Chương 2: Chiều cao của cô quá thấp
Mấy ngày qua của tôi rất nhàn hạ, chẳng hề có loại vui chơi chạy nhảy cùng bạn bè. Bởi họ sau khi kết thúc trung học thì đã lặn mất tăm. Tôi cũng không mấy quen thân với đám bạn đáng yêu hay phá phách đó lắm, nên ngay cả phương thức liên lạc đơn giản nhất cũng không có.
Bác Du hàng xóm rất thân thiết của tôi cũng đi vắng mất, suốt mấy ngày liền. Tôi thấy bác ấy rất tốt, nhưng ông trời lại không có mắt nhìn, không muốn tặng cho bác ấy một đứa con. Nhưng họ hàng bác Du vốn rất nhiều, có lẽ cũng không phải sợ khi về già không ai chăm sóc. Đó là một người tôi yêu mến, gia đình bác ấy sống rất thật tâm.
Tôi ngồi cạnh cửa sổ, nhấp một ngụm trà, những cây bằng lăng tím đã nở rộ khắp khu phố. Chỉ qua mấy hôm, chúng đã nhuộm lên con đường sắc tím xinh đẹp. Thời tiết mưa liu riu không dứt, phủ lên những đóa hoa làn nước đầy sức sống. Trong lành và mát mẻ.
Nhà tôi trồng hoa Thanh Tú và Đỗ Quyên, hai loại hoa nở về mùa hạ. Tôi rất thích sắc xanh nở rộ của hoa Thanh Tú, nó thanh nhã, dịu dàng, thứ màu sắc thiên thanh êm dịu. Bây giờ đã cuối tháng 5, vậy là Đỗ Quyên cũng sắp tàn, màu hồng nữ tính ấy có chút nhợt nhạt. Loại hoa này khó chăm sóc hơn hoa Thanh Tú rất nhiều, tôi trước kia muốn giữ lại để ngắm chúng, nhưng ngày ngày thấy từng bông hoa lại mất đi chút một sức sống, tôi xót xa. Đành cẩn thận ngắt lấy lá và cánh hoa đem sử dụng. Tác dụng giải nhiệt chữa bệnh rất tốt!
Ngoài trồng hoa, tôi cũng có sở thích thưởng trà và đọc sách. Bản thân lại nhận thấy, tính cách tôi giống như những người trung niên vậy. Từ tốn lật một trang sách, lại nhấp thêm một ngụm trà. Tôi đọc cuốn “Siddhartha” của Hermann Hesse đáng kính. Tôi vô cùng khẩn thiết kính trọng ông, cùng những tác phẩm thơ ca, tranh vẽ của người nghệ sĩ ấy. Có lẽ ngày ông ra đi, cũng chính là sự mất mát lớn của nhân loại, một con người giàu lòng yêu nghệ thuật.
Thẳng cho đến khi tôi xuống nhà chuẩn bị bữa tối, tôi nghe thấy tiếng mở cửa từ nhà phía đối diện. Nghĩ thầm có thể bác Du đã quay về, sau những ngày đi vắng. Bởi nếu đó là người lạ, thì con Saly đã chẳng im lặng như vậy, nó có thể sủa vang cả khu phố, náo loạn. Nghĩ thế, tôi nên sang hỏi thăm bác ấy một câu. Tôi nhìn lẵng hoa mới cắm buổi sáng, thuận tiện mang đi, muốn tặng bác ấy, tôi đã hứa, chỉ là chưa có cơ hội. Đỗ Quyên sắp tàn, sợ rằng bác ấy cũng không thể ngắm được chúng nữa.
Vừa bước tới cửa, con Saly đã quấn lấy tôi, nó vẫy vẫy cái đuôi, dụi dụi đầu vào chân tôi. Tôi ngồi xuống xoa đầu nó, lấy từ trong túi một đống thức ăn cho chó hình xương, ném ra. Tôi không thể tặng con Saly hoa được, vì nó sẽ cắn nát mất, khi trước nó từng phá vườn hoa nhà Mãnh Lộ, anh ấy tức giận muốn bứt hết lông nó ra, chỉ là chồng bác Du – ông Du cũng rất uy mãnh, anh ta không thể xuống tay nổi.
Phía trước cửa nhà, chỉ có mấy chậu cây cảnh be bé, vườn nhà bác ấy ở phía sau, trồng vô số hoa, tôi đặc biệt ưa thích hoa cẩm chướng nhà bác ấy.
Bình thường tôi luôn gõ cửa, nhưng hôm nay không hiểu sao lại bấm chuông. Thật lâu sau, cửa mở. Không phải là bác Du, mà là một chàng trai. À, lại thêm một đứa cháu trai nữa. Tóc cùng người hắn ướt sũng, có lẽ là đang tắm dở, tôi tới nên qua loa mặc quần áo rồi đi ra. Tôi thật sự đã tới không đúng lúc. Cảm thán một lúc, mới gượng gạo nói:
“Xin chào, tôi là hàng xóm nhà phía đối diện, cậu là cháu bác Du sao? Bác ấy hiện giờ có nhà không?” Tôi lễ phép. Hắn cao hơn tôi chắc phải tới mười centimet, tôi chỉ cao tới vai hắn, nên nghĩ có thể là người lớn tuổi hơn, dù là 1 hay 2 tuổi, phải lễ độ.
“Tôi là cháu. Bác ấy không có nhà, có việc gì?” Hắn nói bằng giọng khàn khàn vắn tắt, rồi dùng một tay ôm nửa mặt hắt xì một tiếng.
“Cậu không sao chứ? Thật xin lỗi, tôi tới không đúng lúc. Tôi tưởng bác ấy về rồi, nên mang hoa sang hỏi thăm một chút! Không có gì đâu.” Tôi nghiêng đầu xua tay, liền giơ lẵng hoa lên trước mặt hắn. Hắn cầm lấy lẵng hoa Đỗ Quyên, màu hồng nhạt vẫn tươi sức sống, mặt hắn thưởng thức. Tôi cảm thấy động tác của hắn ta có chút lười biếng.
Chào tạm biệt hắn, rồi lại nghĩ tới điều gì đó, tôi quay đầu nhắc nhở “Này, nhớ lau khô người đi, trong nhà mặc dù ấm áp, nhưng cũng rất dễ bị nhiễm lạnh.” Tôi nhăn mi nói khẽ, việc dạy đời người khác thật không dễ dàng gì. Quan tâm tới một người không quen biết, tôi liệu có già quá sớm không. Cậu ta là cháu của bác Du, có lẽ quan tâm một chút cũng giúp cho bác ấy một việc nho nhỏ.
Hắn ta đằng kia ngẩn người. Tới lúc tôi quay đầu định đóng cửa, nghe thấy tiếng nói rất khẽ từ phía đối diện, như lẩm bẩm.
“Ừ.”
Tôi tươi cười, nhẹ nhàng nói một câu “Chúc may mắn!” rồi chuồn vào nhà.
Bước tới phòng bếp, chuẩn bị bữa tối. Hôm nay nên ăn rau, rau hẹ đi.
Thời gian chờ cơm chín, tôi liền đi tắm. Tôi bây giờ mới chợt nhớ ra sữa tắm đã hết, mà tôi quên chưa tới siêu thị mua. Hoa Đỗ Quyên có mùi hương dịu nhẹ, tôi dải những cánh hoa hồng sắc xuống bồn tắm đầy nước, ngồi ngâm mình trong đó. Thật dễ chịu. Nếu ngày nào cũng ít phiền như thế này thì tôi sẽ thật sự rất vui.
Ăn tối xong, tôi ngồi lại sô pha xem TV, vừa cắn miếng lê vừa cầm cái điều khiển chọn kênh tin tức. Cuộc sống của tôi cũng không mấy nhàm chán như vậy đâu. Công việc của tôi là làm một nhà văn trẻ tuổi chuyên viết về lý tưởng cuộc sống. Không cần có người tới hối thúc bản thảo, căn bản thì tôi sẽ giao trước hạn khoảng một tuần, tôi rất thành tâm muốn họ nhanh hoàn thành công việc, giúp họ giải tỏa căng thẳng. Huống hồ họ cũng không biết nơi tôi sống, gửi tới thì gửi tới, phân bua làm gì. Vậy nên xem ra họ vô cùng hài lòng với cách làm việc thấu triệt của tôi. Nhuận bút cũng coi như cao, không tệ, có thể ăn nằm chơi không trong 3 tháng.
Bên tai tôi vang lên tiếng chuông cửa. Buổi tối rồi nên tôi không nghĩ có thể có khách, tôi chỉnh cho tiếng TV nhỏ đi, ra mở cửa. Là cháu của bác Du, chàng trai ban chiều tôi vừa gặp. Hắn cầm trên tay một bình hoa cẩm chướng, trông rất lộn xộn, tay kia đang giơ trên không, động tác như muốn nhấn chuông cửa thêm lần nữa, cánh tay còn có vết xước, có lẽ là do lúc hái xuống những bông hoa, không may bị thứ gì quệt vào.
Hắn cúi xuống cười nhếch một bên môi, tôi theo phản xạ dùng tay kéo bên môi kia lên, cố gắng tạo thành một nụ cười hoàn chỉnh cho hắn “Cậu không muốn cười thì đừng cười, tôi rất không vừa mắt.”
Tôi vừa bỏ tay xuống, hắn liền trưng ra bộ mặt rất oan ức “Bác Du gọi điện ép tôi tới tặng cẩm chướng, nhưng tôi không biết cắm.”
Ôi cha mẹ của con ơi, tôi thấy việc này hắn làm rất tốt, rất đáng yêu, tâm can giơ ngón tay cái cho hắn.
“Đợi tôi một lát.” Tôi quay trở vào bếp, hắn vẫn đứng ngoài cửa, đơ ra như bị đối xử tệ bạc vậy, tôi lấy ra một cái băng dán cá nhân, dán lên vết xước của hắn. Động tác rất tự nhiên “Cẩn thận nhiễm trùng, còn hoa này rất cảm ơn cậu, tôi có thể tự cắm được rồi.”
“Thanh Hy.” Mãnh Lộ anh ta đứng từ trên ban công miệng nhồm nhoàm gọi to xuống, tay giơ ra vẫy vẫy, nhà anh ta nằm ngay sát nhà tôi, một sinh viên đại học rất tùy ý.
Tôi liền ngước đầu lên nhìn anh ta “Lần sau đừng vừa đứng vừa ăn, rất xấu.”
Nghe thế, Mãnh Lộ liền ngồi xuống thanh lan can, vắt vẻo, tôi chảy mồ hôi lạnh, rất muốn mắng một câu. Anh ấy cười hì hì “Thanh Hy, em kiếm đâu ra thằng nhóc này thế. Ôi, lãng mạn chưa, còn tặng hoa, yêu trước tuổi là không nên đâu, lại còn mang về nhà nữa.”
Mặt tôi đen đi, trừng trừng nói “Cậu ta là cháu bác Du, Mãnh Lộ anh còn không đi kiếm người yêu đi, rồi có ngày không kịp nữa đâu.” Tôi cầm mấy bông hoa cẩm chướng, vuốt vuốt, mở miệng khuyên nhủ.
“Lắm họ hàng thật.” Giọng Mãnh Lộ lại có mấy phần áp lực, anh ấy rất sợ ông Du cùng con chó Sally, lại tiếp tục vẫy tay, quay trở lại phòng mình.
Tôi lại nhìn hắn ta cười “Anh ta là Mãnh Lộ, cũng là hàng xóm, nhìn thế thôi chứ rất tốt, chỉ là hơi tùy ý, rất dễ bị xã hội đen đá văng đi xa.”
Điệu bộ của hắn dường như không quan tâm tới lời tôi nói, tay sờ sờ cái băng dán cá nhân. Dáng vẻ của hắn bây giờ trông rất ngây thơ. Mái tóc đen mềm mại hơi rối, còn có mấy vệt nước mưa thấm vào. Áo phông màu trắng nhìn thế nào cũng rất thoải mái, rất hợp với cái thân gầy của hắn. Tôi lấy ra từ cái móc phơi một chiếc khăn, kiễng chân lên nhẹ nhàng lau đầu cho hắn.
Tất cả hành động đều rất tự nhiên, tôi tự nhận thấy mình giỏi về khoản chăm sóc trẻ em, vì tôi từng tới cô nhi viện làm tình nguyện, cũng từng có thói quen chăm sóc anh trai. Hắn cũng rất nghe lời, hơi cúi đầu xuống cho tôi lau, trông như chú chó nhỏ tắm xong không chịu hong khô người, mà tôi lại rất muốn xoa đầu hắn như xoa đầu con Saly. Vậy nên, lau xong liền tiện tay xoa tóc hắn một cái.
Lúc hắn ngẩng lên, mắt còn nhìn tôi chằm chằm “Chiều cao của cô quá thấp.”
Được rồi, tôi thừa nhận là tôi khá thấp so với hắn, nhưng so với đồng bạn trang lứa thì có thể coi là bình thường được chưa. Rõ ràng là do hắn phát triển quá mức bình thường mà.
Tôi mặc kệ lời nói của hắn, đẩy hắn trở về ngôi nhà đối diện, tôi đứng rất lâu ngoài trời tới nỗi chân tê rần, giờ đã tối, có thể bị cảm, đẩy hắn trở về xong còn vô tâm nói “Cậu lo cho bản thân đi.” Sau đó đưa cho hắn một bông Thanh Tú.
Đúng vậy, tôi giận một tên không quen không biết, ai bảo hắn dám nói bậy bạ về chiều cao của tôi. Ngu ngốc! Tôi nhìn xuống chân, thế nào cũng thấy khoảng cách giữa sàn nhà và đỉnh đầu tôi thế này rất vừa! Người cao quá dễ bị thiếu ô xi, dễ chết hơn nhiều.
Tôi trở lại nhà tự pha cho mình một cốc sữa nóng trước khi đi ngủ. Uống một ngụm sữa, tôi ruồng bỏ hết những thứ mệt mỏi qua đi. Ra phòng khách tắt TV, tới dọn đi đĩa lê đã hết từ lâu, tôi nghe thấy tiếng chuông gió ngoài cửa vang lên, miệng cười chuẩn bị đi ngủ.
Mai sẽ là một ngày đầy nắng!
Mấy ngày qua của tôi rất nhàn hạ, chẳng hề có loại vui chơi chạy nhảy cùng bạn bè. Bởi họ sau khi kết thúc trung học thì đã lặn mất tăm. Tôi cũng không mấy quen thân với đám bạn đáng yêu hay phá phách đó lắm, nên ngay cả phương thức liên lạc đơn giản nhất cũng không có.
Bác Du hàng xóm rất thân thiết của tôi cũng đi vắng mất, suốt mấy ngày liền. Tôi thấy bác ấy rất tốt, nhưng ông trời lại không có mắt nhìn, không muốn tặng cho bác ấy một đứa con. Nhưng họ hàng bác Du vốn rất nhiều, có lẽ cũng không phải sợ khi về già không ai chăm sóc. Đó là một người tôi yêu mến, gia đình bác ấy sống rất thật tâm.
Tôi ngồi cạnh cửa sổ, nhấp một ngụm trà, những cây bằng lăng tím đã nở rộ khắp khu phố. Chỉ qua mấy hôm, chúng đã nhuộm lên con đường sắc tím xinh đẹp. Thời tiết mưa liu riu không dứt, phủ lên những đóa hoa làn nước đầy sức sống. Trong lành và mát mẻ.
Nhà tôi trồng hoa Thanh Tú và Đỗ Quyên, hai loại hoa nở về mùa hạ. Tôi rất thích sắc xanh nở rộ của hoa Thanh Tú, nó thanh nhã, dịu dàng, thứ màu sắc thiên thanh êm dịu. Bây giờ đã cuối tháng 5, vậy là Đỗ Quyên cũng sắp tàn, màu hồng nữ tính ấy có chút nhợt nhạt. Loại hoa này khó chăm sóc hơn hoa Thanh Tú rất nhiều, tôi trước kia muốn giữ lại để ngắm chúng, nhưng ngày ngày thấy từng bông hoa lại mất đi chút một sức sống, tôi xót xa. Đành cẩn thận ngắt lấy lá và cánh hoa đem sử dụng. Tác dụng giải nhiệt chữa bệnh rất tốt!
Ngoài trồng hoa, tôi cũng có sở thích thưởng trà và đọc sách. Bản thân lại nhận thấy, tính cách tôi giống như những người trung niên vậy. Từ tốn lật một trang sách, lại nhấp thêm một ngụm trà. Tôi đọc cuốn “Siddhartha” của Hermann Hesse đáng kính. Tôi vô cùng khẩn thiết kính trọng ông, cùng những tác phẩm thơ ca, tranh vẽ của người nghệ sĩ ấy. Có lẽ ngày ông ra đi, cũng chính là sự mất mát lớn của nhân loại, một con người giàu lòng yêu nghệ thuật.
Thẳng cho đến khi tôi xuống nhà chuẩn bị bữa tối, tôi nghe thấy tiếng mở cửa từ nhà phía đối diện. Nghĩ thầm có thể bác Du đã quay về, sau những ngày đi vắng. Bởi nếu đó là người lạ, thì con Saly đã chẳng im lặng như vậy, nó có thể sủa vang cả khu phố, náo loạn. Nghĩ thế, tôi nên sang hỏi thăm bác ấy một câu. Tôi nhìn lẵng hoa mới cắm buổi sáng, thuận tiện mang đi, muốn tặng bác ấy, tôi đã hứa, chỉ là chưa có cơ hội. Đỗ Quyên sắp tàn, sợ rằng bác ấy cũng không thể ngắm được chúng nữa.
Vừa bước tới cửa, con Saly đã quấn lấy tôi, nó vẫy vẫy cái đuôi, dụi dụi đầu vào chân tôi. Tôi ngồi xuống xoa đầu nó, lấy từ trong túi một đống thức ăn cho chó hình xương, ném ra. Tôi không thể tặng con Saly hoa được, vì nó sẽ cắn nát mất, khi trước nó từng phá vườn hoa nhà Mãnh Lộ, anh ấy tức giận muốn bứt hết lông nó ra, chỉ là chồng bác Du – ông Du cũng rất uy mãnh, anh ta không thể xuống tay nổi.
Phía trước cửa nhà, chỉ có mấy chậu cây cảnh be bé, vườn nhà bác ấy ở phía sau, trồng vô số hoa, tôi đặc biệt ưa thích hoa cẩm chướng nhà bác ấy.
Bình thường tôi luôn gõ cửa, nhưng hôm nay không hiểu sao lại bấm chuông. Thật lâu sau, cửa mở. Không phải là bác Du, mà là một chàng trai. À, lại thêm một đứa cháu trai nữa. Tóc cùng người hắn ướt sũng, có lẽ là đang tắm dở, tôi tới nên qua loa mặc quần áo rồi đi ra. Tôi thật sự đã tới không đúng lúc. Cảm thán một lúc, mới gượng gạo nói:
“Xin chào, tôi là hàng xóm nhà phía đối diện, cậu là cháu bác Du sao? Bác ấy hiện giờ có nhà không?” Tôi lễ phép. Hắn cao hơn tôi chắc phải tới mười centimet, tôi chỉ cao tới vai hắn, nên nghĩ có thể là người lớn tuổi hơn, dù là 1 hay 2 tuổi, phải lễ độ.
“Tôi là cháu. Bác ấy không có nhà, có việc gì?” Hắn nói bằng giọng khàn khàn vắn tắt, rồi dùng một tay ôm nửa mặt hắt xì một tiếng.
“Cậu không sao chứ? Thật xin lỗi, tôi tới không đúng lúc. Tôi tưởng bác ấy về rồi, nên mang hoa sang hỏi thăm một chút! Không có gì đâu.” Tôi nghiêng đầu xua tay, liền giơ lẵng hoa lên trước mặt hắn. Hắn cầm lấy lẵng hoa Đỗ Quyên, màu hồng nhạt vẫn tươi sức sống, mặt hắn thưởng thức. Tôi cảm thấy động tác của hắn ta có chút lười biếng.
Chào tạm biệt hắn, rồi lại nghĩ tới điều gì đó, tôi quay đầu nhắc nhở “Này, nhớ lau khô người đi, trong nhà mặc dù ấm áp, nhưng cũng rất dễ bị nhiễm lạnh.” Tôi nhăn mi nói khẽ, việc dạy đời người khác thật không dễ dàng gì. Quan tâm tới một người không quen biết, tôi liệu có già quá sớm không. Cậu ta là cháu của bác Du, có lẽ quan tâm một chút cũng giúp cho bác ấy một việc nho nhỏ.
Hắn ta đằng kia ngẩn người. Tới lúc tôi quay đầu định đóng cửa, nghe thấy tiếng nói rất khẽ từ phía đối diện, như lẩm bẩm.
“Ừ.”
Tôi tươi cười, nhẹ nhàng nói một câu “Chúc may mắn!” rồi chuồn vào nhà.
Bước tới phòng bếp, chuẩn bị bữa tối. Hôm nay nên ăn rau, rau hẹ đi.
Thời gian chờ cơm chín, tôi liền đi tắm. Tôi bây giờ mới chợt nhớ ra sữa tắm đã hết, mà tôi quên chưa tới siêu thị mua. Hoa Đỗ Quyên có mùi hương dịu nhẹ, tôi dải những cánh hoa hồng sắc xuống bồn tắm đầy nước, ngồi ngâm mình trong đó. Thật dễ chịu. Nếu ngày nào cũng ít phiền như thế này thì tôi sẽ thật sự rất vui.
Ăn tối xong, tôi ngồi lại sô pha xem TV, vừa cắn miếng lê vừa cầm cái điều khiển chọn kênh tin tức. Cuộc sống của tôi cũng không mấy nhàm chán như vậy đâu. Công việc của tôi là làm một nhà văn trẻ tuổi chuyên viết về lý tưởng cuộc sống. Không cần có người tới hối thúc bản thảo, căn bản thì tôi sẽ giao trước hạn khoảng một tuần, tôi rất thành tâm muốn họ nhanh hoàn thành công việc, giúp họ giải tỏa căng thẳng. Huống hồ họ cũng không biết nơi tôi sống, gửi tới thì gửi tới, phân bua làm gì. Vậy nên xem ra họ vô cùng hài lòng với cách làm việc thấu triệt của tôi. Nhuận bút cũng coi như cao, không tệ, có thể ăn nằm chơi không trong 3 tháng.
Bên tai tôi vang lên tiếng chuông cửa. Buổi tối rồi nên tôi không nghĩ có thể có khách, tôi chỉnh cho tiếng TV nhỏ đi, ra mở cửa. Là cháu của bác Du, chàng trai ban chiều tôi vừa gặp. Hắn cầm trên tay một bình hoa cẩm chướng, trông rất lộn xộn, tay kia đang giơ trên không, động tác như muốn nhấn chuông cửa thêm lần nữa, cánh tay còn có vết xước, có lẽ là do lúc hái xuống những bông hoa, không may bị thứ gì quệt vào.
Hắn cúi xuống cười nhếch một bên môi, tôi theo phản xạ dùng tay kéo bên môi kia lên, cố gắng tạo thành một nụ cười hoàn chỉnh cho hắn “Cậu không muốn cười thì đừng cười, tôi rất không vừa mắt.”
Tôi vừa bỏ tay xuống, hắn liền trưng ra bộ mặt rất oan ức “Bác Du gọi điện ép tôi tới tặng cẩm chướng, nhưng tôi không biết cắm.”
Ôi cha mẹ của con ơi, tôi thấy việc này hắn làm rất tốt, rất đáng yêu, tâm can giơ ngón tay cái cho hắn.
“Đợi tôi một lát.” Tôi quay trở vào bếp, hắn vẫn đứng ngoài cửa, đơ ra như bị đối xử tệ bạc vậy, tôi lấy ra một cái băng dán cá nhân, dán lên vết xước của hắn. Động tác rất tự nhiên “Cẩn thận nhiễm trùng, còn hoa này rất cảm ơn cậu, tôi có thể tự cắm được rồi.”
“Thanh Hy.” Mãnh Lộ anh ta đứng từ trên ban công miệng nhồm nhoàm gọi to xuống, tay giơ ra vẫy vẫy, nhà anh ta nằm ngay sát nhà tôi, một sinh viên đại học rất tùy ý.
Tôi liền ngước đầu lên nhìn anh ta “Lần sau đừng vừa đứng vừa ăn, rất xấu.”
Nghe thế, Mãnh Lộ liền ngồi xuống thanh lan can, vắt vẻo, tôi chảy mồ hôi lạnh, rất muốn mắng một câu. Anh ấy cười hì hì “Thanh Hy, em kiếm đâu ra thằng nhóc này thế. Ôi, lãng mạn chưa, còn tặng hoa, yêu trước tuổi là không nên đâu, lại còn mang về nhà nữa.”
Mặt tôi đen đi, trừng trừng nói “Cậu ta là cháu bác Du, Mãnh Lộ anh còn không đi kiếm người yêu đi, rồi có ngày không kịp nữa đâu.” Tôi cầm mấy bông hoa cẩm chướng, vuốt vuốt, mở miệng khuyên nhủ.
“Lắm họ hàng thật.” Giọng Mãnh Lộ lại có mấy phần áp lực, anh ấy rất sợ ông Du cùng con chó Sally, lại tiếp tục vẫy tay, quay trở lại phòng mình.
Tôi lại nhìn hắn ta cười “Anh ta là Mãnh Lộ, cũng là hàng xóm, nhìn thế thôi chứ rất tốt, chỉ là hơi tùy ý, rất dễ bị xã hội đen đá văng đi xa.”
Điệu bộ của hắn dường như không quan tâm tới lời tôi nói, tay sờ sờ cái băng dán cá nhân. Dáng vẻ của hắn bây giờ trông rất ngây thơ. Mái tóc đen mềm mại hơi rối, còn có mấy vệt nước mưa thấm vào. Áo phông màu trắng nhìn thế nào cũng rất thoải mái, rất hợp với cái thân gầy của hắn. Tôi lấy ra từ cái móc phơi một chiếc khăn, kiễng chân lên nhẹ nhàng lau đầu cho hắn.
Tất cả hành động đều rất tự nhiên, tôi tự nhận thấy mình giỏi về khoản chăm sóc trẻ em, vì tôi từng tới cô nhi viện làm tình nguyện, cũng từng có thói quen chăm sóc anh trai. Hắn cũng rất nghe lời, hơi cúi đầu xuống cho tôi lau, trông như chú chó nhỏ tắm xong không chịu hong khô người, mà tôi lại rất muốn xoa đầu hắn như xoa đầu con Saly. Vậy nên, lau xong liền tiện tay xoa tóc hắn một cái.
Lúc hắn ngẩng lên, mắt còn nhìn tôi chằm chằm “Chiều cao của cô quá thấp.”
Được rồi, tôi thừa nhận là tôi khá thấp so với hắn, nhưng so với đồng bạn trang lứa thì có thể coi là bình thường được chưa. Rõ ràng là do hắn phát triển quá mức bình thường mà.
Tôi mặc kệ lời nói của hắn, đẩy hắn trở về ngôi nhà đối diện, tôi đứng rất lâu ngoài trời tới nỗi chân tê rần, giờ đã tối, có thể bị cảm, đẩy hắn trở về xong còn vô tâm nói “Cậu lo cho bản thân đi.” Sau đó đưa cho hắn một bông Thanh Tú.
Đúng vậy, tôi giận một tên không quen không biết, ai bảo hắn dám nói bậy bạ về chiều cao của tôi. Ngu ngốc! Tôi nhìn xuống chân, thế nào cũng thấy khoảng cách giữa sàn nhà và đỉnh đầu tôi thế này rất vừa! Người cao quá dễ bị thiếu ô xi, dễ chết hơn nhiều.
Tôi trở lại nhà tự pha cho mình một cốc sữa nóng trước khi đi ngủ. Uống một ngụm sữa, tôi ruồng bỏ hết những thứ mệt mỏi qua đi. Ra phòng khách tắt TV, tới dọn đi đĩa lê đã hết từ lâu, tôi nghe thấy tiếng chuông gió ngoài cửa vang lên, miệng cười chuẩn bị đi ngủ.
Mai sẽ là một ngày đầy nắng!
/29
|