Thương Vân Ẩn vừa nhắm mắt ngồi xuống, bên tai liền truyền tới giọng hô sư phụ của Hạ Lưu, có điều hắn vẫn không chút phản ứng, tuy rằng nói là trừng phạt, thật ra chỉ là hành động che giấu cảm giác khác thường của bản thân bởi những việc Hạ Lưu làm ra. Không cách nào phủ nhận, mặc dù luôn một mực khiển trách Hạ Lưu, nhưng những lời của tiểu đồ đệ này, đều từ từ thâm nhập vào trong lòng hắn. Ba ngày ba đêm, Hạ Lưu vẫn quỳ ở ngoài cửa, tuy rằng nghe có vẻ rất vất vả, nhưng sự thật cũng chỉ có Thương Vân Ẩn biết rõ, hắn không nỡ để tiểu đồ đệ chịu khổ như thế. Ba ngày nay, hắn luôn cực kì cẩn thận chiếu cố Hạ Lưu, buổi tối dùng pháp thuật khiến nàng ngủ say rồi lại bế người đến trên giường, cũng nhớ đút Tích Cốc đan cho Hạ Lưu ăn, càng nhớ rõ thi triển pháp thuật vệ sinh sạch sẽ cho nàng mỗi ngày. Nếu nói xem trong các lão quái Nguyên Anh, ai là người thương đồ đệ nhất, vậy thì Thương Vân Ẩn tuyệt đối là số một.Ruốc cuộc đến buổi sáng ngày thứ tư, sau khi tỉnh ngủ, Hạ Lưu liền quỳ gối dập đầu trước cửa phòng Thương Vân Ẩn ba cái, rồi lặng yên không tiếng động rời khỏi Lãm Nguyệt Phong.Lúc này, Thương Vân Ẩn mới chậm rãi mở mắt, mãi cho đến khi không còn cảm nhận được hơi thở của Hạ Lưu trên Lãm Nguyệt Phong thì hắn mới đứng dậy bước ra khỏi nhà trúc, khoanh tay đứng lặng yên nhìn màn sương trắng do linh khí dày đặc tụ thành bao vây nơi đây.Quả nhiên... Cũng chỉ là lời nói đùa của tiểu cô nương mà thôi. Chỉ cần thái độ hơi kiên quyết một chút, nàng tự nhiên sẽ bỏ cuộc.Cái gọi là "tình" là "ái" trong lòng người, cũng chỉ là vô tình bị chút ngộ nhận mà thi thoảng dấy lên mà thôi. Cứ như vậy, mấy ngày tiếp theo hắn vẫn luôn tu luyện trên Lãm Nguyệt Phong, chỉ là bên tai đã không còn tiếng cười đùa quen thuộc, cảm giác luôn thấy thiếu thiếu thứ gì đó.Hạ Lưu cũng chưa từng đến tìm hắn lần nào, Thương Vân Ẩn cho rằng nàng đang giở tính trẻ con ra nên cũng không bận tâm lắm. Cuộc sống như vậy duy trì liên tục đến ngày thứ bảy, đại đồ đệ không gọi mà tới lên Lãm Nguyệt Phong, sau đó lo lắng xin hắn một chút đan dược chữa thương.Thương Vân Ẩn ngồi ở trên ghế, trước mặt đặt một lò luyện đan nho nhỏ, ngón tay thon dài thuần thục khống chế ngọn lửa nhỏ, thật đúng lúc hắn cũng đang luyện đan.Giương mắt nhìn lướt qua đồ đệ, phát hiện trên người hắn cũng không có thương tích gì, Thương Vân Ẩn mới nhàn nhạt mở miệng: "Dùng làm gì?"Đại sư huynh cung kính hành lễ trả lời: "Bẩm sư phụ, không phải là đồ nhi bị thương, chuyện là mấy ngày nay tiểu sư muội ở Luyện khí đường chịu không ít thương tích."Thương Vân Ẩn ngay lập tức thu lại ngọn lửa trên tay, hắn ngẩng đầu lạnh giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?""Chuyện này cũng là do hôm nay đệ tử tình cờ đi ngang qua Luyện khí đường thì phát hiện tiểu sư muội. Sau khi hỏi thăm mọi người ở đó mới biết được trong khoảng thời gian gần đây, tiểu sư muội đều ở đây đấu pháp với người ta, hơn nữa còn dám khiêu chiến những đối thủ Luyện khí kì đỉnh phong thực lực mạnh hơn muội ấy rất nhiều."Trong giọng nói của đại sư huynh xen lẫn chút cảm giác tiếc nuối. Căn cốt của Hạ Lưu thật sự là quá kém, ngay cả khi ở tại nơi linh khí nồng đậm như Lãm Nguyệt Phong cũng khó hấp thu một chút linh khí, muội ấy thật vô phương bước tiếp trên con đường tu tiên này."Đấu pháp?" Thương Vân Ẩn hơi ngẩn ra, nhíu mày hỏi: "Hạ Lưu lại muốn làm cái gì?""Tiểu sư muội có nói với con, muội ấy muốn cưỡng chế bản thân để tìm ra cơ hội đột phá Trúc cơ."Nàng muốn... Trúc cơ?"Nếu con tu luyện đạt tới Trúc cơ, có phải sư phụ sẽ đồng ý lấy con?"Chẳng biết tại sao, Thương Vân Ẩn đột nhiên lại nhớ tới lời nói ngày ấy của Hạ Lưu, nàng muốn Trúc cơ, có phải hay không là bởi...
/99
|