“Thật không thể tin nổi là chỉ trong có nửa năm ngắn ngủi chúng ta có thể sản xuất ra số lượng chiến đấu cơ hạng nặng lớn đến thế.” Thụy Sâm ngạc nhiên xen lẫn với cảm khái, nếu không phải lúc lên tàu anh nhìn thấy trong hangar những chiếc Tia Chớp xếp thành hàng dài, thậm chí anh có thể nghĩ trung tá đang nói đùa, để chế tạo chiến đấu cơ cần những hợp kim quý, thiết bị gia công chính xác, động cơ, thiết bị điện tử, vũ khí, Đồng Minh kiếm đâu ra những thứ đó không biết, chẳng nhẽ họ có thể sản xuất hết từ A đến Z? Thụy Sâm hơi nghi ngờ điều đó, nhưng có một điểm anh có thể khẳng định là những chiếc Tia Chớp trong hangar tuyệt đối không phải là đồ chơi, chúng là những vũ khí sắc nhọn.
“Trong đó có công lớn của cậu, nếu cậu không mang được những số liệu đó về chỉ e rằng việc sản xuất hàng loại chiến đấu cơ còn lâu mới có thể bắt đầu, lần hành động này của chúng ta cũng sẽ khó khăn hơn nhiều. Thượng úy, rất vui được làm việc cùng với cậu.” Trung tá Taylor khoan khoái nói.
“Đó cũng là niềm vinh hạnh của tôi, trung tá, ngài có thể thông báo nhiệm vụ mới của tôi được không?”
“A! Đương nhiên, thượng úy, để tôi giới thiệu sơ qua về biên chế cho cậu, toàn bộ các phương tiện bay trên tàu Kẻ Đột Kích được thống nhất biên chế thành sư đoàn không quân số 17, trong đó có hai liên đội chiến đấu cơ là 71 và 52 kiểu Tia Chớp, trung đội 141 AWACS kiểu Tỏa Nhãn, trung đội 9 tác chiến điện tử kiểu Bão Điện Tử cùng với trung đội 15 cứu hộ và chi viện, sư đoàn 17 do thượng tá Alfred chỉ huy, đồng thời ông ấy cũng kiêm nhiệm chỉ huy liên đội 52, tôi chỉ huy liên đội 71, liên đội của chúng ta gồm ba trung đội số 4, 5, 6, cậu sẽ đảm nhiệm trung đội trưởng trung đội 4, thượng úy, có vấn đề gì không?” Ánh mắt trung tá chằm chằm nhìn vào Thụy Sâm.
“Không có thưa trung tá!” Thụy Sâm đứng nghiêm cao giọng đáp.
Nói không có vấn đề gì là nói dối, thực ra trong lòng Thụy Sâm cũng không được yên tâm cho lắm. Điều này cũng không lạ, trước giờ anh chưa bao giờ chỉ huy một trung đội, để làm tốt nhiệm vụ của mình anh nhất định phải học nhiều thứ, hơn nữa, do chưa có kinh nghiệm, cấp trên cấp dưới đều nhìn vào anh, không chỉ thế Thụy Sâm lại là một người nổi tiếng, cho nên đương nhiên mọi người càng tập trung đánh giá xem liệu anh chàng này có đúng như lời đồn không, liệu có khả năng đưa họ đến thắng lợi không.
Có điều Thụy Sâm cũng không quá lo, trong đội ngũ phi công chiến đấu, thực lực có vai trò quan trọng, muốn dành được tín nhiệm của cấp dưới cũng không phải là chuyện khó, chỉ cần đạt đến mức họ trông đợi là OK! Một khi những người lính dưới quyền phát hiện anh có đủ khả năng và kỹ thuật để chỉ huy họ, có thể đưa họ đến thắng lợi, có thể giúp họ sống sót khỏi chiến trường, họ nhất định sẽ tuân theo sự chỉ huy của anh một cách tự giác chứ không chỉ xuất phát từ ý thức chấp hành mệnh lệnh.
Còn đối với thực lực của mình, mặc dù đã nửa năm chưa ra trận, Thụy Sâm không hề nghi ngờ mình đã xuống tay, anh có sự tự tin vào mình.
“Rất tốt, thượng úy!” Trung tá Taylor gật đầu hài lòng. “Theo tôi, tôi đưa cậu đến gặp các thành viên khác trong trung đội.”
……………………………………..
Trong khoang dành cho phi công trên tàu Kẻ Đột Kích, Thụy Sâm nhìn thấy những chàng trai cô gái sắp thành lính dưới quyền cậu, trong đó có mấy người chỉ nhìn qua cũng biết là lính mới ra trường, trên mặt bọn họ hiện rõ vẻ non nớt và nôn nóng, trong đó có bốn người anh không biết mặt, không phải là học sinh của anh, có khả năng tốt nghiệp từ những trung tâm khác, ba người còn lại anh biết rõ, đều là học viên của anh, anh còn nhớ rõ tên của từng người, bốn người còn lại so với bảy người trên không lớn hơn bao nhiêu, nhưng nhìn qua cũng có thể cảm thấy sự bình tĩnh trong cử chỉ, những người này là lính cựu, khá hơn nhiều so với người mới.
Trong khi Thụy Sâm quan sát bọn họ, những phi công cũng quan sát anh, ba học viên đã từng học với Thụy Sâm đã sớm nhận ra giáo viên của mình, vẻ kích động hiện rõ trên nét mặt, những người khác chỉ cảm thấy hiếu kỳ với chàng thượng úy trẻ đứng sau lưng trung tá, bốn người lính mới chỉ cảm thấy rằng thượng úy là người rất bình dị, không có gì đặc biệt, còn bốn chàng lính cựu thì chau mày, Thụy Sâm cho họ cảm giác thần bí, không sao nhìn thấu được thực lực.
“Nghỉ!” Trung tá đáp lễ rồi chỉ Thụy Sâm nói. “Các chàng trai, cô gái, tôi xin giới thiệu, đây là trung đội trưởng của các bạn, thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore, tôi nghĩ một số người trong các bạn cũng không lạ gì trung đội trưởng đâu nhỉ.”
“Xin chào các bạn. À! Louis, Jessica, Hatch, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Thụy Sâm cười cười gật đầu chào mọi người.
“Thưa thầy, không, thưa trung đội trưởng, được chiến đấu dưới sự chỉ huy của ngài là vinh dự đối với chúng tôi.” Vẻ sung sướng và kiêu hãnh hiện rõ trên mặt cả ba người, bọn họ cảm thấy số mình thật sự may mắn, lúc trước bọn họ cũng không ngờ trung đội trưởng mới lại là nhân vật truyền kỳ trong giới phi công Đồng Minh.
“Thầy giáo? Các người… ông trời ơi! Giáo viên của mấy người không phải là…” Những người khác cũng nhanh chóng hiểu ra, Thụy Sâm Nepali Gore, chả trách cái tên nghe quen đến thế.
Những người còn lại, kể cả bốn người lính cựu đều nhìn Thụy Sâm với ánh mắt sùng bái, anh hùng truyền kỳ trong kế hoạch Cáo Lửa, đại danh Hoa tuy-lip đen vang rền như sấm ở “Cối xay thịt Haynie”, không ngờ có ngày anh ta lại đứng trước mặt và còn là trung đội trưởng của bọn họ nữa…
------------------------------------------------------------
Trong tuần đầu tiên của tháng 9 năm 807 lịch Vũ Trụ, hạm đội 7 của Đồng Minh đã tập kết đầy đủ 10 chiếc chiến hạm tốc độ cao ở khu vực dự định, lấy thái không mẫu hạm Kẻ Đột Kích là kỳ hạm, các chiến hạm khác bố trí thành thế phòng ngự hình cầu bên ngoài để hộ vệ. Toàn hạm đội hiện giờ đang đi với tốc độ tuần tiễu về một cổng siêu không gian ở trong thiên hà này, ở đầu kia của cổng siêu không gian là trạm không gian Holland ở thiên hà XY-193, đó là mục tiêu đầu tiên của Đồng Minh trong chiến dịch phản kích. Trên mỗi chiến hạm, nhiệm vụ chiến đấu đang được bổ biến cho các chỉ huy đơn vị không quân.
Trên tàu Kẻ Đột Kích, việc phổ biến nhiệm vụ tiến hành trong một phòng họp, trên các dãy ghế toàn là những bộ đồng phục phi công chiến đấu màu chanh, phía trước bên một màn hình lớn, một người trung nên hơn 40 tuổi, thượng tá Alfred, sư trưởng sư 17 không quân đang thuyết trình nhiệm vụ cho các phi công trước giờ cất cánh.
“… Đây là nhiệm vụ, trạm không gian Holland, bản thân trạm không gian này không phải là một căn cứ quân sự có ý nghĩa trọng yếu nào, trước đây chỉ là một trạm tiền tiêu của Đế Quốc mà thôi, thông thường lực lượng đồn trú chỉ có không quá một liên đội Nữ Yêu với mấy chiếc tàu hộ vệ, vào những thời điểm kịch liệt của chiến tranh nơi đây đã từng bị rút xuống chỉ còn một trung đội. Nhưng đó là chuyện xưa rồi, từ khi hoạt động truy quét của Đế Quốc bắt đầu, lực lượng ở đây không những được bổ sung đủ mà còn phối thuộc thêm một trung đội Nữ Yêu và hai trung đội Đoản Kiếm, chiến hạm gồm 1 tuần dương hạm và 4 khu trục hạm, về cơ bản lực lượng đủ để ứng phó với các cuộc tập kích nhỏ, nhưng so với hạm đội 7 thì chẳng là gì.”
“Sở dĩ chúng ta chọn nó làm mục tiêu là bởi vì trừ thực lực tương đối kém, trạm này còn quản lý một ma trận vệ tinh thông tin xuyên thiên hà, hệ thống này được tạo thành bởi 36 chiếc vệ tinh, hầu như tất cả các hoạt động liên lạc của Đế Quốc ở các thiên hà lân cận đều phải chuyển tiếp qua đây. Nếu chúng ta triệt để phá hủy cũng có nghĩa là khiến Đế Quốc trong khu vực trở nên đui mù, việc thông tin liên lạc giữa các hành tinh cũng không thể tiến hành, khi bị chúng ta công kích bọn chúng sẽ không thể gọi cứu viện nhanh được”
“Đương nhiên Đế Quốc cũng hiểu rõ sự quan trọng của nó nên không hề buông lỏng an toàn, tuy bản thân trạm không gian không có lực lượng mạnh nhưng nó có thể thông qua hệ thống ma trận vệ tinh để phát tín hiệu báo động, các lực lượng tiếp viện của Đế Quốc sẽ có mặt rất nhanh, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp phiền toái đấy. Do đó bước đầu tiên của kế hoạch là gây nhiễu thông tin của trạm, khiến nó không thể báo động kịp thời, việc này sẽ giao cho các chiến đấu cơ kiểu Bão Điện Tử của chúng ta đảm nhiệm. Thứ tự như sau, nhóm Bão Điện Tử sẽ cùng với các chiến đấu cơ Tia Chớp hộ tống xuyên qua cổng siêu không gian đến thiên hà XY-193 thực hiện gây nhiễu, sau khi gây nhiễu thành công, những chiếc Tia Chớp và AWACS sẽ lần lượt đến chi viện.”
“Ở đây tôi phải nhắc các bạn một điều, không ai có thể chắc chúng ta gây nhiễu được trong bao lâu, theo dự đoán là không quá 10 phút trạm không gian có thể tìm ra cách vượt qua màn nhiễu của chúng ta, do đó mục tiêu chủ yếu của Tia Chớp không phải là trạm không gian mà là ma trận vệ tinh, chỉ sau khi hủy diệt cả 36 vệ tinh của nó chúng ta mới quay sang đối phó với chiến đấu cơ và chiến hạm địch.
“Đảm nhiệm hủy diệt ma trận là trung đội 1, liên đội 52 và trung đội 4, liên đội 71, các trung đội 2 và 3 phụ trách yểm hộ trung đội 1, trung đội 5 và 6 phụ trách yểm hộ trung đội 4. Sau khi phá hủy vệ tinh, toàn bộ chiến đấu cơ tập trung tiêu diệt các chiến hạm, không cho bọn chúng đến được cổng siêu không gian để trốn thoát, cuối cùng là tiêu diệt chiến đấu cơ và tấn công trạm không gian, toàn bộ hoạt động được chi huy và phối hợp bởi trung đội 141 AWACS.”
“…. Cơ bản mà nói, toàn bộ trận đánh sẽ do các chiến đấu cơ trên tàu Kẻ Đột Kích, tức là lực lượng của sư đoàn 17 hoàn thành, đây cũng là dịp để cấp trên kiếm tra khả năng tổng hợp tác chiến và điều độ hoạt động của chúng ta, chiến đấu cơ trên các tàu còn lại sẽ đảm nhiệm bảo vệ cho hạm đội hoặc chi viên khi cần. Do đó, các bạn hãy cố gắng lên, đừng để các đơn vị khác cười cho, có hiểu không?” Thượng tá Alfred kết thúc thuyết trình.
“Rõ!” Tiếng đáp đồng thanh vang khắp phòng.
“Chuẩn bị xuất kích đi, các bạn, thắng lợi của chúng ta hôm nay sẽ đại diện cho sự khởi đầu một giai đoạn mới của Đồng Minh.” Thượng tá giơ tay lên nói.
Mọi người đứng dậy theo thứ tự đi ra ngoài.
“Với một lực lượng mạnh như thế mà không giải quyết trận đánh cho nhanh gọn thì bọn mình mua đậu hũ về đập đầu chết quách cho xong.” Robert Parnell đi bên cạnh Thụy Sâm nói nhỏ.
“Quan trong không phải ở lực lượng mà ở thời gian. Tao nói này, mày chú ý yểm hộ tốt cho trung đội 1, đừng để xảy ra chuyện gì không hay.” Thụy Sâm trả lời.
“Tao biết mà, không cần nhắc.”
“Mày cũng phải giữ mình đấy, Robert!” Nghĩ một chút, Thụy Sâm lại nói.
“Mày cũng thế, Thụy Sâm, trung đội 4 của mày là mũi nhọn công kích, cẩn thận một chút, nếu trung đội 5, 6 yểm hộ không chặt thì cứ bảo tao, đừng ngại, trước giờ toàn là mày yểm hộ cho tao, hôm nay để tao trả ơn một lần. Ha… ha…” Robert Parnell vỗ vai bạn nói.
“Được rồi, mày cứ lo tốt cho trung đội 1 đi, tao cũng không đáng thương vậy đâu…”
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Thụy Sâm cẩn thận bước từ thanh vào trong khoang lái của chiến đấu cơ, trở lại với hoàn cảnh quen thuộc khiến anh cảm thấy vui như được về nhà. Chiếc Tia Chớp của anh đã được sơn lại theo phong cách của chiếc Nữ Yêu trước đây với toàn thân đen bóng, chỉ có ở mũi chiến đấu cơ là một bông hoa Tuy-lip rất bắt mắt, phía sau đuôi cũng có một bông tuy-lip, đó là biểu tượng của trung đội, tất cả chiến đấu cơ trong trung đội đều cho biểu tượng đó ở đuôi, nhưng trên mũi thì chỉ duy nhất có chiếc Tia Chớp của Thụy Sâm.
Thuận theo trình tự kiểm tra lại hệ thống trên Tia Chớp một lượt, toàn bộ hệ thống gồm cả vũ khí, động cơ, màn chắn, thông tin đều hoạt động tốt, điều này khiến anh cảm thấy rất dễ chịu. Khi nhìn thấy nhân viên hướng dẫn ở bên trái đã phát tín hiệu đỏ, Thụy Sâm gật gật đầu rồi khởi động động cơ.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên mặt đất, chiếc Tia Chớp từ từ đến vị trí sẵn sàng xuất kích. Thụy Sâm hắng giọng một cái, bắt đầu gọi. “Tuy-lip 01 gọi trung tâm chỉ huy tàu Kẻ Đột Kích, đây là thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore, xin được cất cánh.”
“Nghe rõ! Tuy-lip 01, anh có thể cất cánh.”
Thụy Sâm giơ ngón cái lên, anh gạt cần điều khiển lực đẩy của Tia Chớp lên mức cao nhất, dưới sức đẩy của bốn động cơ ion, chiếc Tia Chớp trong nháy mắt đã lao ra khỏi đường băng của tàu, lao thẳng vào bầu trời đen đầy những vì sao lấp lánh của vũ trụ mênh mông…
Thụy Sâm đã quay lại, sau gần một năm lặng lẽ ở hậu phương, hoa tuy-lip đen, biểu tượng huyền thoại ấy lại xuất hiện giữa khói lửa của chiến trường.
“Trong đó có công lớn của cậu, nếu cậu không mang được những số liệu đó về chỉ e rằng việc sản xuất hàng loại chiến đấu cơ còn lâu mới có thể bắt đầu, lần hành động này của chúng ta cũng sẽ khó khăn hơn nhiều. Thượng úy, rất vui được làm việc cùng với cậu.” Trung tá Taylor khoan khoái nói.
“Đó cũng là niềm vinh hạnh của tôi, trung tá, ngài có thể thông báo nhiệm vụ mới của tôi được không?”
“A! Đương nhiên, thượng úy, để tôi giới thiệu sơ qua về biên chế cho cậu, toàn bộ các phương tiện bay trên tàu Kẻ Đột Kích được thống nhất biên chế thành sư đoàn không quân số 17, trong đó có hai liên đội chiến đấu cơ là 71 và 52 kiểu Tia Chớp, trung đội 141 AWACS kiểu Tỏa Nhãn, trung đội 9 tác chiến điện tử kiểu Bão Điện Tử cùng với trung đội 15 cứu hộ và chi viện, sư đoàn 17 do thượng tá Alfred chỉ huy, đồng thời ông ấy cũng kiêm nhiệm chỉ huy liên đội 52, tôi chỉ huy liên đội 71, liên đội của chúng ta gồm ba trung đội số 4, 5, 6, cậu sẽ đảm nhiệm trung đội trưởng trung đội 4, thượng úy, có vấn đề gì không?” Ánh mắt trung tá chằm chằm nhìn vào Thụy Sâm.
“Không có thưa trung tá!” Thụy Sâm đứng nghiêm cao giọng đáp.
Nói không có vấn đề gì là nói dối, thực ra trong lòng Thụy Sâm cũng không được yên tâm cho lắm. Điều này cũng không lạ, trước giờ anh chưa bao giờ chỉ huy một trung đội, để làm tốt nhiệm vụ của mình anh nhất định phải học nhiều thứ, hơn nữa, do chưa có kinh nghiệm, cấp trên cấp dưới đều nhìn vào anh, không chỉ thế Thụy Sâm lại là một người nổi tiếng, cho nên đương nhiên mọi người càng tập trung đánh giá xem liệu anh chàng này có đúng như lời đồn không, liệu có khả năng đưa họ đến thắng lợi không.
Có điều Thụy Sâm cũng không quá lo, trong đội ngũ phi công chiến đấu, thực lực có vai trò quan trọng, muốn dành được tín nhiệm của cấp dưới cũng không phải là chuyện khó, chỉ cần đạt đến mức họ trông đợi là OK! Một khi những người lính dưới quyền phát hiện anh có đủ khả năng và kỹ thuật để chỉ huy họ, có thể đưa họ đến thắng lợi, có thể giúp họ sống sót khỏi chiến trường, họ nhất định sẽ tuân theo sự chỉ huy của anh một cách tự giác chứ không chỉ xuất phát từ ý thức chấp hành mệnh lệnh.
Còn đối với thực lực của mình, mặc dù đã nửa năm chưa ra trận, Thụy Sâm không hề nghi ngờ mình đã xuống tay, anh có sự tự tin vào mình.
“Rất tốt, thượng úy!” Trung tá Taylor gật đầu hài lòng. “Theo tôi, tôi đưa cậu đến gặp các thành viên khác trong trung đội.”
……………………………………..
Trong khoang dành cho phi công trên tàu Kẻ Đột Kích, Thụy Sâm nhìn thấy những chàng trai cô gái sắp thành lính dưới quyền cậu, trong đó có mấy người chỉ nhìn qua cũng biết là lính mới ra trường, trên mặt bọn họ hiện rõ vẻ non nớt và nôn nóng, trong đó có bốn người anh không biết mặt, không phải là học sinh của anh, có khả năng tốt nghiệp từ những trung tâm khác, ba người còn lại anh biết rõ, đều là học viên của anh, anh còn nhớ rõ tên của từng người, bốn người còn lại so với bảy người trên không lớn hơn bao nhiêu, nhưng nhìn qua cũng có thể cảm thấy sự bình tĩnh trong cử chỉ, những người này là lính cựu, khá hơn nhiều so với người mới.
Trong khi Thụy Sâm quan sát bọn họ, những phi công cũng quan sát anh, ba học viên đã từng học với Thụy Sâm đã sớm nhận ra giáo viên của mình, vẻ kích động hiện rõ trên nét mặt, những người khác chỉ cảm thấy hiếu kỳ với chàng thượng úy trẻ đứng sau lưng trung tá, bốn người lính mới chỉ cảm thấy rằng thượng úy là người rất bình dị, không có gì đặc biệt, còn bốn chàng lính cựu thì chau mày, Thụy Sâm cho họ cảm giác thần bí, không sao nhìn thấu được thực lực.
“Nghỉ!” Trung tá đáp lễ rồi chỉ Thụy Sâm nói. “Các chàng trai, cô gái, tôi xin giới thiệu, đây là trung đội trưởng của các bạn, thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore, tôi nghĩ một số người trong các bạn cũng không lạ gì trung đội trưởng đâu nhỉ.”
“Xin chào các bạn. À! Louis, Jessica, Hatch, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Thụy Sâm cười cười gật đầu chào mọi người.
“Thưa thầy, không, thưa trung đội trưởng, được chiến đấu dưới sự chỉ huy của ngài là vinh dự đối với chúng tôi.” Vẻ sung sướng và kiêu hãnh hiện rõ trên mặt cả ba người, bọn họ cảm thấy số mình thật sự may mắn, lúc trước bọn họ cũng không ngờ trung đội trưởng mới lại là nhân vật truyền kỳ trong giới phi công Đồng Minh.
“Thầy giáo? Các người… ông trời ơi! Giáo viên của mấy người không phải là…” Những người khác cũng nhanh chóng hiểu ra, Thụy Sâm Nepali Gore, chả trách cái tên nghe quen đến thế.
Những người còn lại, kể cả bốn người lính cựu đều nhìn Thụy Sâm với ánh mắt sùng bái, anh hùng truyền kỳ trong kế hoạch Cáo Lửa, đại danh Hoa tuy-lip đen vang rền như sấm ở “Cối xay thịt Haynie”, không ngờ có ngày anh ta lại đứng trước mặt và còn là trung đội trưởng của bọn họ nữa…
------------------------------------------------------------
Trong tuần đầu tiên của tháng 9 năm 807 lịch Vũ Trụ, hạm đội 7 của Đồng Minh đã tập kết đầy đủ 10 chiếc chiến hạm tốc độ cao ở khu vực dự định, lấy thái không mẫu hạm Kẻ Đột Kích là kỳ hạm, các chiến hạm khác bố trí thành thế phòng ngự hình cầu bên ngoài để hộ vệ. Toàn hạm đội hiện giờ đang đi với tốc độ tuần tiễu về một cổng siêu không gian ở trong thiên hà này, ở đầu kia của cổng siêu không gian là trạm không gian Holland ở thiên hà XY-193, đó là mục tiêu đầu tiên của Đồng Minh trong chiến dịch phản kích. Trên mỗi chiến hạm, nhiệm vụ chiến đấu đang được bổ biến cho các chỉ huy đơn vị không quân.
Trên tàu Kẻ Đột Kích, việc phổ biến nhiệm vụ tiến hành trong một phòng họp, trên các dãy ghế toàn là những bộ đồng phục phi công chiến đấu màu chanh, phía trước bên một màn hình lớn, một người trung nên hơn 40 tuổi, thượng tá Alfred, sư trưởng sư 17 không quân đang thuyết trình nhiệm vụ cho các phi công trước giờ cất cánh.
“… Đây là nhiệm vụ, trạm không gian Holland, bản thân trạm không gian này không phải là một căn cứ quân sự có ý nghĩa trọng yếu nào, trước đây chỉ là một trạm tiền tiêu của Đế Quốc mà thôi, thông thường lực lượng đồn trú chỉ có không quá một liên đội Nữ Yêu với mấy chiếc tàu hộ vệ, vào những thời điểm kịch liệt của chiến tranh nơi đây đã từng bị rút xuống chỉ còn một trung đội. Nhưng đó là chuyện xưa rồi, từ khi hoạt động truy quét của Đế Quốc bắt đầu, lực lượng ở đây không những được bổ sung đủ mà còn phối thuộc thêm một trung đội Nữ Yêu và hai trung đội Đoản Kiếm, chiến hạm gồm 1 tuần dương hạm và 4 khu trục hạm, về cơ bản lực lượng đủ để ứng phó với các cuộc tập kích nhỏ, nhưng so với hạm đội 7 thì chẳng là gì.”
“Sở dĩ chúng ta chọn nó làm mục tiêu là bởi vì trừ thực lực tương đối kém, trạm này còn quản lý một ma trận vệ tinh thông tin xuyên thiên hà, hệ thống này được tạo thành bởi 36 chiếc vệ tinh, hầu như tất cả các hoạt động liên lạc của Đế Quốc ở các thiên hà lân cận đều phải chuyển tiếp qua đây. Nếu chúng ta triệt để phá hủy cũng có nghĩa là khiến Đế Quốc trong khu vực trở nên đui mù, việc thông tin liên lạc giữa các hành tinh cũng không thể tiến hành, khi bị chúng ta công kích bọn chúng sẽ không thể gọi cứu viện nhanh được”
“Đương nhiên Đế Quốc cũng hiểu rõ sự quan trọng của nó nên không hề buông lỏng an toàn, tuy bản thân trạm không gian không có lực lượng mạnh nhưng nó có thể thông qua hệ thống ma trận vệ tinh để phát tín hiệu báo động, các lực lượng tiếp viện của Đế Quốc sẽ có mặt rất nhanh, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp phiền toái đấy. Do đó bước đầu tiên của kế hoạch là gây nhiễu thông tin của trạm, khiến nó không thể báo động kịp thời, việc này sẽ giao cho các chiến đấu cơ kiểu Bão Điện Tử của chúng ta đảm nhiệm. Thứ tự như sau, nhóm Bão Điện Tử sẽ cùng với các chiến đấu cơ Tia Chớp hộ tống xuyên qua cổng siêu không gian đến thiên hà XY-193 thực hiện gây nhiễu, sau khi gây nhiễu thành công, những chiếc Tia Chớp và AWACS sẽ lần lượt đến chi viện.”
“Ở đây tôi phải nhắc các bạn một điều, không ai có thể chắc chúng ta gây nhiễu được trong bao lâu, theo dự đoán là không quá 10 phút trạm không gian có thể tìm ra cách vượt qua màn nhiễu của chúng ta, do đó mục tiêu chủ yếu của Tia Chớp không phải là trạm không gian mà là ma trận vệ tinh, chỉ sau khi hủy diệt cả 36 vệ tinh của nó chúng ta mới quay sang đối phó với chiến đấu cơ và chiến hạm địch.
“Đảm nhiệm hủy diệt ma trận là trung đội 1, liên đội 52 và trung đội 4, liên đội 71, các trung đội 2 và 3 phụ trách yểm hộ trung đội 1, trung đội 5 và 6 phụ trách yểm hộ trung đội 4. Sau khi phá hủy vệ tinh, toàn bộ chiến đấu cơ tập trung tiêu diệt các chiến hạm, không cho bọn chúng đến được cổng siêu không gian để trốn thoát, cuối cùng là tiêu diệt chiến đấu cơ và tấn công trạm không gian, toàn bộ hoạt động được chi huy và phối hợp bởi trung đội 141 AWACS.”
“…. Cơ bản mà nói, toàn bộ trận đánh sẽ do các chiến đấu cơ trên tàu Kẻ Đột Kích, tức là lực lượng của sư đoàn 17 hoàn thành, đây cũng là dịp để cấp trên kiếm tra khả năng tổng hợp tác chiến và điều độ hoạt động của chúng ta, chiến đấu cơ trên các tàu còn lại sẽ đảm nhiệm bảo vệ cho hạm đội hoặc chi viên khi cần. Do đó, các bạn hãy cố gắng lên, đừng để các đơn vị khác cười cho, có hiểu không?” Thượng tá Alfred kết thúc thuyết trình.
“Rõ!” Tiếng đáp đồng thanh vang khắp phòng.
“Chuẩn bị xuất kích đi, các bạn, thắng lợi của chúng ta hôm nay sẽ đại diện cho sự khởi đầu một giai đoạn mới của Đồng Minh.” Thượng tá giơ tay lên nói.
Mọi người đứng dậy theo thứ tự đi ra ngoài.
“Với một lực lượng mạnh như thế mà không giải quyết trận đánh cho nhanh gọn thì bọn mình mua đậu hũ về đập đầu chết quách cho xong.” Robert Parnell đi bên cạnh Thụy Sâm nói nhỏ.
“Quan trong không phải ở lực lượng mà ở thời gian. Tao nói này, mày chú ý yểm hộ tốt cho trung đội 1, đừng để xảy ra chuyện gì không hay.” Thụy Sâm trả lời.
“Tao biết mà, không cần nhắc.”
“Mày cũng phải giữ mình đấy, Robert!” Nghĩ một chút, Thụy Sâm lại nói.
“Mày cũng thế, Thụy Sâm, trung đội 4 của mày là mũi nhọn công kích, cẩn thận một chút, nếu trung đội 5, 6 yểm hộ không chặt thì cứ bảo tao, đừng ngại, trước giờ toàn là mày yểm hộ cho tao, hôm nay để tao trả ơn một lần. Ha… ha…” Robert Parnell vỗ vai bạn nói.
“Được rồi, mày cứ lo tốt cho trung đội 1 đi, tao cũng không đáng thương vậy đâu…”
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Thụy Sâm cẩn thận bước từ thanh vào trong khoang lái của chiến đấu cơ, trở lại với hoàn cảnh quen thuộc khiến anh cảm thấy vui như được về nhà. Chiếc Tia Chớp của anh đã được sơn lại theo phong cách của chiếc Nữ Yêu trước đây với toàn thân đen bóng, chỉ có ở mũi chiến đấu cơ là một bông hoa Tuy-lip rất bắt mắt, phía sau đuôi cũng có một bông tuy-lip, đó là biểu tượng của trung đội, tất cả chiến đấu cơ trong trung đội đều cho biểu tượng đó ở đuôi, nhưng trên mũi thì chỉ duy nhất có chiếc Tia Chớp của Thụy Sâm.
Thuận theo trình tự kiểm tra lại hệ thống trên Tia Chớp một lượt, toàn bộ hệ thống gồm cả vũ khí, động cơ, màn chắn, thông tin đều hoạt động tốt, điều này khiến anh cảm thấy rất dễ chịu. Khi nhìn thấy nhân viên hướng dẫn ở bên trái đã phát tín hiệu đỏ, Thụy Sâm gật gật đầu rồi khởi động động cơ.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên mặt đất, chiếc Tia Chớp từ từ đến vị trí sẵn sàng xuất kích. Thụy Sâm hắng giọng một cái, bắt đầu gọi. “Tuy-lip 01 gọi trung tâm chỉ huy tàu Kẻ Đột Kích, đây là thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore, xin được cất cánh.”
“Nghe rõ! Tuy-lip 01, anh có thể cất cánh.”
Thụy Sâm giơ ngón cái lên, anh gạt cần điều khiển lực đẩy của Tia Chớp lên mức cao nhất, dưới sức đẩy của bốn động cơ ion, chiếc Tia Chớp trong nháy mắt đã lao ra khỏi đường băng của tàu, lao thẳng vào bầu trời đen đầy những vì sao lấp lánh của vũ trụ mênh mông…
Thụy Sâm đã quay lại, sau gần một năm lặng lẽ ở hậu phương, hoa tuy-lip đen, biểu tượng huyền thoại ấy lại xuất hiện giữa khói lửa của chiến trường.
/346
|