Nhìn dòng người đi đi lại lại trên đường phố Trường An, Hoa Nhược Hư trong lòng bồi hồi, ở chỗ này đã từng có nhiều chuyện xảy ra với hắn, sua mấy tháng ngắn ngủi trở lại nơi này tạo cho hắn cảm giác cảnh còn người mất, hắn ở nơi này gặp gỡ Giang Thanh Nguyệt và cũng từ nơi này hắn bắt đầu bước chân vào giang hồ.
Một thanh y thiếu nữ xuất hiện trong tầm mắt hắn, bóng dáng xinh đẹp có chút quen thuộc đó làm hắn tưởng mình đang nằm mộng, xoa xoa mắt, hắn cẩn thận nhìn lại, đúng rồi, chính là nàng, nhưng không phải nàng đã chết rồi sao? Chẳng lẻ trên đời này thật sự có hai người giống nhau đến như vậy?
Mộng nhi, ta có chút việc, nàng ở đây đợi ta.” Hoa Nhược Hư mắt nhìn thanh y thiếu nữ biết mất trong tầm mắt, không do dự nữa vội vàng rời khỏi tửu lâu chạy vội đến hướng đó. Hoa Phi Mộng ngẩn người, bỏ lại một ít bạc vụn rồi cũng đuổi theo.
Tiểu Nguyệt cô nương, Tiểu Nguyệt.” Thiếu nữ kia càng đi càng nhanh, mắt thấy chuẩn bị đi vào một tòa nhà Hoa Nhược Hư liền vội vàng gọi.
Thân hình cô gái đột nhiên dừng lại, thân thể yêu kiều run rẩy kịch liệt, nàng chậm rãi xoay người lại, khi nhìn thấy Hoa Nhược Hư ánh mặt tràn đầy ngạc nhiên.
“ Mọt sách, là ngươi ư?” giọng nói của nàng có chút run rẩy, những lời này vừa nói ra, Hoa Nhược Hư đã có thể xách định nàng chính là người đã từng dùng tên giả của Giang Thanh Nguyệt, Giang Tiểu Nguyệt.
“ Tiểu Nguyệt, là ta đây, thì ra nàng còn sống, thật là vui mà ! Tốt quá, tốt quá !” Hoa Nhược Hư đột nhiên chụp lấy tay nàng, niềm hưng phấn làm hắn không biết nói gì.
Giang Tiểu Nguyệt nước mắt rươm rướm, môi khe khẽ run, lắp bắp định nói gì đó đột nhiên òa khóc, nhào vào lòng Hoa Nhược Hư ôm chặt lấy hắn, cứ thế mà nức nở, Hoa Nhược Hư chỉ biết nhẹ nhàng vỗ về nàng, yên lặng đứng đó cho đến khi nàng không còn khóc nữa.
Mọi người chung quanh ai cũng xì xồ bàn tán, Hoa Phi Mộng do dự hết nửa ngày rốt cục cũng bước tới.
“ Nhược Hư, tìm chỗ ngồi xuống trước đi.” Hoa Phi Mộng nhẹ nhàng nói.
“ Tiểu Nguyệt, đừng khóc nữa, mọi người đang nhìn kìa. Nàng đi với ta về khách sạn trước đi.” Hoa Nhược Hư ôn nhu nói, Giang TIểu Nguyệt ngẩng đầu, khuôn mặt như hoa lê dưới mưa lại đượm vài phần bi thương.
“ Mọt sách, ta, ta không đi được, ta sống ở đây.” Giang Tiểu Nguyệt nghẹn ngào, sắc mặt hơi tái, đột nhiên giãy khỏi ngực hắn chỉ về phía tòa nhà.
Phi Vân hiên. Tòa nhà này khá cổ kính, tuy không lớn nhưng cũng không phải nhỏ, có thể coi là tiêu chuẩn của những nhà đại hộ. Tấm biển trước nhà viết ba chữ lớn “ Phi Vân Hiên” trông rất có lực.
Một nha hoàn bước từ trong nhà ra, thấy Giang Tiểu Nguyệt vội vàng đi tới.
“ Thiếu phu nhân, người đã trở về, thiếu gia đang rất lo lắng cho người sợ người bị lạc đường đó.” Nha hoàn cung kính nhìn Giang Tiểu Nguyệt nói.
“ Thiếu phu nhân? Tiểu Nguyệt, nàng … …” Hoa Nhược Hư sắc mặt đại biến, có chút không tin ở tai mình.
“ Mọt sách, ta......, ta vào đây.” Giang Tiểu Nguyệt cúi đầu không dám nhìn vào mắt hắn, cũng không dám trả lời hắn, vội vội vàng vàng chạy vào, giữa không trung lất phất vài giọt nước mắt.
Hoa Nhược Hư ngơ ngác nhìn nàng biến mất phía sau cánh cửa, trong lòng trăm mối tơ vò,thế sự biến ảo vô thường, thật sự làm hắn không thể đoán trước. Nhớ tới tình cảnh giữa hắn và nàng trước đây, lúc này hắn mới hiểu được tình cảm của Giang Tiểu Nguyệt đối với hắn lúc đó, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi !
“ Nhược Hư, ngươi đừng khổ sở nữa, có lẽ nàng ấy cũng có nổi khổ trong lòng.” Hoa Phi Mộng nhẹ nhàng an ủi hắn.
“ Nàng ấy vẫn còn sống, ta cũng nên vui mừng mới đúng, cũng coi như bớt chút áy náy của ta đối với nàng.” Hoa Nhược Hư miễn cưỡng cười nói: “ Nếu Thanh tỷ biết nàng còn sống, nhất định cũng sẽ rất vui mừng.”
“ Chủ nhân của Phi Vân hiên là Nam Cung Phi Vân, là hậu nhân của Nam Cung thế giá, Nam Cung thế gia mặc dù xuống dốc nhưng gia nghiệp cũng không ít. Nam Cung Phi Vân cũng không thua kém gì cha hắn, trong võ lâm cũng có chút tên tuổi, võ công bài danh Long bảng đệ nhị, ngang ngửa với Phong Quá Vân. Vì thân phụ của Nam Cung Phi Vân vẫn còn tại thế nên ta nghĩ trượng phu của Tiểu Nguyệt chắc là Nam Cung Phi Vân.” Hoa Phi Mộng có chút thương tiếc nhìn Hoa Nhược Hư, nhẹ nhàng nói.
“ Tiểu Nguyệt đã nhảy xuống huyền nhai, sao lại trở thành thê tử của Nam Cung Phi Vân nhỉ?” Hoa Nhược Hư thì thào nói, “ Chẳng lẽ là Nam Cung Phi Vân đã cứu nàng?”
“ Nhược Hư, chúng ta vào xem đi.” Hoa Phi Mộng đề nghị, Hoa Nhược Hư trầm ngâm một hồi cũng gật đầu.
Phi Vân Các.
Nam Cung Phi Vân đứng chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn bầu trời phía xa xa, hai mắt hữu thần sáng ngời, khuôn mặt góc cạnh nhưng anh tuấn, để lộ ra thần sắc kiên nghị, mình vận trường bào màu đen gây cho người ta một cảm giác hơn người.
“ Thiếu gia, thiếu phu nhân đã về.” một thanh y tiểu tỳ đi tới báo.
“ Báo với Tiểu Nguyệt, ta sẽ qua đó.” Nam Cung Phi Vân trên mặt lộ ra vẻ ôn nhu.
“ Tiểu Nguyệt, sắc mặt nàng sao lại khó coi như vậy? Có phải không được thỏa mái không? Ta gọi đại phu cho nàng nhé !” Nam Cung Phi Vân đi tới đại sảnh thì phát hiện sắc mặt Giang Tiểu Nguyệt đã tái nhợt.
“ Thiếp không việc gì, chắc vừa rồi nhiễm chút phong hàn, sẽ sớm khỏi thôi mà.” Giang Tiểu Nguyệt thấp giọng nói.
“ Thiếu gia, bên ngoài có một nam một nữ cầu kiến.” một gia nhân tiến đến bẩm báo.
“ Ồ !” Nam Cung Phi Vân có chút kinh ngạc bởi nơi này vốn rất ít người lui tới, “ Mời họ vào, Tiểu Đông, chuẩn bị tiếp khách.”
Hoa Nhược Hư và Hoa Phi Mộng chậm rãi tiến vào,Diệp Vũ Ảnh không theo sau. Hoa Nhược Hư vừa nhìn thấy Nam Cung Phi Vân, cảm giác đầu tiên cho hắn biết đây chính là người hắn muốn tìm.
“ Ngài đây chắc là Nam Cung công tử.” Hoa Nhược Hư ôm quyền nói, “ tại hạ Hoa Nhược Hư.”
“ Tại hạ chính là Nam Cung Phi Vân, Hoa công tử khách khí rồi, mời hai vị thượng tọa.” Nam Cung Phi Vân sắc mặt tựa hồ có chút biến đổi bất quá lập tức trở lại bình thường, biến hóa này tuy rất nhỏ nhưng không thoát khỏi ánh mắt của Hoa Nhược Hư.
“ Nam Cung công tử không cần khách khí, chúng tôi đến chỉ là để thăm một người bằng hữu mà thôi.” Hoa Phi Mộng mỉm cười, “ Phi Mộng với Nam Cung công tử cũng coi như là hàng xóm, vậy mà bây giờ mới đến bái phỏng , thật là xấu hổ mà.”
“ Nguyên lai cô nương là Hoa gia Đại tiểu thư, Phi Vân thất kính !” Nam Cung Phi Vân tựa hồ có chút miễn cưỡng nói.
“ Xem ra Nam Cung công tử đối với sự tình trong giang hồ cũng rất am tường nhỉ.” Hoa Phi Mộng mắt đảo qua đảo lại, mỉm cười nói.
“ Đâu có đâu có, chỉ là Phi Vân tốt xấu gì cũng là một nửa người giang hồ, phương danh Hoa đại tiểu thư sao có thể không biết ?” Nam Cung Phi Vân lạnh nhạt cười nói.
“ Nam Cung công tử, tôn phu nhân cùng chuyết thê có chút uyên nguyên, bởi vậy tại hạ đến để thăm nàng, ta nghĩ Nam Cung huynh sẽ không phiền chứ.” Hoa Nhược Hư nhìn Giang Tiểu Nguyệt, phát hiện nàng căn bản không dám nhìn mình, chỉ biết đứng đó cúi đầu không nói một lời.
“ Ồ ! Xin hỏi Hoa huynh, tôn phu nhân xưng hô như thế nào?” Nam Cung Phi Vân có chút ngạc nhiên.
“ Nàng tên Giang Thanh Nguyệt.” Hoa Nhược Hư chậm rãi nói nhưng ánh mặt lại nhìn chằm chằm Giang Tiểu Nguyệt. Vừa nghe hắn nói, thân hình Giang Tiểu Nguyệt lại run lên.
“ Tiểu Nguyệt, danh tự của Hoa phu nhân với nàng không sai biệt lắm, các người có phải là tỷ muội không?” Nam Cung Phi Vân quay đầu hỏi.
“ Tỳ tử tham kiếm cô gia, xin cô gia chuyển cáo với tiểu thử, nói tỳ tử không thể hầu hạ người, xin tiểu thư và cô gia tha thứ.” Giang Tiểu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu tiến lên trước vài bước, khom người quỳ gối trước mặt Hoa Nhược Hư với ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn.
“ Tiểu Nguyệt, nàng mau đứng lên.” Hoa Nhược Hư cả kinh, định bước tới đở nàng nhưng bắt gặp ánh mắt của nàng khiến hắn cảm thấy do dự.
“ Tiểu Nguyệt, ngươi hãy bảo trọng, ta sẽ nói với tiểu thư nhà ngươi, ta nghĩ nàng ấy sẽ không trách ngươi đâu.” Hoa Nhược Hư hít một hơi thật sấu, cố gắng giữ cho mình thật bình tình, chậm rãi nói.
“ Đã quấy rầy, xin Nam Cung công tử thứ lỗi, tại hạ cáo từ !” Hoa Nhược Hư hướng Nam Cung Phi Vân chắp tay, trong lòng thầm thở dài, rồi xoay người chậm chạp bước ra ngoài, bóng ảnh có chút cô đơn.
Trường An có lẽ là nơi đã định hắn phải trải qua nhiều chuyện, hắn và Giang Tiểu Nguyệt bắt đầu từ nơi này giờ cũng chấm dứt tại nơi này. Nàng ấy đã tìm được một mái ấm, hắn cũng không nên làm khó nàng.
“ Ngươi rất thích cô ta sao?” bên trong phòng khách điếm, Hoa Phi Mộng ngại ngùng hỏi.
“ Thời gian ta và nàng ấy ở chung với nhau kỳ thật cũng rất ngắn, cũng chưa thể nói là thích được.” Hoa Nhược Hư lắc lắc đầu, “ lúc trước, ta thân thể suy nhược nàng đã hết lòng chăm sóc ta. Lúc đó nếu không có nàng chiếu cố, ta có lẽ đã chết rồi không chừng. Lúc đó ta không biết võ công, nhưng trong lúc nguy cấp nàng lại dẫn ta chạy trốn, cuối cùng ta thì sống sót còn nàng thì nhảy xuống huyền nhai. Ta vốn nghĩ nàng đã chết không ngờ hôm nay được gặp lại. Lúc mới vừa thấy nàng, tận đáy lòng ta dâng lên một lại cảm giác đó là từ nay về sau phải chiếu cố nàng thật tốt, chỉ là, ta không biết đó có phải là do ta cảm thấy áy náy và trách nhiệm với nàng hay không?” Hoa Nhược Hư ngập ngừng nói.
“ Chúng ta giờ về Hoa Sơn hay lưu lại đây ?” Hoa Phi Mộng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nghĩ ngợi một lúc mới nói.
“ Về Hoa Sơn, ngày mai chúng ta đi.” Hoa Nhược Hư trầm tư nói.
“ Nhược Hư, ngươi có cảm thấy Nam Cung Phi Vân này không phải người đơn giản không?” Hoa Phi Mộng cuối cùng cũng nói suy nghĩ nãy giờ ra.
“ Có thể lắm, nếu ta nhìn không nhầm, hắn hẳn đã nhận ra chúng ta, ít nhất đối với chuyện của chúng ta cũng đã sớm biết, bất quá vừa rồi hắn lại làm bộ như không biết gì, lý do vì sao ta cũng không rõ lắm.” Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ nói.
“ Nếu ngươi thật sự thích nàng ta, vậy hãy đi đoạt lại đi.” Hoa Phi Mộng đột nhiên nói.
“ Mộng nhi, đừng đùa nữa.” Hoa Nhược Hư có chút ngẩn ngơ.
“ Nếu bây giờ Hoa Ngọc Loan cùng người khác thành thân, ngươi có đi cướp lại không?” Hoa Phi Mộng làm bộ dạng nghiêm túc nói.
“ Sư tỷ sẽ không thành thân với người khác.” Hoa Nhược Hư nói một cách chắn chắn.
“ Kỳ thật, ngươi căn bản không thích Giang Tiểu Nguyệt, nếu ngươi thật sự thích nàng ngươi chắc chắn sẽ muốn cướp nàng về cho dù ngươi có thật sự làm hay không, nhưng ngươi lại không nghĩ tới, ta bây giờ dám khẳng định ngươi không muốn đi cướp lấy nàng, cho nên ta thấy ngươi cũng chỉ muốn đền bù cho nàng, cũng không hề thích nàng.” Hoa Phi Mộng bắt đầu phân tích.
“ Có lẽ là vậy.” Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ nói, hắn càng ngày càng có chút không nhìn thấu Hoa Phi Mộng, có lúc nàng tựa hồ rất ôn nhu, có đôi khi lại rất điêu ngoa, lại có lúc thoạt nhìn có vẻ chẳng biết cái gì nhưng cũng có lúc dường như cái gì nàng cũng biết.
Hoa Nhược Hư lẳng lặng đứng trước cửa sổ, chuyện nửa năm qua tựa hồ đã rất xa lại tựa hồ vừa mới xảy ra, cứ hiện rõ mồn một trong đầu. Tương lai, tương lai sẽ phát sinh chuyện gì nữa đây? Hắn có thể làm gì đây? Hắn muốn trở về Hoa Sơn nhưng hắn biết rõ hắn không thể cứ như vậy mà có thể sống yên bình ở Hoa Sơn, hắn cuối cùng cũng phải trở lại giang hồ, nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ !
“ Nhược Hư, ngươi đang nghĩ gì vậy?” giọng nói ôn nhu của Hoa Phi Mộng vang lên bên cạnh.
“ Mộng nhi, nàng bắt đầu bước vào giang hồ là khi nào?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng hỏi.
“ Ta lúc mười bốn tuổi đã chính thức rời khỏi Hoa gia tiến nhập giang hồ, ta giết người lần đầu là khi mười lăm tuổi, đến khi mười chín tuổi ta lại rất ít khi rời khỏi Hoa gia, tính đến nay đã gần mười năm rồi.” Hoa Phi Mộng u uất nói.
“ Nàng nói xem giang hồ rốt cuộc là như thế nào? Vì sao đều gây cho mỗi người cảm giác thân bất do kỷ? “ Hoa Nhược Hư ngữ khí chậm rãi nhưng có thêm vài phần kích động.
“ Giang hồ là nơi cho kẻ mạnh, thứ mà người trong giang hồ sùng kính chính là thực lực. Một khi đã bước vào giang hồ thì phải tuân thủ quy tắc của giang hồ, mà quy tắc giang hồ kỳ thật lại rất giản đơn, chính là mạnh được yếu thua, nhưng nếu ngươi có đủ thực lực thì ngươi cũng có thể khiến người khác phải tuân theo quy định của ngươi, ngoài ra không chỉ là vũ lực đơn thuần mà còn phải có kim tiền, quyền lực.” Hoa Phi Mộng chậm rãi nói, giọng nói có chút trầm xuống, “ Vị trí tối cao kia cũng chỉ dành được cho vài người, bởi vậy đại đa số một khi bước vào giang hồ sẽ có cảm giác thân bất do kỷ, nhưng vị trí tối cao đó là thứ mà bất kỳ người giang hồ nào cũng đều hướng tới, để đạt được nó, bọn họ không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn nào. Nhưng khi đạt được rồi lại phải đề phòng người khác tới cướp nó, bởi vậy trở thành người mạnh nhất cũng là thân bất do kỷ.”
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng thở dài, giang hồ tử đệ giang hồ lão, xem ra lời này rất đúng. Hắn liệu có thể thoát khỏi số mệnh của người giang hồ chăng?
“ Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.” Thân thể mềm mại Hoa Phi Mộng nhích lại gần, ánh mắt và vẻ mặt lại trở nên nhu tình vô hạn, thanh âm nhu hòa vô bỉ, nàng tiến đến bên cạnh hắn, giọng nói có chút ngượng ngùng, “ Đêm nay ngươi không cần ngủ trên mặt đất nữa, bất quá không được gây chuyện đó.”
Hoa Nhược Hư nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ thấy khuôn mặt nàng đỏ ửng, kiều diễm động lòng người khiến hắn trong nhất thời có chút ngẩn ngơ. Hắn chậm rãi cúi đầu, giữ lấy đôi môi anh đào của nàng đồng thời hay tay ôm lấy thắt lưng nàng.
Tiếng đập cửa nhẹ vang lên nhưng đã phá vỡ khoảnh khắc ấy giữa hai người, Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ khi buông Hoa Phi Mộng ra. Hắn đi đến mở cửa rồi bỗng giật mình. Một cô gái đang đứng ngay trước cửa, cách ăn mặc tỉ mỉ này hắn đã từng thấy qua, thiếu nữ mặc một chiếc váy hồng, tóc dài buộc chỉnh tề, đôi mắt như còn vươn nét xuân nhìn Hoa Nhược Hư đang si ngốc đứng đó.
Một thanh y thiếu nữ xuất hiện trong tầm mắt hắn, bóng dáng xinh đẹp có chút quen thuộc đó làm hắn tưởng mình đang nằm mộng, xoa xoa mắt, hắn cẩn thận nhìn lại, đúng rồi, chính là nàng, nhưng không phải nàng đã chết rồi sao? Chẳng lẻ trên đời này thật sự có hai người giống nhau đến như vậy?
Mộng nhi, ta có chút việc, nàng ở đây đợi ta.” Hoa Nhược Hư mắt nhìn thanh y thiếu nữ biết mất trong tầm mắt, không do dự nữa vội vàng rời khỏi tửu lâu chạy vội đến hướng đó. Hoa Phi Mộng ngẩn người, bỏ lại một ít bạc vụn rồi cũng đuổi theo.
Tiểu Nguyệt cô nương, Tiểu Nguyệt.” Thiếu nữ kia càng đi càng nhanh, mắt thấy chuẩn bị đi vào một tòa nhà Hoa Nhược Hư liền vội vàng gọi.
Thân hình cô gái đột nhiên dừng lại, thân thể yêu kiều run rẩy kịch liệt, nàng chậm rãi xoay người lại, khi nhìn thấy Hoa Nhược Hư ánh mặt tràn đầy ngạc nhiên.
“ Mọt sách, là ngươi ư?” giọng nói của nàng có chút run rẩy, những lời này vừa nói ra, Hoa Nhược Hư đã có thể xách định nàng chính là người đã từng dùng tên giả của Giang Thanh Nguyệt, Giang Tiểu Nguyệt.
“ Tiểu Nguyệt, là ta đây, thì ra nàng còn sống, thật là vui mà ! Tốt quá, tốt quá !” Hoa Nhược Hư đột nhiên chụp lấy tay nàng, niềm hưng phấn làm hắn không biết nói gì.
Giang Tiểu Nguyệt nước mắt rươm rướm, môi khe khẽ run, lắp bắp định nói gì đó đột nhiên òa khóc, nhào vào lòng Hoa Nhược Hư ôm chặt lấy hắn, cứ thế mà nức nở, Hoa Nhược Hư chỉ biết nhẹ nhàng vỗ về nàng, yên lặng đứng đó cho đến khi nàng không còn khóc nữa.
Mọi người chung quanh ai cũng xì xồ bàn tán, Hoa Phi Mộng do dự hết nửa ngày rốt cục cũng bước tới.
“ Nhược Hư, tìm chỗ ngồi xuống trước đi.” Hoa Phi Mộng nhẹ nhàng nói.
“ Tiểu Nguyệt, đừng khóc nữa, mọi người đang nhìn kìa. Nàng đi với ta về khách sạn trước đi.” Hoa Nhược Hư ôn nhu nói, Giang TIểu Nguyệt ngẩng đầu, khuôn mặt như hoa lê dưới mưa lại đượm vài phần bi thương.
“ Mọt sách, ta, ta không đi được, ta sống ở đây.” Giang Tiểu Nguyệt nghẹn ngào, sắc mặt hơi tái, đột nhiên giãy khỏi ngực hắn chỉ về phía tòa nhà.
Phi Vân hiên. Tòa nhà này khá cổ kính, tuy không lớn nhưng cũng không phải nhỏ, có thể coi là tiêu chuẩn của những nhà đại hộ. Tấm biển trước nhà viết ba chữ lớn “ Phi Vân Hiên” trông rất có lực.
Một nha hoàn bước từ trong nhà ra, thấy Giang Tiểu Nguyệt vội vàng đi tới.
“ Thiếu phu nhân, người đã trở về, thiếu gia đang rất lo lắng cho người sợ người bị lạc đường đó.” Nha hoàn cung kính nhìn Giang Tiểu Nguyệt nói.
“ Thiếu phu nhân? Tiểu Nguyệt, nàng … …” Hoa Nhược Hư sắc mặt đại biến, có chút không tin ở tai mình.
“ Mọt sách, ta......, ta vào đây.” Giang Tiểu Nguyệt cúi đầu không dám nhìn vào mắt hắn, cũng không dám trả lời hắn, vội vội vàng vàng chạy vào, giữa không trung lất phất vài giọt nước mắt.
Hoa Nhược Hư ngơ ngác nhìn nàng biến mất phía sau cánh cửa, trong lòng trăm mối tơ vò,thế sự biến ảo vô thường, thật sự làm hắn không thể đoán trước. Nhớ tới tình cảnh giữa hắn và nàng trước đây, lúc này hắn mới hiểu được tình cảm của Giang Tiểu Nguyệt đối với hắn lúc đó, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi !
“ Nhược Hư, ngươi đừng khổ sở nữa, có lẽ nàng ấy cũng có nổi khổ trong lòng.” Hoa Phi Mộng nhẹ nhàng an ủi hắn.
“ Nàng ấy vẫn còn sống, ta cũng nên vui mừng mới đúng, cũng coi như bớt chút áy náy của ta đối với nàng.” Hoa Nhược Hư miễn cưỡng cười nói: “ Nếu Thanh tỷ biết nàng còn sống, nhất định cũng sẽ rất vui mừng.”
“ Chủ nhân của Phi Vân hiên là Nam Cung Phi Vân, là hậu nhân của Nam Cung thế giá, Nam Cung thế gia mặc dù xuống dốc nhưng gia nghiệp cũng không ít. Nam Cung Phi Vân cũng không thua kém gì cha hắn, trong võ lâm cũng có chút tên tuổi, võ công bài danh Long bảng đệ nhị, ngang ngửa với Phong Quá Vân. Vì thân phụ của Nam Cung Phi Vân vẫn còn tại thế nên ta nghĩ trượng phu của Tiểu Nguyệt chắc là Nam Cung Phi Vân.” Hoa Phi Mộng có chút thương tiếc nhìn Hoa Nhược Hư, nhẹ nhàng nói.
“ Tiểu Nguyệt đã nhảy xuống huyền nhai, sao lại trở thành thê tử của Nam Cung Phi Vân nhỉ?” Hoa Nhược Hư thì thào nói, “ Chẳng lẽ là Nam Cung Phi Vân đã cứu nàng?”
“ Nhược Hư, chúng ta vào xem đi.” Hoa Phi Mộng đề nghị, Hoa Nhược Hư trầm ngâm một hồi cũng gật đầu.
Phi Vân Các.
Nam Cung Phi Vân đứng chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn bầu trời phía xa xa, hai mắt hữu thần sáng ngời, khuôn mặt góc cạnh nhưng anh tuấn, để lộ ra thần sắc kiên nghị, mình vận trường bào màu đen gây cho người ta một cảm giác hơn người.
“ Thiếu gia, thiếu phu nhân đã về.” một thanh y tiểu tỳ đi tới báo.
“ Báo với Tiểu Nguyệt, ta sẽ qua đó.” Nam Cung Phi Vân trên mặt lộ ra vẻ ôn nhu.
“ Tiểu Nguyệt, sắc mặt nàng sao lại khó coi như vậy? Có phải không được thỏa mái không? Ta gọi đại phu cho nàng nhé !” Nam Cung Phi Vân đi tới đại sảnh thì phát hiện sắc mặt Giang Tiểu Nguyệt đã tái nhợt.
“ Thiếp không việc gì, chắc vừa rồi nhiễm chút phong hàn, sẽ sớm khỏi thôi mà.” Giang Tiểu Nguyệt thấp giọng nói.
“ Thiếu gia, bên ngoài có một nam một nữ cầu kiến.” một gia nhân tiến đến bẩm báo.
“ Ồ !” Nam Cung Phi Vân có chút kinh ngạc bởi nơi này vốn rất ít người lui tới, “ Mời họ vào, Tiểu Đông, chuẩn bị tiếp khách.”
Hoa Nhược Hư và Hoa Phi Mộng chậm rãi tiến vào,Diệp Vũ Ảnh không theo sau. Hoa Nhược Hư vừa nhìn thấy Nam Cung Phi Vân, cảm giác đầu tiên cho hắn biết đây chính là người hắn muốn tìm.
“ Ngài đây chắc là Nam Cung công tử.” Hoa Nhược Hư ôm quyền nói, “ tại hạ Hoa Nhược Hư.”
“ Tại hạ chính là Nam Cung Phi Vân, Hoa công tử khách khí rồi, mời hai vị thượng tọa.” Nam Cung Phi Vân sắc mặt tựa hồ có chút biến đổi bất quá lập tức trở lại bình thường, biến hóa này tuy rất nhỏ nhưng không thoát khỏi ánh mắt của Hoa Nhược Hư.
“ Nam Cung công tử không cần khách khí, chúng tôi đến chỉ là để thăm một người bằng hữu mà thôi.” Hoa Phi Mộng mỉm cười, “ Phi Mộng với Nam Cung công tử cũng coi như là hàng xóm, vậy mà bây giờ mới đến bái phỏng , thật là xấu hổ mà.”
“ Nguyên lai cô nương là Hoa gia Đại tiểu thư, Phi Vân thất kính !” Nam Cung Phi Vân tựa hồ có chút miễn cưỡng nói.
“ Xem ra Nam Cung công tử đối với sự tình trong giang hồ cũng rất am tường nhỉ.” Hoa Phi Mộng mắt đảo qua đảo lại, mỉm cười nói.
“ Đâu có đâu có, chỉ là Phi Vân tốt xấu gì cũng là một nửa người giang hồ, phương danh Hoa đại tiểu thư sao có thể không biết ?” Nam Cung Phi Vân lạnh nhạt cười nói.
“ Nam Cung công tử, tôn phu nhân cùng chuyết thê có chút uyên nguyên, bởi vậy tại hạ đến để thăm nàng, ta nghĩ Nam Cung huynh sẽ không phiền chứ.” Hoa Nhược Hư nhìn Giang Tiểu Nguyệt, phát hiện nàng căn bản không dám nhìn mình, chỉ biết đứng đó cúi đầu không nói một lời.
“ Ồ ! Xin hỏi Hoa huynh, tôn phu nhân xưng hô như thế nào?” Nam Cung Phi Vân có chút ngạc nhiên.
“ Nàng tên Giang Thanh Nguyệt.” Hoa Nhược Hư chậm rãi nói nhưng ánh mặt lại nhìn chằm chằm Giang Tiểu Nguyệt. Vừa nghe hắn nói, thân hình Giang Tiểu Nguyệt lại run lên.
“ Tiểu Nguyệt, danh tự của Hoa phu nhân với nàng không sai biệt lắm, các người có phải là tỷ muội không?” Nam Cung Phi Vân quay đầu hỏi.
“ Tỳ tử tham kiếm cô gia, xin cô gia chuyển cáo với tiểu thử, nói tỳ tử không thể hầu hạ người, xin tiểu thư và cô gia tha thứ.” Giang Tiểu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu tiến lên trước vài bước, khom người quỳ gối trước mặt Hoa Nhược Hư với ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn.
“ Tiểu Nguyệt, nàng mau đứng lên.” Hoa Nhược Hư cả kinh, định bước tới đở nàng nhưng bắt gặp ánh mắt của nàng khiến hắn cảm thấy do dự.
“ Tiểu Nguyệt, ngươi hãy bảo trọng, ta sẽ nói với tiểu thư nhà ngươi, ta nghĩ nàng ấy sẽ không trách ngươi đâu.” Hoa Nhược Hư hít một hơi thật sấu, cố gắng giữ cho mình thật bình tình, chậm rãi nói.
“ Đã quấy rầy, xin Nam Cung công tử thứ lỗi, tại hạ cáo từ !” Hoa Nhược Hư hướng Nam Cung Phi Vân chắp tay, trong lòng thầm thở dài, rồi xoay người chậm chạp bước ra ngoài, bóng ảnh có chút cô đơn.
Trường An có lẽ là nơi đã định hắn phải trải qua nhiều chuyện, hắn và Giang Tiểu Nguyệt bắt đầu từ nơi này giờ cũng chấm dứt tại nơi này. Nàng ấy đã tìm được một mái ấm, hắn cũng không nên làm khó nàng.
“ Ngươi rất thích cô ta sao?” bên trong phòng khách điếm, Hoa Phi Mộng ngại ngùng hỏi.
“ Thời gian ta và nàng ấy ở chung với nhau kỳ thật cũng rất ngắn, cũng chưa thể nói là thích được.” Hoa Nhược Hư lắc lắc đầu, “ lúc trước, ta thân thể suy nhược nàng đã hết lòng chăm sóc ta. Lúc đó nếu không có nàng chiếu cố, ta có lẽ đã chết rồi không chừng. Lúc đó ta không biết võ công, nhưng trong lúc nguy cấp nàng lại dẫn ta chạy trốn, cuối cùng ta thì sống sót còn nàng thì nhảy xuống huyền nhai. Ta vốn nghĩ nàng đã chết không ngờ hôm nay được gặp lại. Lúc mới vừa thấy nàng, tận đáy lòng ta dâng lên một lại cảm giác đó là từ nay về sau phải chiếu cố nàng thật tốt, chỉ là, ta không biết đó có phải là do ta cảm thấy áy náy và trách nhiệm với nàng hay không?” Hoa Nhược Hư ngập ngừng nói.
“ Chúng ta giờ về Hoa Sơn hay lưu lại đây ?” Hoa Phi Mộng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nghĩ ngợi một lúc mới nói.
“ Về Hoa Sơn, ngày mai chúng ta đi.” Hoa Nhược Hư trầm tư nói.
“ Nhược Hư, ngươi có cảm thấy Nam Cung Phi Vân này không phải người đơn giản không?” Hoa Phi Mộng cuối cùng cũng nói suy nghĩ nãy giờ ra.
“ Có thể lắm, nếu ta nhìn không nhầm, hắn hẳn đã nhận ra chúng ta, ít nhất đối với chuyện của chúng ta cũng đã sớm biết, bất quá vừa rồi hắn lại làm bộ như không biết gì, lý do vì sao ta cũng không rõ lắm.” Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ nói.
“ Nếu ngươi thật sự thích nàng ta, vậy hãy đi đoạt lại đi.” Hoa Phi Mộng đột nhiên nói.
“ Mộng nhi, đừng đùa nữa.” Hoa Nhược Hư có chút ngẩn ngơ.
“ Nếu bây giờ Hoa Ngọc Loan cùng người khác thành thân, ngươi có đi cướp lại không?” Hoa Phi Mộng làm bộ dạng nghiêm túc nói.
“ Sư tỷ sẽ không thành thân với người khác.” Hoa Nhược Hư nói một cách chắn chắn.
“ Kỳ thật, ngươi căn bản không thích Giang Tiểu Nguyệt, nếu ngươi thật sự thích nàng ngươi chắc chắn sẽ muốn cướp nàng về cho dù ngươi có thật sự làm hay không, nhưng ngươi lại không nghĩ tới, ta bây giờ dám khẳng định ngươi không muốn đi cướp lấy nàng, cho nên ta thấy ngươi cũng chỉ muốn đền bù cho nàng, cũng không hề thích nàng.” Hoa Phi Mộng bắt đầu phân tích.
“ Có lẽ là vậy.” Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ nói, hắn càng ngày càng có chút không nhìn thấu Hoa Phi Mộng, có lúc nàng tựa hồ rất ôn nhu, có đôi khi lại rất điêu ngoa, lại có lúc thoạt nhìn có vẻ chẳng biết cái gì nhưng cũng có lúc dường như cái gì nàng cũng biết.
Hoa Nhược Hư lẳng lặng đứng trước cửa sổ, chuyện nửa năm qua tựa hồ đã rất xa lại tựa hồ vừa mới xảy ra, cứ hiện rõ mồn một trong đầu. Tương lai, tương lai sẽ phát sinh chuyện gì nữa đây? Hắn có thể làm gì đây? Hắn muốn trở về Hoa Sơn nhưng hắn biết rõ hắn không thể cứ như vậy mà có thể sống yên bình ở Hoa Sơn, hắn cuối cùng cũng phải trở lại giang hồ, nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ !
“ Nhược Hư, ngươi đang nghĩ gì vậy?” giọng nói ôn nhu của Hoa Phi Mộng vang lên bên cạnh.
“ Mộng nhi, nàng bắt đầu bước vào giang hồ là khi nào?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng hỏi.
“ Ta lúc mười bốn tuổi đã chính thức rời khỏi Hoa gia tiến nhập giang hồ, ta giết người lần đầu là khi mười lăm tuổi, đến khi mười chín tuổi ta lại rất ít khi rời khỏi Hoa gia, tính đến nay đã gần mười năm rồi.” Hoa Phi Mộng u uất nói.
“ Nàng nói xem giang hồ rốt cuộc là như thế nào? Vì sao đều gây cho mỗi người cảm giác thân bất do kỷ? “ Hoa Nhược Hư ngữ khí chậm rãi nhưng có thêm vài phần kích động.
“ Giang hồ là nơi cho kẻ mạnh, thứ mà người trong giang hồ sùng kính chính là thực lực. Một khi đã bước vào giang hồ thì phải tuân thủ quy tắc của giang hồ, mà quy tắc giang hồ kỳ thật lại rất giản đơn, chính là mạnh được yếu thua, nhưng nếu ngươi có đủ thực lực thì ngươi cũng có thể khiến người khác phải tuân theo quy định của ngươi, ngoài ra không chỉ là vũ lực đơn thuần mà còn phải có kim tiền, quyền lực.” Hoa Phi Mộng chậm rãi nói, giọng nói có chút trầm xuống, “ Vị trí tối cao kia cũng chỉ dành được cho vài người, bởi vậy đại đa số một khi bước vào giang hồ sẽ có cảm giác thân bất do kỷ, nhưng vị trí tối cao đó là thứ mà bất kỳ người giang hồ nào cũng đều hướng tới, để đạt được nó, bọn họ không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn nào. Nhưng khi đạt được rồi lại phải đề phòng người khác tới cướp nó, bởi vậy trở thành người mạnh nhất cũng là thân bất do kỷ.”
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng thở dài, giang hồ tử đệ giang hồ lão, xem ra lời này rất đúng. Hắn liệu có thể thoát khỏi số mệnh của người giang hồ chăng?
“ Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.” Thân thể mềm mại Hoa Phi Mộng nhích lại gần, ánh mắt và vẻ mặt lại trở nên nhu tình vô hạn, thanh âm nhu hòa vô bỉ, nàng tiến đến bên cạnh hắn, giọng nói có chút ngượng ngùng, “ Đêm nay ngươi không cần ngủ trên mặt đất nữa, bất quá không được gây chuyện đó.”
Hoa Nhược Hư nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ thấy khuôn mặt nàng đỏ ửng, kiều diễm động lòng người khiến hắn trong nhất thời có chút ngẩn ngơ. Hắn chậm rãi cúi đầu, giữ lấy đôi môi anh đào của nàng đồng thời hay tay ôm lấy thắt lưng nàng.
Tiếng đập cửa nhẹ vang lên nhưng đã phá vỡ khoảnh khắc ấy giữa hai người, Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ khi buông Hoa Phi Mộng ra. Hắn đi đến mở cửa rồi bỗng giật mình. Một cô gái đang đứng ngay trước cửa, cách ăn mặc tỉ mỉ này hắn đã từng thấy qua, thiếu nữ mặc một chiếc váy hồng, tóc dài buộc chỉnh tề, đôi mắt như còn vươn nét xuân nhìn Hoa Nhược Hư đang si ngốc đứng đó.
/176
|