Quan Trí Đàn xếp hàng xem phim đấy! Không phải lô ghế VIP, cũng không phải rạp chiếu phim cao cấp giá hai ngàn năm trăm nhân dân tệ một vé, mà là một rạp bình thường, cùng xếp hàng mua vé như mọi người, lấy bỏng, rồi lại xếp hàng chờ vào xem.
Giống như những đôi tình nhân bìnhthường, ăn mặc đơn giản, anh chỉ mặc quần jean!
"Đó là vì chúng ta chưa từng cùng nhau đến những nơi như thế này." Anh thấp giọng nói, nhìn vẻ mặt cô, không nhắc đến khoảng thời gian khó khăn trước đây, chỉ nói về hiện tại và tương lai. "Đây là lần đầu tiên anh mời em xem phim, sau này còn có vô số lần nữa." Anh hứa, sự dịu dàng của anh không phải đóa phù dung sớm nở tối tàn.
Tiểu Trinh biết anh rất chân thành, anh nắm tay cô, không chịu buông, như sợ cô sẽ chạy trốn.
Không muốn làm hỏng không khí hiện tại, nên cô cũng không nhắc đến chuyện bố anh chưa chấp nhận cô — quên đi, bây giờ không cần phải nghĩ, họ sẽ xem phim, lần đầu hẹn hò, cô muốn toàn tâm toàn ý.
Đi vào trong phòng chiếu phim mờ ảo, cô thật sự không biết phim đang nói về cái gì, toàn bộ sự chú ý của cô đều bị Quan Trí Đàn hấp dẫn.
Mười ngón tay giao nhau, không biết từ khi nào đã trở thành môi giao môi, dưới ánh đèn yếu ớt, anh lại càng trở nên lớn mật.
"Này, gấp như vậy thì đi thuê phòng đi được không?" Người ngồi sau khó chịu đá vào ghế họ. "Chắn mất tầm mắt của tôi rồi!"
Họ phút chốc tách ra, lần hẹn hò ở rạp chiếu phim này, khiến cô mặt đỏ tim đập, cả đời khó quên.
-------------
"Mẹ, mẹ rất vui ạ?" Hoan Hoan ngồi trong lòng Tiểu Trinh, nhìn mẹ một cách tò mò. "Lúc sáng con thấy bố trước khi đi làm có hôn mẹ!"
Trước đây bé chưa từng thấy biểu tình này của mẹ, mặt tươi cười, có vẻ đẹp không nói lên lời, mà khuôn mặt nghiêm khắc của bố cũng cười nhiều hơn, trở nên ôn hòa, dễ gần.
Mẹ vui, bé cũng vui, là vì bố phải không?
"Sao lại nhìn lén? Còn nữa…. không được nói lung tung!" Tiểu Trinh bị nói trúng có chút xấu hổ, không khỏi thầm oán Quan Trí Đàn. Anh cứ nghĩ thần không biết quỷ không hay, nhìn đi, bị con gái thấy rồi!
Tình cảm của hai người tiến triển rất nhanh, dưới sự chủ động của anh, họ dườn như một đôi vợ chồng mới cưới, ngọt ngào say lòng người, nhưng vẫn có chút khác biệt — anh chăm sóc cô, làm những việc khiến những người phụ nữ khác phải hâm mộ, rất nhiều, nhiều đến mức cô không thể hình dung được.
"Mẹ, bố nuôi muốn con làm hoa đồng cho mẹ nuôi, vậy khi nào con được làm hoa đồng cho bố mẹ?" Hoan Hoan phấn khởi hỏi. "Bố nói phải hỏi ý mẹ… Mẹ, bố nói vậy là sao ạ? Sao lại hỏi ý mẹ?"
Không có ý gì hết! Quan Trí Đàn, anh lại bảo con gái anh đến ép em!
"…..Việc người lớn, trẻ con đừng nhiều chuyện." Vì không trả lời được, cô đành phải nói cho có lệ.
"Hứ…. Đáng ghét!" Hoan Hoan chu miệng, nhíu mày oán giận, "Xem thường con là trẻ con!"
Tiểu Trinh không nói gì. Bảo Hoan Hoan đến ép cô, có vẻ Quan Trí Đàn cũng là cùng đường rồi. Họ vốn có tình cảm với nhau, nhưng ở giữa lại có hiểu lầm, sau khi hiểu lầm tiêu tan, xác nhận lại tình cảm của đối phương, lại nhanh chóng rơi vào sự cuồng nhiệt của tình yêu.
Cô rất thích cuộc sống hiện tại, nhưng Quan Trí Đàn thì không, bắt cô…. Khụ, chuyển vào phòng ngủ của anh, sau đó ầm ĩ đòi kết hôn, cầu hôn mấy lần, tặng cô rất nhiều trang sức châu báu quý giá, vì cô mà đặt nhẫn, mua hoa hồng, anh thậm chí quỳ một gối, nhưng cô không còn giống như năm mười chín tuổi mà cảm động lao vào một lần nữa.
"Được rồi, lần tới anh sẽ tìm một viên kim cương to hơn." Anh nửa đùa nửa thật, tự cho mình một cơ hội nữa.
Đương nhiên cả hai đều hiểu, vấn đề không phải ở kim cương, mà là vì cô còn băn khoăn, cho dù họ yêu nhau, cô vẫn tự ti, cảm thấy chính mình không xứng với anh, còn cả chuyện… Quan Hữu Đạt vẫn chưa chấp nhận cô.
"Được rồi, đi mua đồ ăn với mẹ nào, tối nay sẽ làm kim chi Hàn Quốc mà bố thích ăn nhé."
"Vâng ạ, con cũng muốn ăn! Mẹ, con cũng muốn ăn!" Hoan Hoan cũng ghét rau giống bố, nghe đến món rau duy nhất có thể chấp nhận được, lập tức vui vẻ nhảy lên. "Con muốn ăn rất nhiều, rất nhiều!"
"Được được được."
Tiểu Trinh đối với việc con gái nói nhiều thật sự không có cách. Quan Trí Đàn thường cười đau sốc hông nói, con gái và cô rất giống nhau, mơ mơ hồ hồ, gặp phải chuyện gì không hiểu thì lại cười ngây ngô, nhưng con gái nói nhiều hơn cô, líu ríu kon gừng, thường nói cả một đống khiến cô choáng váng đầu óc, cô lại phàn nàn những thói quen xấu của con giống hệt như anh!
Kính coong… Kính coong…
Đang chuẩn bị ra ngoài, chuông cửa vang lên, báo có khách.
Giống như những đôi tình nhân bìnhthường, ăn mặc đơn giản, anh chỉ mặc quần jean!
"Đó là vì chúng ta chưa từng cùng nhau đến những nơi như thế này." Anh thấp giọng nói, nhìn vẻ mặt cô, không nhắc đến khoảng thời gian khó khăn trước đây, chỉ nói về hiện tại và tương lai. "Đây là lần đầu tiên anh mời em xem phim, sau này còn có vô số lần nữa." Anh hứa, sự dịu dàng của anh không phải đóa phù dung sớm nở tối tàn.
Tiểu Trinh biết anh rất chân thành, anh nắm tay cô, không chịu buông, như sợ cô sẽ chạy trốn.
Không muốn làm hỏng không khí hiện tại, nên cô cũng không nhắc đến chuyện bố anh chưa chấp nhận cô — quên đi, bây giờ không cần phải nghĩ, họ sẽ xem phim, lần đầu hẹn hò, cô muốn toàn tâm toàn ý.
Đi vào trong phòng chiếu phim mờ ảo, cô thật sự không biết phim đang nói về cái gì, toàn bộ sự chú ý của cô đều bị Quan Trí Đàn hấp dẫn.
Mười ngón tay giao nhau, không biết từ khi nào đã trở thành môi giao môi, dưới ánh đèn yếu ớt, anh lại càng trở nên lớn mật.
"Này, gấp như vậy thì đi thuê phòng đi được không?" Người ngồi sau khó chịu đá vào ghế họ. "Chắn mất tầm mắt của tôi rồi!"
Họ phút chốc tách ra, lần hẹn hò ở rạp chiếu phim này, khiến cô mặt đỏ tim đập, cả đời khó quên.
-------------
"Mẹ, mẹ rất vui ạ?" Hoan Hoan ngồi trong lòng Tiểu Trinh, nhìn mẹ một cách tò mò. "Lúc sáng con thấy bố trước khi đi làm có hôn mẹ!"
Trước đây bé chưa từng thấy biểu tình này của mẹ, mặt tươi cười, có vẻ đẹp không nói lên lời, mà khuôn mặt nghiêm khắc của bố cũng cười nhiều hơn, trở nên ôn hòa, dễ gần.
Mẹ vui, bé cũng vui, là vì bố phải không?
"Sao lại nhìn lén? Còn nữa…. không được nói lung tung!" Tiểu Trinh bị nói trúng có chút xấu hổ, không khỏi thầm oán Quan Trí Đàn. Anh cứ nghĩ thần không biết quỷ không hay, nhìn đi, bị con gái thấy rồi!
Tình cảm của hai người tiến triển rất nhanh, dưới sự chủ động của anh, họ dườn như một đôi vợ chồng mới cưới, ngọt ngào say lòng người, nhưng vẫn có chút khác biệt — anh chăm sóc cô, làm những việc khiến những người phụ nữ khác phải hâm mộ, rất nhiều, nhiều đến mức cô không thể hình dung được.
"Mẹ, bố nuôi muốn con làm hoa đồng cho mẹ nuôi, vậy khi nào con được làm hoa đồng cho bố mẹ?" Hoan Hoan phấn khởi hỏi. "Bố nói phải hỏi ý mẹ… Mẹ, bố nói vậy là sao ạ? Sao lại hỏi ý mẹ?"
Không có ý gì hết! Quan Trí Đàn, anh lại bảo con gái anh đến ép em!
"…..Việc người lớn, trẻ con đừng nhiều chuyện." Vì không trả lời được, cô đành phải nói cho có lệ.
"Hứ…. Đáng ghét!" Hoan Hoan chu miệng, nhíu mày oán giận, "Xem thường con là trẻ con!"
Tiểu Trinh không nói gì. Bảo Hoan Hoan đến ép cô, có vẻ Quan Trí Đàn cũng là cùng đường rồi. Họ vốn có tình cảm với nhau, nhưng ở giữa lại có hiểu lầm, sau khi hiểu lầm tiêu tan, xác nhận lại tình cảm của đối phương, lại nhanh chóng rơi vào sự cuồng nhiệt của tình yêu.
Cô rất thích cuộc sống hiện tại, nhưng Quan Trí Đàn thì không, bắt cô…. Khụ, chuyển vào phòng ngủ của anh, sau đó ầm ĩ đòi kết hôn, cầu hôn mấy lần, tặng cô rất nhiều trang sức châu báu quý giá, vì cô mà đặt nhẫn, mua hoa hồng, anh thậm chí quỳ một gối, nhưng cô không còn giống như năm mười chín tuổi mà cảm động lao vào một lần nữa.
"Được rồi, lần tới anh sẽ tìm một viên kim cương to hơn." Anh nửa đùa nửa thật, tự cho mình một cơ hội nữa.
Đương nhiên cả hai đều hiểu, vấn đề không phải ở kim cương, mà là vì cô còn băn khoăn, cho dù họ yêu nhau, cô vẫn tự ti, cảm thấy chính mình không xứng với anh, còn cả chuyện… Quan Hữu Đạt vẫn chưa chấp nhận cô.
"Được rồi, đi mua đồ ăn với mẹ nào, tối nay sẽ làm kim chi Hàn Quốc mà bố thích ăn nhé."
"Vâng ạ, con cũng muốn ăn! Mẹ, con cũng muốn ăn!" Hoan Hoan cũng ghét rau giống bố, nghe đến món rau duy nhất có thể chấp nhận được, lập tức vui vẻ nhảy lên. "Con muốn ăn rất nhiều, rất nhiều!"
"Được được được."
Tiểu Trinh đối với việc con gái nói nhiều thật sự không có cách. Quan Trí Đàn thường cười đau sốc hông nói, con gái và cô rất giống nhau, mơ mơ hồ hồ, gặp phải chuyện gì không hiểu thì lại cười ngây ngô, nhưng con gái nói nhiều hơn cô, líu ríu kon gừng, thường nói cả một đống khiến cô choáng váng đầu óc, cô lại phàn nàn những thói quen xấu của con giống hệt như anh!
Kính coong… Kính coong…
Đang chuẩn bị ra ngoài, chuông cửa vang lên, báo có khách.
/42
|