Ninh Tiểu Thuần ngồi xe đến Pizza Hut, trong tiệm đã kín chỗ ngồi, cô đoán Tưởng Phàm với Tưởng Đồng Bạch không thể tới nhanh như vậy, bèn đi vào giành chỗ trước. Lúc cô len lỏi qua đám đông vào trong, thấy có bàn trống, đang phấn khởi đi qua, chợt nghe tiếng trẻ em quen thuộc vọng đến: "Chị ơi, chị ơi, bên này..."
Ninh Tiểu Thuần nghi hoặc quay đầu, Tưởng Đồng Bạch mặc đầm công chúa màu hồng xuất hiện, con bé cắn muỗng, ậm ừ kêu không rõ tiếng, trước mặt nó đã đặt một phần cho trẻ em, pizza vàng chanh màu sắc hương vị cực kì hấp dẫn. Ninh Tiểu Thuần mỉm cười gật đầu, ngước lên, liếc về phía người đàn ông ngồi đối diện con bé, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã hoảng hồn hoảng vía. Giày tây, tao nhã, khoé miệng thoáng nét cười.
Oh, my lady gaga!! Nhân vật trên tạp chí hiện rành rành trước mắt, Ninh Tiểu Thuần lòng run lẩy bẩy, vẻ mặt không thể tin nổi, cô dụi dụi mắt, người phía trước vẫn mỉm cười nhìn cô. Đúng vậy, người trước mắt chính là Tưởng Phàm Ngự Hoa!!!
Đây là tin giựt gân nha! Anh chàng đẹp trai tổng giám đốc Tưởng Phàm chín chắn ưu việt đã có con gái học nhà trẻ!
Tưởng Phàm thấy Ninh Tiểu Thuần thay đổi sắc mặt liên tục, nhíu mày, hơi nghi ngờ, nhưng vẫn lịch sự đưa tay, chào: "Xin chào, tôi là Tưởng Phàm."
Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng hồi phục tinh thần, hắng giọng, cũng đưa tay ra, nắm tay anh ta, chào lại: "Chào anh, tôi là Ninh Tiểu Thuần." Tay Tưởng Phàm to rộng ấm áp, ngón tay thon dài, ấm áp mà mạnh mẽ, lòng bàn tay có vết chai thật dày. Nắm tay anh ta, lòng cô chợt có cảm giác an toàn khó hiểu. Vừa rồi cô thất lễ, hiện giờ thật không dám nhìn thẳng mặt anh ta.
Tưởng Đồng Bạch với Tưởng Phàm ngồi đối diện, Ninh Tiểu Thuần tất nhiên chọn chỗ ngồi cạnh Tưởng Đồng Bạch. Tưởng Đồng Bạch múc một muỗng sữa lạnh, đưa cho Ninh Tiểu Thuần, "Chị, muốn thử một muỗng không, ngon lắm."
Không biết vì sao, trước mặt Tưởng Phàm, Ninh Tiểu Thuần vô cùng mất tự nhiên, cô khoát tay, "Đồng Bạch ngoan lắm, không đâu, em ăn đi."
Tưởng Phàm nhìn nhìn Tưởng Đồng Bạch, Tưởng Đồng Bạch liếc anh ta một cái, xong cúi xuống tập trung ăn. Tưởng Phàm nói với Ninh Tiểu Thuần: "Vì Đồng Bạch đói bụng, nên gọi đồ ăn trước, cô Ninh bỏ qua cho."
"Không, không sao, trẻ em không thể để đói được." Ninh Tiểu Thuần vội xua tay, nhưng cô thật kinh ngạc, sao họ có thể đến Pizza Hut nhanh vậy, do ở gần sao?! Hay là gọi điện cho cô ngay ở đây?
"Chị thật là tốt." Tưởng Đồng Bạch cắm cúi ăn ngẩng đầu cười xán lạn với Ninh Tiểu Thuần.
"Cô Ninh muốn ăn gì?" Tưởng Phàm nho nhã hỏi.
Trời đã tối, Ninh Tiểu Thuần cũng đói bụng, vì thế cô coi thực đơn, vừa ý nguyên cái bánh, liền buột miệng nói: "Hay chúng ta gọi món này, món này tương đối nhiều, còn rẻ, chúng ta có thể share." Vì pizza rất lớn.
Nhưng mà, cô vừa nói ra đã thấy hối hận, Tưởng Phàm là ai chứ, anh ta là tổng giám đốc Ngự Hoa, mình làm thế này hình như rất keo kiệt, có bị người ta khi dễ không đây? Huống hồ, cô rất khó tưởng tượng Tưởng Phàm tổng giám đốc Ngự Hoa dùng tay bóc pizza chậm rãi ăn. Nếu anh ta dùng nĩa ăn pizza, có phải giống như ăn beefsteak, tay trái tao nhã cầm nĩa xiên, tay phải cầm dao, cẩn thận cắt ăn. 囧...
Ninh Tiểu Thuần yên lặng hối hận trong lòng, Tưởng Phàm lại không có phản ứng gì, vẫn mỉm cười trước sau như một, chỉ có điều mỉm cười không thật, mơ hồ xa cách. Anh ta nói: "Ừm, đề nghị không tệ. Cô Ninh muốn ăn bánh ngọt gì không?"
Ninh Tiểu Thuần ngơ ngác ngẩng đầu, vậy anh ta đồng ý gọi một phần chung sao?! Vị tổng giám đốc này nhìn có vẻ dễ gần nhỉ?!
"Chị ơi, ba em có phải đẹp trai lắm không, chị nhìn ngẩn người luôn. Không muốn rời mắt kìa..." Tiếng nói vang lên không đúng lúc, bạn nhỏ Tưởng luôn làm chuyện không đúng lúc, nó nói tiếp: "Rất nhiều chị đều thích nhìn ba em vậy đó!" Trong giọng nói của nó có vô vàn tự hào.
"Khụ khụ," Tưởng Phàm theo bản năng ho húng hắng, trừng mắt liếc bạn nhỏ Tưởng, bảo: "Trước mặt chị, không được nói bậy."
"Ư, là vậy ạ, con nói thật mà..." Bạn nhỏ Tưởng cúi đầu lẩm bẩm.
Ninh Tiểu Thuần rõ ràng không phải háo sắc, nhưng bị Tưởng Đồng Bạch nói vậy, hai má không khỏi đỏ ửng, cô cúi đầu xem thực đơn, nhỏ giọng nói: "Đồ ngọt cho tôi kem cheese tart là được..."
Tưởng Phàm ân cần không nói, chỉ ngoắc người phục vụ, gọi món, sau đó nói với Ninh Tiểu Thuần: "Cô Ninh, hôm nay thật vô cùng cảm ơn cô, cảm ơn cô đưa con nhóc bướng bỉnh này về trường."
"Việc nhỏ thôi mà, anh Tưởng đừng khách sáo quá. Chỉ là, Tưởng Đồng Bạch sau này em đừng làm thế nữa," Ninh Tiểu Thuần quay đầu nhìn Tưởng Đồng Bạch đang ngấu nghiến dồn thức ăn vào miệng, nói: "Trẻ em một mình chạy ra ngoài, rất dễ bị người xấu bắt đi."
"Hừ, không dám đâu, em thông minh thế này mà." Người nào đó không phục phản đối.
"Đồng Bạch, sao vô lễ vậy!" Tưởng Phàm ngồi đối diện không vui nhìn Tưởng Đồng Bạch.
"Biết rồi mà... lải nhải hoài..." Tưởng Đồng Bạch nghịch ngợm lè lưỡi.
Họ vừa trò chuyện vừa cười vui vẻ, món ăn được đưa lên, pizza siêu bự để trên khay nhôm bốc hơi nghi ngút, mùi hương toả ra khiến Ninh Tiểu Thuần muốn ăn, cô nuốt nước miếng. Tưởng Phàm cắt một miếng bỏ vào đĩa Ninh Tiểu Thuần, "Cô Ninh đừng khách sáo, ăn đi."
Ninh Tiểu Thuần nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn." Cô tự nhiên cầm miếng pizza đưa lên miệng, nhưng cô chợt nghĩ đến gì đó, ngừng lại, ngượng ngùng cười: "Tôi quen ăn vậy rồi, anh... anh có cần dùng nĩa không?!"
"Không cần, tôi không muốn đặc biệt." Tưởng Phàm cười, lấy khăn lau tay, xắn tay áo lên, cầm miếng pizza đưa lên miệng. Ninh Tiểu Thuần thấy anh ta cố gắng tự nhiên, cũng ăn tự nhiên.
Bữa cơm này thật vui vẻ, có bạn nhỏ Tưởng hoạt bát làm không khí sinh động, hoàn toàn không tẻ nhạt. Tuy rằng người chung quanh thường ném ánh mắt sang đây, mục tiêu là anh chàng đẹp trai ngồi đối diện, nhưng Ninh Tiểu Thuần không để ý nhiều, chuyện này không ảnh hưởng đến sự ngon miệng của cô. Sắc đẹp trước mặt, món ngon trên tay, sung sướng cỡ nào!
Bữa tiệc bên này tiến triển vui vẻ, bữa tiệc bên kia cũng lặng lẽ bắt đầu. Cung Triệt với Cố Minh Vũ đang lái xe trên đường đến nhà hàng Italy Annie, hai người dưới sự hướng dẫn của phục vụ được đưa đến bàn đặt trước. Bây giờ chưa đến tám giờ, Lạc Hi Hi chưa tới, hai người đàn ông ngồi nói chuyện phiếm.
Cung Triệt uống một hớp nước, nói: "Biết Tưởng Phàm chứ?"
"Tưởng Phàm Ngự Hoa?" Mắt Cố Minh Vũ loé lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt miệng ly, thấy Cung Triệt gật đầu, đáp: "Từng gặp vài lần."
"Cảm thấy anh ta thế nào?" Cung Triệt tiếp tục hỏi.
"Có thể trong vòng vài năm đưa Ngự Hoa không mấy nổi tiếng nhanh chóng phát triển, thực lực không thể khinh thường, anh ta có thể nói là viên ngọc sáng trong lĩnh vực tài chính." Cố Minh Vũ khách quan nói.
"Thật sự là anh ta rất giỏi, thương giới có câu, có thể tuỳ cơ ứng biến, xử sự quả cảm quyết đoán, là đối thủ rất mạnh rất thú vị." Hai mắt Cung Triệt sắc bén như săn mồi, trong tròng mắt loé tia sáng khác thường.
Cố Minh Vũ nhìn Cung Triệt, không nói lời nào. Anh cảm thấy người đàn ông trước mắt này là một thợ săn đáng gờm, một khi người thợ săn hạ quyết tâm, con mồi sẽ không có cơ hội chạy thoát, anh ta đôi khi khiến người khác sợ hãi.
hai người trò chuyện mấy câu, thì Lạc Hi Hi đến. Dáng người uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp, cách ăn mặc thẩm mỹ, trong chốc lát hấp dẫn không ít ánh mắt. Cô chầm chậm đi đến, nhìn Cung Triệt, sau đó ra vẻ lịch sự gật đầu chào Cố Minh Vũ. Cung Triệt đứng lên, galang kéo ghế giúp Lạc Hi Hi, mời cô ngồi.
Phục vụ đưa thực đơn lên, Cung Triệt nhận đưa cho Lạc Hi Hi: "Muốn ăn gì?" Lạc Hi Hi sợ sệt, cầm xem mấy lượt, không muốn ăn gì, tuỳ tiện chỉ đại món thăn bò nướng pho mát của Ý.
"Muốn gọi món ngọt không?" Cung Triệt ân cần hiếm thấy hỏi.
Anh vừa hỏi, Lạc Hi Hi càng căng thẳng, cô kéo kéo váy, nói: "Vậy cho Black Forest cake."
"Được." Cung Triệt quay sang đặt món.
Cố Minh Vũ cũng gọi món, tiện liếc nhìn Lạc Hi Hi, bắt được ánh mắt bối rối của Lạc Hi Hi, anh nắm chặt ly, ngửa đầu uống. Anh hận hiện giờ anh không vững vàng, còn bị trói buộc, anh hận sự bất lực không thể bảo vệ người phụ nữ của mình.
Người phục vụ đi rồi, người giao hoa liền đến, nói với Lạc Hi Hi: "Cô có phải cô Lạc không ạ?" Lạc Hi Hi ngờ vực gật đầu, người giao hoa nói: "Đây là bó bách hợp ông Cung Triệt tặng cô, mời cô ký nhận." nguồn t r u y ệ n y_y
Lạc Hi Hi nhận bó hoa bách hợp to, không thể tin quay đầu nhìn Cung Triệt, môi cô mấp máy, muốn nói nhưng không phát ra lời. Cố Minh Vũ thâm trầm nhìn Cung Triệt với Lạc Hi Hi.
Cung Triệt cười kì lạ: "Thế nào, thích không?" Anh thấy Lạc Hi Hi vẫn không phản ứng, liền kín đáo liếc qua Cố Minh Vũ, nói với anh ta: "Vũ, lễ cưới của tôi với Hi Hi, hi vọng cậu làm phù rể, cậu được chọn rồi đấy." Cung Triệt còn vỗ vỗ vai Cố Minh Vũ, Cố Minh Vũ không biết trả lời thế nào, chỉ cười chua xót.
Lạc Hi Hi nhận bó hoa to, trở thành đối tượng các cô gái trong nhà hàng hâm mộ. Chung quanh còn hai chàng đẹp trai ngồi cùng, vô cùng may mắn. Nhưng cô không vui chút nào, người lớn nhà cô với nhà Cung Triệt thương lượng, định lễ cưới hai người vào tháng Mười. Cô dâu tháng Mười, cô không hề muốn làm.
Cô để bó hoa lên bàn, mùi hương bách hợp xông vào mũi, khiến toàn thân cô linh hoạt. Bây giờ không phải lúc than thở! Cô chậm chạp nói: "Cám ơn!"
Cung Triệt hơi nhìn cô, nhướng mày, khoé miệng mỉm cười, không nói gì. Tay như vô ý gõ lên mặt bàn, anh như lơ đãng: "Hôn nhân giữa tôi với Hi Hi ở mức độ nào đó mà nói đơn thuần chỉ là hôn nhân trao đổi, tôi vẫn luôn xem Hi Hi là em gái. Hi Hi tuổi còn nhỏ, nhất định sẽ cho rằng anh đã già, chắc cũng không muốn lấy anh, đúng không?" Anh quay sang nhìn chăm chăm Lạc Hi Hi.
Lạc Hi Hi lảng tránh ánh mắt anh, cúi đầu mân mê bó hoa. Đương nhiên, cô mới hai mươi hai tuổi, bước vào hôn nhân vậy là sớm, nhưng với Cung Triệt lại tương đối muộn, tất nhiên là không muốn. Huống hồ, Cung Triệt không phải người cô yêu, vô duyên vô cớ bước vào mộ phần thật sự rất oan uổng. Lạc Hi Hi nghĩ thầm.
"Anh cũng không muốn Hi Hi sau này hối hận, nếu Hi Hi thật lòng yêu người khác, hơn nữa người đó đáng gởi gắm, anh không ngại tác thành. Người có tình sẽ thành thân thuộc, là chuyện tốt." Cung Triệt ý tứ sâu xa liếc Cố Minh Vũ.
Lạc Hi Hi với Cố Minh Vũ cùng giật mình ngẩng nhìn Cung Triệt, Cung Triệt cười rạng rỡ, nhìn về phía Lạc Hi Hi: "Hử? Hi Hi có thích ai không?"
Lạc Hi Hi cúi đầu, xoắn tay, không biết trả lời thế nào. Nghe lời anh nói, hình như nếu cô yêu người khác, sẽ bằng lòng buông tha cho cô. Trước đây anh ta không phải luôn muốn ép buộc sao, cô nói chuyện mấy lần, đều thất bại ra về. Minh Vũ là giám đốc công ty Cung Triệt, tuổi trẻ tài cao, nhất định là đáng gởi gắm, với lại anh cũng yêu cô. Giờ cô có nên nói chuyện cô với Minh Vũ ra không?!
Cô lén ngước nhìn Cố Minh Vũ, chỉ thấy mắt Cố Minh Vũ sâu kín, trong mắt ẩn chứa gì đó mà Lạc Hi Hi không hiểu. Anh cảm nhận ánh mắt cô, ra hiệu bằng mắt, hiện giờ chưa hiểu ý đồ Cung Triệt, đừng dễ dàng nói ra.
Cung Triệt quan sát vẻ mặt hai người, nói tiếp: "Nếu Hi Hi không chọn anh, chắc chắn người trong lòng vĩ đại hơn anh rồi, nếu vậy, anh thật muốn gặp. Nếu người đó làm chuyện gì có lỗi với chúng ta, anh nhất định không bỏ qua. Hắn không xứng có được Hi Hi." Cung Triệt nắm chặt tay Lạc Hi Hi như khiêu khích, được rồi, anh nói có lỗi với chúng ta, chứ không phải nói riêng Lạc Hi Hi.
Thật ra, anh cũng không muốn làm vậy. Nhưng gần đây nghe Ngự Hoa lôi kéo nhân tài, đưa mức lương cao, không ít công ty bị mất người. Ngự Hoa với Hoàn Nghệ mà nói, thật sự là địch thủ đáng gờm, không thể không đề phòng. Cố Minh Vũ là người quan trọng ở Hoàn Nghệ, nắm rất nhiều bí mật của Hoàn Nghệ, nếu anh ta đi chỗ khác, Hoàn Nghệ thật sự nguy hiểm. Tuy căn cứ vào tính chất nghề nghiệp và đạo đức, Cố Minh Vũ không dễ gì tiết lộ bí mật ra ngoài, nhưng đề phòng chu đáo, cẩn thận vẫn hơn.
Với, dạo này Cố Minh Vũ làm việc hay mắc sai lầm, có thể thấy tinh thần không ổn định, giải quyết không chu toàn. Anh không muốn mất bò mới lo làm chuồng, đành đem Lạc Hi Hi làm mồi, bây giờ anh làm rõ, hi vọng Cố Minh Vũ hiểu được. Thật ra, ngay từ đầu anh không phải muốn ép buộc Lạc Hi Hi lấy anh, nhưng cô không chịu nói sự thật, với sự gian dối của cô, anh không thể tha thứ.
Thức ăn hấp dẫn được bưng lên, Cung Triệt buông tay Lạc Hi Hi: "Đói cả rồi, ăn thôi." Hai người nghe vậy, bèn cầm dao nĩa chậm rãi ăn.
Bữa cơm này không khí kì lạ, ba người đều có suy nghĩ riêng, ăn không thấy ngon.
/118
|