“Ai?” Hoa Ngọc Loan đột nhiên quát khẽ một tiếng, rồi nhanh chóng quay người lại. Nhưng, nét mặt không khỏi có chút bất đắc dĩ, Hàm Tuyết đang đứng cạnh cửa bộ dạng vô cùng đáng thương.
“Tiểu Tuyết, sao muội còn chưa đi ngủ?” Hoa Ngọc Phượng lời nói có chút trách cứ.
“Tiểu thư, đại thiểu thư! Tiểu Tuyết không tìm thấy thiếu gia”. Hàm Tuyết chu bờ môi anh đào nhỏ nhắn, bộ dạng ủy khuất.
“Tiểu Tuyết, trước tiên muội đi ngủ đi đã, sư đệ sẽ nhanh trở về thôi”.
Hoa Ngọc Phượng trong lòng cảm thấy vô lực, không cần hỏi nàng cũng biết vừa rồi Hàm Tuyết đã ra ngoài tìm kiếm Hoa Nhược Hư.
Hàm Tuyết con ngươi khẽ động, đảo mắt nhìn qua phòng Hoa Ngọc Phượng một lần; Hoa Ngọc Phượng nhìn thấy biểu tình này của Hàm Tuyết thì vừa tức giận vừa buồn cười. Dường như Hàm Tuyết cho rằng Hoa Ngọc Phượng đem Hoa Nhược Hư giấu trong phòng của nàng.
“Tiểu thư, đại tiểu thư! Tiểu Tuyết về trước đây.” Hàm Tuyết đảo mắt qua một lượt rồi mới yên lòng, xoay người chạy như bay, trong chốc lát đã mất bóng, để lại hai tỷ muội Hoa Ngọc Loan cùng Hoa Ngọc Phượng nhìn nhau dở khóc dở cười.
Hoa Nhược Hư tốc độ nhanh như chớp đã về tới Hoa phủ, hắn cũng không để ý tới mấy đệ tử gác đêm mà vội vàng chạy thẳng tới phòng của Hàm Tuyết. Giang Thanh Nguyệt cùng Thánh Nữ đang ôm lấy Cung Nhã Thiến cũng theo sát phía sau.
Hàm Tuyết vừa kéo chăn lên, khuôn mặt lúc này nóng ran, cảnh tượng tối qua cùng Hoa Nhược Hư cứ hiện ra trước mắt. Nàng từ từ nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại vang lên nụ cười đầy âu yếm của thiếu gia; đáy lòng nàng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
“Oành” một tiếng, cánh cửa bị mở toang. Hàm Tuyết có chút bực mình vì có người làm gián đoạn nàng nghĩ về thiếu gia. Chỉ là khi vừa mở mắt ra thì khuôn mặt nhanh chóng trở lên vui mừng.
“Thiếu gia!” Hàm Tuyết hô lên một tiếng, muốn chạy tới bên người Hoa Nhược Hư
Chỉ là động tác của Hàm Tuyết không nhanh bằng Hoa Nhược Hư, hắn nhanh chóng đem Tuyết Du Du giao cho Giang Thanh Nguyệt. Hắn một tay ôm lấy Hàm Tuyết, một tay nhanh chóng giúp nàng mặc y phục.
“Thanh tỷ, đem Du Du đặt lên trên giường.” Hoa Nhược Hư một mặt giúp Hàm Tuyết mặc y phục, một mặt quay sang nói với Giang Thanh Nguyệt.
“Không được!” Hàm tuyết thét lên một tiếng.
Giang Thanh Nguyệt không khỏi ngẩn người ra, lúc này đặt xuống cũng không xong mà bế tiếp cũng không ổn, đành đưa mắt nhìn sang Hoa Nhược Hư.
“Thanh tỷ, đặt xuống đi.” Hoa Nhược Hư cúi đầu nhìn Hàm Tuyết trong lồng ngực mình, khẽ nói “Tiểu Tuyết, lát nữa huynh sẽ giúp muội đổi lại chăn đệm mới. Bây giờ muội giúp huynh xem xét thương thế của Du Du.” Hắn vốn tưởng rằng Hàm Tuyết vì lo sợ Du Du dây bẩn ra giường của nàng nên không đồng ý, bởi lúc này Du Du đúng là không được sạch sẽ cho lắm, trên người vẫn còn vết máu.
“Thiếu gia, tiểu Tuyết…..tiểu Tuyết…..” Hàm Tuyết dường như vô cùng ủy khuất, mắt rưng rưng ngước nhìn Hoa Nhược Hư.
“Tiểu Tuyết, có chuyện gì lát nữa nói, mau giúp huynh xem qua tình hình của Du Du.” Hoa Nhược Hư cắt đứt lời nói của Hàm Tuyết, giọng nói vô cùng lo lắng.
“Được! Thiếu gia, trước tiên huynh buông tiểu Tuyết ra.” Hàm Tuyết nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Hoa Nhược Hư, vốn định nói gì rồi lại thôi, khẽ cúi đầu xuống.
Hoa Nhược Hư theo lời Hàm Tuyết, nhẹ nhàng buông nàng ra, hắn đứng bên cạnh mà lòng như lửa đốt quan sát nàng xem xét thương thế của Tuyết Du Du.
“Hoa lang, có thể để Tiểu Tuyết xem qua thương thế của Cung Chủ?” Giang Thanh Nguyệt nhìn qua Cung Nhã Thiến đang được Thánh Nữ chăm sóc rồi nhẹ giọng hỏi.
Hoa Nhược Hư thoáng chút do dự rồi cũng gật đầu đồng ý.
Hàm Tuyết lấy ra ngân châm, hạ xuống trên người hai nàng không biết bao nhiêu ngân châm, chỉ đứng xem cũng thấy hoa mắt. Thời gian đủ để uống hết một chén trà trôi qua, Hàm Tuyết bắt đầu thu hồi ngân châm. Thân thể mềm mại của nàng lúc này có chút uể oải quay sang nhìn Hoa Nhược Hư.
“Thiếu gia, huynh yên tâm, các nàng không sao cả.” Hàm Tuyết nhỏ giọng nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá.” Hoa Nhược Hư trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chóng nhào tới bên giường.
“Thiếu gia, trước tiên hai nàng sẽ ngủ khoảng hai canh giờ, khi tỉnh lại sẽ tốt hơn rất nhiều.” Hàm Tuyết đứng sau lưng hắn nói. Hoa Nhược Hư “ồ” một tiếng nhưng cũng chưa đứng dậy, ánh mắt đầy thâm tình vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt còn vài phần huyết sắc của Tuyết Du Du.
Nước mắt của Hàm Tuyết tuôn rơi, đột nhiên nàng chạy ra khỏi phòng.
“Tiểu Tuyết làm sao vậy?” Hàm Tuyết va phải Hoa Ngọc Phượng, nàng vội vàng tránh ra, lấy tay lau nước mắt rồi lại tiếp tục chạy đi.
Hoa Ngọc Phượng nghe tin Hoa Nhược Hư đã trở về liền vội vã chạy tới, liếc mắt qua thấy Hoa Nhược Hư đang ngồi bên giường, tim nàng lúc này cũng không còn đập nhanh như trước nữa, chậm rãi thở phào một tiếng.
Tiếp đó, Hoa Ngọc Phượng lại nhìn thấy Thánh Nữ thì không khỏi giật mình. Bạch y nữ tử trong phòng mặc dù khuôn mặt đã được lụa mỏng che đi nhưng vẫn không thể giấu được dung nhan tuyệt thế của nàng. Hoa Ngọc Phượng có một loại linh cảm, nữ nhân này tuyệt không đơn giản.
Chẳng qua, nàng cũng chỉ liếc mắt qua một lần, nàng đã mơ hồ đoán được thân phận của nữ nhân này. Chỉ là nàng rốt cuộc không hiểu được chuyện gì sảy ra, trước tiên cần hỏi qua Hoa Nhược Hư một chút mới rõ ràng được.
“Sư đệ!” Thanh âm của Hoa Ngọc Loan truyền vào phòng. Hoa Nhược Hư nghe thấy nhanh chóng xoay người đứng lên.
“Sư tỷ, muộn như vậy sao tỷ còn không nghỉ ngơi?” Thanh âm của Hoa Nhược Hư có chút trách cứ.
“Ngọc Loan tỷ!” Giang Thanh Nguyệt khẽ cúi người hành lễ. Nhìn thấy Giang Thanh Nguyệt, Hoa Ngọc Loan có chút ngượng ngùng, nhất lời không biết nên trả lời thế nào cho phải.
“Tỷ tỷ thấy đệ khuya như vậy còn chưa trở về, nên rất lo lắng, làm sao có thể am tâm ngủ được?” Thanh âm ôn nhu Hoa Ngọc Phượng vang lên, đột nhiên mày khẽ nhíu, “Tại sao tiểu Tuyết lúc nãy vừa khóc vừa chạy đi vậy? có phải đệ mắng tiểu Tuyết?”
“Tiểu Tuyết vừa khóc vừa chạy đi ư?” Hoa Nhược Hư ngẩn người, rồi lắc lắc đầu nói “Đệ đâu có mắng nàng.” Cẩn thận nghĩ lại, lúc nãy hắn đâu có nặng lời với nàng, cũng chưa hề mắng nàng, huống chi hắn cũng không nỡ mắng.
“Hoa lang, lúc nãy tiểu Tuyết không muốn để Du Du nằm trên giường của nàng, có thể vì thế mà nàng tức giận hay không?” Giang Thanh nguyệt thấp giọng.
“Sư tỷ, trước tiên về nghỉ ngơi đi. Phượng nhi, tỷ trước tiên giúp đệ tiếp đón Thanh tỷ và vị cô nương này một chút, đệ đi xem tiểu Tuyết.” Hoa Nhược Hư nói xong, hắn quan sát Tuyết Du Du thấy sắc mặt của nàng hồng hào hơn một chút, trong lòng cũng đỡ lo lắng hơn rất nhiều.
Hắn vội vàng đi tìm Hàm Tuyết, trong đầu lại thầm nghĩ không biết nha đầu này lại giở trò gì.
“Nhược Hư!” Thanh âm của Tây Môn Lâm vang lên, “Đi tìm Tiểu Tuyết hả? đi theo tỷ.”
“Lâm tỷ, sao tỷ cũng không ngủ?” Hoa Nhược Hư nhìn thấy Tây Môn Lâm thì có chút kinh ngạc.
“Đệ còn chưa quay về, Tiểu Tuyết vì tìm đệ mà phòng ai nàng cũng đã gõ qua một lần.” Tây Môn Lâm cười khổ.
“Xú thiếu gia, thiếu gia xấu xa, làm đau lòng Tiểu Tuyết” Hàm Tuyết ngồi trong sân, bàn tay nhỏ bé ra sức vặn ngọn cỏ khô trong tay, miệng thì thào. Có lẽ do nàng quá mức chăm chú tới việc “bứt cỏ” mà ngay cả Hoa Nhược Hư và Tây Môn Lâm đi tới phía sau cũng không phát hiện.
“Nhược Hư, đệ mắng nàng ta sao, tám phần là ngươi làm gì để nàng ta tức giận.” Tây Môn Lâm có chút bất đắc dĩ nhìn Hoa Nhược Hư, rồi xoay người rời đi.
“Tiểu Tuyết.” Hoa Nhược Hư thấp giọng nói, rồi ngồi xuống bên người Hàm Tuyết.
“Thiếu gia!” Hàm Tuyết cả kinh, nhanh chóng đem ngọn cỏ trong tay dấu ở phía sau lưng, quay đầu lại, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm vào Hoa Nhược Hư; khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tức giận.
“Tiểu Tuyết, đừng ngồi đây, về phòng đi”. Hoa Nhược Hư vẫn ù ù cạc cạc không biết tại sao Tiểu Tuyết lại tức giận, tâm của nữ nhân quả thực khó đoán. Hắn không biết vì sao nàng tức giận nên cũng không biết làm thế nào để dỗ nàng, chỉ còn cách nói thật nhẹ nhàng, ôn nhu với nàng.
“Muội không quay về đâu, thiếu gia, huynh quay về đi”. Hàm Tuyết bĩu môi; giọng hờn dỗi.
“Tiểu Tuyết, muội tức giận vì Du Du?” Hoa Nhược Hư thập giọng hỏi.
Hàm Tuyết cúi đầu không nói gì, một lát sau ngửng đầu lên, ánh mắt đầy ủy khuất nhìn chằm chằm Hoa Nhược Hư.
“Đi thôi, trở về phòng.” Hoa Nhược Hư ôm lấy Hàm Tuyết đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Muội không trở về.” Hàm Tuyết cúi đầu, nhỏ giọng nói “Thiếu gia, Tiểu Tuyết ở đây, không trở về đâu, tiểu Tuyết cũng không cho thiếu gia trở về”. Giọng Hàm Tuyết lúc này có chút điêu ngoa.
“Được rồi, huynh sẽ ở lại đây cùng muội.” Hoa Nhược Hư thở nhẹ một tiếng, rồi lại ngồi xuống.
Hàm Tuyết khẽ cười, cảm giác vô cùng ngọt ngào, nằm ở trong lòng Hoa Nhược Hư, cứ như vậy mà ngủ đi. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Hàm Tuyết khi ngủ, trong lòng Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ nhưng cũng có vài phần ấm áp.
Hoa Nhược Hư tưởng rằng Hàm Tuyết tức giận vì Tuyết Du Du, mà không hề biết là Hàm Tuyết tức giận vì chính hắn. Trong lòng Hàm Tuyết chỉ có Hoa Nhược Hư, nhưng khi yêu thì nữ tử nào cũng như nhau, có tâm lý muốn độc chiếm, chỉ muốn nam nhân mình yêu là của riêng mình. Trong suy nghĩ của nàng, thì căn phòng của nàng, đặc biệt là chiếc giường chỉ là của riêng nàng và Hoa Nhược Hư, không thể để cho nữ nhân khác nằm vào; cho nên khi thấy Hoa Nhược Hư lại để Tuyết Du Du ngủ trên giường của nàng thì khiến nàng vô cùng buồn bực. Sau đó lại thấy hắn chỉ quan tâm tới Tuyết Du Du mà không để ý tới nàng càng khiến cho nàng ủy khuất. Nàng cho rằng Hoa Nhược Hư làm tổn thương nàng, liền một mạch vừa chạy vừa khóc.
Ánh bình minh buổi sớm rọi vào dung nhan kiều diễm của Hàm Tuyết. Hoa Nhược Hư nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy thương yêu. Hàm Tuyết đang say giấc nồng trong lồng ngực Hoa Nhược Hư, nàng muốn cả đời được như thế này.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến phía sau lưng, Hoa Nhược Hư không hề đứng dậy, chỉ quay đầu lại nhìn.
“Thanh tỷ!” Thấy Giang Thanh Nguyệt, Hoa Nhược Như cúi đầu kêu khẽ một tiếng. Trong lòng hắn cũng có chút áy náy, bởi không chiếu cố tốt cho nàng. Tối qua, nàng theo hắn tới nơi này, nhưng hắn vẫn chưa có dịp nói chuyện cùng nàng, mà lại ở nơi này cùng Hàm Tuyết.
“Hoa lang, Du Du đã tỉnh, nàng không sao cả, chàng cũng không cần lo lắng quá”. Giang Thanh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn, trong mắt có vài phần ưu thương. “Cung chủ cũng đã tỉnh lại, chỉ là đã cùng Thánh Nữ đã rời đi”.
“Đi? Vậy Du Du có đi cùng các nàng không?” Hoa Nhược Hư ngẩn người, vội vàng hỏi.
“Hoa lang, Du Du vẫn ở lại, đây là thư mà Thánh Nữ để lại cho chàng.” Giang Thanh Nguyệt khẽ lắc đầu, rồi đưa cho Hoa Nhược Hư một bao thư.
Bao thư bên ngoài rất đẹp, còn tỏa ra mùi hương thơm ngát.
“Đa tạ Hoa công tử không để bụng hiềm khích lúc trước mà tương trợ, Thần Cung cảm kích vô cùng. Bởi vì còn có việc cần giải quyết nên từ mà không biệt. Du Du và Nguyệt nhi xin phiền Hoa công tử chiếu cố. Thần Cung xin được chúc phúc cho công tử và các nàng. Có chuyện này có thể khiến Hoa công tử khó lòng lượng giải, đó chính là việc Du Du tu luyện mị thuật. Nhưng, xin Hoa công tử yên tâm, mị thuật của Du Du đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân, bởi vậy bình thường cũng không có ảnh hưởng gì. Chỉ là, tốt nhất Hoa công tử đừng để Du Du gặp mặt nam nhân khác trừ Hoa công tử”.
Hoa Nhược Hư đọc xong dòng cuối cùng thì không khỏi tức giận vo tròn lá thư này lại, dùng nội lực biến nó thành bột phấn, tức giận hừ một tiếng.
“Hoa lang, trong thư Thánh Nữ viết gì vậy?” Giang Thanh Nguyệt nhẹ giọng hỏi. Bởi nàng không hề xem qua lá thư này.
“Không có gì, Thanh tỷ, về sau nàng và Du Du an tâm ở lại đây.” Nét mặt Hoa Nhược Hư khẽ dịu đi một ít, miễn cưỡng cười nói “Ta đi trước, xem qua tình hình Du Du.”
“Thiếu gia” Hàm Tuyết nằm trong lòng Hoa Nhược Hư đã tỉnh lại “Thiếu gia, muội đi tới chỗ tiểu thư”
Hàm Tuyết khẽ dụi mắt, khẽ chui ra từ trong lòng Hoa Nhược Hư, rồi rất nhanh chạy mất.
Tuyết Du Du sắc mặt đã hồng hào trở lại, nàng đang ngồi trên giường, khuôn mặt có chút ngơ ngác. Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng tiến đến, ngồi xuống bên giường.
Tuyết Du Du không nói gì, rất nhanh nhào vào trong lòng Hoa Nhược Hư gắt gao ôm chặt hắn.
“Du Du, muội cảm thấy bây giờ thế nào?” Hoa Nhược Hư vẫn có chút lo lắng, nhẹ nhàng hỏi.
“Hoa đại ca, Cung chủ và Thánh Nữ đều đã đi rồi.” Tuyết Du Du gật đầu, rồi từ từ nói; dường như trong lòng nàng đã bị tổn thương rất lớn.
“Du Du, đi không phải là rất tốt sao? Sẽ không có người nào ép muội làm việc nàng không muốn.” Hoa Nhược Hư ôn nhu nói. Nhưng nghĩ đến việc Du Du tu luyện mị thuật thì trong lòng hắn lại không khỏi buồn bực. Nếu không phải Thánh Nữ cùng Cung chủ nọ đã rời đi thì hắn thật muốn tìm hai nàng tính sổ. Cũng không biết chừng hai nàng vì sợ Hoa Nhược Hư tìm đến các nàng gây phiến toái nên mới từ mà không biệt như vậy.
“Hoa đại ca, chỉ là…..chỉ là….. Du Du nhớ Cung chủ.” Tuyết Du Du ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp trong suốt của nàng như làn thu ba vậy.
“Du Du, muội, muội không sao chứ? Hoa Nhược Hư lắp bắp kinh hãi, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc. Cho tới bây giờ, hắn vẫn cho rằng Tuyết Du Du bị Cung Nhã Thiến bức bách làm chuyện tình nàng không thích, theo lý lúc này khi Cung Nhã Thiến rời đi mà thư tín Thánh Nữ để lại cho Hoa Nhược Hư cũng là để Tuyết Du Du và Giang Thanh Nguyệt ở lại bên hắn, xem ý tứ của nàng thì không hề ép các nàng làm việc gì. Tuyết Du Du vì việc này phải cảm thấy vui mừng mới đúng, không nghĩ tới nàng lại không hề vui mừng. Đột nhiên hắn cảm giác thấy Giang Thanh Nguyệt dường như không mấy vui vẻ; nguyên nhân chẳng lẽ tại Thánh Nữ cùng Cung Chủ rời đi?
“Tiểu Tuyết, sao muội còn chưa đi ngủ?” Hoa Ngọc Phượng lời nói có chút trách cứ.
“Tiểu thư, đại thiểu thư! Tiểu Tuyết không tìm thấy thiếu gia”. Hàm Tuyết chu bờ môi anh đào nhỏ nhắn, bộ dạng ủy khuất.
“Tiểu Tuyết, trước tiên muội đi ngủ đi đã, sư đệ sẽ nhanh trở về thôi”.
Hoa Ngọc Phượng trong lòng cảm thấy vô lực, không cần hỏi nàng cũng biết vừa rồi Hàm Tuyết đã ra ngoài tìm kiếm Hoa Nhược Hư.
Hàm Tuyết con ngươi khẽ động, đảo mắt nhìn qua phòng Hoa Ngọc Phượng một lần; Hoa Ngọc Phượng nhìn thấy biểu tình này của Hàm Tuyết thì vừa tức giận vừa buồn cười. Dường như Hàm Tuyết cho rằng Hoa Ngọc Phượng đem Hoa Nhược Hư giấu trong phòng của nàng.
“Tiểu thư, đại tiểu thư! Tiểu Tuyết về trước đây.” Hàm Tuyết đảo mắt qua một lượt rồi mới yên lòng, xoay người chạy như bay, trong chốc lát đã mất bóng, để lại hai tỷ muội Hoa Ngọc Loan cùng Hoa Ngọc Phượng nhìn nhau dở khóc dở cười.
Hoa Nhược Hư tốc độ nhanh như chớp đã về tới Hoa phủ, hắn cũng không để ý tới mấy đệ tử gác đêm mà vội vàng chạy thẳng tới phòng của Hàm Tuyết. Giang Thanh Nguyệt cùng Thánh Nữ đang ôm lấy Cung Nhã Thiến cũng theo sát phía sau.
Hàm Tuyết vừa kéo chăn lên, khuôn mặt lúc này nóng ran, cảnh tượng tối qua cùng Hoa Nhược Hư cứ hiện ra trước mắt. Nàng từ từ nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại vang lên nụ cười đầy âu yếm của thiếu gia; đáy lòng nàng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
“Oành” một tiếng, cánh cửa bị mở toang. Hàm Tuyết có chút bực mình vì có người làm gián đoạn nàng nghĩ về thiếu gia. Chỉ là khi vừa mở mắt ra thì khuôn mặt nhanh chóng trở lên vui mừng.
“Thiếu gia!” Hàm Tuyết hô lên một tiếng, muốn chạy tới bên người Hoa Nhược Hư
Chỉ là động tác của Hàm Tuyết không nhanh bằng Hoa Nhược Hư, hắn nhanh chóng đem Tuyết Du Du giao cho Giang Thanh Nguyệt. Hắn một tay ôm lấy Hàm Tuyết, một tay nhanh chóng giúp nàng mặc y phục.
“Thanh tỷ, đem Du Du đặt lên trên giường.” Hoa Nhược Hư một mặt giúp Hàm Tuyết mặc y phục, một mặt quay sang nói với Giang Thanh Nguyệt.
“Không được!” Hàm tuyết thét lên một tiếng.
Giang Thanh Nguyệt không khỏi ngẩn người ra, lúc này đặt xuống cũng không xong mà bế tiếp cũng không ổn, đành đưa mắt nhìn sang Hoa Nhược Hư.
“Thanh tỷ, đặt xuống đi.” Hoa Nhược Hư cúi đầu nhìn Hàm Tuyết trong lồng ngực mình, khẽ nói “Tiểu Tuyết, lát nữa huynh sẽ giúp muội đổi lại chăn đệm mới. Bây giờ muội giúp huynh xem xét thương thế của Du Du.” Hắn vốn tưởng rằng Hàm Tuyết vì lo sợ Du Du dây bẩn ra giường của nàng nên không đồng ý, bởi lúc này Du Du đúng là không được sạch sẽ cho lắm, trên người vẫn còn vết máu.
“Thiếu gia, tiểu Tuyết…..tiểu Tuyết…..” Hàm Tuyết dường như vô cùng ủy khuất, mắt rưng rưng ngước nhìn Hoa Nhược Hư.
“Tiểu Tuyết, có chuyện gì lát nữa nói, mau giúp huynh xem qua tình hình của Du Du.” Hoa Nhược Hư cắt đứt lời nói của Hàm Tuyết, giọng nói vô cùng lo lắng.
“Được! Thiếu gia, trước tiên huynh buông tiểu Tuyết ra.” Hàm Tuyết nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Hoa Nhược Hư, vốn định nói gì rồi lại thôi, khẽ cúi đầu xuống.
Hoa Nhược Hư theo lời Hàm Tuyết, nhẹ nhàng buông nàng ra, hắn đứng bên cạnh mà lòng như lửa đốt quan sát nàng xem xét thương thế của Tuyết Du Du.
“Hoa lang, có thể để Tiểu Tuyết xem qua thương thế của Cung Chủ?” Giang Thanh Nguyệt nhìn qua Cung Nhã Thiến đang được Thánh Nữ chăm sóc rồi nhẹ giọng hỏi.
Hoa Nhược Hư thoáng chút do dự rồi cũng gật đầu đồng ý.
Hàm Tuyết lấy ra ngân châm, hạ xuống trên người hai nàng không biết bao nhiêu ngân châm, chỉ đứng xem cũng thấy hoa mắt. Thời gian đủ để uống hết một chén trà trôi qua, Hàm Tuyết bắt đầu thu hồi ngân châm. Thân thể mềm mại của nàng lúc này có chút uể oải quay sang nhìn Hoa Nhược Hư.
“Thiếu gia, huynh yên tâm, các nàng không sao cả.” Hàm Tuyết nhỏ giọng nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá.” Hoa Nhược Hư trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chóng nhào tới bên giường.
“Thiếu gia, trước tiên hai nàng sẽ ngủ khoảng hai canh giờ, khi tỉnh lại sẽ tốt hơn rất nhiều.” Hàm Tuyết đứng sau lưng hắn nói. Hoa Nhược Hư “ồ” một tiếng nhưng cũng chưa đứng dậy, ánh mắt đầy thâm tình vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt còn vài phần huyết sắc của Tuyết Du Du.
Nước mắt của Hàm Tuyết tuôn rơi, đột nhiên nàng chạy ra khỏi phòng.
“Tiểu Tuyết làm sao vậy?” Hàm Tuyết va phải Hoa Ngọc Phượng, nàng vội vàng tránh ra, lấy tay lau nước mắt rồi lại tiếp tục chạy đi.
Hoa Ngọc Phượng nghe tin Hoa Nhược Hư đã trở về liền vội vã chạy tới, liếc mắt qua thấy Hoa Nhược Hư đang ngồi bên giường, tim nàng lúc này cũng không còn đập nhanh như trước nữa, chậm rãi thở phào một tiếng.
Tiếp đó, Hoa Ngọc Phượng lại nhìn thấy Thánh Nữ thì không khỏi giật mình. Bạch y nữ tử trong phòng mặc dù khuôn mặt đã được lụa mỏng che đi nhưng vẫn không thể giấu được dung nhan tuyệt thế của nàng. Hoa Ngọc Phượng có một loại linh cảm, nữ nhân này tuyệt không đơn giản.
Chẳng qua, nàng cũng chỉ liếc mắt qua một lần, nàng đã mơ hồ đoán được thân phận của nữ nhân này. Chỉ là nàng rốt cuộc không hiểu được chuyện gì sảy ra, trước tiên cần hỏi qua Hoa Nhược Hư một chút mới rõ ràng được.
“Sư đệ!” Thanh âm của Hoa Ngọc Loan truyền vào phòng. Hoa Nhược Hư nghe thấy nhanh chóng xoay người đứng lên.
“Sư tỷ, muộn như vậy sao tỷ còn không nghỉ ngơi?” Thanh âm của Hoa Nhược Hư có chút trách cứ.
“Ngọc Loan tỷ!” Giang Thanh Nguyệt khẽ cúi người hành lễ. Nhìn thấy Giang Thanh Nguyệt, Hoa Ngọc Loan có chút ngượng ngùng, nhất lời không biết nên trả lời thế nào cho phải.
“Tỷ tỷ thấy đệ khuya như vậy còn chưa trở về, nên rất lo lắng, làm sao có thể am tâm ngủ được?” Thanh âm ôn nhu Hoa Ngọc Phượng vang lên, đột nhiên mày khẽ nhíu, “Tại sao tiểu Tuyết lúc nãy vừa khóc vừa chạy đi vậy? có phải đệ mắng tiểu Tuyết?”
“Tiểu Tuyết vừa khóc vừa chạy đi ư?” Hoa Nhược Hư ngẩn người, rồi lắc lắc đầu nói “Đệ đâu có mắng nàng.” Cẩn thận nghĩ lại, lúc nãy hắn đâu có nặng lời với nàng, cũng chưa hề mắng nàng, huống chi hắn cũng không nỡ mắng.
“Hoa lang, lúc nãy tiểu Tuyết không muốn để Du Du nằm trên giường của nàng, có thể vì thế mà nàng tức giận hay không?” Giang Thanh nguyệt thấp giọng.
“Sư tỷ, trước tiên về nghỉ ngơi đi. Phượng nhi, tỷ trước tiên giúp đệ tiếp đón Thanh tỷ và vị cô nương này một chút, đệ đi xem tiểu Tuyết.” Hoa Nhược Hư nói xong, hắn quan sát Tuyết Du Du thấy sắc mặt của nàng hồng hào hơn một chút, trong lòng cũng đỡ lo lắng hơn rất nhiều.
Hắn vội vàng đi tìm Hàm Tuyết, trong đầu lại thầm nghĩ không biết nha đầu này lại giở trò gì.
“Nhược Hư!” Thanh âm của Tây Môn Lâm vang lên, “Đi tìm Tiểu Tuyết hả? đi theo tỷ.”
“Lâm tỷ, sao tỷ cũng không ngủ?” Hoa Nhược Hư nhìn thấy Tây Môn Lâm thì có chút kinh ngạc.
“Đệ còn chưa quay về, Tiểu Tuyết vì tìm đệ mà phòng ai nàng cũng đã gõ qua một lần.” Tây Môn Lâm cười khổ.
“Xú thiếu gia, thiếu gia xấu xa, làm đau lòng Tiểu Tuyết” Hàm Tuyết ngồi trong sân, bàn tay nhỏ bé ra sức vặn ngọn cỏ khô trong tay, miệng thì thào. Có lẽ do nàng quá mức chăm chú tới việc “bứt cỏ” mà ngay cả Hoa Nhược Hư và Tây Môn Lâm đi tới phía sau cũng không phát hiện.
“Nhược Hư, đệ mắng nàng ta sao, tám phần là ngươi làm gì để nàng ta tức giận.” Tây Môn Lâm có chút bất đắc dĩ nhìn Hoa Nhược Hư, rồi xoay người rời đi.
“Tiểu Tuyết.” Hoa Nhược Hư thấp giọng nói, rồi ngồi xuống bên người Hàm Tuyết.
“Thiếu gia!” Hàm Tuyết cả kinh, nhanh chóng đem ngọn cỏ trong tay dấu ở phía sau lưng, quay đầu lại, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm vào Hoa Nhược Hư; khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tức giận.
“Tiểu Tuyết, đừng ngồi đây, về phòng đi”. Hoa Nhược Hư vẫn ù ù cạc cạc không biết tại sao Tiểu Tuyết lại tức giận, tâm của nữ nhân quả thực khó đoán. Hắn không biết vì sao nàng tức giận nên cũng không biết làm thế nào để dỗ nàng, chỉ còn cách nói thật nhẹ nhàng, ôn nhu với nàng.
“Muội không quay về đâu, thiếu gia, huynh quay về đi”. Hàm Tuyết bĩu môi; giọng hờn dỗi.
“Tiểu Tuyết, muội tức giận vì Du Du?” Hoa Nhược Hư thập giọng hỏi.
Hàm Tuyết cúi đầu không nói gì, một lát sau ngửng đầu lên, ánh mắt đầy ủy khuất nhìn chằm chằm Hoa Nhược Hư.
“Đi thôi, trở về phòng.” Hoa Nhược Hư ôm lấy Hàm Tuyết đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Muội không trở về.” Hàm Tuyết cúi đầu, nhỏ giọng nói “Thiếu gia, Tiểu Tuyết ở đây, không trở về đâu, tiểu Tuyết cũng không cho thiếu gia trở về”. Giọng Hàm Tuyết lúc này có chút điêu ngoa.
“Được rồi, huynh sẽ ở lại đây cùng muội.” Hoa Nhược Hư thở nhẹ một tiếng, rồi lại ngồi xuống.
Hàm Tuyết khẽ cười, cảm giác vô cùng ngọt ngào, nằm ở trong lòng Hoa Nhược Hư, cứ như vậy mà ngủ đi. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Hàm Tuyết khi ngủ, trong lòng Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ nhưng cũng có vài phần ấm áp.
Hoa Nhược Hư tưởng rằng Hàm Tuyết tức giận vì Tuyết Du Du, mà không hề biết là Hàm Tuyết tức giận vì chính hắn. Trong lòng Hàm Tuyết chỉ có Hoa Nhược Hư, nhưng khi yêu thì nữ tử nào cũng như nhau, có tâm lý muốn độc chiếm, chỉ muốn nam nhân mình yêu là của riêng mình. Trong suy nghĩ của nàng, thì căn phòng của nàng, đặc biệt là chiếc giường chỉ là của riêng nàng và Hoa Nhược Hư, không thể để cho nữ nhân khác nằm vào; cho nên khi thấy Hoa Nhược Hư lại để Tuyết Du Du ngủ trên giường của nàng thì khiến nàng vô cùng buồn bực. Sau đó lại thấy hắn chỉ quan tâm tới Tuyết Du Du mà không để ý tới nàng càng khiến cho nàng ủy khuất. Nàng cho rằng Hoa Nhược Hư làm tổn thương nàng, liền một mạch vừa chạy vừa khóc.
Ánh bình minh buổi sớm rọi vào dung nhan kiều diễm của Hàm Tuyết. Hoa Nhược Hư nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy thương yêu. Hàm Tuyết đang say giấc nồng trong lồng ngực Hoa Nhược Hư, nàng muốn cả đời được như thế này.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến phía sau lưng, Hoa Nhược Hư không hề đứng dậy, chỉ quay đầu lại nhìn.
“Thanh tỷ!” Thấy Giang Thanh Nguyệt, Hoa Nhược Như cúi đầu kêu khẽ một tiếng. Trong lòng hắn cũng có chút áy náy, bởi không chiếu cố tốt cho nàng. Tối qua, nàng theo hắn tới nơi này, nhưng hắn vẫn chưa có dịp nói chuyện cùng nàng, mà lại ở nơi này cùng Hàm Tuyết.
“Hoa lang, Du Du đã tỉnh, nàng không sao cả, chàng cũng không cần lo lắng quá”. Giang Thanh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn, trong mắt có vài phần ưu thương. “Cung chủ cũng đã tỉnh lại, chỉ là đã cùng Thánh Nữ đã rời đi”.
“Đi? Vậy Du Du có đi cùng các nàng không?” Hoa Nhược Hư ngẩn người, vội vàng hỏi.
“Hoa lang, Du Du vẫn ở lại, đây là thư mà Thánh Nữ để lại cho chàng.” Giang Thanh Nguyệt khẽ lắc đầu, rồi đưa cho Hoa Nhược Hư một bao thư.
Bao thư bên ngoài rất đẹp, còn tỏa ra mùi hương thơm ngát.
“Đa tạ Hoa công tử không để bụng hiềm khích lúc trước mà tương trợ, Thần Cung cảm kích vô cùng. Bởi vì còn có việc cần giải quyết nên từ mà không biệt. Du Du và Nguyệt nhi xin phiền Hoa công tử chiếu cố. Thần Cung xin được chúc phúc cho công tử và các nàng. Có chuyện này có thể khiến Hoa công tử khó lòng lượng giải, đó chính là việc Du Du tu luyện mị thuật. Nhưng, xin Hoa công tử yên tâm, mị thuật của Du Du đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân, bởi vậy bình thường cũng không có ảnh hưởng gì. Chỉ là, tốt nhất Hoa công tử đừng để Du Du gặp mặt nam nhân khác trừ Hoa công tử”.
Hoa Nhược Hư đọc xong dòng cuối cùng thì không khỏi tức giận vo tròn lá thư này lại, dùng nội lực biến nó thành bột phấn, tức giận hừ một tiếng.
“Hoa lang, trong thư Thánh Nữ viết gì vậy?” Giang Thanh Nguyệt nhẹ giọng hỏi. Bởi nàng không hề xem qua lá thư này.
“Không có gì, Thanh tỷ, về sau nàng và Du Du an tâm ở lại đây.” Nét mặt Hoa Nhược Hư khẽ dịu đi một ít, miễn cưỡng cười nói “Ta đi trước, xem qua tình hình Du Du.”
“Thiếu gia” Hàm Tuyết nằm trong lòng Hoa Nhược Hư đã tỉnh lại “Thiếu gia, muội đi tới chỗ tiểu thư”
Hàm Tuyết khẽ dụi mắt, khẽ chui ra từ trong lòng Hoa Nhược Hư, rồi rất nhanh chạy mất.
Tuyết Du Du sắc mặt đã hồng hào trở lại, nàng đang ngồi trên giường, khuôn mặt có chút ngơ ngác. Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng tiến đến, ngồi xuống bên giường.
Tuyết Du Du không nói gì, rất nhanh nhào vào trong lòng Hoa Nhược Hư gắt gao ôm chặt hắn.
“Du Du, muội cảm thấy bây giờ thế nào?” Hoa Nhược Hư vẫn có chút lo lắng, nhẹ nhàng hỏi.
“Hoa đại ca, Cung chủ và Thánh Nữ đều đã đi rồi.” Tuyết Du Du gật đầu, rồi từ từ nói; dường như trong lòng nàng đã bị tổn thương rất lớn.
“Du Du, đi không phải là rất tốt sao? Sẽ không có người nào ép muội làm việc nàng không muốn.” Hoa Nhược Hư ôn nhu nói. Nhưng nghĩ đến việc Du Du tu luyện mị thuật thì trong lòng hắn lại không khỏi buồn bực. Nếu không phải Thánh Nữ cùng Cung chủ nọ đã rời đi thì hắn thật muốn tìm hai nàng tính sổ. Cũng không biết chừng hai nàng vì sợ Hoa Nhược Hư tìm đến các nàng gây phiến toái nên mới từ mà không biệt như vậy.
“Hoa đại ca, chỉ là…..chỉ là….. Du Du nhớ Cung chủ.” Tuyết Du Du ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp trong suốt của nàng như làn thu ba vậy.
“Du Du, muội, muội không sao chứ? Hoa Nhược Hư lắp bắp kinh hãi, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc. Cho tới bây giờ, hắn vẫn cho rằng Tuyết Du Du bị Cung Nhã Thiến bức bách làm chuyện tình nàng không thích, theo lý lúc này khi Cung Nhã Thiến rời đi mà thư tín Thánh Nữ để lại cho Hoa Nhược Hư cũng là để Tuyết Du Du và Giang Thanh Nguyệt ở lại bên hắn, xem ý tứ của nàng thì không hề ép các nàng làm việc gì. Tuyết Du Du vì việc này phải cảm thấy vui mừng mới đúng, không nghĩ tới nàng lại không hề vui mừng. Đột nhiên hắn cảm giác thấy Giang Thanh Nguyệt dường như không mấy vui vẻ; nguyên nhân chẳng lẽ tại Thánh Nữ cùng Cung Chủ rời đi?
/176
|