Bắt đầu một mùa hè, tôi đã sớm tỉnh giấc. Trải qua
cả một kì thi chuyển cấp, tôi chẳng mấy chốc đã
quên mất không dọn dẹp ngôi nhà này, chỉ e mấy tháng
nữa khi bản thân không được tự do sống ở đây nữa,
sẽ không còn cơ hội để mà dọn dẹp rồi.
Tôi mở cửa sổ, chống tay nhìn trời, hít một hơi thật
sâu cảm nhận cái trong lành của buổi sáng. Tôi mỉm
cười thật nhẹ, nắng đã gieo mình xuống mặt đất,
những tia nắng mới. Đúng thế! Nắng lại về rồi, về
cùng mùa hạ!
Lại nhớ về việc quét dọn, ngẫm lại cũng sợ thật,
chỉ là mấy tuần lao đầu vào học, căn phòng của tôi
thế nhưng lại chẳng khác gì cái vườn bách thú ở
cuối khu phố mà tôi thường tới chơi. Mặc dù chỉ có
một con người là tôi sinh sống, vậy mà có thể thấy
hiện trường giống như cả tá động vật không phân
biệt chủng loại và nòi giống, cùng xông vào quậy phá.
Tôi cầm chổi và giẻ lau, bàn tay run run, tôi hiện ra cái
mặt than có lẽ thật sự phải tốn cả buổi sáng để
dọn hết được chúng.
Thế là tôi biến thành một chiến sĩ, hung hăng lâm
trận, bước vào chiến trường đầy máu tanh và nước
mắt, không sợ hãi ra tay càn quét tất cả. Đống quần
ảo chẳng biết từ bao giờ đã mang thứ mùi vô cùng khó
chịu, chúng bị vứt tứ tung trên sàn. Tôi hít một hơi
tiếp thêm sức mạnh, nhanh tay gom hết chất thành núi,
dùng công lực đem ra sân ra sức giặt giặt giũ giũ. Phơi
lên chiếc áo cuối cùng, coi như phẩn nửa công việc
được hoàn thành rồi. Tôi lại trở lại căn nhà bám
đầy bụi bẩn, liếc ánh mặt căm thù về phía đống tơ
nhện trên trần, tôi tiếp tục liều mình tiêu diệt
từng ngóc ngách. Quét quét rồi lại lau lau. Tôi bây giờ
mới có thể anh dũng gạt mồ hôi. Đúng là không dễ
dàng gì!
Sau một buổi sáng đầy bi tráng, tôi lăn về phía chiếc
giường ngủ thân yêu mà mình vừa rời xa chưa lâu. Làm
gì cũng làm cả rồi. Từ khi thi tuyển vào cao trung, hình
như tôi đã trở thành siêu nhân rồi! Kết quả đúng là
quá chói mắt, trúng tuyển trường Phong Du ở thành phố
Lục Diệp! Tôi đã sớm không phải người thường nữa
rồi, làm sao để tìm lại được một Thanh Hy như cũ sau
đống sách vở kia cơ chứ. Ngôi trường đó không phải
là cứ mơ ước mà là có thể vào nổi đâu. Ai mà nghĩ
một đứa chỉ mong được vào trường nội trú ở thị
trấn bé nhỏ này lại đột phá, nhảy tới tận phía xa
xa tít. Chẳng phải tôi đã dùng hết thịt và mỡ mới
được vậy đó!
Bỗng ngồi bật dậy, nhìn về phía cái xe đạp màu xanh
da trời cũ của mình, tôi lại nảy ra ý định đi dạo.
Kể ra cũng hoài niệm thật, hồi xưa tôi còn nằng nặng
đòi mẹ mua cho chiếc xe mình để ý được mãi, lấy lý
do có kẻ “lăm le” thèm muốn ó để có cho bằng
được. Cái hồi đó tôi cũng có mắc bệnh thiếu thẩm
mỹ, nhìn lại cái khung xe màu xanh nhạt, trên đó còn có
hình đôi chuồn chuồn đang “bay”. Bay bay cái khỉ ấy,
nhìn chúng nó chẳng khác gì như sắp “ngỏm” vậy đó.
Một mình cái xe được tôi độc sủng mấy năm, cuối
cùng vẫn bị bỏ xó.
Đành là bỏ qua chuyện kể lể sự đời, tôi lết cái
thân tàn, lóc cóc dắtt xe ra cổng. Hôm nay là chủ nhật,
thế mà con phố tôi sống vẫn không khác ngày thường là
bao, vẫn nhộp nhịp như thế. Khu phố của tôi đều là
những con người đặc biệt yêu hoa cỏ, sáng nào cũng
gọi nhau ra trao đổi về cây cối. Mặc dù tôi vẫn còn
được coi là quá trẻ để có thể đàm đạo về chúng,
nhưng cũng thích cây cối nhiều lắm. Ví như mấy cây
vạn tuế sừng sững trước nhà vậy! Chúng đã từng
được anh trai tôi nâng niu, nhưng khi về tay tôi, thì
chúng lại bày ra vẻ ủ rũ. Tôi dốc sức lắm mới có
thể làm chúng tốt hơn được.
- Thanh Hy! Bác tặng cháu mấy hạt giống này! Bác được
họ hàng xa tặng, nhưng vườn nhà bác cũng có loại cây
này rồi, lại hết chỗ trong vườn, nên cháu cứ lấy mà
trồng nhé!
Bác Du nhà đối diện vừa cầm bình tưới, vừa tiện tay
lắc lắc túi hạt giống, cười đùa rồi đưa cho tôi.
Tôi còn nghe thấy tiếng nói chuyện vừa phải về hoa
Đỗ Quyên gần đó.
- Cảm ơn bác, vườn nhà cháu cũng đang dư chỗ, có thể
bổ sung rồi!
Tôi nhận lấy làm vui vẻ, khi mới trồng có vẻ vất
vả, nhưng đến lúc có được thành quả thật sự sẽ
rất vui.
- Này, cháu sắp phải nhập học ở Lục Diệp à?
Bác Du đột ngột hỏi. Tôi nhìn hạt giống trên tay, tâm
trạng cũng tốt, liền cười:
- Dạ, là mùa thu ạ!
Thế rồi như nghĩ ra gì đó, tôi ngẩng lên:
- Nhà cháu cũng có trồng Đỗ Quyên này, ngày mai cháu sẽ
đưa tặng bác nhé!
Bây giờ chính là thời điểm ra hoa, rất đẹp.
- Vậy thật sự tốt quá! Bác có đứa cháu cũng tới
Lục Diệp nhập học cao trung, đúng rồi, chính là Phong Du
cháu trúng tuyển! Hè này nó cũng về đây chơi, có gì hai
đứa giúp đỡ nhau nhé!
Không ngờ bác Du lại có cháu học ở Phong Du, với con
người may mắn bước chân vào cái trường đại gia này,
tôi cũng thầm cảm phục cô cháu này. Nghĩ thế liền
cười, nói:
- Không vấn đề gì! Cháu thấy rất tốt!
Sau đó liền chào tạm biệt bác Du cùng mấy người hàng
xóm đang, họ sau đó còn tặng cho tôi một lẵng hoa, tôi
rất vui vẻ đạp xe rời khỏi con phố ngập mùi các loài
hoa.
Men theo con đường nhỏ phía cuối ngõ, tôi dắt chiếc xe
đạp thong thả bước. Nhìn về phía trước, có thể
thấy một căn nhà gỗ nằm bênh cạnh cái cây rất to.
Tôi bước tới chỗ đám rẻ quạt, còn chưa tới tháng
11, thế mà chúng đã hơi ngả về màu vàng. Đây chính là
nơi khi bé tôi hay tới cùng anh trai. Kia là cây phong vô
cùng to lớn được bọn tôi gọi là “Tiểu Cố”.
Nơi này rất vằng vẻ, có chút xa với đường lớn. Tôi
thật sự đã nghĩ rằng nó là một nơi bị bỏ hoàng
đấy. Sau khi được anh trai và tôi khám phá ra, nó cũng
bớt hiu quạnh nhiều. Thế mà bây giờ lại sớm bám
bụi.
Tôi dựng chiếc xe đạp dưới gốc cây, trèo lên phía
căn nhà gỗ. Hương gỗ dìu dịu quanh quần trong phòng.
Trên kệ sách có một khung ảnh, đó là hình một cậu bé
đang cùng bé gái nhỏ hơn chơi đùa, người lấm lem bùn
đất. Hai đứa bé còn đang cầm chiếc kẹo bông to đùng
cười khanh khách. Là tôi và anh trai.
Tôi tiến tới cái bàn ngay gần đó, khi trước bọn tôi
còn lưu lại một cuốn nhật kí, ghi mấy sự kiện quan
trọng của bản thân, chính là để ở ngăn kéo này. Tôi
mở cái ngăn ra, đích thực có một quyển sổ màu đen
hơi phai, bám một lớp bụi mỏng. Nó đã khá cũ kĩ, mấy
trang giấy đều bị ố vàng cả. Tôi dùng tay quệt đi
lớp bụi, lấy cái bút kẹp trong đó viết thêm vài dòng:
“Mùa hạ tuổi thứ mười lăm, sắp trở thành học sinh
cao trung, tiểu Hy phải chuyển tới thành phố Lục
Diệp.”
Sau đó cười, tôi lật lại vài trang đầu, toàn là dòng
chứ ngây ngô tuổi còn bé.
“Mình và tiểu Hy đã làm bạn với Tiểu Cố tròn 2 năm,
nhất định sẽ tặng Tiểu Cố quà.”
“Hôm nay anh trai bị mẹ mắng, cũng vì để làm cái vòng
này, anh bảo mình tới tặng Tiểu Cố chiếc vòng bằng
lá rẻ quạt.”
“Lần trước tiểu Hy tới tặng quà cho Tiểu Cố, trèo
lên cây rồi ngã, lúc đầu nó không khóc, về tới nhà
bị mình hỏi bỗng khóc to ơi là to. Hôm sau còn oán giận
Tiểu Cố không đỡ nó lúc ngã. Thật sự Tiểu Cố có
thể đỡ được nó sao?”
Tôi bật cười, rồi khẽ gập quyển sổ, cất trở lại
ngăn bàn. Chính là lần đó, anh trai còn hóa trang làm
Tiểu Cố lừa tôi, còn dụ kẹo, thế mà dám giả vờ oan
ức tố cáo mấy lần Tiểu Cố bị tôi dùng chân nhỏ
đá. Tôi mãi mới chịu nguôi ngoai tha cho nó.
- Tiểu Cố, xin chào, Tiểu Cố có khỏe không? Tiểu Hy
tới thăm đó!
Sau khi ra khỏi căn nhà gỗ, tôi ngước lên nhìn cái cây
phong to lớn đó. Lại muốn trèo lên chơi.
Khi bé tôi còn trèo được, bây giờ còn sợ gì chứ!
Dùng chân và tay phối hợp trèo lên cành cây to nhất của
nó. Thật vững chắc! Tôi nhớ năm đó, có lần khi trèo
lên gặp phải sâu róm, hoảng hồn dùng tay không mà đập
nó, rồi thế là suốt mấy ngày liền bị ngứa. Vô cùng
khó chịu nên tôi rất tức tối, gặp con sâu nào tôi
liền đập chết không khoan nhượng, lũ sâu bọ có hại!
Ánh nắng chiếu xuống, gió cũng theo đó mà tới, tôi giơ
hai bàn tay ra đón nắng, nhìn chằm chằm những đốm
nắng trên tay, thật vui mắt. Thế rồi tôi từ từ thiếp
đi.
Không biết vì sao, có phải có người tới quấy nhiễu
giấc ngủ của tôi không? Tôi mơ màng, cảm giác thân cây
to rung lên một trận, như có người trèo lên vậy. Tới
quấy phá thật sao? Có lẽ vì tôi ngủ rất say người
đó cũng không làm gì được. Chẳng phải nơi này rất
bí mật à? Lại có người biết tới nó, tôi cũng có
thể coi như… đồng bọn chăng? Tôi mơ màng mãi cho tới
lúc cảm thấy thân cây lại rung lần nữa, rồi từ từ
tỉnh giấc.
Khi mở mắt ra còn thấy một chiếc rẻ quạt to cỡ một
bàn tay đặt trên đầu tôi. Má nó! Cây phong lại rụng ra
rẻ quạt à? Thật khó hiểu. Tôi tự thấy mình rất ngu
ngốc, ngay ở ngoài trời như này mà cũng có thể ngủ
ngon lành, mặc dù đây là nơi hẻo lánh, không thể có
kẻ tới bắt cóc tôi, nhưng cũng phải sợ nắng chiếu
đến chết chứ.
Tôi vắt vẻo trên cây xong, lại quay trở về với đất
mẹ. Giờ cũng đã quá giờ trưa, nên trở về rồi. Tôi
nhận ra chiếc xe đạp của tôi có chút xê dịch, rõ ràng
là để nó ở dưới gốc cây mà, sao lại di chuyển tới
cái cầu thang gỗ rồi. Giữa ban ngày ban mặt mà cũng có
ma tới quấy phá sao. Điên mất!
Ma thì ma, Thanh Hy ta đã là siêu nhân SỤP PỚ MÈN rồi,
chẳng lẽ lại sợ ma với quỷ à? Tôi một thân oanh oanh
liệt liệt, mặc cho nhân sinh có phiền não thì tôi cũng
là con người vô tư nhất thế gian. Cứ có gì ngoài ý
muốn, chạy thật xa vào! Thế nên việc gì phải quan tâm
tới kẻ giả thần giả quỷ giữa ban ngày này chứ!
Tôi dắt xe dọc con đường cũ, về đến gần phố mới
chịu lên xe đạp một mạch về nhà. Vừa đạp xe về
tới, thấy trước cổng nhà bác Du có một cậu bé, cầm
trên tay quả táo cùng một tờ giấy, cố gắng nhảy
thật cao với tới chiếc chuông. Tôi dắt xe đi tới
cười với nó hỏi:
- Em muốn tìm ai thế? Chị cũng là người ở đây, chị
có thể giúp em.
Cậu bé ngẩn ngơ nhìn tôi, rồi nó giơ tờ giấy ra
trước mặt tôi.
- Khương Ly, em muốn tìm anh Khương Ly, anh trai em bảo đưa
cho anh ấy cái này.
Tôi nhìn vào tờ giấy, nó ghi là gửi Khương Ly, nhưng con
phố này còn có ai tên Khương Ly sao? Tôi còn đang ngẩn
ngơ thì đúng lúc đó bác Du ra mở cừa, nhìn thấy tôi
và cậu bé, liền tươi cười phúc hậu.
- Ai u, tiểu Huy tới chơi à, vào đây vào đây.
Thấy thế, thằng nhóc chạy tới gần bác Du, quơ quơ
quả táo trên tay, vui vẻ cười nghịch ngợm. Bác Du bế
nó lên, chuẩn bị vào nhà, lại nhiệt tình mời tôi tới
chơi, tôi đành lòng từ chối, giờ này tôi phải chuẩn
bị bữa tối, chăm sóc cây vườn rồi, chứ nếu không
đã chẳng bỏ lỡ món bánh táo thơm ngon của nhà bác
ấy. Buổi sáng vừa mới biết bác ấy có cháu gái, bây
giờ lại thêm một đứa cháu trai nghịch ngợm. Thật
đáng yêu!
Tôi bước vào nhà, tiếng chuông gió vang lên thanh thúy.
Chúc một ngày may mắn!
cả một kì thi chuyển cấp, tôi chẳng mấy chốc đã
quên mất không dọn dẹp ngôi nhà này, chỉ e mấy tháng
nữa khi bản thân không được tự do sống ở đây nữa,
sẽ không còn cơ hội để mà dọn dẹp rồi.
Tôi mở cửa sổ, chống tay nhìn trời, hít một hơi thật
sâu cảm nhận cái trong lành của buổi sáng. Tôi mỉm
cười thật nhẹ, nắng đã gieo mình xuống mặt đất,
những tia nắng mới. Đúng thế! Nắng lại về rồi, về
cùng mùa hạ!
Lại nhớ về việc quét dọn, ngẫm lại cũng sợ thật,
chỉ là mấy tuần lao đầu vào học, căn phòng của tôi
thế nhưng lại chẳng khác gì cái vườn bách thú ở
cuối khu phố mà tôi thường tới chơi. Mặc dù chỉ có
một con người là tôi sinh sống, vậy mà có thể thấy
hiện trường giống như cả tá động vật không phân
biệt chủng loại và nòi giống, cùng xông vào quậy phá.
Tôi cầm chổi và giẻ lau, bàn tay run run, tôi hiện ra cái
mặt than có lẽ thật sự phải tốn cả buổi sáng để
dọn hết được chúng.
Thế là tôi biến thành một chiến sĩ, hung hăng lâm
trận, bước vào chiến trường đầy máu tanh và nước
mắt, không sợ hãi ra tay càn quét tất cả. Đống quần
ảo chẳng biết từ bao giờ đã mang thứ mùi vô cùng khó
chịu, chúng bị vứt tứ tung trên sàn. Tôi hít một hơi
tiếp thêm sức mạnh, nhanh tay gom hết chất thành núi,
dùng công lực đem ra sân ra sức giặt giặt giũ giũ. Phơi
lên chiếc áo cuối cùng, coi như phẩn nửa công việc
được hoàn thành rồi. Tôi lại trở lại căn nhà bám
đầy bụi bẩn, liếc ánh mặt căm thù về phía đống tơ
nhện trên trần, tôi tiếp tục liều mình tiêu diệt
từng ngóc ngách. Quét quét rồi lại lau lau. Tôi bây giờ
mới có thể anh dũng gạt mồ hôi. Đúng là không dễ
dàng gì!
Sau một buổi sáng đầy bi tráng, tôi lăn về phía chiếc
giường ngủ thân yêu mà mình vừa rời xa chưa lâu. Làm
gì cũng làm cả rồi. Từ khi thi tuyển vào cao trung, hình
như tôi đã trở thành siêu nhân rồi! Kết quả đúng là
quá chói mắt, trúng tuyển trường Phong Du ở thành phố
Lục Diệp! Tôi đã sớm không phải người thường nữa
rồi, làm sao để tìm lại được một Thanh Hy như cũ sau
đống sách vở kia cơ chứ. Ngôi trường đó không phải
là cứ mơ ước mà là có thể vào nổi đâu. Ai mà nghĩ
một đứa chỉ mong được vào trường nội trú ở thị
trấn bé nhỏ này lại đột phá, nhảy tới tận phía xa
xa tít. Chẳng phải tôi đã dùng hết thịt và mỡ mới
được vậy đó!
Bỗng ngồi bật dậy, nhìn về phía cái xe đạp màu xanh
da trời cũ của mình, tôi lại nảy ra ý định đi dạo.
Kể ra cũng hoài niệm thật, hồi xưa tôi còn nằng nặng
đòi mẹ mua cho chiếc xe mình để ý được mãi, lấy lý
do có kẻ “lăm le” thèm muốn ó để có cho bằng
được. Cái hồi đó tôi cũng có mắc bệnh thiếu thẩm
mỹ, nhìn lại cái khung xe màu xanh nhạt, trên đó còn có
hình đôi chuồn chuồn đang “bay”. Bay bay cái khỉ ấy,
nhìn chúng nó chẳng khác gì như sắp “ngỏm” vậy đó.
Một mình cái xe được tôi độc sủng mấy năm, cuối
cùng vẫn bị bỏ xó.
Đành là bỏ qua chuyện kể lể sự đời, tôi lết cái
thân tàn, lóc cóc dắtt xe ra cổng. Hôm nay là chủ nhật,
thế mà con phố tôi sống vẫn không khác ngày thường là
bao, vẫn nhộp nhịp như thế. Khu phố của tôi đều là
những con người đặc biệt yêu hoa cỏ, sáng nào cũng
gọi nhau ra trao đổi về cây cối. Mặc dù tôi vẫn còn
được coi là quá trẻ để có thể đàm đạo về chúng,
nhưng cũng thích cây cối nhiều lắm. Ví như mấy cây
vạn tuế sừng sững trước nhà vậy! Chúng đã từng
được anh trai tôi nâng niu, nhưng khi về tay tôi, thì
chúng lại bày ra vẻ ủ rũ. Tôi dốc sức lắm mới có
thể làm chúng tốt hơn được.
- Thanh Hy! Bác tặng cháu mấy hạt giống này! Bác được
họ hàng xa tặng, nhưng vườn nhà bác cũng có loại cây
này rồi, lại hết chỗ trong vườn, nên cháu cứ lấy mà
trồng nhé!
Bác Du nhà đối diện vừa cầm bình tưới, vừa tiện tay
lắc lắc túi hạt giống, cười đùa rồi đưa cho tôi.
Tôi còn nghe thấy tiếng nói chuyện vừa phải về hoa
Đỗ Quyên gần đó.
- Cảm ơn bác, vườn nhà cháu cũng đang dư chỗ, có thể
bổ sung rồi!
Tôi nhận lấy làm vui vẻ, khi mới trồng có vẻ vất
vả, nhưng đến lúc có được thành quả thật sự sẽ
rất vui.
- Này, cháu sắp phải nhập học ở Lục Diệp à?
Bác Du đột ngột hỏi. Tôi nhìn hạt giống trên tay, tâm
trạng cũng tốt, liền cười:
- Dạ, là mùa thu ạ!
Thế rồi như nghĩ ra gì đó, tôi ngẩng lên:
- Nhà cháu cũng có trồng Đỗ Quyên này, ngày mai cháu sẽ
đưa tặng bác nhé!
Bây giờ chính là thời điểm ra hoa, rất đẹp.
- Vậy thật sự tốt quá! Bác có đứa cháu cũng tới
Lục Diệp nhập học cao trung, đúng rồi, chính là Phong Du
cháu trúng tuyển! Hè này nó cũng về đây chơi, có gì hai
đứa giúp đỡ nhau nhé!
Không ngờ bác Du lại có cháu học ở Phong Du, với con
người may mắn bước chân vào cái trường đại gia này,
tôi cũng thầm cảm phục cô cháu này. Nghĩ thế liền
cười, nói:
- Không vấn đề gì! Cháu thấy rất tốt!
Sau đó liền chào tạm biệt bác Du cùng mấy người hàng
xóm đang, họ sau đó còn tặng cho tôi một lẵng hoa, tôi
rất vui vẻ đạp xe rời khỏi con phố ngập mùi các loài
hoa.
Men theo con đường nhỏ phía cuối ngõ, tôi dắt chiếc xe
đạp thong thả bước. Nhìn về phía trước, có thể
thấy một căn nhà gỗ nằm bênh cạnh cái cây rất to.
Tôi bước tới chỗ đám rẻ quạt, còn chưa tới tháng
11, thế mà chúng đã hơi ngả về màu vàng. Đây chính là
nơi khi bé tôi hay tới cùng anh trai. Kia là cây phong vô
cùng to lớn được bọn tôi gọi là “Tiểu Cố”.
Nơi này rất vằng vẻ, có chút xa với đường lớn. Tôi
thật sự đã nghĩ rằng nó là một nơi bị bỏ hoàng
đấy. Sau khi được anh trai và tôi khám phá ra, nó cũng
bớt hiu quạnh nhiều. Thế mà bây giờ lại sớm bám
bụi.
Tôi dựng chiếc xe đạp dưới gốc cây, trèo lên phía
căn nhà gỗ. Hương gỗ dìu dịu quanh quần trong phòng.
Trên kệ sách có một khung ảnh, đó là hình một cậu bé
đang cùng bé gái nhỏ hơn chơi đùa, người lấm lem bùn
đất. Hai đứa bé còn đang cầm chiếc kẹo bông to đùng
cười khanh khách. Là tôi và anh trai.
Tôi tiến tới cái bàn ngay gần đó, khi trước bọn tôi
còn lưu lại một cuốn nhật kí, ghi mấy sự kiện quan
trọng của bản thân, chính là để ở ngăn kéo này. Tôi
mở cái ngăn ra, đích thực có một quyển sổ màu đen
hơi phai, bám một lớp bụi mỏng. Nó đã khá cũ kĩ, mấy
trang giấy đều bị ố vàng cả. Tôi dùng tay quệt đi
lớp bụi, lấy cái bút kẹp trong đó viết thêm vài dòng:
“Mùa hạ tuổi thứ mười lăm, sắp trở thành học sinh
cao trung, tiểu Hy phải chuyển tới thành phố Lục
Diệp.”
Sau đó cười, tôi lật lại vài trang đầu, toàn là dòng
chứ ngây ngô tuổi còn bé.
“Mình và tiểu Hy đã làm bạn với Tiểu Cố tròn 2 năm,
nhất định sẽ tặng Tiểu Cố quà.”
“Hôm nay anh trai bị mẹ mắng, cũng vì để làm cái vòng
này, anh bảo mình tới tặng Tiểu Cố chiếc vòng bằng
lá rẻ quạt.”
“Lần trước tiểu Hy tới tặng quà cho Tiểu Cố, trèo
lên cây rồi ngã, lúc đầu nó không khóc, về tới nhà
bị mình hỏi bỗng khóc to ơi là to. Hôm sau còn oán giận
Tiểu Cố không đỡ nó lúc ngã. Thật sự Tiểu Cố có
thể đỡ được nó sao?”
Tôi bật cười, rồi khẽ gập quyển sổ, cất trở lại
ngăn bàn. Chính là lần đó, anh trai còn hóa trang làm
Tiểu Cố lừa tôi, còn dụ kẹo, thế mà dám giả vờ oan
ức tố cáo mấy lần Tiểu Cố bị tôi dùng chân nhỏ
đá. Tôi mãi mới chịu nguôi ngoai tha cho nó.
- Tiểu Cố, xin chào, Tiểu Cố có khỏe không? Tiểu Hy
tới thăm đó!
Sau khi ra khỏi căn nhà gỗ, tôi ngước lên nhìn cái cây
phong to lớn đó. Lại muốn trèo lên chơi.
Khi bé tôi còn trèo được, bây giờ còn sợ gì chứ!
Dùng chân và tay phối hợp trèo lên cành cây to nhất của
nó. Thật vững chắc! Tôi nhớ năm đó, có lần khi trèo
lên gặp phải sâu róm, hoảng hồn dùng tay không mà đập
nó, rồi thế là suốt mấy ngày liền bị ngứa. Vô cùng
khó chịu nên tôi rất tức tối, gặp con sâu nào tôi
liền đập chết không khoan nhượng, lũ sâu bọ có hại!
Ánh nắng chiếu xuống, gió cũng theo đó mà tới, tôi giơ
hai bàn tay ra đón nắng, nhìn chằm chằm những đốm
nắng trên tay, thật vui mắt. Thế rồi tôi từ từ thiếp
đi.
Không biết vì sao, có phải có người tới quấy nhiễu
giấc ngủ của tôi không? Tôi mơ màng, cảm giác thân cây
to rung lên một trận, như có người trèo lên vậy. Tới
quấy phá thật sao? Có lẽ vì tôi ngủ rất say người
đó cũng không làm gì được. Chẳng phải nơi này rất
bí mật à? Lại có người biết tới nó, tôi cũng có
thể coi như… đồng bọn chăng? Tôi mơ màng mãi cho tới
lúc cảm thấy thân cây lại rung lần nữa, rồi từ từ
tỉnh giấc.
Khi mở mắt ra còn thấy một chiếc rẻ quạt to cỡ một
bàn tay đặt trên đầu tôi. Má nó! Cây phong lại rụng ra
rẻ quạt à? Thật khó hiểu. Tôi tự thấy mình rất ngu
ngốc, ngay ở ngoài trời như này mà cũng có thể ngủ
ngon lành, mặc dù đây là nơi hẻo lánh, không thể có
kẻ tới bắt cóc tôi, nhưng cũng phải sợ nắng chiếu
đến chết chứ.
Tôi vắt vẻo trên cây xong, lại quay trở về với đất
mẹ. Giờ cũng đã quá giờ trưa, nên trở về rồi. Tôi
nhận ra chiếc xe đạp của tôi có chút xê dịch, rõ ràng
là để nó ở dưới gốc cây mà, sao lại di chuyển tới
cái cầu thang gỗ rồi. Giữa ban ngày ban mặt mà cũng có
ma tới quấy phá sao. Điên mất!
Ma thì ma, Thanh Hy ta đã là siêu nhân SỤP PỚ MÈN rồi,
chẳng lẽ lại sợ ma với quỷ à? Tôi một thân oanh oanh
liệt liệt, mặc cho nhân sinh có phiền não thì tôi cũng
là con người vô tư nhất thế gian. Cứ có gì ngoài ý
muốn, chạy thật xa vào! Thế nên việc gì phải quan tâm
tới kẻ giả thần giả quỷ giữa ban ngày này chứ!
Tôi dắt xe dọc con đường cũ, về đến gần phố mới
chịu lên xe đạp một mạch về nhà. Vừa đạp xe về
tới, thấy trước cổng nhà bác Du có một cậu bé, cầm
trên tay quả táo cùng một tờ giấy, cố gắng nhảy
thật cao với tới chiếc chuông. Tôi dắt xe đi tới
cười với nó hỏi:
- Em muốn tìm ai thế? Chị cũng là người ở đây, chị
có thể giúp em.
Cậu bé ngẩn ngơ nhìn tôi, rồi nó giơ tờ giấy ra
trước mặt tôi.
- Khương Ly, em muốn tìm anh Khương Ly, anh trai em bảo đưa
cho anh ấy cái này.
Tôi nhìn vào tờ giấy, nó ghi là gửi Khương Ly, nhưng con
phố này còn có ai tên Khương Ly sao? Tôi còn đang ngẩn
ngơ thì đúng lúc đó bác Du ra mở cừa, nhìn thấy tôi
và cậu bé, liền tươi cười phúc hậu.
- Ai u, tiểu Huy tới chơi à, vào đây vào đây.
Thấy thế, thằng nhóc chạy tới gần bác Du, quơ quơ
quả táo trên tay, vui vẻ cười nghịch ngợm. Bác Du bế
nó lên, chuẩn bị vào nhà, lại nhiệt tình mời tôi tới
chơi, tôi đành lòng từ chối, giờ này tôi phải chuẩn
bị bữa tối, chăm sóc cây vườn rồi, chứ nếu không
đã chẳng bỏ lỡ món bánh táo thơm ngon của nhà bác
ấy. Buổi sáng vừa mới biết bác ấy có cháu gái, bây
giờ lại thêm một đứa cháu trai nghịch ngợm. Thật
đáng yêu!
Tôi bước vào nhà, tiếng chuông gió vang lên thanh thúy.
Chúc một ngày may mắn!
/29
|