Chương 12: Tranh Giành Sẽ Có Kết Cục Không Tốt
Đường phố Lục Diệp lúc chiều tối có hơi tương phản với ban ngày. Bình thường vào lúc này, tôi sẽ ngồi nhà ăn cơm tối, sau đó xem TV nghỉ ngơi chốc lát. Người đi đường thường là đi bộ, khát ít xe cộ lưu thông vào thời gian này. Thỉnh thoảng ba người chúng tôi lại đi lướt qua một người nào đó.
Tĩnh mịch.
Bóng tối rong ruổi. Ánh đèn đường mập mờ, thậm chí còn có vài lần nhấp nháy kèm theo tiếng rè rè khó nghe. Tôi mở miệng định lên tiếng, liền bị thầy Lương đưa tay đặt lên miệng, “suỵt” một tiếng. Có gì đó rất khó hiểu. Thầy ấy luôn đi phía sau chúng tôi, đi bên cạnh là Khương Ly cũng trầm mặc.
Chớp nhoáng. Một bóng đen lao tới. Tôi mở to mắt vì sợ hãi. Nó lao qua người tôi, vang lên tiếng xé gió.
“Đừng có đùa.”
Lương Từ nâng cao mặt, mở rộng nụ cười, thanh âm khàn đi rất nhiều. Bàn tay Khương Ly chợt nắm chặt lại, bế xốc tôi lên rồi nhảy lên cành cây gần đó. Một cước. Tôi trực tiếp bị đánh ngất. Chỉ kịp nhìn thấy cái bóng đen thui đang hướng về phía này.
Khi tôi tỉnh dậy, trời vẫn tối, có lẽ hôn mê không quá lâu. Đầu hơi tê, còn lại tất cả đều bình thường. Bản thân ngồi một hồi lâu mới nhận ra đang nằm trong ngôi nhà của mình. Chiếc cốc đặt xuống trên bàn, va chạm tạo ra tiếng “cộc”. Lương tiên sinh nở nụ cười với tôi, hòa nhã ngồi xuống một bên giường.
“Khát không?” Xoa xoa bàn tay vẫn còn ẩm ướt, thầy ấy lại tiếp tục híp mắt, tôi chú ý đến ngón út kia, dính một chất lỏng hơi đặc, đã chuyển sang đỏ thẫm.
“Về tới nhà rồi? Khương Ly đâu ạ?” Tôi cố nhớ lại toàn bộ sự việc, lác đác chỉ có kí ức từ lúc thầy Lương yêu cầu đưa tôi về. Còn lại đều quên cả.
“Cậu ta ngủ rồi. Ở dưới nhà đó. Nếu em đã tỉnh thì tôi cũng về đây. Tạm biệt.”
Thầy chào. Cách thức ra về cũng muôn phần đặc biệt, Lương Từ nhảy thẳng xuống từ cửa sổ, chuồn ra ngoài. Chỉ “vút” một cái, thân ảnh liền biến mất.
Tôi chẳng mấy sợ hãi, nếu như bình thường còn có thể chạy ra ngó nghiêng một hồi, nhưng hiện tại tôi đang mệt mỏi, cũng lười đi xem, thầy ta có ngã chết đi chăng nữa cũng không liên quan tới tôi. Mấy cái hành vi đột ngột này gần như vượt qua giới hạn suy nghĩ của tôi rồi. Hơn nữa, Khương Ly cũng từng trèo vào nhiều lần, chứng tỏ đối với lũ người bọn họ, cửa sổ nhà tôi, lẫn cánh cổng dưới kia, chỉ là vài thứ tép riu, đạp một cái là đổ.
“Uỳnh.” Đổ thật.
Đầu tôi như muốn nổ tung, trên trán nổi lên gân xanh, tức giận mà không thể làm gì được. Chỉ đành hét to: “Thầy đi cẩn thận một chút!”
“Xin lỗi, xin lỗi, cánh cổng này cứ coi như đền bù vụ hỏng cửa lớp đi.”
Chết thật. Tôi phải tránh xa những kẻ hay gây rắc rối ra, không thì bao nhiêu việc vớ vẩn kia liền lập tức đổ lên đầu tôi mất.
Không hiểu sao đêm nay có chút nóng nực.
Cửa sổ mở tung, gió vẫn ùa vào. Tôi uống một ngụm nước, xỏ đôi dép bông thoải mái vào chân, rồi đi xuống cầu thang.
Hắn đang vẫn nằm ngủ trên sô pha, tư thế nằm cực kỳ quy củ, hơi thở đều đặn.
Nhiều khi tôi nghi hoặc, vì sao hắn lại bước vào cuộc sống của tôi nghiễm nhiên như vậy. Thậm chí tôi còn cơm bưng nước rót cho hắn. Hắn đã trưởng thành, hoàn toàn có thể tự lập được. Cảm giác Khương Ly giống một đứa trẻ, vô tư dựa dẫm vào tôi. Có lẽ nhiều năm rồi, chẳng mấy ai gần gũi với tôi thế này, kỳ thật… không tệ lắm. Nói thật, bao nuôi một tên nhóc không hề đơn giản.
Chuẩn bị nước nóng để tắm rửa. Tắm táp là chuyện mà tôi nhất định phải làm lúc cuối ngày, tắm về đêm dễ dàng gây bệnh, nhưng tôi chịu sao nổi dơ bẩn. Hoạt động cả ngày, cũng đã toát mồ hôi mấy lần, nhất định phải tắm qua loa một chút.
Xong xuôi, tôi liền thấy cực kỳ sảng khoái. Chợt nhận ra Khương Ly cả buổi chưa được ăn gì, bụng tôi cũng đói meo, đang liên tục nhắc nhở tôi phải cho nó ăn. Nấu qua vài món, tôi đến bên sô pha gọi hắn dậy.
Hắn đã sớm tỉnh rồi, chỉ là lười mở mắt ra, tiếp xúc với ánh sáng có lẽ cũng cần thời gian. Tôi biết điều đó bởi có mấy lần hắn trèo vào nhà tôi quá sớm, khoảng thời gian mà có lay tôi trăm cái tôi cũng không chịu rời giường, nên hắn sẽ nằm ở sô pha thao thức một chút, ngửi thấy mùi thức ăn liền bật dậy.
“Thanh Hy, về sau nhất định không được rời khỏi tầm nhìn của tôi.”
Trong lúc tôi đang múc cơm ăn, hắn mới mở miệng nói chuyện. Mặc dù không hiểu hắn muốn thế để làm gì, nhưng tôi vẫn “ừ”.
Mi mắt Khương Ly khẽ lay động, tròng mắt chuyển hướng về chỗ tôi, lại từ từ ngồi dậy, chẳng có chút gì là không thích ứng nổi với ánh sáng cả. Sau đó hắn ngồi dậy, rất điềm nhiên giành lấy bát cơm của tôi.
Ăn ăn ăn. Cậu có biết câu “trời đánh tránh miếng ăn” chưa? Mặt tôi nhăn nhó, hắn lại xúc cơm trực tiếp bỏ vào miệng tôi. Mắc nghẹn.
Cố nuốt miếng cơm, tôi bổ nhào lấy nước uống vào miệng. Tên điên này bị bệnh gì vậy?
“Hy? Sợ hãi không?”
Hắn chưa từng gọi thẳng tên tôi ra như thế. Tôi đặt cốc nước trở lại bàn, nhẹ nhàng thả người ra sau, lực dồn hết lên chiếc ghế.
Ý hắn là về chuyện tối nay. Tôi khoanh tay ngẩng đầu nhìn trần nhà. Thực ra thì chuyện này đúng là có điểm bất thường, nhưng hắn đã tỏ thái độ vậy, chắc là điều này chẳng mấy quan trọng đâu nhỉ. Kỳ thực mới đầu khi bố mẹ đá tôi ra khỏi nhà, một mình vất vưởng, dĩ nhiên có bị vài lần trước khi đi, nhưng đến Biện Từ thì an toàn tuyệt đối. Chẹp, lại còn trong lúc đang ở giữa hai người đàn ông, mấy kẻ cướp đó vẫn còn ra tay cho được. An ninh dạo này lỏng lẻo vậy sao?
Hắn hỏi, tôi lắc đầu.
Bát cơm hết sạch sẽ, thức ăn cũng có chung tình trạng. Khương Ly xếp lại rất ngăn nắp.
“Vòng bạc?”
Mặt tôi ngớ ra, nuốt khan nhìn xuống cổ mình, trống không. Chẳng lẽ là bị cướp giật thật rồi?
“Đây.”
Cánh tay hắn nâng lên, chiếc vòng sáng lên ánh bạc, hắn ném lại trở về cho tôi. Tôi hơi mù mịt, thứ này là đồ anh trai tôi tặng, dĩ nhiên tôi là người biết trân trọng, đi đâu đều đeo trên người. Lúc đầu đi tắm rửa rất muốn tháo ra, nhưng mãi chẳng được, hôm nay cơ nhỡ tới vậy chứ. Chắc là do tên cướp kia quá ngu, cướp xong liền bị trả lại cho chủ.
Thấy tôi đần ra, Khương Ly liền giúp tôi đeo nó trở lại, tôi cảm thấy nó sáng hơn lúc đầu nhiều.
Đối với tôi, thứ này, vô cùng quan trọng. Thuộc về một người phương xa, đã rất lâu hai chúng tôi chưa từng gặp lại. Chiếc vòng tựa như một vật đem tới những điều bình an vậy. Bỗng chốc, tôi thấy nhớ anh trai.
Quay sang nhìn hắn, người kia vốn chẳng có tí khách sao nào, đã ngủ mất rồi. Rất ít khi hắn tỏ ra thả lỏng, tôi biết hắn ngủ không sâu giấc, vì vậy nhiều lúc sẽ mệt mỏi. Ngày hôm nay nhiều chuyện như thế, hẳn là sớm muốn nghỉ ngơi rồi.
Tôi ngồi lặng yên nhìn hắn. Bình thường đứa trẻ này thường xuyên tạo cho tôi cảm giác vô cùng ác liệt, nhưng hiện tại lại yên tâm tới lạ. Thỉnh thoảng tôi để ý, hắn cực kỳ ưa thích sạch sẽ. Thật sự thì tôi cũng chưa từng ngửi thấy bất kì một mùi khó ngửi nào từ hắn cả, trên người Khương Ly có một cái gì đó tươi mát. Đủ để người bên cạnh dễ chịu. Chỉ là, nếu mặt lạnh đó cười nhiều thêm chút, chắc chắn nữ sinh sẽ phát cuồng luôn ấy chứ. Mái tóc Khương Ly trông khá tự nhiên, đúng kiểu bẩm sinh nó đã thế, mọc trên đầu hắn là quá uổng phí. Tôi thường xuyên gặp rắc rối với việc tóc chẻ ngọn, còn hắn, từng cọng tóc một, đều tơ và mềm mại kinh khủng.
Bất giác tay tôi đã chạm tới đầu hắn, thích thật. Sờ vào cảm giác thỏa mãn hơn nhiều so với nhìn.
Tối nay chúng ta có thể thấy sao đó.
Tôi mệt nhọc. Nghiêng đầu ngủ trên ghế sô pha. Ngày mai là chủ nhật.
Ngoài sân, một nụ hoa Trà trắng sắp bung nở.
Ở một góc trước của nhà Thanh Hy, hai kẻ bị hàng xóm ép buộc sửa lại cánh cổng đang lải nhải chuyện vớ vẩn.
“Tên kia đâu?”
“Đánh gãy cổ rồi.”
“Đồ điên. Lão hiệu trưởng có làm gì chúng ta thì cậu đi mà chịu trách nhiệm.”
Hiệu trưởng giữa đêm hắt xì một tiếng, tìm kiếm chiếc chăn bảo vệ cơ thể.
“Haha. Thằng nhóc lớp chúng ta mới điên đó. Suýt nữa hắn đã ra tay làm cho sư huynh Hóa học bị mất khả năng sinh con rồi. Làm sao tôi nỡ bẻ cổ sư huynh nữa chứ, anh ta đang nằm rên ở bệnh viên kìa.”
Một đồ trắng, một đồ nâu, tán gẫu vô cùng hợp. Bạch – Lương là chân lí.
“Đồ đầu trắng, cậu đập búa vào ngón tay tôi rồi.”
Lương Từ khóc oai oái, định chạy vào nhà nữ sinh ăn bám, liền bị lôi trở lại, vứt vào đống rác ngoài phố.
Kí túc xá đại học Lục Diệp.
Mãnh Lộ lết từng cước bộ với đống hành lí lên phòng. Trên tay ôm một chậu Thanh Tú, bộ dạng hết sức chật vật.
Bắt điện thoại, vừa nghe đầu dây bên kia nói xong, anh ta đã phản ứng cực kỳ dữ dội:
“Chết tiệt, để tôi yên đi, kẻ nào đặt vé cho ông đây vào buổi tối vậy? Đã mệt chết còn muốn tôi tới bệnh viện thăm anh ta? Suốt ngày nghịch hóa chất thì vào đó là phải rồi.”
Cúp máy gọn gàng.
Sinh viên Mãnh Lộ tiếp tục quãng đường trở thành thanh niên tốt cho xã hội. Mài quần trên ghế tại giảng đường.
Tưởng anh ta không biết gì á? Trường Phong Du dạo này bi kịch chết đi sống lại. Toán Lý tranh nhau hai học sinh ưu tú, nữ sinh môn tự nhiên thì ít, đã thế còn giành giật. Hóa đã có một bà cô cố chen chân vào bằng được, kết quả cô ta lại đứng gần chót lớp, chủ nhiệm sư huynh không cam tâm, cũng muốn bay vào cuộc chiến cướp học trò yêu. Tham thì thâm! Tấn công Thanh Hy là chuyện không thể chấp nhận được, bị đạp thế chắc phải đau đớn lắm. Vừa nghĩ đến thôi, Mãnh Lộ đã run bần bật, cười ra nước mắt. Khương Ly, làm tốt lắm!
Mở cửa sổ, anh ta lấy ra gói snack ngồi trên giường nhai nhai. Đây là Lục Diệp, không còn là Biện Từ nữa.
Ánh mắt dừng lại tại đám Chi Lan hồ điệp khô.
“Haizz, nơi này không trồng hoa được rồi.”
Đường phố Lục Diệp lúc chiều tối có hơi tương phản với ban ngày. Bình thường vào lúc này, tôi sẽ ngồi nhà ăn cơm tối, sau đó xem TV nghỉ ngơi chốc lát. Người đi đường thường là đi bộ, khát ít xe cộ lưu thông vào thời gian này. Thỉnh thoảng ba người chúng tôi lại đi lướt qua một người nào đó.
Tĩnh mịch.
Bóng tối rong ruổi. Ánh đèn đường mập mờ, thậm chí còn có vài lần nhấp nháy kèm theo tiếng rè rè khó nghe. Tôi mở miệng định lên tiếng, liền bị thầy Lương đưa tay đặt lên miệng, “suỵt” một tiếng. Có gì đó rất khó hiểu. Thầy ấy luôn đi phía sau chúng tôi, đi bên cạnh là Khương Ly cũng trầm mặc.
Chớp nhoáng. Một bóng đen lao tới. Tôi mở to mắt vì sợ hãi. Nó lao qua người tôi, vang lên tiếng xé gió.
“Đừng có đùa.”
Lương Từ nâng cao mặt, mở rộng nụ cười, thanh âm khàn đi rất nhiều. Bàn tay Khương Ly chợt nắm chặt lại, bế xốc tôi lên rồi nhảy lên cành cây gần đó. Một cước. Tôi trực tiếp bị đánh ngất. Chỉ kịp nhìn thấy cái bóng đen thui đang hướng về phía này.
Khi tôi tỉnh dậy, trời vẫn tối, có lẽ hôn mê không quá lâu. Đầu hơi tê, còn lại tất cả đều bình thường. Bản thân ngồi một hồi lâu mới nhận ra đang nằm trong ngôi nhà của mình. Chiếc cốc đặt xuống trên bàn, va chạm tạo ra tiếng “cộc”. Lương tiên sinh nở nụ cười với tôi, hòa nhã ngồi xuống một bên giường.
“Khát không?” Xoa xoa bàn tay vẫn còn ẩm ướt, thầy ấy lại tiếp tục híp mắt, tôi chú ý đến ngón út kia, dính một chất lỏng hơi đặc, đã chuyển sang đỏ thẫm.
“Về tới nhà rồi? Khương Ly đâu ạ?” Tôi cố nhớ lại toàn bộ sự việc, lác đác chỉ có kí ức từ lúc thầy Lương yêu cầu đưa tôi về. Còn lại đều quên cả.
“Cậu ta ngủ rồi. Ở dưới nhà đó. Nếu em đã tỉnh thì tôi cũng về đây. Tạm biệt.”
Thầy chào. Cách thức ra về cũng muôn phần đặc biệt, Lương Từ nhảy thẳng xuống từ cửa sổ, chuồn ra ngoài. Chỉ “vút” một cái, thân ảnh liền biến mất.
Tôi chẳng mấy sợ hãi, nếu như bình thường còn có thể chạy ra ngó nghiêng một hồi, nhưng hiện tại tôi đang mệt mỏi, cũng lười đi xem, thầy ta có ngã chết đi chăng nữa cũng không liên quan tới tôi. Mấy cái hành vi đột ngột này gần như vượt qua giới hạn suy nghĩ của tôi rồi. Hơn nữa, Khương Ly cũng từng trèo vào nhiều lần, chứng tỏ đối với lũ người bọn họ, cửa sổ nhà tôi, lẫn cánh cổng dưới kia, chỉ là vài thứ tép riu, đạp một cái là đổ.
“Uỳnh.” Đổ thật.
Đầu tôi như muốn nổ tung, trên trán nổi lên gân xanh, tức giận mà không thể làm gì được. Chỉ đành hét to: “Thầy đi cẩn thận một chút!”
“Xin lỗi, xin lỗi, cánh cổng này cứ coi như đền bù vụ hỏng cửa lớp đi.”
Chết thật. Tôi phải tránh xa những kẻ hay gây rắc rối ra, không thì bao nhiêu việc vớ vẩn kia liền lập tức đổ lên đầu tôi mất.
Không hiểu sao đêm nay có chút nóng nực.
Cửa sổ mở tung, gió vẫn ùa vào. Tôi uống một ngụm nước, xỏ đôi dép bông thoải mái vào chân, rồi đi xuống cầu thang.
Hắn đang vẫn nằm ngủ trên sô pha, tư thế nằm cực kỳ quy củ, hơi thở đều đặn.
Nhiều khi tôi nghi hoặc, vì sao hắn lại bước vào cuộc sống của tôi nghiễm nhiên như vậy. Thậm chí tôi còn cơm bưng nước rót cho hắn. Hắn đã trưởng thành, hoàn toàn có thể tự lập được. Cảm giác Khương Ly giống một đứa trẻ, vô tư dựa dẫm vào tôi. Có lẽ nhiều năm rồi, chẳng mấy ai gần gũi với tôi thế này, kỳ thật… không tệ lắm. Nói thật, bao nuôi một tên nhóc không hề đơn giản.
Chuẩn bị nước nóng để tắm rửa. Tắm táp là chuyện mà tôi nhất định phải làm lúc cuối ngày, tắm về đêm dễ dàng gây bệnh, nhưng tôi chịu sao nổi dơ bẩn. Hoạt động cả ngày, cũng đã toát mồ hôi mấy lần, nhất định phải tắm qua loa một chút.
Xong xuôi, tôi liền thấy cực kỳ sảng khoái. Chợt nhận ra Khương Ly cả buổi chưa được ăn gì, bụng tôi cũng đói meo, đang liên tục nhắc nhở tôi phải cho nó ăn. Nấu qua vài món, tôi đến bên sô pha gọi hắn dậy.
Hắn đã sớm tỉnh rồi, chỉ là lười mở mắt ra, tiếp xúc với ánh sáng có lẽ cũng cần thời gian. Tôi biết điều đó bởi có mấy lần hắn trèo vào nhà tôi quá sớm, khoảng thời gian mà có lay tôi trăm cái tôi cũng không chịu rời giường, nên hắn sẽ nằm ở sô pha thao thức một chút, ngửi thấy mùi thức ăn liền bật dậy.
“Thanh Hy, về sau nhất định không được rời khỏi tầm nhìn của tôi.”
Trong lúc tôi đang múc cơm ăn, hắn mới mở miệng nói chuyện. Mặc dù không hiểu hắn muốn thế để làm gì, nhưng tôi vẫn “ừ”.
Mi mắt Khương Ly khẽ lay động, tròng mắt chuyển hướng về chỗ tôi, lại từ từ ngồi dậy, chẳng có chút gì là không thích ứng nổi với ánh sáng cả. Sau đó hắn ngồi dậy, rất điềm nhiên giành lấy bát cơm của tôi.
Ăn ăn ăn. Cậu có biết câu “trời đánh tránh miếng ăn” chưa? Mặt tôi nhăn nhó, hắn lại xúc cơm trực tiếp bỏ vào miệng tôi. Mắc nghẹn.
Cố nuốt miếng cơm, tôi bổ nhào lấy nước uống vào miệng. Tên điên này bị bệnh gì vậy?
“Hy? Sợ hãi không?”
Hắn chưa từng gọi thẳng tên tôi ra như thế. Tôi đặt cốc nước trở lại bàn, nhẹ nhàng thả người ra sau, lực dồn hết lên chiếc ghế.
Ý hắn là về chuyện tối nay. Tôi khoanh tay ngẩng đầu nhìn trần nhà. Thực ra thì chuyện này đúng là có điểm bất thường, nhưng hắn đã tỏ thái độ vậy, chắc là điều này chẳng mấy quan trọng đâu nhỉ. Kỳ thực mới đầu khi bố mẹ đá tôi ra khỏi nhà, một mình vất vưởng, dĩ nhiên có bị vài lần trước khi đi, nhưng đến Biện Từ thì an toàn tuyệt đối. Chẹp, lại còn trong lúc đang ở giữa hai người đàn ông, mấy kẻ cướp đó vẫn còn ra tay cho được. An ninh dạo này lỏng lẻo vậy sao?
Hắn hỏi, tôi lắc đầu.
Bát cơm hết sạch sẽ, thức ăn cũng có chung tình trạng. Khương Ly xếp lại rất ngăn nắp.
“Vòng bạc?”
Mặt tôi ngớ ra, nuốt khan nhìn xuống cổ mình, trống không. Chẳng lẽ là bị cướp giật thật rồi?
“Đây.”
Cánh tay hắn nâng lên, chiếc vòng sáng lên ánh bạc, hắn ném lại trở về cho tôi. Tôi hơi mù mịt, thứ này là đồ anh trai tôi tặng, dĩ nhiên tôi là người biết trân trọng, đi đâu đều đeo trên người. Lúc đầu đi tắm rửa rất muốn tháo ra, nhưng mãi chẳng được, hôm nay cơ nhỡ tới vậy chứ. Chắc là do tên cướp kia quá ngu, cướp xong liền bị trả lại cho chủ.
Thấy tôi đần ra, Khương Ly liền giúp tôi đeo nó trở lại, tôi cảm thấy nó sáng hơn lúc đầu nhiều.
Đối với tôi, thứ này, vô cùng quan trọng. Thuộc về một người phương xa, đã rất lâu hai chúng tôi chưa từng gặp lại. Chiếc vòng tựa như một vật đem tới những điều bình an vậy. Bỗng chốc, tôi thấy nhớ anh trai.
Quay sang nhìn hắn, người kia vốn chẳng có tí khách sao nào, đã ngủ mất rồi. Rất ít khi hắn tỏ ra thả lỏng, tôi biết hắn ngủ không sâu giấc, vì vậy nhiều lúc sẽ mệt mỏi. Ngày hôm nay nhiều chuyện như thế, hẳn là sớm muốn nghỉ ngơi rồi.
Tôi ngồi lặng yên nhìn hắn. Bình thường đứa trẻ này thường xuyên tạo cho tôi cảm giác vô cùng ác liệt, nhưng hiện tại lại yên tâm tới lạ. Thỉnh thoảng tôi để ý, hắn cực kỳ ưa thích sạch sẽ. Thật sự thì tôi cũng chưa từng ngửi thấy bất kì một mùi khó ngửi nào từ hắn cả, trên người Khương Ly có một cái gì đó tươi mát. Đủ để người bên cạnh dễ chịu. Chỉ là, nếu mặt lạnh đó cười nhiều thêm chút, chắc chắn nữ sinh sẽ phát cuồng luôn ấy chứ. Mái tóc Khương Ly trông khá tự nhiên, đúng kiểu bẩm sinh nó đã thế, mọc trên đầu hắn là quá uổng phí. Tôi thường xuyên gặp rắc rối với việc tóc chẻ ngọn, còn hắn, từng cọng tóc một, đều tơ và mềm mại kinh khủng.
Bất giác tay tôi đã chạm tới đầu hắn, thích thật. Sờ vào cảm giác thỏa mãn hơn nhiều so với nhìn.
Tối nay chúng ta có thể thấy sao đó.
Tôi mệt nhọc. Nghiêng đầu ngủ trên ghế sô pha. Ngày mai là chủ nhật.
Ngoài sân, một nụ hoa Trà trắng sắp bung nở.
Ở một góc trước của nhà Thanh Hy, hai kẻ bị hàng xóm ép buộc sửa lại cánh cổng đang lải nhải chuyện vớ vẩn.
“Tên kia đâu?”
“Đánh gãy cổ rồi.”
“Đồ điên. Lão hiệu trưởng có làm gì chúng ta thì cậu đi mà chịu trách nhiệm.”
Hiệu trưởng giữa đêm hắt xì một tiếng, tìm kiếm chiếc chăn bảo vệ cơ thể.
“Haha. Thằng nhóc lớp chúng ta mới điên đó. Suýt nữa hắn đã ra tay làm cho sư huynh Hóa học bị mất khả năng sinh con rồi. Làm sao tôi nỡ bẻ cổ sư huynh nữa chứ, anh ta đang nằm rên ở bệnh viên kìa.”
Một đồ trắng, một đồ nâu, tán gẫu vô cùng hợp. Bạch – Lương là chân lí.
“Đồ đầu trắng, cậu đập búa vào ngón tay tôi rồi.”
Lương Từ khóc oai oái, định chạy vào nhà nữ sinh ăn bám, liền bị lôi trở lại, vứt vào đống rác ngoài phố.
Kí túc xá đại học Lục Diệp.
Mãnh Lộ lết từng cước bộ với đống hành lí lên phòng. Trên tay ôm một chậu Thanh Tú, bộ dạng hết sức chật vật.
Bắt điện thoại, vừa nghe đầu dây bên kia nói xong, anh ta đã phản ứng cực kỳ dữ dội:
“Chết tiệt, để tôi yên đi, kẻ nào đặt vé cho ông đây vào buổi tối vậy? Đã mệt chết còn muốn tôi tới bệnh viện thăm anh ta? Suốt ngày nghịch hóa chất thì vào đó là phải rồi.”
Cúp máy gọn gàng.
Sinh viên Mãnh Lộ tiếp tục quãng đường trở thành thanh niên tốt cho xã hội. Mài quần trên ghế tại giảng đường.
Tưởng anh ta không biết gì á? Trường Phong Du dạo này bi kịch chết đi sống lại. Toán Lý tranh nhau hai học sinh ưu tú, nữ sinh môn tự nhiên thì ít, đã thế còn giành giật. Hóa đã có một bà cô cố chen chân vào bằng được, kết quả cô ta lại đứng gần chót lớp, chủ nhiệm sư huynh không cam tâm, cũng muốn bay vào cuộc chiến cướp học trò yêu. Tham thì thâm! Tấn công Thanh Hy là chuyện không thể chấp nhận được, bị đạp thế chắc phải đau đớn lắm. Vừa nghĩ đến thôi, Mãnh Lộ đã run bần bật, cười ra nước mắt. Khương Ly, làm tốt lắm!
Mở cửa sổ, anh ta lấy ra gói snack ngồi trên giường nhai nhai. Đây là Lục Diệp, không còn là Biện Từ nữa.
Ánh mắt dừng lại tại đám Chi Lan hồ điệp khô.
“Haizz, nơi này không trồng hoa được rồi.”
/29
|