- dừng lại ngay_ loạt âm thanh đó đc chấm dứt bởi âm thanh nguy hiểm. Các cô quay lại nhìn. Vương Huyễn bị bọn chúng kẹp cổ. Tay kia lăm le chiếc dao kề cổ của trắng ngần của Vương Huyễn đe dọa:
- các cô còn làm càng tôi diết nó_ khuôn mặt Vương Huyễn đầm đìa nước mắt. Hai tay giữ chặt tay côn đồ kia, miệng không ngớt xin tha. 3 con tắc kè hoa bị mấy cô đánh tơi tả cx vựng dậy, Bảo Như đe dọa:
- Các cô...dừng lại đi theo tôi_ các cô hiên ngang đi theo Bảo Như, bỗng cô ta:
- dừng lại. Đang đi đến gần một cái ngõ thì Bảo Như hạ lệnh. Tức thì đám du côn kia dừng lại.
- Trói chúng vào_ Bảo Như vẫn gia lệnh. Cô, Trương Nhi, Mạn Ngọc không biết cô ta định làm gì mk thì tức thì dây trói đã quấn chặt vào người mk.
- Nới lỏng ra cái coi_ Trương Nhi kêu ca. Lâm Lệ Chi đến gần Trương Nhi dơ tay:
chát............ Trương Nhi trừng mắt nhìn Lệ Chi. Một cái tát từ Lệ Chi đã rơi vào khuôn mặt của Trương Nhi. Từ bé đến giờ khuôn mặt Trương Nhi chưa ai dám động đến, bây giờ đến lượt đám ô hợp này ra tay sao. Lệ Chi có chút hoảng sợ khi nhìn vào đôi mắt của Trương Nhi. Nhưng vẫn mạnh miệng:
- cô là Trương Nhi, loại con gái vì muốn gây sự chú ý vs Nguyên mà suốt ngày cãi nhau vs Nguyên. Mày nghĩ mày xứng vs anh sao. Nguyên chỉ là của ta và mãi mãi sẽ là của ta_ Lệ Chi giọng cay nghiến.
- Dừng lại đi_ Bảo Như điềm tĩnh nhả từng chữ, Lệ Chi liền lùi lại.
- Thả cô ta ra_ Lệ Chi ra lệnh cho đám kia. Tức thì Vương Huyễn đc thả ra. Vương Huyễn sợ sệt, Lệ Băng tiến lên, nâng cằm Vương Huyễn lên:
- khôn hồn thì đừng có ns gì, mày mà dám hé răng nửa lời tao cho mày chết, giờ thì cút_ sắc mặt Vương Huyễn trắng bệch, liếc mắt sang nhìn 3 cô:
- tớ..hức..xin..hức..lỗi Tử Di.........._Nói rồi chạy nhanh đi. cô nhìn theo hướng Vương Huyễn. Thở dài không trông chờ gì đc rồi . Sau đó liền.............
Chát.....
-mày bị câm à, hé miệng ns cho tao........................................ _ Lệ Chi giáng vào mặt Trương Nhi cú tát giáng trời. Tuy rất đau, rất rát, nhưng Trương Nhi là ai? Yếu đuối, khóc là những động từ không nằm trong từ điển của cô. Ngước đôi mắt mk lên, nhếch môi Trương Nhi vẫn không ns câu nào. Cái đó như sự thách thức đối vs Lệ Chi. Người cô ta nóng rực lên, trong mắt như ngọn lửa cháy, lao phắt đến giật cây roi của thg du côn cô ta dùng lực mạnh quật vào ng Trương Nhi không ngừng xả sối vào mặt Trương Nhi:
- ả đàn bà chó tha này.............tao bảo mày ns cơ mà............ns_ Tầm 10' sức chịu đựng của Trương Nhi đã cạn kiệt. Hàng lông mi nặng chĩu đg hạ dần xuống mặc tiếng gọi của Mạn Ngọc và cô:
- Trương Nhi...........
Trương Nhi mấp máy môi ns nguyên một từ rồi ngất vì kiệt sức:
- Nguyên..... _ Lệ Chi quất roi cx mệt khẽ hừ một tiếng, giao lại cây roi cho cj mk. Lệ Băng bước tới gần cô. Nhìn cô từ dưới lên trên, cô vuốt vuốt roi:
- mày là cái thá gì mà dám cướp Thiên của tao. _ Quất liền mấy roi, chiếc roi đi đến phần nào cơ thể của cô đều để lại vết tích không hề nhẹ. Hếch mặt lên, không hé răng nửa lời. Lệ Băng không vừa quật cô tới tấp. Bây giờ người cô đầy vết tích.
- xoẹt..........._lần này chiếc roi da đã đi qua khuôn mặt xinh đẹp của cô. Lưu luyến để lại một vệt dài. Cô thực đau lắm rồi, anh đâu mau đến cứu cô. Đôi mắt mờ dần, câu ns đứt đoạn:
- Thiên, đến cứu em mau, em không muốn ở đây. _ Sau đó một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt có vết thương kia. Có vẻ hài lòng vs thành quả của mk Lệ Băng nhường sân cho Bảo Như. Từ nãy đến giờ coi phim, Bảo Như không cầm lấy roi da mà chỉ tiến đến Mạn Ngọc:
- này, chị không hề muốn đụng vào em đâu cơ mà em rất ngoan cố, ngoan ns đi ns là ĐỪNG CÓ LẠI GẦN KHẢI CỦA CJ ĐI. _ Mạn Ngọc đau lòng nhìn 2 đứa bạn. mau tỉnh dậy cho t cô nhếch mép:
- aha, có phải cj đánh dấu chủ quyền như mấy chú cún đái bậy đúng k ạ?_ Mạn Ngọc lễ phép châm biếm. Bảo Như tức giận đến nỗi tím mặt. trừng mắt nhìn Mạn Ngọc rồi lại mỉm cười. Một tay đưa lên mân mê từng đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt Mạn Ngọc:
- ái chà, bé không nghe lời sẽ bị đánh. Mặt bé rất đẹp đó, cj muốn rạch vào mặt bé để xem bé còn ve vãn Khải nữa không?_Rút từ trong túi ra một chiếc dao nhỏ. Trong nhà kho đầy mùi ẩm mốc này, một ít tia sáng len lỏi vô tình đụng chúng lưỡi dao sắc bén kia thì soi sáng lưỡi dao. Mạn Ngọc lo sợ. Bảo Như dùng mặt bên của dao vỗ nhẹ vào má Mạn Ngọc. Lạnh quá. Sự lạnh đó bao trùm lấy nỗi sợ của Mạn Ngọc, cô nhắm mắt vào tùy ý trời chỉ suy nghĩ Vương Tuấn Khải, em yêu anh, .
- Mày tới số rồi._ Bảo Như.
- dừng lạiiiiiiii
.
.
.
.
.
- Khải, cuối cùng anh cx đã đến _ Mạn Ngọc ns trong đau lòng hướng đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Khải. Khải vội chạy tới. Đẩy Bảo Như ra, đưa bàn tay theo những vết thương, đau lòng:
- trời ơi, em đau lắm đúng không _ Mạn Ngọc lắc đầu. Anh đã ở đây rồi, ở đây cùng cô rồi, đg lo lắng cho mk, còn sợ điều gì nữa. Khải nhẹ nhàng cởi dây trói trên người Mạn Ngọc ra, không chần chừ giây nào, Mạn Ngọc lao vào người Khải khóc như một đứa trẻ. Khóc cho vơi đi nỗi sợ hãi trong lòng cô. Khải vuốt người cô để an ủi rồi di chuyển ánh mắt đến cạnh Bảo Như, đôi mắt mấy giây trước còn thập phần yêu thương, bây giờ thì lạnh băng.
- Trương Nhi cô dậy ngay cho tôi, dậy còn cãi nhau vs tôi chứ _ Nguyên sau khi cởi trói cho Trương nhi thì lay mạnh ng cô, đôi mắt sớm nhuộm sự lo lắng. Không phải chứ. Anh còn chưa cãi nhau đủ vs cô, sao cô dám bỏ anh đi. Mau dậy cho anh. Anh không thích sự ngoan cố không chịu mở mắt của cô. Trương Nhi, đôi mắt khẽ giật, như sự thức tỉnh của một nàng công chúa. cô dần dần mở đôi mắt mấy giây trước còn nhắm nghiền làm Nguyên lo sợ. Nguyên vui mừng nhìn Trương Nhi:
- Tỉnh rồi, em tình rồi_ Không đợi sự phản ứng của Trương Nhi, Nguyên đã vây cô trong vòng tay của mk. Vòng tay ấm áp bao bọc lấy Trương Nhi. Xua tan đi cái lạnh giá trong cái nhà kho ẩm ướt này. Không cự tuyệt, trương Nhi cx vòng tay ôm Nguyên. Cả hai biết trong lòng mỗi người đg có một hạt mầm nào đó đg nảy sinh mang tên tình yêu .
giật mk, cả Mạn Ngọc và Trương Nhi cùng vùng ra khỏi vòng tay của hai anh, chạy về phía cô. Cô đg được anh che chở. Đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền. Ngoan cố mặc kệ sự lo âu, những ng gọi tên mk. Anh nhìn cô. Những vết thương kia, cô đau nhưng anh cx đau. Tự trách mk: nếu như mk k đi, nếu như thế thì có lẽ Tử Di đã không bị như vậy . đau quá.....Thứ tim chết tiệt kia k chịu nghe lời chủ, đau thay một cô gái. Nó nhói lên từng hồi. Từng giây phút trôi qua, vs anh dài như một thế kỉ. Như những vết dao cứa vào tim, nó chảy máu, không ngừng kêu gào. Liếc những con người đã lm cô thành như vậy. Trong ánh mắt anh, mọi thứ đã sớm đóng băng.
Cúi ng xuống, bế cô trên tay đi thẳng ra cửa. Mọi ng cx đi theo vì lo lắng. Mạn Ngọc khóc lên khóc xuống vì lo cho bạn. Lệ Băng, Lệ Vy, Bảo Như và đám côn đồ kia bị Hán Giang mang cảnh sát đến cho vào làm bạn vs 4 bức tường.
__________________________________________________________________________________________________________________
- Hức....Thiên...Th...iên_Trong lúc mơ, cô gặp ác mộng, vươn đôi tay khuya linh tinh. Cô hiện trên chiếc giường thân yêu sau khi đc anh gọi bác sĩ riêng. Vội đưa tay ra nắm lấy đôi tay ấy. Anh đau lòng nhìn cô. Cô đã ngủ một ngày một đêm. Vẫn là ác mộng, từng giọt nước mắt cứ lăn xuống. Những giọt nước mắt của cô như kết lại thành một con dao vô hình xuyên qua tim anh.
- Ngoan_ Anh xoa nhẹ đầu cô, yêu chiều dỗ dành. Bỗng cánh cửa bật mở, Hán Giang đi vào. Nhìn cô rồi lại liếc sang anh thở dài thườn thượt. Từ lúc cô bị như vậy, anh cx không có ăn uống gì.
- Thôi....thức nhiều rồi, đi ngủ đi để tôi trông nó cho _ Hán Giang vỗ vai anh NS. Anh như không nghe thấy, vẫn cứ nắm tay cô thật chặt. Không đáp trả. Hán Giang ngồi đấy một lúc, sau khi nhận một cuộc điện thoại thì đi ra ngoài. Ánh trăng rọi vào khuôn mặt cô, anh mệt mỏi gục xuống.
____________________________________________________________________________________________________________________
- ukm _ Sức nặng của bàn tay khiến cô nhíu mày nhìn xuống. Anh - đg ngủ . Bàn tay anh và cô nắm chặt. Mỉm cười, anh đg lo cho cô đấy ư?
- ục...ục_ âm thanh du dương vang lên. Bụng cô đánh trống gào thét. Nhìn đồng hồ, mới 5h sáng. Khẽ chuyển mk, ái ui cả người cô đau ẩm vì những vết thương. Tiếng động làm anh tỉnh giấc. Mở mắt ra thấy cô đg cười như vậy làm anh yên lòng. Cứ nhìn cô chăm chú bỗng ục, ục Cô ái ngại cúi đầu. Anh mỉm cười. Chỉ là mỉm thôi nhưng đủ để cô vui. Xoa nhẹ đầu cô, anh dặn dò:
- em nằm yên đây, anh sẽ trở lại _ Quay người đi ra. Một lúc sau trước mặt cô là một bát mì. Anh gãi gãi đầu:
- Anh xin lỗi, ngoài mì thực anh chả biết nấu gì _ Cô phì cười. Trong lòng ấm áp. được ăn mì thần tượng nấu sao chả sướng. Cầm đôi đũa, cô kéo một sợi mì nhỏ, đưa vào miệng nếm thử. Nó dai, cô nghịch ngợm kéo dài ra ăn. Cầm thìa lên, cô nếm thử nước, cx gọi là ngon. Mà không ngon cô cx thấy ngon, lòng lâng lâng lạ. Mà có gì đó gai gai người nha. Cô ngẩng mặt lên nhìn, hóa ra là anh đg nhìn chằm chằm cô. Hay anh đói nhỉ. Cô đánh bạo kéo anh cùng ngồi xuống ăn. lấy mì để vào thìa, cô đưa đến gần môi anh, anh bất ngờ, mở to mắt có chút ngần ngừ nhưng cx như cô, chưa ăn gì 1 ngày r, miệng anh mở rộng, cô thích thú đưa thìa vào. Cẳm nhận tay nghề của mk, anh gật dầu vô ý phun luôn câu:
- không ngờ mk nấu ngon vậy _ Cô nhìn anh r k hiểu sao lăn ra cười, cứ ôm bụng dãy giụa trên giường. Cười chảy cả nước mắt. Mây đen kéo đến người anh, anh nhìn cô tức giận:
- em cười gì hả _ giọng ns nộ thiên sung khí. ô k những k sợ còn ra vẻ mặt rất bỡn cợt:
- hahahahaha.....anh nấu mỗi bát mì, chả qua em đói thôi chứ thực ra tay nghề anh còn kém hơn em.....hahaha....anh quá tự mãn r.....hahaha _ vâng...đó chính là kim châm ngòi nổ của anh, anh nhoài người ra cạnh cô. đưa hai tay vào thọc nách cù lét cô:
- cười đi...em muốn cười mà....anh cho em cười thỏa _ Bàn tay anh như ma thuật, cô cười sằng sặc. Anh cứ chọc lét như vậy đến khi cô cười ra nước mắt ròng ròng, lăn qua lại sáo chộn hết chiếc giường cô, bỗng vụt một cái, cô mất thăng bằng ngã lộn xuống giường, vô ý kéo theo cả anh:
uỳnh...rầm.....
-ukm.... Trừng to mắt, cô bất lực nhìn anh. Do sự vô tình của cô thế là anh trên cô dưới, hai đôi môi kề nhau. Anh ngạc nhiên không kém, sự mật ngọt từ đôi môi cô như cuốn anh vào rừng hoa, nó có mùi vị ngọt thật ngọt a~ Không có ý định chấm dứt nụ hôn, anh vs tay giữ khuôn mặt cô lại, nghiêng khuôn mặt, nhắm đôi mắt lạnh kia lại. Cô bất ngờ, không ngờ anh không những đứng dậy còn tiếp tục nụ hôn. Trống ngực cả hai dập dồn dập. Do dự, có phải tình cảm của cô dành cho anh là yêu không, liệu anh có tình cảm vs cô không hay chỉ là vô tình chìm đắm thôi. Nụ hôn đc kết thúc khi:
- Tử Tử, em dậy rồi hả _ Hán Giang lo lắng chạy vào, chứng kiến cảnh kia không khỏi thất kinh, lắp bắp không nên lời. Cô dở khóc dở cười nhìn Hán Giang còn ai kia vẫn đg chìm đắm vào nụ hôn không để ý đến sự hiện diện Hán Giang. Cánh tay cô gồng lên cố đẩy anh ra nhưng sức của cô sao đấu lại anh. Ghì chặt người con gái dưới thân , anh mỉm cười quyến luyến rời khỏi đôi môi đỏ mọng. Hán Giang tức giận:
- thg kia, m đã lm gì em gái t vậy _ anh mặc kệ, lướt qua Hán Giang. Cô gỡ rối:
- Không phải đâu anh à. Do em ngã từ trên giường xuống kéo theo anh ấy thôi _ Hán Giang nhìn cô muốn ns gì nhưng lại thôi, lại gần hỏi han cô:
- em có đau chỗ nào không?
- các cô còn làm càng tôi diết nó_ khuôn mặt Vương Huyễn đầm đìa nước mắt. Hai tay giữ chặt tay côn đồ kia, miệng không ngớt xin tha. 3 con tắc kè hoa bị mấy cô đánh tơi tả cx vựng dậy, Bảo Như đe dọa:
- Các cô...dừng lại đi theo tôi_ các cô hiên ngang đi theo Bảo Như, bỗng cô ta:
- dừng lại. Đang đi đến gần một cái ngõ thì Bảo Như hạ lệnh. Tức thì đám du côn kia dừng lại.
- Trói chúng vào_ Bảo Như vẫn gia lệnh. Cô, Trương Nhi, Mạn Ngọc không biết cô ta định làm gì mk thì tức thì dây trói đã quấn chặt vào người mk.
- Nới lỏng ra cái coi_ Trương Nhi kêu ca. Lâm Lệ Chi đến gần Trương Nhi dơ tay:
chát............ Trương Nhi trừng mắt nhìn Lệ Chi. Một cái tát từ Lệ Chi đã rơi vào khuôn mặt của Trương Nhi. Từ bé đến giờ khuôn mặt Trương Nhi chưa ai dám động đến, bây giờ đến lượt đám ô hợp này ra tay sao. Lệ Chi có chút hoảng sợ khi nhìn vào đôi mắt của Trương Nhi. Nhưng vẫn mạnh miệng:
- cô là Trương Nhi, loại con gái vì muốn gây sự chú ý vs Nguyên mà suốt ngày cãi nhau vs Nguyên. Mày nghĩ mày xứng vs anh sao. Nguyên chỉ là của ta và mãi mãi sẽ là của ta_ Lệ Chi giọng cay nghiến.
- Dừng lại đi_ Bảo Như điềm tĩnh nhả từng chữ, Lệ Chi liền lùi lại.
- Thả cô ta ra_ Lệ Chi ra lệnh cho đám kia. Tức thì Vương Huyễn đc thả ra. Vương Huyễn sợ sệt, Lệ Băng tiến lên, nâng cằm Vương Huyễn lên:
- khôn hồn thì đừng có ns gì, mày mà dám hé răng nửa lời tao cho mày chết, giờ thì cút_ sắc mặt Vương Huyễn trắng bệch, liếc mắt sang nhìn 3 cô:
- tớ..hức..xin..hức..lỗi Tử Di.........._Nói rồi chạy nhanh đi. cô nhìn theo hướng Vương Huyễn. Thở dài không trông chờ gì đc rồi . Sau đó liền.............
Chát.....
-mày bị câm à, hé miệng ns cho tao........................................ _ Lệ Chi giáng vào mặt Trương Nhi cú tát giáng trời. Tuy rất đau, rất rát, nhưng Trương Nhi là ai? Yếu đuối, khóc là những động từ không nằm trong từ điển của cô. Ngước đôi mắt mk lên, nhếch môi Trương Nhi vẫn không ns câu nào. Cái đó như sự thách thức đối vs Lệ Chi. Người cô ta nóng rực lên, trong mắt như ngọn lửa cháy, lao phắt đến giật cây roi của thg du côn cô ta dùng lực mạnh quật vào ng Trương Nhi không ngừng xả sối vào mặt Trương Nhi:
- ả đàn bà chó tha này.............tao bảo mày ns cơ mà............ns_ Tầm 10' sức chịu đựng của Trương Nhi đã cạn kiệt. Hàng lông mi nặng chĩu đg hạ dần xuống mặc tiếng gọi của Mạn Ngọc và cô:
- Trương Nhi...........
Trương Nhi mấp máy môi ns nguyên một từ rồi ngất vì kiệt sức:
- Nguyên..... _ Lệ Chi quất roi cx mệt khẽ hừ một tiếng, giao lại cây roi cho cj mk. Lệ Băng bước tới gần cô. Nhìn cô từ dưới lên trên, cô vuốt vuốt roi:
- mày là cái thá gì mà dám cướp Thiên của tao. _ Quất liền mấy roi, chiếc roi đi đến phần nào cơ thể của cô đều để lại vết tích không hề nhẹ. Hếch mặt lên, không hé răng nửa lời. Lệ Băng không vừa quật cô tới tấp. Bây giờ người cô đầy vết tích.
- xoẹt..........._lần này chiếc roi da đã đi qua khuôn mặt xinh đẹp của cô. Lưu luyến để lại một vệt dài. Cô thực đau lắm rồi, anh đâu mau đến cứu cô. Đôi mắt mờ dần, câu ns đứt đoạn:
- Thiên, đến cứu em mau, em không muốn ở đây. _ Sau đó một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt có vết thương kia. Có vẻ hài lòng vs thành quả của mk Lệ Băng nhường sân cho Bảo Như. Từ nãy đến giờ coi phim, Bảo Như không cầm lấy roi da mà chỉ tiến đến Mạn Ngọc:
- này, chị không hề muốn đụng vào em đâu cơ mà em rất ngoan cố, ngoan ns đi ns là ĐỪNG CÓ LẠI GẦN KHẢI CỦA CJ ĐI. _ Mạn Ngọc đau lòng nhìn 2 đứa bạn. mau tỉnh dậy cho t cô nhếch mép:
- aha, có phải cj đánh dấu chủ quyền như mấy chú cún đái bậy đúng k ạ?_ Mạn Ngọc lễ phép châm biếm. Bảo Như tức giận đến nỗi tím mặt. trừng mắt nhìn Mạn Ngọc rồi lại mỉm cười. Một tay đưa lên mân mê từng đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt Mạn Ngọc:
- ái chà, bé không nghe lời sẽ bị đánh. Mặt bé rất đẹp đó, cj muốn rạch vào mặt bé để xem bé còn ve vãn Khải nữa không?_Rút từ trong túi ra một chiếc dao nhỏ. Trong nhà kho đầy mùi ẩm mốc này, một ít tia sáng len lỏi vô tình đụng chúng lưỡi dao sắc bén kia thì soi sáng lưỡi dao. Mạn Ngọc lo sợ. Bảo Như dùng mặt bên của dao vỗ nhẹ vào má Mạn Ngọc. Lạnh quá. Sự lạnh đó bao trùm lấy nỗi sợ của Mạn Ngọc, cô nhắm mắt vào tùy ý trời chỉ suy nghĩ Vương Tuấn Khải, em yêu anh, .
- Mày tới số rồi._ Bảo Như.
- dừng lạiiiiiiii
.
.
.
.
.
- Khải, cuối cùng anh cx đã đến _ Mạn Ngọc ns trong đau lòng hướng đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Khải. Khải vội chạy tới. Đẩy Bảo Như ra, đưa bàn tay theo những vết thương, đau lòng:
- trời ơi, em đau lắm đúng không _ Mạn Ngọc lắc đầu. Anh đã ở đây rồi, ở đây cùng cô rồi, đg lo lắng cho mk, còn sợ điều gì nữa. Khải nhẹ nhàng cởi dây trói trên người Mạn Ngọc ra, không chần chừ giây nào, Mạn Ngọc lao vào người Khải khóc như một đứa trẻ. Khóc cho vơi đi nỗi sợ hãi trong lòng cô. Khải vuốt người cô để an ủi rồi di chuyển ánh mắt đến cạnh Bảo Như, đôi mắt mấy giây trước còn thập phần yêu thương, bây giờ thì lạnh băng.
- Trương Nhi cô dậy ngay cho tôi, dậy còn cãi nhau vs tôi chứ _ Nguyên sau khi cởi trói cho Trương nhi thì lay mạnh ng cô, đôi mắt sớm nhuộm sự lo lắng. Không phải chứ. Anh còn chưa cãi nhau đủ vs cô, sao cô dám bỏ anh đi. Mau dậy cho anh. Anh không thích sự ngoan cố không chịu mở mắt của cô. Trương Nhi, đôi mắt khẽ giật, như sự thức tỉnh của một nàng công chúa. cô dần dần mở đôi mắt mấy giây trước còn nhắm nghiền làm Nguyên lo sợ. Nguyên vui mừng nhìn Trương Nhi:
- Tỉnh rồi, em tình rồi_ Không đợi sự phản ứng của Trương Nhi, Nguyên đã vây cô trong vòng tay của mk. Vòng tay ấm áp bao bọc lấy Trương Nhi. Xua tan đi cái lạnh giá trong cái nhà kho ẩm ướt này. Không cự tuyệt, trương Nhi cx vòng tay ôm Nguyên. Cả hai biết trong lòng mỗi người đg có một hạt mầm nào đó đg nảy sinh mang tên tình yêu .
giật mk, cả Mạn Ngọc và Trương Nhi cùng vùng ra khỏi vòng tay của hai anh, chạy về phía cô. Cô đg được anh che chở. Đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền. Ngoan cố mặc kệ sự lo âu, những ng gọi tên mk. Anh nhìn cô. Những vết thương kia, cô đau nhưng anh cx đau. Tự trách mk: nếu như mk k đi, nếu như thế thì có lẽ Tử Di đã không bị như vậy . đau quá.....Thứ tim chết tiệt kia k chịu nghe lời chủ, đau thay một cô gái. Nó nhói lên từng hồi. Từng giây phút trôi qua, vs anh dài như một thế kỉ. Như những vết dao cứa vào tim, nó chảy máu, không ngừng kêu gào. Liếc những con người đã lm cô thành như vậy. Trong ánh mắt anh, mọi thứ đã sớm đóng băng.
Cúi ng xuống, bế cô trên tay đi thẳng ra cửa. Mọi ng cx đi theo vì lo lắng. Mạn Ngọc khóc lên khóc xuống vì lo cho bạn. Lệ Băng, Lệ Vy, Bảo Như và đám côn đồ kia bị Hán Giang mang cảnh sát đến cho vào làm bạn vs 4 bức tường.
__________________________________________________________________________________________________________________
- Hức....Thiên...Th...iên_Trong lúc mơ, cô gặp ác mộng, vươn đôi tay khuya linh tinh. Cô hiện trên chiếc giường thân yêu sau khi đc anh gọi bác sĩ riêng. Vội đưa tay ra nắm lấy đôi tay ấy. Anh đau lòng nhìn cô. Cô đã ngủ một ngày một đêm. Vẫn là ác mộng, từng giọt nước mắt cứ lăn xuống. Những giọt nước mắt của cô như kết lại thành một con dao vô hình xuyên qua tim anh.
- Ngoan_ Anh xoa nhẹ đầu cô, yêu chiều dỗ dành. Bỗng cánh cửa bật mở, Hán Giang đi vào. Nhìn cô rồi lại liếc sang anh thở dài thườn thượt. Từ lúc cô bị như vậy, anh cx không có ăn uống gì.
- Thôi....thức nhiều rồi, đi ngủ đi để tôi trông nó cho _ Hán Giang vỗ vai anh NS. Anh như không nghe thấy, vẫn cứ nắm tay cô thật chặt. Không đáp trả. Hán Giang ngồi đấy một lúc, sau khi nhận một cuộc điện thoại thì đi ra ngoài. Ánh trăng rọi vào khuôn mặt cô, anh mệt mỏi gục xuống.
____________________________________________________________________________________________________________________
- ukm _ Sức nặng của bàn tay khiến cô nhíu mày nhìn xuống. Anh - đg ngủ . Bàn tay anh và cô nắm chặt. Mỉm cười, anh đg lo cho cô đấy ư?
- ục...ục_ âm thanh du dương vang lên. Bụng cô đánh trống gào thét. Nhìn đồng hồ, mới 5h sáng. Khẽ chuyển mk, ái ui cả người cô đau ẩm vì những vết thương. Tiếng động làm anh tỉnh giấc. Mở mắt ra thấy cô đg cười như vậy làm anh yên lòng. Cứ nhìn cô chăm chú bỗng ục, ục Cô ái ngại cúi đầu. Anh mỉm cười. Chỉ là mỉm thôi nhưng đủ để cô vui. Xoa nhẹ đầu cô, anh dặn dò:
- em nằm yên đây, anh sẽ trở lại _ Quay người đi ra. Một lúc sau trước mặt cô là một bát mì. Anh gãi gãi đầu:
- Anh xin lỗi, ngoài mì thực anh chả biết nấu gì _ Cô phì cười. Trong lòng ấm áp. được ăn mì thần tượng nấu sao chả sướng. Cầm đôi đũa, cô kéo một sợi mì nhỏ, đưa vào miệng nếm thử. Nó dai, cô nghịch ngợm kéo dài ra ăn. Cầm thìa lên, cô nếm thử nước, cx gọi là ngon. Mà không ngon cô cx thấy ngon, lòng lâng lâng lạ. Mà có gì đó gai gai người nha. Cô ngẩng mặt lên nhìn, hóa ra là anh đg nhìn chằm chằm cô. Hay anh đói nhỉ. Cô đánh bạo kéo anh cùng ngồi xuống ăn. lấy mì để vào thìa, cô đưa đến gần môi anh, anh bất ngờ, mở to mắt có chút ngần ngừ nhưng cx như cô, chưa ăn gì 1 ngày r, miệng anh mở rộng, cô thích thú đưa thìa vào. Cẳm nhận tay nghề của mk, anh gật dầu vô ý phun luôn câu:
- không ngờ mk nấu ngon vậy _ Cô nhìn anh r k hiểu sao lăn ra cười, cứ ôm bụng dãy giụa trên giường. Cười chảy cả nước mắt. Mây đen kéo đến người anh, anh nhìn cô tức giận:
- em cười gì hả _ giọng ns nộ thiên sung khí. ô k những k sợ còn ra vẻ mặt rất bỡn cợt:
- hahahahaha.....anh nấu mỗi bát mì, chả qua em đói thôi chứ thực ra tay nghề anh còn kém hơn em.....hahaha....anh quá tự mãn r.....hahaha _ vâng...đó chính là kim châm ngòi nổ của anh, anh nhoài người ra cạnh cô. đưa hai tay vào thọc nách cù lét cô:
- cười đi...em muốn cười mà....anh cho em cười thỏa _ Bàn tay anh như ma thuật, cô cười sằng sặc. Anh cứ chọc lét như vậy đến khi cô cười ra nước mắt ròng ròng, lăn qua lại sáo chộn hết chiếc giường cô, bỗng vụt một cái, cô mất thăng bằng ngã lộn xuống giường, vô ý kéo theo cả anh:
uỳnh...rầm.....
-ukm.... Trừng to mắt, cô bất lực nhìn anh. Do sự vô tình của cô thế là anh trên cô dưới, hai đôi môi kề nhau. Anh ngạc nhiên không kém, sự mật ngọt từ đôi môi cô như cuốn anh vào rừng hoa, nó có mùi vị ngọt thật ngọt a~ Không có ý định chấm dứt nụ hôn, anh vs tay giữ khuôn mặt cô lại, nghiêng khuôn mặt, nhắm đôi mắt lạnh kia lại. Cô bất ngờ, không ngờ anh không những đứng dậy còn tiếp tục nụ hôn. Trống ngực cả hai dập dồn dập. Do dự, có phải tình cảm của cô dành cho anh là yêu không, liệu anh có tình cảm vs cô không hay chỉ là vô tình chìm đắm thôi. Nụ hôn đc kết thúc khi:
- Tử Tử, em dậy rồi hả _ Hán Giang lo lắng chạy vào, chứng kiến cảnh kia không khỏi thất kinh, lắp bắp không nên lời. Cô dở khóc dở cười nhìn Hán Giang còn ai kia vẫn đg chìm đắm vào nụ hôn không để ý đến sự hiện diện Hán Giang. Cánh tay cô gồng lên cố đẩy anh ra nhưng sức của cô sao đấu lại anh. Ghì chặt người con gái dưới thân , anh mỉm cười quyến luyến rời khỏi đôi môi đỏ mọng. Hán Giang tức giận:
- thg kia, m đã lm gì em gái t vậy _ anh mặc kệ, lướt qua Hán Giang. Cô gỡ rối:
- Không phải đâu anh à. Do em ngã từ trên giường xuống kéo theo anh ấy thôi _ Hán Giang nhìn cô muốn ns gì nhưng lại thôi, lại gần hỏi han cô:
- em có đau chỗ nào không?
/46
|