Đồng Hiểu không phải thật sự có việc
Lần đó cô vội vàng chạy tới cửa hàng, tuy người đứng ngoài vây xem rất nhiều nhưng cô nhận ra cửa hàng của Chung Hân Nhiên, cũng nhìn thấy rõ ràng cô ta đang ở ngay trong cửa tiệm, đứng quan sát tất cả và cười trên nỗi đau của người khác.
Sau đó cô đã nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, lúc ấy có lẽ chỉ cần cô ta nói một câu là có thể tránh được toàn bộ trò hề đó, nhưng cô ta đã không làm điều đó.
Có lẽ, nhiều khi chúng ta nên cảm ơn một số việc chúng ta đã trải qua, để giúp chúng ta có thể3nhìn thấu rất nhiều người
Chung Hân Văn bị Thẩm Thần Bằng quấn lấy cả một ngày, liên tục bắt cô gọi điện thoại cho Đồng Hiểu
Thấy Đồng Hiểu nói mình đang ở bên ngoài, thế là Thẩm Thần Bằng được voi đòi tiền, đòi Chung Hân Văn hỏi thăm cụ thể Đồng Hiểu đang ở đâu
Bà bầu nổi đóa: “Thẩm Thần Bằng, anh có thôi đi không hả? Muốn thì tự đi mà gọi, đừng có làm phiền tôi nữa!” Anh nhẹ nhàng năn nỉ Chung Hân Văn, “Giúp đỡ chút đi mà, nếu Đồng Hiểu mà chịu nghe điện thoại của tôi, tôi còn cần năn nỉ cô như thế này à?” “Cách xa tôi ra một chút, giờ tâm0trạng tôi đang không tốt, nếu tôi mà có làm sao thì để xem anh ăn nói thế nào nhé.” Thẩm Thần Bằng bực mình, nếu không phải vì Chung Hân Văn là bà bầu thì anh đã không thèm khách khí với cô rồi.
Chẳng còn cách nào khác, anh phải lái xe đến căn hộ của Đồng Hiểu, lên tầng gõ cửa nhà cô, bên trong không có ai trả lời, nhưng lại gây ồn ào cho bà cụ hàng xóm
Bà cụ tức giận nói với anh rằng, “Cô bé kia đi ra ngoài rồi từ sớm rồi, cậu đừng có tiếp tục gõ nữa, cô ấy không có ở trong nhà đầu.” Thẩm Thần Bằng đành xuống dưới tầng5để chờ
Chờ mãi cho đến khi trời tối mới thấy Đồng Hiểu trở về
Nhưng dường như có cái gì đó rất lạ, trông cô khang khác.
Anh đi tới nắm lấy bả vai cô, “Sao em lại cắt tóc?”
Đồng Hiểu lạnh lùng nhìn anh một cái, “Chuyện của tôi liên quan gì tới anh?”
Anh nhếch miệng, tiếp tục hỏi: “Em đi đâu vậy? Bà cụ nhà đối diện nói em ra cửa từ sớm rồi, sao tới giờ mới trở về?”
Cô lạnh lùng nhìn anh, “Buông tay” Anh buông lỏng tay ra, rồi lại đặt ở sau lưng cô, “Bình tĩnh lại hai ngày rồi, bây giờ em không sao chứ?” “Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.” Thẩm Thần Bằng4chán nản, bực bội bứt tóc
“Đồng Hiểu, thứ hai tuần sau em đừng đến Anh Đốn nữa, anh sẽ giúp em tìm một nhà trẻ khác, tiền lương và đãi ngộ tuyệt đối không kém so với Anh Đốn.”
Cô dừng bước, nhìn anh bằng ánh mắt không vui, “Xin anh sau này đừng nhúng tay vào chuyện của tôi nữa.”
“Đồng Hiểu, sao em lại bướng bỉnh như vậy chứ, anh chỉ muốn giúp em thôi mà.”
“Chỉ cần anh sau này đừng tiếp tục quấn lấy tôi nữa, thì đã là sự giúp đỡ lớn nhất đối với tôi rồi.” Thẩm Thần Bằng tức đến mức thở dốc, “Đồng Hiểu, em đừng có mà không biết tốt xấu như thế? Nếu không9có anh, em đã không lăn lộn nổi ở Bắc Kinh từ lâu rồi.”
Cô cười lạnh, “Trước khi gặp được anh, cuộc sống của tôi rất bình thường
Từ sau khi gặp anh, đúng là tôi không lăn lộn nổi thật.” “Em!” Anh tức điên, quay đầu bỏ đi mất.
Hôm sau, Đồng Hiểu nhận được cuộc điện thoại của Tổng Thúy
Tống Thủy nói bà và Hách Quốc Du đã tới Bắc Kinh
Hiện tại đang ở trong bệnh viện, không biết xảy ra chuyện gì mà Hách Thiết bị sốt cao mãi không hạ, luôn ở trong trạng thái hôn mê.
Ý tứ của Tổng Thúy là bảo Đồng Hiểu đến bệnh viện một chuyển, nhưng Đồng Hiểu từ chối
“Hiểu Hiểu, cháu thật sự hận cô đến như vậy sao?”
“Cháu xin lỗi cô Tống, cháu không hận cô.”
Tống Thúy thở dài, cũng không ép buộc cô nữa.
Hai ông bà được trợ lý Phùng đi đón, bọn họ đi thẳng từ sân bay đến bệnh viện
Con trai họ đang nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, bên giường còn có một cô gái đang dốc lòng chăm sóc, nhưng trong miệng của con trai lại chỉ gọi tên Đồng Hiểu.
Chẳng còn cách nào khác, bà đành phải gọi cho Đồng Hiểu, hi vọng cô có thể đến thăm con trai bà.
Thật đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, ai làm cha làm mẹ mà nhìn thấy con mình nằm trên giường bệnh, chịu đủ thống khổ tra tấn, thì thật ra trong lòng họ càng khó chịu hơn.
Bà đang nghĩ, có phải là bởi vì sáu năm qua bà đã đối xử như thế với Đồng Hiểu, cho nên bây giờ Đồng Hiểu mới không muốn ở bên con trai bà không
Nghĩ như vậy, bà cảm thấy rất đau lòng và tự trách
Thịnh Thị Hàm bay về Trung Quốc ngay trong đêm, cô đã trông giữ bên cạnh giường bệnh suốt một ngày một đêm, nghe Hách Triết luôn miệng gọi tên của một cô gái khác, trái tim cô đã đau đến chết lặng rồi.
“Cháu gái, cháu đi về nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho chúng ta là được rồi.”
Tống Thủy vỗ nhẹ lên bờ vai Thịnh Thi Hàm.
Từ lúc nhìn thấy hai ông bà cho tới giờ, Thịnh Thị Hàm chỉ chào hỏi đơn giản mà không nói lời nào, bởi vì cô không có mặt mũi nào đối mặt với hai người họ.
“Bác trai, bác gái, có một số việc cháu muốn thẳng thắn với hai bác ạ.” Cô kể lại chi tiết mọi chuyện xảy ra năm đó và những chuyện của Hách Triết trong sáu năm qua cho hai người họ nghe
Hai ông bà nghe rất chăm chú, cuối cùng họ đều yên lặng chảy nước mắt
“Cháu nghĩ rằng chỉ cần cháu buông tay là anh ấy có thể hạnh phúc
Nhưng mà một lần, rồi hai lần, anh ấy đều không có được hạnh phúc, ngược lại còn rất đau đớn khổ sở.” Thịnh Thị Hàm quệt nước mắt
Tổng Thúy thở dài, “Vì cháu không biết đấy thôi, thằng Triết và Hiểu Hiểu đã lớn lên cùng nhau, hai mươi mấy năm tình cảm người bình thường không thể thay thế được đâu
Năm đó mẹ của Đồng Hiểu rất phản đối chúng nó đến với nhau, bởi vì nhà của chúng ta cũng chỉ là gia đình công nhân bình thường, không giàu có
Nhưng cho dù mẹ của Đồng Hiểu có dùng lời lẽ bẩn thỉu như thế nào để nhục mạ con trai bác, thì nó vẫn không muốn từ bỏ Hiểu Hiểu
Giờ nó đã nhở mọi chuyện rồi, nếu muốn nó phải hoàn toàn từ bỏ Đồng Hiểu, nó không bao giờ làm đâu
Thằng bé này cái gì cũng tốt, chỉ là những chuyện mà đó đã nhận định thì tuyệt đối không dễ dàng thay đổi.”
Từ sau khi nhận cuộc gọi của Tống Thúy, Đồng Hiểu ngồi ngẩn ra trên ghế sofa
Cô gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ yếu ớt của Hách Triết khi nằm trên giường bệnh
Nhưng cô tự nói với mình rằng không thể mềm lòng được, sớm muộn gì cũng sẽ bị tổn thương, nếu cứ cố níu giữ thì sẽ chỉ làm anh càng ngày càng thêm đau đớn mà thôi
Cô buộc mình không nghĩ đến, nhưng cuối cùng vẫn lo lắng
Một tuần mới lại bắt đầu, Đồng Hiểu đến Anh Đốn
Ngồi ở trên tàu điện ngầm, cô suy nghĩ rất nhiều về khả năng mình bị sỉ nhục, nhưng lần này, cô không muốn lại lùi bước
Đến trường học, cô gặp được khá nhiều đồng nghiệp ở trong sân trường, nhưng ngoài dự liệu của cô, không hề có ánh mắt chế giễu, cũng không có tiếng xì xào chế giễu
Mọi người đều rất thân thiện chào hỏi cô, và còn khen kiểu tóc mới của cô rất đẹp
Cô không biết thế giới này như thế nào nữa
Khi Đồng Hiểu đến lớp học, Hà Thu Đình đã ở đó, vừa nhìn thấy thì đã ôm lấy cô
“Đồng Hiểu, chào mừng cô đã quay lại
Lúc cô không có ở đây tôi mới phát hiện mình không thể không có cô được.”
Đồng Hiểu không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao mọi người lại hiền hòa với cô như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/136
|