Ngữ khí của anh rất có đạo lý, nhưng thật ra lại trăm ngàn chỗ sơ hở!
Việc tốt nhất đối với Hoan Hoan bây giờ là cho nó về với mẹ, đơn giản như vậy, nhưng anh lại lợi dụng tật xấu hay tự trách của Tiểu Trinh, lợi dụng sự mềm lòng của cô, lừa cô thỏa hiệp — Vì con gái nên tạm thời về chỗ chồng cũ ở.
"Ôi…." Tối ăn gì cũng khiến Hoan Hoan cân não suy nghĩ, quay đầu nhìn mẹ đứng bên cạnh, lắp bắp nói: "Con muốn ăn cơm rang của mẹ."
Cơm rang! Là món cơm rang quen thuộc của Tiểu Trinh sao? Chỉ có chút trứng và tương, hạt cơm rõ ràng, không có rau xanh, cà rốt, chỉ có mùi nước tương và trứng gà nồng đậm!
Những năm gần đây lăn lộ trên thương trường, khiến Quan Trí Đàn hỉ giận không hiện lên mặt, khiến người khác khó có thể hiểu được suy nghĩ của anh, biểu tình và tâm tình thật ra không đồng nhất, bên trong thật ra anh đã nước miếng tràn ra, phi thường muốn ăn, nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Rất phiền phức." Anh không đổi sắc mặt, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Không phiền, chỉ một lát là xong." Tiểu Trinh lập tức xung phong nhận việc, muốn thỏa mãn tâm nguyện nhỏ của con gái.
Sau đó anh lại mặt không đổi sắc gật đầu, "Nếu em cho rằng không phiền, vậy thì làm đi, tôi đi gọi điện thoại, khi nào ăn cơm gọi tôi."
"Vâng." Tiểu Trinh không chút hồ nghi đáp lại.
Sau đó cô đi vào bếp, làm món cơm rang đơn giản.
"Hoan Hoan, đi gọi bố ăn cơm, ack?" Cô đặt nồi cơm rang nóng hầm hập lên bàn, giục con đi gọi bố ra ăn tối, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, Quan Trí Đàn nói khi nào ăn cơm thì gọi anh, nghĩa là….
"Vâng, con đi ngay!" Hoan Hoan không hiểu mẹ nghĩ gì, vui vẻ chạy vào thư phòng tìm bố, kéo bố ra ăn tối.
Một nhà ba người ngồi quanh bàn ăn, hưởng thụ bữa tối đơn giản, Quan Trí Đàn không nói lời nào, chỉ cắm đầu ăn, một phần vì bị đồ ăn cuốn hút, một phần là vì sợ nếu mở miệng nhất định sẽ không nhịn được mà bật cười.
Vẻ mặt Tiểu Trinh hoang mang lại không dám hỏi, rất đáng yêu!
"Mẹ, con rất ghét Lâm Chinh Hưng." Người duy nhất nói không ngừng trên bàn ăn, chỉ có Hoan Hoan, cô bé ngồi bên cạnh mẹ, kể lại những chuyện xảy ra ở trường. "Cậu ấy suốt ngày nói nhà cậu ấy có socola ngon nhất, con nói mẹ cũng làm được, hơn nữa bánh bích quy mẹ làm là món ngon nhất thế giới, cậu ấy lại le lưỡi nhăn mặt, con rất ghét cậu ấy!"
"Con cãi nhau với cậu ấy sao? Cậu bé ấy chắc là chỉ muốn chơi với con…"
"Con không cần chơi với thối nam sinh đó, hừ! Nam sinh là sinh vật con ghét nhất, a, bố và bố nuôi là ngoại lệ." Hoan Hoan đang lớn tiếng nói cô bé ghét con trai như ghét gián, đột nhiên nhớ ra người bố yêu nhất và bố nuôi cũng bị liệt vào danh sách, nên lập tức sửa lại, "Còn có cả ông nội, ông quản gia…"
Cô bé vươn ngón tay, bắt đầu đếm những người là con trai mà cô bé không ghét.
"Đây là vài người con không ghét, còn lại đều đáng ghét!"
Lúc này Quan Trí Đàn mới phát hiện trong số những người Hoan Hoan nhắc đến không có ông Kỉ.
Từ ngày gặp lại cũng không thấy, ông nội đâu? Chẳng lẽ….
"Cụ? Là ai?" Hoan Hoan khó hiểu nghiêng đầu, mắt to nhìn bố.
Quan Trí Đàn lúc này mới nhận ra, mình đã nói ra khỏi miệng.
"Hoan Hoan, mẹ chẳng phải từng nói với con sao? Chính là ông nội của mẹ, nếu ông còn sống, thì con sẽ gọi là cụ." Sắc mặt Tiểu Trinh hơi tái nhợt, nụ cười cứng ngắc giải thích, ánh mắt lại không nhìn về phía anh.
"À." Cô bé gật gật đầu, "Chính là cụ mà hàng năm đều phải đi Tân Trúc tảo mộ ạ?"
"Đúng rồi."
Không khí đột nhiên trầm xuống, Quan Trí Đàn đột nhiên ý thức được mình đã nhắc đến một đề tài không nên, nhưng, anh rất để ý.
Việc tốt nhất đối với Hoan Hoan bây giờ là cho nó về với mẹ, đơn giản như vậy, nhưng anh lại lợi dụng tật xấu hay tự trách của Tiểu Trinh, lợi dụng sự mềm lòng của cô, lừa cô thỏa hiệp — Vì con gái nên tạm thời về chỗ chồng cũ ở.
"Ôi…." Tối ăn gì cũng khiến Hoan Hoan cân não suy nghĩ, quay đầu nhìn mẹ đứng bên cạnh, lắp bắp nói: "Con muốn ăn cơm rang của mẹ."
Cơm rang! Là món cơm rang quen thuộc của Tiểu Trinh sao? Chỉ có chút trứng và tương, hạt cơm rõ ràng, không có rau xanh, cà rốt, chỉ có mùi nước tương và trứng gà nồng đậm!
Những năm gần đây lăn lộ trên thương trường, khiến Quan Trí Đàn hỉ giận không hiện lên mặt, khiến người khác khó có thể hiểu được suy nghĩ của anh, biểu tình và tâm tình thật ra không đồng nhất, bên trong thật ra anh đã nước miếng tràn ra, phi thường muốn ăn, nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Rất phiền phức." Anh không đổi sắc mặt, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Không phiền, chỉ một lát là xong." Tiểu Trinh lập tức xung phong nhận việc, muốn thỏa mãn tâm nguyện nhỏ của con gái.
Sau đó anh lại mặt không đổi sắc gật đầu, "Nếu em cho rằng không phiền, vậy thì làm đi, tôi đi gọi điện thoại, khi nào ăn cơm gọi tôi."
"Vâng." Tiểu Trinh không chút hồ nghi đáp lại.
Sau đó cô đi vào bếp, làm món cơm rang đơn giản.
"Hoan Hoan, đi gọi bố ăn cơm, ack?" Cô đặt nồi cơm rang nóng hầm hập lên bàn, giục con đi gọi bố ra ăn tối, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, Quan Trí Đàn nói khi nào ăn cơm thì gọi anh, nghĩa là….
"Vâng, con đi ngay!" Hoan Hoan không hiểu mẹ nghĩ gì, vui vẻ chạy vào thư phòng tìm bố, kéo bố ra ăn tối.
Một nhà ba người ngồi quanh bàn ăn, hưởng thụ bữa tối đơn giản, Quan Trí Đàn không nói lời nào, chỉ cắm đầu ăn, một phần vì bị đồ ăn cuốn hút, một phần là vì sợ nếu mở miệng nhất định sẽ không nhịn được mà bật cười.
Vẻ mặt Tiểu Trinh hoang mang lại không dám hỏi, rất đáng yêu!
"Mẹ, con rất ghét Lâm Chinh Hưng." Người duy nhất nói không ngừng trên bàn ăn, chỉ có Hoan Hoan, cô bé ngồi bên cạnh mẹ, kể lại những chuyện xảy ra ở trường. "Cậu ấy suốt ngày nói nhà cậu ấy có socola ngon nhất, con nói mẹ cũng làm được, hơn nữa bánh bích quy mẹ làm là món ngon nhất thế giới, cậu ấy lại le lưỡi nhăn mặt, con rất ghét cậu ấy!"
"Con cãi nhau với cậu ấy sao? Cậu bé ấy chắc là chỉ muốn chơi với con…"
"Con không cần chơi với thối nam sinh đó, hừ! Nam sinh là sinh vật con ghét nhất, a, bố và bố nuôi là ngoại lệ." Hoan Hoan đang lớn tiếng nói cô bé ghét con trai như ghét gián, đột nhiên nhớ ra người bố yêu nhất và bố nuôi cũng bị liệt vào danh sách, nên lập tức sửa lại, "Còn có cả ông nội, ông quản gia…"
Cô bé vươn ngón tay, bắt đầu đếm những người là con trai mà cô bé không ghét.
"Đây là vài người con không ghét, còn lại đều đáng ghét!"
Lúc này Quan Trí Đàn mới phát hiện trong số những người Hoan Hoan nhắc đến không có ông Kỉ.
Từ ngày gặp lại cũng không thấy, ông nội đâu? Chẳng lẽ….
"Cụ? Là ai?" Hoan Hoan khó hiểu nghiêng đầu, mắt to nhìn bố.
Quan Trí Đàn lúc này mới nhận ra, mình đã nói ra khỏi miệng.
"Hoan Hoan, mẹ chẳng phải từng nói với con sao? Chính là ông nội của mẹ, nếu ông còn sống, thì con sẽ gọi là cụ." Sắc mặt Tiểu Trinh hơi tái nhợt, nụ cười cứng ngắc giải thích, ánh mắt lại không nhìn về phía anh.
"À." Cô bé gật gật đầu, "Chính là cụ mà hàng năm đều phải đi Tân Trúc tảo mộ ạ?"
"Đúng rồi."
Không khí đột nhiên trầm xuống, Quan Trí Đàn đột nhiên ý thức được mình đã nhắc đến một đề tài không nên, nhưng, anh rất để ý.
/42
|