“Anh đi đâu cũng nên nói với tôi một tiếng.” Ôn Tửu nhìn Yến Luật, dù ngữ điệu mềm mỏng nhưng lại không cho người ta từ chối.
Không ngờ Yến Luật lại đáp: “ Thế thì cô đi đâu càng nên nói với tôi một tiếng.” Anh thêm chữ “càng”, đặc biệt nhấn mạnh.
Ôn Tửu cực kỳ thông minh, lập tức đoán ra Yến Luật đang ám chỉ mình lần trước tự tiện hành động, mua đồ cho anh, thế là bèn cười: “Đó là ngoại lệ, lần sau sẽ không thế nữa.”
Yến Luật nhìn cô, không nói nữa.
Lúc này đang dịp giao thừa nên người xếp hàng ở quầy tính tiền rất đông, đời này, một trong những chuyện Yến Luật ghét nhất chính là xếp hàng. Siêu thị thì đông, người thì chen chúc, khiến anh thấy từng giờ từng phút mình bị giày vò lên bờ xuống ruộng đâm ra hối hận không thôi, đáng lẽ bản thân không nên nhất thời xúc động chỉ vì một lần “chủ động” của cô mà bị mê hoặc.
Anh rút di động, đọc tin tức tài chính kinh tế để giết thời gian.
Hai mươi phút sau, Yến Luật với Ôn Tửu cuối cùng cũng đến được quầy tính tiền. Khoảnh khắc thanh toán xong, Yến Luật thấy cả người thư thái như được giải thoát.
Hai người đi về bãi đỗ xe ngoài siêu thị. Đương nhiên vẫn là Yến Luật xách đồ, vì lúc anh thanh toán xong thì cô đã rời khỏi quầy thu ngân và đứng ở lối ra rồi, thế là Yến Luật chẳng còn cách nào đành tự động xách túi theo.
Ôn Tửu tủm tỉm cười, nhìn Yến tiên sinh một tay xách túi một tay đút túi, vậy mới đúng chứ.
Bạn xem, có những chuyện một khi có lần thứ nhất thì nhất định sẽ có lần thứ hai. Có điều tư tưởng đàn ông của Yến tiên sinh vẫn còn thâm căn cố để nên chuyện phải dạy vẫn còn nhiều lắm.
Lên xe xong, Ôn Tửu liền rút di động nhìn giờ rồi gửi tin nhắn cho mẹ. Vì nói với bà mình đi Thái Lan nên cô căn cứ vào thời gian bay từ nước mình sang bên đó rồi gửi bà một tin nhắn báo mình bình an.
Ôn Minh Nguyệt lập tức nhắn lại: “Mau gửi mẹ cái ảnh coi nào.”
Ôn Tửu không ngờ mẹ mình lại đòi ảnh chụp, thế là trả lời qua loa: “Mẹ, con vừa tới khách sạn mà, đã đi ngắm cảnh đâu.”
“Ai thèm ngắm cảnh hả, ý mẹ là cái cậu đi cùng cô kìa. Mau chụp cho mẹ một tấm để mẹ ngắm thằng nhóc coi nào.”
Ôn Tửu hết hồn vì yêu cầu của bà, liếc sang Yến Luật đang lái xe, đành tiếp tục trả lời qua loa: “Mẹ, điện thoại con không có hình anh ấy.”
“Thì giờ chụp đi, nhanh lên!”
Tính cách của Ôn Minh Nguyệt là vậy, chuyện gì cũng nhanh gọn quyết đoán. Dù Ôn Tửu xinh đẹp nhưng trời sinh đã có khí chất lạnh lùng lại thêm thích độc lập trong mọi chuyện nên xét về một phương diện nào đó, cô là một mỹ nữ rất khó theo đuổi, nên người thầm thích cô thì nhiều chứ người thật sự dám theo đuổi lại chẳng bao nhiêu. Nên dù ngoài miệng không giục nhưng thấy con gái mình đã hai lăm tuổi mà vẫn chưa có người yêu, lòng Ôn Minh Nguyệt vẫn gấp gáp. Nay cuối cùng cũng có chàng trai lọt vào mắt xanh con gái, con bé còn chịu du lịch với người ta, tâm trạng bà dĩ nhiên kích động khó mà diễn tả. Bà rất muốn xem chàng trai đó rốt cuộc là tuýp người nào.
Ôn Tửu bị mẹ từng bước ép sát thế là chân tay luống cuống, mãi mới nhắn lại một câu: “Kìa mẹ, sao con có thể không biết xấu hổ thế được?”
“Đi du lịch chung thì cũng đi rồi, giờ chụp có mỗi tấm ảnh mà ngại là ngại thế nào? Bớt nhảm đi, tranh thủ chụp hình đặng còn cho mẹ xem ảnh!!!”
Ôn Tửu nhức đầu khi nhìn thấy ba dấu chấm than (!!!) mẹ mình gửi tới, tiếp tục giả chết: “Mẹ, con ngại thật mà.”
Tin nhắn vừa gửi chưa được bao lâu thì di động reo.
Ôn Tửu vừa bắt máy thì bên kia liền truyền đến giọng nói sang sảng dứt khoát của bà: “Đưa di động cho nó, mẹ muốn bảo nó hai câu.”
“Mẹ muốn làm gì?” Vừa nghe yêu cầu của mẹ, cô đã bị dọa đến mức suýt làm rơi điện thoại xuống sàn.
“Cũng không có gì, chỉ là bảo nó gửi mẹ tấm hình để ngắm, với lại sẵn nghe giọng nó luôn.”
Coi như cô phục mẹ mình rồi. Cô che điện thoại, nhỏ giọng nói: “Rồi rồi rồi, mẹ chờ con chút, con gửi hình cho mẹ ngay đây, bye bye.”
Ôn Tửu cúp điện thoại mà lòng khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay toát mồ hôi. Tính mẹ cô thế nào cô hiểu rõ nhất, cô mà không gửi ảnh thế nào bà cũng tiếp tục réo điện thoại cho xem, thậm chí nghi ngờ rốt cuộc có phải cô đang ở Thái Lan không.
Thôi thì, chụp Yến tiên sinh một tấm vậy? Ôn Tửu cầm di động hướng ra cửa sổ, khẽ nói: “Cảnh tuyết trong công viên đẹp nhỉ!”
Điện thoại âm thầm giơ lên, chĩa về nửa gương mặt tuấn tú ngời ngời của Yến tiên sinh.
OK, đại công cáo thành.*
*cụm từ này nghĩa là chuyện lớn thành công rồi, rất quen thuộc cho những ai xem Vi Tiểu Bảo nhở, mình thích để nguyên, các bạn cảm thấy không thuận thì có thể nói mình để mình sửa.
Ôn Tửu cúi đầu, đang định xem thử mình chụp ra sao thì chiếc xe đột nhiên tấp vào lề đường, thắng gấp.
Yến Luật quay sang nhìn cô, kiêu căng vươn tay: “Đưa điện thoại đây.”
“Làm gì?” Ôn Tửu có chút khẩn trương pha lẫn xấu hổ. Không phải anh phát hiện ra cô chụp trộm anh rồi đấy chứ.
Yến Luật mặt lạnh như tiền: “Xem cảnh tuyết cô chụp.”
Ôn Tửu cười gượng: “Tôi chụp chơi thôi.”
Anh liếc xéo cô, ánh mắt trầm xuống: “Cô chụp tôi đúng không?”
Mặt Ôn Tửu lập tức nóng lên nhưng vẫn không chịu thừa nhận: “Ai chụp anh chứ, tôi chụp cảnh tuyết chứ bộ.”
“Thế thì đưa điện thoại đây.” Yến Luật đột ngột túm cổ tay cô, Ôn Tửu lập tức giật lại nhưng không ngờ động tác anh còn nhanh hơn. Chỉ một cú bẻ tay nhẹ nhàng, điện thoại đã rơi vào tay anh.
Cô không khỏi giật mình, sao động tác bẻ tay của anh lại đầy kỹ thuật vậy nhỉ?
Yến Luật chuyển điện thoại sang tay trái còn tay phải thì cảng Ôn Tửu. Anh nhấn mở album ra, quả nhiên là chụp hình mình. Nhất thời, lòng anh ngổn ngang cảm xúc...
Anh hít một hơi, sắc mặt có chút kỳ quái: “Sao cô phải chụp tôi?”
Ôn Tửu ngượng ngùng cười cười, giải thích: “Là thế này, tôi với anh đến thành phố X, nhưng tôi lại gạt mẹ tôi nói tôi với bạn cùng đến Thái Lan du lịch. Giờ mẹ tôi đòi ảnh chụp người bạn đi cùng. Cho nên, thế đó.”
Hóa ra không phải như anh nghĩ, Yến Luật không hiểu sao lại thấy tức giận thế là dứt khoát ấn nút xóa.
Ôn Tửu tiếc hùi hụi, “Yến tiên sinh, anh giúp tôi một việc đi mà. Mẹ tôi chỉ là muốn nhìn người đi du lịch cùng tôi là ai, anh gửi cho tôi một tấm được không, nửa mặt cũng được.”
Yến Luật ngước mắt nhìn cô: “Dù bóng lưng cũng đừng hòng.”
Ôn Tửu: “...”
Xe lại lần nữa khởi động, chẳng mấy chốc đã về đến nhà. Yến Luật lấy chìa khóa mở cửa lớn xong thì một mạch đi thẳng lên lầu, tâm tình có vẻ không được tốt lắm.
Ôn Tửu mua một món đồ chơi bằng nhung về cho Yến Hoan. Lúc nãy cô để cho Yến Luật chờ là vì định mua bịch băng vệ sinh về để dự phòng, kết quả cầm bịch băng trên tay do dự nửa ngày vẫn thấy có lẽ lúc tình tiền sẽ làm Yến Luật đứng bên cảm thấy xấu hổ, thế là mua một món đồ chơi cho Hoan Hoan.
Yến Hoan vui sướng, nhảy cẫng lên: “Cảm ơn chị, chị thật tốt.”
Bà nội cũng rất vui vẻ, cảm thấy Ôn Tửu là một cô gái tâm tư tinh tế, đi siêu thị mà vẫn nhớ đến Hoan Hoan.
Bên này, Ôn Tửu đang mang mấy món đồ mua được vào trong nhà bếp thì tin nhắn mẹ cô lại tới.
“Làm gì mà lề mề vậy, nhanh gửi ảnh cho mẹ xem nào.”
“Chờ chút, chờ chút.”
Xem ra nếu hôm nay cô không cho mẹ cô xem hình người ta thì mẹ cô sẽ không bỏ qua. Ôn Tửu đang định lên mạng tìm hình trai đẹp để lừa mẹ mình thì đột nhiên nhìn thấy bà nội, trong đầu lập tức sáng lên: có cách rồi.
“Nội ơi, trong nhà có hình Yến Luật không ạ?”
“Có chứ. Con muốn ngắm ảnh hồi bé của nó đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Thế thì chờ chút, nội lấy cho con.”
Chỉ chốc sau, bà nội đã mang ra khỏi thư phòng một quyển album đầy ảnh.
Ôn Tửu thầm mừng rỡ trong lòng, mở ra xem, quả nhiên đều là ảnh Yến Luật. Cô vốn định dùng di động chụp lại một tấm, kết quả phát hiện toàn là ảnh anh chụp hồi bé, sau trung học thì không có nữa.
Có điều, ảnh hồi bé cũng không tệ.
Ôn Tửu tủm tỉm cầm di động chụp lại tấm hình nào đó, ừm, vẫn rõ nét lắm.
Trên nhà kính trồng hoa lầu ba, Yến Luật ngồi trên ghế mây, đưa lưng về phía cửa, trên bàn đặt laptop và một bình trà.
Ánh nắng trong nhà kính sáng sủa ấm áp, hoa lá cỏ cây tôn nhau, phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Yến Luật dáng người cao to anh tuấn, tư thế khoan thai, trên người khoác áo len đen, ôm trọn đường nét khiến bóng lưng anh mạnh mẽ gợi cảm.
Ôn Tửu bị vẻ đẹp của anh làm hơi thất thần, gửi tin nhắn qua, sau đó thản nhiên cất điện thoại vào túi.
Ừm, lần này nhất định vẻ mặt xấu hổ giận dữ của Yến tiên sinh sẽ vui lắm đây.
Di động trên bàn vang lên “ding” một tiếng, Yến Luật cầm lên, là “số 9” gửi tới.
Anh hờ hững nhấn mở, kết quả mở xong thì chẳng khác nào như nhìn thấy một quả bom. Mấy mạch máu trên mặt lập tức đứt phụt.
Anh bật dậy, cầm di động định xông xuống lầu thì phát hiện chẳng biết từ lúc nào Ôn Tửu đã lên lầu ba, đang khoanh tay ở cửa, cười tủm tỉm nhìn anh.
Không ngờ Yến Luật lại đáp: “ Thế thì cô đi đâu càng nên nói với tôi một tiếng.” Anh thêm chữ “càng”, đặc biệt nhấn mạnh.
Ôn Tửu cực kỳ thông minh, lập tức đoán ra Yến Luật đang ám chỉ mình lần trước tự tiện hành động, mua đồ cho anh, thế là bèn cười: “Đó là ngoại lệ, lần sau sẽ không thế nữa.”
Yến Luật nhìn cô, không nói nữa.
Lúc này đang dịp giao thừa nên người xếp hàng ở quầy tính tiền rất đông, đời này, một trong những chuyện Yến Luật ghét nhất chính là xếp hàng. Siêu thị thì đông, người thì chen chúc, khiến anh thấy từng giờ từng phút mình bị giày vò lên bờ xuống ruộng đâm ra hối hận không thôi, đáng lẽ bản thân không nên nhất thời xúc động chỉ vì một lần “chủ động” của cô mà bị mê hoặc.
Anh rút di động, đọc tin tức tài chính kinh tế để giết thời gian.
Hai mươi phút sau, Yến Luật với Ôn Tửu cuối cùng cũng đến được quầy tính tiền. Khoảnh khắc thanh toán xong, Yến Luật thấy cả người thư thái như được giải thoát.
Hai người đi về bãi đỗ xe ngoài siêu thị. Đương nhiên vẫn là Yến Luật xách đồ, vì lúc anh thanh toán xong thì cô đã rời khỏi quầy thu ngân và đứng ở lối ra rồi, thế là Yến Luật chẳng còn cách nào đành tự động xách túi theo.
Ôn Tửu tủm tỉm cười, nhìn Yến tiên sinh một tay xách túi một tay đút túi, vậy mới đúng chứ.
Bạn xem, có những chuyện một khi có lần thứ nhất thì nhất định sẽ có lần thứ hai. Có điều tư tưởng đàn ông của Yến tiên sinh vẫn còn thâm căn cố để nên chuyện phải dạy vẫn còn nhiều lắm.
Lên xe xong, Ôn Tửu liền rút di động nhìn giờ rồi gửi tin nhắn cho mẹ. Vì nói với bà mình đi Thái Lan nên cô căn cứ vào thời gian bay từ nước mình sang bên đó rồi gửi bà một tin nhắn báo mình bình an.
Ôn Minh Nguyệt lập tức nhắn lại: “Mau gửi mẹ cái ảnh coi nào.”
Ôn Tửu không ngờ mẹ mình lại đòi ảnh chụp, thế là trả lời qua loa: “Mẹ, con vừa tới khách sạn mà, đã đi ngắm cảnh đâu.”
“Ai thèm ngắm cảnh hả, ý mẹ là cái cậu đi cùng cô kìa. Mau chụp cho mẹ một tấm để mẹ ngắm thằng nhóc coi nào.”
Ôn Tửu hết hồn vì yêu cầu của bà, liếc sang Yến Luật đang lái xe, đành tiếp tục trả lời qua loa: “Mẹ, điện thoại con không có hình anh ấy.”
“Thì giờ chụp đi, nhanh lên!”
Tính cách của Ôn Minh Nguyệt là vậy, chuyện gì cũng nhanh gọn quyết đoán. Dù Ôn Tửu xinh đẹp nhưng trời sinh đã có khí chất lạnh lùng lại thêm thích độc lập trong mọi chuyện nên xét về một phương diện nào đó, cô là một mỹ nữ rất khó theo đuổi, nên người thầm thích cô thì nhiều chứ người thật sự dám theo đuổi lại chẳng bao nhiêu. Nên dù ngoài miệng không giục nhưng thấy con gái mình đã hai lăm tuổi mà vẫn chưa có người yêu, lòng Ôn Minh Nguyệt vẫn gấp gáp. Nay cuối cùng cũng có chàng trai lọt vào mắt xanh con gái, con bé còn chịu du lịch với người ta, tâm trạng bà dĩ nhiên kích động khó mà diễn tả. Bà rất muốn xem chàng trai đó rốt cuộc là tuýp người nào.
Ôn Tửu bị mẹ từng bước ép sát thế là chân tay luống cuống, mãi mới nhắn lại một câu: “Kìa mẹ, sao con có thể không biết xấu hổ thế được?”
“Đi du lịch chung thì cũng đi rồi, giờ chụp có mỗi tấm ảnh mà ngại là ngại thế nào? Bớt nhảm đi, tranh thủ chụp hình đặng còn cho mẹ xem ảnh!!!”
Ôn Tửu nhức đầu khi nhìn thấy ba dấu chấm than (!!!) mẹ mình gửi tới, tiếp tục giả chết: “Mẹ, con ngại thật mà.”
Tin nhắn vừa gửi chưa được bao lâu thì di động reo.
Ôn Tửu vừa bắt máy thì bên kia liền truyền đến giọng nói sang sảng dứt khoát của bà: “Đưa di động cho nó, mẹ muốn bảo nó hai câu.”
“Mẹ muốn làm gì?” Vừa nghe yêu cầu của mẹ, cô đã bị dọa đến mức suýt làm rơi điện thoại xuống sàn.
“Cũng không có gì, chỉ là bảo nó gửi mẹ tấm hình để ngắm, với lại sẵn nghe giọng nó luôn.”
Coi như cô phục mẹ mình rồi. Cô che điện thoại, nhỏ giọng nói: “Rồi rồi rồi, mẹ chờ con chút, con gửi hình cho mẹ ngay đây, bye bye.”
Ôn Tửu cúp điện thoại mà lòng khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay toát mồ hôi. Tính mẹ cô thế nào cô hiểu rõ nhất, cô mà không gửi ảnh thế nào bà cũng tiếp tục réo điện thoại cho xem, thậm chí nghi ngờ rốt cuộc có phải cô đang ở Thái Lan không.
Thôi thì, chụp Yến tiên sinh một tấm vậy? Ôn Tửu cầm di động hướng ra cửa sổ, khẽ nói: “Cảnh tuyết trong công viên đẹp nhỉ!”
Điện thoại âm thầm giơ lên, chĩa về nửa gương mặt tuấn tú ngời ngời của Yến tiên sinh.
OK, đại công cáo thành.*
*cụm từ này nghĩa là chuyện lớn thành công rồi, rất quen thuộc cho những ai xem Vi Tiểu Bảo nhở, mình thích để nguyên, các bạn cảm thấy không thuận thì có thể nói mình để mình sửa.
Ôn Tửu cúi đầu, đang định xem thử mình chụp ra sao thì chiếc xe đột nhiên tấp vào lề đường, thắng gấp.
Yến Luật quay sang nhìn cô, kiêu căng vươn tay: “Đưa điện thoại đây.”
“Làm gì?” Ôn Tửu có chút khẩn trương pha lẫn xấu hổ. Không phải anh phát hiện ra cô chụp trộm anh rồi đấy chứ.
Yến Luật mặt lạnh như tiền: “Xem cảnh tuyết cô chụp.”
Ôn Tửu cười gượng: “Tôi chụp chơi thôi.”
Anh liếc xéo cô, ánh mắt trầm xuống: “Cô chụp tôi đúng không?”
Mặt Ôn Tửu lập tức nóng lên nhưng vẫn không chịu thừa nhận: “Ai chụp anh chứ, tôi chụp cảnh tuyết chứ bộ.”
“Thế thì đưa điện thoại đây.” Yến Luật đột ngột túm cổ tay cô, Ôn Tửu lập tức giật lại nhưng không ngờ động tác anh còn nhanh hơn. Chỉ một cú bẻ tay nhẹ nhàng, điện thoại đã rơi vào tay anh.
Cô không khỏi giật mình, sao động tác bẻ tay của anh lại đầy kỹ thuật vậy nhỉ?
Yến Luật chuyển điện thoại sang tay trái còn tay phải thì cảng Ôn Tửu. Anh nhấn mở album ra, quả nhiên là chụp hình mình. Nhất thời, lòng anh ngổn ngang cảm xúc...
Anh hít một hơi, sắc mặt có chút kỳ quái: “Sao cô phải chụp tôi?”
Ôn Tửu ngượng ngùng cười cười, giải thích: “Là thế này, tôi với anh đến thành phố X, nhưng tôi lại gạt mẹ tôi nói tôi với bạn cùng đến Thái Lan du lịch. Giờ mẹ tôi đòi ảnh chụp người bạn đi cùng. Cho nên, thế đó.”
Hóa ra không phải như anh nghĩ, Yến Luật không hiểu sao lại thấy tức giận thế là dứt khoát ấn nút xóa.
Ôn Tửu tiếc hùi hụi, “Yến tiên sinh, anh giúp tôi một việc đi mà. Mẹ tôi chỉ là muốn nhìn người đi du lịch cùng tôi là ai, anh gửi cho tôi một tấm được không, nửa mặt cũng được.”
Yến Luật ngước mắt nhìn cô: “Dù bóng lưng cũng đừng hòng.”
Ôn Tửu: “...”
Xe lại lần nữa khởi động, chẳng mấy chốc đã về đến nhà. Yến Luật lấy chìa khóa mở cửa lớn xong thì một mạch đi thẳng lên lầu, tâm tình có vẻ không được tốt lắm.
Ôn Tửu mua một món đồ chơi bằng nhung về cho Yến Hoan. Lúc nãy cô để cho Yến Luật chờ là vì định mua bịch băng vệ sinh về để dự phòng, kết quả cầm bịch băng trên tay do dự nửa ngày vẫn thấy có lẽ lúc tình tiền sẽ làm Yến Luật đứng bên cảm thấy xấu hổ, thế là mua một món đồ chơi cho Hoan Hoan.
Yến Hoan vui sướng, nhảy cẫng lên: “Cảm ơn chị, chị thật tốt.”
Bà nội cũng rất vui vẻ, cảm thấy Ôn Tửu là một cô gái tâm tư tinh tế, đi siêu thị mà vẫn nhớ đến Hoan Hoan.
Bên này, Ôn Tửu đang mang mấy món đồ mua được vào trong nhà bếp thì tin nhắn mẹ cô lại tới.
“Làm gì mà lề mề vậy, nhanh gửi ảnh cho mẹ xem nào.”
“Chờ chút, chờ chút.”
Xem ra nếu hôm nay cô không cho mẹ cô xem hình người ta thì mẹ cô sẽ không bỏ qua. Ôn Tửu đang định lên mạng tìm hình trai đẹp để lừa mẹ mình thì đột nhiên nhìn thấy bà nội, trong đầu lập tức sáng lên: có cách rồi.
“Nội ơi, trong nhà có hình Yến Luật không ạ?”
“Có chứ. Con muốn ngắm ảnh hồi bé của nó đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Thế thì chờ chút, nội lấy cho con.”
Chỉ chốc sau, bà nội đã mang ra khỏi thư phòng một quyển album đầy ảnh.
Ôn Tửu thầm mừng rỡ trong lòng, mở ra xem, quả nhiên đều là ảnh Yến Luật. Cô vốn định dùng di động chụp lại một tấm, kết quả phát hiện toàn là ảnh anh chụp hồi bé, sau trung học thì không có nữa.
Có điều, ảnh hồi bé cũng không tệ.
Ôn Tửu tủm tỉm cầm di động chụp lại tấm hình nào đó, ừm, vẫn rõ nét lắm.
Trên nhà kính trồng hoa lầu ba, Yến Luật ngồi trên ghế mây, đưa lưng về phía cửa, trên bàn đặt laptop và một bình trà.
Ánh nắng trong nhà kính sáng sủa ấm áp, hoa lá cỏ cây tôn nhau, phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Yến Luật dáng người cao to anh tuấn, tư thế khoan thai, trên người khoác áo len đen, ôm trọn đường nét khiến bóng lưng anh mạnh mẽ gợi cảm.
Ôn Tửu bị vẻ đẹp của anh làm hơi thất thần, gửi tin nhắn qua, sau đó thản nhiên cất điện thoại vào túi.
Ừm, lần này nhất định vẻ mặt xấu hổ giận dữ của Yến tiên sinh sẽ vui lắm đây.
Di động trên bàn vang lên “ding” một tiếng, Yến Luật cầm lên, là “số 9” gửi tới.
Anh hờ hững nhấn mở, kết quả mở xong thì chẳng khác nào như nhìn thấy một quả bom. Mấy mạch máu trên mặt lập tức đứt phụt.
Anh bật dậy, cầm di động định xông xuống lầu thì phát hiện chẳng biết từ lúc nào Ôn Tửu đã lên lầu ba, đang khoanh tay ở cửa, cười tủm tỉm nhìn anh.
/16
|