Sáng hôm sau, những tia nắng bắt đầu tỏa ra khắp nơi, đua nhau chiếu vào căn phòng của nó, nó khó chịu lấy chăn phủ lên ngăn đầu. Mấy phút sau, 'Reng!Reng!' tiếng đồng hồ báo thức vang lên, nó lấy tay vơ vơ, thế là 'Rầm!!!' , chiếc đồng hồ đã yên vị trên sàn nhà.
15 phút sau, nó khó chịu bước ra khỏi giường.
- Mẹ cha cái đồng hồ, dám phá hỏng giấc ngủ vàng của ta.~Nó bắt đầu chửi thề.
Vì hôm qua, lúc nó đáp máy bay xuống nơi này cũng đã 12h trưa, cho nên,sáng hôm nay đương nhiên sẽ là buổi sáng đầu tiên của nó tại nơi đất khách quê người này rồi. Nó vội vàng bước xuống nhà. Bây giờ, nó chỉ muốn được tung hành khắp mọi nơi thôi.
- Mẹ ơi! Con ra ngoài một lát.~ Nó chạy vào nhà bếp nói với mẹ.
- Uk! Nhưng nhớ về trước bữa trưa nghe con.~ Mẹ nó dặn dò.
- Vâng! Thưa mẹ con đi.~ Nó nói xong liền chạy đi, không để cho mẹ ú ớ thêm tiếng nào.
Thành phố này đúng là rất đẹp. nó vừa đi, vừa ngẫm nghĩ, chợt nó nghe thấy cuộc nói chuyện của hai cô gái vừa đi ra từ quán đĩa DV:
- Thiên Tỉ đúng là càng ngày càng soái!~ Cô gái thứ nhất tương cười nói với cô gái bên cạnh.
- Phải đấy! Nhìn xem đẹp trai quá trời~ Cô gái thứ hai vừa nói vừa chỉ vào tấm ảnh được dán trên đĩa. Thiên Tỉ???Không phải cái anh hôm qua mình gặp ở bữa tiệc kỉ niệm 20 năm thành lập công ty đấy chứ??? nó suy nghĩ. Chợt nó nhớ đến lời mẹ cậu nói Đúng rồi đấy, thằng bé nhà tôi đang là một ca sĩ có tiếng hiện nay , nghĩ đến đây , nó đơ người. Một lát sau, nó liền nhanh chân bước vào quán bán đĩa DVD mà vừa rồi hai cô gái đó đi ra. Vừa vào, nó liền sững sờ, đĩa của cậu không những một chữ 'nhiều' đã diễn tả hết, mà phải nói là 'rất rất nhiều'. Quan sát một lát, nó quay lại nói với bác chủ tiệm: - Bác ơi,lấy cho cháu tất cả số đĩa của anh chàng này ạ~ Nó vừa nói vừa lấy tay chỉ vào một tấm ảnh của cậu.
Sau khi 'thu mua' hết số đĩa, nó liền leo lên xe lập tức quay về nhà. Bây giờ, nó chỉ muốn được xem hết số DVD này thôi. Vừa thấy nó bước vào nhà, mẹ nó đã lên tiếng: - Hoàng Nhi, con về rồi sao? - Dạ mẹ.~ Nó nói rồi lập tức phi lên phòng, Đóng sập cửa lại và để lại mẹ nó với muôn vàn dấu chấm hỏi. Thế là từng đĩa, từng đĩa lần lượt được nó cho vào máy. Sau khi, xem xong tất cả số đĩa, nó mới nhận xét một câu: - Công nhận, ảnh này vừa hát hay, lại nhảy giỏi! ( Người ta hát hay, nhảy giỏi ai cũng biết lâu rồi, không phải ai cũng Như chị… haizzzz...) Chưa dừng lại ở đó, tính tó mó đã thúc dục nó tiếp tục tìm hiểu, thế là nó lại mở máy tính. Khi bốn chữ 'Dịch Dương Thiên Tỉ' được gõ trên bàn phím, nó lại một lần nữa sững sờ, có rất nhiều thông tin hiện lên. Nó đang lăn lăn con chuột thì mẹ nó ở ngoài gọi:
- Hoàng Nhi! Con ra đây giúp mẹ cái nào.
- Dạ con ra liền.~Nó ở trong phòng nói vọng ra.
Lúc nó đi ra thì suýt té ngã; trên bàn, vô số thực được bày ra, nào là: cá, thịt, rau...
- Hôm nay nhà mình có khách hả mẹ???~ Nó thắc mắc.
- Uk~ Mẹ nó vừa sắp đồ, vừa nói.
- Ai vậy mẹ???~Tính tò mò của nó lại nổi dậy.
- Ai rồi lát nữa con sẽ biết, giờ thì mau lại giúp mẹ đi.~ Mẹ nó bí mật.
- Dạ
Nói rồi nó liền bắt tay vào phụ bà. Lúc chuẩn bị xong cũng đã trưa, vừa đặt đĩa đồ ăn xuống bàn thì: Kinh koong , có tiếng chuông cửa.
- Hoàng Nhi, con mau ra xem ai tới đi!~ Mẹ nó hối nó.
- Mẹ cứ từ từ, việc gì phải vội, con ra ngay đây.~Nó vừa nói, vừa đi đến cửa.
Cánh cửa vừa được mở ra thì... khuôn mặt nó lập tức biến sắc, chân tay cứng lại, Thiên Tỉ!!!Là Thiên Tỉ??? , Thấy nó đứng yên bất động, mẹ cậu lo lắng lên tiếng:
- Hoàng Nhi, con bị sao vậy???~Nghe mẹ nói vậy, cậu liền rời mắt khỏi chiếc điện thoại và chuyển hướng về nó, còn nó thì như đang trên chín tầng mây mà rơi tọt xuống.(Làm ơn đi Dịch mama, người ta là vì con của bà mà hết hồn đó, đừng làm khó người ta nữa có được không???.....Haizzzzz......).
- Dạ, không sao ạ! Mời hai bác và anh vào trong.~ Nó cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Nghe nó nói vậy, mẹ cậu cũng không còn lo lắng nữa, cũng từ từ tiến bước vào trong. Cậu liếc nó một cái, rồi cũng theo bố mẹ vào trong. Nó bỗng dưng cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn so với bình thường.
Mẹ nó và ba mẹ cậu ngồi nói chuyện với nhau được một lát thì ba nó về, thế là cả hai gia đình bắt đầu dùng cơm.
Trong bữa cơm, bốn bậc trưởng bối cứ nói chuyện rôm rả, còn nó và cậu thì chẳng mở miệng, cứ ngồi từ từ thưởng thức bữa ăn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc ăn xong, ba nó quay lại nói với nó:
- Tiểu Nhi, con dẫn Thiên Thiên vào trong phòng chơi đi, để cho ba mẹ nói chuyện.
Nghe xong, nó lập tức đứng hình 'Gì chứ, vào phòng mình à??? Không được, tuyệt đối không được!!!'~Nó thủ thỉ. Nó đâu có quên: bây giờ, trong phòng của nó toàn là đĩa nhạc của cậu, nếu dẫn cậu lên đó thì không khác gì là...
Thấy nó đứng thừ ra như người mất hồn, ba nó lập tức lên tiếng:
- Tiểu Nhi, con sao vậy?
Nó giật mình khi nghe ba gọi, còn mọi người trong phòng thì cứ đổ dồn ánh mắt về phía nó, nó lấp bấp
- Ba...ba... phòng con, nó....nó...
- Phòng con bị làm sao???~Ba nó chau mày
- Phòng con... nó hơi...hơi lộn xộn ~ Nó vơ đại một lí do.
- Phải rồi! Con mới dọn về đây, đương nhiên phòng còn lộn xộn, hay để Thiên Thiên vào giúp con dọn dẹp.~ Mẹ cậu nói.
- Dạ...dạ...không cần đâu ạ!~ Nó hốt hoảng.
- Em đừng ngại, cứ để anh giúp em.~ Thiên quan sát nó nãy giờ, cảm thấy nó có điều gì không muốn cậu biết, nên cảm thấy tò mò và rất muốn xem qua căn phòng của nó.
- Đúng rồi đấy, cứ để nó giúp con một tay.~Ba cậu bỗng lên tiếng.
- Dạ, vậy cũng được.~ Nó hết cách bèn dẫn cậu vào phòng chơi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xin lỗi các bạn nhiều nhé, tuần vừa rồi mình có việc nên không viết truyện được, chương này mình cũng viết hơn gấp nên có lẽ không được hay cho lắm...mong các bạn thông cảm...
Mà nhân đây mk cũng nhắc các bạn một điều: câu chuyện này là mk tự nghĩ tự viết nên không có thật đâu. Mong các bạn đừng hiểu nhầm.
Cuối cùng, mk xin chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
15 phút sau, nó khó chịu bước ra khỏi giường.
- Mẹ cha cái đồng hồ, dám phá hỏng giấc ngủ vàng của ta.~Nó bắt đầu chửi thề.
Vì hôm qua, lúc nó đáp máy bay xuống nơi này cũng đã 12h trưa, cho nên,sáng hôm nay đương nhiên sẽ là buổi sáng đầu tiên của nó tại nơi đất khách quê người này rồi. Nó vội vàng bước xuống nhà. Bây giờ, nó chỉ muốn được tung hành khắp mọi nơi thôi.
- Mẹ ơi! Con ra ngoài một lát.~ Nó chạy vào nhà bếp nói với mẹ.
- Uk! Nhưng nhớ về trước bữa trưa nghe con.~ Mẹ nó dặn dò.
- Vâng! Thưa mẹ con đi.~ Nó nói xong liền chạy đi, không để cho mẹ ú ớ thêm tiếng nào.
Thành phố này đúng là rất đẹp. nó vừa đi, vừa ngẫm nghĩ, chợt nó nghe thấy cuộc nói chuyện của hai cô gái vừa đi ra từ quán đĩa DV:
- Thiên Tỉ đúng là càng ngày càng soái!~ Cô gái thứ nhất tương cười nói với cô gái bên cạnh.
- Phải đấy! Nhìn xem đẹp trai quá trời~ Cô gái thứ hai vừa nói vừa chỉ vào tấm ảnh được dán trên đĩa. Thiên Tỉ???Không phải cái anh hôm qua mình gặp ở bữa tiệc kỉ niệm 20 năm thành lập công ty đấy chứ??? nó suy nghĩ. Chợt nó nhớ đến lời mẹ cậu nói Đúng rồi đấy, thằng bé nhà tôi đang là một ca sĩ có tiếng hiện nay , nghĩ đến đây , nó đơ người. Một lát sau, nó liền nhanh chân bước vào quán bán đĩa DVD mà vừa rồi hai cô gái đó đi ra. Vừa vào, nó liền sững sờ, đĩa của cậu không những một chữ 'nhiều' đã diễn tả hết, mà phải nói là 'rất rất nhiều'. Quan sát một lát, nó quay lại nói với bác chủ tiệm: - Bác ơi,lấy cho cháu tất cả số đĩa của anh chàng này ạ~ Nó vừa nói vừa lấy tay chỉ vào một tấm ảnh của cậu.
Sau khi 'thu mua' hết số đĩa, nó liền leo lên xe lập tức quay về nhà. Bây giờ, nó chỉ muốn được xem hết số DVD này thôi. Vừa thấy nó bước vào nhà, mẹ nó đã lên tiếng: - Hoàng Nhi, con về rồi sao? - Dạ mẹ.~ Nó nói rồi lập tức phi lên phòng, Đóng sập cửa lại và để lại mẹ nó với muôn vàn dấu chấm hỏi. Thế là từng đĩa, từng đĩa lần lượt được nó cho vào máy. Sau khi, xem xong tất cả số đĩa, nó mới nhận xét một câu: - Công nhận, ảnh này vừa hát hay, lại nhảy giỏi! ( Người ta hát hay, nhảy giỏi ai cũng biết lâu rồi, không phải ai cũng Như chị… haizzzz...) Chưa dừng lại ở đó, tính tó mó đã thúc dục nó tiếp tục tìm hiểu, thế là nó lại mở máy tính. Khi bốn chữ 'Dịch Dương Thiên Tỉ' được gõ trên bàn phím, nó lại một lần nữa sững sờ, có rất nhiều thông tin hiện lên. Nó đang lăn lăn con chuột thì mẹ nó ở ngoài gọi:
- Hoàng Nhi! Con ra đây giúp mẹ cái nào.
- Dạ con ra liền.~Nó ở trong phòng nói vọng ra.
Lúc nó đi ra thì suýt té ngã; trên bàn, vô số thực được bày ra, nào là: cá, thịt, rau...
- Hôm nay nhà mình có khách hả mẹ???~ Nó thắc mắc.
- Uk~ Mẹ nó vừa sắp đồ, vừa nói.
- Ai vậy mẹ???~Tính tò mò của nó lại nổi dậy.
- Ai rồi lát nữa con sẽ biết, giờ thì mau lại giúp mẹ đi.~ Mẹ nó bí mật.
- Dạ
Nói rồi nó liền bắt tay vào phụ bà. Lúc chuẩn bị xong cũng đã trưa, vừa đặt đĩa đồ ăn xuống bàn thì: Kinh koong , có tiếng chuông cửa.
- Hoàng Nhi, con mau ra xem ai tới đi!~ Mẹ nó hối nó.
- Mẹ cứ từ từ, việc gì phải vội, con ra ngay đây.~Nó vừa nói, vừa đi đến cửa.
Cánh cửa vừa được mở ra thì... khuôn mặt nó lập tức biến sắc, chân tay cứng lại, Thiên Tỉ!!!Là Thiên Tỉ??? , Thấy nó đứng yên bất động, mẹ cậu lo lắng lên tiếng:
- Hoàng Nhi, con bị sao vậy???~Nghe mẹ nói vậy, cậu liền rời mắt khỏi chiếc điện thoại và chuyển hướng về nó, còn nó thì như đang trên chín tầng mây mà rơi tọt xuống.(Làm ơn đi Dịch mama, người ta là vì con của bà mà hết hồn đó, đừng làm khó người ta nữa có được không???.....Haizzzzz......).
- Dạ, không sao ạ! Mời hai bác và anh vào trong.~ Nó cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Nghe nó nói vậy, mẹ cậu cũng không còn lo lắng nữa, cũng từ từ tiến bước vào trong. Cậu liếc nó một cái, rồi cũng theo bố mẹ vào trong. Nó bỗng dưng cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn so với bình thường.
Mẹ nó và ba mẹ cậu ngồi nói chuyện với nhau được một lát thì ba nó về, thế là cả hai gia đình bắt đầu dùng cơm.
Trong bữa cơm, bốn bậc trưởng bối cứ nói chuyện rôm rả, còn nó và cậu thì chẳng mở miệng, cứ ngồi từ từ thưởng thức bữa ăn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc ăn xong, ba nó quay lại nói với nó:
- Tiểu Nhi, con dẫn Thiên Thiên vào trong phòng chơi đi, để cho ba mẹ nói chuyện.
Nghe xong, nó lập tức đứng hình 'Gì chứ, vào phòng mình à??? Không được, tuyệt đối không được!!!'~Nó thủ thỉ. Nó đâu có quên: bây giờ, trong phòng của nó toàn là đĩa nhạc của cậu, nếu dẫn cậu lên đó thì không khác gì là...
Thấy nó đứng thừ ra như người mất hồn, ba nó lập tức lên tiếng:
- Tiểu Nhi, con sao vậy?
Nó giật mình khi nghe ba gọi, còn mọi người trong phòng thì cứ đổ dồn ánh mắt về phía nó, nó lấp bấp
- Ba...ba... phòng con, nó....nó...
- Phòng con bị làm sao???~Ba nó chau mày
- Phòng con... nó hơi...hơi lộn xộn ~ Nó vơ đại một lí do.
- Phải rồi! Con mới dọn về đây, đương nhiên phòng còn lộn xộn, hay để Thiên Thiên vào giúp con dọn dẹp.~ Mẹ cậu nói.
- Dạ...dạ...không cần đâu ạ!~ Nó hốt hoảng.
- Em đừng ngại, cứ để anh giúp em.~ Thiên quan sát nó nãy giờ, cảm thấy nó có điều gì không muốn cậu biết, nên cảm thấy tò mò và rất muốn xem qua căn phòng của nó.
- Đúng rồi đấy, cứ để nó giúp con một tay.~Ba cậu bỗng lên tiếng.
- Dạ, vậy cũng được.~ Nó hết cách bèn dẫn cậu vào phòng chơi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xin lỗi các bạn nhiều nhé, tuần vừa rồi mình có việc nên không viết truyện được, chương này mình cũng viết hơn gấp nên có lẽ không được hay cho lắm...mong các bạn thông cảm...
Mà nhân đây mk cũng nhắc các bạn một điều: câu chuyện này là mk tự nghĩ tự viết nên không có thật đâu. Mong các bạn đừng hiểu nhầm.
Cuối cùng, mk xin chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
/5
|