Dù trường cấp 3 này là trường trọng điểm của thành phố nhưng có một học sinh thi đỗ trường đại học số một Hoa Hạ thì vẫn rất vinh dự. Vậy nên ngoài phần thưởng quy định sẵn thì trường còn cho thêm học phí năm đầu tiên ở đại học.
Đã gần một năm Bách Hợp không về Tả gia. Cô nhân dịp đầu năm mới, sau khi thi đỗ thì về nhà một chuyến. Cả trấn nhỏ vì tin tức Bách Hợp đỗ đại học mà vô cùng náo nhiệt. Bách Hợp là niềm kiêu hãnh của thị trấn, trong trấn còn treo biểu ngữ, sắp xếp cho mẹ Tả một công việc nhẹ nhàng, không có phiền toái là cha Tả thì tháng ngày ở Tả gia rất dễ chịu. Mười ngày trước khi đại học khai giảng, Bách Hợp mới đến trường.
Sau khi báo tên ở trường, Bách Hợp nhận phòng ký túc xá. Điều kiện ở ký túc xá đại học tốt hơn cấp ba rất nhiều. Mỗi phòng đều có điều hòa, bốn người ở một phòng. Lúc Bách Hợp đến ký túc thì đã có hai cô gái vào phòng trước, đang ngại ngùng nói chuyện với nhau. Mấy người nhà thì đang sắp xếp giường ngủ cho các cô. Thấy Bách Hợp đi vào, cả hai cô bạn đều tự giới thiệu, một người là Dương Lỵ, một người là Vu Tiểu Thiên. Vì trước đấy hai người này đã trò chuyện với nhau nên quan hệ có vẻ thân mật, không chỉ chọn chỗ nằm gần nhau mà còn hẹn nhau đi ăn cơm.
“Bách Hợp, một lúc nữa chúng mình cùng đi ăn cơm nhé.” Dương Lỵ là một cô gái có gương mặt búp bê, thân thể hơi đẫy đà, trông rất đáng yêu. Cặp mắt to tròn của cô ấy nhìn chăm chú vào Bách Hợp. Ba người trong phòng ký túc thì chỉ có Bách Hợp là tới một mình, Dương Lỵ mở miệng mời Bách Hợp ăn cơm nhưng người phụ nữ trung niên đang thu xếp giường cho cô ấy lại không nói gì, chỉ quay đầu đánh giá Bách Hợp. Bách Hợp vừa nhét đồ vào trong ngăn tủ của mình, ngoài cửa lại có một cô gái kéo vali vào phòng.
Cô gái này mặc một chiếc váy liền màu xanh biển bằng vải chiffon, tay đeo chuỗi vòng bằng thủy tinh, mái tóc đen thẳng buộc thành đuôi ngựa. Mấy người nghe tiếng bánh xe lăn trên nền đất thì đều vô tình quay đầu lại nhìn. Cô gái quan sát cả căn phòng ký túc vài lần, thấy mọi người trong phòng thì gỡ kính đen xuống, mỉm cười:
“Hình như mình tới trễ nhất thì phải, mình là Trần Nhạc Nhạc.” Cô ta vừa giới thiệu tên thì Bách Hợp lập tức chăm chú nhìn, bàn tay đang kéo vỏ gối cũng dừng lại một chút.
Năm nay Trần Nhạc Nhạc 17 tuổi, còn nhỏ hơn nguyên chủ một tuổi, đáng lẽ lúc này phải đang học năm cuối cấp, vậy mà lại lên thẳng đại học. Bách Hợp đã đoán được nguyên nhân, tuy nói là cô đã tiếp thu nội dung câu chuyện nhưng ký ức của Tả Bách Hợp chỉ có một lần nhìn thấy Trần Nhạc Nhạc nhiều năm về sau. Hơn nữa lúc ấy cũng chỉ nhìn từ xa mà thôi, bây giờ mới là lần đầu Bách Hợp thật sự có cơ hội đánh giá Trần Nhạc Nhạc. Cô không ngờ mình lại gặp được chân mệnh thiên nữ của Phong Ninh, lại còn chung một phòng ký túc.
Tuy Trần Nhạc Nhạc không khoe khoang rằng đồ mình mặc là nhãn hiệu nào nhưng có thể nhận ra cô ta xuất thân giàu có, trên người toát ra khí chất của tiểu thư danh giá. Cô ta cũng giống như Bách Hợp, chỉ tới một mình chứ không có cha mẹ đi cùng. Có điều gia thế như nhà họ Trần thì có thể thuê phòng riêng để sống ở ngoài, vậy mà Trần Nhạc Nhạc lại muốn ở trong ký túc xá. Cô ta vừa vào phòng thì đã lấy rất nhiều đồ ăn vặt là hàng nhập khẩu ra chia cho hai cô bạn kia, nhanh chóng chiếm được trái tim họ, hơn nữa thái độ của mấy người lớn kia cũng có vẻ thân thiện hơn với Trần Nhạc Nhạc.
“Sau này mọi người còn sống chung bốn năm, đây cũng coi như duyên phận. Một lúc nữa chúng ta cùng đi ăn cơm đi, hôm nay mình mời khách!” Trần Nhạc Nhạc sắp xếp đồ đạc của mình xong, vừa mới ăn đồ ăn vặt nên hai cô bạn kia đang giúp Trần Nhạc Nhạc xếp đồ, nói cùng đi ăn cơm thì cả hai đều rất hưng phấn nhận lời. Tuy Bách Hợp không định liên quan gì với Trần Nhạc Nhạc nhưng cô cũng không muốn tỏ ra quá dị biệt trong ký túc. Dù sao cô cũng sống ở đây bốn năm, vậy nên Trần Nhạc Nhạc mời khách thì cô vẫn nhận lời.
Họ chọn một tiệm cơm ở gần trường học. Bây giờ còn chưa chính thức vào học, đại học cũng không quản lý chặt như cấp ba, hơn nữa đây lại là đại học số một Hoa Hạ nên xung quanh rất nhiều cửa hàng quán xá. Trong bữa cơm, khi mấy cô gái giới thiệu bản thân, Tả Bách Hợp cũng nói mấy câu đơn giản về mình. Trần Nhạc Nhạc bất ngờ quay đầu cười với Bách Hợp:
“Bách Hợp, cậu xinh thật đấy, cậu đã có bạn trai chưa? Nếu như chưa có thì mình giới thiệu đối tượng cho cậu nhé.” Không hiểu sao trong mấy cô bạn này thì Trần Nhạc Nhạc lại cảm thấy đặc biệt chú ý tới Bách Hợp. Trên người cô có cảm giác chín chắn tỉnh táo mà thiếu nữ chưa thể có được. Trần Nhạc Nhạc đã từng chết đi một lần, lại còn chết rất thê thảm nên lần sống lại này, giác quan thứ sáu của cô ta vô cùng mạnh mẽ. Cô ta cảm thấy mình không thích Bách Hợp, mặc dù Bách Hợp chẳng làm gì nhưng theo bản năng, cô ta vẫn không thích cô, giống như kiếp trước, lần đầu cô ta thấy đứa con rơi mà người cha cặn bã của mình đưa về thì đã cảm giác được mình sẽ phải chịu tổn thất. Không có căn cứ gì cả, chỉ là cô ta cảm nhận được mà thôi.
Nhưng Bách Hợp không phải là loại con gái như người kia. Với gia thế của cô thì nếu không phải Trần Nhạc Nhạc thi sớm một năm thì chắc hai người không thể quen nhau được. Tuy Trần Nhạc Nhạc khong hiểu được cảm giác của mình nhưng cô ta lại rất tin vào giác quan thứ sáu, vậy nên quyết định theo ý bản thân.
Tuy mặt cô ta có ý cười, biểu cảm cũng giả vờ rất tốt nhưng Bách Hợp vẫn nhận ra được sự lạnh lùng trong vẻ ngọt ngào ấy. Lúc Trần Nhạc Nhạc hỏi câu này thì đúng là đã chọc vào sự hiếu kỳ của thiếu nữ, Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên đều hiếu kỳ nhìn Bách Hợp, vẻ mặt hưng phấn. Người lớn đi cùng thì lại im lặng, chỉ uông nước chứ không lên tiếng.
Đã hơn một năm không liên hệ, có điều Bách Hợp nhớ tới lúc chia tay, Phong Ninh gọi cô là vợ. Trong lòng cô thì hai người thật sự đã kết thúc, có điều nghe Trần Nhạc Nhạc nói muốn giới thiệu đối tượng cho mình thì cô mới nghĩ tới vẻ ngoài của mình. Gương mặt Tả Bách Hợp không tệ, hơn nữa một năm qua, cô rèn luyện thân thể bằng ‘luyện thể thuật’ nên dáng người rất đẹp, khí chất trên người cô lại hoàn toàn khác với các thiếu nữ ngây thơ, vậy nên lúc làm thủ tục nhập học, vài nam sinh đều tỏ ý muốn giúp đỡ cô. Vì muốn kết thúc mấy thứ phiền toái này, Bách Hợp suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
“Mình có bạn trai rồi.”
Lời vừa ra miệng, không chỉ Trần Nhạc Nhạc mà hai cô gái còn lại đều lắp bắp kinh ngạc, vẻ mặt kích động hưng phấn, đang định mở miệng hỏi thăm thì người nhà Dương Lỵ kéo tay cô ấy một cái. Trần Nhạc Nhạc cũng không ngờ sẽ nghe được đáp án đấy, cô ta cắn môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc quỷ dị cổ quái trong lòng, dường như có cái gì đó thuộc về cô ta đã bị người khác đoạt mất vậy. Trần Nhạc Nhạc lại nói:
“Thế sao hôm nay cậu nhập học mà bạn trai không tới? Như thế không ổn đâu! Anh ấy làm gì, sao hai người lại quen nhau?”
Vu Tiểu Thiên và Dương Lỵ nghe thế thì cùng gật đầu, hai người không định ăn cơm mà chỉ nhìn Bách Hợp chăm chú.
“Anh ấy tham gia quân ngũ rồi, có lẽ là quy củ nghiêm khắc nên không ra được. Trước kia bọn mình học chung trường cấp ba.” Bách Hợp chỉ nói đơn giản hai câu, trong lòng Trần Nhạc Nhạc liền cho là bạn trai Bách Hợp và cô quen nhau ở trường, nhưng có khả năng vì yêu đương nên thành tích không tốt, đành bỏ học tham gia quân ngũ. Bách Hợp vừa nói về gia cảnh của mình, nhà thuộc diện khó khăn, sau khi tốt nghiệp, bạn trai cô lại không học nữa mà đi theo nghiệp nhà binh, chứng tỏ gia thế cũng chẳng tốt đến đâu. Tuy Trần Nhạc Nhạc không định coi thường người khác nhưng cha Trần tốt xấu gì cũng là thương nhân châu báu có tiếng, vậy thì bạn trai Bách Hợp và mình chẳng thể có liên quan gì được, có lẽ cảm xúc vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Nghĩ thế, Trần Nhạc Nhạc thở một hơi nhẹ nhõm, cười tươi: “Thì ra là vậy.”
Mọi người nói đến đề tài khác. Người nhà Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên nhìn Bách Hợp với vẻ không thiện cảm. Trong mắt bọn họ, Bách Hợp chỉ là một cô gái gia cảnh nghèo khó lại còn yêu sớm, thật không muốn con gái mình qua lại với cô, sợ bị cô làm hư hỏng. Trên bàn ăn, có lúc Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên còn định hỏi chuyện bạn trai Bách Hợp nhưng người lớn lập tức chuyển đề tài, rõ ràng là bắt đầu lạnh nhạt với Bách Hợp. Ăn cơm xong, khi Trần Nhạc Nhạc đi tính tiền thì lại đề nghị đi hát karaoke, lúc hỏi ý Bách Hợp thì hai cô gái vẫn bình thường nhưng người nhà họ vô cùng khó chịu, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ. Nhưng dù sao người mời đi cũng không phải bọn họ nên không thể lên tiếng.
“Mình không đi đâu, các cậu đi đi. Mình còn chút đồ đạc chưa sắp xếp xong nên sẽ về ký túc trước.” Đương nhiên Bách Hợp nhận ra được vẻ ghét bỏ của người nhà bọn họ. Cô chỉ cười, từ chối lời mời của Trần Nhạc Nhạc. Ăn của người ta một bữa cơm, một ngày nào đó sẽ phải mời lại. Hiện giờ cô không có nhiều tiền, tuy sau khi thi lên đại học, trường đã thưởng một khoản tiền nhưng tiền sinh hoạt của cô thì không còn bao nhiêu. Hơn nữa cô còn phải chuẩn bị học phí cho năm sau, vậy nên cô chỉ muốn tìm việc làm thêm mà thôi, có thể không cần nợ ân tình của người ta thì càng tốt.
P/S: Thấy cha mẹ của hai bạn Dương Lỵ và Vu Tiển Thiên hay ghê, đừng nói là họ ko thích Bách Hợp vì bạn ấy yêu sớm nhé, vì họ đã tỏ thái độ ngay từ khi Bách Hợp mới vào phòng rồi. Họ ko thích bạn ấy vì nhìn bạn ấy có vẻ là con nhà nghèo. Cha mẹ như thế nên con cái thành kiểu người phù phiếm, ham hư vinh cũng không có gì lạ.
Đã gần một năm Bách Hợp không về Tả gia. Cô nhân dịp đầu năm mới, sau khi thi đỗ thì về nhà một chuyến. Cả trấn nhỏ vì tin tức Bách Hợp đỗ đại học mà vô cùng náo nhiệt. Bách Hợp là niềm kiêu hãnh của thị trấn, trong trấn còn treo biểu ngữ, sắp xếp cho mẹ Tả một công việc nhẹ nhàng, không có phiền toái là cha Tả thì tháng ngày ở Tả gia rất dễ chịu. Mười ngày trước khi đại học khai giảng, Bách Hợp mới đến trường.
Sau khi báo tên ở trường, Bách Hợp nhận phòng ký túc xá. Điều kiện ở ký túc xá đại học tốt hơn cấp ba rất nhiều. Mỗi phòng đều có điều hòa, bốn người ở một phòng. Lúc Bách Hợp đến ký túc thì đã có hai cô gái vào phòng trước, đang ngại ngùng nói chuyện với nhau. Mấy người nhà thì đang sắp xếp giường ngủ cho các cô. Thấy Bách Hợp đi vào, cả hai cô bạn đều tự giới thiệu, một người là Dương Lỵ, một người là Vu Tiểu Thiên. Vì trước đấy hai người này đã trò chuyện với nhau nên quan hệ có vẻ thân mật, không chỉ chọn chỗ nằm gần nhau mà còn hẹn nhau đi ăn cơm.
“Bách Hợp, một lúc nữa chúng mình cùng đi ăn cơm nhé.” Dương Lỵ là một cô gái có gương mặt búp bê, thân thể hơi đẫy đà, trông rất đáng yêu. Cặp mắt to tròn của cô ấy nhìn chăm chú vào Bách Hợp. Ba người trong phòng ký túc thì chỉ có Bách Hợp là tới một mình, Dương Lỵ mở miệng mời Bách Hợp ăn cơm nhưng người phụ nữ trung niên đang thu xếp giường cho cô ấy lại không nói gì, chỉ quay đầu đánh giá Bách Hợp. Bách Hợp vừa nhét đồ vào trong ngăn tủ của mình, ngoài cửa lại có một cô gái kéo vali vào phòng.
Cô gái này mặc một chiếc váy liền màu xanh biển bằng vải chiffon, tay đeo chuỗi vòng bằng thủy tinh, mái tóc đen thẳng buộc thành đuôi ngựa. Mấy người nghe tiếng bánh xe lăn trên nền đất thì đều vô tình quay đầu lại nhìn. Cô gái quan sát cả căn phòng ký túc vài lần, thấy mọi người trong phòng thì gỡ kính đen xuống, mỉm cười:
“Hình như mình tới trễ nhất thì phải, mình là Trần Nhạc Nhạc.” Cô ta vừa giới thiệu tên thì Bách Hợp lập tức chăm chú nhìn, bàn tay đang kéo vỏ gối cũng dừng lại một chút.
Năm nay Trần Nhạc Nhạc 17 tuổi, còn nhỏ hơn nguyên chủ một tuổi, đáng lẽ lúc này phải đang học năm cuối cấp, vậy mà lại lên thẳng đại học. Bách Hợp đã đoán được nguyên nhân, tuy nói là cô đã tiếp thu nội dung câu chuyện nhưng ký ức của Tả Bách Hợp chỉ có một lần nhìn thấy Trần Nhạc Nhạc nhiều năm về sau. Hơn nữa lúc ấy cũng chỉ nhìn từ xa mà thôi, bây giờ mới là lần đầu Bách Hợp thật sự có cơ hội đánh giá Trần Nhạc Nhạc. Cô không ngờ mình lại gặp được chân mệnh thiên nữ của Phong Ninh, lại còn chung một phòng ký túc.
Tuy Trần Nhạc Nhạc không khoe khoang rằng đồ mình mặc là nhãn hiệu nào nhưng có thể nhận ra cô ta xuất thân giàu có, trên người toát ra khí chất của tiểu thư danh giá. Cô ta cũng giống như Bách Hợp, chỉ tới một mình chứ không có cha mẹ đi cùng. Có điều gia thế như nhà họ Trần thì có thể thuê phòng riêng để sống ở ngoài, vậy mà Trần Nhạc Nhạc lại muốn ở trong ký túc xá. Cô ta vừa vào phòng thì đã lấy rất nhiều đồ ăn vặt là hàng nhập khẩu ra chia cho hai cô bạn kia, nhanh chóng chiếm được trái tim họ, hơn nữa thái độ của mấy người lớn kia cũng có vẻ thân thiện hơn với Trần Nhạc Nhạc.
“Sau này mọi người còn sống chung bốn năm, đây cũng coi như duyên phận. Một lúc nữa chúng ta cùng đi ăn cơm đi, hôm nay mình mời khách!” Trần Nhạc Nhạc sắp xếp đồ đạc của mình xong, vừa mới ăn đồ ăn vặt nên hai cô bạn kia đang giúp Trần Nhạc Nhạc xếp đồ, nói cùng đi ăn cơm thì cả hai đều rất hưng phấn nhận lời. Tuy Bách Hợp không định liên quan gì với Trần Nhạc Nhạc nhưng cô cũng không muốn tỏ ra quá dị biệt trong ký túc. Dù sao cô cũng sống ở đây bốn năm, vậy nên Trần Nhạc Nhạc mời khách thì cô vẫn nhận lời.
Họ chọn một tiệm cơm ở gần trường học. Bây giờ còn chưa chính thức vào học, đại học cũng không quản lý chặt như cấp ba, hơn nữa đây lại là đại học số một Hoa Hạ nên xung quanh rất nhiều cửa hàng quán xá. Trong bữa cơm, khi mấy cô gái giới thiệu bản thân, Tả Bách Hợp cũng nói mấy câu đơn giản về mình. Trần Nhạc Nhạc bất ngờ quay đầu cười với Bách Hợp:
“Bách Hợp, cậu xinh thật đấy, cậu đã có bạn trai chưa? Nếu như chưa có thì mình giới thiệu đối tượng cho cậu nhé.” Không hiểu sao trong mấy cô bạn này thì Trần Nhạc Nhạc lại cảm thấy đặc biệt chú ý tới Bách Hợp. Trên người cô có cảm giác chín chắn tỉnh táo mà thiếu nữ chưa thể có được. Trần Nhạc Nhạc đã từng chết đi một lần, lại còn chết rất thê thảm nên lần sống lại này, giác quan thứ sáu của cô ta vô cùng mạnh mẽ. Cô ta cảm thấy mình không thích Bách Hợp, mặc dù Bách Hợp chẳng làm gì nhưng theo bản năng, cô ta vẫn không thích cô, giống như kiếp trước, lần đầu cô ta thấy đứa con rơi mà người cha cặn bã của mình đưa về thì đã cảm giác được mình sẽ phải chịu tổn thất. Không có căn cứ gì cả, chỉ là cô ta cảm nhận được mà thôi.
Nhưng Bách Hợp không phải là loại con gái như người kia. Với gia thế của cô thì nếu không phải Trần Nhạc Nhạc thi sớm một năm thì chắc hai người không thể quen nhau được. Tuy Trần Nhạc Nhạc khong hiểu được cảm giác của mình nhưng cô ta lại rất tin vào giác quan thứ sáu, vậy nên quyết định theo ý bản thân.
Tuy mặt cô ta có ý cười, biểu cảm cũng giả vờ rất tốt nhưng Bách Hợp vẫn nhận ra được sự lạnh lùng trong vẻ ngọt ngào ấy. Lúc Trần Nhạc Nhạc hỏi câu này thì đúng là đã chọc vào sự hiếu kỳ của thiếu nữ, Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên đều hiếu kỳ nhìn Bách Hợp, vẻ mặt hưng phấn. Người lớn đi cùng thì lại im lặng, chỉ uông nước chứ không lên tiếng.
Đã hơn một năm không liên hệ, có điều Bách Hợp nhớ tới lúc chia tay, Phong Ninh gọi cô là vợ. Trong lòng cô thì hai người thật sự đã kết thúc, có điều nghe Trần Nhạc Nhạc nói muốn giới thiệu đối tượng cho mình thì cô mới nghĩ tới vẻ ngoài của mình. Gương mặt Tả Bách Hợp không tệ, hơn nữa một năm qua, cô rèn luyện thân thể bằng ‘luyện thể thuật’ nên dáng người rất đẹp, khí chất trên người cô lại hoàn toàn khác với các thiếu nữ ngây thơ, vậy nên lúc làm thủ tục nhập học, vài nam sinh đều tỏ ý muốn giúp đỡ cô. Vì muốn kết thúc mấy thứ phiền toái này, Bách Hợp suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
“Mình có bạn trai rồi.”
Lời vừa ra miệng, không chỉ Trần Nhạc Nhạc mà hai cô gái còn lại đều lắp bắp kinh ngạc, vẻ mặt kích động hưng phấn, đang định mở miệng hỏi thăm thì người nhà Dương Lỵ kéo tay cô ấy một cái. Trần Nhạc Nhạc cũng không ngờ sẽ nghe được đáp án đấy, cô ta cắn môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc quỷ dị cổ quái trong lòng, dường như có cái gì đó thuộc về cô ta đã bị người khác đoạt mất vậy. Trần Nhạc Nhạc lại nói:
“Thế sao hôm nay cậu nhập học mà bạn trai không tới? Như thế không ổn đâu! Anh ấy làm gì, sao hai người lại quen nhau?”
Vu Tiểu Thiên và Dương Lỵ nghe thế thì cùng gật đầu, hai người không định ăn cơm mà chỉ nhìn Bách Hợp chăm chú.
“Anh ấy tham gia quân ngũ rồi, có lẽ là quy củ nghiêm khắc nên không ra được. Trước kia bọn mình học chung trường cấp ba.” Bách Hợp chỉ nói đơn giản hai câu, trong lòng Trần Nhạc Nhạc liền cho là bạn trai Bách Hợp và cô quen nhau ở trường, nhưng có khả năng vì yêu đương nên thành tích không tốt, đành bỏ học tham gia quân ngũ. Bách Hợp vừa nói về gia cảnh của mình, nhà thuộc diện khó khăn, sau khi tốt nghiệp, bạn trai cô lại không học nữa mà đi theo nghiệp nhà binh, chứng tỏ gia thế cũng chẳng tốt đến đâu. Tuy Trần Nhạc Nhạc không định coi thường người khác nhưng cha Trần tốt xấu gì cũng là thương nhân châu báu có tiếng, vậy thì bạn trai Bách Hợp và mình chẳng thể có liên quan gì được, có lẽ cảm xúc vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Nghĩ thế, Trần Nhạc Nhạc thở một hơi nhẹ nhõm, cười tươi: “Thì ra là vậy.”
Mọi người nói đến đề tài khác. Người nhà Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên nhìn Bách Hợp với vẻ không thiện cảm. Trong mắt bọn họ, Bách Hợp chỉ là một cô gái gia cảnh nghèo khó lại còn yêu sớm, thật không muốn con gái mình qua lại với cô, sợ bị cô làm hư hỏng. Trên bàn ăn, có lúc Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên còn định hỏi chuyện bạn trai Bách Hợp nhưng người lớn lập tức chuyển đề tài, rõ ràng là bắt đầu lạnh nhạt với Bách Hợp. Ăn cơm xong, khi Trần Nhạc Nhạc đi tính tiền thì lại đề nghị đi hát karaoke, lúc hỏi ý Bách Hợp thì hai cô gái vẫn bình thường nhưng người nhà họ vô cùng khó chịu, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ. Nhưng dù sao người mời đi cũng không phải bọn họ nên không thể lên tiếng.
“Mình không đi đâu, các cậu đi đi. Mình còn chút đồ đạc chưa sắp xếp xong nên sẽ về ký túc trước.” Đương nhiên Bách Hợp nhận ra được vẻ ghét bỏ của người nhà bọn họ. Cô chỉ cười, từ chối lời mời của Trần Nhạc Nhạc. Ăn của người ta một bữa cơm, một ngày nào đó sẽ phải mời lại. Hiện giờ cô không có nhiều tiền, tuy sau khi thi lên đại học, trường đã thưởng một khoản tiền nhưng tiền sinh hoạt của cô thì không còn bao nhiêu. Hơn nữa cô còn phải chuẩn bị học phí cho năm sau, vậy nên cô chỉ muốn tìm việc làm thêm mà thôi, có thể không cần nợ ân tình của người ta thì càng tốt.
P/S: Thấy cha mẹ của hai bạn Dương Lỵ và Vu Tiển Thiên hay ghê, đừng nói là họ ko thích Bách Hợp vì bạn ấy yêu sớm nhé, vì họ đã tỏ thái độ ngay từ khi Bách Hợp mới vào phòng rồi. Họ ko thích bạn ấy vì nhìn bạn ấy có vẻ là con nhà nghèo. Cha mẹ như thế nên con cái thành kiểu người phù phiếm, ham hư vinh cũng không có gì lạ.
/26
|