Sau trận đấu kịch liệt, đội tôi áp đảo thắng 5-1, mọi người trong đội rất mệt nên chúng tôi đem nước cho họ. Tôi được phát nước cho hai người trong đội và... Ken. Đối với cậu ta tôi chỉ nhìn rồi thẩy chai nước cho cậu trong khi cậu vẫn dùng khăn lau mồ hôi.
- Nè tên kia. _ Đồng thời tôi thẩy chai nước.
Sau khi bắt được chai nước, cậu ta nhăn mặt khó chịu.
- Con nhỏ này...
- Gì...? _ Tôi liếc xéo rồi đi chỗ khác
Vài cậu bạn hùa nhau hỏi tôi liên tục.
- Cô nàng nào đây?
- Xinh nha.
- Bé là ai vậy?
- Nhóc nào vậy bà chị? _ (1 đứa lớp 10 nhỉ... nhóc gì chứ ) nhìn 4 người kia hỏi.
Bla Bla Bla... một bài hát câu hỏi làm năm bọn tôi, và cả Ken ngơ ra... Thảo phải hét toán lên mấy người kia mới im...
- Nè nè, đừng nghĩ ma mới mà ăn hiếp nha. Nói cho mà biết đây là bạn cùng lớp thân với tụi này. Ngon đụng vô đi, bà chị đây không tha đâu... _ Thảo nghiêm nghị nhắc nhở, đến lượt tụi kia đơ.
Để xóa tan bầu không khí mù mịt bao trùm, tôi cười nhẹ: Không sao mà ^_^
Lúc này mọi người lại vui vẻ cười đùa như không có chuyện gì... tôi vui cười theo.
- Ê mới thi đấu thắng xong với trường bên cạnh, mà không có thưởng, rồi cái tội mấy người đến trễ nữa. Giờ sao hả BÀ PHỤ TRÁCH. _ Một cậu trong đội nói bình thản đến 3 chữ cuối thì gằng lên.
- Được rồi, được rồi, tụi này có lỗi... _ Loan cúi đầu xin lỗi_ Vậy... muốn đi ca không? Cái bà phụ trách đây sẽ bao, được chưa? _ Giọng Loan yểu xiều vì tiếc cho túi tiền đang cháy của mình. Hic.
YEALLLLL...- Cả đám hô to vì nãy giờ chỉ chờ nhiêu đó.
Nguyên vỗ vai Loan: Tội cho túi tiền của mày.
- Đi ca không? Sẽ vui lắm. _ Thảo vỗ vai tôi.
Tôi cười gật đầu đồng ý mà nhìn cái bộ mặt thằng bạn khó ưa kia là thấy ghét. Cậu tỏ vẻ không muốn ra mặt, giờ chẳng lẽ tôi nói không đi cho rồi nhưng mà...( tru mõ suy nghĩ) không phải đây là dẹp quen và hiểu mọi người nhiều hơn sao? Thui kệ, ta mặc xác nhà ngươi, chả quan tâm... Nhưng... điều đáng nói là đây... bé dế yêu( Dad mới mua tặng hôm trước) cứ rung đều trong cặp. Móc moi khó khăn mới lôi được bé ra. Mà ai gọi giờ này chứ... Hả? Là cha tôi. Tôi đi cách chỗ đó một khoảng nghe máy.
- A lô, cha... dạ, có chuyện gì không cha, ... dạ... dạ. _ Tôi ỉu xìu cúp máy đi đến chỗ mọi người_ Mình xin lỗi, hôm nay cha mẹ mình về trễ nên mình phải về sớm trông nhà. Mình xin lỗi. _ Tôi cúi mặt hối lỗi.
- Vậy bạn về hả? _ Nguyên.
- Ừ.
- Tiếc quá! _ Nguyệt.
- Hôm nay mới có dịp, vậy mà... _ Loan lên tiếng.
Tôi cười tiếc.
- Trời, làm ra vẻ cho cảm động lắm, cậu ta về đỡ một miệng ăn đang mừng muốn chết chứ tiếc nỗi gì.
RẦM.
BỐP.
Đó là những gì tôi nghe thấy... tôi hận cậu ta (lửa nghi ngút) . Hứ.
- Nè tên kia. _ Đồng thời tôi thẩy chai nước.
Sau khi bắt được chai nước, cậu ta nhăn mặt khó chịu.
- Con nhỏ này...
- Gì...? _ Tôi liếc xéo rồi đi chỗ khác
Vài cậu bạn hùa nhau hỏi tôi liên tục.
- Cô nàng nào đây?
- Xinh nha.
- Bé là ai vậy?
- Nhóc nào vậy bà chị? _ (1 đứa lớp 10 nhỉ... nhóc gì chứ ) nhìn 4 người kia hỏi.
Bla Bla Bla... một bài hát câu hỏi làm năm bọn tôi, và cả Ken ngơ ra... Thảo phải hét toán lên mấy người kia mới im...
- Nè nè, đừng nghĩ ma mới mà ăn hiếp nha. Nói cho mà biết đây là bạn cùng lớp thân với tụi này. Ngon đụng vô đi, bà chị đây không tha đâu... _ Thảo nghiêm nghị nhắc nhở, đến lượt tụi kia đơ.
Để xóa tan bầu không khí mù mịt bao trùm, tôi cười nhẹ: Không sao mà ^_^
Lúc này mọi người lại vui vẻ cười đùa như không có chuyện gì... tôi vui cười theo.
- Ê mới thi đấu thắng xong với trường bên cạnh, mà không có thưởng, rồi cái tội mấy người đến trễ nữa. Giờ sao hả BÀ PHỤ TRÁCH. _ Một cậu trong đội nói bình thản đến 3 chữ cuối thì gằng lên.
- Được rồi, được rồi, tụi này có lỗi... _ Loan cúi đầu xin lỗi_ Vậy... muốn đi ca không? Cái bà phụ trách đây sẽ bao, được chưa? _ Giọng Loan yểu xiều vì tiếc cho túi tiền đang cháy của mình. Hic.
YEALLLLL...- Cả đám hô to vì nãy giờ chỉ chờ nhiêu đó.
Nguyên vỗ vai Loan: Tội cho túi tiền của mày.
- Đi ca không? Sẽ vui lắm. _ Thảo vỗ vai tôi.
Tôi cười gật đầu đồng ý mà nhìn cái bộ mặt thằng bạn khó ưa kia là thấy ghét. Cậu tỏ vẻ không muốn ra mặt, giờ chẳng lẽ tôi nói không đi cho rồi nhưng mà...( tru mõ suy nghĩ) không phải đây là dẹp quen và hiểu mọi người nhiều hơn sao? Thui kệ, ta mặc xác nhà ngươi, chả quan tâm... Nhưng... điều đáng nói là đây... bé dế yêu( Dad mới mua tặng hôm trước) cứ rung đều trong cặp. Móc moi khó khăn mới lôi được bé ra. Mà ai gọi giờ này chứ... Hả? Là cha tôi. Tôi đi cách chỗ đó một khoảng nghe máy.
- A lô, cha... dạ, có chuyện gì không cha, ... dạ... dạ. _ Tôi ỉu xìu cúp máy đi đến chỗ mọi người_ Mình xin lỗi, hôm nay cha mẹ mình về trễ nên mình phải về sớm trông nhà. Mình xin lỗi. _ Tôi cúi mặt hối lỗi.
- Vậy bạn về hả? _ Nguyên.
- Ừ.
- Tiếc quá! _ Nguyệt.
- Hôm nay mới có dịp, vậy mà... _ Loan lên tiếng.
Tôi cười tiếc.
- Trời, làm ra vẻ cho cảm động lắm, cậu ta về đỡ một miệng ăn đang mừng muốn chết chứ tiếc nỗi gì.
RẦM.
BỐP.
Đó là những gì tôi nghe thấy... tôi hận cậu ta (lửa nghi ngút) . Hứ.
/16
|