Hoa Nhược Hư chậm rãi đi trong thành Tương Dương, Hoa Phi Mộng đã rời đi trước.
Phong Bình cũng không nói cho Hoa Nhược Hư chỗ ở của Tô Đại Nhi bởi căn bản hắn cũng không biết, Tô Đại Nhi chỉ nói cho rằng nàng ở trong thành Tương Dương, Hoa Nhược Hư sẽ biết tìm nàng ở đâu. Nhưng trên thực tế Hoa Nhược Hư cũng không biết ở đâu, chỉ đành đi vòng vòng trong thành thử vận khí mà thôi.
Tiếng đàn du dương đột nhiên truyền tới, chính là Đại Nhi khúc.
Theo tiếng đàn bọn họ đi đến một tòa đại trạch trước mặt, tòa nhà rất lớn, nhưng có vài phần hiu quạnh, đổ nát. Ngoài cửa không có ai, Hoa Nhược Hư thoáng chút do dự rồi bước vào. Xuyên qua đại sảnh, đi vào nội đường, trước mặt là một bạch y nữ tử đang cúi đầu vuốt ve cây đàn, vẫn là bóng dáng quen thuộc động lòng người, đúng là Tô Đại Nhi.
Hoa Nhược Hư có chút xuất thần, ngày đầu tiên nhìn thấy Tô Đại Nhi trong lòng hắn đã phát sinh một loại ảo giác, hắn thủy chung vẫn cho rằng nàng không phải là Ma cung cung chủ khiến người giang hồ sợ hãi, mà nàng chỉ là một thiếu nữ mỹ lệ yếu đuối, cho dù tới hôm nay hắn đã hoàn toàn biết rõ thân phận của nàng nhưng tận đáy lòng hắn ý nghĩ đó vẫn không hề thay đổi.
“ Nhược Hư ca ca.” thanh âm khe khẽ vang lên bên tai. Hoa Nhược Hư giật mình tỉnh lại, không biết từ khi nào Tô Đại Nhi đã ngừng đánh đàn đi đến bên cạnh hắn.
Hoa Nhược Hư âm thầm hít một hơi, một tháng trời đào vòng đã làm cho cảm giác của hắn linh mẫn dị thường, lúc nào cũng đề cao cảnh giác, nhưng khi ở trước mặt Tô Đại Nhi mấy thứ đó không biết vì sao biến mất không thấy tăm hơi, có lẽ, sâu trong tâm hắn cho đến tận bây giờ hắn vẫn tin Tô Đại Nhi sẽ không gây bất lợi cho hắn.
“ Đại Nhi, đã lâu không gặp, nàng có khỏe không?” Hoa Nhược Hư thầm thở dài, nhẹ nhàng hỏi.
“ Nhược Hư ca ca, đi đánh cờ với muội đi.” Một nụ cười nở ra trên mặt Tô Đại Nhi làm nàng càng thêm xinh đẹp vô tả. Hoa Nhược Hư để nàng tùy ý kéo tay đến khuê phòng của nàng.
Lưu Vân, Phi Nhứ đã chờ ở bên trong, bàn cờ cũng đã được chuẩn bị.
“ Đại Nhi, nàng thả Tuyết Phiêu Phiêu được không?” Hoa Nhược Hư thở dài hỏi.
“ Công tử, Tuyết Phiêu Phiêu đã trở về rồi.” Lưu Vân bên cạnh dịu dàng nói.
“ Nhược Hư ca ca, huynh chuyên tâm một chút được không, huynh sắp thua rồi kìa.” Tô Đại Nhi bất mãn nói nhưng vẫn kèm theo ý vị nũng nịu. Hoa Nhược Hư cười khổ nhìn lại, quả nhiên cờ của hắn đã vào tuyệt lộ, chỉ cần Tô Đại Nhi đặt quân đen xuống thì hắn coi như thất bại hoàn toàn.
Nhưng con cờ này Tô Đại Nhi vẫn cầm mãi trong tay chưa có ý đặt xuống, lúc này, nàng lại nhìn Hoa Nhược Hư với ánh mắt nhu tình vạn phần, lại có chút si ngốc.
“ Nhược Hư ca ca, huynh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta đánh cờ không?” Tô Đại Nhi khe khẽ hỏi.
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng gật đầu, hắn đương nhiên nhớ rõ.
“ Nhược Hư ca ca, huynh nhất định phải nhớ kỹ, bất luận là lúc nào, Đại Nhi cũng luôn mở rộng cửa cho huynh.” Quân cờ rốt cục cũng được đặt xuống, nhưng là ở một chỗ khác.
“ Đại Nhi, kỳ thật ta cũng hy vọng nàng chỉ là Tô Đại Nhi thôi.” Hoa Nhược Hư thở dài, chậm rãi đứng dậy.
“ Nhược Hư ca ca, có một số việc trời sinh ra đã định là như vậy, nhưng Đại Nhi vẫn mãi là Đại Nhi của huynh, huynh có hiểu không?” Tô Đại Nhi nhẹ nhàng tựa vào người hắn.
Một thân thể mềm mại đang nằm trong lòng hắn, làn u hương cứ ùa vào mũi, Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy Tô Đại Nhi, nhưng trong lòng lại nảy sinh một số cảm giác kỳ lạ làm hắn khó chịu. Hắn rột cục cũng hiểu được, Tô Đại Nhi thủy chung vẫn là Ma Cung cung chủ, nàng có thể vì hắn làm nhiều chuyện nhưng sẽ không vì hắn mà thay đổi.
“ Đại Nhi, ta phải đi.” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng đẩy thân thể nàng ra, thấp giọng nói.
“ Ngày mai hãy đi có được không?” Ánh mắt u oán của Tô Đại Nhi nhìn hắn, giọng nói có chút không đành, “ Huynh về lại Hoa Sơn, Đại Nhi cũng không biết khi nào có thể gặp lại huynh được.”
“ Hữu duyên tự nhiên sẽ gặp lại.” Hoa Nhược Hư miễn cưỡng cười, cố gắng xoay người đi.
“ Đại Nhi, nàng có thấy Du Du không?” vừa đi tới cửa Hoa Nhược Hư đột nhiên xoay người lại, Tô Đại Nhi trong lòng vui vẻ vừa nghe hắn nói nhất thời cảm thấy thất vọng.
“ Lúc bọn muội đến Phiêu Tuyết sơn trang, nàng đã không còn ở đó.” Tô Đại Nhi nhẹ nhàng nói.
Mắt nhìn Hoa Nhược Hư rời đi, trong lòng Tô Đại Nhi lại dâng lên một cảm giác mất mác.
“ Tiểu thư, sao người lại để cho y cứ vậy mà đi chứ?” Lưu Vân nhịn không được hỏi.
“ Một ngày nào đó chàng sẽ không nỡ ra đi đâu.” Tô Đại Nhi bình thản nói.
***
Vì Phiêu Tuyết sơn trang đã thành một đống tro tàn nên người của Tứ đại thế gia đành phải thuê khách điếm lớn nhất ở thành Tương Dương mà ở, Tuyết gia dù sơn trang bị hủy nhưng đại bộ phận tiền tài vẫn còn nguyên. Trên thực tế, lần này Tứ đại thế gia bị tập kích vẫn chưa phải là một đòn trí mạng, thực lực bọn họ vẫn được bảo tồn.
Bây giờ người lo lắng nhất chính là Tuyết Danh Phong, bởi hai đứa nữ nhi đều cùng mất tích, Tuyết Phiêu Phiêu dù đã biết đang nằm trong tay ma cung nhưng làm sao đoán được nữ hài tử này trong tay ma cung có gặp phải chuyện gì hay không. Tô Đại Nhi đã xác định chỉ muốn gặp được Hoa Nhược Hư, nhưng bây giờ biết đi đâu mà tìm y đây? Cho dù tìm được rồi, Hoa Nhược Hư không nhất định sẽ đi, cho dù có đi có lẽ cũng sẽ đòi hỏi yêu cầu này nọ.
“ Trang chủ, đại tiểu thư đã trở về !” đang lúc Tuyết Danh Phong trong lòng thấp thỏm bất an thì có người tiến đến bẩm báo, ngay lúc đó Tuyết Phiêu Phiêu cũng đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhìn thấy thê tử trở về, Phong Bình chợt nhận ra mình không có cái niềm vui mà mình nên có, lý ra hắn phải chạy ào tới nhưng lại đứng ngây ra đó nhìn Tuyết Phiêu Phiêu đang nép vào lòng Tuyết Danh Phong trút nỗi uất ức.
“ Phiêu Phiêu, Tô Đại Nhi sao đột nhiên có lòng tốt mà thả con vậy?” Tuyết Danh Phong nhìn nữ nhi của mình với thần sắc ngưng trọng.
“ Nghe thị nữ bên cạnh Tô Đại Nhi nói là do công tử của ả bảo thả người.” Tuyết Phiêu Phiêu suy nghĩ một chút nói.
“ Công tử của ả?” Tuyết Danh Phong với vẻ mặt nghi hoặc hỏi, “ Ả thị nữ có nói là ai không?”
“ Con đã hỏi, bất quá cô ta không chịu nói cho con biết, nhưng lúc đó con nghĩ chỉ có thể là một người.” Tuyết Phiêu Phiêu lắc đầu nói.
“ Con nghĩ đó là Hoa Nhược Hư.” Tuyết Phiêu Phiêu thấy ánh mắt mọi người đều dồn về mình nên nói thẳng ra.
“ Quả nhiên là hắn, xem ra hắn đúng là người của Ma cung.” Tuyết Danh Phong oán hận nói.
“ Hắn đến đó chỉ là để cứu Tuyết đại tiểu thư, Tuyết trang chủ lại vì vậy mà nhận định hắn là người của Ma cung, không phải là quá hồ đồ sao?” một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên, hắc sa che mặt, Hoa Phi Mộng uyển chuyển tiến tới.
“ Mộng nhi, chớ nói càn. Mau tới đây, ta hỏi con hai ngày nay đã đi đâu?” Hoa Thác quát nhẹ.
“ Cha, con không nói bậy, Tô Đại Nhi đã nói rất rõ ràng, muốn cứu Tuyết đại tiểu thư thì nhất định Nhược Hư phải đến gặp nàng, bây giờ hắn đã đến đó, đã cứu Tuyết đại tiểu thư trở về, các người lại ở đây hoài nghi hắn là người của Ma cung, chẳng lẻ không ai thấy hổ thẹn sao?” Hoa Phi Mộng như không sợ Hoa Thác, lạnh lùng nhìn mọi người, sau đó chằm chằm nhìn Phong Bình, “ Phong đại hiệp, chẳng lẽ ngài không biết áy náy sao?”
“ Tiểu Mộng nhi, nhiều năm không gặp, nàng tựa hồ vẫn không thay đổi, sao vẫn còn bốc đồng vậy?” tiếng nói sung mãn truyền đến, Hoa Phi Mộng đột nhiên xoay người nhìn về phía cửa, thân hình mềm mại khẽ run lên.
Ngoài cửa xuất hiện một đôi nam nữ tuổi khoảng ba mươi, nam tử mặc nho sam màu xanh, mặt đẹp như ngọc, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan đường đường, phong thái hơn người; nữ tử thì vận chiếc váy màu vàng , tuy không phải là tuyệt sắc nhưng toàn thân trên dưới lại toát ra một khí chất ung dung quý phái, làm cho người ta cảm thấy một sự hấp dẫn đặc biệt.
Hoa Phi Mộng khóe môi run run nhưng không nói gì cả, ngay lúc đó đột nhiên thân ảnh nhất thiểm, trong nháy mắt biến mất ở ngoài cửa.
Hoa Phi Mộng liều mạng chạy như điên, đột nhiên va vào ngực một người, nàng liền huy chưởng bổ tới.
“ Hoa đại tiểu thư, là ta, nàng làm sao vậy?” giọng nói của Hoa Nhược Hư vang lên bên tai, Hoa Phi Mộng vội vàng thu hồi công lực, nhưng vẫn ôm lấy cổ Hoa Nhược Hư, vùi đầu vào ngực hắn không muốn rời ra.
Hoa Nhược Hư cảm giác được thân thể mềm mại của nàng đang run rẩy, trong lòng lại một phen mê hoặc, Hoa Phi Mộng bình thường rất điềm tĩnh, là chuyện gì làm nàng ra như vậy?”
“ Xảy ra chuyện gì vậy?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng hỏi nhưng Hoa Phi Mộng vẫn không có phản ứng.
Mắt thấy mọi người vây quanh càng lúc càng nhiều, Hoa Nhược Hư thấy cứ đứng mãi vậy thì không thích hợp liền cắn răng bế Hoa Phi Mộng lên, hóa thành một cái bóng biến mất trước mắt mọi người.
Hoa Phi Mộng cũng dần bình tĩnh lại, được nằm trong lòng Hoa Nhược Hư làm nàng cảm thấy an bình.
“ Có thể thả ta xuống rồi.” Hoa Phi Mộng ngượng ngùng nói.
“ Nếu có thể, hãy nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không? Có lẽ ta có thể giúp nàng.” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài, hai người cứ lẳng lặng đứng đó. Nơi đây là ngoại thành, đồng ruộng bát ngát đích thực làm cho con người ta cảm thấy trống trải.
“ Từ lúc ta mười tuổi đã bắt đầu đeo khăn che mặt, cho nên cơ hồ không ai biết được chân diện mục của ta, sau còn có lời đồn bên ngoài rằng ta là một đứa con gái rất xấu xí.” Hoa Phi Mộng buồn bã nói.
“ Tới năm ta mười bốn tuổi, ta có quen một người, hắn võ công cao cường, tướng mạo anh tuấn, phong lưu văn nhã, khi đó hắn hai mươi tuổi, trong giang hồ đã có chút danh tiếng, hiệu xưng Thanh y thần kiếm, bởi hắn luôn mặc nho sam màu xanh, kiếm pháp lại phi thường xuất chúng, những người cùng thời lúc đó không ai là địch thủ của hắn.” Hoa Phi Mộng bắt đầu nhớ lại những năm tháng xa xôi, giọng nói của nàng tựa hồ cũng từ nơi xa xôi nào đó truyền đến, phiêu miểu bất định.
“ Ta lúc đó cũng đã lén đi theo hắn, rồi bị hắn phát hiện, hắn rất tò mò vì sao ta luôn che mặt, dần dần ta và hắn cũng trở nên thân thiết, về sau, năm ta mười tám tuổi đã phát hiện mình không thể rời xa hắn.” Ngữ khí chậm rãi của Hoa Phi Mộng bắt đầu có chút ưu thương, “ Hắn nói cho ta biết, sư phụ hắn đang thúc giục hắn chuyện hôn sự, hắn nói hắn rất thích ta, vì vậy ta đã bảo hắn đến nhà ta mà cầu thân, hắn ra đi rồi trở về, hắn không đề cập đến chuyện thành hôn nhưng lại muốn ta bỏ khăn che để hắn được nhìn mặt. Ta nói với hắn đợi đến khi thành thân ta tự nhiên sẽ cho hắn xem. Bất quá hắn lại không đồng ý, rồi hắn ra đi, về sau ta nghe được tin hắn đã thành thân cùng với sư muội của hắn.”
“ Nhiều năm trôi qua, ta hầu như đã quên hết, nhưng vừa nãy gặp lại hắn, ta lại không biết nên làm gì, ta chỉ biết mình nên bỏ đi trước, ta không muốn nhìn thấy hắn.” Hoa Phi Mộng nhẹ nhàng nói, “ kỳ thật, ta biết vì sao hắn bỏ ra đi, ta nghe nói hắn đã đi nghe ngóng về ta, biết được ta rất là xấu xí nên mới cảm thấy hối hận.”
“ Có đôi khi, ta thật sự không nghĩ ra, chẳng lẻ tướng mạo của nữ nhận lại quan trọng vậy sao? Nhược Hư, ngươi nói cho ta biết, có phải nam nhân đều thích nữ nhân xinh đẹp không?” Hoa Phi Mộng nhìn Hoa Nhược Hư hỏi.
“ Dung mạo của nữ nhân có lẽ rất quan trọng.” Hoa Nhược Hư thở dài nói, “ Bất quá, có một điểm ta có thể khẳng định, với một nữ nhân, thứ quan trọng nhất không phải là dung mạo. Chỉ là, lúc trước vì sao nàng không để cho hắn xem mặt?”
“ Nếu hắn thật sự muốn lấy ta chỉ vì dung mạo của ta, ta như thế nào có thể gả cho hắn chứ?” Hoa Phi Mộng lắc đầu nói, “ Mặc dù hắn đã cưới người khác, nhưng ta không hề hối hận, hôm nay ta như vậy, chỉ là không kịp thích ứng thôi.”
Hoa Nhược Hư im lặng không nói, mấy lời của Hoa Phi Mộng xem ra cũng đúng, bất quá hắn lại cảm giác có gì đó không đúng lắm, thử nghĩ xem một nam nhân chưa hề gặp qua chân diện mục của nữ nhân lại phải cưới nàng thì thật khó xử cho nam nhân. Nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu đã thật sư yêu rồi thì có lẽ không cần phải cố kỵ nhiều như vậy, xem ra, Hoa Phi Mộng không sai. Hoa Nhược Hư bắt đầu cảm thấy rối rắm, lắc lắc đầu, hay là thôi không suy nghĩ nữa vậy.
“ Nhược Hư, ngươi nhìn ta đi.” Giọng nói Hoa Phi Mộng đột nhiên trở nên vô cùng ôn nhu, Hoa Nhược Hư nao nao, quay đầu nhìn nàng.
Hoa Phi Mộng nhẹ nhàng tháo khăn che mặt xuống, khuôn mặt tái nhợt vì lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời nhưng lại càng làm vẻ đẹp của nàng thêm phần thoát tục. Mặc dù đây không phải lần đầu hắn được nhìn thấy diện mạo của nàng nhưng cảm giác rung động vẫn như lần đầu.
“ Từ nay về sau, ta không đeo cái khăn này nữa, cái này, cho người đó.” Hoa Phi Mộng ôn nhu nói, huỳnh quang trong mắt lưu chuyển, làm toát ra một cảm giác đặc biệt, Hoa Nhược Hư cảm thấy trống ngực thùng thùng, chậm rãi giơ tay ra tiếp nhận khăn che mặt của nàng.
“ Hoa đại tiểu thư, ta … ….” Hoa Nhược Hư nhất thời không biết nên nói gì.
“ Từ nay về sau hãy gọi ta là Mộng nhi.” Hoa Phi Mộng thản nhiên cười, làm cho đất trời càng thêm rực rỡ.
“ Đi thôi, chúng ta đến Tương Dương khách điếm, bọn họ đều ở đó cả.” Hoa Phi Mộng vẫn còn run run kéo lấy tay Hoa Nhược Hư.
“ Hoa đại … …” Hoa Nhược Hư mới nói được hai chữ đã bị nàng ngắt lời.
“ Đã bảo gọi ta là Mộng nhi.” Hoa Phi Mộng có chút mất hứng trừng mắt nhìn hắn.
“ Được rồi, Mộng nhi, nàng để ta suy nghĩ lại được không?” Hoa Nhược Hư thở dài, điệu bộ của Hoa Phi Mộng làm hắn bất ngờ không biết phải làm sao.
Hoa Phi Mộng có chút tức giận nhìn hắn rồi yên lặng gật đầu. Trong lòng Hoa Nhược Hư cứ phập phồng, kích động không thôi. Hắn rốt cục đã biết Hoa Phi Mộng giúp hắn nguyên nhân là vì nàng rất cô độc, từ trước tới giờ hắn chưa từng nghĩ đến điều này.
Phong Bình cũng không nói cho Hoa Nhược Hư chỗ ở của Tô Đại Nhi bởi căn bản hắn cũng không biết, Tô Đại Nhi chỉ nói cho rằng nàng ở trong thành Tương Dương, Hoa Nhược Hư sẽ biết tìm nàng ở đâu. Nhưng trên thực tế Hoa Nhược Hư cũng không biết ở đâu, chỉ đành đi vòng vòng trong thành thử vận khí mà thôi.
Tiếng đàn du dương đột nhiên truyền tới, chính là Đại Nhi khúc.
Theo tiếng đàn bọn họ đi đến một tòa đại trạch trước mặt, tòa nhà rất lớn, nhưng có vài phần hiu quạnh, đổ nát. Ngoài cửa không có ai, Hoa Nhược Hư thoáng chút do dự rồi bước vào. Xuyên qua đại sảnh, đi vào nội đường, trước mặt là một bạch y nữ tử đang cúi đầu vuốt ve cây đàn, vẫn là bóng dáng quen thuộc động lòng người, đúng là Tô Đại Nhi.
Hoa Nhược Hư có chút xuất thần, ngày đầu tiên nhìn thấy Tô Đại Nhi trong lòng hắn đã phát sinh một loại ảo giác, hắn thủy chung vẫn cho rằng nàng không phải là Ma cung cung chủ khiến người giang hồ sợ hãi, mà nàng chỉ là một thiếu nữ mỹ lệ yếu đuối, cho dù tới hôm nay hắn đã hoàn toàn biết rõ thân phận của nàng nhưng tận đáy lòng hắn ý nghĩ đó vẫn không hề thay đổi.
“ Nhược Hư ca ca.” thanh âm khe khẽ vang lên bên tai. Hoa Nhược Hư giật mình tỉnh lại, không biết từ khi nào Tô Đại Nhi đã ngừng đánh đàn đi đến bên cạnh hắn.
Hoa Nhược Hư âm thầm hít một hơi, một tháng trời đào vòng đã làm cho cảm giác của hắn linh mẫn dị thường, lúc nào cũng đề cao cảnh giác, nhưng khi ở trước mặt Tô Đại Nhi mấy thứ đó không biết vì sao biến mất không thấy tăm hơi, có lẽ, sâu trong tâm hắn cho đến tận bây giờ hắn vẫn tin Tô Đại Nhi sẽ không gây bất lợi cho hắn.
“ Đại Nhi, đã lâu không gặp, nàng có khỏe không?” Hoa Nhược Hư thầm thở dài, nhẹ nhàng hỏi.
“ Nhược Hư ca ca, đi đánh cờ với muội đi.” Một nụ cười nở ra trên mặt Tô Đại Nhi làm nàng càng thêm xinh đẹp vô tả. Hoa Nhược Hư để nàng tùy ý kéo tay đến khuê phòng của nàng.
Lưu Vân, Phi Nhứ đã chờ ở bên trong, bàn cờ cũng đã được chuẩn bị.
“ Đại Nhi, nàng thả Tuyết Phiêu Phiêu được không?” Hoa Nhược Hư thở dài hỏi.
“ Công tử, Tuyết Phiêu Phiêu đã trở về rồi.” Lưu Vân bên cạnh dịu dàng nói.
“ Nhược Hư ca ca, huynh chuyên tâm một chút được không, huynh sắp thua rồi kìa.” Tô Đại Nhi bất mãn nói nhưng vẫn kèm theo ý vị nũng nịu. Hoa Nhược Hư cười khổ nhìn lại, quả nhiên cờ của hắn đã vào tuyệt lộ, chỉ cần Tô Đại Nhi đặt quân đen xuống thì hắn coi như thất bại hoàn toàn.
Nhưng con cờ này Tô Đại Nhi vẫn cầm mãi trong tay chưa có ý đặt xuống, lúc này, nàng lại nhìn Hoa Nhược Hư với ánh mắt nhu tình vạn phần, lại có chút si ngốc.
“ Nhược Hư ca ca, huynh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta đánh cờ không?” Tô Đại Nhi khe khẽ hỏi.
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng gật đầu, hắn đương nhiên nhớ rõ.
“ Nhược Hư ca ca, huynh nhất định phải nhớ kỹ, bất luận là lúc nào, Đại Nhi cũng luôn mở rộng cửa cho huynh.” Quân cờ rốt cục cũng được đặt xuống, nhưng là ở một chỗ khác.
“ Đại Nhi, kỳ thật ta cũng hy vọng nàng chỉ là Tô Đại Nhi thôi.” Hoa Nhược Hư thở dài, chậm rãi đứng dậy.
“ Nhược Hư ca ca, có một số việc trời sinh ra đã định là như vậy, nhưng Đại Nhi vẫn mãi là Đại Nhi của huynh, huynh có hiểu không?” Tô Đại Nhi nhẹ nhàng tựa vào người hắn.
Một thân thể mềm mại đang nằm trong lòng hắn, làn u hương cứ ùa vào mũi, Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy Tô Đại Nhi, nhưng trong lòng lại nảy sinh một số cảm giác kỳ lạ làm hắn khó chịu. Hắn rột cục cũng hiểu được, Tô Đại Nhi thủy chung vẫn là Ma Cung cung chủ, nàng có thể vì hắn làm nhiều chuyện nhưng sẽ không vì hắn mà thay đổi.
“ Đại Nhi, ta phải đi.” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng đẩy thân thể nàng ra, thấp giọng nói.
“ Ngày mai hãy đi có được không?” Ánh mắt u oán của Tô Đại Nhi nhìn hắn, giọng nói có chút không đành, “ Huynh về lại Hoa Sơn, Đại Nhi cũng không biết khi nào có thể gặp lại huynh được.”
“ Hữu duyên tự nhiên sẽ gặp lại.” Hoa Nhược Hư miễn cưỡng cười, cố gắng xoay người đi.
“ Đại Nhi, nàng có thấy Du Du không?” vừa đi tới cửa Hoa Nhược Hư đột nhiên xoay người lại, Tô Đại Nhi trong lòng vui vẻ vừa nghe hắn nói nhất thời cảm thấy thất vọng.
“ Lúc bọn muội đến Phiêu Tuyết sơn trang, nàng đã không còn ở đó.” Tô Đại Nhi nhẹ nhàng nói.
Mắt nhìn Hoa Nhược Hư rời đi, trong lòng Tô Đại Nhi lại dâng lên một cảm giác mất mác.
“ Tiểu thư, sao người lại để cho y cứ vậy mà đi chứ?” Lưu Vân nhịn không được hỏi.
“ Một ngày nào đó chàng sẽ không nỡ ra đi đâu.” Tô Đại Nhi bình thản nói.
***
Vì Phiêu Tuyết sơn trang đã thành một đống tro tàn nên người của Tứ đại thế gia đành phải thuê khách điếm lớn nhất ở thành Tương Dương mà ở, Tuyết gia dù sơn trang bị hủy nhưng đại bộ phận tiền tài vẫn còn nguyên. Trên thực tế, lần này Tứ đại thế gia bị tập kích vẫn chưa phải là một đòn trí mạng, thực lực bọn họ vẫn được bảo tồn.
Bây giờ người lo lắng nhất chính là Tuyết Danh Phong, bởi hai đứa nữ nhi đều cùng mất tích, Tuyết Phiêu Phiêu dù đã biết đang nằm trong tay ma cung nhưng làm sao đoán được nữ hài tử này trong tay ma cung có gặp phải chuyện gì hay không. Tô Đại Nhi đã xác định chỉ muốn gặp được Hoa Nhược Hư, nhưng bây giờ biết đi đâu mà tìm y đây? Cho dù tìm được rồi, Hoa Nhược Hư không nhất định sẽ đi, cho dù có đi có lẽ cũng sẽ đòi hỏi yêu cầu này nọ.
“ Trang chủ, đại tiểu thư đã trở về !” đang lúc Tuyết Danh Phong trong lòng thấp thỏm bất an thì có người tiến đến bẩm báo, ngay lúc đó Tuyết Phiêu Phiêu cũng đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhìn thấy thê tử trở về, Phong Bình chợt nhận ra mình không có cái niềm vui mà mình nên có, lý ra hắn phải chạy ào tới nhưng lại đứng ngây ra đó nhìn Tuyết Phiêu Phiêu đang nép vào lòng Tuyết Danh Phong trút nỗi uất ức.
“ Phiêu Phiêu, Tô Đại Nhi sao đột nhiên có lòng tốt mà thả con vậy?” Tuyết Danh Phong nhìn nữ nhi của mình với thần sắc ngưng trọng.
“ Nghe thị nữ bên cạnh Tô Đại Nhi nói là do công tử của ả bảo thả người.” Tuyết Phiêu Phiêu suy nghĩ một chút nói.
“ Công tử của ả?” Tuyết Danh Phong với vẻ mặt nghi hoặc hỏi, “ Ả thị nữ có nói là ai không?”
“ Con đã hỏi, bất quá cô ta không chịu nói cho con biết, nhưng lúc đó con nghĩ chỉ có thể là một người.” Tuyết Phiêu Phiêu lắc đầu nói.
“ Con nghĩ đó là Hoa Nhược Hư.” Tuyết Phiêu Phiêu thấy ánh mắt mọi người đều dồn về mình nên nói thẳng ra.
“ Quả nhiên là hắn, xem ra hắn đúng là người của Ma cung.” Tuyết Danh Phong oán hận nói.
“ Hắn đến đó chỉ là để cứu Tuyết đại tiểu thư, Tuyết trang chủ lại vì vậy mà nhận định hắn là người của Ma cung, không phải là quá hồ đồ sao?” một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên, hắc sa che mặt, Hoa Phi Mộng uyển chuyển tiến tới.
“ Mộng nhi, chớ nói càn. Mau tới đây, ta hỏi con hai ngày nay đã đi đâu?” Hoa Thác quát nhẹ.
“ Cha, con không nói bậy, Tô Đại Nhi đã nói rất rõ ràng, muốn cứu Tuyết đại tiểu thư thì nhất định Nhược Hư phải đến gặp nàng, bây giờ hắn đã đến đó, đã cứu Tuyết đại tiểu thư trở về, các người lại ở đây hoài nghi hắn là người của Ma cung, chẳng lẻ không ai thấy hổ thẹn sao?” Hoa Phi Mộng như không sợ Hoa Thác, lạnh lùng nhìn mọi người, sau đó chằm chằm nhìn Phong Bình, “ Phong đại hiệp, chẳng lẽ ngài không biết áy náy sao?”
“ Tiểu Mộng nhi, nhiều năm không gặp, nàng tựa hồ vẫn không thay đổi, sao vẫn còn bốc đồng vậy?” tiếng nói sung mãn truyền đến, Hoa Phi Mộng đột nhiên xoay người nhìn về phía cửa, thân hình mềm mại khẽ run lên.
Ngoài cửa xuất hiện một đôi nam nữ tuổi khoảng ba mươi, nam tử mặc nho sam màu xanh, mặt đẹp như ngọc, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan đường đường, phong thái hơn người; nữ tử thì vận chiếc váy màu vàng , tuy không phải là tuyệt sắc nhưng toàn thân trên dưới lại toát ra một khí chất ung dung quý phái, làm cho người ta cảm thấy một sự hấp dẫn đặc biệt.
Hoa Phi Mộng khóe môi run run nhưng không nói gì cả, ngay lúc đó đột nhiên thân ảnh nhất thiểm, trong nháy mắt biến mất ở ngoài cửa.
Hoa Phi Mộng liều mạng chạy như điên, đột nhiên va vào ngực một người, nàng liền huy chưởng bổ tới.
“ Hoa đại tiểu thư, là ta, nàng làm sao vậy?” giọng nói của Hoa Nhược Hư vang lên bên tai, Hoa Phi Mộng vội vàng thu hồi công lực, nhưng vẫn ôm lấy cổ Hoa Nhược Hư, vùi đầu vào ngực hắn không muốn rời ra.
Hoa Nhược Hư cảm giác được thân thể mềm mại của nàng đang run rẩy, trong lòng lại một phen mê hoặc, Hoa Phi Mộng bình thường rất điềm tĩnh, là chuyện gì làm nàng ra như vậy?”
“ Xảy ra chuyện gì vậy?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng hỏi nhưng Hoa Phi Mộng vẫn không có phản ứng.
Mắt thấy mọi người vây quanh càng lúc càng nhiều, Hoa Nhược Hư thấy cứ đứng mãi vậy thì không thích hợp liền cắn răng bế Hoa Phi Mộng lên, hóa thành một cái bóng biến mất trước mắt mọi người.
Hoa Phi Mộng cũng dần bình tĩnh lại, được nằm trong lòng Hoa Nhược Hư làm nàng cảm thấy an bình.
“ Có thể thả ta xuống rồi.” Hoa Phi Mộng ngượng ngùng nói.
“ Nếu có thể, hãy nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không? Có lẽ ta có thể giúp nàng.” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài, hai người cứ lẳng lặng đứng đó. Nơi đây là ngoại thành, đồng ruộng bát ngát đích thực làm cho con người ta cảm thấy trống trải.
“ Từ lúc ta mười tuổi đã bắt đầu đeo khăn che mặt, cho nên cơ hồ không ai biết được chân diện mục của ta, sau còn có lời đồn bên ngoài rằng ta là một đứa con gái rất xấu xí.” Hoa Phi Mộng buồn bã nói.
“ Tới năm ta mười bốn tuổi, ta có quen một người, hắn võ công cao cường, tướng mạo anh tuấn, phong lưu văn nhã, khi đó hắn hai mươi tuổi, trong giang hồ đã có chút danh tiếng, hiệu xưng Thanh y thần kiếm, bởi hắn luôn mặc nho sam màu xanh, kiếm pháp lại phi thường xuất chúng, những người cùng thời lúc đó không ai là địch thủ của hắn.” Hoa Phi Mộng bắt đầu nhớ lại những năm tháng xa xôi, giọng nói của nàng tựa hồ cũng từ nơi xa xôi nào đó truyền đến, phiêu miểu bất định.
“ Ta lúc đó cũng đã lén đi theo hắn, rồi bị hắn phát hiện, hắn rất tò mò vì sao ta luôn che mặt, dần dần ta và hắn cũng trở nên thân thiết, về sau, năm ta mười tám tuổi đã phát hiện mình không thể rời xa hắn.” Ngữ khí chậm rãi của Hoa Phi Mộng bắt đầu có chút ưu thương, “ Hắn nói cho ta biết, sư phụ hắn đang thúc giục hắn chuyện hôn sự, hắn nói hắn rất thích ta, vì vậy ta đã bảo hắn đến nhà ta mà cầu thân, hắn ra đi rồi trở về, hắn không đề cập đến chuyện thành hôn nhưng lại muốn ta bỏ khăn che để hắn được nhìn mặt. Ta nói với hắn đợi đến khi thành thân ta tự nhiên sẽ cho hắn xem. Bất quá hắn lại không đồng ý, rồi hắn ra đi, về sau ta nghe được tin hắn đã thành thân cùng với sư muội của hắn.”
“ Nhiều năm trôi qua, ta hầu như đã quên hết, nhưng vừa nãy gặp lại hắn, ta lại không biết nên làm gì, ta chỉ biết mình nên bỏ đi trước, ta không muốn nhìn thấy hắn.” Hoa Phi Mộng nhẹ nhàng nói, “ kỳ thật, ta biết vì sao hắn bỏ ra đi, ta nghe nói hắn đã đi nghe ngóng về ta, biết được ta rất là xấu xí nên mới cảm thấy hối hận.”
“ Có đôi khi, ta thật sự không nghĩ ra, chẳng lẻ tướng mạo của nữ nhận lại quan trọng vậy sao? Nhược Hư, ngươi nói cho ta biết, có phải nam nhân đều thích nữ nhân xinh đẹp không?” Hoa Phi Mộng nhìn Hoa Nhược Hư hỏi.
“ Dung mạo của nữ nhân có lẽ rất quan trọng.” Hoa Nhược Hư thở dài nói, “ Bất quá, có một điểm ta có thể khẳng định, với một nữ nhân, thứ quan trọng nhất không phải là dung mạo. Chỉ là, lúc trước vì sao nàng không để cho hắn xem mặt?”
“ Nếu hắn thật sự muốn lấy ta chỉ vì dung mạo của ta, ta như thế nào có thể gả cho hắn chứ?” Hoa Phi Mộng lắc đầu nói, “ Mặc dù hắn đã cưới người khác, nhưng ta không hề hối hận, hôm nay ta như vậy, chỉ là không kịp thích ứng thôi.”
Hoa Nhược Hư im lặng không nói, mấy lời của Hoa Phi Mộng xem ra cũng đúng, bất quá hắn lại cảm giác có gì đó không đúng lắm, thử nghĩ xem một nam nhân chưa hề gặp qua chân diện mục của nữ nhân lại phải cưới nàng thì thật khó xử cho nam nhân. Nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu đã thật sư yêu rồi thì có lẽ không cần phải cố kỵ nhiều như vậy, xem ra, Hoa Phi Mộng không sai. Hoa Nhược Hư bắt đầu cảm thấy rối rắm, lắc lắc đầu, hay là thôi không suy nghĩ nữa vậy.
“ Nhược Hư, ngươi nhìn ta đi.” Giọng nói Hoa Phi Mộng đột nhiên trở nên vô cùng ôn nhu, Hoa Nhược Hư nao nao, quay đầu nhìn nàng.
Hoa Phi Mộng nhẹ nhàng tháo khăn che mặt xuống, khuôn mặt tái nhợt vì lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời nhưng lại càng làm vẻ đẹp của nàng thêm phần thoát tục. Mặc dù đây không phải lần đầu hắn được nhìn thấy diện mạo của nàng nhưng cảm giác rung động vẫn như lần đầu.
“ Từ nay về sau, ta không đeo cái khăn này nữa, cái này, cho người đó.” Hoa Phi Mộng ôn nhu nói, huỳnh quang trong mắt lưu chuyển, làm toát ra một cảm giác đặc biệt, Hoa Nhược Hư cảm thấy trống ngực thùng thùng, chậm rãi giơ tay ra tiếp nhận khăn che mặt của nàng.
“ Hoa đại tiểu thư, ta … ….” Hoa Nhược Hư nhất thời không biết nên nói gì.
“ Từ nay về sau hãy gọi ta là Mộng nhi.” Hoa Phi Mộng thản nhiên cười, làm cho đất trời càng thêm rực rỡ.
“ Đi thôi, chúng ta đến Tương Dương khách điếm, bọn họ đều ở đó cả.” Hoa Phi Mộng vẫn còn run run kéo lấy tay Hoa Nhược Hư.
“ Hoa đại … …” Hoa Nhược Hư mới nói được hai chữ đã bị nàng ngắt lời.
“ Đã bảo gọi ta là Mộng nhi.” Hoa Phi Mộng có chút mất hứng trừng mắt nhìn hắn.
“ Được rồi, Mộng nhi, nàng để ta suy nghĩ lại được không?” Hoa Nhược Hư thở dài, điệu bộ của Hoa Phi Mộng làm hắn bất ngờ không biết phải làm sao.
Hoa Phi Mộng có chút tức giận nhìn hắn rồi yên lặng gật đầu. Trong lòng Hoa Nhược Hư cứ phập phồng, kích động không thôi. Hắn rốt cục đã biết Hoa Phi Mộng giúp hắn nguyên nhân là vì nàng rất cô độc, từ trước tới giờ hắn chưa từng nghĩ đến điều này.
/176
|