Trương Trực Nam ngồi vào ghế dựa cạnh hồ bơi, anh nhìn Bạch Phí Ưu từ trong biệt thự bước ra.
Anh chau mày, dù Bạch Phí Ưu có chỉnh trang lại quần áo mình thì vẫn không giống được như mọi hôm. Lúc nào anh ta cũng phải chỉnh chu từ trên xuống dưới, quần áo thẳng nếp mới bước ra ngoài. Mà giờ quần áo lại nhăn nhúm, đầu tóc không vào nếp, chỉ có được một điều nhìn anh ta càng yêu nghiệt với vẻ ngoài chính chắn như thường ngày.
Anh làm gì để tôi phải đợi lâu thế?
Bạch Phí Ưu không trả lời câu hỏi Trương Trực Nam, anh đang bực tức vì kẻ đã phá ngang chuyện tốt của anh.
Cậu đến đây làm gì?
Trương Trực Nam nhún vai, nhàn nhạt trả lời: Tôi và anh đi giải khuây đi, chứ không tôi sẽ buồn mà chết.
Hôm nay không được.
Trương Trực Nam: Tại sao?
Bạch Phí Ưu viện lí do: Tôi vừa mới thức là cậu đã đến, giờ tôi phải chuẩn bị lên công ty.
Anh uống rượu sao? Trương Trực Nam hỏi câu khác. Vì thật sự ngồi gần Bạch Phí Ưu, nông nặc mùi rượu.
Hôm qua có uống hơi nhiều một chút. Đôi mắt Bạch Phí Ưu không gợn sóng, nên sự nói dối tức nhiên Trương Trực Nam sẽ không nhìn ra được: Nên… bữa khác.
Trương Trực Nam vội nhìn đến bàn tay phải có vết máu đã khô của Bạch Phí Ưu, anh tò mò: Bàn tay phải của anh là sao thế, lại nữa à?
Nhìn bàn tay phải một vết đâm sâu của miểng thủy tinh bắn vào, Bạch Phí Ưu hờ hững trả lời: Ừ, phát tiết! Nếu nói lần này là vì Trương Trực Nam cậu, cậu có tin không?
Phát tiết rồi, tâm trạng thoải mái hơn. Bạch Phí Ưu cười nhạt.
Trương Trực Nam gật đầu, có nhiều thứ tâm tình đang không tốt, anh cũng thường đấm vào tường để bình tĩnh trở lại. Đấy là liều thuốc điều chỉnh tâm trạng tốt nhất, nên Bạch Phí Ưu làm thế, anh cũng không có gì lạ, vì anh cũng nhìn thấy anh ta nhiều lần thể hiện trước mặt anh rồi.
Thôi được, vậy hẹn anh khi khác. Trương Trực Nam cũng tin là thật, cũng không bắt ép anh phải đi giải khuây cùng anh, hôm qua đã uống rượu, nay lại uống chắc chắn là không tốt.
Double? Trương Trực Nam nhướng mày yêu cầu.
Okay, double. Bạch Phí Ưu đồng ý, giờ anh chỉ muốn Trương Trực Nam mau rời đi, để anh quay về với Hàn Ân nhanh thôi.
Mà nhắc đến cô, lòng anh lại nôn nóng vô cùng.
Trương Trực Nam thất vọng ra về.
Hàn Ân lại mất tích, Bạch Phí Ưu lại lên công ty. Trương Trực Nam anh mới làm xong công việc chất đống kia liền tới tìm hai người, thế mà lại phải cất công đi về.
Hàn Ân lại trốn anh nữa rồi, đến tìm cô ở văn phòng bộ phận, lại được câu trả lời là cô xin nghỉ sớm. Đến chung cư cô ở thì cửa khoá ngoài, cô đi đâu được nhỉ? Anh suy nghĩ mãi cũng không tìm được câu trả lời.
Khi thấy chiếc xe thể thao đỏ của Trương Trực Nam đi xa, Bạch Phí Ưu nóng lòng liền quay trở về phòng mình.
Crow thấy Bạch Phí Ưu gấp gáp, anh liền nói: Cậu chủ, Tiểu Ân rời đi được ba mươi phút rồi.
Cái gì? Sao cậu không nói tôi sớm hơn?
Cô ấy đi có vẻ gấp gáp lắm, chắc có chuyện, nên tôi cũng không can được.
Crow bước theo bước chân Bạch Phí Ưu lên phòng anh ta.
Những miểng thủy tinh đã được gom lại một chổ, sách cũng vậy, giấy tờ đã được ngăn nắp trên bàn làm việc và cả chiếc máy ảnh... Anh cầm lấy chiếc máy ảnh, nhấn nút.
Bạch Phí Ưu thất kinh, anh mở chiếc máy ảnh, nó đã được khởi động từ lúc nào. Không lẽ cô đã thấy những bức hình rồi sao? Trời ơi, không thể nào. Tại sao anh lại để chiếc máy ảnh ở bàn làm việc mình được chứ, tại sao sáng này anh lại không vứt đi?
Bất lực, anh dựa người vào ghế làm việc. Crow cũng tò mò, anh cầm đến chiếc máy ảnh Bạch Phí Ưu để lại trên bàn. Sự kinh sợ dần hiện rõ trong mắt anh, cái này chính là Trương Bối Di muốn cho Bạch Phí Ưu xem đó sao?
Bức hình Hàn Ân đứng ngoài bờ biển, còn bóng dáng cao lớn kia rõ ràng là Trương Trực Nam, góc mặt không lẫn vào đâu được đang cúi đầu xuống hôn Hàn Ân.
Bây giờ anh đã hiểu vì sao Trương Bối Di đã gửi chiếc máy ảnh này vào buổi sáng, khi Bạch Phí Ưu chuẩn bị đến công ty.
Cũng hiểu luôn sự phát tiết của Bạch Phí Ưu lên các đồ vật có trong phòng.
Crow lướt nhìn xung quanh, thật sự rât hoảng sợ, trong phòng như đống đổ nát, dù đã được Hàn Ân xếp gọn lại.
Anh thở dài, chuyện tình cảm tay ba thật rắc rối...
...
Trương Trực Nam quay lại khách sạn. Anh cũng thử xuống tầng 13 của bộ phận chăm sóc khách hàng, chỉ vì muốn tìm kiếm lại xem thật sự Hàn Ân đã xin nghỉ một buổi hay không.
Trời quả không phụ lòng anh, Hàn Ân thật sự không có nghỉ phép, cô đang loay hoay trong văn phòng bộ phận.
Không có, chổ này cũng
không có. Hàn Ân kéo hộc bàn ra mấy lần, lần nào cũng không thấy. Cô kiếm xung quanh cũng không có.
An Vy Vy đã sắp khóc rồi. Hàn Ân liền phải an ủi, nếu không khóc oà lên cũng không làm được gì, mà tạo lại bản thiết kế mới cô lại sợ không kịp, chỉ còn 6 ngày nữa là đến lễ kỷ niệm rồi.
Ninh Liên và Tôn Dư cũng phụ một tay tìm tiếp. Tìm hết văn phòng cũng không thấy, mệt mỏi với bản thiết kế không cánh mà bay đâu mất.
Các người làm gì vậy? Trương Trực Nam không khỏi tò mò, đành phải lên tiếng hỏi.
Tổng giám đốc. Ninh Liên, An Vy Vy và Tôn Dư lên tiếng, cúi đầu chào Trương Trực Nam.
Hàn Ân đang khom người nhìn dưới bàn, nghe được từ tổng giám đốc liền ngước đầu thấy Trương Trực Nam dần đi lại chổ cô, liền gục đầu xuống bàn tiếp tục.
Cái người đàn ông này, tại sao cứ theo cô hoài vậy? Không phải một tuần này anh sẽ rất bận rộn sao, làm sao lại có tâm tình đến văn phòng bộ phận chăm sóc khách hàng của cô chứ?
Này, em trốn trong đây làm gì? Trương Trực Nam ngồi kế bên Hàn Ân từ lúc nào không hay.
Tôi... tôi đang tìm đồ... Hàn Ân đưa đôi mắt đen láy nhìn Trương Trực Nam.
Trương Trực Nam phải công nhận, đôi mắt đen của cô rất hớp hồn anh, chỉ mới không gặp chưa được một ngày, anh thấy nhớ cô vô cùng.
Anh vui vẻ, cong môi cười: Để tôi tìm giúp em.
Thế là anh cũng loay hoay tìm, nhưng trực nhớ lại là không biết tìm gì, anh bối rối quay lại nhìn cô: Em... đang tìm gì?
Hàn Ân mỉm cười, Trương Trực Nam lúc này nhìn rất ngố nha. Cô lắc đầu: Không cần anh giúp đâu.
Tôn Dư và An Vy Vy đứng ở ngoài liền nhìn nhau khó hiểu, nhìn Hàn Ân và tổng giám đốc hình như rất là thân. Còn Ninh Liên lại không phản ứng gì mấy, vì hôm ở nhà Hàn Ân cô cũng đã biết được vài điều.
Chuyện gì mà tổng giám đốc xuống tận đây? Khả Duy từ trên văn phòng của giám đốc Chu trở lại.
Các cô gái này đang tìm gì đó, nên tôi đi ngang thấy nên vào tìm giúp. Trương Trực Nam thản nhiên trả lời.
Oh... Khả Duy biết lời nói dối của Trương Trực Nam, nhưng cô sẽ không vạch trần. Quay sang nhìn những người còn lại, cô mới hỏi: Tụi em đang tìm gì?
An Vy Vy vội xua tay: Không tìm gì cả.
Thật không? Khả Duy nghi ngờ.
Thật! An Vy Vy và Tôn Dư gật đầu.
... Hàn Ân biết không nên giấu Khả Duy, cô chậm rãi lên tiếng: Giám đốc...
Khả Duy còn đang nhìn mọi người, cô quay lại nhìn Hàn Ân: Sao?
Em làm mất bản thiết kế cho lễ kỷ niệm công ty rồi. Hàn Ân bình tĩnh nói.
Khả Duy kinh sợ: Cái gì?
Em đã để quên ở văn phòng, bây giờ tìm lại không thấy. Hàn Ân đổ lỗi cho bản thân.
An Vy Vy bất ngờ. Cô lắc đầu: Không phải chị Ân, mà là em.
Không phải Vy Vy, chị mới là người đã kêu em để lại văn phòng, nếu không cũng không có chuyện này xảy ra.
Không phải mà... An Vy Vy buồn bã, là do cô thôi.
Đúng là Hàn Ân kêu cô bỏ lại bản thiết kế vào tủ khoá lại, để tiện bề ngày mai chị ấy đến sớm rồi chỉnh sửa một số chi tiết, nhưng chính cô đã sợ mất nên đem theo về. Sáng nay rõ ràng cô đem bỏ nó vào túi làm việc, trước bữa trưa còn thấy, sau bữa trưa lại không thấy nữa...
Khả Duy thở dài, nhìn hai cô gái cứ đổ lỗi cho bản thân, cô cũng không phải nhỏ nhen, cười trừ: Bản thiết kế mất thì thôi, coi như bộ phận mình rút quyền thi đua.
Cả đám người bất ngờ.
Thật sao giám đốc? An Vy Vy cô không nghe lầm chứ?
Thật! Khả Duy vui vẻ cười.
Thắng thua đối với Khả Duy cô không quan trọng, cùng lắm cuối năm không được xét thưởng lương thêm thôi. Quan trọng là nhân viên của cô, quan tâm xem trọng lẫn nhau như gia đình, thế là cô vui rồi.
E hèm! Trương Trực Nam vờ ho, đối thoại nãy giờ anh đã hiểu rõ hết, bèn phải lên tiếng trấn an thôi.
Quyền là tổng giám đốc khách sạn Quý Bắc Đình, tôi sẽ không trừ điểm thi đua của bộ phận giám đốc Khả Duy, nên các cô cậu cứ yên tâm làm việc. Nếu như công việc làm tốt, cuối năm vẫn có lương thưởng.
Trương Trực Nam anh là người ra cuộc thi thiết kế cho lễ kỷ niệm công ty, anh muốn mọi người chú tâm hơn vào công việc, cũng như sáng tạo hơn, như thế công việc sẽ bớt nhàm chán, với lại phần thưởng rất hấp dẫn, nên bộ phận nào cũng hào hứng đăng ký.
Wow, các bạn cho tổng giám đốc mình tràn vỗ tay tán thưởng đi. Khả Duy biết tổng Trương Trực Nam là vì Hàn Ân thôi.
Cô và anh là bạn học cấp 3, chính anh ta đã mời cô về làm cho khách sạn, làm sao cô không biết được ý định trong đầu anh ta. Muốn khoa trương lấy lòng người đẹp. Ha ha mà như thế cũng tốt, thật ra cô cũng lo lắng sợ anh ta không vì nghĩa bạn bè mà trừ điểm thi đua, trừ lương cuối năm của cô, thì anh ta chết chắc.
Hoan hô tổng giám đốc! Tiếng vỗ tay của toàn nhân viên trong bộ phận chăm sóc khách hàng.
Mà An Vy Vy là người vỗ tay to nhất, cô xem như vừa thoát được nạn vậy.
Hàn Ân thì chỉ biết thở dài trong lòng. Trương Trực Nam làm như thế này, dù tốt cho bộ phận cô, nhưng không sợ các bộ phận khác ghen tị, phản đối sao?
Ít ra, anh đừng đến đây ngay từ lúc đầu là tốt nhất!
Anh chau mày, dù Bạch Phí Ưu có chỉnh trang lại quần áo mình thì vẫn không giống được như mọi hôm. Lúc nào anh ta cũng phải chỉnh chu từ trên xuống dưới, quần áo thẳng nếp mới bước ra ngoài. Mà giờ quần áo lại nhăn nhúm, đầu tóc không vào nếp, chỉ có được một điều nhìn anh ta càng yêu nghiệt với vẻ ngoài chính chắn như thường ngày.
Anh làm gì để tôi phải đợi lâu thế?
Bạch Phí Ưu không trả lời câu hỏi Trương Trực Nam, anh đang bực tức vì kẻ đã phá ngang chuyện tốt của anh.
Cậu đến đây làm gì?
Trương Trực Nam nhún vai, nhàn nhạt trả lời: Tôi và anh đi giải khuây đi, chứ không tôi sẽ buồn mà chết.
Hôm nay không được.
Trương Trực Nam: Tại sao?
Bạch Phí Ưu viện lí do: Tôi vừa mới thức là cậu đã đến, giờ tôi phải chuẩn bị lên công ty.
Anh uống rượu sao? Trương Trực Nam hỏi câu khác. Vì thật sự ngồi gần Bạch Phí Ưu, nông nặc mùi rượu.
Hôm qua có uống hơi nhiều một chút. Đôi mắt Bạch Phí Ưu không gợn sóng, nên sự nói dối tức nhiên Trương Trực Nam sẽ không nhìn ra được: Nên… bữa khác.
Trương Trực Nam vội nhìn đến bàn tay phải có vết máu đã khô của Bạch Phí Ưu, anh tò mò: Bàn tay phải của anh là sao thế, lại nữa à?
Nhìn bàn tay phải một vết đâm sâu của miểng thủy tinh bắn vào, Bạch Phí Ưu hờ hững trả lời: Ừ, phát tiết! Nếu nói lần này là vì Trương Trực Nam cậu, cậu có tin không?
Phát tiết rồi, tâm trạng thoải mái hơn. Bạch Phí Ưu cười nhạt.
Trương Trực Nam gật đầu, có nhiều thứ tâm tình đang không tốt, anh cũng thường đấm vào tường để bình tĩnh trở lại. Đấy là liều thuốc điều chỉnh tâm trạng tốt nhất, nên Bạch Phí Ưu làm thế, anh cũng không có gì lạ, vì anh cũng nhìn thấy anh ta nhiều lần thể hiện trước mặt anh rồi.
Thôi được, vậy hẹn anh khi khác. Trương Trực Nam cũng tin là thật, cũng không bắt ép anh phải đi giải khuây cùng anh, hôm qua đã uống rượu, nay lại uống chắc chắn là không tốt.
Double? Trương Trực Nam nhướng mày yêu cầu.
Okay, double. Bạch Phí Ưu đồng ý, giờ anh chỉ muốn Trương Trực Nam mau rời đi, để anh quay về với Hàn Ân nhanh thôi.
Mà nhắc đến cô, lòng anh lại nôn nóng vô cùng.
Trương Trực Nam thất vọng ra về.
Hàn Ân lại mất tích, Bạch Phí Ưu lại lên công ty. Trương Trực Nam anh mới làm xong công việc chất đống kia liền tới tìm hai người, thế mà lại phải cất công đi về.
Hàn Ân lại trốn anh nữa rồi, đến tìm cô ở văn phòng bộ phận, lại được câu trả lời là cô xin nghỉ sớm. Đến chung cư cô ở thì cửa khoá ngoài, cô đi đâu được nhỉ? Anh suy nghĩ mãi cũng không tìm được câu trả lời.
Khi thấy chiếc xe thể thao đỏ của Trương Trực Nam đi xa, Bạch Phí Ưu nóng lòng liền quay trở về phòng mình.
Crow thấy Bạch Phí Ưu gấp gáp, anh liền nói: Cậu chủ, Tiểu Ân rời đi được ba mươi phút rồi.
Cái gì? Sao cậu không nói tôi sớm hơn?
Cô ấy đi có vẻ gấp gáp lắm, chắc có chuyện, nên tôi cũng không can được.
Crow bước theo bước chân Bạch Phí Ưu lên phòng anh ta.
Những miểng thủy tinh đã được gom lại một chổ, sách cũng vậy, giấy tờ đã được ngăn nắp trên bàn làm việc và cả chiếc máy ảnh... Anh cầm lấy chiếc máy ảnh, nhấn nút.
Bạch Phí Ưu thất kinh, anh mở chiếc máy ảnh, nó đã được khởi động từ lúc nào. Không lẽ cô đã thấy những bức hình rồi sao? Trời ơi, không thể nào. Tại sao anh lại để chiếc máy ảnh ở bàn làm việc mình được chứ, tại sao sáng này anh lại không vứt đi?
Bất lực, anh dựa người vào ghế làm việc. Crow cũng tò mò, anh cầm đến chiếc máy ảnh Bạch Phí Ưu để lại trên bàn. Sự kinh sợ dần hiện rõ trong mắt anh, cái này chính là Trương Bối Di muốn cho Bạch Phí Ưu xem đó sao?
Bức hình Hàn Ân đứng ngoài bờ biển, còn bóng dáng cao lớn kia rõ ràng là Trương Trực Nam, góc mặt không lẫn vào đâu được đang cúi đầu xuống hôn Hàn Ân.
Bây giờ anh đã hiểu vì sao Trương Bối Di đã gửi chiếc máy ảnh này vào buổi sáng, khi Bạch Phí Ưu chuẩn bị đến công ty.
Cũng hiểu luôn sự phát tiết của Bạch Phí Ưu lên các đồ vật có trong phòng.
Crow lướt nhìn xung quanh, thật sự rât hoảng sợ, trong phòng như đống đổ nát, dù đã được Hàn Ân xếp gọn lại.
Anh thở dài, chuyện tình cảm tay ba thật rắc rối...
...
Trương Trực Nam quay lại khách sạn. Anh cũng thử xuống tầng 13 của bộ phận chăm sóc khách hàng, chỉ vì muốn tìm kiếm lại xem thật sự Hàn Ân đã xin nghỉ một buổi hay không.
Trời quả không phụ lòng anh, Hàn Ân thật sự không có nghỉ phép, cô đang loay hoay trong văn phòng bộ phận.
Không có, chổ này cũng
không có. Hàn Ân kéo hộc bàn ra mấy lần, lần nào cũng không thấy. Cô kiếm xung quanh cũng không có.
An Vy Vy đã sắp khóc rồi. Hàn Ân liền phải an ủi, nếu không khóc oà lên cũng không làm được gì, mà tạo lại bản thiết kế mới cô lại sợ không kịp, chỉ còn 6 ngày nữa là đến lễ kỷ niệm rồi.
Ninh Liên và Tôn Dư cũng phụ một tay tìm tiếp. Tìm hết văn phòng cũng không thấy, mệt mỏi với bản thiết kế không cánh mà bay đâu mất.
Các người làm gì vậy? Trương Trực Nam không khỏi tò mò, đành phải lên tiếng hỏi.
Tổng giám đốc. Ninh Liên, An Vy Vy và Tôn Dư lên tiếng, cúi đầu chào Trương Trực Nam.
Hàn Ân đang khom người nhìn dưới bàn, nghe được từ tổng giám đốc liền ngước đầu thấy Trương Trực Nam dần đi lại chổ cô, liền gục đầu xuống bàn tiếp tục.
Cái người đàn ông này, tại sao cứ theo cô hoài vậy? Không phải một tuần này anh sẽ rất bận rộn sao, làm sao lại có tâm tình đến văn phòng bộ phận chăm sóc khách hàng của cô chứ?
Này, em trốn trong đây làm gì? Trương Trực Nam ngồi kế bên Hàn Ân từ lúc nào không hay.
Tôi... tôi đang tìm đồ... Hàn Ân đưa đôi mắt đen láy nhìn Trương Trực Nam.
Trương Trực Nam phải công nhận, đôi mắt đen của cô rất hớp hồn anh, chỉ mới không gặp chưa được một ngày, anh thấy nhớ cô vô cùng.
Anh vui vẻ, cong môi cười: Để tôi tìm giúp em.
Thế là anh cũng loay hoay tìm, nhưng trực nhớ lại là không biết tìm gì, anh bối rối quay lại nhìn cô: Em... đang tìm gì?
Hàn Ân mỉm cười, Trương Trực Nam lúc này nhìn rất ngố nha. Cô lắc đầu: Không cần anh giúp đâu.
Tôn Dư và An Vy Vy đứng ở ngoài liền nhìn nhau khó hiểu, nhìn Hàn Ân và tổng giám đốc hình như rất là thân. Còn Ninh Liên lại không phản ứng gì mấy, vì hôm ở nhà Hàn Ân cô cũng đã biết được vài điều.
Chuyện gì mà tổng giám đốc xuống tận đây? Khả Duy từ trên văn phòng của giám đốc Chu trở lại.
Các cô gái này đang tìm gì đó, nên tôi đi ngang thấy nên vào tìm giúp. Trương Trực Nam thản nhiên trả lời.
Oh... Khả Duy biết lời nói dối của Trương Trực Nam, nhưng cô sẽ không vạch trần. Quay sang nhìn những người còn lại, cô mới hỏi: Tụi em đang tìm gì?
An Vy Vy vội xua tay: Không tìm gì cả.
Thật không? Khả Duy nghi ngờ.
Thật! An Vy Vy và Tôn Dư gật đầu.
... Hàn Ân biết không nên giấu Khả Duy, cô chậm rãi lên tiếng: Giám đốc...
Khả Duy còn đang nhìn mọi người, cô quay lại nhìn Hàn Ân: Sao?
Em làm mất bản thiết kế cho lễ kỷ niệm công ty rồi. Hàn Ân bình tĩnh nói.
Khả Duy kinh sợ: Cái gì?
Em đã để quên ở văn phòng, bây giờ tìm lại không thấy. Hàn Ân đổ lỗi cho bản thân.
An Vy Vy bất ngờ. Cô lắc đầu: Không phải chị Ân, mà là em.
Không phải Vy Vy, chị mới là người đã kêu em để lại văn phòng, nếu không cũng không có chuyện này xảy ra.
Không phải mà... An Vy Vy buồn bã, là do cô thôi.
Đúng là Hàn Ân kêu cô bỏ lại bản thiết kế vào tủ khoá lại, để tiện bề ngày mai chị ấy đến sớm rồi chỉnh sửa một số chi tiết, nhưng chính cô đã sợ mất nên đem theo về. Sáng nay rõ ràng cô đem bỏ nó vào túi làm việc, trước bữa trưa còn thấy, sau bữa trưa lại không thấy nữa...
Khả Duy thở dài, nhìn hai cô gái cứ đổ lỗi cho bản thân, cô cũng không phải nhỏ nhen, cười trừ: Bản thiết kế mất thì thôi, coi như bộ phận mình rút quyền thi đua.
Cả đám người bất ngờ.
Thật sao giám đốc? An Vy Vy cô không nghe lầm chứ?
Thật! Khả Duy vui vẻ cười.
Thắng thua đối với Khả Duy cô không quan trọng, cùng lắm cuối năm không được xét thưởng lương thêm thôi. Quan trọng là nhân viên của cô, quan tâm xem trọng lẫn nhau như gia đình, thế là cô vui rồi.
E hèm! Trương Trực Nam vờ ho, đối thoại nãy giờ anh đã hiểu rõ hết, bèn phải lên tiếng trấn an thôi.
Quyền là tổng giám đốc khách sạn Quý Bắc Đình, tôi sẽ không trừ điểm thi đua của bộ phận giám đốc Khả Duy, nên các cô cậu cứ yên tâm làm việc. Nếu như công việc làm tốt, cuối năm vẫn có lương thưởng.
Trương Trực Nam anh là người ra cuộc thi thiết kế cho lễ kỷ niệm công ty, anh muốn mọi người chú tâm hơn vào công việc, cũng như sáng tạo hơn, như thế công việc sẽ bớt nhàm chán, với lại phần thưởng rất hấp dẫn, nên bộ phận nào cũng hào hứng đăng ký.
Wow, các bạn cho tổng giám đốc mình tràn vỗ tay tán thưởng đi. Khả Duy biết tổng Trương Trực Nam là vì Hàn Ân thôi.
Cô và anh là bạn học cấp 3, chính anh ta đã mời cô về làm cho khách sạn, làm sao cô không biết được ý định trong đầu anh ta. Muốn khoa trương lấy lòng người đẹp. Ha ha mà như thế cũng tốt, thật ra cô cũng lo lắng sợ anh ta không vì nghĩa bạn bè mà trừ điểm thi đua, trừ lương cuối năm của cô, thì anh ta chết chắc.
Hoan hô tổng giám đốc! Tiếng vỗ tay của toàn nhân viên trong bộ phận chăm sóc khách hàng.
Mà An Vy Vy là người vỗ tay to nhất, cô xem như vừa thoát được nạn vậy.
Hàn Ân thì chỉ biết thở dài trong lòng. Trương Trực Nam làm như thế này, dù tốt cho bộ phận cô, nhưng không sợ các bộ phận khác ghen tị, phản đối sao?
Ít ra, anh đừng đến đây ngay từ lúc đầu là tốt nhất!
/54
|