gục con tim, Trúc Ly chống tay ngồi dậy đứng từ trên cao nhìn xuống.
“Anh chơi đùa tình cảm của em vui lắm đúng không? Thấy em bị mọi người chỉ trích chắc anh hả hê lắm nhỉ ! Thiên Vũ, em không biết mình đã nợ gì anh.”
Thiên Vũ nằm đó, anh ngước mắt nhìn cô.
“Cần anh nói ra không?”
Trúc Ly im lặng , gật đầu chờ anh nói tiếp. Bỗng dưng trong lòng cô lại nảy sinh cảm giác lo lắng mà chính cô cũng không biết mình đang lo cái gì.
“Em nợ anh một mạng người.”
Trúc Ly nhìn thẳng vào đôi mắt nâu hẹp dài. Ý anh là lần hiến máu ở bệnh viện đó sao . Khóe miệng cô cong lên tự mỉa mai chính mình.
“Vậy anh muốn em phải trả nợ anh như thế nào?”
Thiên Vũ ngồi dậy phủi phủi như sợ giường cô sẽ làm bẩn bộ đồng phục của anh.
“Nếu anh nói ra em có dám thực hiện nó không?”
“…”
“Thay chị họ em làm người yêu anh đi.”
Giọng anh rất nhẹ, trong lời nói còn ẩn ẩn mang theo ý cười.
Trúc Ly trừng mắt nhìn anh. Cô thừa nhận cô yêu anh, tình yêu ấy rất lớn, nó còn lớn hơn những gì cô nghĩ nhưng cái cô muốn là một thứ tình cảm đúng nghĩa chứ không phải như thế này. Trúc Ly biết suy nghĩ ấy quá ngây thơ nhưng thà cứ ngây thơ vậy đi còn hơn biến mình thành con thiêu thân, biết đó là hố lửa nhưng vẫn lao đầu vào.
“Không bao giờ.”
Thiên Vũ nhìn cô, cười khẩy.
“Em không có lựa chọn.”
Trúc Ly nhìn anh thẳng thừng đáp trả:
“Trừ cách này ra em sẽ trả anh bằng mọi cách.”
“Anh sẽ chờ em, chờ em quỳ xuống cầu xin anh.”
Anh đứng dậy quay lưng bước đi, từng bước chân chẳng chút lưu luyến. Trúc Ly nhìn bóng lưng anh khuất dần sau cánh cửa, người khẽ run.
Chiều tà buông xuống, phủ lên khung cửa sổ thứ ánh sáng màu vàng nhạt, những hạt bụi li ti trong nắng như những hạt kim tuyến đẹp mắt lơ lửng giữa không trung. Đưa tay bắt lấy thứ ánh sáng yếu ớt ấy. Rất nhiều lần Trúc Ly từng mơ, từng mộng tưởng anh sẽ là của cô, sẽ mỉm cười ấm áp nhìn cô nhưng giờ phút này suy nghĩ ấy đã vỡ tan tựa như bong bóng xà phong. Đây là người con trai cô đem lòng yêu thương đó sao? Anh của ngày hôm qua đâu rồi? Giờ đây chính cô cũng không dám tin vào những suy nghĩ đang chạy trong đầu mình.
........................
Giữa tháng một dương lịch đường xá nhộn nhịp hẳn. Người qua kẻ lại, người bán kẻ mua tạo nên không khí tấp nập của những ngày sát tết. Trúc Ly khó khăn lắm mới có thể luồn lách qua đám đông trong khu chợ, trên tay cô xách hai túi nilon to đùng, nào là bánh kẹo, nào là mứt hồng, mứt gừng, vải sấy, hạt dưa, trà,….Chuyện là chiều nay cậu Minh sẽ bay về nên mợ mới cho cô ít tiền đi mua sắm tết sớm. Ai nói cứ mua sắm là sướng, nhìn cô đây này, có sướng tí nào không?
Dù hơn một tháng nữa mới đến tết nguyên đán nhưng sân bay Liên Khương đã chật kín người. Người về thăm cha mẹ, người về thăm vợ con, còn có cả những du khách nước ngoài chẳng biết vì lí do gì lại lạc đến xứ sở ngàn hoa này.
Bà Diệp Chi mân mê chiếc điện thoại trong tay, lòng hồi hộp chờ chồng. Khác với mẹ mình, Ngọc Hân chỉ hờ hững ngồi trên ghế đợi ngoài phi trường ngáp ngắn ngáp dài như đang bị buộc phải chờ đợi một thứ gì đó hệt sức nhà chán.
Giữa dòng người đi ra bóng người cậu Minh thật nhỏ bé, tuy vậy Trúc Ly vẫn nhận ra, cô mừng rỡ reo lên: “Cậu kìa mợ.”
Nghe vậy bà Diệp Chi đứng dậy chạy về hướng dòng người đang đi ra, ánh mắt ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng chồng.
Cậu Minh gầy đi nhiều. Cậu nhìn mợ cười hạnh phúc, khóe miệng và đuôi mắt bắt đầu xuất hiện nếp nhăn. Một tay cậu kéo vali hành lí, tay kia xách một túi gì đó có vẻ nặng, Trúc Ly nghĩ đó là quà biếu hàng xóm.
Cậu nhắm mắt, ôm lấy mợ, họ trao cho nhau cái ôm thật chặt sau bao ngày nhớ nhung xa cách. Mợ khóc trên vai cậu, lần đầu tiên Trúc Ly thấy mợ khóc nhiều đến vậy. Ra xe mợ vẫn còn khóc, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi như chẳng thể ngừng. Cậu Minh xoa đầu Trúc Ly cười cười khen: “Cháu cậu càng lớn càng xinh nhỉ.”
Trúc Ly không biết nói gì chỉ ngượng ngùng gật lễ phép đáp lời cậu, cô nhìn sang người ngồi cạnh, từ lúc lên xe đến giờ Ngọc Hân chưa hề nói gì, chỉ im lặng cúi đầu. Có vẻ như cậu Minh cũng nhận ra sự khác thường của con gái, ông quay sang chị: “Việc học của còn vẫn tốt chứ hả con gái?”
Ngọc Hân nghe thấy nhưng một lúc sau chị ta mới đáp trả bằng cái giọng trống không.
“Tốt hơn ba nghĩ.”
“Con gái không nhớ ba chút nào hả?”
“Bằng ba nhớ con.”
Câu nói của Ngọc Hân làm không khí trong xe chùng xuống hẳn, mọi người im lặng chẳng ai nói thêm lời nào nữa. Xe về đến cổng Trúc Ly nhanh nhẹn đi xuống mở cốp lấy ra vali hành lý giúp cậu. Cậu Minh nhìn Trúc Ly.
“Làm được không cháu, hay để đó cậu lấy vào cho.”
Cũng như mọi lần cậu Minh về , bà Diệp Chi lại biến thành người phụ nữ của gia đình, bà xắn tay áo nấu cơm, rửa đống bát đĩa trong bếp.
“Trúc Ly lên phòng học bài đi cháu, còn hai ngày nữa phải thi học kì rồi đúng không?”
Trúc Ly chẳng lấy làm lạ lẫm. Mợ diễn cô cũng phải diễn theo mợ .
Đi qua phòng Ngọc Hân, nhìn qua khe cửa khép hờ Trúc Ly thấy chị đang vùi đầu xuống gối khóc nức nở, nghe thấy từng tiếng nấc nghẹn chẳng hiểu sao cô cảm thấy có lỗi vô cùng. Tự ý đi vào Trúc Ly đứng trên đầu giường vụng về hỏi :“Sao chị khóc thế?“
Ngọc Hân giật mình ngẩng khuôn mặt dàn dụa nước mắt lên, thấy Trúc Ly chị ta như đống lửa đổ thêm dầu bắt đầu bùng cháy.
“Ai cho mày vào đây hả?”
“Em .. em thấy chị khóc nên...”
Ngọc Hân chỉ tay ra cửa hét ầm lên:
“Cút, cút ra ngoài cho tao!”
Cậu Minh từ phòng đối diện chạy qua, thấy Ngọc Hân khóc ông luống cuống tay chân.
“Sao thế hả con gái? Con bị gì à? Hay mẹ mắng con?”
Ngọc Hân hờn dỗi nằm xuống giường trùm chăn lên đầu nức nở khóc ta hơn. Tiếng khóc to đến nỗi át đi tiếng máy xay sinh tố dưới lầu.
“Ba hỏi làm gì? Ba có bao giờ quan tâm con đâu!” Thút thít một lúc Ngọc Hân lại nói tiếp: “Hôm nay con đã cố ý mặc cái áo đẹp nhất để ba nhìn thấy con sẽ tự hào khen nhưng ba lại khen nó, lúc nào cũng là nó. Con là con gái ba cơ mà! Trúc Ly, Trúc Ly,... tại sao lúc nào cũng là Trúc Ly. Nó là ai mà lại cướp mất ba của con, nó la ai hả ba?”
Cậu Minh khóc xử ôm đầu. Ông không biết phải nói sao để con mình hiểu. Ngồi xuống giường mới nói.
“Con đừng nói em như vậy. Trúc Ly mất cha từ nhỏ ... “
Cậu Minh chưa nói xong Ngọc Hân đã gào lên: Vậy con thì sao? Con có ba mà như không. Thà không có còn hơn.”
Ông Minh tức giận, mắt vằn lên tia máu, ông không kiềm chế được giơ tay tát Ngọc Hân một cái. Âm thanh chói tai vang lên dập tắt ngọn lửa mới chỉ bùng cháy trong người, tay ông khựng lại giữa không trung như thể người vừa tát Ngọc Hân không phải là ông mà chỉ là cánh tay của một ai đó.
Xót xa dùng bàn tay ran rát vuốt ve bên mặt in hằn năm ngón tay, ông là người tát Ngọc Hân nhưng lại đau thế này thì con bé đau đến chừng nào? Ôm Ngọc Hân vào lòng, cằm tựa trên đầu chị, ông vuốt ve mái tóc óng mượt.
“Ba xin lỗi con gái. Ba sai rồi.“
Trúc Ly cứ đứng như vậy nhìn chị mình, khi cảm thấy bản thân quá dư thừa cô quay đầu đi xuống nhà. Mợ nhìn Trúc Ly hằn học muốn chửi nhưng sợ cậu nghe thấy bà lại thôi.
“Đứng đấy làm gì? Soạn mấy bịch ô mai, chè lam trong túi ra đưa cho cô Ba bên cạnh đi. Mẹ nào con nấy chỉ được cái phá hoại gia đình người khác.”
Dù chẳng hiểu vế sau câu nói của mợ có ý gì những Trúc Ly vẫn làm theo.
........
Có lẽ Ngọc Hân cảm thấy quá tổn thương bởi cái tát của cậu hôm ấy, trên bàn ăn, ngoài phòng khách hay vô tình chạm mặt cuối hành lang chị đều hậm hà hậm hực nhìn Trúc Ly như thể muốn ăn tươi nuốt sống, còn đối với cậu Minh chị luôn lạnh nhạt hoặc ngó lơ những câu hỏi quan tâm của cậu làm Trúc Ly càng cảm thấy áy náy. Nếu không có cô thì có lẽ chị và cậu đã không như vậy.
Trúc Ly chạy theo chặn đường Ngọc Hân.
“Chị, một năm cậu về nhà có hai ba lần thôi, thời gian cậu về cũng không lâu. Chuyện hôm trước là cậu sai nhưng cậu cũng vì chị cả thôi. Chị đừng như vậy nữa.” Nuốt nước bọt Trúc Ly nói tiếp: “Không phải cậu không lo lắng cho chị. Cậu rất lo nhưng không thể hiện ra ngoài thôi . Tối qua em thấy cậu ngồi ngoài vườn ...”
Ngọc Hân khinh khỉnh cười nói: “Mày đang dạy đời tao đó à? Tao tát mày rồi nói với mọi người rằng đó chỉ là tao đang quan tâm mày xem nhé? Tao biết thừa cái mặt mày đang hả hê trong bụng, không cần phải giả vờ giả vịt. Tao – Con gái ông ta nhưng ông ta đã bao giờ nghĩ xem tao thích cái gì, không thích cái gì chưa? Trúc Ly cái này, Trúc Ly cái kia, nghe mà bẩn cả tai.”
Ngọc Hân nói xong nhìn Trúc Ly bằng nửa con mắt, khinh thường liếc một cái rồi bỏ đi.
.......................................................
Hôm nay cũng chính là ngày đi học cuối cùng trước kì nghỉ Tết.
Lại nói đến Thiên Vũ, từ hôm ấy anh dường như biến mất khỏi thế giới của Trúc Ly, như chưa hề tồn tại. Có người nói anh đã đi du học, cũng có người nói anh chuyển trường, nhưng đó vẫn chỉ là người ta nói. Nhiều lần cô gặng hỏi Minh Vũ nhưng anh chỉ lắc đầu im lặng, có lúc lại lảng sang chuyện khác.
Giờ ra chơi, Nhã Phương ủ rũ gục đầu xuống bàn. Trúc Ly thấy vậy chồm lên bàn trên hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Cô bạn buồn bã nói: “Có sao đấy, Tết năm nay ba mẹ tớ không về.“
Trúc Ly trợn mắt, trên đời này lại có ba mẹ như vậy à? Nghĩ một lúc trong đầu cô chợt nảy ra ý tưởng.
“Hay đêm giao thừa chúng ta cùng nhau đi đốt pháo bông ở bờ hồ nhé! Còn gì nữa nhỉ?“ Nghĩ một lúc, Trúc Ly nói tiếp: “Tớ sẽ làm xôi vò, thịt kho trứng nước dừa cho cậu nhé. Thế nào? Hết buồn chưa?”
Nhã Phương ngẩng đầu, mắt long lanh:
“Thật chứ? Cậu chịu đón giao thừa với tớ sao?”
Trúc Ly gật đầu chắc nịch. Giao thừa năm nào cô và Tuyết Như cũng ra bờ hồ Xuân Hương lén đốt pháo bông, có năm bị công an xã phát hiện, cả hai cùng bỏ của chạy lấy người, chạy đến thụt mạng.
Nghỉ trưa, cơm nước no nê Nhã Phương xoa bụng nói với Trúc Ly:
“Chúng ta đi thư viện đi, tớ muốn mượn một ít sách tham khảo.”
Trúc Ly bĩu môi:“Cậu chăm chỉ thế.”
“Chuyện. Tới lúc nào mà chẳng chăm chỉ!”
Thư viện vẫn lèo tèo vài ba bóng người, nói vài ba có hơi quá bởi chính xác thì chỉ có Trúc Ly, Nhã Phương và một chị khối trên đang chống cằm ngẩn ngơ nhìn xuống ngọn cây dưới sân trường. Nhã Phương lấy đủ thứ sách tham khảo liên quan đến toán . Một quyển, hai quyển, ba quyển, bốn quyến,…. Mười hai quyển!
Trúc Ly chẳng cần giữ ý tứ mà ngồi luôn trên bàn chờ Nhã Phương.
“Nhã Phương này, cậu học nhiều thế để làm gì, rốt cuộc thì trong đầu cậu chứa được bao nhiêu kiến thức về toán học?”
Nhã Phương vẫn dán mắt vào những con số.
“Cái đó thì tớ không biết những tớ biết một điều rằng nó nhiều hơn so với bộ não suốt ngày chứa toàn những thứ không nên chứa của cậu.”
Trước cổng trường, gần một nghìn học sinh vây quanh tấm bảng thông báo điện tử. Mọi người đều có vẻ hoang mang, đôi mắt chăm chú đọc những dòng chữ đang chạy trên tấm bảng. Do cổng trường cách chỗ Trúc Ly khá xa nên cô không đọc được nội dung trên đó.
Nhã Phương bỏ chồng sách xuống bậc thang gần đó duỗi cánh tay mỏi nhừ.
“Có tin gì mới à?”
Cô bạn tò mò bỏ luôn chồng sách cao ngất ngưởng giữa đường, kéo Trúc Ly chạy thẳng xuống cổng trường. Thấy Trúc Ly đến chẳng ai bảo ai, tất cả đều lùi mấy bước tạo thành một vòng tròn lớn quây quanh hai người. Khi nhìn rõ nội dung trên tấm bảng điện tử bắt mắt, Trúc Ly chấn động, đầu óc như muốn nổ tung, mắt nhòe đi, hai bên tai chỉ nghe thấy tiếng ong ong. Trúc Ly không còn nghĩ được gì nữa, tay ôm đầu ngồi sụp xuống.
Nhã Phương há hốc miệng, đọc hết những dòng chữ trên bảng điện tử rồi cúi xuống nhìn Trúc Ly đang co cụm người dưới đất.
Hàng nghìn học sinh trong trường đều đưa ánh mắt nhìn người đang ôm đầu dưới đất bằng một ánh mắt khinh thường. Vài người đang cầm đồ ăn ,nước uống thuận tay ném thẳng vào người cô, số khác lôi bút, sách vở ra ném. Họ chửi cô bằng những lời lẽ khó nghe.
“Ba là kẻ giết người thì con cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.”
“Nó là con của kẻ giết người đấy, thật ghê tởm.”
“Nghe nói mẹ nó đi ăn cắp bị người ta đánh chết đấy.”
“Chậc chậc, một gia đình tội phạm.”
Nhã Phương nghiến răng chỉ vào mặt đám nữ sinh hét lên:
“Mấy người thì biết cái gì mà nói!”
Một nữ sinh trong số đó trừng mắt , hất hàm với Nhã Phương:“Mày cũng chơi với nó, chắc ba mẹ mày cũng giống nó nhỉ?”
Nhã Phương mặc kệ, cô ngồi xuống ôm Trúc Ly thật chặt, lấy thân mình đỡ lấy những vật nhọn đang bay đến khẽ thì thầm.
“Đứng sợ, tớ sẽ báo vệ cậu.”
Lời nói bên tai khiến Trúc Ly bừng tỉnh, những giọt máu đỏ tươi trên lưng Nhã Phương men theo áo rớt xuống bàn tay trắng nõn. Trúc Ly vùng vằng thoát khỏi cái ôm của bạn thân, cô không muốn bất cứ ai vì cô mà phải chịu tổ thương.
“Không, tớ không cần cậu bảo vệ . Cậu đi ra chỗ khác cho tớ.”
Nhã Phương vẫn thế, không hề động đậy, máu hòa với đủ thứ nước uống dần thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng.
Một nữ sinh trong số đó cầm chiếc loa đọc rành mạch những dòng chữ đang chạy trên tấm bảng điện tử:
“Học Sinh Trúc Ly.
Tuổi: 16
Tên cha: Trần Trí Trung , chết năm 2004, lái xe gây tai nạn đâm chết người rồi tự tử.
Tên mẹ: Phạm Anh Thư, chết năm 2008.
Thân phận: osin một nhà khá giả , cách đây không lâu đã ăn cắp trang sức của bạn cùng lớp nhưng bị phát hiện, hành vi trộm cắp không thành…”
Phần sau là kết quả học tập, bảng điểm. Trên màn hình còn chạy đi chạy lại hình ảnh minh họa, đó là những bức hình được chụp lúc cô bị tắm sơn.
Nhã Phương một tay che chắn cho cô, tay kia bịt mắt cô lại, cô bạn gào lên, nước mắt đầm đìa.
“Cậu đừng nhìn nữa, tớ xin cậu đấy. Cũng đừng nghe gì cả!”
Nữ xinh kia đặt loa xuống, cầm lên một xấp giấy A4 một lần nữa đưa loa lên miệng.
“Các bạn có biết đây là gì không? đây là tác phẩm do người mẹ bạn Trúc Ly để lại, chúng ta cùng nhau xem nào.“
Vừa dứt lời nữ sinh kia tung xấp giấy lên trời, cổng trường phổ thông trắng xóa những tờ giấy A4, từng người nhặt lên xem rồi trề môi không suy nghĩ xé nát chúng.
Trúc Ly không ý thức được hành động của mình nữa, cô hất Nhã Phương sang một bên điên cuồng nhặt những tờ giấy trên mặt đất, nhưng nó quá nhiều, cô chẳng màng đến xung quanh chỉ biết chúi xuống nhặt lên, đôi mắt đã sớm nhòe đi, cô không biết mình đã quỳ mọp dưới lòng đường từ lúc nào. Tiếng còi xe vang lên inh ỏi nhưng tai cô chẳng nghe thấy gì cả, tay vẫn nhặt.
Vài người đi điều khiển xe đi qua quay đầu lại chửi gì đó. Từ xa, một chiếc xe đỏ rực lao nhanh về phía cô.
“Trúc Ly…”
Nhã Phương hét lên trong tuyệt vọng.
ẦM ….âm thanh chói tai vang lên,những người chứng kiến cảnh này chỉ biết đưa tay bịt miệng, họ như không thể tin vào mắt mình.
Trúc Ly bị hất ra lăn mấy vòng trên mặt đất, đầu đập xuống mặt đường, máu nhuộm đỏ khuôn mặt. Đưa đôi mắt vô hồn nhìn người đang bất động trên trong vũng máu cách đó không xa. Cô lảo đảo đứng dậy, bước đến vũng máu đang chảy lay lay Nhã Phương.
“Nhã Phương, Nhã Phương …cậu dậy ngay cho tớ, ai cho cậu nằm đây hả , dậy đi chúng ta cùng đốt pháo hao. À… cậu thích ngắm tuyết đầu mùa đúng không? Tớ sẽ đi cùng cậu . Còn gì nữa … cậu muốn đi bơi đúng không ? Tớ sẽ bơi với cậu, chúng ta cùng đi xem pháo hoa, cùng nhau đón năm mới nữa nhé ! “
Trúc Ly cứ như vậy lay người Nhã Phương , miệng lẩm bẩm những câu không đầu không đuôi. Nhã Phương nằm đó, dù cô có lay cỡ nào thì đôi mắt kia vẫn nhắm chặt. Khóe mắt trào ra dòng nước nóng hổi.
Trúc Ly bàng hoàng, tay run rẩy lay lay bạn, vô thức gọi tên Nhã Phương không dứt. Nhưng. Nhã Phương nằm bất động, máu chảy lênh láng. Nước mắt tẩy trôi dòng máu tanh nồng trên mặt, Trúc Ly ngây dại gào khóc. Bầu trời u uất, não nề đến thương tâm. NHÃ PHƯƠNG...!! Tiếng hét ai oán, bi thương dội lên từng trời cao. Đàn chim sải cánh mang theo một thiên thần.
.
/19
|