Lăng Bất Nghi nhẹ nhàng nhấc Thiếu Thương lên cao ngang vai mình, hệt như dùng tay nhéo nhẹ sau cổ mềm mại của chú mèo con, chẳng chút tốn sức. Hai chân cô gái cách mặt đất, sự an toàn của bản thân nằm giữa hai tay siết chặt của chàng, lập tức la oai oái luôn miệng. Vào khoảnh khắc này mạnh yếu đã quá rõ ràng. Nhưng Lăng Bất Nghi tự hỏi, nhấc lên rồi thế nào nữa? Lẽ nào ném chết ư.
Chàng nghĩ, không thể đánh đòn được, nếu đánh một trận mà giải quyết được vấn đề, vậy chắc chắn chàng là người ‘lý lẽ’ nhất trong toàn thiên hạ. Kế đến chàng cũng không thể đọ miệng lưỡi với nàng, bởi vì cô gái này có các ngụy biện rất kỳ quặc nhưng cũng rất nhất quán, nếu cãi thật thì chưa biết ai chết trong tay ai.
Nếu đã không thể đánh không thể mắng, vậy chỉ còn con đường là “dọa”. Chàng siết hai tay, nâng cô cái cao hơn toan ném nàng lên, nhưng sau khi tìm được nơi để cắn thì cứ cắn trước rồi hẵng tính...
Đúng lúc này, tuy Thiếu Thương bị nhấc lên nhưng tai thính mắt sáng, thấy Lăng Bất Nghi mặt lạnh tanh nhưng ánh mắt nặng nề không có ý tốt, có vẻ muốn trừng trị mình, nàng lập tức la oai oái: “Chàng có thời gian so đo với em vậy chi bằng lo lắng cho Hoàng hậu nương nương đi!”
Lăng Bất Nghi dừng tay, thuận thế đè vòng eo mềm mại của nàng lên vai mình.
Cả người Thiếu Thương vắt vẻo trên người chàng, hai tay khua khoắng bắt lấy tấm lưng rộng của chàng, điều chỉnh tư thế trên vai rồi mới thở phào, sau đó nói ngay: “Hôm nay nương nương nói Ngũ công chúa chiếm đất khai man, hơn mười ngàn mẫu mà chỉ báo có hai mươi nhân khẩu, không phải chuyện nhỏ đâu! Ai dè Việt nương nương cũng biết, nếu bị bệ hạ biết...”
“Dĩ nhiên là bệ hạ đã biết, vì chính bệ hạ nói với Hoàng hậu chuyện này.” Bị cô gái sờ lung tung một hồi, Lăng Bất Nghi cảm thấy cái chạm thật nhẹ nhàng, vậy là bấm vào eo nàng, dẫu dưới lòng bàn tay cách một lớp váy nhưng vẫn trơn trượt khó tả, mềm chẳng thấy xương. Thế là, chàng không vội dọa nàng nữa.
Thiếu Thương bị thông tin ấy làm giật mình quên cả giãy giụa: “Bệ hạ biết rồi?” Ừm, vậy chắc chắn cũng là Hoàng đế báo tin cho Việt phi, lão bá này đúng là chòm sao Thiên bình cấp độ nặng!
Lăng Bất Nghi nghiêng đầu nhìn cô gái, nói với vẻ hứng thú: “Vì sao em lại nghĩ chuyện bệ hạ không biết mà hậu phi thâm cung đều biết? Có phải em vẫn đang thầm oán là sai lầm lớn như vậy mà Hoàng hậu lại không phạt Ngũ công chúa, chỉ nhẹ nhàng cho qua? Em yên tâm, đợi sau sinh nhật của Hoàng hậu, Ngũ công chúa sẽ phát hiện ruộng nương trang viên, thậm chí là tiền tài mình vất vả mưu tính đã bị bệ hạ coi là tiền phi pháp nhập kho. Tâm huyết mấy năm qua biến thành công cốc. Còn những môn khách xúi giục nàng ta phạm tội cũng đã bị bắt chờ xử tử.”
Thiếu Thương há miệng không lấy nổi hơi, bất chợt cảm thấy Ngũ công chúa cũng đáng thương: “... Chuyện này, chuyện này, Hoàng hậu đã biết bệ hạ động thủ hả?” Chẳng trách bà không thèm mắng con gái.
Nụ cười của Lăng Bất Nghi có mấy phần chế giễu: “Có người khuyên bệ hạ là chi bằng đưa thủ cấp của những gã môn khách cầm đầu cho Ngũ công chúa, coi như lấy nhỏ răn lớn. Nhưng vì nghĩ cho Hoàng hậu nên bệ hạ đã giữ lại toàn thây. Mấy ngày nữa Ngũ công chúa sẽ thấy thi thể của các môn khách mà mình tin tưởng được sắp thẳng một hàng, xếp ngay trong đại sảnh, cung kính đợi nàng ta hồi phủ. Được rồi, nói chuyện bên ngoài trì hoãn đủ rồi, hôm nay nói chuyện của hai ta đi...” Nói tới đây, giọng chàng đanh lại.
Nhưng đúng lúc này, Thiếu Thương nhân lúc chàng phân tâm mà duỗi tay cù vào hông chàng, mong rằng thần long mãnh hổ sợ nhột, cho nàng may mắn thoát khỏi ma chưởng, chỉ cần chạy ra khỏi cung thất này, nàng không tin Lăng Bất Nghi dám bắt nàng trước mặt đám đông!
Nhưng Lăng Bất Nghi có thân thủ nhường nào, mỗi thớ thịt trên người đều rất nhạy bén mạnh mẽ, có khi phản ứng còn nhanh hơn suy nghĩ, ngay lập tức chàng thả lỏng tay trái, né người trở tay túm lấy, vặn cô gái như con quay trên không rồi dùng lòng bàn tay đập xuống sàn nhà.
Dù chàng không dùng sức nhiều nhưng Thiếu Thương vẫn cảm thấy cơ thể tê rần, xâm xẩy mặt mày, đủ sắc màu lướt qua trước mắt: thắt lưng ngọc nạm dạ minh châu của chàng, vạt áo thêu chỉ vàng thoang thoảng mùi trầm hương, vòng tay đá quý màu xanh sẫm, cuối cùng lọt vào tầm nhìn là hoa văn thêu vàng bạc trên áo choàng của chàng.
Lúc này nàng như con rùa đen bốn chân chạm đất, đè trên vỏ rùa là mười ngón tay của Lăng Bất Nghi, hít thở khó khăn, nàng dùng sức hét to: “Chàng có giỏi thì chỉ dùng một tay thôi!” Tính hung dữ bùng nổ, trong lòng nàng ngập tràn sự hung hãn, năm xưa nàng đánh nhau chưa bao giờ thua ai đấy nhé!
Lăng Bất Nghi quỳ chân sau cạnh nàng, nghe thế bèn hừ một tiếng, buông tay phải ra chắp sau lưng.
Thiếu Thương cố giãy giụa, song vẫn không cách nào trở mình, nàng đành mặt dày la lên: “Chàng có giỏi thì đừng dùng tay!”
Lăng Bất Nghi nhếch môi, chẳng thiết tranh cãi, chắp luôn hai tay ra sau lưng, gập chân đang quỳ và ấn đầu gối xuống vai nàng, vì chân chàng dài nên khi gập chân lại chúng cũng dài hơn vai của cô gái.
Thiếu Thương lại cố giãy giụa thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn, nhưng vẫn phí cong, nàng dứt khoát không cần mặt mũi: “Chàng có giỏi thì đừng dùng tay chân!”
Lăng Bất Nghi nín cười, thu chân về theo như lời nàng. Thiếu Thương chỉ mới cảm thấy trên người nhẹ đi, nhưng chưa kịp sung sướng thì lập tức bị tòa Thái Sơn đè xuống. Đúng là Lăng Bất Nghi không dùng tay chân nữa, mà chàng đè cả người lên người nàng.
Người đàn ông cao lớn to tướng, xương vai mảnh nhưng chắc khỏe, cơ bắp săn chắc, vừa đè xuống thì gần như đè gần hết không khí ra khỏi phổi của Thiếu Thương, bây giờ nàng chẳng còn nổi sức kêu la, chỉ biết quơ tay vỗ bộp bộp xuống sàn.
Lăng Bất Nghi nhấc người lên, Thiếu Thương vội hít sâu, cuối cùng lồng ngực khó chịu cũng được giải thoát, nhưng không còn sức để la hét, nàng quay đầu trợn trừng mắt với chàng, bày tỏ rất bất mãn - nào ngờ Lăng Bất Nghi vẫn đang áp mặt trên vai trái của nàng, sững sờ nhìn nàng.
Nước da nàng óng ánh bóng bẩy, trắng như tuyết đầu mùa, vì giãy giụa mạnh mà hai má đỏ lên, làm nổi bật con ngươi đen láy như sơn, cảm xúc thay đổi luân phiên, lúc căm tức, khi hối hận, thậm chí có cả sợ hãi. Sóng mắt lấp lánh rực rỡ vô ngần.
Suy nghĩ của chàng phiêu dạt về nhiều năm trước.
Năm chàng mười bốn tuổi, dưới sự đồng ý đầy khó khăn của Hoàng đế, chàng theo Thôi Hựu cải trang thành thương đội đến tuyết vực Tây thành xa xôi. Thôi Hựu không mang danh cha dượng cũng không phải cha dượng thật, nhưng ông có tấm lòng đối đãi nhiệt tình của một người cha dượng, trên đường đi chăm sóc lo toan cho chàng rất chu đáo. Đi mấy tháng ròng, bọn họ mới nhìn thấy dãy núi cao vút chân trời.
Tại nơi ấy, chàng bắt gặp một chú chồn tuyết bé nhỏ, lông trắng muốt như tuyết, tròng mắt long lanh như ngọc bích, chân trái phía trước có dúm lông đen, thân hình nhỏ nhắn chỉ to bằng hai bàn tay. Chàng vừa nhìn đã thấy thích cực kỳ, lúc nó vui vẻ gặm quả phỉ chàng thấy nó đáng yêu, khi nó lắc lư thân hình nhỏ nhắn để cắn cái đuôi chàng cảm thấy đáng yêu, thậm chí khi nó ré lên với chàng chàng cũng thấy đáng yêu.
Nhưng con chồn tuyết ấy không hề dễ gần, nó chẳng những nóng tính xảo trá, răng sắc nhọn, mà thậm chí ở móng còn có độc tính. Nhưng chàng của lúc đó vẫn còn rất trẻ con, được Thôi Hầu dung túng vô điều kiện, chàng thu xếp người cẩn thận bày mưu, giăng thiên la địa võng, cuối cùng cũng bắt sống được con chồn tuyết nhỏ.
Ban đầu chàng còn lo chồn tuyết bướng tính khó nuôi, nhưng chỉ sau một ngày, nó đã ngoan ngoãn ăn thức ăn chàng đút, cho chàng vuốt ve bộ lông mềm mượt bóng loáng của mình, thậm chí khi chàng mài mực viết chữ nó sẽ ngoan ngoãn nằm trên bàn, nghiêng đầu nhìn chàng, lòng chàng vô cùng mềm mại. Ngay tới Thôi Hầu cũng nói con vật này rất lanh lợi, có thể làm vật nuôi.
Vậy là chàng lơ là cảnh giác, cởi khóa bạc trên cổ chân con chồn tuyết ra, kết quả là ngày hôm sau, nó đã bỏ trốn biệt tăm biệt tích.
Rồi chàng tự khuyên nhủ bản thân: sinh linh của thiên nhiên nên tự do tự tại, nhạy bén cơ biến, dù sơn dân có tham lam bộ lông của chúng thì cũng rất khó bắt, nó có thể sống thật tốt, hà tất bản thân phải ép bắt.
Trên đường quay về, bọn họ lại đi ngang qua dãy núi tuyết kia lần nữa, trong lúc tán gẫu với sơn dân chàng mới hay, hóa ra rất lâu về trước trên núi tuyết có rất nhiều chồn tuyết, nhưng sau đó có một toán hổ trán đỏ mắt hằm hè tìm tới dãy núi này, không những cực kỳ hung mãnh mà còn rất lanh trí, là khắc tinh của loài chồn tuyết, khiến giống loài nhanh chóng biến mất chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi.
Đã bảy tám năm nay sơn dân chưa thấy tung tích của chồn tuyết lần nào, mọi người đều nói con chồn tuyết mà chàng bắt được lần trước có thể là con cuối cùng của giống loài.
Lúc chàng thiếu niên sững sờ ngơ ngác, một thợ săn già bỗng nói mình đã gặp con chồn tuyết nọ.
Ngày hôm đó ông ấy định đi săn hổ, khi đang ẩn mình trong đồi tuyết thì trùng hợp trông thấy một con mãnh hổ to lớn chầm chậm đi qua, con vật bị ngậm trong miệng rất giống chồn tuyết mà cha ông đã kể. Cơ thể bé nhỏ cứng đờ vô lực, bụng nứt chảy máu, trên lông dính đầy huyết, ở chi trái phía trước có dúm lông đen - tính toán ngày giờ, là không lâu sau khi chạy thoát từ chỗ chàng.
Chàng thiếu niên rất buồn, quay về đô thành mà suốt ngày vẫn ủ ê khó chịu. Thôi Hậu lén báo việc này lại với Hoàng đế, Hoàng đế lập tức chạy đến lấy đạo lý ‘không phải cá làm sao biết niềm vui của cá’ để khuyên nhủ.
Chàng hiểu đạo lý này chứ, nhưng chàng không tán thành.
Nếu thật sự như vậy, việc gì cha mẹ phải buộc con cái, phu tử cần gì dạy dỗ học trò, cứ mặc chúng tự tung tự tác. Tiện tay quơ một nắm ở Thái Học viện, nếu tìm ra ba phần nho sinh thật sự háo hức học tập thì chàng nhận thua!
Không phải cá cũng phải xem là cá gì mới được, nếu là một con cá nhỏ ngu ngốc không hiểu chuyện thì dĩ nhiên phải bắt lại dạy dỗ thật tốt, kiên nhẫn thuyết phục, lỡ đâu bị cá lớn ăn mất làm sao, nếu vậy còn niềm vui gì nữa!
Rồi có con cháu không hiểu chuyện đi ra ngoài ngã bầm dập mặt mũi mới biết thế nào là trời cao đất dày, là con cháu của những thế gia vọng tộc khốn kiếp không cần lo thiệt thòi; nhưng biết đâu giống con chồn tuyết kia, da mỏng mệnh bạc, chỉ mới búng mình một cái mà đã mất mạng thì phải làm thế nào đây.
Lăng Bất Nghi hoàn hồn, nhìn cô gái nằm dưới người mình, phẫn nộ trẻ con, ngỗ ngược xinh xắn, và cả... không biết sống chết.
Hừ, lại còn muốn cùng Lâu Nghiêu đến nơi núi cao hoàng đế xa để tự tung tự tác kia à, e rằng nàng còn chẳng hiểu nổi sự đáng sợ ở sơn cùng thủy tận, chưa từng lĩnh giáo bản lĩnh thâm sâu của thế gia địa phương lâu năm.
Nhiều năm trước có hai nho sinh xuất thân từ bá tánh, ôm bầu nhiệt huyết xung phong đi cai quản vùng đất nghèo khó, bệ hạ không thể lay chuyển, bèn cho bọn họ đi làm quan địa phương, tiếc là không có nổi thị vệ gia tướng, chỉ gom góp được vài hộ vệ đã vội vàng nhậm chức.
Kết quả một người chết trong lúc bổ nhiệm, nghe nói bị ngộ thương khi đi khuyên giải sơn dân đánh nhau. Người kia làm việc cẩn trọng hơn, đáng tiếc người vợ xinh đẹp dịu dàng của y bị quyền tộc địa phương nhìn trúng, dùng mọi thủ đoạn ép nàng ta hủy hôn tái giá. Với tính cách bộc trực bất cần đời của Lâu Nghiêu, trừ khi không tranh giành gây sự sau khi nhâm chức, bằng không, dù hai nhà Lâu Trình có cho bao nhiêu hộ vệ gia tướng thì cũng không đấu lại nổi những kẻ cầm đầu muốn toan tính. Đến khi ấy, Trình Thiếu Thương nàng sẽ làm như thế nào đây.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lăng Bất Nghi càng thêm trũng sâu, Thiếu Thương bị chàng nhìn chằm chằm đâm hoảng hốt, tức giận nói: “... Chàng định đè em đến khi nào hả.” Muốn đổi vị hôn thê thì cứ việc nói thẳng, việc gì phải đè chết nàng.
Lăng Bất Nghi nặng nề nói: “Nhìn ta bị tiện tỳ kia sỉ nhục vu hãm mà em còn vui được ư. Nếu hôm nay Lâu Nghiêu bị đối xử như thế vậy em có ngồi yên được không.”
“Không không không, em đang báo thù cho chàng mà!” Thiếu Thương vội nói, “Em đã động tay vào quả táo đó rồi, nếu nàng ta ăn hết thì chắc chắn sẽ bị nôn mửa tiêu chảy, dục tiên dục tử! Nhưng...” Nàng lúng túng cười trừ, “Ai dè chàng tìm Ngũ hoàng tử đến làm chứng, nàng ta chỉ mới cắn một miếng táo à, không biết tác dụng sẽ như thế nào đây.”
Lăng Bất Nghi thoáng bớt giận, giọng nhẹ đi, “Cũng biết giở trò không ai hay nhỉ.” Rồi chàng chống tay trái xuống, xoay mình ngồi xuống sàn nhà, vươn tay phải kéo cô gái ôm vào lòng.
Cuối cùng Thiếu Thương cũng đã thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn, một tay đẩy vai chàng, một tay vỗ ngực mình, há miệng hít sâu.
Lăng Bất Nghi vuốt lưng nàng giúp thuận khí, cười nói: “Còn dám ra tay với ta hả. Nếu ta ra tay thật thì có mười em ta cũng bóp chết.”
Cuối cùng Thiếu Thương cũng đã có thể thở đều: “Cũng phải thử một lần đã chứ, lẽ nào bó tay chịu trói từ đầu!” Nàng đâu phải người ngồi chờ chết! Còn nữa, thuật phòng thân Trình Thiếu Cung dạy nàng chẳng được tích sự gì, hay nói cho đúng là nàng ngu ngốc nên mới nhờ đồ thầy mo phù thủy dạy võ nghệ!
“... Nếu em muốn tập võ thì để ta dạy em.” Cô gái đã hô hấp lại bình thường, nhưng tay chàng vẫn không rời khỏi lưng nàng, trái lại còn lần dọc xuống theo xương sống mảnh khảnh, xuống tới vòng eo nhỏ nhắn như liễu.
Thiếu Thương cảm thấy lúng túng khi được chàng ôm, càng khỏi nói đến bàn tay đặt bên eo, nàng vùng vẫy, nào ngờ Lăng Bất Nghi lại siết chặt tay hơn. Toàn thân nàng được bao trùm hơi thở đàn ông mát mẻ lạnh lùng, nàng đỏ mặt: “Chàng đừng táy máy chân tay, chúng ta vẫn chưa làm hòa đâu!”
Lăng Bất Nghi cúi đầu mỉm cười, ngón tay lướt dọc hình thêu hoa cỏ trên tay áo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay bé nhỏ, các cơ mảnh mai mềm mại như chưa trưởng thành, “Ừm, làm hòa, vậy trước đó chúng ta đã ‘hòa’ rồi?”
Thiếu Thương rất muốn hộc máu, may mắn nàng từng xông pha giang hồ, bằng không chắc chắn sẽ bị gạ gẫm dắt mũi! Nàng vừa giật cổ tay bị sờ tê rần, vừa đỏ mặt lắp bắp nghiêm nghị đáp: “Trước đó không quan trọng! Quan trọng là sau này! Còn sau này có hòa hay không thì phải xem Lăng đại nhân hành sự thế nào đã.”
“Thế em nói đi, sau này ta nên hành sự thế nào?” Lăng Bất Nghi mỉm cười.
Thiếu Thương ngước cằm lên, giả vờ kiêu căng - không quan tâm là có được hay không, chỉ cần đủ khí thế, “Rất đơn giản, nếu sau này Lăng đại nhân có quyết định gì liên quan tới em thì phải đợi em gật đầu trước. Chàng không thể quyết định thay em, còn em không biết gì được! Như lúc này chẳng hạn, chàng cho người theo dõi em bao lâu em cũng không biết.”
“Chuyện này rất khó.” Lăng Bất Nghi kiên quyết, “Thứ nhất, có khi sự cấp tòng quyền; thứ hai, có khi em không hiểu được tính quan trọng của sự việc, ta phải quyết định thay em.”
“Sự cấp tòng quyền thì thôi, nhưng ‘em không hiểu được tính quan trọng’ là gì, ý nói em ngốc hả? Em không phải người tùy hứng vô lý, em chỉ muốn biết chàng sẽ làm gì với em, vậy mà cũng không được à!”
“Đúng là cái nhìn của phụ nữ!” Lăng Bất Nghi lạnh lùng nói, “Ta thí dụ với em. Giả như có người chết chìm, em muốn giúp đỡ, nhưng thuộc hạ của ta ngăn cản không cho em cứu, em định làm gì?”
“Ha ha, chuyện này thì có gì khó.” Thiếu Thương không để ý, nàng tự nhận mình không phải người tốt đẹp.
“Nếu người dưới nước là thân bằng quyến thuộc của em?”
Thiếu Thương giận tím mặt: “Chàng không lấy thí dụ nào tốt hơn được hả!”
“Được, vậy người dưới nước là trẻ con yếu đuối?”
Thiếu Thương cứng người.
Một lúc sau, nàng nhìn vào đôi mắt tuấn tú nâu sẫm, trong lòng dạt dào chân thành, khó nhọc nói: “Lăng đại nhân, lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn trẻ con vô tội chết chìm? Em biết chàng không phải là người như vậy.”
Lăng Bất Nghi nhìn chằm chằm nàng rất lâu, vẻ mặt lạnh lùng chợt dịu dàng đi: “Ta biết em cũng không phải là người như thế.”
Thiếu Thương cười rạng rỡ đáp lại, dạo gần đây nàng chưa từng cười chân thành đến thế.
“... Nhưng nếu đó là người lùn cải trang thành trẻ con, cần diệt trừ thì sao?” Lăng Bất Nghi vuốt tóc mái nàng.
Thiếu Thương ngơ ngác.
“Và dù là trẻ con thật, nếu như cứu mà làm hỏng toàn bộ kế hoạch, hơn nữa còn hại tính mạng của rất nhiều người?”
Thiếu Thương lại ngơ ngác.
“Có vài việc rất khó lựa chọn, thấy đau lòng, nghĩ đau tình. Nếu gặp chuyện như vậy còn chẳng bằng để thuộc hạ của ta lừa em, em nói nghe thấy mé nước có tiếng kêu cứu, bọn họ nói em nghe nhầm rồi, như vậy không phải rất tốt ư.” Lăng Bất Nghi từ tốn nói.
Nghe qua thì suy luận này rất có lý, nhưng Thiếu Thương lại thoáng cảm thấy có điểm bất ổn, song chỉ biết mơ hồ đáp: “... Em, em phải nghĩ đã...”
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau
/120
|