tiếng nhạc vang khắp phòng tập. 3bb chăm chú tập luyện trước gương, sửa từng động tác.
Một hồi tập, trên trán 3bb lăn xuống từng giọt mồ hôi. Nguyên và Khải đang ngồi nghỉ. Tỉ vẫn tập hăng say. Vì có động tác khó nên Tỉ cố làm cho được.
Cô cầm chai nước khoáng mang đến cho Nguyên và Khải:
- các anh uống đi!!!
Nguyên thì giật phăng chai nước tu ừng ực. Khải bật cười. Đưa tay lấy nước:
- cảm ơn em.
Anh mở nắp chai ngửa cổ uống. Cô nhìn Tỉ sót sa:
- Nghỉ chút đi mà anh!!
Không một lời đáp trả, anh vẫn cứ tập như vậy. Tiểu Khải nhẹ nhàng nói:
- Tử Tử, nó lúc nào cũng thế. Cố đến khi kiệt sức mới thôi. Anh cũng chịu tính của nó. Khải bất lực thở dài.
Cô bặm môi nhìn anh. Bỗng, Khải thở một cách khó nhọc, mặt trắng bệch, đôi môi không còn hồng hào. Nguyên thấy vậy chạy thật nhanh đi lấy kẹo trong túi áo cho Khải ăn. Thiên đã ngưng tập, đi đến chỗ Khải lo lắng, hỏi:
- anh ko sao chứ??? Khải.
Trong giọng nói của anh chứa sự lo lắng, gấp gáp. Khải mệt mỏi không nói lời nào. Lúc lâu sau, anh lấy lại khí sắc hồng hào nở nụ cười tươi:
- Không sao rồi Anh khỏe mà. Nguyên Bảo nhảy bổ vào:
- Đại ca à, làm lo chết đi được. Thực sự Nguyên lo lắng cho Khải nhiều lắm. Lúc anh mệt mỏi, nhìn mặt cắt không còn giọt máu, Nguyên sợ xanh mặt, chân tay luống cuống cả lên chỉ biết lấy kẹo cho anh. Khải đưa tay xoa đầu Nguyên:
- Anh xin lỗi.
Nhìn sắc khí của anh có vẻ tốt hơn, Thiên Tỉ dặn dò:
- lần sau đừng tập quá sức, có bệnh mà không lo giữ gìn bản thân. Tuy đó là lời trách móc nhưng chứa đựng sự quan tâm. Nhìn anh từ nãy giờ, cô nhẹ bảo:
- Thôi hôm nay tập đến đây, em về đây. Cô quay người lấy cặp sách toan về thì:
- ai............da lâu lắm rồi không được đi chơi thỏa thích nha. Nguyên thở dài bất lực. Cô cũng là cỏ mà, anh nói vậy ai mà nỡ bỏ đi chứ. cô đứng ở trước cửa, tay đã nắm vào chốt nhưng vẫn do dự. cô quay lại, nhìn rồi đưa ra gợi ý:
- các anh có muốn đi chơi không. Nguyên nghe thấy thì hớn hở, gật đầu lia lịa. Khải suy nghĩ rồi xua tay:
- Không được đâu, ra ngoài bị nhận ra ngay, vs lại công ty không cho đi đâu. Mặc dù rất muốn đi nhưng Khải phải cân nhắc kĩ, không tùy ý quyết định.
- Không sao, em sẽ hóa trang cho mọi người, chắc chắn sẽ ko ai nhận ra đâu. Cô khẳng định. Khải do dự lúc lâu thì nói:
- được. Cô chỉ chờ có vậy, ủn ba người vào nhà vệ sinh bắt rửa mặt để hóa trang. Ba anh cũng làm theo. Trong lúc chờ cô cũng hóa trang cho mk thành mọt sách như trước, khi các anh bước ra, cô chạy ngay đến chỗ Thiên Tỉ kéo anh ngồi xuống ghế. Lấy khăn nhẹ lau khô nuowccs trên mặt cho anh. Cô ngổi đối diện vs anh, khoảng cách quá gần, anh chưa một lần tiếp xúc với người khác giới gần như thế nên có chút ngượng. Sau khi lau khô mặt cho anh, cô lấy ra từ túi sách một chiếc lọ mĩ phẩm màu nâu. Vừa mở nắp hộp, cô vừa nói:
- đây là loại kem mới, là kem dưỡng ẩm, khi thoa lên thì da mk sẽ thành màu nâu. Cô lấy ngón tay thoa nhẹ lên vùng mặt của anh. Ngón tay của cô mát lạnh, làm cho anh cảm thấy thoại mái. Anh nhìn chằm chằm cô làm cô mất tự nhiên, cười hỏi:
- mặt em có gì sao???
Anh ngại ngùng, đỏ mặt quay đi. Cô không phải người tinh ý trong tình cảm nên không biết nhưng anh làm sao qua mắt được Khải. Biểu hiện khác lạ của Thiên khiến Khải suy nghĩ.
Sau khi thoa đều kem trên mặt, đeo kính, đội mũ vào, trông anh khác lạ. Đến cả hai người anh em phải ngạc nhiên mở to mắt. Cô mỉm cười nhẹ nhưng đủ để một người thất thần( bt ai chưa mn?!?? he he:) ) . cô cũng làm y trang vậy với hai người Nguyên và Khải.
Nhìn sự gần gũi của cô với hai người anh em của mình, anh bỗng thấy khó chịu không lí do.
Công tác chủng bị cuối cùng đã xong. Cô kéo ba anh ra ngoài dặn dò:
- các anh đeo khẩu trang vào đi...........
Đi ra khỏi cửa được mấy bước thì có giọng nói gọi:
- này...........
Cô xoay người chậm rãi hồi hộp trả lời:
- dạ....... chị gọi em ạ. Người gọi cô là một phụ nữ đứng tuổi, thấp hơn cô nửa cái đầu:
- cô là người dạy nhảy thay..............
Cô gật đầu. Chị kia tiếp lời:
- Khải, Nguyên và Tỉ đâu???
- ukm...... các anh ấy đang tắm chung trong phòng tắm. bảo ko cho ai làm phiền. Cô trả lời bình thản. Mấy anh bụm miệng suýt phì cười vì......... cô nói như thật. Người phụ nữ quay sang 3bb dò xét:
- 3 người kia là ai??????
- là bạn tôi, ở bên hậu cần. Cô trả lời Cô tiếp:
- không có việc gì thì em đi trước đây. người phụ nữ có vẻ nghi ngờ nhưng vẫn để cô đi.
Ra đến ngoài cổng. Các anh vui mừng nhảy cẫng lên nhưng bị cô lia mắt nhắc nhở:
- Các anh muốn bị bắt về à. Nghe thế mấy anh câm nín. Sau hồi bàn bạc các anh quyết định đi bằng xe đạp đôi thuê được để đi chơi. Chia như thế này: Nguyên - Khải. Anh- Cô . Lúc đầu Nguyên định đi cùng với cô nhưng lại bị Khải kéo đi đành để mặc. Cô và anh ko nói gì, ngẫu nhiên bị phân chia.
Chương sau Mon sẽ viết về cuộc đi chơi của 3bb và cô nha. xl mn ko đăng chương được. Mon
xl
xl
xl
xl nhiều nha mọi người.....
Một hồi tập, trên trán 3bb lăn xuống từng giọt mồ hôi. Nguyên và Khải đang ngồi nghỉ. Tỉ vẫn tập hăng say. Vì có động tác khó nên Tỉ cố làm cho được.
Cô cầm chai nước khoáng mang đến cho Nguyên và Khải:
- các anh uống đi!!!
Nguyên thì giật phăng chai nước tu ừng ực. Khải bật cười. Đưa tay lấy nước:
- cảm ơn em.
Anh mở nắp chai ngửa cổ uống. Cô nhìn Tỉ sót sa:
- Nghỉ chút đi mà anh!!
Không một lời đáp trả, anh vẫn cứ tập như vậy. Tiểu Khải nhẹ nhàng nói:
- Tử Tử, nó lúc nào cũng thế. Cố đến khi kiệt sức mới thôi. Anh cũng chịu tính của nó. Khải bất lực thở dài.
Cô bặm môi nhìn anh. Bỗng, Khải thở một cách khó nhọc, mặt trắng bệch, đôi môi không còn hồng hào. Nguyên thấy vậy chạy thật nhanh đi lấy kẹo trong túi áo cho Khải ăn. Thiên đã ngưng tập, đi đến chỗ Khải lo lắng, hỏi:
- anh ko sao chứ??? Khải.
Trong giọng nói của anh chứa sự lo lắng, gấp gáp. Khải mệt mỏi không nói lời nào. Lúc lâu sau, anh lấy lại khí sắc hồng hào nở nụ cười tươi:
- Không sao rồi Anh khỏe mà. Nguyên Bảo nhảy bổ vào:
- Đại ca à, làm lo chết đi được. Thực sự Nguyên lo lắng cho Khải nhiều lắm. Lúc anh mệt mỏi, nhìn mặt cắt không còn giọt máu, Nguyên sợ xanh mặt, chân tay luống cuống cả lên chỉ biết lấy kẹo cho anh. Khải đưa tay xoa đầu Nguyên:
- Anh xin lỗi.
Nhìn sắc khí của anh có vẻ tốt hơn, Thiên Tỉ dặn dò:
- lần sau đừng tập quá sức, có bệnh mà không lo giữ gìn bản thân. Tuy đó là lời trách móc nhưng chứa đựng sự quan tâm. Nhìn anh từ nãy giờ, cô nhẹ bảo:
- Thôi hôm nay tập đến đây, em về đây. Cô quay người lấy cặp sách toan về thì:
- ai............da lâu lắm rồi không được đi chơi thỏa thích nha. Nguyên thở dài bất lực. Cô cũng là cỏ mà, anh nói vậy ai mà nỡ bỏ đi chứ. cô đứng ở trước cửa, tay đã nắm vào chốt nhưng vẫn do dự. cô quay lại, nhìn rồi đưa ra gợi ý:
- các anh có muốn đi chơi không. Nguyên nghe thấy thì hớn hở, gật đầu lia lịa. Khải suy nghĩ rồi xua tay:
- Không được đâu, ra ngoài bị nhận ra ngay, vs lại công ty không cho đi đâu. Mặc dù rất muốn đi nhưng Khải phải cân nhắc kĩ, không tùy ý quyết định.
- Không sao, em sẽ hóa trang cho mọi người, chắc chắn sẽ ko ai nhận ra đâu. Cô khẳng định. Khải do dự lúc lâu thì nói:
- được. Cô chỉ chờ có vậy, ủn ba người vào nhà vệ sinh bắt rửa mặt để hóa trang. Ba anh cũng làm theo. Trong lúc chờ cô cũng hóa trang cho mk thành mọt sách như trước, khi các anh bước ra, cô chạy ngay đến chỗ Thiên Tỉ kéo anh ngồi xuống ghế. Lấy khăn nhẹ lau khô nuowccs trên mặt cho anh. Cô ngổi đối diện vs anh, khoảng cách quá gần, anh chưa một lần tiếp xúc với người khác giới gần như thế nên có chút ngượng. Sau khi lau khô mặt cho anh, cô lấy ra từ túi sách một chiếc lọ mĩ phẩm màu nâu. Vừa mở nắp hộp, cô vừa nói:
- đây là loại kem mới, là kem dưỡng ẩm, khi thoa lên thì da mk sẽ thành màu nâu. Cô lấy ngón tay thoa nhẹ lên vùng mặt của anh. Ngón tay của cô mát lạnh, làm cho anh cảm thấy thoại mái. Anh nhìn chằm chằm cô làm cô mất tự nhiên, cười hỏi:
- mặt em có gì sao???
Anh ngại ngùng, đỏ mặt quay đi. Cô không phải người tinh ý trong tình cảm nên không biết nhưng anh làm sao qua mắt được Khải. Biểu hiện khác lạ của Thiên khiến Khải suy nghĩ.
Sau khi thoa đều kem trên mặt, đeo kính, đội mũ vào, trông anh khác lạ. Đến cả hai người anh em phải ngạc nhiên mở to mắt. Cô mỉm cười nhẹ nhưng đủ để một người thất thần( bt ai chưa mn?!?? he he:) ) . cô cũng làm y trang vậy với hai người Nguyên và Khải.
Nhìn sự gần gũi của cô với hai người anh em của mình, anh bỗng thấy khó chịu không lí do.
Công tác chủng bị cuối cùng đã xong. Cô kéo ba anh ra ngoài dặn dò:
- các anh đeo khẩu trang vào đi...........
Đi ra khỏi cửa được mấy bước thì có giọng nói gọi:
- này...........
Cô xoay người chậm rãi hồi hộp trả lời:
- dạ....... chị gọi em ạ. Người gọi cô là một phụ nữ đứng tuổi, thấp hơn cô nửa cái đầu:
- cô là người dạy nhảy thay..............
Cô gật đầu. Chị kia tiếp lời:
- Khải, Nguyên và Tỉ đâu???
- ukm...... các anh ấy đang tắm chung trong phòng tắm. bảo ko cho ai làm phiền. Cô trả lời bình thản. Mấy anh bụm miệng suýt phì cười vì......... cô nói như thật. Người phụ nữ quay sang 3bb dò xét:
- 3 người kia là ai??????
- là bạn tôi, ở bên hậu cần. Cô trả lời Cô tiếp:
- không có việc gì thì em đi trước đây. người phụ nữ có vẻ nghi ngờ nhưng vẫn để cô đi.
Ra đến ngoài cổng. Các anh vui mừng nhảy cẫng lên nhưng bị cô lia mắt nhắc nhở:
- Các anh muốn bị bắt về à. Nghe thế mấy anh câm nín. Sau hồi bàn bạc các anh quyết định đi bằng xe đạp đôi thuê được để đi chơi. Chia như thế này: Nguyên - Khải. Anh- Cô . Lúc đầu Nguyên định đi cùng với cô nhưng lại bị Khải kéo đi đành để mặc. Cô và anh ko nói gì, ngẫu nhiên bị phân chia.
Chương sau Mon sẽ viết về cuộc đi chơi của 3bb và cô nha. xl mn ko đăng chương được. Mon
xl
xl
xl
xl nhiều nha mọi người.....
/46
|