Ngay cả thợ trang điểm ở bên cạnh cũng cười.
Hôn lễ của bọn họ rất đơn giản, cũng chỉ đến khách sạn tổ chức theo nghi lễ, toàn mời người nhà, thân thích, bạn bè hai bên
Trang điểm xong, cô dâu chú rể phù dâu phù rể cùng đến khách sạn diễn tập
Đồng Hiểu vốn muốn đi theo, nhưng Chung Hân Văn nói, bắt đầu từ bây giờ, không muốn nhìn thấy cô nữa, nếu không thợ trang điểm đi theo trang điểm lại cũng không kịp
Nghĩ thì lúc này đúng là thương cảm, mỗi cô dâu trước khi kết hôn đều hơi sợ hãi đối với tương lai với hôn nhân, lúc này, người không muốn thấy nhất chính là người thân thiết nhất
Đồng Hiểu ở lại nhà họ Thẩm, buổi tối cùng mấy3người An Noãn đến khách sạn
Biệt thự nhà họ Thẩm to lớn như vậy, nhưng cô lại cảm thấy không có chỗ cho mình đặt chân, đứng ở đâu cũng cảm thấy mất tự nhiên
May mà Đinh Đinh và Đông Đông thích chơi với cô, hai đứa trẻ luôn quấn lấy cô.
Hôm nay Đinh Đinh mặc âu phục nhỏ vô cùng đẹp trai, Đông Đông cũng mặc một bộ váy xinh đẹp
Đồng Hiểu cảm thấy An Noãn là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, có chồng thương yêu, có một đôi trai gái đáng yêu, cuộc sống còn có cái gì tiếc nuối nữa? Thẩm Thần Bằng đi vào biệt thự, nhìn thấy ngay Đồng Hiểu đứng ở bên bàn trà, tươi cười dạy hai đứa bé vẽ
Lần đầu tiên anh nhìn thấy0cô, cô cũng ngồi xổm dỗ Đinh Đinh, cười y như vậy, vẻ mặt cũng dịu dàng như vậy
An Noãn đi tới vỗ nhẹ lên vai anh, ý tứ nói, “Hình như cô ấy rất thích trẻ con.” Thẩm Thần Bằng quay đầu lại nhìn về phía cô
An Noãn lại bóng gió một câu, “Hồi đó nếu như không phải mang thai Đinh Đinh, em cũng sẽ không dễ dàng gả cho Mạc Trọng Huy như vậy.” Thẩm Thần Bằng cau mày.
“Thật ra có một số tổn thương đã tạo thành rồi, nếu như anh không nhìn rõ hướng trái tim mình, sẽ chỉ càng khiến cô ấy tổn thương sâu hơn
Nhưng đừng để đến cuối cùng thật sự mất đi rồi, khi đó dù có quay đầu lại hối hận cũng không kịp.”
Đồng Hiểu5và bọn trẻ chơi rất vui, đến nỗi Thẩm Thần Bằng đứng ở sau lưng cô mà cô hoàn toàn không phát hiện ra.
Đinh Đinh tinh mắt, cười gọi, “Bác.” Lúc này Đồng Hiểu mới cảm nhận được áp lực sau lưng, cô đứng lên muốn đi ra, nhưng do ngồi xổm quá lâu, chân hơi tê, không đứng vững
Thẩm Thần Bằng giơ cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo cô, giọng nói trầm mạnh vang lên bên tai cô, “Cẩn thận!”
“Cảm ơn.”
Giọng cô rất xa cách, cô lịch sự cười với anh rồi đứng dậy đi đến chỗ khác.
Cô không muốn ở một mình với anh như vậy, thật sự coi anh là vi khuẩn, cách càng xa càng tốt.
Đương nhiên trong lòng anh tức giận, nhưng càng buồn bực nhiều hơn
“Bác, bác nhìn4lễ phục của cháu có đẹp không? Cô Đồng nói giống một tiểu vương tử.” Thẩm Thần Bằng hoàn hồn lại, ngồi xổm xuống xoa đầu hai đứa bé
Trong lòng đột nhiên cảm khái, nếu như con của bọn họ vẫn còn, sau khi lớn lên liệu có xinh xắn như hai đứa bé này không? Nhất định là có, ba mẹ đều có gen tốt như vậy, cho dù giống ai cũng sẽ đẹp
Anh càng nghĩ càng cảm thấy buồn phiền trong lòng, giống như có tảng đá lớn đè lên không thở nổi
Đến giờ, người nhà họ Thẩm chuẩn bị lên đường đến khách sạn, Đồng Hiểu đứng ở bên ngoài nhưng không tìm được xe nào.
Tiết Ngọc Lan và An Noãn đều mặc kệ cô
Chỉ có Thẩm Thần Bằng đi tới nói9với cô, “Ngồi xe anh đi, xe của những người khác đều chật chỗ rồi.”
Đồng Hiểu không có lựa chọn nào khác, nhưng vẫn bướng bỉnh đứng đó, không muốn nhấc chân.
“Hôm nay cửa hàng của Cố Thu có chuyện, không tới tham gia hôn lễ, ngồi xe anh đi, không cần băn khoăn gì cả.” Thấy từng chiếc xe nối đuôi nhau đi, Đồng Hiểu không còn cách nào khác
Thẩm Thần Bằng kéo cửa ghế phụ ra, nhưng Đồng Hiểu lại ngồi phía sau
Anh thở dài một tiếng, đóng cửa xe lại, vòng qua ghế lái, đích thân lái xe.
Dọc đường đi, bọn họ không hề nói chuyện với nhau, anh không ngừng nhìn cô qua kính chiếu hậu, nhưng cô lại dựa vào ghế, để cho anh một góc mặt nghiêng lạnh lùng.
Xe dừng ở bãi đỗ xe khách sạn, anh còn chưa dừng hẳn, cô đã vội xuống xe
Đỗ xe xong, anh chạy theo mấy bước mới đuổi kịp cô.
“Lát nữa có lẽ sẽ có khá nhiều người, em đều không quen, ngồi cùng anh đi.”
Cô không để ý đến anh, bước nhanh hơn
Anh hậm hực, đuổi theo giữ lấy cổ tay cô.
Cô dùng sức hất nhưng không được.
“Đồng Hiểu, em có cần phải như vậy không? Dù sao chúng ta cũng từng ở bên nhau, nhất định phải giả vờ như xa lạ sao?”
Cô không để ý tới anh, dùng sức rút cánh tay mình ra.
Do giãy dụa kịch liệt, cổ tay cô đỏ lên, anh đau lòng nên buông tay
Đồng Hiểu vội chạy vào đại sảnh khách sạn
Đám cưới được tổ chức khá đơn giản, trật tự trong đại sảnh vô cùng tốt, không có ai ồn ào
Ông cụ Thẩm, ba nhân vật lớn và ba cô con dâu nhà họ Thẩm, vợ chồng nhà họ Chung, còn có mấy nhân vật lợi hại, bọn họ ngồi ở bàn chính
Vợ chồng An Noãn và Chung Hân Nhiên, còn có mấy người bạn ngồi một bàn
Thẩm Thần Bằng chỉ bàn của An Noãn nói với Đồng Hiểu, “Chúng ta ngồi ở đó đi.” Đồng Hiểu tìm một chỗ gần đó ngồi xuống, Thẩm Thần Bằng buồn bực muốn chết
Anh vỗ người bên cạnh Đồng Hiểu, “Xin lỗi, đổi chỗ cho tôi nhé.” “Anh Thẩm, anh ngồi đi.” Người kia dẫn vợ chạy mất hút, để lại hai chỗ ngồi
Nghi thức bắt đầu, cô dâu không nắm tay ba bước vào, mà do chú rể dắt đi lên thảm đỏ.
Còn nhớ năm đó bọn họ xem trên ti vi, ba giao con gái vào tay chú rể, người ba hiền từ lưu luyến không nỡ rơi nước mắt
Lúc đó Chung Hân Văn tự giễu nói, “Đến ngày tớ kết hôn, ba tớ sẽ không khóc đâu, giao tớ cho chú rể, có lẽ quay người sẽ cười luôn
Vì không để người ta nhìn thấy rồi cười nhạo, tớ quyết định sẽ đi lên thảm đỏ một mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/136
|