Vừa từ chỗ Hoa Thiên Tinh trở về, bước vào phòng, Hoa Nhược Hư ngẩn người ra – có người đang chờ hắn trong phòng.
“Diệp cô nương, cô tìm ta có chuyện gì sao?” Hoa Nhược Hư tuy đã đoán ra là chuyện gì nhưng vẫn giả bộ hỏi, kỳ thực hắn nắm chắc Diệp Vũ Ảnh vì chuyện Diệp Bất Nhị mà tới.
“Hoa công tử, ta…..ta muốn xin công tử một việc.” Sắc mặt Diệp Vũ Ảnh vô cùng tiều tụy, còn có chút tái nhợt.
“Diệp cô nương, mời nói, nếu giúp được ta sẽ tận lực đáp ứng cô nương.” Nét mặt Hoa Nhược Hư vô cùng bình tĩnh; chứng kiến bộ dạng hiện giờ của Diệp Vũ Ảnh hắn không biết là nàng đáng thương hay đáng trách đây.
“Hoa công tử, công tử có thể mở cho cha ta một con đường sống không?” Diệp Vũ Ảnh cúi đầu, nhỏ giọng nói. Nói xong, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy hi vọng nhìn chằm chằm vào Hoa Nhược Hư, ánh mắt như tro tàn của nàng lúc này xuất hiện vài tia thần quang lưu chuyển, như thể cố tìm một tia sáng cuối đường hầm.
“Diệp cô nương, nhớ trước kia cô hơn một lần đã từng nói với ta nên dốc sức cho võ lâm chính đạo, nhưng hiện giờ ta muốn hỏi cô nương, liệu lệnh tôn làm việc có hợp với tôn chỉ của võ lâm chính đạo hay không?” Hoa Nhược Hữ khẽ lắc đầu, “Ta cũng không biết rõ Diệp cô nương thế nào, ta cũng không dám nói bừa quy kết cô nương và lệnh tôn giống nhau. Nếu Diệp cô nương vẫn còn làm theo các quan niệm của mình thì người đầu tiên cô nương đối phó chắc chắn sẽ là lệnh tôn.”
Diệp Vũ Ảnh nét mặt buồn bã, bước vài bước, nhìn dõi ra phía cửa sổ, ánh mắt tràn ngập sự mê mang, bất lực.
“Từ nhỏ đến lớn, bất kể là sư phụ hay cha ta đều dạy ta làm người luôn phải một lòng một dạ giữ gìn võ lâm chính nghĩa. Ta vẫn theo lời dạy của họ mà làm, ta nghĩ rằng mình đã thực hiện rất tốt, chưa hề có nửa điểm tư tâm; nhưng mà, cha ta cũng nói rằng đây không hẳn là bổn ý của ông. Ông ấy sợ ta sẽ trở thành một người trong ngoài bất nhất, nói một đằng làm một nẻo, nên mới không nói cho ta, ông chỉ làm bộ trước mặt ta mà thôi.” Diệp Vũ Ảnh tự giễu chính mình “Ta biết cha ta đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng dù sao đó cũng là cha ta, là thân nhân duy nhất của ta. Cho dù thế nào đi chăng nữa ông ấy vẫn là cha ta, ta vẫn là con gái của ông ấy – ai cũng không thể thay đổi chuyện này. Công tử nói ta có thể làm cái gì đây?”
Hoa Nhược Hư cũng lâm vào trầm mặc, vừa rồi hắn lại nghĩ tới Giác Viễn Thiền Sư; kỳ thực trên đời này có mấy ai có thể đại nghĩa diệt thân đây? Giác Viễn Thiền Sư không thể, cho nên ông ta mới trốn tránh, giao nhiệm vụ này cho đồ đệ của mình. Ngay cả Giác Viễn Thiền Sư cũng không thể thì sao hắn có thể yêu cầu Diệp Vũ Ảnh đối phó lại cha ruột của mình đây.”
“Khi ta biết được tất cả các việc cha làm, khiến hàng ngày ta cảm thấy mình đang bị dày vò trong địa ngục vậy, ta cảm thấy vô cùng thống khổ. Cha ta muốn ta giúp ông nhưng ta không thật sự không làm được.” Diệp Vũ Ảnh u oán nói “Ta cảm thấy sống thế này quá khổ sở, không chừng chết đi lại là một cách giải thoát, sẽ không còn phiền não gì nữa.”
“Thật ra những chuyện này đều không có quan hệ gì đến cô, đây cũng không phải lỗi của cô, cô hà tất phải hành hạ mình như vậy?” Hoa Nhược Hư không nhìn được đành thở dài một tiếng. Kỳ thực từ dáng vẻ tiều tụy của Diệp Vũ Ảnh, hắn có thể thấy được mấy ngày qua nàng khổ sở thế nào; lại nói, nàng thực sự không hề sai, nếu có sai thì người đó phải là phụ thân nàng.
“Nhưng ta cũng không thể trơ mắt ra nhìn ta mình chết được, ta không thể!” Diệp Vũ Ảnh òa khóc, nhào tới ôm chầm lấy Hoa Nhược Hư; Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng đỡ thấy người nàng, nhưng hắn cũng không biết nên khuyên nhủ nàng thế nào cho phải. Nhiều khi im lặng mới là lựa chọn tốt nhất.
Diệp Vũ Ảnh khóc như để vơi đi nỗi ấm ức, đau đớn trong lòng trong mấy ngày nay. Sau một khắc, tiếng khóc nhỏ dần, bắt đầu dừng lại.
“Cảm ơn Hoa công tử, Vũ Ảnh về phòng trước, công tử cũng không cần vì Vũ Ảnh mà làm khó chính mình.” Diệp Vũ Ảnh tách khỏi người Hoa Nhược Hư, trên mặt đỏ bừng, vừa nói xong nàng đã vội vã chạy đi.
Diệp Vũ Ảnh vừa chạy ra cửa thì thiếu chút nữa đã đụng vào người đang đến – chính là Phương Hiệp. Diệp Vũ Ảnh mặt lại đỏ hơn vài phần.
“A, Diệp cô…..” Phương Hiệp mới kịp nói hai chữ thì đã dừng lại vì Diệp Vũ Ảnh đã vội vã chạy mất.
Phương Hiệp nhìn bóng nàng có chút nghi hoặc, rồi bất đắc dĩ khẽ lắc đầu.
“Hoa huynh, ta có chuyện muốn thương lượng cùng huynh.” Phương Hiệp tới đây chính là để tìm Hoa Nhược Hư, nên vừa bước vào đã nói thẳng vào vấn đề “Là về chuyện của Côn Lôn.”
“Mời Phượng huynh nói.” Hoa Nhược Hư gật đầu, mời Phương Hiệp ngồi xuống.
“Thật ra, ta nghĩ Hoa huynh chắc cũng đã rõ, đệ tử các phái đều là nghe theo mệnh lệnh của Chưởng môn, nhưng quyết định của Chưởng môn chưa chắc đã là nguyện vọng của họ.” Phương Hiệp trầm ngâm một chút rồi nói “Ta ở Côn Lôn đã được một thời gian, nên cũng có một chút hiểu biết về đệ tử của Côn Lôn. Bọn họ luôn biết giữ mình, không muốn tranh phách võ lâm, bởi vậy ta nghĩ bọn họ bây giờ vì mệnh lệnh của sư huynh nên mới không thể gia nhập Chính Nghĩa liên minh, thậm chí vì Chính Nghĩa liên minh mà làm một số chuyện thương thiên hại lý.”
“Phương huynh hi vọng ta có thể buông tha cho bọn họ?” Hoa Nhược Hư khẽ cười.
“Ta chỉ muốn tạo cho các đệ tử vô tội này một cơ hội.” Phương Hiệp khẽ gật đầu, nói.
“Thật ra, Phương huynh có thể lựa chọn một biện pháp rất tốt.” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút, nói: “Theo ta được biết, tôn sư hay cũng chính là tiền nhiệm Chưởng môn rất hy vọng Phương huynh có thể đứng ra đảm nhiệm chức Chưởng môn của Côn Lôn, chỉ là do nhiều lý do khiến cho chức Chưởng môn này rơi vào tay Cát Vân Tường. Nhưng Cát Vân Tường này lại ngang nhiên bỏ rơi lệnh sư tỷ - Tôn cô nương, mà Tôn cô nương vốn là nữ nhi của tiền nhiệm Chưởng môn. Tôn Chưởng môn có địa vị rất lớn trong lòng các đệ tử Côn Lôn, nói như vậy, hành động của Cát Vân Tường đã khiến cho rất nhiều người bất mãn.
“Ý của Hoa huynh là?” Phương Hiệp cau mày.
“Theo lẽ thường, Tôn Chưởng môn hẳn sẽ không mất sớm như vậy được, nếu như Tôn Chưởng môn không chết thì chức vị Chưởng môn cũng sẽ không rơi vào tay Cát Vân Tường; do đó chúng ta có lý do để hoài nghi Cát Vân Tường động tay động chân.” Hoa Nhược Hư nói tiếp “Bởi vậy, Phương huynh chỉ cần chọn thời điểm thích hợp tuyên bố việc Cát Vân Tường mưu hại Tôn Chưởng môn để cướp lấy chức Chưởng môn, thì ta tin tưởng tất cả đệ tử Côn Lôn sẽ ủng hộ huynh lên thay Cát Vân Tường.”
“Hoa huynh, ta không nghĩ rằng mình sẽ làm Chưởng môn.” Phương Hiệp cười khổ, rồi nói “Hơn nữa, cho dù sư huynh có không làm Chưởng môn nữa thì theo lý mà nói người có tư cách đảm nhiệm chức Chưởng môn này nhất chính là sư tỷ, vì nàng là con duy nhất của sư phụ.”
“Phương huynh, vấn đề hiện tại không phải việc huynh muốn hay không muốn, chẳng lẽ huynh trơ mắt nhìn Cát Vân Tường đem đệ tử Côn Lôn tiến vào tử địa.” Hoa Nhược Hư lắc đầu nói “Về phần lệnh sư tỷ, thân phận hiện giờ của nàng không thể đảm nhiệm chức vị Chưởng môn.”
“Thân phận hiện giờ của sư tỷ ta?” Phương Hiệp nhướng mày, sắc mặt khẽ biến, vội vã hỏi “Hoa huynh, gần đây huynh có gặp qua sư tỷ của ta sao? Sư tỷ nàng hiện nay đang ở đâu?”
Hoa Nhược Hư âm thầm kêu không xong, lỡ mồm lộ ra chuyện Tôn Vân Nhạn. Nhưng nghĩ lại, có lẽ nói cho Phương Hiệp cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.”
“Phương huynh, không gạt huynh, ta quả thực đã gặp mặt Tôn cô nương, chỉ là…..” Hoa Nhược Hư dừng lại một chút “Ta gặp nàng tại Ma Cung.”
“Ma Cung? Tô Đại Nhi bắt sư tỷ sao? Hoa huynh, huynh cần giúp ta, huynh bảo Tô Đại Nhi thả sư tỷ ta ra đi.” Phương Hiệp tâm thần hỗn loạn, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Phương huynh, huynh trước hết nên tỉnh táo một chút, không nên kích động. Chuyện không giống như huynh nghĩ.” Hoa Nhược Hư cười khổ “Tôn cô nương là gia nhập Ma Cung, nàng hiện giờ là Tam trưởng lão của Ma Cung. Nguyên Ma Cung Tam trưởng lão – Bách Lý Hồ trước đây không lâu đã bị xử tử, nên ta nghĩ Tôn cô nương vì nguyên nhân này mới gia nhập Ma Cung.” Tô Đại Nhi tuy không nói về chuyện này với Hoa Nhược Hư, nhưng hắn cũng đoán được đại khái.
“Hoa huynh, huynh có thể mang ta tới Ma Cung một chuyến không?” Phương Hiệp nghe Hoa Nhược Hư nói xong cúi đầu trầm mặc một lát, sắc mặt không ngừng biến đổi, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Hoa Nhược Hư nói. Giọng điệu âm trầm, có chút kích động, ngoài ra còn mang chút áp lực.
“Được! Phương huynh ở đại môn chờ ta một lát, ta sẽ tới ngay.” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi nói.
Hoa Nhược Hư vội vã chạy tới ngoài cửa phòng của Phi Nhứ cùng Hàm Tuyết xem qua một chút, nhưng không hề đi vào.
“Hoa đại ca, nàng đã bình tĩnh trở lại rồi, không còn muốn tự sát nữa.” Tuyết Du Du nói xong cũng khiến Hoa Nhược Hư an tâm một chút.
“Tiểu Tuyết vẫn tốt, chỉ là vẫn như hôm qua, thường xuyên ngồi ngẩn người ra.” Lời Giang Thanh Nguyệt khiến Hoa Nhược Hư có chút lo lắng, bất quá bây giờ hắn cũng không có nhiều thời gian để chăm sóc Hàm Tuyết.
Hắn đáp ứng dẫn Phương Hiệp đi bởi hắn hi vọng sau khi Phương Hiệp nhìn thấy Tôn Vân Nhạn thì sẽ đáp ứng chuyện tước đoạt chức Chưởng môn của Cát Vân Tường. Nếu như vậy, cuộc thảo phạt chánh nghĩa liên minh của hắn 3 ngày sau cũng bớt được không ít trở ngại.
“Công tử, sao lại mang ngoại nhân tới đây?” Mắt thấy Hoa Nhược Hư dẫn Phương Hiệp tới, Lưu Vân tỏ rõ dáng vẻ bất mãn.
“Lưu Vân, cô thông báo cho Đại Nhi có Phương huynh muốn gặp Tôn cô nương.” Hoa Nhược Hư cũng không để ý tới dáng bộ dạng bất mãn của Lưu Vân, bởi vì đây cũng không phải lần đầu nàng ta oán giận hắn.
“Công tử, hay là công tử đi nói với tiểu thư, Tôn trưởng lão hiện cũng đang ở bên trong.” Lưu Vân vừa nói vừa trừng mắt liếc Phương Hiệp môt cái. Phương Hiệp bị nàng lườm thì trong lòng bỗng xuất hiện một ý nghĩ cổ quái – quả nhiên tiểu thư thế nào thì sẽ có nha hoàn thế đấy. Tô Đại Nhi và nha hoàn của nàng đều hung dữ như nhau.
“Phương huynh, huynh chờ một chút.” Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ, Lưu Vân cũng không phải người hắn có thể động đến, đành tự thân đi vào.
“Nhược Hư ca ca, ca ca không phải thực tâm đến thăm Đại Nhi, Đại Nhi rất tức giận.” Tô Đại Nhi lúc này không hề cố kị tới sự có mặt của Tôn Vân Nhạn bên cạnh, thân thể mềm mại của nàng nhanh chóng nhào tới, ôm chầm lấy cổ Hoa Nhược Hư bắt đầu làm nũng.
“Đại nhi, huynh cũng muốn đến thăm nàng lắm, chỉ tội công việc bề bộn quá.” Hoa Nhược Hư nói xong cũng thấy chột dạ, mặc dù hai ngày này thực sự bận rộn nhưng trước nữa thì lại ngụp lặn trong phấn son, không nỡ rời xa.
“Muội mặc kệ, sau này ca ca không tới thăm Đại Nhi thì Đại Nhi sẽ tới tìm ca ca.” Đại Nhi nũng nịu nói, đột nhiên nàng nhớ ra cái gì, quay đầu nói với Tôn Vân Nhạn “Tôn trưởng lão, ngươi đi gặp sư đệ của ngươi đi.”
“Vâng, Cung chủ!” Tôn Vân Nhạn khom người lui ra ngoài. Nàng cũng mau chóng muốn được ra ngoài, nàng không muốn nhìn thấy Hoa Nhược Hư, không phải bởi nàng chán ghét gì hắn nhưng cứ gặp hắn là nàng có một cảm giác rất lạ.
“Nhược Hư ca ca, người ta đi gặp lão tình nhan rồi, ca ca không nhanh chân đi xem bọn họ nói cái gì.” Tô Đại Nhi cười giảo hoạt, nhỏ giọng nói bên tai Hoa Nhược Hư.
“Đại Nhi, chuyện này đâu có quan hệ gì tới huynh.” Hoa Nhược Hư lúc này không biết nên khóc hay nên cười.
“Nhược Hư ca ca, ca ca rất không thành thật. Nếu không vì ca ca thì ta đâu có đem nàng tới Ma cung.” Tô Đại Nhi cười hì hì. Hoa Nhược Hư khẽ giật mình, hắn mơ hồ hiểu được, thì ra Tô Đại Nhi đã biết quan hệ mờ ám giữa hắn và Tôn Vân Nhạn.
“Thật ra Tôn trưởng lão rất đáng thương, Cát Vân Tường hại chết cha nàng, lại còn vứt bỏ nàng.” Tô Đại Nhi nhỏ giọng nói “Nhược Hư ca ca, ca ca đừng đối xử như vậy với Đại Nhi nhé.”
“Đại Nhi, huynh sao có thể bỏ được muội đây?” Hoa Nhược Hư ôn nhu nói, đột nhiên ngẩn ra “Đại Nhi, muội nói sao? Cát Vân Tường hại chết Chưởng môn Côn Lôn?”
“Vâng! Ca ca cũng biết từ trước tới giờ Ma Cung cùng bảy đại môn phái đối địch với nhau. Lúc trước chúng ta phát hiện Cát Vân Tường nóng lòng muốn làm Chưởng môn, bèn bày cho hắn một chủ ý khiến hắn mau chóng giết sư phụ, kết quả là không lâu sau đó sư phu của hắn thực sự đã chết.” Tô Đại Nhi thuận miệng nói; đối với nàng mà nói thì chết một người cũng không có gì to tát.
“Ma Cung lúc trước ai đi giúp Cát Vân Tường?” Hoa Nhược Hư hỏi.
“Chính là Diệp Bất Nhị.” Tô Đại Nhi nói “Nhược Hư ca ca, ba ngày sau ca ca cần phải cẩn thận. Họ Diệp này tâm cơ thâm trầm, không phải hạng người dễ đối phó. Chúng ta vẫn chưa tìm được nơi hạ lạc của Độc Môn, cho nên chúng ta vẫn chưa bắt đầu đối phó hắn.
“Ra là như vậy.” Hoa Nhược Hư thì thào. Có lẽ Diệp Bất Nhị đã khống chế Cát Vân Tường ngay từ đầu, trách không được Cát Vân Tường này luôn nghe lệnh hắn.
Phương Hiện nhìn nữ tử cách đó không xa đến mức xuất thần, nhiều ngày không gặp, nàng tựa hồ còn xinh đẹp hơn so với trước kia. Tôn Vân Nhạn cũng đang nhìn Phương Hiệp, trong lòng khẽ thở dài; nàng biết Phương Hiệp đối với nàng thật tâm, nhưng nàng lại không hiểu nổi trái tim của chính mình, nàng chỉ coi Phương Hiệp là sư đệ, là thân nhân của mình chứ không thể coi hắn là người yêu được. Hơn nữa, nàng bây giờ không thể chịu thêm một lần thương tổn nữa, nên cũng sẽ không nhận thêm một mối tình mới.
“Tiểu sư đệ, gần đây đệ vẫn tốt chứ?” Giọng nói của Tôn Vân Nhạn vẫn như trước, vô cùng dễ nghe.
“Không có sư tỷ, sao ta có thể tốt được.” Phương Hiệp đứng si ngốc nhìn nàng, thì thào nói.
“Tiểu sư đệ, đệ cần gì khổ như thế?” Tôn Vân Nhạn thở dài một cái như để trút hết nỗi lòng mình “Sư tỷ đã là hoa tàn bại liễu, không xứng với sư đệ đâu.”
“Diệp cô nương, cô tìm ta có chuyện gì sao?” Hoa Nhược Hư tuy đã đoán ra là chuyện gì nhưng vẫn giả bộ hỏi, kỳ thực hắn nắm chắc Diệp Vũ Ảnh vì chuyện Diệp Bất Nhị mà tới.
“Hoa công tử, ta…..ta muốn xin công tử một việc.” Sắc mặt Diệp Vũ Ảnh vô cùng tiều tụy, còn có chút tái nhợt.
“Diệp cô nương, mời nói, nếu giúp được ta sẽ tận lực đáp ứng cô nương.” Nét mặt Hoa Nhược Hư vô cùng bình tĩnh; chứng kiến bộ dạng hiện giờ của Diệp Vũ Ảnh hắn không biết là nàng đáng thương hay đáng trách đây.
“Hoa công tử, công tử có thể mở cho cha ta một con đường sống không?” Diệp Vũ Ảnh cúi đầu, nhỏ giọng nói. Nói xong, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy hi vọng nhìn chằm chằm vào Hoa Nhược Hư, ánh mắt như tro tàn của nàng lúc này xuất hiện vài tia thần quang lưu chuyển, như thể cố tìm một tia sáng cuối đường hầm.
“Diệp cô nương, nhớ trước kia cô hơn một lần đã từng nói với ta nên dốc sức cho võ lâm chính đạo, nhưng hiện giờ ta muốn hỏi cô nương, liệu lệnh tôn làm việc có hợp với tôn chỉ của võ lâm chính đạo hay không?” Hoa Nhược Hữ khẽ lắc đầu, “Ta cũng không biết rõ Diệp cô nương thế nào, ta cũng không dám nói bừa quy kết cô nương và lệnh tôn giống nhau. Nếu Diệp cô nương vẫn còn làm theo các quan niệm của mình thì người đầu tiên cô nương đối phó chắc chắn sẽ là lệnh tôn.”
Diệp Vũ Ảnh nét mặt buồn bã, bước vài bước, nhìn dõi ra phía cửa sổ, ánh mắt tràn ngập sự mê mang, bất lực.
“Từ nhỏ đến lớn, bất kể là sư phụ hay cha ta đều dạy ta làm người luôn phải một lòng một dạ giữ gìn võ lâm chính nghĩa. Ta vẫn theo lời dạy của họ mà làm, ta nghĩ rằng mình đã thực hiện rất tốt, chưa hề có nửa điểm tư tâm; nhưng mà, cha ta cũng nói rằng đây không hẳn là bổn ý của ông. Ông ấy sợ ta sẽ trở thành một người trong ngoài bất nhất, nói một đằng làm một nẻo, nên mới không nói cho ta, ông chỉ làm bộ trước mặt ta mà thôi.” Diệp Vũ Ảnh tự giễu chính mình “Ta biết cha ta đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng dù sao đó cũng là cha ta, là thân nhân duy nhất của ta. Cho dù thế nào đi chăng nữa ông ấy vẫn là cha ta, ta vẫn là con gái của ông ấy – ai cũng không thể thay đổi chuyện này. Công tử nói ta có thể làm cái gì đây?”
Hoa Nhược Hư cũng lâm vào trầm mặc, vừa rồi hắn lại nghĩ tới Giác Viễn Thiền Sư; kỳ thực trên đời này có mấy ai có thể đại nghĩa diệt thân đây? Giác Viễn Thiền Sư không thể, cho nên ông ta mới trốn tránh, giao nhiệm vụ này cho đồ đệ của mình. Ngay cả Giác Viễn Thiền Sư cũng không thể thì sao hắn có thể yêu cầu Diệp Vũ Ảnh đối phó lại cha ruột của mình đây.”
“Khi ta biết được tất cả các việc cha làm, khiến hàng ngày ta cảm thấy mình đang bị dày vò trong địa ngục vậy, ta cảm thấy vô cùng thống khổ. Cha ta muốn ta giúp ông nhưng ta không thật sự không làm được.” Diệp Vũ Ảnh u oán nói “Ta cảm thấy sống thế này quá khổ sở, không chừng chết đi lại là một cách giải thoát, sẽ không còn phiền não gì nữa.”
“Thật ra những chuyện này đều không có quan hệ gì đến cô, đây cũng không phải lỗi của cô, cô hà tất phải hành hạ mình như vậy?” Hoa Nhược Hư không nhìn được đành thở dài một tiếng. Kỳ thực từ dáng vẻ tiều tụy của Diệp Vũ Ảnh, hắn có thể thấy được mấy ngày qua nàng khổ sở thế nào; lại nói, nàng thực sự không hề sai, nếu có sai thì người đó phải là phụ thân nàng.
“Nhưng ta cũng không thể trơ mắt ra nhìn ta mình chết được, ta không thể!” Diệp Vũ Ảnh òa khóc, nhào tới ôm chầm lấy Hoa Nhược Hư; Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng đỡ thấy người nàng, nhưng hắn cũng không biết nên khuyên nhủ nàng thế nào cho phải. Nhiều khi im lặng mới là lựa chọn tốt nhất.
Diệp Vũ Ảnh khóc như để vơi đi nỗi ấm ức, đau đớn trong lòng trong mấy ngày nay. Sau một khắc, tiếng khóc nhỏ dần, bắt đầu dừng lại.
“Cảm ơn Hoa công tử, Vũ Ảnh về phòng trước, công tử cũng không cần vì Vũ Ảnh mà làm khó chính mình.” Diệp Vũ Ảnh tách khỏi người Hoa Nhược Hư, trên mặt đỏ bừng, vừa nói xong nàng đã vội vã chạy đi.
Diệp Vũ Ảnh vừa chạy ra cửa thì thiếu chút nữa đã đụng vào người đang đến – chính là Phương Hiệp. Diệp Vũ Ảnh mặt lại đỏ hơn vài phần.
“A, Diệp cô…..” Phương Hiệp mới kịp nói hai chữ thì đã dừng lại vì Diệp Vũ Ảnh đã vội vã chạy mất.
Phương Hiệp nhìn bóng nàng có chút nghi hoặc, rồi bất đắc dĩ khẽ lắc đầu.
“Hoa huynh, ta có chuyện muốn thương lượng cùng huynh.” Phương Hiệp tới đây chính là để tìm Hoa Nhược Hư, nên vừa bước vào đã nói thẳng vào vấn đề “Là về chuyện của Côn Lôn.”
“Mời Phượng huynh nói.” Hoa Nhược Hư gật đầu, mời Phương Hiệp ngồi xuống.
“Thật ra, ta nghĩ Hoa huynh chắc cũng đã rõ, đệ tử các phái đều là nghe theo mệnh lệnh của Chưởng môn, nhưng quyết định của Chưởng môn chưa chắc đã là nguyện vọng của họ.” Phương Hiệp trầm ngâm một chút rồi nói “Ta ở Côn Lôn đã được một thời gian, nên cũng có một chút hiểu biết về đệ tử của Côn Lôn. Bọn họ luôn biết giữ mình, không muốn tranh phách võ lâm, bởi vậy ta nghĩ bọn họ bây giờ vì mệnh lệnh của sư huynh nên mới không thể gia nhập Chính Nghĩa liên minh, thậm chí vì Chính Nghĩa liên minh mà làm một số chuyện thương thiên hại lý.”
“Phương huynh hi vọng ta có thể buông tha cho bọn họ?” Hoa Nhược Hư khẽ cười.
“Ta chỉ muốn tạo cho các đệ tử vô tội này một cơ hội.” Phương Hiệp khẽ gật đầu, nói.
“Thật ra, Phương huynh có thể lựa chọn một biện pháp rất tốt.” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút, nói: “Theo ta được biết, tôn sư hay cũng chính là tiền nhiệm Chưởng môn rất hy vọng Phương huynh có thể đứng ra đảm nhiệm chức Chưởng môn của Côn Lôn, chỉ là do nhiều lý do khiến cho chức Chưởng môn này rơi vào tay Cát Vân Tường. Nhưng Cát Vân Tường này lại ngang nhiên bỏ rơi lệnh sư tỷ - Tôn cô nương, mà Tôn cô nương vốn là nữ nhi của tiền nhiệm Chưởng môn. Tôn Chưởng môn có địa vị rất lớn trong lòng các đệ tử Côn Lôn, nói như vậy, hành động của Cát Vân Tường đã khiến cho rất nhiều người bất mãn.
“Ý của Hoa huynh là?” Phương Hiệp cau mày.
“Theo lẽ thường, Tôn Chưởng môn hẳn sẽ không mất sớm như vậy được, nếu như Tôn Chưởng môn không chết thì chức vị Chưởng môn cũng sẽ không rơi vào tay Cát Vân Tường; do đó chúng ta có lý do để hoài nghi Cát Vân Tường động tay động chân.” Hoa Nhược Hư nói tiếp “Bởi vậy, Phương huynh chỉ cần chọn thời điểm thích hợp tuyên bố việc Cát Vân Tường mưu hại Tôn Chưởng môn để cướp lấy chức Chưởng môn, thì ta tin tưởng tất cả đệ tử Côn Lôn sẽ ủng hộ huynh lên thay Cát Vân Tường.”
“Hoa huynh, ta không nghĩ rằng mình sẽ làm Chưởng môn.” Phương Hiệp cười khổ, rồi nói “Hơn nữa, cho dù sư huynh có không làm Chưởng môn nữa thì theo lý mà nói người có tư cách đảm nhiệm chức Chưởng môn này nhất chính là sư tỷ, vì nàng là con duy nhất của sư phụ.”
“Phương huynh, vấn đề hiện tại không phải việc huynh muốn hay không muốn, chẳng lẽ huynh trơ mắt nhìn Cát Vân Tường đem đệ tử Côn Lôn tiến vào tử địa.” Hoa Nhược Hư lắc đầu nói “Về phần lệnh sư tỷ, thân phận hiện giờ của nàng không thể đảm nhiệm chức vị Chưởng môn.”
“Thân phận hiện giờ của sư tỷ ta?” Phương Hiệp nhướng mày, sắc mặt khẽ biến, vội vã hỏi “Hoa huynh, gần đây huynh có gặp qua sư tỷ của ta sao? Sư tỷ nàng hiện nay đang ở đâu?”
Hoa Nhược Hư âm thầm kêu không xong, lỡ mồm lộ ra chuyện Tôn Vân Nhạn. Nhưng nghĩ lại, có lẽ nói cho Phương Hiệp cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.”
“Phương huynh, không gạt huynh, ta quả thực đã gặp mặt Tôn cô nương, chỉ là…..” Hoa Nhược Hư dừng lại một chút “Ta gặp nàng tại Ma Cung.”
“Ma Cung? Tô Đại Nhi bắt sư tỷ sao? Hoa huynh, huynh cần giúp ta, huynh bảo Tô Đại Nhi thả sư tỷ ta ra đi.” Phương Hiệp tâm thần hỗn loạn, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Phương huynh, huynh trước hết nên tỉnh táo một chút, không nên kích động. Chuyện không giống như huynh nghĩ.” Hoa Nhược Hư cười khổ “Tôn cô nương là gia nhập Ma Cung, nàng hiện giờ là Tam trưởng lão của Ma Cung. Nguyên Ma Cung Tam trưởng lão – Bách Lý Hồ trước đây không lâu đã bị xử tử, nên ta nghĩ Tôn cô nương vì nguyên nhân này mới gia nhập Ma Cung.” Tô Đại Nhi tuy không nói về chuyện này với Hoa Nhược Hư, nhưng hắn cũng đoán được đại khái.
“Hoa huynh, huynh có thể mang ta tới Ma Cung một chuyến không?” Phương Hiệp nghe Hoa Nhược Hư nói xong cúi đầu trầm mặc một lát, sắc mặt không ngừng biến đổi, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Hoa Nhược Hư nói. Giọng điệu âm trầm, có chút kích động, ngoài ra còn mang chút áp lực.
“Được! Phương huynh ở đại môn chờ ta một lát, ta sẽ tới ngay.” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi nói.
Hoa Nhược Hư vội vã chạy tới ngoài cửa phòng của Phi Nhứ cùng Hàm Tuyết xem qua một chút, nhưng không hề đi vào.
“Hoa đại ca, nàng đã bình tĩnh trở lại rồi, không còn muốn tự sát nữa.” Tuyết Du Du nói xong cũng khiến Hoa Nhược Hư an tâm một chút.
“Tiểu Tuyết vẫn tốt, chỉ là vẫn như hôm qua, thường xuyên ngồi ngẩn người ra.” Lời Giang Thanh Nguyệt khiến Hoa Nhược Hư có chút lo lắng, bất quá bây giờ hắn cũng không có nhiều thời gian để chăm sóc Hàm Tuyết.
Hắn đáp ứng dẫn Phương Hiệp đi bởi hắn hi vọng sau khi Phương Hiệp nhìn thấy Tôn Vân Nhạn thì sẽ đáp ứng chuyện tước đoạt chức Chưởng môn của Cát Vân Tường. Nếu như vậy, cuộc thảo phạt chánh nghĩa liên minh của hắn 3 ngày sau cũng bớt được không ít trở ngại.
“Công tử, sao lại mang ngoại nhân tới đây?” Mắt thấy Hoa Nhược Hư dẫn Phương Hiệp tới, Lưu Vân tỏ rõ dáng vẻ bất mãn.
“Lưu Vân, cô thông báo cho Đại Nhi có Phương huynh muốn gặp Tôn cô nương.” Hoa Nhược Hư cũng không để ý tới dáng bộ dạng bất mãn của Lưu Vân, bởi vì đây cũng không phải lần đầu nàng ta oán giận hắn.
“Công tử, hay là công tử đi nói với tiểu thư, Tôn trưởng lão hiện cũng đang ở bên trong.” Lưu Vân vừa nói vừa trừng mắt liếc Phương Hiệp môt cái. Phương Hiệp bị nàng lườm thì trong lòng bỗng xuất hiện một ý nghĩ cổ quái – quả nhiên tiểu thư thế nào thì sẽ có nha hoàn thế đấy. Tô Đại Nhi và nha hoàn của nàng đều hung dữ như nhau.
“Phương huynh, huynh chờ một chút.” Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ, Lưu Vân cũng không phải người hắn có thể động đến, đành tự thân đi vào.
“Nhược Hư ca ca, ca ca không phải thực tâm đến thăm Đại Nhi, Đại Nhi rất tức giận.” Tô Đại Nhi lúc này không hề cố kị tới sự có mặt của Tôn Vân Nhạn bên cạnh, thân thể mềm mại của nàng nhanh chóng nhào tới, ôm chầm lấy cổ Hoa Nhược Hư bắt đầu làm nũng.
“Đại nhi, huynh cũng muốn đến thăm nàng lắm, chỉ tội công việc bề bộn quá.” Hoa Nhược Hư nói xong cũng thấy chột dạ, mặc dù hai ngày này thực sự bận rộn nhưng trước nữa thì lại ngụp lặn trong phấn son, không nỡ rời xa.
“Muội mặc kệ, sau này ca ca không tới thăm Đại Nhi thì Đại Nhi sẽ tới tìm ca ca.” Đại Nhi nũng nịu nói, đột nhiên nàng nhớ ra cái gì, quay đầu nói với Tôn Vân Nhạn “Tôn trưởng lão, ngươi đi gặp sư đệ của ngươi đi.”
“Vâng, Cung chủ!” Tôn Vân Nhạn khom người lui ra ngoài. Nàng cũng mau chóng muốn được ra ngoài, nàng không muốn nhìn thấy Hoa Nhược Hư, không phải bởi nàng chán ghét gì hắn nhưng cứ gặp hắn là nàng có một cảm giác rất lạ.
“Nhược Hư ca ca, người ta đi gặp lão tình nhan rồi, ca ca không nhanh chân đi xem bọn họ nói cái gì.” Tô Đại Nhi cười giảo hoạt, nhỏ giọng nói bên tai Hoa Nhược Hư.
“Đại Nhi, chuyện này đâu có quan hệ gì tới huynh.” Hoa Nhược Hư lúc này không biết nên khóc hay nên cười.
“Nhược Hư ca ca, ca ca rất không thành thật. Nếu không vì ca ca thì ta đâu có đem nàng tới Ma cung.” Tô Đại Nhi cười hì hì. Hoa Nhược Hư khẽ giật mình, hắn mơ hồ hiểu được, thì ra Tô Đại Nhi đã biết quan hệ mờ ám giữa hắn và Tôn Vân Nhạn.
“Thật ra Tôn trưởng lão rất đáng thương, Cát Vân Tường hại chết cha nàng, lại còn vứt bỏ nàng.” Tô Đại Nhi nhỏ giọng nói “Nhược Hư ca ca, ca ca đừng đối xử như vậy với Đại Nhi nhé.”
“Đại Nhi, huynh sao có thể bỏ được muội đây?” Hoa Nhược Hư ôn nhu nói, đột nhiên ngẩn ra “Đại Nhi, muội nói sao? Cát Vân Tường hại chết Chưởng môn Côn Lôn?”
“Vâng! Ca ca cũng biết từ trước tới giờ Ma Cung cùng bảy đại môn phái đối địch với nhau. Lúc trước chúng ta phát hiện Cát Vân Tường nóng lòng muốn làm Chưởng môn, bèn bày cho hắn một chủ ý khiến hắn mau chóng giết sư phụ, kết quả là không lâu sau đó sư phu của hắn thực sự đã chết.” Tô Đại Nhi thuận miệng nói; đối với nàng mà nói thì chết một người cũng không có gì to tát.
“Ma Cung lúc trước ai đi giúp Cát Vân Tường?” Hoa Nhược Hư hỏi.
“Chính là Diệp Bất Nhị.” Tô Đại Nhi nói “Nhược Hư ca ca, ba ngày sau ca ca cần phải cẩn thận. Họ Diệp này tâm cơ thâm trầm, không phải hạng người dễ đối phó. Chúng ta vẫn chưa tìm được nơi hạ lạc của Độc Môn, cho nên chúng ta vẫn chưa bắt đầu đối phó hắn.
“Ra là như vậy.” Hoa Nhược Hư thì thào. Có lẽ Diệp Bất Nhị đã khống chế Cát Vân Tường ngay từ đầu, trách không được Cát Vân Tường này luôn nghe lệnh hắn.
Phương Hiện nhìn nữ tử cách đó không xa đến mức xuất thần, nhiều ngày không gặp, nàng tựa hồ còn xinh đẹp hơn so với trước kia. Tôn Vân Nhạn cũng đang nhìn Phương Hiệp, trong lòng khẽ thở dài; nàng biết Phương Hiệp đối với nàng thật tâm, nhưng nàng lại không hiểu nổi trái tim của chính mình, nàng chỉ coi Phương Hiệp là sư đệ, là thân nhân của mình chứ không thể coi hắn là người yêu được. Hơn nữa, nàng bây giờ không thể chịu thêm một lần thương tổn nữa, nên cũng sẽ không nhận thêm một mối tình mới.
“Tiểu sư đệ, gần đây đệ vẫn tốt chứ?” Giọng nói của Tôn Vân Nhạn vẫn như trước, vô cùng dễ nghe.
“Không có sư tỷ, sao ta có thể tốt được.” Phương Hiệp đứng si ngốc nhìn nàng, thì thào nói.
“Tiểu sư đệ, đệ cần gì khổ như thế?” Tôn Vân Nhạn thở dài một cái như để trút hết nỗi lòng mình “Sư tỷ đã là hoa tàn bại liễu, không xứng với sư đệ đâu.”
/176
|