Trong bang hội có fan CP Dương Trầm mà bọn họ cũng rất thích đẩy thuyền.
Lúc trước, Khương Tiêu cố ý sắp xếp để bọn họ mang theo người mới này đi đánh phó bản là muốn từ từ tẩy não ông, dời lực chú ý của ông khỏi CP Liệt Nguyệt. Bây giờ đúng là đã dời đi, kết quả người ta vừa quay đầu đã trở thành fan CP Tinh Nguyệt mất rồi.
Anh nhàn nhạt nói: “Tôi chưa từng hỏi.”
Việt Thế Trung cố gắng phân biệt nhưng vẫn không nghe ra được có gì sai sai từ trong giọng điệu này, liền không ngừng cố gắng: “Vậy cậu và Nguyệt thần từng được xếp trận với nhau chưa? Người nọ có phải là một người rất tốt hay không?”
Khương Tiêu nhẫn nhịn nỗi kích động muốn đi đánh Nguyệt Trầm một trận, tận lực nói một cách khách quan: “Ừm, nhân cách không tồi, tính khí cũng tốt.”
Việt Thế Trung nói: “Tôi cũng thấy vậy nữa, cho nên cậu xem cậu ấy và Tinh thần có phải là rất xứng đôi hay không?”
“…” Khương Tiêu đáp, “Tôi không phải fan CP, không có cảm giác gì đối với chuyện này cả.”
Việt Thế Trung “ồ” một tiếng, nghĩ thầm Khương Tiêu không phản bác là xứng hay không xứng, cũng không có gì bất mãn đối với Nguyệt Trầm, vậy nó thật sự không thèm để ý đến ai xứng đôi với Nhiên Nhiên, hay không xem một người hâm mộ là chuyện gì to tát, hay là vì gia đình dạy dỗ tốt nên không thể nói xấu sau lưng người khác đây?
Khương Tiêu bên kia lại không muốn tiếp tục đề tài này nữa, hỏi: “Không phải có chuyện muốn hỏi sao?”
Việt Thế Trung nói: “Há, đúng rồi.”
Ông tạm thời ém cơn nghi ngờ của mình xuống, sớm đã chuẩn bị tốt vấn đề muốn thỉnh giáo bang chủ, thấy bang chủ nghiêm túc giải đáp cho ông, nhớ lại mấy lần tiếp xúc trước đó, ông cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất không tồi, hơn nữa lớn lên rất hoàn hảo, chỉ tiếc nó là một Alpha.
Khương Tiêu kiên trì giảng giải xong, hỏi: “Có muốn tôi thử với bạn một chút hay không?”
“Không cần không cần, tôi đi nghiên cứu trước một chút đây, bang chủ cậu chơi đi,” Việt Thế Trung biết cân lượng của mình là bao nhiêu, không muốn lãng phí thời gian của người ta nữa, trước khi rời đi lại nhìn anh một cái, không nhịn được nói, “Bang chủ, cậu là người rất tốt.”
Vậy chú cho con con trai của chú đi.
Khương Tiêu uốn lưỡi trong miệng một vòng, đáp: “Không thành vấn đề, nếu không hiểu chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi tôi hết.”
Anh nhìn theo cha vợ rời khỏi phòng, trầm mặc vài giây, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Nguyệt Trầm.
Khương Tiêu: Cậu thích kiểu người gì?
Nguyệt Trầm trả lời cực nhanh:???
Khương Tiêu: Bạn tôi là fan của cậu, tò mò.
Nguyệt Trầm: [cười khóc]
Khương Tiêu: Nói, tôi xem một chút coi có thích hợp để giới thiệu cho cậu hay không thôi.
Nguyệt Trầm: … Bản thân tôi?
Khương Tiêu: Ừ.
Nguyệt Trầm: Hôm nay có phải cậu đã bị chuyện gì kích thích hay không thế?
Khương Tiêu: Ừ.
Nguyệt Trầm: Ai có thể kích thích đến cậu?
Cha vợ của tôi.
Tôi còn chưa thò một chân vào mà người ta đã muốn tác hợp cho cậu và Việt Nhiên rồi.
Khương Tiêu bất đắc dĩ nghĩ ở trong lòng, kết thúc đoạn đối thoại có chút động kinh này, cuối cùng chỉ nói một câu: Đừng ế hoài nữa, fan của cậu cũng thấy đau lòng hết rồi kìa.
Nguyệt Trầm: [cười khóc][cười khóc][cười khóc]
Hắn đã hiểu ra rồi, đại khái là người bạn kia không biết làm gì mà lại bức điên Liệt thần luôn luôn bình tĩnh rồi. Hắn thậm chí lại có một fan lợi hại như thế, cuộc sống thật đáng giá.
Hắn thấy Liệt Phong không đáp lời nữa liền chủ động gửi tin nhắn qua, nhưng là một chuyện khác: Chuyện cậu nói lần trước tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ nhập bọn, Mặc Dương và A Bạch bên đó thì sao?
Khương Tiêu: Mặc Dương cũng nhập bọn, A Bạch bên kia còn chưa hỏi nữa.
Nguyệt Trầm: Năm nay cậu ấy năm hai đại học phải không.
Khương Tiêu: Ừ.
Nguyệt Trầm: Giao cho tôi đi, tôi đi hỏi cho.
Khương Tiêu: Ừ.
Nguyệt Trầm: Cậu có hứng thú với Tiểu Tinh Diệt hả?
Khương Tiêu: Em ấy thì cứ giao cho tôi, cậu không cần phải để ý đến đâu.
Nguyệt Trầm: Được.
Hai người dăm ba câu nói xong, Khương Tiêu liền rời khỏi đấu trường, đồng thời đổi tới YY, đi vào căn phòng Việt Nhiên đang ở, bên tai chỉ nghe thấy Năm Xưa đang nói: “Học trưởng, các anh từng đánh boss thế giới chưa?”
Không Cách nói: “Chưa.”
Boss thế giới cần không ít người đánh, hơn nữa còn phải phòng ngừa trong lúc gần được đánh thắng thì bị người khác cướp đi nữa nên từ trước đến giờ thứ này toàn được các bang phái lớn sở hữu thôi, loại bang hội nhàn nhã giải trí như bọn họ đây cơ bản không cần nghĩ tới.
Năm Xưa ước ao nói: “Muốn đánh một lần ghê nha.”
Tâm Tự Thành Tro nói: “Vậy tìm người hợp tác đi, một mình chúng ta khẳng định không được đâu.”
Donut nói: “Chúng ta có đại thần lại có cao thủ chỉ huy, có tư cách nói chuyện hợp tác chứ nhỉ?”
Tâm Tự Thành Tro ngẩn ra: “Cũng đúng, để anh đi hỏi thử ý kiến của bang… phó bang chủ.”
Không Cách kêu lên: “Thêm máu đi, anh sắp chết rồi kìa!”
Lực chú ý của mấy người nhất thời đã quay trở lại, bắt đầu nghiêm túc đánh phó bản.
Khương Tiêu lẳng lặng nghe, chờ bọn họ đánh boss sờ quái xong, lúc này mới trò chuyện riêng với tiểu hồn sư của mình.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Em sẽ trở về khu cũ để lập tài khoản chứ?
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Không trở về.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Ừm.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Sao vậy?
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Tùy tiện hỏi một chút thôi.
Anh chỉ nghe nói bọn họ nhắc đến boss thế giới, nghĩ rằng nó sẽ thả ra vật liệu cũng rất hiếm.
Anh không đánh boss thế giới ở khu mới vì tài khoản ở khu cũ cái gì cũng có hết, thiếu đồ cũng sẽ trở về khu cũ đánh, không cần tích góp vật liệu cho khu mới, nhưng tài khoản của tiểu hồn sư nhà anh lại không có, cho nên phải đánh một trận mới được.
Đúng rồi, còn có là một chuyện quan trọng hơn nữa.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Mấy ngày nay anh sẽ livestream, em theo anh đi đánh trận đi.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Anh muốn livestream?
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Ừm, tuy anh và A Bạch khá tự do, nhưng trên hợp đồng cũng có thời gian tối thiểu, nhưng cũng ít lắm, anh muốn phát một hơi cho rồi.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Anh chuẩn bị live ở đâu?
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Ra quán net ngoài trường, chọn một căn phòng nhỏ.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Ha.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Em đi với anh không?
Việt Nhiên không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
Giỡn à, chỉ mới ăn xoài dầm thôi mà tên hay gieo vạ này cũng có thể nghĩ ra được biện pháp thả thính cậu, nếu đi tới phòng riêng cùng nhau, đóng cửa một cái, cô nam quả nam… không gặp sự cố mới là lạ đó.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Quán net cà phê, tầng ba cũng là khu không hút thuốc, không có một chút mùi thuốc lá đâu, rất sạch sẽ. Nơi đó một nửa là phòng riêng, gần một nửa còn lại toàn là sách thôi, có thể tùy tiện đọc, ông chủ còn nuôi hai con mèo Ragdoll nữa.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Không.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Lý do.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Tôi không muốn đi ra ngoài với anh vào buổi tối, tránh để người khác hiểu lầm.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Anh có thể qua bên kia trước rồi tìm một phòng riêng đàng hoàng chờ em mà.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Không.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Em đã đồng ý là sẽ không tránh anh nữa mà.
Việt Nhiên theo bản năng muốn nói huấn luyện quân sự mệt quá, không muốn động đậy gì nữa hết, nhưng vừa gõ hai chữ, cậu đột nhiên nghĩ đến Khương Tiêu sẽ nói là anh sẽ gọi xe đến đón cậu, sau đó đề tài sẽ bị vòng trở lại ngay.
Cậu rơi vào giãy giụa, chưa kịp nghĩ kỹ đối sách, chỉ nghe thấy tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên —— Khương Tiêu trực tiếp gọi tới.
Cậu vội vàng chạy tới ban công, lúc này mới nhấn nút nhận.
Ngay tức khắc, cậu nghe thấy bên kia truyền tới một giọng nói trầm thấp, còn mơ hồ mang theo một chút đáng thương nữa: “Nhiên Nhiên.”
Da đầu của Việt Nhiên tê rần.
Không biết xấu hổ, lại làm đến cỡ này ha!
Lúc này Khương Tiêu cũng đang ở trên ban công.
Anh nhìn về phía ký túc xá của Việt Nhiên, nói: “Anh chỉ live hai tiếng thôi, bảy giờ ra ngoài, chín giờ là có thể trở về ngay.”
Việt Nhiên nói: “Tôi cũng có thể chơi với anh ở ký túc xá cơ mà.”
Khương Tiêu nói: “Không giống nhau, anh không nhìn thấy em.”
Việt Nhiên: “…”
Khương Tiêu nói: “Một ngày hai mươi bốn tiếng, chỉ cho anh hai giờ thôi, được không?”
Việt Nhiên cuối cùng không thể vượt qua tấn công của tên gieo vạ này, mơ mơ màng màng đồng ý, mãi đến hai phút sau khi tắt truyền tin thì mới thấy hối hận, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, cậu chỉ có thể kiên trì đến đúng hẹn thôi.
Vì vậy hôm sau sau khi huấn luyện kết thúc, cậu ăn cơm tối trong ký túc xá xong một lúc rồi đi xuống lầu để ra ngoài.
Câu ‘sợ bị hiểu lầm’ hôm qua kia đương nhiên chỉ là một câu nói tu từ mà thôi.
Hai người tụ lại với nhau ở quảng trường nhỏ, sau đó cùng nhau ra khỏi cửa trường, đến quán net cà phê được hoan nghênh nhất rồi chọn một phòng riêng dành cho tình nhân.
Tâm tình của Việt Nhiên khá phức tạp.
Sống đến bây giờ, cậu rốt cuộc cũng có thể hưởng thụ một lần tiêu tiền mà có liên quan đến hai chữ ‘tình nhân’.
Hai người lên tới tầng thứ ba, nhanh chóng tìm được phòng riêng.
Việt Nhiên đơn giản liếc mắt đánh giá một cái, ghế sô pha hai người, phía trước là máy tính song song, không gian rất đủ, bên cạnh còn bày cây xanh, quả thực rất sạch sẽ.
Du hiệp đã hot sáu năm liền, trong máy tính của quán net đã tải xuống sẵn cho khách từ lâu rồi.
Bọn họ liền đăng nhập vào tài khoản và tiến vào game. Khương Tiêu đăng nhập vào tài khoản phụ cũng với ID Liệt Phong kia, click tổ đội với Việt Nhiên sau đó mở live.
Sau năm phút, khán giả trong phòng trực tiếp đột phá một triệu, cũng đang tiếp tục tăng lên.
Những người ái mộ kích động đến mức gào gào kêu to.
“A a a chồng tui live rồi nè!!!”
“Cao hứng sắp điên rồi, tôi cho rằng phải mấy tháng nữa anh ấy mới phát tiếp, không nghĩ tới khoảng cách lại ngắn như vậy!”
“Đúng vậy, hạnh phúc quạ!”
“Gần đây nam thần rất tích cực nha, có phải là gặp được chuyện gì cao hứng hay không nè?”
Khương Tiêu đang xem đạn mạc đang bình luận như điên cuồng, vừa vặn nhìn thấy câu này nên mở mic nói: “Là có một chuyện cao hứng.”
Định mệnh, Liệt thần dĩ nhiên sẽ trả lời đạn mạc, trăm năm khó gặp một lần đó!
Những người hâm mộ lần thứ hai phấn khởi lên, dồn dập hỏi anh tại sao lại cao hứng vậy, còn có người thừa dịp tâm tình của anh đang tốt nên bắt đầu hỏi những thứ khác nữa. Nhưng hỏi một đống lớn mà Liệt thần cũng không trả lời lại.
Việt Nhiên thấy thế thở ra một hơi, lườm anh một cái để nhắc nhở.
Khương Tiêu xoa xoa đầu của cậu, đổi lại ngữ khí: “Đánh ngẫu nhiên đi.”
Việt Nhiên gửi đi một chữ “ừm” trong kênh đội ngũ.
Khương Tiêu liền chọn mode xong, click chuẩn bị, sau khi tiến vào liền nhìn bản đồ, nói: “Tiểu Tinh Diệt, đến chỗ của anh đi.”
Việt Nhiên không có ý kiến, vừa để ý tới động tĩnh xung quanh vừa chạy tới tập hợp dựa theo tọa độ anh gửi qua.
Ván này vận may của bọn họ không quá tốt, đối thủ là tổ đội năm người, cũng có thể là tỷ lệ thắng của bọn họ quá cao, hệ thống liền tăng thêm độ khó cho bọn họ.
Đối phó với cục diện này, biện pháp tốt nhất chính là tìm cơ hội giết đối thủ khi người ta còn chưa tập hợp lại với nhau.
Việt Nhiên chạy đến chỗ tập hợp, thấy Khương Tiêu bên này đang đánh với hai người nên cậu quyết định thật nhanh triệu hoán Hồn Thú Tuyết ra đóng băng một tên, dùng tốc độ tay bạo giết người với Khương Tiêu.
Khương Tiêu khen: “Đẹp đẽ.”
Những người hâm mộ nghe thấy giọng điệu này mang theo một tia nhẹ nhàng, lại bình luận như điên cuồng.
“Hôm nay tâm tình của nam thần quả thực rất tốt nha!”
“Rốt cuộc là chuyện tốt đẹp gì thế, lẽ nào thoát ế rồi?”
“Đằng trước cút ngay, đừng dọa người ta nhé!”
“Fan CP muốn hỏi có phải là thành với Nguyệt thần rồi không vậy?”
“Fan CP cũng cút ngay, anh ấy đang xếp đội với Tinh thần đó, muốn thoát ế cũng là thoát với Tinh thần đi nhỉ?”
“Nói bậy, anh ấy và Tinh thần căn bản không quen nhau, đây chỉ là bởi vì gần đây Tinh thần mới trở về cho nên mới thỉnh thoảng tán gẫu vài câu thôi.”
Khương Tiêu không xem đạn mạc, chuyên tâm cứu lại ván này, tiếp tục đánh trận với tiểu hồn sư của mình.
Những người hâm mộ thảo luận chẳng ra kết quả gì nên lại chuyên tâm xem livestream. Tuy rằng Liệt thần không trả lời đạn mạc, nhưng để chỉ huy, anh vẫn mở mic nhiều lần, bọn họ nghe được mà hết sức thỏa mãn.
Hai tiếng nhanh chóng trôi qua, Khương Tiêu nói một câu ngày mai sẽ live vào giờ này xong liền tắt live trong tiếng gào thét của fan.
Việt Nhiên vốn tưởng rằng tên gieo vạ này sẽ thả thính mình, kết quả cả quá trình Khương Tiêu cũng đặc biệt quy củ, cậu hoàn toàn không cảm thấy khó chịu. Cậu đi băng băng về ký túc xá, ngày thứ hai lại đánh trận tiếp với Khương Tiêu.
Buổi tối ngày thứ ba Khương Tiêu có môn tự chọn nên không live, ngày thứ tư mới phát, cũng live liên tục ba ngày lièn, mỗi ngày đều sẽ xếp đội với Việt Nhiên.
Ngày livestream, anh tranh thủ liếc mắt nhìn diễn đàn, phát hiện bên trên có thêm mấy bài viết.
——(Liệt Tinh) clip nhiều đường, toàn cho tui ăn cẩu lương thôi
——[Liệt Tinh hướng] ba năm bảo vệ, đơm hoa kết trái
—— A a a đột nhiên tui cảm thấy Liệt Tinh cũng rất xứng đôi nha, muốn bò tường quạ!
—— Từ hôm nay trở đi, tôi là fan CP Liệt Tinh.
Rất tốt, anh hài lòng tắt diễn đàn.
Kiên nhẫn livestream mấy ngày, trên diễn đàn rốt cuộc có tổ hợp CP [Liệt Tinh] rồi.
Lúc trước, Khương Tiêu cố ý sắp xếp để bọn họ mang theo người mới này đi đánh phó bản là muốn từ từ tẩy não ông, dời lực chú ý của ông khỏi CP Liệt Nguyệt. Bây giờ đúng là đã dời đi, kết quả người ta vừa quay đầu đã trở thành fan CP Tinh Nguyệt mất rồi.
Anh nhàn nhạt nói: “Tôi chưa từng hỏi.”
Việt Thế Trung cố gắng phân biệt nhưng vẫn không nghe ra được có gì sai sai từ trong giọng điệu này, liền không ngừng cố gắng: “Vậy cậu và Nguyệt thần từng được xếp trận với nhau chưa? Người nọ có phải là một người rất tốt hay không?”
Khương Tiêu nhẫn nhịn nỗi kích động muốn đi đánh Nguyệt Trầm một trận, tận lực nói một cách khách quan: “Ừm, nhân cách không tồi, tính khí cũng tốt.”
Việt Thế Trung nói: “Tôi cũng thấy vậy nữa, cho nên cậu xem cậu ấy và Tinh thần có phải là rất xứng đôi hay không?”
“…” Khương Tiêu đáp, “Tôi không phải fan CP, không có cảm giác gì đối với chuyện này cả.”
Việt Thế Trung “ồ” một tiếng, nghĩ thầm Khương Tiêu không phản bác là xứng hay không xứng, cũng không có gì bất mãn đối với Nguyệt Trầm, vậy nó thật sự không thèm để ý đến ai xứng đôi với Nhiên Nhiên, hay không xem một người hâm mộ là chuyện gì to tát, hay là vì gia đình dạy dỗ tốt nên không thể nói xấu sau lưng người khác đây?
Khương Tiêu bên kia lại không muốn tiếp tục đề tài này nữa, hỏi: “Không phải có chuyện muốn hỏi sao?”
Việt Thế Trung nói: “Há, đúng rồi.”
Ông tạm thời ém cơn nghi ngờ của mình xuống, sớm đã chuẩn bị tốt vấn đề muốn thỉnh giáo bang chủ, thấy bang chủ nghiêm túc giải đáp cho ông, nhớ lại mấy lần tiếp xúc trước đó, ông cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất không tồi, hơn nữa lớn lên rất hoàn hảo, chỉ tiếc nó là một Alpha.
Khương Tiêu kiên trì giảng giải xong, hỏi: “Có muốn tôi thử với bạn một chút hay không?”
“Không cần không cần, tôi đi nghiên cứu trước một chút đây, bang chủ cậu chơi đi,” Việt Thế Trung biết cân lượng của mình là bao nhiêu, không muốn lãng phí thời gian của người ta nữa, trước khi rời đi lại nhìn anh một cái, không nhịn được nói, “Bang chủ, cậu là người rất tốt.”
Vậy chú cho con con trai của chú đi.
Khương Tiêu uốn lưỡi trong miệng một vòng, đáp: “Không thành vấn đề, nếu không hiểu chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi tôi hết.”
Anh nhìn theo cha vợ rời khỏi phòng, trầm mặc vài giây, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Nguyệt Trầm.
Khương Tiêu: Cậu thích kiểu người gì?
Nguyệt Trầm trả lời cực nhanh:???
Khương Tiêu: Bạn tôi là fan của cậu, tò mò.
Nguyệt Trầm: [cười khóc]
Khương Tiêu: Nói, tôi xem một chút coi có thích hợp để giới thiệu cho cậu hay không thôi.
Nguyệt Trầm: … Bản thân tôi?
Khương Tiêu: Ừ.
Nguyệt Trầm: Hôm nay có phải cậu đã bị chuyện gì kích thích hay không thế?
Khương Tiêu: Ừ.
Nguyệt Trầm: Ai có thể kích thích đến cậu?
Cha vợ của tôi.
Tôi còn chưa thò một chân vào mà người ta đã muốn tác hợp cho cậu và Việt Nhiên rồi.
Khương Tiêu bất đắc dĩ nghĩ ở trong lòng, kết thúc đoạn đối thoại có chút động kinh này, cuối cùng chỉ nói một câu: Đừng ế hoài nữa, fan của cậu cũng thấy đau lòng hết rồi kìa.
Nguyệt Trầm: [cười khóc][cười khóc][cười khóc]
Hắn đã hiểu ra rồi, đại khái là người bạn kia không biết làm gì mà lại bức điên Liệt thần luôn luôn bình tĩnh rồi. Hắn thậm chí lại có một fan lợi hại như thế, cuộc sống thật đáng giá.
Hắn thấy Liệt Phong không đáp lời nữa liền chủ động gửi tin nhắn qua, nhưng là một chuyện khác: Chuyện cậu nói lần trước tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ nhập bọn, Mặc Dương và A Bạch bên đó thì sao?
Khương Tiêu: Mặc Dương cũng nhập bọn, A Bạch bên kia còn chưa hỏi nữa.
Nguyệt Trầm: Năm nay cậu ấy năm hai đại học phải không.
Khương Tiêu: Ừ.
Nguyệt Trầm: Giao cho tôi đi, tôi đi hỏi cho.
Khương Tiêu: Ừ.
Nguyệt Trầm: Cậu có hứng thú với Tiểu Tinh Diệt hả?
Khương Tiêu: Em ấy thì cứ giao cho tôi, cậu không cần phải để ý đến đâu.
Nguyệt Trầm: Được.
Hai người dăm ba câu nói xong, Khương Tiêu liền rời khỏi đấu trường, đồng thời đổi tới YY, đi vào căn phòng Việt Nhiên đang ở, bên tai chỉ nghe thấy Năm Xưa đang nói: “Học trưởng, các anh từng đánh boss thế giới chưa?”
Không Cách nói: “Chưa.”
Boss thế giới cần không ít người đánh, hơn nữa còn phải phòng ngừa trong lúc gần được đánh thắng thì bị người khác cướp đi nữa nên từ trước đến giờ thứ này toàn được các bang phái lớn sở hữu thôi, loại bang hội nhàn nhã giải trí như bọn họ đây cơ bản không cần nghĩ tới.
Năm Xưa ước ao nói: “Muốn đánh một lần ghê nha.”
Tâm Tự Thành Tro nói: “Vậy tìm người hợp tác đi, một mình chúng ta khẳng định không được đâu.”
Donut nói: “Chúng ta có đại thần lại có cao thủ chỉ huy, có tư cách nói chuyện hợp tác chứ nhỉ?”
Tâm Tự Thành Tro ngẩn ra: “Cũng đúng, để anh đi hỏi thử ý kiến của bang… phó bang chủ.”
Không Cách kêu lên: “Thêm máu đi, anh sắp chết rồi kìa!”
Lực chú ý của mấy người nhất thời đã quay trở lại, bắt đầu nghiêm túc đánh phó bản.
Khương Tiêu lẳng lặng nghe, chờ bọn họ đánh boss sờ quái xong, lúc này mới trò chuyện riêng với tiểu hồn sư của mình.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Em sẽ trở về khu cũ để lập tài khoản chứ?
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Không trở về.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Ừm.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Sao vậy?
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Tùy tiện hỏi một chút thôi.
Anh chỉ nghe nói bọn họ nhắc đến boss thế giới, nghĩ rằng nó sẽ thả ra vật liệu cũng rất hiếm.
Anh không đánh boss thế giới ở khu mới vì tài khoản ở khu cũ cái gì cũng có hết, thiếu đồ cũng sẽ trở về khu cũ đánh, không cần tích góp vật liệu cho khu mới, nhưng tài khoản của tiểu hồn sư nhà anh lại không có, cho nên phải đánh một trận mới được.
Đúng rồi, còn có là một chuyện quan trọng hơn nữa.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Mấy ngày nay anh sẽ livestream, em theo anh đi đánh trận đi.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Anh muốn livestream?
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Ừm, tuy anh và A Bạch khá tự do, nhưng trên hợp đồng cũng có thời gian tối thiểu, nhưng cũng ít lắm, anh muốn phát một hơi cho rồi.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Anh chuẩn bị live ở đâu?
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Ra quán net ngoài trường, chọn một căn phòng nhỏ.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Ha.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Em đi với anh không?
Việt Nhiên không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
Giỡn à, chỉ mới ăn xoài dầm thôi mà tên hay gieo vạ này cũng có thể nghĩ ra được biện pháp thả thính cậu, nếu đi tới phòng riêng cùng nhau, đóng cửa một cái, cô nam quả nam… không gặp sự cố mới là lạ đó.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Quán net cà phê, tầng ba cũng là khu không hút thuốc, không có một chút mùi thuốc lá đâu, rất sạch sẽ. Nơi đó một nửa là phòng riêng, gần một nửa còn lại toàn là sách thôi, có thể tùy tiện đọc, ông chủ còn nuôi hai con mèo Ragdoll nữa.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Không.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Lý do.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Tôi không muốn đi ra ngoài với anh vào buổi tối, tránh để người khác hiểu lầm.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Anh có thể qua bên kia trước rồi tìm một phòng riêng đàng hoàng chờ em mà.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Không.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Em đã đồng ý là sẽ không tránh anh nữa mà.
Việt Nhiên theo bản năng muốn nói huấn luyện quân sự mệt quá, không muốn động đậy gì nữa hết, nhưng vừa gõ hai chữ, cậu đột nhiên nghĩ đến Khương Tiêu sẽ nói là anh sẽ gọi xe đến đón cậu, sau đó đề tài sẽ bị vòng trở lại ngay.
Cậu rơi vào giãy giụa, chưa kịp nghĩ kỹ đối sách, chỉ nghe thấy tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên —— Khương Tiêu trực tiếp gọi tới.
Cậu vội vàng chạy tới ban công, lúc này mới nhấn nút nhận.
Ngay tức khắc, cậu nghe thấy bên kia truyền tới một giọng nói trầm thấp, còn mơ hồ mang theo một chút đáng thương nữa: “Nhiên Nhiên.”
Da đầu của Việt Nhiên tê rần.
Không biết xấu hổ, lại làm đến cỡ này ha!
Lúc này Khương Tiêu cũng đang ở trên ban công.
Anh nhìn về phía ký túc xá của Việt Nhiên, nói: “Anh chỉ live hai tiếng thôi, bảy giờ ra ngoài, chín giờ là có thể trở về ngay.”
Việt Nhiên nói: “Tôi cũng có thể chơi với anh ở ký túc xá cơ mà.”
Khương Tiêu nói: “Không giống nhau, anh không nhìn thấy em.”
Việt Nhiên: “…”
Khương Tiêu nói: “Một ngày hai mươi bốn tiếng, chỉ cho anh hai giờ thôi, được không?”
Việt Nhiên cuối cùng không thể vượt qua tấn công của tên gieo vạ này, mơ mơ màng màng đồng ý, mãi đến hai phút sau khi tắt truyền tin thì mới thấy hối hận, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, cậu chỉ có thể kiên trì đến đúng hẹn thôi.
Vì vậy hôm sau sau khi huấn luyện kết thúc, cậu ăn cơm tối trong ký túc xá xong một lúc rồi đi xuống lầu để ra ngoài.
Câu ‘sợ bị hiểu lầm’ hôm qua kia đương nhiên chỉ là một câu nói tu từ mà thôi.
Hai người tụ lại với nhau ở quảng trường nhỏ, sau đó cùng nhau ra khỏi cửa trường, đến quán net cà phê được hoan nghênh nhất rồi chọn một phòng riêng dành cho tình nhân.
Tâm tình của Việt Nhiên khá phức tạp.
Sống đến bây giờ, cậu rốt cuộc cũng có thể hưởng thụ một lần tiêu tiền mà có liên quan đến hai chữ ‘tình nhân’.
Hai người lên tới tầng thứ ba, nhanh chóng tìm được phòng riêng.
Việt Nhiên đơn giản liếc mắt đánh giá một cái, ghế sô pha hai người, phía trước là máy tính song song, không gian rất đủ, bên cạnh còn bày cây xanh, quả thực rất sạch sẽ.
Du hiệp đã hot sáu năm liền, trong máy tính của quán net đã tải xuống sẵn cho khách từ lâu rồi.
Bọn họ liền đăng nhập vào tài khoản và tiến vào game. Khương Tiêu đăng nhập vào tài khoản phụ cũng với ID Liệt Phong kia, click tổ đội với Việt Nhiên sau đó mở live.
Sau năm phút, khán giả trong phòng trực tiếp đột phá một triệu, cũng đang tiếp tục tăng lên.
Những người ái mộ kích động đến mức gào gào kêu to.
“A a a chồng tui live rồi nè!!!”
“Cao hứng sắp điên rồi, tôi cho rằng phải mấy tháng nữa anh ấy mới phát tiếp, không nghĩ tới khoảng cách lại ngắn như vậy!”
“Đúng vậy, hạnh phúc quạ!”
“Gần đây nam thần rất tích cực nha, có phải là gặp được chuyện gì cao hứng hay không nè?”
Khương Tiêu đang xem đạn mạc đang bình luận như điên cuồng, vừa vặn nhìn thấy câu này nên mở mic nói: “Là có một chuyện cao hứng.”
Định mệnh, Liệt thần dĩ nhiên sẽ trả lời đạn mạc, trăm năm khó gặp một lần đó!
Những người hâm mộ lần thứ hai phấn khởi lên, dồn dập hỏi anh tại sao lại cao hứng vậy, còn có người thừa dịp tâm tình của anh đang tốt nên bắt đầu hỏi những thứ khác nữa. Nhưng hỏi một đống lớn mà Liệt thần cũng không trả lời lại.
Việt Nhiên thấy thế thở ra một hơi, lườm anh một cái để nhắc nhở.
Khương Tiêu xoa xoa đầu của cậu, đổi lại ngữ khí: “Đánh ngẫu nhiên đi.”
Việt Nhiên gửi đi một chữ “ừm” trong kênh đội ngũ.
Khương Tiêu liền chọn mode xong, click chuẩn bị, sau khi tiến vào liền nhìn bản đồ, nói: “Tiểu Tinh Diệt, đến chỗ của anh đi.”
Việt Nhiên không có ý kiến, vừa để ý tới động tĩnh xung quanh vừa chạy tới tập hợp dựa theo tọa độ anh gửi qua.
Ván này vận may của bọn họ không quá tốt, đối thủ là tổ đội năm người, cũng có thể là tỷ lệ thắng của bọn họ quá cao, hệ thống liền tăng thêm độ khó cho bọn họ.
Đối phó với cục diện này, biện pháp tốt nhất chính là tìm cơ hội giết đối thủ khi người ta còn chưa tập hợp lại với nhau.
Việt Nhiên chạy đến chỗ tập hợp, thấy Khương Tiêu bên này đang đánh với hai người nên cậu quyết định thật nhanh triệu hoán Hồn Thú Tuyết ra đóng băng một tên, dùng tốc độ tay bạo giết người với Khương Tiêu.
Khương Tiêu khen: “Đẹp đẽ.”
Những người hâm mộ nghe thấy giọng điệu này mang theo một tia nhẹ nhàng, lại bình luận như điên cuồng.
“Hôm nay tâm tình của nam thần quả thực rất tốt nha!”
“Rốt cuộc là chuyện tốt đẹp gì thế, lẽ nào thoát ế rồi?”
“Đằng trước cút ngay, đừng dọa người ta nhé!”
“Fan CP muốn hỏi có phải là thành với Nguyệt thần rồi không vậy?”
“Fan CP cũng cút ngay, anh ấy đang xếp đội với Tinh thần đó, muốn thoát ế cũng là thoát với Tinh thần đi nhỉ?”
“Nói bậy, anh ấy và Tinh thần căn bản không quen nhau, đây chỉ là bởi vì gần đây Tinh thần mới trở về cho nên mới thỉnh thoảng tán gẫu vài câu thôi.”
Khương Tiêu không xem đạn mạc, chuyên tâm cứu lại ván này, tiếp tục đánh trận với tiểu hồn sư của mình.
Những người hâm mộ thảo luận chẳng ra kết quả gì nên lại chuyên tâm xem livestream. Tuy rằng Liệt thần không trả lời đạn mạc, nhưng để chỉ huy, anh vẫn mở mic nhiều lần, bọn họ nghe được mà hết sức thỏa mãn.
Hai tiếng nhanh chóng trôi qua, Khương Tiêu nói một câu ngày mai sẽ live vào giờ này xong liền tắt live trong tiếng gào thét của fan.
Việt Nhiên vốn tưởng rằng tên gieo vạ này sẽ thả thính mình, kết quả cả quá trình Khương Tiêu cũng đặc biệt quy củ, cậu hoàn toàn không cảm thấy khó chịu. Cậu đi băng băng về ký túc xá, ngày thứ hai lại đánh trận tiếp với Khương Tiêu.
Buổi tối ngày thứ ba Khương Tiêu có môn tự chọn nên không live, ngày thứ tư mới phát, cũng live liên tục ba ngày lièn, mỗi ngày đều sẽ xếp đội với Việt Nhiên.
Ngày livestream, anh tranh thủ liếc mắt nhìn diễn đàn, phát hiện bên trên có thêm mấy bài viết.
——(Liệt Tinh) clip nhiều đường, toàn cho tui ăn cẩu lương thôi
——[Liệt Tinh hướng] ba năm bảo vệ, đơm hoa kết trái
—— A a a đột nhiên tui cảm thấy Liệt Tinh cũng rất xứng đôi nha, muốn bò tường quạ!
—— Từ hôm nay trở đi, tôi là fan CP Liệt Tinh.
Rất tốt, anh hài lòng tắt diễn đàn.
Kiên nhẫn livestream mấy ngày, trên diễn đàn rốt cuộc có tổ hợp CP [Liệt Tinh] rồi.
/68
|