Đang lúc Ôn Tửu cảm thấy nói đùa với Yến Luật rất thú vị thì đột nhiên phát hiện sắc mặt anh sa sầm, chân dài chống đỡ, khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng, không biết chọc anh mất vui chỗ nào, nhưng cái kiểu thay đổi cảm xúc không lý do này của Yến Luật mỗi ngày ít nhất cũng có bốn năm lần, cô đã thành thói quen rồi nên không để ý lắm.
Yến Luật tiên sinh lạnh mặt im lặng ngồi chữa thương.
Bị Ôn Tửu chọc tức đến nội thương, sau đó lại yên lặng chữa thương, bản lĩnh này của anh đã đột nhiên tăng mạnh mà tu luyện đến tầng thứ bảy. Rất nhanh, anh đã khôi phục sự bình tĩnh. Hừ, người đàn ông khoan dung rộng lượng như anh đây, làm sao có thể chấp nhặt với một bệnh nhân chứ.
Khi hai người đi ra khỏi bệnh viện đã sắp 12 giờ đêm. Trên đường gần như không có ai, thỉnh thoảng có pháo hoa bay xa xa trên trời, nở rộ thưa thớt.
Sau khi khởi động xe, Yến Luật ngâm nga một ca khúc tiếng anh cũ, Ôn Tửu rất quen thuộc, là ca khúc thịnh hành thời đại học, thường xuyên được nam sinh yêu cầu radio trường học phát cho nữ sinh. Cô nghe đến say sưa, khi bài hát kết thúc, cũng vừa vặn là khi xe ngừng bên ngoài nhà họ Yến.
Ôn Tửu xuống xe. Yến Luật vòng lại, đưa tay định dìu cô.
Cánh tay Ôn Tửu tránh sang bên, cười nói: “Tôi không yếu ớt như vậy, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.” Dù sao cũng không phải tình nhân thật sự, đúng là có chút không thích hợp.
Bên ngoài tầng hai dường như còn đèn sáng, bọn họ vừa về, đèn liền tắt. Mở cửa cổng ra, trong đêm khuya, một làn hương thơm ngát mùi hoa mai ập tới.
Trong phòng khách, bà nội đã dỗ Hoan Hoan đi ngủ, ông nội còn đang ngồi trước ti vi, vừa thấy Ôn Tửu về, liền thân thiết hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Ôn Tửu không ngờ ông cụ còn chờ mình, trong lòng hơi băn khoăn, vội trả lời: “Đã không sao rồi ạ, khiến mọi người lo lắng rồi.”
“Không sao là tốt, ông bà cũng an tâm. Cháu mau lên tầng nghỉ ngơi đi.”
“Ông nội ông cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ông nội gật đầu: “A Luật, buổi tối cháu để ý một tý, chăm sóc Tiểu Ôn cho tốt.”
Ôn Tửu đang định lên tầng, Yến Luật đưa tay đỡ khuỷu tay cô, “Có muốn anh bế em lên không?”
Ôn Tửu vội nói: “Không cần.”
Nói là không cần, nhưng Yến Luật vẫn đỡ tay cô. “Chậm một chút.” Giọng nam dịu dàng trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng, ngay cả bên tai cũng bị hơi thở ấm nóng làm cho đỏ mềm đi một chút.
Ôn Tửu vô thức bước nhanh hơn.
Đến tầng hai, Yến Luật mở cửa phòng cô, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì thì bảo tôi, hoặc gọi điện thoại cho tôi.”
“Được.” Ôn Tửu vừa vào phòng, liền trở tay đóng cửa. Thân mình tựa lên cửa phòng, ấy mà lại có cảm giác như trút được gánh nặng, cũng không biết đang căng thẳng cái gì. Tay đặt trên ngực, tim đập hơi nhanh, hình như là vì một câu “Có muốn anh bế em lên không?” ban nãy của Yến Luật.
Ổn định tâm trạng một chút, Ôn Tửu cởi áo lông, lúc kéo khóa xuống lại nhớ đến màn Yến Luật giúp cô kéo khóa lên, tay vô thức đặt lên mặt, nơi bị anh sờ đến.
Lúc này, ngoài cửa nhẹ nhàng vang lên hai tiếng gõ.
Ôn Tửu quay đầu nói: “Mời vào.”
Yến Luật đẩy cửa, cầm trong tay một túi nước ấm đưa cho Ôn Tửu. “Đây là của bà nội đưa, buổi tối cô đặt trên bụng.”
“Cảm ơn.” Ôn Tửu không ngờ anh lại tỉ mỉ như vậy, ôm túi nước ấm, vô cùng cảm động nhìn anh: “Anh tốt với tôi như vậy, tôi thật sự….” Lời còn chưa nói xong, đã bị Yến Luật cắt ngang “Cô dám nói từ thái hậu thử xem?” Anh tới gần hai bước, dáng vẻ có chút hung dữ.
“Tôi là nói, ngày mai bất kể thế nào, tôi cũng sẽ tham gia tiệc mừng thọ của ông nội, bất kể đã khỏi bệnh hay chưa.”
“Ngày mai nhất định sẽ khỏi, đêm nay đừng gội đầu.”
Ôn Tửu nghe vậy, trong lòng lại ấm áp, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm trang của anh lại không nhịn được cố ý trêu anh, “Nhưng trên thỏa thuận viết mỗi ngày đều phải gội đầu tắm rửa nha.”
“Cô…” Yến Luật hừ nói: “Tôi thấy cô thật đúng là không có việc gì, vẫn còn biết chọc tức tôi.”
Ôn Tửu phì một tiếng nở nụ cười.
Yến Luật nhìn vẻ tươi cười ngọt ngào mang lẫn chút bướng bỉnh của cô, cổ họng hơi căng thẳng, sững sờ nhìn cô, sau một lúc lâu vẫn không hề nhúc nhích.
Không khí đột nhiên trở nên mờ ám, tim Ôn Tửu đập thình thịch vài cái, vội vàng xoay người, thừa cơ bỏ túi nước ấm vào ổ chăn, tránh đi cái nhìn chằm chằm của anh.
“Cô đi ngủ sớm đi.” Yến Luật lúc này mới xoay người, bước nhanh đi ra ngoài.
Tắm xong, Ôn Tửu tiến vào ổ chăn, đặt túi nước nóng lên trên bụng, một luồng ấm áp bắt đầu tràn ra trong lòng, thật ra Yến Luật đúng là một người đàn ông rất tốt, dưới vẻ kiêu căng thanh cao cách người ngàn dặm kia là một trái tim ấm áp và cẩn thận. Chẳng qua là keo kiệt không thể hiện ra trước người khác.
Nghĩ đến những chuyện anh làm cho cô tối nay, cô lại bắt đầu không xác định được anh rốt cuộc là vô tình, hay là cố ý, quan tâm đến cô rốt cuộc là vì trách nhiệm, hay là vì động lòng?
Sau khi Yến Luật tắm xong, nằm trên giường không hề buồn ngủ. Lúc ấy ôm Ôn Tửu, bởi vì lo lắng nên không có chút ý nghĩ kiều diễm gì, nhưng lúc này nghĩ lại, lại cảm thấy tâm thần nhộn nhạo. Vòng eo tinh xảo kia, mùi hương nhàn nhạt kia, đúng là minh chứng tốt nhất cho bốn chữ nhuyễn ngọc ôn hương. Không ngờ được, cô lại cũng có lúc yếu ớt như vậy, hơn nữa còn là ở trong lòng anh.
Càng nghĩ càng cảm thấy muôn vàn tư tưởng, thời gian rất nhanh, một ngày đã hết, nhưng vẫn còn loại cảm giác chưa thỏa mãn. Di động đặt ở bên tay, anh cảm thấy hẳn là cô sẽ gửi một tin nhắn tới.
Nhưng đợi mãi, di động vẫn im ắng như đang ngủ đông, linh cảm của anh dường như không thành. Anh cầm di động rồi lại buông xuống, do dự trong chốc lát, vẫn nhịn không được gọi một cuộc.
Ôn Tửu nghe thấy tiếng di động rung, cầm lấy xem thì là Yến Luật, cô do dự không biết nên giả ngủ không nghe, hay là nghe? Cuối cùng, cô vẫn bấm nút nghe.
“Cô không gội đầu chứ?” Trong điện thoại, giọng Yến Luật chững chạc trong trẻo, nghiêm trang, hoàn toàn là ngữ điệu ông chủ tuần tra công tác.
Ôn Tửu cũng lưu loát rõ ràng đáp một chữ: “Không”.
“Ừ, như vậy mới đúng.” Giọng Yến Luật vô thức nhỏ nhẹ hơn rất nhiều, giống như dỗ trẻ con, “Về sau phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Ôn Tửu nghe thấy mà tim đập mạnh một cái, bởi vì giọng điệu này quá thân mật cưng chiều. Cô vội vàng nói ngủ ngon, rồi lập tức cúp điện thoại.
Nắm di động, cô nhịn không được cười tự giễu, mình làm sao vậy, chẳng lẽ lại có cảm tình với cái tên Yến Luật cao ngạo săm soi này sao? Bằng không, nghe được câu nói kia vì sao lại có cảm giác tim đập thình thịch.
Yến Luật nhìn chằm chằm di động, thế là xong? Còn chưa bắt đầu mà, liền chúc ngủ ngon rồi? Dây thần kinh của cô nàng chậm chạp này chỉ dùng để làm mặt lạnh thôi sao.
Hai người nằm trên giường trong hai phòng, mỗi người đều loay hoay đến hơn nửa đêm mới ngủ.
Yến Luật đã nhiều năm dưỡng thành thói quen dậy sớm, đến giờ liền tỉnh, không quản tối hôm trước ngủ muộn thế nào.
Đồng hồ sinh học của Ôn Tửu lại không đúng giờ như vậy, bởi vì đêm qua bị bệnh, lại miên man suy nghĩ mãi lâu mới đi vào giấc ngủ, cho nên theo cảm giác ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, mở mắt ra nhìn đến thời gian trên di động, cô lập tức ngồi bật dậy, âm thầm kêu không xong rồi.
Hôm nay là sinh nhật ông nội, cô thế mà lại ngủ thẳng đến 10 giờ.
Vội vàng nhảy xuống giường, đánh răng rửa mặt gội đầu, sấy tóc, sau đó mở tủ quần áo, tìm bộ áo bông kiểu Trung vô cùng vui mừng mặc vào. Sắc mặt cô trong gương đã khá hơn nhiều, chỉ có môi vẫn hơi trắng bệch, may mắn có bộ quần áo màu đỏ hồng này, vô cùng tôn màu ra, sau khi mặc vào, cả người trông rất có tinh thần.
Ôn Tửu nhanh chóng sửa soạn, rồi chạy nhanh xuống tầng.
Yến Luật đang ở dưới tầng nghe điện thoại, nhìn thấy Ôn Tửu chạy từ cầu thang xuống, ánh mắt liền không rời ra được. Thương Cảnh Thiên ở đầu dây bên kia nói cái gì, anh căn bản không hề nghe thấy.
“Này, cậu vừa rồi nói cái gì?”
“Tôi nhớ rõ ông cụ nhà cậu sinh nhật vào mùng ba đi, tôi đang nhàn rỗi không có việc gì, vừa vặn có được một hộp sâm lâu năm rất tốt, định mang tới biếu ông cụ.”
Yến Luật lắp bắp kinh hãi: “Cậu lái xe tới đây ?”
“Ừ, địa chỉ ở đâu? Tôi tới nhà trước, hay tới khách sạn trước?”
“Cậu tới khách sạn Vật Hoa Thiên Bảo đi, nhà tôi sợ cậu tìm không ra. Lát nữa chúng tôi sẽ đi khách sạn. Cảm ơn cậu từ xa chạy tới.”
Cúp điện thoại, Yến Luật ngoài bất ngờ, trong lòng không khỏi nghi hoặc, sinh nhật những năm trước của ông cụ, Thương Cảnh Thiên chưa từng tới thành phố X, làm sao năm nay đột nhiên tâm huyết dâng trào mà chạy tới? Nhưng nếu người đã muốn đến, anh đương nhiên phải tận tình làm chủ nhà.
Anh không chuyển mắt nhìn Ôn Tửu đi từ cầu thang xuống. Áo bông kiểu Trung Quốc có vẻ đẹp khác lạ, bên trong là da thịt trắng muốt, môi mềm đỏ như dâu tây, quét sạch vẻ yếu ớt bệnh tật đêm qua, toàn thân lộ ra hơi thở trong veo kiều diễm, giống như hoa Malus halliana nở rộ.
Yến Luật cảm thấy ánh mắt chọn quần áo của mình đúng là không còn lời nào để chê, đương nhiên, ánh mắt chọn người càng nổi bật hơn. Có thể nói là ở trong mắt anh Ôn Tửu mặc đồ gì cũng đẹp.
Úc Thiên Thiên không chớp mắt nhìn Ôn Tửu, cảm giác ghen tỵ nồng đậm xông tới, miệng cô ta cũng liền bắt đầu không khách sáo, môi nhếch lên, trào phúng nói: “Áo bông này của cô cũng quá tục đi, giống như bà cô dân quốc vậy đó.” Hàm ý là trong lời nói mang theo gai nhọn, bà cô đương nhiên chính là ám chỉ Ôn Tửu, bên thứ ba chen vào tranh đoạt tình yêu.
Ôn Tửu cười cười: “Đây là Yến Luật giúp tôi chọn, nói là ông bà nội thích như vậy, có không khí vui mừng.” Nói xong, cô huých Yến Luật: “Em cảm thấy ánh mắt ông bà nội tuyệt không tục, anh cảm thấy sao?”
Mà Yến Luật thuận theo cười cười nói với Ôn Tửu: “Cho dù là quần áo tục, thì em cũng có thể mặc đến không tục.”
Mặt Ôn Tửu nóng lên, Yến tiên sinh anh quả nhiên là cao thủ hành động hạng nhất nha, không riêng gì vẻ mặt, ngay cả lời kịch cũng đúng chỗ như vậy, nói y như thật.
Úc Thiên Thiên bị nghẹn đến một câu cũng không nói ra được.
Đúng lúc này bà nội từ trong phòng đi ra, vừa thấy Ôn Tửu, liền cười hớ hớ nói: “Quần áo này đẹp nha, thật xinh đẹp. Trong phòng bếp có để lại bữa sáng cho cháu, là cháo hoa nấu riêng cho cháu đấy.”
“Cảm ơn bà nội.” Ôn Tửu vào phòng bếp, múc cháo hoa nóng hầm hập trong nồi ra, ăn gần nửa bát.
Sau đó, Yến Luật lái xe, đưa theo mọi người đến khách sạn đã đặt trước, khách sạn lớn nhất thành phố X, Vật Hoa Thiên Bảo.
Úc Thiên Thiên lái chiếc xe Jeep địa hình dừng bên cạnh xe Yến Luật, sau khi nhảy xuống xe, cô nhìn thoáng qua chung quanh, rồi lôi di động ra: “Đang ở đâu đấy? Em đã đến rồi.”
Lúc này, một chiếc xe thể thao vô cùng phong cách dừng trước cửa khách sạn, cửa xe mở ra, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bước xuống, mặc chiếc áo khoác màu đen cầu kì, thoạt nhìn tao nhã, phong độ, đi về phía Úc Thiên Thiên.
Úc Thiên Thiên đưa tay khoác tay anh ta, nhìn Yến Luật đắc ý hếch cằm: “Đây là bạn trai tôi, Thẩm Vu Trọng. tiến sĩ du học ở Mỹ, là cổ đông chấp hành của tập đoàn Thẩm thị.
Không chỉ ông bà nội giật mình, ngay cả Ôn Tửu cũng âm thầm lắp bắp kinh hãi, một chiêu này của Úc Thiên Thiên đúng là không thể tưởng tượng được. Vị Thẩm tiên sinh trước mắt này, tuy rằng bề ngoài khí chất hơi kém hơn Yến Luật một ít, nhưng cũng là một người đàn ông vô cùng ưu tú.
Mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Yến Luật vẫn lạnh nhạt không thể nhạt hơn, không nhìn ra một chút bất ngờ nào, cũng không hề để ý, hoàn toàn là bộ dạng hờ hững thoải mái như việc này không hề liên quan đến anh.
Thái độ không thèm để mắt này khiến Úc Thiên Thiên vừa tức vừa thất vọng, quay đầu cười nói với ông nội: “Anh ấy nghe nói cháu mừng thọ ông, cũng nhất định theo đến. Ông nội sẽ không không chào đón chứ?”
Ông nội lúc này nở nụ cười: “Làm sao có thể, hoan nghênh hoan nghênh, người càng nhiều, ông càng vui vẻ.”
Thẩm Vu Trọng vươn tay, hướng về phía Yến Luật cười nhẹ: “Xin chào, nghe Thiên Thiên vẫn luôn nhắc tới cậu.”
“Chào, hoan nghênh đến thành phố X.” Yến Luật bắt tay với anh ta, vẻ mặt vẫn trong trẻo hờ hững, khóe môi hơi nhếch, xem như cười cười.
Ông nội nhiệt tình tiếp đón Thẩm Vu Trọng vào khách sạn. Úc Thiên Thiên một đường kéo cánh tay anh ta, thoạt nhìn vô cùng thân mật. Nhưng Ôn Tửu lại nghi ngờ hai người trước mặt này cũng giống cô và Yến Luật, đều đang diễn trò.
Nghĩ vậy, Ôn Tửu liền cảm thấy tình huống trước mắt chơi rất vui. Cô lặng lẽ giật giật tay áo Yến Luật, mỉm cười nói: “Thì ra Úc Thiên Thiên sớm đã có bạn trai. Ông chủ, xem ra bảy mươi vạn của anh mất trắng rồi.”
Yến Luật liếc mắt nhìn cô một cái, “Cô chỉ biết chọc tức tôi thôi à.”
Ôn Tửu nhẫn nại cười nói: “Oan uổng a, tôi chỉ xót tiền thay ông chủ thôi mà.”
Yến Luật quay đầu nhìn Ôn Tửu, trong lòng hơi kích động. Nghe nói, khi một cô gái bắt đầu xót tiền cho một người con trai, nghĩa là đã yêu người con trai này.
Ôn Tửu cười tủm tỉm nói: “Thế nhưng chỉ vừa nghĩ đến tiền của ông chủ là cho tôi, tôi liền không xót nữa.”
Yến Luật hít vào một hơi, ngón giữa yên lặng bóp bóp huyệt thái dương.
Yến Luật tiên sinh lạnh mặt im lặng ngồi chữa thương.
Bị Ôn Tửu chọc tức đến nội thương, sau đó lại yên lặng chữa thương, bản lĩnh này của anh đã đột nhiên tăng mạnh mà tu luyện đến tầng thứ bảy. Rất nhanh, anh đã khôi phục sự bình tĩnh. Hừ, người đàn ông khoan dung rộng lượng như anh đây, làm sao có thể chấp nhặt với một bệnh nhân chứ.
Khi hai người đi ra khỏi bệnh viện đã sắp 12 giờ đêm. Trên đường gần như không có ai, thỉnh thoảng có pháo hoa bay xa xa trên trời, nở rộ thưa thớt.
Sau khi khởi động xe, Yến Luật ngâm nga một ca khúc tiếng anh cũ, Ôn Tửu rất quen thuộc, là ca khúc thịnh hành thời đại học, thường xuyên được nam sinh yêu cầu radio trường học phát cho nữ sinh. Cô nghe đến say sưa, khi bài hát kết thúc, cũng vừa vặn là khi xe ngừng bên ngoài nhà họ Yến.
Ôn Tửu xuống xe. Yến Luật vòng lại, đưa tay định dìu cô.
Cánh tay Ôn Tửu tránh sang bên, cười nói: “Tôi không yếu ớt như vậy, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.” Dù sao cũng không phải tình nhân thật sự, đúng là có chút không thích hợp.
Bên ngoài tầng hai dường như còn đèn sáng, bọn họ vừa về, đèn liền tắt. Mở cửa cổng ra, trong đêm khuya, một làn hương thơm ngát mùi hoa mai ập tới.
Trong phòng khách, bà nội đã dỗ Hoan Hoan đi ngủ, ông nội còn đang ngồi trước ti vi, vừa thấy Ôn Tửu về, liền thân thiết hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Ôn Tửu không ngờ ông cụ còn chờ mình, trong lòng hơi băn khoăn, vội trả lời: “Đã không sao rồi ạ, khiến mọi người lo lắng rồi.”
“Không sao là tốt, ông bà cũng an tâm. Cháu mau lên tầng nghỉ ngơi đi.”
“Ông nội ông cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ông nội gật đầu: “A Luật, buổi tối cháu để ý một tý, chăm sóc Tiểu Ôn cho tốt.”
Ôn Tửu đang định lên tầng, Yến Luật đưa tay đỡ khuỷu tay cô, “Có muốn anh bế em lên không?”
Ôn Tửu vội nói: “Không cần.”
Nói là không cần, nhưng Yến Luật vẫn đỡ tay cô. “Chậm một chút.” Giọng nam dịu dàng trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng, ngay cả bên tai cũng bị hơi thở ấm nóng làm cho đỏ mềm đi một chút.
Ôn Tửu vô thức bước nhanh hơn.
Đến tầng hai, Yến Luật mở cửa phòng cô, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì thì bảo tôi, hoặc gọi điện thoại cho tôi.”
“Được.” Ôn Tửu vừa vào phòng, liền trở tay đóng cửa. Thân mình tựa lên cửa phòng, ấy mà lại có cảm giác như trút được gánh nặng, cũng không biết đang căng thẳng cái gì. Tay đặt trên ngực, tim đập hơi nhanh, hình như là vì một câu “Có muốn anh bế em lên không?” ban nãy của Yến Luật.
Ổn định tâm trạng một chút, Ôn Tửu cởi áo lông, lúc kéo khóa xuống lại nhớ đến màn Yến Luật giúp cô kéo khóa lên, tay vô thức đặt lên mặt, nơi bị anh sờ đến.
Lúc này, ngoài cửa nhẹ nhàng vang lên hai tiếng gõ.
Ôn Tửu quay đầu nói: “Mời vào.”
Yến Luật đẩy cửa, cầm trong tay một túi nước ấm đưa cho Ôn Tửu. “Đây là của bà nội đưa, buổi tối cô đặt trên bụng.”
“Cảm ơn.” Ôn Tửu không ngờ anh lại tỉ mỉ như vậy, ôm túi nước ấm, vô cùng cảm động nhìn anh: “Anh tốt với tôi như vậy, tôi thật sự….” Lời còn chưa nói xong, đã bị Yến Luật cắt ngang “Cô dám nói từ thái hậu thử xem?” Anh tới gần hai bước, dáng vẻ có chút hung dữ.
“Tôi là nói, ngày mai bất kể thế nào, tôi cũng sẽ tham gia tiệc mừng thọ của ông nội, bất kể đã khỏi bệnh hay chưa.”
“Ngày mai nhất định sẽ khỏi, đêm nay đừng gội đầu.”
Ôn Tửu nghe vậy, trong lòng lại ấm áp, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm trang của anh lại không nhịn được cố ý trêu anh, “Nhưng trên thỏa thuận viết mỗi ngày đều phải gội đầu tắm rửa nha.”
“Cô…” Yến Luật hừ nói: “Tôi thấy cô thật đúng là không có việc gì, vẫn còn biết chọc tức tôi.”
Ôn Tửu phì một tiếng nở nụ cười.
Yến Luật nhìn vẻ tươi cười ngọt ngào mang lẫn chút bướng bỉnh của cô, cổ họng hơi căng thẳng, sững sờ nhìn cô, sau một lúc lâu vẫn không hề nhúc nhích.
Không khí đột nhiên trở nên mờ ám, tim Ôn Tửu đập thình thịch vài cái, vội vàng xoay người, thừa cơ bỏ túi nước ấm vào ổ chăn, tránh đi cái nhìn chằm chằm của anh.
“Cô đi ngủ sớm đi.” Yến Luật lúc này mới xoay người, bước nhanh đi ra ngoài.
Tắm xong, Ôn Tửu tiến vào ổ chăn, đặt túi nước nóng lên trên bụng, một luồng ấm áp bắt đầu tràn ra trong lòng, thật ra Yến Luật đúng là một người đàn ông rất tốt, dưới vẻ kiêu căng thanh cao cách người ngàn dặm kia là một trái tim ấm áp và cẩn thận. Chẳng qua là keo kiệt không thể hiện ra trước người khác.
Nghĩ đến những chuyện anh làm cho cô tối nay, cô lại bắt đầu không xác định được anh rốt cuộc là vô tình, hay là cố ý, quan tâm đến cô rốt cuộc là vì trách nhiệm, hay là vì động lòng?
Sau khi Yến Luật tắm xong, nằm trên giường không hề buồn ngủ. Lúc ấy ôm Ôn Tửu, bởi vì lo lắng nên không có chút ý nghĩ kiều diễm gì, nhưng lúc này nghĩ lại, lại cảm thấy tâm thần nhộn nhạo. Vòng eo tinh xảo kia, mùi hương nhàn nhạt kia, đúng là minh chứng tốt nhất cho bốn chữ nhuyễn ngọc ôn hương. Không ngờ được, cô lại cũng có lúc yếu ớt như vậy, hơn nữa còn là ở trong lòng anh.
Càng nghĩ càng cảm thấy muôn vàn tư tưởng, thời gian rất nhanh, một ngày đã hết, nhưng vẫn còn loại cảm giác chưa thỏa mãn. Di động đặt ở bên tay, anh cảm thấy hẳn là cô sẽ gửi một tin nhắn tới.
Nhưng đợi mãi, di động vẫn im ắng như đang ngủ đông, linh cảm của anh dường như không thành. Anh cầm di động rồi lại buông xuống, do dự trong chốc lát, vẫn nhịn không được gọi một cuộc.
Ôn Tửu nghe thấy tiếng di động rung, cầm lấy xem thì là Yến Luật, cô do dự không biết nên giả ngủ không nghe, hay là nghe? Cuối cùng, cô vẫn bấm nút nghe.
“Cô không gội đầu chứ?” Trong điện thoại, giọng Yến Luật chững chạc trong trẻo, nghiêm trang, hoàn toàn là ngữ điệu ông chủ tuần tra công tác.
Ôn Tửu cũng lưu loát rõ ràng đáp một chữ: “Không”.
“Ừ, như vậy mới đúng.” Giọng Yến Luật vô thức nhỏ nhẹ hơn rất nhiều, giống như dỗ trẻ con, “Về sau phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Ôn Tửu nghe thấy mà tim đập mạnh một cái, bởi vì giọng điệu này quá thân mật cưng chiều. Cô vội vàng nói ngủ ngon, rồi lập tức cúp điện thoại.
Nắm di động, cô nhịn không được cười tự giễu, mình làm sao vậy, chẳng lẽ lại có cảm tình với cái tên Yến Luật cao ngạo săm soi này sao? Bằng không, nghe được câu nói kia vì sao lại có cảm giác tim đập thình thịch.
Yến Luật nhìn chằm chằm di động, thế là xong? Còn chưa bắt đầu mà, liền chúc ngủ ngon rồi? Dây thần kinh của cô nàng chậm chạp này chỉ dùng để làm mặt lạnh thôi sao.
Hai người nằm trên giường trong hai phòng, mỗi người đều loay hoay đến hơn nửa đêm mới ngủ.
Yến Luật đã nhiều năm dưỡng thành thói quen dậy sớm, đến giờ liền tỉnh, không quản tối hôm trước ngủ muộn thế nào.
Đồng hồ sinh học của Ôn Tửu lại không đúng giờ như vậy, bởi vì đêm qua bị bệnh, lại miên man suy nghĩ mãi lâu mới đi vào giấc ngủ, cho nên theo cảm giác ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, mở mắt ra nhìn đến thời gian trên di động, cô lập tức ngồi bật dậy, âm thầm kêu không xong rồi.
Hôm nay là sinh nhật ông nội, cô thế mà lại ngủ thẳng đến 10 giờ.
Vội vàng nhảy xuống giường, đánh răng rửa mặt gội đầu, sấy tóc, sau đó mở tủ quần áo, tìm bộ áo bông kiểu Trung vô cùng vui mừng mặc vào. Sắc mặt cô trong gương đã khá hơn nhiều, chỉ có môi vẫn hơi trắng bệch, may mắn có bộ quần áo màu đỏ hồng này, vô cùng tôn màu ra, sau khi mặc vào, cả người trông rất có tinh thần.
Ôn Tửu nhanh chóng sửa soạn, rồi chạy nhanh xuống tầng.
Yến Luật đang ở dưới tầng nghe điện thoại, nhìn thấy Ôn Tửu chạy từ cầu thang xuống, ánh mắt liền không rời ra được. Thương Cảnh Thiên ở đầu dây bên kia nói cái gì, anh căn bản không hề nghe thấy.
“Này, cậu vừa rồi nói cái gì?”
“Tôi nhớ rõ ông cụ nhà cậu sinh nhật vào mùng ba đi, tôi đang nhàn rỗi không có việc gì, vừa vặn có được một hộp sâm lâu năm rất tốt, định mang tới biếu ông cụ.”
Yến Luật lắp bắp kinh hãi: “Cậu lái xe tới đây ?”
“Ừ, địa chỉ ở đâu? Tôi tới nhà trước, hay tới khách sạn trước?”
“Cậu tới khách sạn Vật Hoa Thiên Bảo đi, nhà tôi sợ cậu tìm không ra. Lát nữa chúng tôi sẽ đi khách sạn. Cảm ơn cậu từ xa chạy tới.”
Cúp điện thoại, Yến Luật ngoài bất ngờ, trong lòng không khỏi nghi hoặc, sinh nhật những năm trước của ông cụ, Thương Cảnh Thiên chưa từng tới thành phố X, làm sao năm nay đột nhiên tâm huyết dâng trào mà chạy tới? Nhưng nếu người đã muốn đến, anh đương nhiên phải tận tình làm chủ nhà.
Anh không chuyển mắt nhìn Ôn Tửu đi từ cầu thang xuống. Áo bông kiểu Trung Quốc có vẻ đẹp khác lạ, bên trong là da thịt trắng muốt, môi mềm đỏ như dâu tây, quét sạch vẻ yếu ớt bệnh tật đêm qua, toàn thân lộ ra hơi thở trong veo kiều diễm, giống như hoa Malus halliana nở rộ.
Yến Luật cảm thấy ánh mắt chọn quần áo của mình đúng là không còn lời nào để chê, đương nhiên, ánh mắt chọn người càng nổi bật hơn. Có thể nói là ở trong mắt anh Ôn Tửu mặc đồ gì cũng đẹp.
Úc Thiên Thiên không chớp mắt nhìn Ôn Tửu, cảm giác ghen tỵ nồng đậm xông tới, miệng cô ta cũng liền bắt đầu không khách sáo, môi nhếch lên, trào phúng nói: “Áo bông này của cô cũng quá tục đi, giống như bà cô dân quốc vậy đó.” Hàm ý là trong lời nói mang theo gai nhọn, bà cô đương nhiên chính là ám chỉ Ôn Tửu, bên thứ ba chen vào tranh đoạt tình yêu.
Ôn Tửu cười cười: “Đây là Yến Luật giúp tôi chọn, nói là ông bà nội thích như vậy, có không khí vui mừng.” Nói xong, cô huých Yến Luật: “Em cảm thấy ánh mắt ông bà nội tuyệt không tục, anh cảm thấy sao?”
Mà Yến Luật thuận theo cười cười nói với Ôn Tửu: “Cho dù là quần áo tục, thì em cũng có thể mặc đến không tục.”
Mặt Ôn Tửu nóng lên, Yến tiên sinh anh quả nhiên là cao thủ hành động hạng nhất nha, không riêng gì vẻ mặt, ngay cả lời kịch cũng đúng chỗ như vậy, nói y như thật.
Úc Thiên Thiên bị nghẹn đến một câu cũng không nói ra được.
Đúng lúc này bà nội từ trong phòng đi ra, vừa thấy Ôn Tửu, liền cười hớ hớ nói: “Quần áo này đẹp nha, thật xinh đẹp. Trong phòng bếp có để lại bữa sáng cho cháu, là cháo hoa nấu riêng cho cháu đấy.”
“Cảm ơn bà nội.” Ôn Tửu vào phòng bếp, múc cháo hoa nóng hầm hập trong nồi ra, ăn gần nửa bát.
Sau đó, Yến Luật lái xe, đưa theo mọi người đến khách sạn đã đặt trước, khách sạn lớn nhất thành phố X, Vật Hoa Thiên Bảo.
Úc Thiên Thiên lái chiếc xe Jeep địa hình dừng bên cạnh xe Yến Luật, sau khi nhảy xuống xe, cô nhìn thoáng qua chung quanh, rồi lôi di động ra: “Đang ở đâu đấy? Em đã đến rồi.”
Lúc này, một chiếc xe thể thao vô cùng phong cách dừng trước cửa khách sạn, cửa xe mở ra, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bước xuống, mặc chiếc áo khoác màu đen cầu kì, thoạt nhìn tao nhã, phong độ, đi về phía Úc Thiên Thiên.
Úc Thiên Thiên đưa tay khoác tay anh ta, nhìn Yến Luật đắc ý hếch cằm: “Đây là bạn trai tôi, Thẩm Vu Trọng. tiến sĩ du học ở Mỹ, là cổ đông chấp hành của tập đoàn Thẩm thị.
Không chỉ ông bà nội giật mình, ngay cả Ôn Tửu cũng âm thầm lắp bắp kinh hãi, một chiêu này của Úc Thiên Thiên đúng là không thể tưởng tượng được. Vị Thẩm tiên sinh trước mắt này, tuy rằng bề ngoài khí chất hơi kém hơn Yến Luật một ít, nhưng cũng là một người đàn ông vô cùng ưu tú.
Mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Yến Luật vẫn lạnh nhạt không thể nhạt hơn, không nhìn ra một chút bất ngờ nào, cũng không hề để ý, hoàn toàn là bộ dạng hờ hững thoải mái như việc này không hề liên quan đến anh.
Thái độ không thèm để mắt này khiến Úc Thiên Thiên vừa tức vừa thất vọng, quay đầu cười nói với ông nội: “Anh ấy nghe nói cháu mừng thọ ông, cũng nhất định theo đến. Ông nội sẽ không không chào đón chứ?”
Ông nội lúc này nở nụ cười: “Làm sao có thể, hoan nghênh hoan nghênh, người càng nhiều, ông càng vui vẻ.”
Thẩm Vu Trọng vươn tay, hướng về phía Yến Luật cười nhẹ: “Xin chào, nghe Thiên Thiên vẫn luôn nhắc tới cậu.”
“Chào, hoan nghênh đến thành phố X.” Yến Luật bắt tay với anh ta, vẻ mặt vẫn trong trẻo hờ hững, khóe môi hơi nhếch, xem như cười cười.
Ông nội nhiệt tình tiếp đón Thẩm Vu Trọng vào khách sạn. Úc Thiên Thiên một đường kéo cánh tay anh ta, thoạt nhìn vô cùng thân mật. Nhưng Ôn Tửu lại nghi ngờ hai người trước mặt này cũng giống cô và Yến Luật, đều đang diễn trò.
Nghĩ vậy, Ôn Tửu liền cảm thấy tình huống trước mắt chơi rất vui. Cô lặng lẽ giật giật tay áo Yến Luật, mỉm cười nói: “Thì ra Úc Thiên Thiên sớm đã có bạn trai. Ông chủ, xem ra bảy mươi vạn của anh mất trắng rồi.”
Yến Luật liếc mắt nhìn cô một cái, “Cô chỉ biết chọc tức tôi thôi à.”
Ôn Tửu nhẫn nại cười nói: “Oan uổng a, tôi chỉ xót tiền thay ông chủ thôi mà.”
Yến Luật quay đầu nhìn Ôn Tửu, trong lòng hơi kích động. Nghe nói, khi một cô gái bắt đầu xót tiền cho một người con trai, nghĩa là đã yêu người con trai này.
Ôn Tửu cười tủm tỉm nói: “Thế nhưng chỉ vừa nghĩ đến tiền của ông chủ là cho tôi, tôi liền không xót nữa.”
Yến Luật hít vào một hơi, ngón giữa yên lặng bóp bóp huyệt thái dương.
/64
|