Chương 17: Giai Điệu Của Người Trồng Hoa
Tôi dùng tay cố siết lấy cái chân bị đau, mắt ứa ra nước. Khương Ly trông có vẻ hoảng hốt, hắn bế tôi dậy, chạy ào tới phòng y tế. Trong vài phút lơ đãng, mắt tôi hơi nhòe đi, có lẽ là bị đụng trúng chỗ đau, nên đầu tôi có chút choáng váng. Cửa phòng y tế bởi một cái giơ chân của hắn mà bị mở tung, hắn đặt nhẹ tôi xuống giường, động tác dịu dàng mà lại gượng gạo. Nhấc tay cọ cọ mặt vào cổ tay áo, lau xong liền cười cười trấn an hắn. Mặc dù vẫn còn rất đau.
Nhìn quanh phòng, giáo viên lần trước cũng không ở tại đây, có lẽ là bận việc gì đó rồi. Hắn nhìn tôi, sau đó nhẹ chạm tay vào cổ chân của tôi, tôi nhíu mày, mặt co lại vì đau đớn đột ngột. Xem xét kĩ càng một lúc, hắn mới lên tiếng:
“Xương của cô mềm thật, gãy rồi.” Khương Ly thản nhiên liếc quanh phòng một lượt, tìm đến phía tủ đá, lấy ra hai cái túi chườm.
Hắn chỉ đặt hai chiếc túi hai bên chân tôi, rồi đi ra cửa, thế nhưng kịp dừng lại suy nghĩ, ngoảnh lại giọng cảnh cáo “Cấm có di chuyển.”
Thèm vào, đau muốn chết ấy. Tôi bĩu môi, đảo mắt một vòng.
Trong phòng còn có mỗi mình tôi, nên bỗng dưng thấy yên tĩnh. Tôi buồn chán hát mấy câu hát, coi ra còn đỡ đau.
“Ơi ơi tôi nghe, hoa gọi tôi ư? Chúng tôi là người trồng hoa, có thể cười nói với hoa đó…”
La la la la, sẽ có điều tuyệt vời tới bạn, nếu như bạn yêu hoa.
“…La la la la, sẽ có điều tuyệt vời tới bạn, nếu như bạn yêu hoa.”
Cách vách bên kia, có người cũng đang ngâm nga theo tôi, một giọng nam trầm thấp, rất hợp với giai điệu. Tôi kinh ngạc, bài hát này khi bé tôi thường được nghe Mãnh Lộ hát, anh ấy nói đây là của một người bạn anh ấy đã sáng tác. Giai điệu quả thật rất nhẹ nhàng.
“Này người bạn kia, bạn có yêu hoa không?”
“Nghe hoa nói, tôi là người trồng hoa.”
Một ngày nọ, Hồng đơm ra lá.
Một ngày nọ, Thanh Tú bao vườn cây.
Một ngày nọ, Nguyệt đậm sắc đẹp.
Tất cả, tất cả, người trồng hoa tuyệt vời.
Hãy cùng nâng niu, gìn giữ như chúng tôi.
Để hoa làm bạn, để hoa cùng vui nào.
Chúng tôi hát đồng thanh lời bài hát. Giai điệu văng vẳng trong phòng, khiến tôi nở nụ cười tươi.
“Cảm ơn.” Tôi cất tiếng. Cảm ơn bạn đã giúp đỡ tôi, đã hát cho tôi nghe.
“Vì sao cô biết hát bài này?”
Bên kia trả lời, dường như không để tâm tới sự ồn ào của tôi.
“Tôi được một người bạn hát cho nghe, anh ấy bảo, người sáng tác bài này thật ra rất khô khan, anh là người quen của người đó sao?”
Im ắng, tôi đợi mãi không thấy trả lời, định lên tiếng gọi thử. Nhưng Khương Ly đã quay trở về cùng vị giáo viên trung niên kia, nên tôi cảm giác nếu nói tiếp sẽ bị coi là bất lịch sự. Cô ấy liếc tôi, sau khi xem xét kĩ vết thương, mới cất tiếng:
“Bạn học này, tôi thấy em là học sinh nữ, không nên thường xuyên nghịch ngợm.”
Thì ra hình tượng nữ sinh trung học của tôi đã mất từ lâu rồi, nhất là với giáo viên phụ trách y tế này. Haizz.
Nhiều lúc cuộc sống thật có chút vô vị, nhưng tôi thà cứ như vậy, còn hơn là gặp phải trường hợp bất ngờ đột ngột, chính là như bây giờ. Trong lòng khẽ thờ dài, thật sự không mong muốn.
Bỗng chốc hướng về phía hắn, Khương Ly đang trân trân nhìn cách cô y tế bó bột chân tôi thành một cái cục trắng to đùng. Tôi thấy làm lạ, hiếm khi hắn chăm chú vào một thứ gì đó. Bởi vì hắn lười, ngay cả tò mò cũng lười.
Tôi ngồi không yên, cứ mân mê bàn tay mãi, sau đó lại chuyển sang đung đưa chân phải, giết thời gian đúng là một chuyện nhàm chán nhất đời người rồi. Cho tới mười mấy phút đồng hồ sau, khi tôi đã nghe đủ thứ lời cằn nhằn khiển trách, mới được bước ra khỏi phòng với chiếc nạng cồng kềnh. Hắn vẫn duy trì trạng thái ung dung, nhưng một lúc lại liếc chân tôi một cái, dường như đang thấp thỏm cái gì đó vậy.
“Sao thế?”
Tôi hơi nghiêng đầu, tóc bên tai hơi rũ xuống, nhưng tôi cũng chẳng thèm vén lên. Nét mặt của hắn hiện giờ, tôi chẳng thể nào lí giải nổi. Phía bên kia, tiếng nhạc giao hưởng vang tới. Chưa kịp cử động, Khương Ly đã lôi tôi vào lòng hắn, chạy ra khỏi trường học. Hắn chạy rất nhanh, không cảm thấy sự chao động hay chật vật nào. Tiếng xé gió vang bên mang tai tôi, đã trở lại Lệ Bằng, trở về nhà.
Sau khi chạy thục mạng về nhà, hắn chỉ tìm đại một chiếc khăn bông lớn chùm lên đầu tôi. Mắt hắn trừng lớn, tay phải che lấy mặt, rồi không do dự biến mất tăm. Tôi kinh ngạc, chậm chạp bỏ chiếc khăn trên đầu ra, dáng vẻ vừa rồi… có nghĩa là gì thế? Gần như lâm vào trạng thái ngơ ngác, tôi mệt nhọc cuộn tròn tấm khăn mềm mại vào lòng, ngả người xuống sô pha nghỉ ngơi.
Chợt nhớ về hình ảnh Mãnh Lộ sáng nay, tôi cảm giác có điều gì đó rất ngột ngạt.
Không nhớ rõ lần đầu gặp mặt như thế nào, chiều hôm đó lúc vừa xuống máy bay, tôi đã thấy mất sức lắm rồi. Thậm chí đến lúc vào ngồi taxi cũng là được bố tôi bế vào, chẳng nhớ nổi điều gì. Ngày hôm đó tôi cũng nằm tại ở chiếc sô pha bụi bặm, ngủ hẳn một giấc dài tới sáng. Còn ấn tượng của tôi về Mãnh Lộ, đó là một anh trai có cái gì đó rất thiếu sức sống, vậy mà dáng vẻ lại hết sức hoạt bát. Tôi thật sự tức tối trước sự phá phách của anh ta.
“Nếu anh không yêu hoa, không yêu vạn vật, thì ngay cả bản thân anh cũng chẳng là cái thá gì.”
Câu nói tức tối ngày đó, tôi đưa tay chỉ vào người Mãnh Lộ, mắt tràn ra mấy giọt nước trong. Cây hoa ngày đó bị gãy cánh, anh ấy đã ngồi cả buổi dùng keo dán dán từng mảnh hoa lại. Bỗng chốc tôi cảm thấy cậu bé kia thật chân thành.
Vậy rồi, cuộc sống gần như trở nên vui vẻ hơn. Chúng tôi cùng bác Du chăm chú cắt cắt tỉa tỉa, có lẽ mỗi sớm dậy sẽ đều ngó nghiêng thử xem chúng như thế nào rồi. Những ngày tháng thơ ấu ấy, tôi nghĩ là khoảng thời gian tuyệt vời nhất đời này. Tặng cho tôi một người bạn, tặng cho tôi tấm lòng yêu hoa.
Bất giác nhớ lại, tôi lại cười.
Dường như là đang cảm nhận hạnh phúc.
Thế giới làm tôi hạnh phúc.
Ngẫm nghĩ, nếu như mọi người chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tôi, thì thật là buồn chán. Tôi ngẩn người nhìn trần nhà, cho tới khi mắt có cảm giác cay cay, mới chớp mắt vài lần. Thế rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng, tôi nhận thấy có người tiến tới gần, nhẹ bế tôi lên. Tôi nằm co quắp một chỗ đã lâu, bỗng chốc lại nhận được chút hơi ấm, tôi rúc vào lòng người nọ không chịu buông. Mùi hương thanh mát quen thuộc ngập khoang mũi, tôi quên bẵng đi cơn đau từ chân, cố gắng ghì chặt lấy cánh tay hắn. Hắn lưu loát đem tôi ôm vào lòng, trong động tác vẫn vương chút gì đó không tự nhiên khiến cho hơi thở mất nhịp. Tôi nhận thấy sự khác lạ, nhưng mí mắt cứ khép lại mãi, tôi cứ cố mở hờ nó ra, chỉ thấy được hình ảnh mờ mờ trước mắt. Mãi một lúc lâu mới thấy rõ được Khương Ly đang gần trong gang tấc.
Hắn thấy tôi tỉnh, chẳng buồn buông tôi ra, tôi cũng lười kêu ca.
“Bác Du vừa gửi quà tới, lẫn cả bánh táo, Thanh Hy có muốn ăn không?”
Trong một thoáng, tôi thấy âm điệu lạnh nhạt bình thường của hắn hôm nay có chút vội vã, lại cũng nhấn nhá. Hắn vẫn thường xuyên trở nên kì lạ một cách khó hiểu.
“Ừ, ngày mai cũng tặng bác ấy chút quà nhé. Tôi muốn gửi thư về cho mọi người.”
Hơi liếc sang hắn với giọng đều đều, hắn đang nhìn tôi, đáy mắt tồn tại những tia phức tạp, khiến tôi không tự nhiên “Có chuyện gì ư?”. Chắc chắn là có.
“Thanh Hy, chúng ta gặp nhau rồi phải không?” Hắn hỏi. Tôi thấy làm lạ nhưng vẫn đáp “Ừ, hiện tại là vậy mà.”
“Rất lâu rất lâu về trước cơ, cũng là tại Mạn Đằng, chẳng phải cô là em gái Thanh Nam à, sao chúng ta lại chưa gặp nhau được chứ.”
Câu hỏi làm tôi bất ngờ, tức là hắn từng quen biết với Thanh Nam từ Mạn Đằng hay sao?
Chần chờ một lúc lâu, hắn mới khẽ lắc đầu “Thôi đi, ngay cả tôi cũng không nhớ nổi.”
Cảm giác xa lạ giữa tôi và hắn cũng dần biến mất. Đúng thật là nhẹ nhõm, cả ngày nay hắn cứ như bị ma nhập vậy. Nhưng trong lòng tôi lại có chút chột dạ. Không biết trong lúc hắn một mình, đã xảy ra cái gì.
Một hồi im ắng sau mới nhận ra chúng tôi đang ở trong tư thế thân mật, tôi mới cựa quậy, để hắn đem tôi đặt xuống giường.
Tựa lưng vào đầu giường, tôi ngước thấy hắn rời phòng, tôi tiếp tục trở về trạng thái ngơ ngẩn. Cái cách mà hắn mập mờ khiến tôi nảy sinh lo lắng. Tôi cố moi móc ra những kí ức chìm khuất sâu trong trí nhớ. Từng mảng, từng mảng chằng chịt, khiến tôi không biết đâu vào đâu, rốt cuộc là nên đi vào lối rẽ nào mới thấy kết quả chứ.
Có điều, tôi thật sự đã từng quên đi cái gì đó.
Tìm về quá khứ là việc làm vô nghĩa cực kỳ, anh trai tôi nói thế. Bởi vì tôi ngày đó đâu biết trước tương lai, nếu biết trước, đã không cố gắng như vậy.
Tâm trạng trở nên rầu rĩ, Khương Ly bê theo một thùng các-tông đi vào. Hắn đặt xuống, lôi ra những chậu hoa được gói gém cẩn thận, có vẻ như đã hết mùa Cẩm Chướng, thế nên thay vào đó là những chậu Cát Tường quý phái.
Tôi lần lượt đem chúng đặt ở phía ban công, ánh nắng chiếu lên những góc màu đậm nhạt. Phát hiện bên trong còn có một chậu Bạc Hà, tôi cầm lên, mỉm cười ra hiệu với hắn.
“Chắn chắn thứ này là tặng cậu rồi. Biết trồng đúng chứ?”
Hắn hết nhìn chậu cây lại đến như tôi, như thể đang chiêm nghiệm cái gì đó vậy. Tôi định bụng nếu hắn lắc đầu sẽ lấy vài lí do ra đe dọa, nhưng hắn lại gật. Tất nhiên, tôi liền vui vẻ đưa hắn cầm. Cây Bạc Hà vào mùa này liệu hắn ta có biết trồng thật không đây.
Sau khi lấy thêm một phần bánh táo, hắn liền mỗi tay mỗi thứ quà ra về. Tôi lấy ra một miếng bánh, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ.
Ngoài trời đã lách tách một cơn mưa bụi.
Tôi dùng tay cố siết lấy cái chân bị đau, mắt ứa ra nước. Khương Ly trông có vẻ hoảng hốt, hắn bế tôi dậy, chạy ào tới phòng y tế. Trong vài phút lơ đãng, mắt tôi hơi nhòe đi, có lẽ là bị đụng trúng chỗ đau, nên đầu tôi có chút choáng váng. Cửa phòng y tế bởi một cái giơ chân của hắn mà bị mở tung, hắn đặt nhẹ tôi xuống giường, động tác dịu dàng mà lại gượng gạo. Nhấc tay cọ cọ mặt vào cổ tay áo, lau xong liền cười cười trấn an hắn. Mặc dù vẫn còn rất đau.
Nhìn quanh phòng, giáo viên lần trước cũng không ở tại đây, có lẽ là bận việc gì đó rồi. Hắn nhìn tôi, sau đó nhẹ chạm tay vào cổ chân của tôi, tôi nhíu mày, mặt co lại vì đau đớn đột ngột. Xem xét kĩ càng một lúc, hắn mới lên tiếng:
“Xương của cô mềm thật, gãy rồi.” Khương Ly thản nhiên liếc quanh phòng một lượt, tìm đến phía tủ đá, lấy ra hai cái túi chườm.
Hắn chỉ đặt hai chiếc túi hai bên chân tôi, rồi đi ra cửa, thế nhưng kịp dừng lại suy nghĩ, ngoảnh lại giọng cảnh cáo “Cấm có di chuyển.”
Thèm vào, đau muốn chết ấy. Tôi bĩu môi, đảo mắt một vòng.
Trong phòng còn có mỗi mình tôi, nên bỗng dưng thấy yên tĩnh. Tôi buồn chán hát mấy câu hát, coi ra còn đỡ đau.
“Ơi ơi tôi nghe, hoa gọi tôi ư? Chúng tôi là người trồng hoa, có thể cười nói với hoa đó…”
La la la la, sẽ có điều tuyệt vời tới bạn, nếu như bạn yêu hoa.
“…La la la la, sẽ có điều tuyệt vời tới bạn, nếu như bạn yêu hoa.”
Cách vách bên kia, có người cũng đang ngâm nga theo tôi, một giọng nam trầm thấp, rất hợp với giai điệu. Tôi kinh ngạc, bài hát này khi bé tôi thường được nghe Mãnh Lộ hát, anh ấy nói đây là của một người bạn anh ấy đã sáng tác. Giai điệu quả thật rất nhẹ nhàng.
“Này người bạn kia, bạn có yêu hoa không?”
“Nghe hoa nói, tôi là người trồng hoa.”
Một ngày nọ, Hồng đơm ra lá.
Một ngày nọ, Thanh Tú bao vườn cây.
Một ngày nọ, Nguyệt đậm sắc đẹp.
Tất cả, tất cả, người trồng hoa tuyệt vời.
Hãy cùng nâng niu, gìn giữ như chúng tôi.
Để hoa làm bạn, để hoa cùng vui nào.
Chúng tôi hát đồng thanh lời bài hát. Giai điệu văng vẳng trong phòng, khiến tôi nở nụ cười tươi.
“Cảm ơn.” Tôi cất tiếng. Cảm ơn bạn đã giúp đỡ tôi, đã hát cho tôi nghe.
“Vì sao cô biết hát bài này?”
Bên kia trả lời, dường như không để tâm tới sự ồn ào của tôi.
“Tôi được một người bạn hát cho nghe, anh ấy bảo, người sáng tác bài này thật ra rất khô khan, anh là người quen của người đó sao?”
Im ắng, tôi đợi mãi không thấy trả lời, định lên tiếng gọi thử. Nhưng Khương Ly đã quay trở về cùng vị giáo viên trung niên kia, nên tôi cảm giác nếu nói tiếp sẽ bị coi là bất lịch sự. Cô ấy liếc tôi, sau khi xem xét kĩ vết thương, mới cất tiếng:
“Bạn học này, tôi thấy em là học sinh nữ, không nên thường xuyên nghịch ngợm.”
Thì ra hình tượng nữ sinh trung học của tôi đã mất từ lâu rồi, nhất là với giáo viên phụ trách y tế này. Haizz.
Nhiều lúc cuộc sống thật có chút vô vị, nhưng tôi thà cứ như vậy, còn hơn là gặp phải trường hợp bất ngờ đột ngột, chính là như bây giờ. Trong lòng khẽ thờ dài, thật sự không mong muốn.
Bỗng chốc hướng về phía hắn, Khương Ly đang trân trân nhìn cách cô y tế bó bột chân tôi thành một cái cục trắng to đùng. Tôi thấy làm lạ, hiếm khi hắn chăm chú vào một thứ gì đó. Bởi vì hắn lười, ngay cả tò mò cũng lười.
Tôi ngồi không yên, cứ mân mê bàn tay mãi, sau đó lại chuyển sang đung đưa chân phải, giết thời gian đúng là một chuyện nhàm chán nhất đời người rồi. Cho tới mười mấy phút đồng hồ sau, khi tôi đã nghe đủ thứ lời cằn nhằn khiển trách, mới được bước ra khỏi phòng với chiếc nạng cồng kềnh. Hắn vẫn duy trì trạng thái ung dung, nhưng một lúc lại liếc chân tôi một cái, dường như đang thấp thỏm cái gì đó vậy.
“Sao thế?”
Tôi hơi nghiêng đầu, tóc bên tai hơi rũ xuống, nhưng tôi cũng chẳng thèm vén lên. Nét mặt của hắn hiện giờ, tôi chẳng thể nào lí giải nổi. Phía bên kia, tiếng nhạc giao hưởng vang tới. Chưa kịp cử động, Khương Ly đã lôi tôi vào lòng hắn, chạy ra khỏi trường học. Hắn chạy rất nhanh, không cảm thấy sự chao động hay chật vật nào. Tiếng xé gió vang bên mang tai tôi, đã trở lại Lệ Bằng, trở về nhà.
Sau khi chạy thục mạng về nhà, hắn chỉ tìm đại một chiếc khăn bông lớn chùm lên đầu tôi. Mắt hắn trừng lớn, tay phải che lấy mặt, rồi không do dự biến mất tăm. Tôi kinh ngạc, chậm chạp bỏ chiếc khăn trên đầu ra, dáng vẻ vừa rồi… có nghĩa là gì thế? Gần như lâm vào trạng thái ngơ ngác, tôi mệt nhọc cuộn tròn tấm khăn mềm mại vào lòng, ngả người xuống sô pha nghỉ ngơi.
Chợt nhớ về hình ảnh Mãnh Lộ sáng nay, tôi cảm giác có điều gì đó rất ngột ngạt.
Không nhớ rõ lần đầu gặp mặt như thế nào, chiều hôm đó lúc vừa xuống máy bay, tôi đã thấy mất sức lắm rồi. Thậm chí đến lúc vào ngồi taxi cũng là được bố tôi bế vào, chẳng nhớ nổi điều gì. Ngày hôm đó tôi cũng nằm tại ở chiếc sô pha bụi bặm, ngủ hẳn một giấc dài tới sáng. Còn ấn tượng của tôi về Mãnh Lộ, đó là một anh trai có cái gì đó rất thiếu sức sống, vậy mà dáng vẻ lại hết sức hoạt bát. Tôi thật sự tức tối trước sự phá phách của anh ta.
“Nếu anh không yêu hoa, không yêu vạn vật, thì ngay cả bản thân anh cũng chẳng là cái thá gì.”
Câu nói tức tối ngày đó, tôi đưa tay chỉ vào người Mãnh Lộ, mắt tràn ra mấy giọt nước trong. Cây hoa ngày đó bị gãy cánh, anh ấy đã ngồi cả buổi dùng keo dán dán từng mảnh hoa lại. Bỗng chốc tôi cảm thấy cậu bé kia thật chân thành.
Vậy rồi, cuộc sống gần như trở nên vui vẻ hơn. Chúng tôi cùng bác Du chăm chú cắt cắt tỉa tỉa, có lẽ mỗi sớm dậy sẽ đều ngó nghiêng thử xem chúng như thế nào rồi. Những ngày tháng thơ ấu ấy, tôi nghĩ là khoảng thời gian tuyệt vời nhất đời này. Tặng cho tôi một người bạn, tặng cho tôi tấm lòng yêu hoa.
Bất giác nhớ lại, tôi lại cười.
Dường như là đang cảm nhận hạnh phúc.
Thế giới làm tôi hạnh phúc.
Ngẫm nghĩ, nếu như mọi người chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tôi, thì thật là buồn chán. Tôi ngẩn người nhìn trần nhà, cho tới khi mắt có cảm giác cay cay, mới chớp mắt vài lần. Thế rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng, tôi nhận thấy có người tiến tới gần, nhẹ bế tôi lên. Tôi nằm co quắp một chỗ đã lâu, bỗng chốc lại nhận được chút hơi ấm, tôi rúc vào lòng người nọ không chịu buông. Mùi hương thanh mát quen thuộc ngập khoang mũi, tôi quên bẵng đi cơn đau từ chân, cố gắng ghì chặt lấy cánh tay hắn. Hắn lưu loát đem tôi ôm vào lòng, trong động tác vẫn vương chút gì đó không tự nhiên khiến cho hơi thở mất nhịp. Tôi nhận thấy sự khác lạ, nhưng mí mắt cứ khép lại mãi, tôi cứ cố mở hờ nó ra, chỉ thấy được hình ảnh mờ mờ trước mắt. Mãi một lúc lâu mới thấy rõ được Khương Ly đang gần trong gang tấc.
Hắn thấy tôi tỉnh, chẳng buồn buông tôi ra, tôi cũng lười kêu ca.
“Bác Du vừa gửi quà tới, lẫn cả bánh táo, Thanh Hy có muốn ăn không?”
Trong một thoáng, tôi thấy âm điệu lạnh nhạt bình thường của hắn hôm nay có chút vội vã, lại cũng nhấn nhá. Hắn vẫn thường xuyên trở nên kì lạ một cách khó hiểu.
“Ừ, ngày mai cũng tặng bác ấy chút quà nhé. Tôi muốn gửi thư về cho mọi người.”
Hơi liếc sang hắn với giọng đều đều, hắn đang nhìn tôi, đáy mắt tồn tại những tia phức tạp, khiến tôi không tự nhiên “Có chuyện gì ư?”. Chắc chắn là có.
“Thanh Hy, chúng ta gặp nhau rồi phải không?” Hắn hỏi. Tôi thấy làm lạ nhưng vẫn đáp “Ừ, hiện tại là vậy mà.”
“Rất lâu rất lâu về trước cơ, cũng là tại Mạn Đằng, chẳng phải cô là em gái Thanh Nam à, sao chúng ta lại chưa gặp nhau được chứ.”
Câu hỏi làm tôi bất ngờ, tức là hắn từng quen biết với Thanh Nam từ Mạn Đằng hay sao?
Chần chờ một lúc lâu, hắn mới khẽ lắc đầu “Thôi đi, ngay cả tôi cũng không nhớ nổi.”
Cảm giác xa lạ giữa tôi và hắn cũng dần biến mất. Đúng thật là nhẹ nhõm, cả ngày nay hắn cứ như bị ma nhập vậy. Nhưng trong lòng tôi lại có chút chột dạ. Không biết trong lúc hắn một mình, đã xảy ra cái gì.
Một hồi im ắng sau mới nhận ra chúng tôi đang ở trong tư thế thân mật, tôi mới cựa quậy, để hắn đem tôi đặt xuống giường.
Tựa lưng vào đầu giường, tôi ngước thấy hắn rời phòng, tôi tiếp tục trở về trạng thái ngơ ngẩn. Cái cách mà hắn mập mờ khiến tôi nảy sinh lo lắng. Tôi cố moi móc ra những kí ức chìm khuất sâu trong trí nhớ. Từng mảng, từng mảng chằng chịt, khiến tôi không biết đâu vào đâu, rốt cuộc là nên đi vào lối rẽ nào mới thấy kết quả chứ.
Có điều, tôi thật sự đã từng quên đi cái gì đó.
Tìm về quá khứ là việc làm vô nghĩa cực kỳ, anh trai tôi nói thế. Bởi vì tôi ngày đó đâu biết trước tương lai, nếu biết trước, đã không cố gắng như vậy.
Tâm trạng trở nên rầu rĩ, Khương Ly bê theo một thùng các-tông đi vào. Hắn đặt xuống, lôi ra những chậu hoa được gói gém cẩn thận, có vẻ như đã hết mùa Cẩm Chướng, thế nên thay vào đó là những chậu Cát Tường quý phái.
Tôi lần lượt đem chúng đặt ở phía ban công, ánh nắng chiếu lên những góc màu đậm nhạt. Phát hiện bên trong còn có một chậu Bạc Hà, tôi cầm lên, mỉm cười ra hiệu với hắn.
“Chắn chắn thứ này là tặng cậu rồi. Biết trồng đúng chứ?”
Hắn hết nhìn chậu cây lại đến như tôi, như thể đang chiêm nghiệm cái gì đó vậy. Tôi định bụng nếu hắn lắc đầu sẽ lấy vài lí do ra đe dọa, nhưng hắn lại gật. Tất nhiên, tôi liền vui vẻ đưa hắn cầm. Cây Bạc Hà vào mùa này liệu hắn ta có biết trồng thật không đây.
Sau khi lấy thêm một phần bánh táo, hắn liền mỗi tay mỗi thứ quà ra về. Tôi lấy ra một miếng bánh, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ.
Ngoài trời đã lách tách một cơn mưa bụi.
/29
|