Ôn Tửu vô cùng chăm chú lái xe. Đường tuyết trơn trượt làm cô phải lái chậm như rùa, một giờ sau, cuối cùng xe cũng dừng lại trong viện an dưỡng. Vì sắp đến tết nên viện an dưỡng ngày thường thưa thớt giờ cũng đông người đến thăm hơn, ai nấy đều cầm hoa tươi lẫn quà bánh.
Ôn Tửu lấy ra món quà đã sớm chuẩn bị từ trong cốp xe, rồi nhẹ nhàng bước lên tầng hai.
Chị y tá Tiểu Lưu rất quen thuộc với cô, vừa thấy cô thì đã chủ động nhận lấy hộp quà, cười nói: “Ôn tiểu thư, dì Đường gần đây thân thể khá lắm.”
“Vậy hả chị, thế dì ăn uống có ngon không ạ?”
“Ngon, đường máu khống chế cũng rất tốt nữa.”
“Vất vả cho chị rồi.”
“Chuyện bọn chị phải làm mà.”
Tiểu Lưu vừa trò chuyện với cô vừa đẩy cửa phòng ra, khẽ nói: “Dì Đường, Ôn tiểu thư đến thăm dì này.”
Trên xe lăn là một người phụ nữ trung niên mập mạp, tóc cắt ngắn đến tai, hai mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ. Nghe tiếng Tiểu Lưu nói, mãi một lúc sau bà mới chuyển mắt sang nhìn Ôn Tửu. Đó là một đôi mắt vô hồn trống rỗng, như một ao nước tù đọng, mãi đến khi thấy Ôn Tửu ao nước ấy mới khẽ gợn sóng.
Ôn Tửu bước đến, sửa lại tấm mền đắp trên chân bà cho ngay ngắn, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đã hơi phù thũng.
Đường Quân rút tay mình khỏi tay Ôn Tửu, khẽ sờ lên gương mặt cô: “Tiểu Đường, con gầy quá. Đừng áp lực lớn lên mình như thế, không đỗ đại học cũng không sao, mẹ nuôi con mà.”
Ôn Tửu khẽ gật đầu với bà, cười nhàn nhạt rồi đáp vâng.
Ánh mắt đang ngơ ngác của Đường Quân bỗng ngây ra, mãi không nói tiếp.
Ôn Tửu liền bốc một quả quýt lên rồi lột vỏ.
Đường Quân lại nói: “Nhớ đừng chọn đại học ở nơi khác nhé, ở đây là được rồi.”
“Vâng ạ, con nhớ rồi.”
Ôn Tửu dịu dàng trả lời lại bà. Mỗi lần cô đến đây, Đường Quân đều nói mấy câu đó, suy nghĩ của bà giờ chỉ dừng lại ở bảy năm trước, ngốc nghếch nghĩ rằng Dịch Đường lúc này vẫn đang học cấp ba.
Đôi khi Ôn Tửu nghĩ, bà như vậy cũng tốt. Tỉnh táo với bà mà nói đôi khi còn tàn nhẫn hơn.
Di động trong túi rung lên, cô vội lấy ra thì thấy số điện thoại của người đã gọi cô đi phỏng vấn, trong lòng cô khẽ xao động.
Di động vừa nối máy, giọng nói dịu dàng của Hứa Đình Đình liền truyền đến từ bên kia: “Là Ôn tiểu thư phải không? Chúc mừng cô...”
Cô đã được chọn. Ôn Tửu vừa nhận điện thoại mà vừa ngơ ngác nhìn Đường Quân, lòng lẩm bẩm nói: Dì à, dì có muốn con đòi lại công bằng cho dì không?
Nửa giờ sau, Ôn Tửu lái xe rời viện an dưỡng.
Ngồi trong chiếc Lincoln, Thương Cảnh Thiên nhìn chiếc xe màu trắng của cô từ từ hòa lẫn vào dòng xe cộ, rút di động gọi cho trợ lý Vương Lỗi.
“Vừa rồi người cô ấy gặp ở viện an dưỡng là ai?”
“Thương tổng, là một người phụ nữ tên Đường Quân ạ.”
Chiếc di động liền trượt khỏi tay rồi rớt xuống đùi của Thương Cảnh Thiên, anh ta nhặt lên, ngón tay run rẩy, giọng Vương Lỗi truyền ra từ loa di động...
“Thương tổng?”
“Cậu hãy tìm hiểu kỹ lai lịch của cô ấy cho tôi, càng tỉ mỉ càng tốt.”
Giọng nói của Thương Cảnh Thiên bắt đầu nhè nhẹ run rẩy. Sao có thể? Một người đã chết bảy năm vậy mà giờ lại xác thịt nguyên vẹn hiện ra trước mắt anh ta. Chuyện này sao có thể? Sao có thể đây? Thương Cảnh Thiên ôm ngực, bỗng cảm thấy mình hít thở không thông, máu lẫn không khí trong ngực cứ như bị rút sạch.
Tập tư liệu về Ôn Tửu nằm trên đùi, anh ta đã xem đến cả chục lần.
Cha là Hứa Lập Vĩ, mẹ là Ôn Minh Nguyệt, em trai là Hứa Toản, bản thân cô tốt nghiệp đại học khoa kinh tế chính trị, tốt nghiệp xong làm luôn trong một công ty chứng khoán đến giờ, ba tháng trước vừa được đề bạt làm giám đốc bộ phận kinh doanh.
Khi Hứa Đình Đình thông báo đến tham gia phỏng vấn, thân phận những người tham gia đều được Vương Lỗi kiểm tra đối chiếu, nên tư liệu này không thể giả được. Nhưng Thương Cảnh Thiên vẫn thấy khó tin, trên đời này làm gì có người giống nhau đến thế, trùng hợp hơn nữa, người phụ nữ Ôn Tửu đến thăm ở viện an dưỡng lại là mẹ của Dịch Đường. Sau chuyện của Dịch Đường bảy năm trước, tinh thần bà ấy đến giờ vẫn thất thường, luôn ở trong viện an dưỡng.
Trên đời này không thể có chuyện trùng hợp thế được.
Tài xế nhẹ giọng hỏi: “Thương tổng, giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi theo chiếc xe trắng kia.”
Ôn Tửu không lái xe về Lục Nhân Các mà lại đến Cẩm Tú Hào Đình ở phía đông thành phố. Đến cổng tiểu khu, cô hạ cửa xe xuống, trình giấy thông hành cho bảo vệ xem rồi lái xe vào bên trong. Rất dễ đoán ra đây là nhà cô. Đây là một tiểu khu khá xa hoa ở phía đông thành phố, nếu đã có năng lực ở lại nơi này thì sao lại còn vì tiền mà đến tham gia phỏng vấn làm bạn gái tạm thời của Yến Luật chứ?
Thương Cảnh Thiên càng thêm nghi hoặc.
Ôn Tửu lái xe vào trong ga ra rồi mở cốp sau, lấy ra hộp quà và ít đồ tết đã mua ở trong siêu thị rồi đi vào thang máy.
Trừ một tòa nhà cao hai mươi tầng, thì bốn tòa nhà còn lại của Cẩm Tú Hào Đình đều được xây theo kiến trúc châu Âu. Nơi này cỏ cây tươi tốt, bãi đất trống ở giữa tòa nhà cao tầng và mấy ngôi nhà châu Âu chính là một hoa viên lớn, có thảm cỏ xanh, có hòn giả sơn lẫn một cây cầu nhỏ bắc ngang dòng nước, cảnh trí thanh nhã yên bình cũng rất khác biệt, thứ mà rất khó thấy ở nơi trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng. Khổ nỗi nơi này lại cách công ty rất xa, sáng nào đi làm cũng bị kẹt xe hết, Ôn Tửu không chịu nổi hành xác mới đành thuê một căn chung cư ở Lục Nhân Các nằm gần công ty, dọn ra sống riêng, nhưng cuối tuần nào cũng về đây với Ôn Minh Nguyệt.
Lúc này chắc không có ai ở nhà, mai là trừ tịch nên chắc mẹ cô đến siêu thị mua đồ ăn rồi, bố dượng Hứa Lập Vĩ lại là một người cuồng cồng việc, chưa đến bảy tám giờ tối thì còn lâu ông mới chịu về, Hứa Toản gần đây lại nhận một vụ kiện lớn, ngày nào cũng tối mắt tối mũi, vật lộn chổng vó ở sở hành chính.
Ôn Tửu mở cửa ra, quả nhiên là không có ai, nhưng lại có một đôi giày ở lối vào, là giày hàng ngày Hứa Toản mang mà. Chẳng lẽ nó ở nhà?
Cô để đồ xuống rồi khẽ gọi tên Hứa Toản, chẳng ma nào trả lời, Ôn Tửu liền thay dép lê, đi lên lầu.
Trên lầu có ba gian phòng ngủ lớn và một thư phòng, phòng của Hứa Toàn nằm đầu tiên, lúc này cửa phòng đang đóng, nhưng Ôn Tửu vừa mở cửa ra thì ngơ ngẩn.
Thằng nhóc này quả nhiên là đang ở nhà, à không, là đang ở buồng vệ sinh thì đúng hơn. Cái xui ở đây là cửa buồng vệ sinh đối diện với cửa phòng, mà xui hơn nữa, là lúc này cửa buồng lại đang mở toang.
Hứa Toản đang cầm một quyển sách trong tay, nghiêm chỉnh đẹp trai ngồi trên bồn cầu.
Cô thấy thế thì phụt một tiếng nín cười, vui vẻ huýt sáo như phường lưu manh.
“Ôn Tửu!” Cậu chàng thẹn quá hóa giận rống lên một tiếng có thể so với tiếng sét đánh, sau đó, buồng về sinh bị đóng lại rầm một phát, âm thanh rung chuyển trời đất.
Ôn Tửu dựa vào tường, cười lăn cười bò.
Cũng may là quyển sách kia đã che lại bộ phận quan trọng, cô vẫn chưa nhìn thấy hình ảnh hạn chế người xem. Có điều cặp đùi thon dài của nó thì vẫn thấy được, chậc... đường cong hơi bị đẹp nha, thảo nào mà gái theo nhiều thế. Thằng nhóc này không chỉ được cái mã đẹp trai mà đến đi cầu cũng đẹp trai nốt, hơn nữa người ta còn rất ngoan không hề dung tục, đọc là đọc sách tiếng anh đấy nhé, nào có thèm rớ mấy cái tạp chí lá cải hay báo sex. Đi cầu thôi mà cũng biết thưởng thức ghê, ái chà chà, đúng là hiếm gặp.
Rốt cuộc Ôn Tửu đứng ngoài lâu lắc mà cậu chàng vẫn không chịu ra.
Cô xoa xoa lên da mặt cười đã muốn sái, đi qua gõ cửa, hắn giọng nói: “Khụ khụ, Hứa tiên sinh, vừa đi cầu vừa đọc sách coi chừng trĩ giờ.”
Im phăng phắc.
“Hứa tiên sinh, bộ cậu đẻ em bé à? Sao mà lâu lắc thế?”
Vẫn im phăng phắc.
“Giời ơi, còn thẹn thùng cái gì, chị cậu cái gì cũng không thấy hết. Mà chỗ đó của cậu thì chị chưa thấy, nhưng mà chẳng phải hồi nhà trẻ đến mông của cậu chị cũng lau luôn rồi hay sao.”
Rầm một phát, cửa phòng mở ra, Hứa Toản mặt đỏ như đít khỉ trừng cô: “Cái đồ con gái con đứa mất nết, để em xem sau này thằng nào nó dám rước chị!”
Ôn Tửu tủm tỉm ôm cánh tay cậu, cố ý đùa dai: “Ủa, không phải cậu bảo sau này lớn lên sẽ cưới chị à, ái chà, hai năm gần đây sao không thấy cậu nhắc nữa nhỉ, hic hic, lời đàn ông nói đúng là chẳng đáng tin gì hết.”
Gương mặt tuấn tú của Hứa Toản giờ đã đỏ đến mức máu sắp phun trào, “Chị có biết cái chữ rụt rè ý tứ, văn cao thanh nhã nó viết thế nào không hả??”
Cô liền giơ tay lên véo thẳng mặt cậu, “Cái giề? Chẳng lẽ chị cậu đây còn không phải người phụ nữ hoàn mỹ đó sao!”
Hứa Toản thật khóc không ra nước mắt, cái nàng “chị gái” không cùng huyết thông này bề ngoài thì băng thanh ngọc khiết lắm, thanh cao hoàn mỹ lắm, đến mức người ta chẳng dám nảy sinh ý nghĩ không an phận gì, thực tế á, chính là một tổ hợp của nữ hán tử, nữ siêu nhân cộng cả nữ lưu manh... Hồi xưa toàn bị cô đánh đập, vất vả lắm mới trưởng thành, giờ thì lại thường xuyên bị cô đùa giỡn, mỗi lần nhắc tới đúng là nước mắt chan chứa đầy mặt...
“Sao lại về sớm thế? Không phải là cậu nói gần đây bận lắm sao?”
Cậu vẫn còn túng quẫn, nghiêm mặt lý nhí: “Hôm nay bị tiêu chảy.”
Lúc này, có tiếng của Ôn Minh Nguyệt từ dưới lầu vọng lên.
“Ôn Tửu? Hứa Toản?”
Ôn Tửu liền đáp lời, phóng vèo xuống dưới, Hứa Toản cũng đi theo sau cô.
Trong tay Ôn Minh Nguyệt cầm núc ních túi lớn túi nhỏ, vẫn đang đứng ở lối vào nhà.
Ôn Tửu giúp bà xách mấy bịch đồ vào bếp, sau đó lần lượt sắp xếp từng thứ một.
“Mẹ à, tết này có người rủ con sang Thái Lan du lịch.” Muốn đến thành phố X bảy ngày thì cô chỉ có thể viện ra cái cớ đi du lịch này mà thôi, chỉ có vậy mới không làm cho mẹ cô nghi ngờ.
“Cái con nha đầu chết tiệt không có lương tâm! Không ở nhà mừng năm mới với mẹ mày mà vác mặt đi đâu hả?”
“Mẹ lại còn nói, cuối tuần nào con cũng lết về với mẹ, lấy đâu thời gian mà yêu với đương. Vất vả lắm mới có trai nó hẹn đi du lịch thuận tiện phát triển một tí, mẹ lại còn ăn dấm chua. Không thì con không đi nữa vậy.”
Ôn Minh Nguyệt liền vội nói, “Ủa vậy hả, thế mày mau đi đi con!”
“Mẹ, bả vác cái thân một mình đi sang Thái Lan với đàn ông đó, mẹ có chắc không đấy?” Hứa Toản bước đến cửa nhà bếp nói, nhìn Ôn Tửu phản đối, mặt rõ mất hứng.
“Đến đàn ông còn bị nó đánh răng rơi đầy đất mà còn cần mẹ phải lo lắng à? Mẹ lo cho thằng nào đi với nó thì có.” Ôn Minh Nguyệt đến đầu cũng chẳng thèm ngẩng, vội vàng sắp xếp đồ đạc.
Hứa Toản đành than thở: “Mẹ à, mẹ cũng yên tâm chị ấy quá.”
Ôn Tửu trêu chọc anh chàng, “Có mà mẹ lo cho cậu ấy, đã hai mươi bốn tuổi rồi mà nhìn gái còn đỏ mặt, bất lực quá đi mất.”
Ôn Minh Nguyệt hừ một tiếng: “Cô nương nhà ai mà tấn công, thằng nhóc này chắc khó bảo toàn trinh tiết quá.”
Ôn Tửu liền phụt một tiếng cười ngặt nghẽo.
“Mẹ!” Hứa Toản xấu hổ, giận dữ chạy lên lầu, hai người phụ nữ này đáng sợ quá đi mất, lúc đả kích người khác đúng là vừa đồi trụy vừa bạo lực.
Ăn cơm tối xong, Ôn Tửu về phòng mình, thu xếp hành lý cho gọn gàng lại một chút. Hứa Đình Đình dặn trong điện thoại tám giờ sáng ngày mai đến phòng hội nghị phỏng vấn hôm trước ký hợp đồng, sau đó sẽ đi thành phố X ngay.
Sáng hôm sau, khi Ôn Tửu đến phòng hội nghị thì Hứa Đình Đình đã đợi sẵn ở đó.
Thấy Ôn Tửu, đầu tiên cô nàng cười khanh khách nói chúc mừng, sau đó mới đem ra một tờ giấy A4 đưa cho Ôn Tửu.
“Mời Ôn tiểu thư xem qua hợp đồng một chút, nếu như không có gì phản đối thì ký tên xong, bên A sẽ gửi hai mươi vạn tiền đặt cọc vào tài khoản ngân hàng của tiểu thư.”
Ôn Tửu cười uyển chuyển: “Vậy được, tôi xem qua một chút.”
Điều khoản trong hợp đồng khoảng mười điều, điều thứ nhất, bắt đầu từ ngày X tháng X bên B phải cam đoan ở lại thành phố X trong bảy ngày, nếu tự ý rời đi trước thì sẽ phải bồi thường gấp mười tiền đặt cọc cho bên A.
Quê Thương Cảnh Thiên ở thành phố X, cách thành phố Z này không xa, đi với tốc độ nhanh thì chỉ cần nửa giờ là đến. Dù Ôn Tửu chưa từng đến đây nhưng cô biết đó là một thành phố nhỏ với phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, có núi có nước, hơn nữa có cả suối nước nóng, một tòa tháp cổ ngàn năm, là danh lam thắng cảnh để đến du lịch trong tỉnh. Cho nên điều này không thành vấn đề, Ôn Tửu xem như mình đang đi du lịch.
Điều thứ hai là, bên B không được tiết lộ thân phận của bên A cũng như nội dung bản hợp đồng cho bất kỳ một ai.
Cái này lại càng không thành vấn đề, cô đây mới là không có hứng thú đi buôn dưa về việc này nhé, cô muốn giữ bí mật còn không kịp.
Điều thứ ba, khi nói chuyện với người nhà bên A, không được hỏi vòng vèo để thăm dò tình hình của bên A.
Ôn Tửu khẽ cười, Thương Cảnh Thiên, răng cửa của chú em là răng giả, chị còn biết hơi bị rõ đấy.
Nhưng đa số những điều khoản sau đó lại là những việc vặt vãnh, ví dụ như:
“Bên B sau khi ăn xong, ba phút sau phải đánh răng ngay, mỗi ngày ít nhất ba lần.”
“Bên B ngày nào cũng đều phải gội đầu tắm rửa.”
Thật muốn ói mà! Thương tiên sinh, anh nghĩ chỉ mấy người mắc bệnh sạch sẽ như anh mới mỗi ngày tắm rửa gội đầu đánh răng thôi hả, anh tưởng ngoài anh ra ai cũng ở dơ hết à, lại còn đem mấy cái chuyện mỗi ngày tắm rửa gội đầu này viết xếp vào điều khoản viết ra giấy cho người ta tuân thủ nữa chứ, cắt!
Càng đọc xuống dưới, cô lại càng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
“Ở những thời điểm cần thiết, có thể bên A sẽ phải có những hành động tiếp xúc chân tay với bên B, nhưng chỉ giới hạn trong việc nắm tay hoặc ôm bả vai, và phải do bên A chủ động. Nhưng khi chỉ có bên A và bên B ở riêng thì bên B không được tự ý có hành động tiếp xúc chân tay với bên A.”
Khóe môi cô cong lên, như lộ ra một nụ cười trào phúng nhưng lại nhàn nhạt lướt qua rất nhanh.
Thương công tử bên ngoài phong lưu phóng khoáng là thế, vậy mà lại lập ra mấy cái điều khoản “giữ mình trong sạch” này, cứ như là sợ con gái nhà người ta phi lễ anh ta không bằng, ôi trời, đúng là mắc cười.
Bản hợp đồng này chính xác là một bản tự biên tự diễn của một tên đã tự kỷ lại còn xét nét.
Ôn Tửu lấy ra món quà đã sớm chuẩn bị từ trong cốp xe, rồi nhẹ nhàng bước lên tầng hai.
Chị y tá Tiểu Lưu rất quen thuộc với cô, vừa thấy cô thì đã chủ động nhận lấy hộp quà, cười nói: “Ôn tiểu thư, dì Đường gần đây thân thể khá lắm.”
“Vậy hả chị, thế dì ăn uống có ngon không ạ?”
“Ngon, đường máu khống chế cũng rất tốt nữa.”
“Vất vả cho chị rồi.”
“Chuyện bọn chị phải làm mà.”
Tiểu Lưu vừa trò chuyện với cô vừa đẩy cửa phòng ra, khẽ nói: “Dì Đường, Ôn tiểu thư đến thăm dì này.”
Trên xe lăn là một người phụ nữ trung niên mập mạp, tóc cắt ngắn đến tai, hai mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ. Nghe tiếng Tiểu Lưu nói, mãi một lúc sau bà mới chuyển mắt sang nhìn Ôn Tửu. Đó là một đôi mắt vô hồn trống rỗng, như một ao nước tù đọng, mãi đến khi thấy Ôn Tửu ao nước ấy mới khẽ gợn sóng.
Ôn Tửu bước đến, sửa lại tấm mền đắp trên chân bà cho ngay ngắn, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đã hơi phù thũng.
Đường Quân rút tay mình khỏi tay Ôn Tửu, khẽ sờ lên gương mặt cô: “Tiểu Đường, con gầy quá. Đừng áp lực lớn lên mình như thế, không đỗ đại học cũng không sao, mẹ nuôi con mà.”
Ôn Tửu khẽ gật đầu với bà, cười nhàn nhạt rồi đáp vâng.
Ánh mắt đang ngơ ngác của Đường Quân bỗng ngây ra, mãi không nói tiếp.
Ôn Tửu liền bốc một quả quýt lên rồi lột vỏ.
Đường Quân lại nói: “Nhớ đừng chọn đại học ở nơi khác nhé, ở đây là được rồi.”
“Vâng ạ, con nhớ rồi.”
Ôn Tửu dịu dàng trả lời lại bà. Mỗi lần cô đến đây, Đường Quân đều nói mấy câu đó, suy nghĩ của bà giờ chỉ dừng lại ở bảy năm trước, ngốc nghếch nghĩ rằng Dịch Đường lúc này vẫn đang học cấp ba.
Đôi khi Ôn Tửu nghĩ, bà như vậy cũng tốt. Tỉnh táo với bà mà nói đôi khi còn tàn nhẫn hơn.
Di động trong túi rung lên, cô vội lấy ra thì thấy số điện thoại của người đã gọi cô đi phỏng vấn, trong lòng cô khẽ xao động.
Di động vừa nối máy, giọng nói dịu dàng của Hứa Đình Đình liền truyền đến từ bên kia: “Là Ôn tiểu thư phải không? Chúc mừng cô...”
Cô đã được chọn. Ôn Tửu vừa nhận điện thoại mà vừa ngơ ngác nhìn Đường Quân, lòng lẩm bẩm nói: Dì à, dì có muốn con đòi lại công bằng cho dì không?
Nửa giờ sau, Ôn Tửu lái xe rời viện an dưỡng.
Ngồi trong chiếc Lincoln, Thương Cảnh Thiên nhìn chiếc xe màu trắng của cô từ từ hòa lẫn vào dòng xe cộ, rút di động gọi cho trợ lý Vương Lỗi.
“Vừa rồi người cô ấy gặp ở viện an dưỡng là ai?”
“Thương tổng, là một người phụ nữ tên Đường Quân ạ.”
Chiếc di động liền trượt khỏi tay rồi rớt xuống đùi của Thương Cảnh Thiên, anh ta nhặt lên, ngón tay run rẩy, giọng Vương Lỗi truyền ra từ loa di động...
“Thương tổng?”
“Cậu hãy tìm hiểu kỹ lai lịch của cô ấy cho tôi, càng tỉ mỉ càng tốt.”
Giọng nói của Thương Cảnh Thiên bắt đầu nhè nhẹ run rẩy. Sao có thể? Một người đã chết bảy năm vậy mà giờ lại xác thịt nguyên vẹn hiện ra trước mắt anh ta. Chuyện này sao có thể? Sao có thể đây? Thương Cảnh Thiên ôm ngực, bỗng cảm thấy mình hít thở không thông, máu lẫn không khí trong ngực cứ như bị rút sạch.
Tập tư liệu về Ôn Tửu nằm trên đùi, anh ta đã xem đến cả chục lần.
Cha là Hứa Lập Vĩ, mẹ là Ôn Minh Nguyệt, em trai là Hứa Toản, bản thân cô tốt nghiệp đại học khoa kinh tế chính trị, tốt nghiệp xong làm luôn trong một công ty chứng khoán đến giờ, ba tháng trước vừa được đề bạt làm giám đốc bộ phận kinh doanh.
Khi Hứa Đình Đình thông báo đến tham gia phỏng vấn, thân phận những người tham gia đều được Vương Lỗi kiểm tra đối chiếu, nên tư liệu này không thể giả được. Nhưng Thương Cảnh Thiên vẫn thấy khó tin, trên đời này làm gì có người giống nhau đến thế, trùng hợp hơn nữa, người phụ nữ Ôn Tửu đến thăm ở viện an dưỡng lại là mẹ của Dịch Đường. Sau chuyện của Dịch Đường bảy năm trước, tinh thần bà ấy đến giờ vẫn thất thường, luôn ở trong viện an dưỡng.
Trên đời này không thể có chuyện trùng hợp thế được.
Tài xế nhẹ giọng hỏi: “Thương tổng, giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi theo chiếc xe trắng kia.”
Ôn Tửu không lái xe về Lục Nhân Các mà lại đến Cẩm Tú Hào Đình ở phía đông thành phố. Đến cổng tiểu khu, cô hạ cửa xe xuống, trình giấy thông hành cho bảo vệ xem rồi lái xe vào bên trong. Rất dễ đoán ra đây là nhà cô. Đây là một tiểu khu khá xa hoa ở phía đông thành phố, nếu đã có năng lực ở lại nơi này thì sao lại còn vì tiền mà đến tham gia phỏng vấn làm bạn gái tạm thời của Yến Luật chứ?
Thương Cảnh Thiên càng thêm nghi hoặc.
Ôn Tửu lái xe vào trong ga ra rồi mở cốp sau, lấy ra hộp quà và ít đồ tết đã mua ở trong siêu thị rồi đi vào thang máy.
Trừ một tòa nhà cao hai mươi tầng, thì bốn tòa nhà còn lại của Cẩm Tú Hào Đình đều được xây theo kiến trúc châu Âu. Nơi này cỏ cây tươi tốt, bãi đất trống ở giữa tòa nhà cao tầng và mấy ngôi nhà châu Âu chính là một hoa viên lớn, có thảm cỏ xanh, có hòn giả sơn lẫn một cây cầu nhỏ bắc ngang dòng nước, cảnh trí thanh nhã yên bình cũng rất khác biệt, thứ mà rất khó thấy ở nơi trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng. Khổ nỗi nơi này lại cách công ty rất xa, sáng nào đi làm cũng bị kẹt xe hết, Ôn Tửu không chịu nổi hành xác mới đành thuê một căn chung cư ở Lục Nhân Các nằm gần công ty, dọn ra sống riêng, nhưng cuối tuần nào cũng về đây với Ôn Minh Nguyệt.
Lúc này chắc không có ai ở nhà, mai là trừ tịch nên chắc mẹ cô đến siêu thị mua đồ ăn rồi, bố dượng Hứa Lập Vĩ lại là một người cuồng cồng việc, chưa đến bảy tám giờ tối thì còn lâu ông mới chịu về, Hứa Toản gần đây lại nhận một vụ kiện lớn, ngày nào cũng tối mắt tối mũi, vật lộn chổng vó ở sở hành chính.
Ôn Tửu mở cửa ra, quả nhiên là không có ai, nhưng lại có một đôi giày ở lối vào, là giày hàng ngày Hứa Toản mang mà. Chẳng lẽ nó ở nhà?
Cô để đồ xuống rồi khẽ gọi tên Hứa Toản, chẳng ma nào trả lời, Ôn Tửu liền thay dép lê, đi lên lầu.
Trên lầu có ba gian phòng ngủ lớn và một thư phòng, phòng của Hứa Toàn nằm đầu tiên, lúc này cửa phòng đang đóng, nhưng Ôn Tửu vừa mở cửa ra thì ngơ ngẩn.
Thằng nhóc này quả nhiên là đang ở nhà, à không, là đang ở buồng vệ sinh thì đúng hơn. Cái xui ở đây là cửa buồng vệ sinh đối diện với cửa phòng, mà xui hơn nữa, là lúc này cửa buồng lại đang mở toang.
Hứa Toản đang cầm một quyển sách trong tay, nghiêm chỉnh đẹp trai ngồi trên bồn cầu.
Cô thấy thế thì phụt một tiếng nín cười, vui vẻ huýt sáo như phường lưu manh.
“Ôn Tửu!” Cậu chàng thẹn quá hóa giận rống lên một tiếng có thể so với tiếng sét đánh, sau đó, buồng về sinh bị đóng lại rầm một phát, âm thanh rung chuyển trời đất.
Ôn Tửu dựa vào tường, cười lăn cười bò.
Cũng may là quyển sách kia đã che lại bộ phận quan trọng, cô vẫn chưa nhìn thấy hình ảnh hạn chế người xem. Có điều cặp đùi thon dài của nó thì vẫn thấy được, chậc... đường cong hơi bị đẹp nha, thảo nào mà gái theo nhiều thế. Thằng nhóc này không chỉ được cái mã đẹp trai mà đến đi cầu cũng đẹp trai nốt, hơn nữa người ta còn rất ngoan không hề dung tục, đọc là đọc sách tiếng anh đấy nhé, nào có thèm rớ mấy cái tạp chí lá cải hay báo sex. Đi cầu thôi mà cũng biết thưởng thức ghê, ái chà chà, đúng là hiếm gặp.
Rốt cuộc Ôn Tửu đứng ngoài lâu lắc mà cậu chàng vẫn không chịu ra.
Cô xoa xoa lên da mặt cười đã muốn sái, đi qua gõ cửa, hắn giọng nói: “Khụ khụ, Hứa tiên sinh, vừa đi cầu vừa đọc sách coi chừng trĩ giờ.”
Im phăng phắc.
“Hứa tiên sinh, bộ cậu đẻ em bé à? Sao mà lâu lắc thế?”
Vẫn im phăng phắc.
“Giời ơi, còn thẹn thùng cái gì, chị cậu cái gì cũng không thấy hết. Mà chỗ đó của cậu thì chị chưa thấy, nhưng mà chẳng phải hồi nhà trẻ đến mông của cậu chị cũng lau luôn rồi hay sao.”
Rầm một phát, cửa phòng mở ra, Hứa Toản mặt đỏ như đít khỉ trừng cô: “Cái đồ con gái con đứa mất nết, để em xem sau này thằng nào nó dám rước chị!”
Ôn Tửu tủm tỉm ôm cánh tay cậu, cố ý đùa dai: “Ủa, không phải cậu bảo sau này lớn lên sẽ cưới chị à, ái chà, hai năm gần đây sao không thấy cậu nhắc nữa nhỉ, hic hic, lời đàn ông nói đúng là chẳng đáng tin gì hết.”
Gương mặt tuấn tú của Hứa Toản giờ đã đỏ đến mức máu sắp phun trào, “Chị có biết cái chữ rụt rè ý tứ, văn cao thanh nhã nó viết thế nào không hả??”
Cô liền giơ tay lên véo thẳng mặt cậu, “Cái giề? Chẳng lẽ chị cậu đây còn không phải người phụ nữ hoàn mỹ đó sao!”
Hứa Toản thật khóc không ra nước mắt, cái nàng “chị gái” không cùng huyết thông này bề ngoài thì băng thanh ngọc khiết lắm, thanh cao hoàn mỹ lắm, đến mức người ta chẳng dám nảy sinh ý nghĩ không an phận gì, thực tế á, chính là một tổ hợp của nữ hán tử, nữ siêu nhân cộng cả nữ lưu manh... Hồi xưa toàn bị cô đánh đập, vất vả lắm mới trưởng thành, giờ thì lại thường xuyên bị cô đùa giỡn, mỗi lần nhắc tới đúng là nước mắt chan chứa đầy mặt...
“Sao lại về sớm thế? Không phải là cậu nói gần đây bận lắm sao?”
Cậu vẫn còn túng quẫn, nghiêm mặt lý nhí: “Hôm nay bị tiêu chảy.”
Lúc này, có tiếng của Ôn Minh Nguyệt từ dưới lầu vọng lên.
“Ôn Tửu? Hứa Toản?”
Ôn Tửu liền đáp lời, phóng vèo xuống dưới, Hứa Toản cũng đi theo sau cô.
Trong tay Ôn Minh Nguyệt cầm núc ních túi lớn túi nhỏ, vẫn đang đứng ở lối vào nhà.
Ôn Tửu giúp bà xách mấy bịch đồ vào bếp, sau đó lần lượt sắp xếp từng thứ một.
“Mẹ à, tết này có người rủ con sang Thái Lan du lịch.” Muốn đến thành phố X bảy ngày thì cô chỉ có thể viện ra cái cớ đi du lịch này mà thôi, chỉ có vậy mới không làm cho mẹ cô nghi ngờ.
“Cái con nha đầu chết tiệt không có lương tâm! Không ở nhà mừng năm mới với mẹ mày mà vác mặt đi đâu hả?”
“Mẹ lại còn nói, cuối tuần nào con cũng lết về với mẹ, lấy đâu thời gian mà yêu với đương. Vất vả lắm mới có trai nó hẹn đi du lịch thuận tiện phát triển một tí, mẹ lại còn ăn dấm chua. Không thì con không đi nữa vậy.”
Ôn Minh Nguyệt liền vội nói, “Ủa vậy hả, thế mày mau đi đi con!”
“Mẹ, bả vác cái thân một mình đi sang Thái Lan với đàn ông đó, mẹ có chắc không đấy?” Hứa Toản bước đến cửa nhà bếp nói, nhìn Ôn Tửu phản đối, mặt rõ mất hứng.
“Đến đàn ông còn bị nó đánh răng rơi đầy đất mà còn cần mẹ phải lo lắng à? Mẹ lo cho thằng nào đi với nó thì có.” Ôn Minh Nguyệt đến đầu cũng chẳng thèm ngẩng, vội vàng sắp xếp đồ đạc.
Hứa Toản đành than thở: “Mẹ à, mẹ cũng yên tâm chị ấy quá.”
Ôn Tửu trêu chọc anh chàng, “Có mà mẹ lo cho cậu ấy, đã hai mươi bốn tuổi rồi mà nhìn gái còn đỏ mặt, bất lực quá đi mất.”
Ôn Minh Nguyệt hừ một tiếng: “Cô nương nhà ai mà tấn công, thằng nhóc này chắc khó bảo toàn trinh tiết quá.”
Ôn Tửu liền phụt một tiếng cười ngặt nghẽo.
“Mẹ!” Hứa Toản xấu hổ, giận dữ chạy lên lầu, hai người phụ nữ này đáng sợ quá đi mất, lúc đả kích người khác đúng là vừa đồi trụy vừa bạo lực.
Ăn cơm tối xong, Ôn Tửu về phòng mình, thu xếp hành lý cho gọn gàng lại một chút. Hứa Đình Đình dặn trong điện thoại tám giờ sáng ngày mai đến phòng hội nghị phỏng vấn hôm trước ký hợp đồng, sau đó sẽ đi thành phố X ngay.
Sáng hôm sau, khi Ôn Tửu đến phòng hội nghị thì Hứa Đình Đình đã đợi sẵn ở đó.
Thấy Ôn Tửu, đầu tiên cô nàng cười khanh khách nói chúc mừng, sau đó mới đem ra một tờ giấy A4 đưa cho Ôn Tửu.
“Mời Ôn tiểu thư xem qua hợp đồng một chút, nếu như không có gì phản đối thì ký tên xong, bên A sẽ gửi hai mươi vạn tiền đặt cọc vào tài khoản ngân hàng của tiểu thư.”
Ôn Tửu cười uyển chuyển: “Vậy được, tôi xem qua một chút.”
Điều khoản trong hợp đồng khoảng mười điều, điều thứ nhất, bắt đầu từ ngày X tháng X bên B phải cam đoan ở lại thành phố X trong bảy ngày, nếu tự ý rời đi trước thì sẽ phải bồi thường gấp mười tiền đặt cọc cho bên A.
Quê Thương Cảnh Thiên ở thành phố X, cách thành phố Z này không xa, đi với tốc độ nhanh thì chỉ cần nửa giờ là đến. Dù Ôn Tửu chưa từng đến đây nhưng cô biết đó là một thành phố nhỏ với phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, có núi có nước, hơn nữa có cả suối nước nóng, một tòa tháp cổ ngàn năm, là danh lam thắng cảnh để đến du lịch trong tỉnh. Cho nên điều này không thành vấn đề, Ôn Tửu xem như mình đang đi du lịch.
Điều thứ hai là, bên B không được tiết lộ thân phận của bên A cũng như nội dung bản hợp đồng cho bất kỳ một ai.
Cái này lại càng không thành vấn đề, cô đây mới là không có hứng thú đi buôn dưa về việc này nhé, cô muốn giữ bí mật còn không kịp.
Điều thứ ba, khi nói chuyện với người nhà bên A, không được hỏi vòng vèo để thăm dò tình hình của bên A.
Ôn Tửu khẽ cười, Thương Cảnh Thiên, răng cửa của chú em là răng giả, chị còn biết hơi bị rõ đấy.
Nhưng đa số những điều khoản sau đó lại là những việc vặt vãnh, ví dụ như:
“Bên B sau khi ăn xong, ba phút sau phải đánh răng ngay, mỗi ngày ít nhất ba lần.”
“Bên B ngày nào cũng đều phải gội đầu tắm rửa.”
Thật muốn ói mà! Thương tiên sinh, anh nghĩ chỉ mấy người mắc bệnh sạch sẽ như anh mới mỗi ngày tắm rửa gội đầu đánh răng thôi hả, anh tưởng ngoài anh ra ai cũng ở dơ hết à, lại còn đem mấy cái chuyện mỗi ngày tắm rửa gội đầu này viết xếp vào điều khoản viết ra giấy cho người ta tuân thủ nữa chứ, cắt!
Càng đọc xuống dưới, cô lại càng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
“Ở những thời điểm cần thiết, có thể bên A sẽ phải có những hành động tiếp xúc chân tay với bên B, nhưng chỉ giới hạn trong việc nắm tay hoặc ôm bả vai, và phải do bên A chủ động. Nhưng khi chỉ có bên A và bên B ở riêng thì bên B không được tự ý có hành động tiếp xúc chân tay với bên A.”
Khóe môi cô cong lên, như lộ ra một nụ cười trào phúng nhưng lại nhàn nhạt lướt qua rất nhanh.
Thương công tử bên ngoài phong lưu phóng khoáng là thế, vậy mà lại lập ra mấy cái điều khoản “giữ mình trong sạch” này, cứ như là sợ con gái nhà người ta phi lễ anh ta không bằng, ôi trời, đúng là mắc cười.
Bản hợp đồng này chính xác là một bản tự biên tự diễn của một tên đã tự kỷ lại còn xét nét.
/16
|