Ở Thiên Diễn tông, nơi có nguồn linh khí dồi dào nhất chính là Lãm Nguyệt Phong, bởi vì thân phận đứng đầu một tông nên chỗ này được dành riêng cho Thương Vân Ẩn, ngoại trừ tiểu đồ đệ Hạ Lưu được hắn nuôi từ nhỏ ra thì bình thường cũng chỉ có đại đệ tử chân truyền mới lên đây.Trong ngôi nhà trúc, Hạ Lưu đang chậm rãi húp bát cháo do đích thân Thương Vân Ẩn làm cho nàng, bởi vì có pháp thuật giữ nóng nên Hạ Lưu cảm thấy ăn rất ngon, y như vừa mới nấu xong vậy. Tuyệt nhất là hương vị của cháo, thật sự rất đậm đà. Nàng chắc chắn ngoại trừ mình và hắn ra, thì không ai có thể ngờ được rằng Tông chủ Thương Vân Ẩn lại có một tay trù nghệ cao siêu như thế.Ăn xong, Hạ Lưu rất tự giác cầm bát đi rửa, cũng hết cách rồi, ai biểu tu vi của nàng thấp đến mức...Aiz! Hoàn toàn không thể so với vị nào đó, chỉ cần phất tay một cái thì tất cả mọi thứ đã sạch đến lóe mắt. Bởi vậy, không bằng người thì chỉ có thể xắn tay áo lên mà làm việc thôi. Khi đã rửa sạch bát muỗng xong, Hạ Lưu rất ngoan ngoãn ngồi xổm trước cổng Lãm Nguyệt Phong đợi Thương Vân Ẩn trở về. Đợi đến chán chê, Hạ Lưu nhàm chán vác cây chổi quét sân cho đỡ buồn, quét tới quét lui, quét xuôi rồi lại quét ngược, mãi cho đến khi nàng quét xong cái sân lần thứ ba thì mới thấy bóng dáng bạch y phiêu dật ấy đạp kiếm trở về."Sư phụ!"Ánh mắt Hạ Lưu sáng lên, quăng vèo cái chổi trong tay rồi nhanh chóng chạy tới, nhưng chào đón nàng lại là một dòng nước ấm xối từ đầu đến chân, bụi bẩn dính trên người khi Hạ Lưu quét dọn lúc nảy nhanh chóng trôi theo dòng nước ấm áp ấy. Sau khi cảm thấy bản thân đã vệ sinh sạch sẽ cho Hạ Lưu xong, Thương Vân Ẩn mới đồng ý để cho nàng bổ nhào vào mình.Hai bàn tay nhỏ bám lên vai Thương Vân Ẩn, miệng Hạ Lưu lập tức kể công bản thân ở trên này quét sân chăm chỉ cỡ nào, cỡ nào. Như thế, sư phụ phải khen ngợi đệ tử nha. Người trước mặt vừa từ tốn bước đi vừa đưa mắt quan sát khắp sân thoạt nhìn thì rất sạch sẽ này, bàn tay khẽ động, vô số lá rụng và cổ dại ẩn trong góc sân liền lộ ra rồi gom lại một đống.Mãi cho đến khi toàn bộ sân đều phát sáng lấp lánh, Thương Vân Ẩn mới vừa lòng thả tay xuống, nghiêng đầu nhìn tiểu đồ đệ đang bám trên người mình, hắn nhàn nhạt nói: "Không phải đã nói với con rồi sao, khi quét dọn cần nhất chính là cẩn thận và kiên nhẫn, con như vậy chỉ là làm cho có lệ mà thôi. Con đã biết lá rụng xuống qua thời gian sẽ mục đi, nếu không cẩn thận quét sạch thì những nơi đó sẽ cực kì bẩn, trở nên hôi thối đến khó chịu. Con phải hiểu vì sao ta luôn yêu cầu con..."Vẻ mặt Thương Vân Ẩn vẫn không một chút thay đổi giảng đi giảng lại một đống lời dư thừa, đã vậy trên lưng còn đu đeo một thiếu nữ. Nếu cảnh tượng này mà bị người ngoài nhìn thấy thì mặt mũi của Thiên Diễn tông cũng đừng mong giữ lại. "Nếu một ngày nào đó con có thể quét sân vườn sạch sẽ như vầy, có phải sư phụ sẽ đồng ý lấy con?"Vừa nói xong câu đó thì cả người Hạ Lưu liền bị Thương Vân Ẩn vô tình hất té xuống đất, ngay sau đó cửa nhà trúc cũng 'cạnh' một tiếng khép chặt lại, Hạ Lưu đã bị nhốt ở ngoài cửa."Sư phụ!" Hạ Lưu vẫn không e ngại mà tiếp tục hưng phấn gọi người.Thương Vân Ẩn nhấc mắt nhìn bóng dáng chật vật trèo cửa sổ vào của tiểu đồ đệ, sau đó lại tiếp tục chuyên tâm vẽ phù, không để ý đến Hạ Lưu nữa."Sư phụ, người để ý con một chút đi mà." Hạ Lưu không ngừng lượn qua vòng lại bên người Thương Vân Ẩn để gây sự chú ý, nhưng cây bút trên tay hắn vừa điểm một cái thì cơ thể nàng đã lập tức cứng lại, bất động. Bấy giờ Thương Vân Ẩn mới lạnh nhạt mở miệng:"Tuy rằng linh căn của con không tốt, nhưng bản thân con phải càng thêm chăm chỉ tu luyện mới đúng, đằng này cả ngày chỉ biết quấn quýt lấy vi sư, tu sĩ như chúng ta phải có ý chí...""Nếu con tu luyện đạt tới Trúc cơ, có phải sư phụ sẽ đồng ý lấy con?" Thân thể tuy rằng không thể cử động, nhưng miệng nàng lại rất biết mở ra nói đến nguyện vọng muốn Thương Vân Ẩn lấy mình.Tay đang cầm bút của hắn liền dừng lại rồi nhanh chóng gõ cái chóc lên đầu nàng,"Trở về phòng mình tu luyện đi, đừng có suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện linh tinh."Cái gõ này đã hóa giải phép định thân trên người Hạ Lưu, mắt thấy mình sắp bị Thương Vân Ẩn tống ra khỏi phòng, nàng liền bất chấp ôm chặt đùi hắn."Đừng mà sư phụ! Chỗ đó của con đã 3 năm chưa quét dọn rồi, sư phụ nỡ lòng nào nhẫn tâm tâm bỏ con ở lại chỗ như vậy chứ?!"".....Thôi."Thương Vân Ẩn im lặng tưởng tượng cái cảnh động phủ ba năm chưa một lần quét dọn thì bẩn như thế xong, cũng chào thua tiểu đồ đệ này, đành tiếp tục để người ở lại đây."Sư phụ người nghe con nói rồi suy nghĩ lại đi." Hạ Lưu ôm chân Thương Vân Ẩn ngồi bệt trên nền nhà, vẻ mặt rất nghiêm túc ngước lên nói:"Tốt xấu gì con cũng đã đến tuổi tư xuân, thể chất của con thì làm sao đạt tới Trúc cơ? Sau này con cũng sẽ trở nên già đi, xấu đi, người sao lại nhẫn tâm nhìn con cứ sống cô độc suốt quảng đời ngắn ngủi còn lại như vậy chứ?"Thương Vân Ẩn giống như không nghe thấy lời nàng vừa nói, biểu cảm không hề thay đổi tiếp tục vẽ phù."Sư phụ, con khác với người, trong khi người có thể sống đến ngàn năm thì con...chỉ có thể giống như phàm nhân sống được vài chục năm, con chẳng qua chỉ là cái nháy mắt trong nhân sinh của người, cho dù chỉ là một câu lừa gạt nói thích con cũng được, chỉ có như vậy thôi...người cũng không thể đáp ứng được sao?""Chúc mừng cô đạt được 3 điểm hảo cảm, độ hảo cảm hiện tại là 4.]Nghe thấy hệ thống thông báo độ hảo cảm tăng lên, trong lòng Hạ Lưu vô cùng vui mừng, xem ra sử dụng con đường bi tình này có tác dụng rồi, nàng u buồn ngã đầu dựa vào chân hắn, nhẹ giọng nói:"Con thật sự rất thích sư phụ. Con đã nghĩ rất lâu mới dám nói mới với người, vì sao người lại xem nó chỉ là lời nói đùa cơ chứ?"Trên mặt Thương Vân Ẩn vẫn không có bất kì một chút biểu cảm nhỏ nào, có điều chiếc bút đang vẽ trên giấy đã ngừng lại, không tiếp tục hạ xuống vẽ thêm một nét nào nữa.[Chúc mừng cô đạt được 1 điểm hảo cảm, độ hảo cảm hiện tại là 5.]
/99
|