Diệp gia – Tại tẩm cung của minh chủ liên minh thất phái tứ gia.
Màn đêm thật yên tĩnh, canh ba đã gần kề, Hoa Ngọc Phượng vẫn còn thao thức chưa ngủ được. Trong lòng nàng mang chút lo lắng, nàng muốn đi gặp Hoa Nhược Hư, nhưng lại biết hắn bây giờ đang ở cùng một chỗ với tỷ tỷ của mình. Nàng đến chỗ hắn tuyệt không phải để bày tỏ niềm nhớ nhung tha thiết gì cả, chỉ là có chuyện không thể không nói cho hắn biết, bởi nó có liên quan đến sinh tử tồn vong của Hoa Sơn. Hoa Ngọc Loan tính tình cao ngạo, nếu tỷ tỷ biết việc này có lẽ sẽ làm mọi chuyện càng hỏng bét, bởi vậy Hoa Ngọc Phượng chỉ có thể gặp một mình Hoa Nhược Hư mà thôi, nhưng liệu có cách nào vừa gặp được hắn vừa không để Hoa Ngọc Loan biết hay không?
Hoa Ngọc Phượng khẽ thở dài một hơi, cũng không thể kéo dài thời gian hơn nữa, nàng phải nhanh chóng đi nói cho hắn biết. Cánh tay của nàng nhẹ nhàng vung lên, trong nháy mắt dập tắt ngọn đèn, rồi thân hình của nàng tức thì biến mất khỏi phòng.
***
Hoa Ngọc Loan đang nằm trong lòng Hoa Nhược Hư, trên khuôn mặt sắc hồng vẫn còn chưa phai hết, bất quá cũng đã ngủ say rồi. Nhưng Hoa nhược Hư thì vẫn mở mắt trừng trừng như cũ, trong lòng tràn đầy thắc mắc.
“Sư đệ, là ta đây, tỷ tỷ đã ngủ chưa?” trong tai hắn đột nhiên truyền đến thanh âm của Hoa Ngọc Phượng.
“Đã ngủ rồi” Hoa Nhược Hư thoáng giật mình, nhẹ nhàng buông vòng tay đang ôm Hoa Ngọc Loan ra, chuẩn bị choàng áo rời khỏi giường.
“Ngươi đừng nhúc nhích, không nên kinh động đến tỷ tỷ”. Bên tai hắn lại truyền đến thanh âm của Hoa Ngọc Phượng, rồi cửa sổ phía sau chợt mở ra, một bóng người mảnh mai nhẹ nhàng tiến vào.
Hoa Ngọc Phượng vừa liếc mắt thấy tình cảnh của hai người lúc này, trong lòng ngượng ngùng không thôi, nhưng cũng không còn cách nào khác, nàng khẽ lo lắng ấn nhẹ lên huyệt ngủ của Hoa Ngọc Loan. Hoa Nhược Hư muốn ngăn cản nhưng ngẫm nghĩ rồi nhịn lại, việc đó chẳng qua cũng chỉ là để cho nàng ngủ say hơn một chút mà thôi, nên khi tỉnh lại nàng cũng sẽ không phát hiện ra được.
“Cứ như vậy, không nên cử động, có một số việc ta muốn nói cho ngươi biết”. Hoa Ngọc Phượng xoay người nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường không dám nhìn vào Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng gật đầu, ngưng thần lắng nghe.
“Bên ngoài có người”. Hoa Nhược Hư đột nhiên hơi biến sắc, kéo lấy thân thể Hoa Ngọc Phượng lại gần để nàng nằm xuống bên cạnh mình rồi nói nhỏ vào tai nàng.
Hoa Ngọc Phượng thoáng kinh hãi, trống ngực đập thình thịch, bất quá cũng không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Bên ngoài người kia còn chưa rời đi, nhìn thấy dung nhan kiều diễm của Hoa Ngọc Phượng, Hoa Nhược Hư nhịn không được, nhẹ nhàng trao một nụ hôn.Sau cái lần hắn cưỡng bách hôn nàng ở Hoa Sơn đến nay,nàng rốt cuộc chưa cho hắn thêm một cơ hội nào khác, hôm nay có thể xem như một thời cơ thật tốt.
Hoa Ngọc Phượng trong lòng e thẹn không thôi, nhưng cũng không hề phản kháng, mặc cho hắn tham lam chiếm đoạt lấy đôi môi anh đào của nàng. Chợt nhớ tới tỷ tỷ của mình đang nằm ở cạnh bên, trong lòng nàng vừa dâng lên một loại cảm giác khó tả nhưng đồng thời cũng là một sự kích thích không nói nên lời. Sự đồng tình của Hoa Ngọc Phượng chỉ làm cho Hoa Nhược Hư càng thêm được nước lấn tới, hắn càng lúc càng gấp gáp ghì xiết lấy nàng, bờ môi từ từ di chuyển sang nơi khác, hai tay đã bắt đầu trở nên loạn động. Đúng lúc hắn sắp chạm vào đỉnh ngọc nữ phong thánh khiết thì bị Hoa Ngọc Phượng đưa cánh tay thon thả của mình ra ngăn lại.
“Không được làm loạn, người kia đã đi rồi, nên vào việc chính đi thôi”. Hoa Ngọc Phượng trên sắc diện phủ kín từng áng mây hồng, nói với vẻ hổn hển. Nàng biết rằng nếu mình còn không lên tiếng ngăn cản thì nàng có thể sẽ không kháng cự được từng bước lấn tới của hắn. Mặc dù nàng không phản đối việc chiếm hữu của hắn, nhưng nàng bây giờ đang ở sát cạnh tỷ tỷ của mình, nếu để cho hắn có được nàng vào lúc này thì nàng quả thật không hề muốn chút nào.
Hoa Nhược Hư mặc dù có chút không vừa lòng nhưng cũng đành ngừng lại, rồi nhẹ nhàng ôm nàng và lắng nghe nàng nói.
Hoa Nhược Hư rốt cục đã biết được một bí mật thật kinh người, nguyên lai từ thật lâu trước kia, các đại môn phái đều cũng đã bị Thần cung khống chế, thực lực của Thần cung quá cường đại khiến cho các phái không thể không khuất phục, đồng thời Thần cung cũng đồng ý đáp ứng sẽ bảo vệ các phái không bị Ma cung công kích, hơn nữa Thần cung cũng chỉ là âm thầm khống chế các phái, phần lớn thời gian cũng không có can thiệp vào công việc nội tình của các phái, bởi vậy mà nhiều năm qua, giữa Thần cung cùng các đại môn phái vẫn duy trì mối quan hệ như vậy.
Thần cung vì để có thể khống chế các môn phái dễ dàng hơn nên đã góp nhặt bí kíp võ công của các phái sau đó nhằm vào các bí kíp võ công đó mà tạo ra những chiêu số để khắc chế, đó cũng chính là một trong những nguyên nhân mà các đại môn phái vẫn không dám phản kháng.
Lần này, các phái đều có đệ tử bị chết dưới võ công của các môn phái khác, vì thế bọn họ đương nhiên cho rằng đó là do Thần cung gây nên, bởi vì chỉ có Thần cung mới có thể dễ dàng làm được điều đó. Bọn họ nghĩ rằng Thần cung đã có ý đồ tiêu diệt thế lực của các đại môn phái, bởi vậy không thể không phản kháng.
Tuy nhiên, Hoa Ngọc Phượng lại phát hiện ra đó chỉ là một cái vỏ bọc bên ngoài, trên thực tế, Liên minh thất phái tứ gia lại có âm mưu khác, bọn họ tựa hồ cũng không phải bất đắc dĩ phản kháng mà thực ra chính là chủ động đối kháng, mà Diệp gia dường như càng có chút âm mưu riêng mà nàng không biết.
“Nhị sư tỷ, người đã biết bọn họ có âm mưu vì sao còn nhận làm minh chủ như vậy?” Hoa Nhược Hư nhịn không được hỏi.
“Có việc ngươi còn chưa biết, Diệp Vũ Ảnh chính là đệ tử của Nam Hải thần ni, nàng ta có thể ra lệnh cho thất đại môn phái, nếu ai dám cãi lời của nàng thì sẽ bị sáu môn phái kia đối địch, hơn nữa ta phát hiện bọn họ căn bản là có quỷ kế với Hoa Sơn chúng ta, muốn cho chúng ta thành một vật hy sinh, để cho chúng ta trực diện đối kháng với thần cung mà thôi”. Hoa Ngọc Phượng thở dài một hơi nói.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ đành trơ mắt nhìn Hoa Sơn bị bọn họ hãm hại rồi tiêu diệt hay sao?” Hoa Nhược Hư khẽ nhíu mày nói
“Đó cũng chính là nguyên nhân mà ta đến tìm ngươi, tỷ tỷ vốn bản tính nóng vội, ngươi không nên cho tỷ ấy biết chuyện này, nếu tỷ tỷ biết chúng ta trước kia vẫn bị Thần cung quản chế, có thể sẽ trực tiếp đi tìm người của Thần cung gây chuyện, như vậy ngược lại sẽ chính hợp với ý đồ của bọn họ”. Hoa Ngọc Phượng ôn nhu nói. “Ta mặc dù trên danh nghĩa là minh chủ nhưng thực tế lại không có quyền lực gì cả, bọn họ đối với bên ngoài thì lấy danh nghĩa là đối phó với Ma cung, nhưng nói với ta là đối phó Thần cung, bất quá, mấy điều này cũng đều là giả cả, bọn họ căn bản sẽ không nói thật cho ta biết”.
“Nhị sư tỷ, người yên tâm, ta sẽ không để cho Hoa Sơn xảy ra chuyện gì đâu”. Hoa Nhược Hư trầm giọng nói.
“Vừa rồi người ở bên ngoài có thể đúng là do Diệp gia phái tới để giám sát ta, cho nên ta cũng không thể có nhiều hành động được, chỉ có thể dựa vào ngươi mà thôi”. Hoa Ngọc Phượng u uẩn nói. “Hoa Sơn phái, cả bản thân ta nữa cũng đều giao phó cho ngươi”.
“Hãy yên tâm, ta sẽ không để cho tỷ phải thất vọng”. Hoa Nhược Hư trong lòng dâng lên một trận kích động cùng với cảm nhận về trách nhiệm thật mãnh liệt, hạ giọng nói, hai tay ghì chặt lấy thân thể mềm mại của nàng.
“Ta phải đi rồi, đừng cho tỷ tỷ biết là ta đã tới”. Hoa Ngọc Phượng ôn nhu nói.
“Lát nữa hãy đi có được không?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nói, đôi môi chậm rãi tiến tới gần.
Hết phần Thượng, mời đón xem phần Hạ vào ngày mai !!!
---------- o0o ----------
“Chủ nhân, thuộc hạ thấy Hoa Ngọc Phượng đi vào phòng của Hoa Nhược Hư”. Bên trong mật thất, một hắc y nhân dáng người nhỏ bé đang hướng về phía một Hắc y nhân khác cao lớn hơn thấp giọng bẩm báo.
“Có nghe được bọn họ nói gì không?” thanh âm trầm thấp cất lên.
“Hoa Ngọc Phượng sau khi vào phòng Hoa Nhược Hư đã bị Hoa Nhược Hư nhanh chóng kéo lên giường, thuộc hạ quan sát một hồi chỉ thấy bọn họ cứ thân thân thiết thiết với nhau, thuộc hạ cho rằng hoa Ngọc Phượng chỉ là đi gặp tình lang mà thôi”. Hắc y nhân thấp bé nói.
“Thì ra là thế”. Người nọ có chút trầm ngâm một lúc. “Tiếp tục giám sát ả ta, không được buông lỏng!”
“Vâng, thưa chủ nhân!”
****
Hoa Ngọc Phượng cuối cùng cũng không chấp nhận sự níu giữ của Hoa Nhược Hư mà nhanh chóng rời khỏi khách điếm. Hoa Nhược Hư trong lòng vừa có chút mất mát lại vừa có chút ngọt ngào, chỉ là những sự tình mà Hoa Ngọc Phượng vừa nói cho hắn biết thoáng chốc lại làm cho tâm tình của hắn trở nên nặng nề.
Hắn cho đến giờ cũng chưa từng nghĩ tới giữa các phái võ lâm còn có quan hệ phức tạp như vậy, bất quá trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi hoặc, thất đại môn phái đã bị khống chế bởi Thần cung thì vì sao lại còn phải nghe theo mệnh lệnh của Diệp Vũ Ảnh? Mà hơn nữa, hắn còn nhớ rõ Tiên cung cũng có bí kíp võ công của các phái, như vậy Thần cung cùng với Tiên cung có liên hệ gì không?
Nghĩ tới đây, trong lòng lại dâng lên nỗi phiền muộn, hắn lại nhớ tới lần từng gặp gỡ Giang Thanh Nguyệt tại Tiên Cung, nhưng mà bây giờ giai nhân lại không biết ở phương nào.
Một cánh tay mềm mại chợt quấn lấy hắn, Hoa Nhược Hư xoay người lại ôm Hoa Ngọc Loan vào lòng, sự tình vừa rồi Hoa Ngọc Lan xem ra còn chưa phát hiện được, Hoa Nhược Hư trong lòng cũng yên tâm hơn không ít.
****
Diệp Vũ Ảnh đưa tay nhẹ nhàng vén mở bức mành, có chút xuất thần nhìn ra bên ngoài.
Chuyện xảy ra mấy ngày qua làm nàng có chút mơ hồ khó hiểu, việc Thần cung khống chế các đại môn phái khiến nàng cảm thấy hết sức tức giận. Tuy nhiên đối với việc thất phái tứ gia liên hợp muốn phản kháng Thần cung vào lúc này, nàng dường như cảm thấy có chút không ổn. Nàng nghĩ thời cơ lúc này chưa thích hợp, bởi theo nàng biết trước mắt Ma cung đang có kế hoạch phát động công kích đối với các đại môn phái, mà thất phái tứ gia hiện tại lại quay đầu đối phó với Thần cung, điều đó khác gì chẳng biết trước sau, đảo ngược nặng nhẹ.
Phía sau nàng bất ngờ xuất hiện một hắc y nhân choàng khăn đen, trên tay y đột nhiên xuất ra một thanh kiếm, đâm nhanh về phía Diệp Vũ Ảnh. Diệp Vũ Ảnh cảnh giác thấy nguy hiểm vội vàng cúi người né sang bên, soạt một tiếng, trên y phục nàng đã lưu lại một vết kiếm. Người bịt mặt dường như không hề có ý định buông tha cho nàng, kiếm thế không giảm một lần nữa lại cuốn tới, tuy nhiên lần này Diệp Vũ Ảnh đã có phòng bị. Nàng hét lên một tiếng, nhẹ nhàng xuất ra một chưởng, kiếm thế nhất thời giảm đi rất nhiều.
Người bịt mặt nhận thấy cơ hội tốt nhất đã qua đi, muốn giết Diệp Vũ Ảnh cũng không còn khả năng nữa, chưa kể tiếng hét của nàng cũng đã làm kinh động mọi người xung quanh, nên hắn chỉ đành vội vàng bỏ đi. Diệp Vũ Ảnh cũng không đuổi theo, chỉ ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng người nọ, dáng vẻ này tựa hồ có chút thân quen.
****
Hoa Nhược Hư cả ngày không bước ra khỏi cửa, vùi đầu vào những ngẫm ngợi sâu xa. Hắn suy nghĩ thật lâu, việc hắn cần làm nhất lúc này không phải là tìm hiểu xem Diệp gia có âm mưu gì mà là phải làm thế nào để Hoa Sơn thoát ly khỏi cái liên minh thất phái tứ gia kia, nhưng muốn rời khỏi liên minh thì trước tiên lại phải qua được cửa ải Diệp Vũ Ảnh, nhưng mà hắn bây giờ muốn đến gặp Diệp Vũ Ảnh cũng không phải chuyện dễ dàng, chưa nói tới việc muốn nàng đồng ý cho Hoa Sơn kiếm phái rời khỏi liên minh lại càng là điều vọng tưởng.
“Sư đệ, ngươi cũng đã suy nghĩ cả một ngày rồi, mặc kệ là việc gì, suy nghĩ nhiều như vậy cũng phải mệt mỏi, hay là chúng ta hãy cứ đi vào trong thành xem sao”. Đến tận khi trời tối mịt, Hoa Ngọc Loan rốt cục cũng lên tiếng.
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi gật gật đầu. Đối với hắn mà nói, Hoa Ngọc Loan không truy vấn hắn lý do đã là may mắn lắm rồi, bằng không hắn quả thật cũng không biết nên đối đáp với nàng như thế nào cho phải.
Vừa mở cửa ra, lập tức phát hiện một người đang đứng lù lù phía trước, dọa cho Hoa Nhược Hư giật thót.
“Đứng ở ngoài trời lâu như vậy chắc cũng mệt mỏi rồi”. Hoa Ngọc Loan thản nhiên nói, hình như nàng sớm đã biết ở bên ngoài có người rồi.
“Hoa đại tiểu thư, ta chỉ không muốn quấy rầy thời khắc tốt đẹp của hai người mà thôi”. Đứng trước cửa chính là Hoa Phi Hoa, trên nét mặt hắn lộ ra một nụ cười giễu cợt không có chút nghiêm túc nào cả.
“Hoa huynh, xin mời đến đây ngồi!” Hoa Nhược Hư có cảm giác dở khóc dở cười, phải nói rằng Hoa Phi Hoa đối với hắn không có chút thiện cảm nào, tuy nhiên cho đến giờ y cũng chưa từng chơi xấu hắn, hơn nữa tại Vạn Hoa lâu lần trước, trong lời của y dường như còn ngầm ý giúp đỡ.
“Ta chỉ là đến để hỏi thăm về một người mà thôi”. Hoa Phi Hoa khẽ lắc đầu nói.
“Chẳng biết Hoa huynh muốn hỏi thăm về ai vậy?” Hoa Nhược Hư thoáng chần chừ một chút rồi hỏi.
“Tỷ tỷ của ta mất tích rồi”. Hoa Phi Hoa thấp giọng nói.
“Cái gì?” Hoa Nhược Hư cả kinh, trong lòng nhất thời dâng lên một dự cảm bất an, Hoa Phi Mộng sẽ không không xảy ra chuyện chứ.
“Ta có nghe tin là tỷ tỷ đã tới Kim Lăng, nhưng tỷ ấy không tới gặp ngươi lại cũng không đi tìm cha con ta, mấy ngày nay ta đi hỏi thăm nhưng không có ai đã gặp tỷ ấy, ta nghĩ tỷ ấy có khả năng đã xảy ra chuyện rồi”. Hoa Phi Hoa ngữ khí có chút lo lắng nói.
Hoa Nhược Hư khẽ thở dài một hơi, hóa ra Hoa Phi Hoa cũng chỉ là suy đoán thôi.
“Hoa đại tiểu thư, ta nghe nói người có nghe qua tin tức về tỷ tỷ của ta, chẳng hay Hoa đại tiểu thư có gặp được tỷ tỷ của ta hay không vậy?” Hoa Phi Hoa đột nhiên quắc mắt nhìn Hoa Ngọc Loan.
“Ta đến Kim Lăng mới có vài ngày, không hề nhìn thấy Hoa đại tiểu thư” Nét mặt Hoa Ngọc Loan hơi biến đổi nói.
“Nghe nói thân thủ của Hoa đại tiểu thư trên thực tế không hề kém cao thủ của Thiên bảng, nếu muốn giết một nhất lưu cao thủ bình thường, phải chăng có thể dễ dàng thực hiện mà đến quỷ thần cũng không biết?” Hoa Phi Hoa thanh âm đột nhiên trở nên băng lãnh.
Hoa Nhược Hư trống ngực đập mạnh, hắn đã nghe ra được ý tứ của Hoa Phi Hoa, không khỏi quay đầu lại nhìn Hoa Ngọc Loan nhưng lại phát hiện ra vẻ mặt của nàng so với bình thường không có gì khác biệt cả.
“Vài lời đồn đại trong chốn giang hồ, Hoa công tử cần gì phải quan tâm như vậy?” Hoa Ngọc Loan cất giọng điềm nhiên nói.
“Hoa đại tiểu thư võ công rốt cuộc cao thâm ra sao tại hạ không quan tâm, điều ta muốn nói chính là, việc ong bướm của trượng phu ngươi chẳng quan hệ gì với nữ tử khác, muốn trách ngươi nên trách hắn mới phải”. Hoa Phi Hoa lạnh lùng nói, “Không quấy rầy hai vị nữa, tại hạ cáo từ!”
“Sư tỷ, người có phải thật sự….” Sau khi Hoa Phi Hoa rời đi, Hoa Nhược Hư hít một hơi thật sâu, muốn hỏi nhưng lại phát hiện không biết nên mở miệng như thế nào, trống ngực càng thêm gấp gáp đập mạnh, hắn sợ nỗi lo lắng của mình sẽ trở thành sự thật.
“Ngươi muốn hỏi có phải là ta đã giết Hoa Phi Mộng hay không chứ gì?” Hoa Ngọc Loan nhìn Hoa Nhược Hư lạnh lùng hừ lên một tiếng, trong lòng cũng tức giận không thôi.
“Không phải thế, sư tỷ, ta… ta chỉ sợ người nhất thời không để ý…” Hoa Nhược Hư miễn cưỡng nở một nụ cười kèm theo câu nói.
“Nếu ta thật sự giết cô ta, ngươi sẽ làm thế nào?” Hoa Ngọc Loan mặt cười ảm đạm nói.
“Sư tỷ, chẳng lẽ người thật sự… thật sự đã giết nàng?” Hoa Nhược Hư giọng nói bắt đầu trở nên run rẩy.
“Đúng vậy, là ta giết ả thì sao? Ngươi không phải muốn giết ta để báo thù cho ả đấy chứ?” Hoa Ngọc Loan giận dỗi nhìn Hoa Nhược Hư hét lên.
“Sư tỷ, dù nàng có làm điều gì, ta vẫn một mực yêu thương nàng”. Hoa Nhược Hư sắc mặt trắng bệch thì thào nói, nói xong hắn chậm rãi xoay người, chập chững bước ra ngoài.
Màn đêm thật yên tĩnh, canh ba đã gần kề, Hoa Ngọc Phượng vẫn còn thao thức chưa ngủ được. Trong lòng nàng mang chút lo lắng, nàng muốn đi gặp Hoa Nhược Hư, nhưng lại biết hắn bây giờ đang ở cùng một chỗ với tỷ tỷ của mình. Nàng đến chỗ hắn tuyệt không phải để bày tỏ niềm nhớ nhung tha thiết gì cả, chỉ là có chuyện không thể không nói cho hắn biết, bởi nó có liên quan đến sinh tử tồn vong của Hoa Sơn. Hoa Ngọc Loan tính tình cao ngạo, nếu tỷ tỷ biết việc này có lẽ sẽ làm mọi chuyện càng hỏng bét, bởi vậy Hoa Ngọc Phượng chỉ có thể gặp một mình Hoa Nhược Hư mà thôi, nhưng liệu có cách nào vừa gặp được hắn vừa không để Hoa Ngọc Loan biết hay không?
Hoa Ngọc Phượng khẽ thở dài một hơi, cũng không thể kéo dài thời gian hơn nữa, nàng phải nhanh chóng đi nói cho hắn biết. Cánh tay của nàng nhẹ nhàng vung lên, trong nháy mắt dập tắt ngọn đèn, rồi thân hình của nàng tức thì biến mất khỏi phòng.
***
Hoa Ngọc Loan đang nằm trong lòng Hoa Nhược Hư, trên khuôn mặt sắc hồng vẫn còn chưa phai hết, bất quá cũng đã ngủ say rồi. Nhưng Hoa nhược Hư thì vẫn mở mắt trừng trừng như cũ, trong lòng tràn đầy thắc mắc.
“Sư đệ, là ta đây, tỷ tỷ đã ngủ chưa?” trong tai hắn đột nhiên truyền đến thanh âm của Hoa Ngọc Phượng.
“Đã ngủ rồi” Hoa Nhược Hư thoáng giật mình, nhẹ nhàng buông vòng tay đang ôm Hoa Ngọc Loan ra, chuẩn bị choàng áo rời khỏi giường.
“Ngươi đừng nhúc nhích, không nên kinh động đến tỷ tỷ”. Bên tai hắn lại truyền đến thanh âm của Hoa Ngọc Phượng, rồi cửa sổ phía sau chợt mở ra, một bóng người mảnh mai nhẹ nhàng tiến vào.
Hoa Ngọc Phượng vừa liếc mắt thấy tình cảnh của hai người lúc này, trong lòng ngượng ngùng không thôi, nhưng cũng không còn cách nào khác, nàng khẽ lo lắng ấn nhẹ lên huyệt ngủ của Hoa Ngọc Loan. Hoa Nhược Hư muốn ngăn cản nhưng ngẫm nghĩ rồi nhịn lại, việc đó chẳng qua cũng chỉ là để cho nàng ngủ say hơn một chút mà thôi, nên khi tỉnh lại nàng cũng sẽ không phát hiện ra được.
“Cứ như vậy, không nên cử động, có một số việc ta muốn nói cho ngươi biết”. Hoa Ngọc Phượng xoay người nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường không dám nhìn vào Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng gật đầu, ngưng thần lắng nghe.
“Bên ngoài có người”. Hoa Nhược Hư đột nhiên hơi biến sắc, kéo lấy thân thể Hoa Ngọc Phượng lại gần để nàng nằm xuống bên cạnh mình rồi nói nhỏ vào tai nàng.
Hoa Ngọc Phượng thoáng kinh hãi, trống ngực đập thình thịch, bất quá cũng không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Bên ngoài người kia còn chưa rời đi, nhìn thấy dung nhan kiều diễm của Hoa Ngọc Phượng, Hoa Nhược Hư nhịn không được, nhẹ nhàng trao một nụ hôn.Sau cái lần hắn cưỡng bách hôn nàng ở Hoa Sơn đến nay,nàng rốt cuộc chưa cho hắn thêm một cơ hội nào khác, hôm nay có thể xem như một thời cơ thật tốt.
Hoa Ngọc Phượng trong lòng e thẹn không thôi, nhưng cũng không hề phản kháng, mặc cho hắn tham lam chiếm đoạt lấy đôi môi anh đào của nàng. Chợt nhớ tới tỷ tỷ của mình đang nằm ở cạnh bên, trong lòng nàng vừa dâng lên một loại cảm giác khó tả nhưng đồng thời cũng là một sự kích thích không nói nên lời. Sự đồng tình của Hoa Ngọc Phượng chỉ làm cho Hoa Nhược Hư càng thêm được nước lấn tới, hắn càng lúc càng gấp gáp ghì xiết lấy nàng, bờ môi từ từ di chuyển sang nơi khác, hai tay đã bắt đầu trở nên loạn động. Đúng lúc hắn sắp chạm vào đỉnh ngọc nữ phong thánh khiết thì bị Hoa Ngọc Phượng đưa cánh tay thon thả của mình ra ngăn lại.
“Không được làm loạn, người kia đã đi rồi, nên vào việc chính đi thôi”. Hoa Ngọc Phượng trên sắc diện phủ kín từng áng mây hồng, nói với vẻ hổn hển. Nàng biết rằng nếu mình còn không lên tiếng ngăn cản thì nàng có thể sẽ không kháng cự được từng bước lấn tới của hắn. Mặc dù nàng không phản đối việc chiếm hữu của hắn, nhưng nàng bây giờ đang ở sát cạnh tỷ tỷ của mình, nếu để cho hắn có được nàng vào lúc này thì nàng quả thật không hề muốn chút nào.
Hoa Nhược Hư mặc dù có chút không vừa lòng nhưng cũng đành ngừng lại, rồi nhẹ nhàng ôm nàng và lắng nghe nàng nói.
Hoa Nhược Hư rốt cục đã biết được một bí mật thật kinh người, nguyên lai từ thật lâu trước kia, các đại môn phái đều cũng đã bị Thần cung khống chế, thực lực của Thần cung quá cường đại khiến cho các phái không thể không khuất phục, đồng thời Thần cung cũng đồng ý đáp ứng sẽ bảo vệ các phái không bị Ma cung công kích, hơn nữa Thần cung cũng chỉ là âm thầm khống chế các phái, phần lớn thời gian cũng không có can thiệp vào công việc nội tình của các phái, bởi vậy mà nhiều năm qua, giữa Thần cung cùng các đại môn phái vẫn duy trì mối quan hệ như vậy.
Thần cung vì để có thể khống chế các môn phái dễ dàng hơn nên đã góp nhặt bí kíp võ công của các phái sau đó nhằm vào các bí kíp võ công đó mà tạo ra những chiêu số để khắc chế, đó cũng chính là một trong những nguyên nhân mà các đại môn phái vẫn không dám phản kháng.
Lần này, các phái đều có đệ tử bị chết dưới võ công của các môn phái khác, vì thế bọn họ đương nhiên cho rằng đó là do Thần cung gây nên, bởi vì chỉ có Thần cung mới có thể dễ dàng làm được điều đó. Bọn họ nghĩ rằng Thần cung đã có ý đồ tiêu diệt thế lực của các đại môn phái, bởi vậy không thể không phản kháng.
Tuy nhiên, Hoa Ngọc Phượng lại phát hiện ra đó chỉ là một cái vỏ bọc bên ngoài, trên thực tế, Liên minh thất phái tứ gia lại có âm mưu khác, bọn họ tựa hồ cũng không phải bất đắc dĩ phản kháng mà thực ra chính là chủ động đối kháng, mà Diệp gia dường như càng có chút âm mưu riêng mà nàng không biết.
“Nhị sư tỷ, người đã biết bọn họ có âm mưu vì sao còn nhận làm minh chủ như vậy?” Hoa Nhược Hư nhịn không được hỏi.
“Có việc ngươi còn chưa biết, Diệp Vũ Ảnh chính là đệ tử của Nam Hải thần ni, nàng ta có thể ra lệnh cho thất đại môn phái, nếu ai dám cãi lời của nàng thì sẽ bị sáu môn phái kia đối địch, hơn nữa ta phát hiện bọn họ căn bản là có quỷ kế với Hoa Sơn chúng ta, muốn cho chúng ta thành một vật hy sinh, để cho chúng ta trực diện đối kháng với thần cung mà thôi”. Hoa Ngọc Phượng thở dài một hơi nói.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ đành trơ mắt nhìn Hoa Sơn bị bọn họ hãm hại rồi tiêu diệt hay sao?” Hoa Nhược Hư khẽ nhíu mày nói
“Đó cũng chính là nguyên nhân mà ta đến tìm ngươi, tỷ tỷ vốn bản tính nóng vội, ngươi không nên cho tỷ ấy biết chuyện này, nếu tỷ tỷ biết chúng ta trước kia vẫn bị Thần cung quản chế, có thể sẽ trực tiếp đi tìm người của Thần cung gây chuyện, như vậy ngược lại sẽ chính hợp với ý đồ của bọn họ”. Hoa Ngọc Phượng ôn nhu nói. “Ta mặc dù trên danh nghĩa là minh chủ nhưng thực tế lại không có quyền lực gì cả, bọn họ đối với bên ngoài thì lấy danh nghĩa là đối phó với Ma cung, nhưng nói với ta là đối phó Thần cung, bất quá, mấy điều này cũng đều là giả cả, bọn họ căn bản sẽ không nói thật cho ta biết”.
“Nhị sư tỷ, người yên tâm, ta sẽ không để cho Hoa Sơn xảy ra chuyện gì đâu”. Hoa Nhược Hư trầm giọng nói.
“Vừa rồi người ở bên ngoài có thể đúng là do Diệp gia phái tới để giám sát ta, cho nên ta cũng không thể có nhiều hành động được, chỉ có thể dựa vào ngươi mà thôi”. Hoa Ngọc Phượng u uẩn nói. “Hoa Sơn phái, cả bản thân ta nữa cũng đều giao phó cho ngươi”.
“Hãy yên tâm, ta sẽ không để cho tỷ phải thất vọng”. Hoa Nhược Hư trong lòng dâng lên một trận kích động cùng với cảm nhận về trách nhiệm thật mãnh liệt, hạ giọng nói, hai tay ghì chặt lấy thân thể mềm mại của nàng.
“Ta phải đi rồi, đừng cho tỷ tỷ biết là ta đã tới”. Hoa Ngọc Phượng ôn nhu nói.
“Lát nữa hãy đi có được không?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nói, đôi môi chậm rãi tiến tới gần.
Hết phần Thượng, mời đón xem phần Hạ vào ngày mai !!!
---------- o0o ----------
“Chủ nhân, thuộc hạ thấy Hoa Ngọc Phượng đi vào phòng của Hoa Nhược Hư”. Bên trong mật thất, một hắc y nhân dáng người nhỏ bé đang hướng về phía một Hắc y nhân khác cao lớn hơn thấp giọng bẩm báo.
“Có nghe được bọn họ nói gì không?” thanh âm trầm thấp cất lên.
“Hoa Ngọc Phượng sau khi vào phòng Hoa Nhược Hư đã bị Hoa Nhược Hư nhanh chóng kéo lên giường, thuộc hạ quan sát một hồi chỉ thấy bọn họ cứ thân thân thiết thiết với nhau, thuộc hạ cho rằng hoa Ngọc Phượng chỉ là đi gặp tình lang mà thôi”. Hắc y nhân thấp bé nói.
“Thì ra là thế”. Người nọ có chút trầm ngâm một lúc. “Tiếp tục giám sát ả ta, không được buông lỏng!”
“Vâng, thưa chủ nhân!”
****
Hoa Ngọc Phượng cuối cùng cũng không chấp nhận sự níu giữ của Hoa Nhược Hư mà nhanh chóng rời khỏi khách điếm. Hoa Nhược Hư trong lòng vừa có chút mất mát lại vừa có chút ngọt ngào, chỉ là những sự tình mà Hoa Ngọc Phượng vừa nói cho hắn biết thoáng chốc lại làm cho tâm tình của hắn trở nên nặng nề.
Hắn cho đến giờ cũng chưa từng nghĩ tới giữa các phái võ lâm còn có quan hệ phức tạp như vậy, bất quá trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi hoặc, thất đại môn phái đã bị khống chế bởi Thần cung thì vì sao lại còn phải nghe theo mệnh lệnh của Diệp Vũ Ảnh? Mà hơn nữa, hắn còn nhớ rõ Tiên cung cũng có bí kíp võ công của các phái, như vậy Thần cung cùng với Tiên cung có liên hệ gì không?
Nghĩ tới đây, trong lòng lại dâng lên nỗi phiền muộn, hắn lại nhớ tới lần từng gặp gỡ Giang Thanh Nguyệt tại Tiên Cung, nhưng mà bây giờ giai nhân lại không biết ở phương nào.
Một cánh tay mềm mại chợt quấn lấy hắn, Hoa Nhược Hư xoay người lại ôm Hoa Ngọc Loan vào lòng, sự tình vừa rồi Hoa Ngọc Lan xem ra còn chưa phát hiện được, Hoa Nhược Hư trong lòng cũng yên tâm hơn không ít.
****
Diệp Vũ Ảnh đưa tay nhẹ nhàng vén mở bức mành, có chút xuất thần nhìn ra bên ngoài.
Chuyện xảy ra mấy ngày qua làm nàng có chút mơ hồ khó hiểu, việc Thần cung khống chế các đại môn phái khiến nàng cảm thấy hết sức tức giận. Tuy nhiên đối với việc thất phái tứ gia liên hợp muốn phản kháng Thần cung vào lúc này, nàng dường như cảm thấy có chút không ổn. Nàng nghĩ thời cơ lúc này chưa thích hợp, bởi theo nàng biết trước mắt Ma cung đang có kế hoạch phát động công kích đối với các đại môn phái, mà thất phái tứ gia hiện tại lại quay đầu đối phó với Thần cung, điều đó khác gì chẳng biết trước sau, đảo ngược nặng nhẹ.
Phía sau nàng bất ngờ xuất hiện một hắc y nhân choàng khăn đen, trên tay y đột nhiên xuất ra một thanh kiếm, đâm nhanh về phía Diệp Vũ Ảnh. Diệp Vũ Ảnh cảnh giác thấy nguy hiểm vội vàng cúi người né sang bên, soạt một tiếng, trên y phục nàng đã lưu lại một vết kiếm. Người bịt mặt dường như không hề có ý định buông tha cho nàng, kiếm thế không giảm một lần nữa lại cuốn tới, tuy nhiên lần này Diệp Vũ Ảnh đã có phòng bị. Nàng hét lên một tiếng, nhẹ nhàng xuất ra một chưởng, kiếm thế nhất thời giảm đi rất nhiều.
Người bịt mặt nhận thấy cơ hội tốt nhất đã qua đi, muốn giết Diệp Vũ Ảnh cũng không còn khả năng nữa, chưa kể tiếng hét của nàng cũng đã làm kinh động mọi người xung quanh, nên hắn chỉ đành vội vàng bỏ đi. Diệp Vũ Ảnh cũng không đuổi theo, chỉ ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng người nọ, dáng vẻ này tựa hồ có chút thân quen.
****
Hoa Nhược Hư cả ngày không bước ra khỏi cửa, vùi đầu vào những ngẫm ngợi sâu xa. Hắn suy nghĩ thật lâu, việc hắn cần làm nhất lúc này không phải là tìm hiểu xem Diệp gia có âm mưu gì mà là phải làm thế nào để Hoa Sơn thoát ly khỏi cái liên minh thất phái tứ gia kia, nhưng muốn rời khỏi liên minh thì trước tiên lại phải qua được cửa ải Diệp Vũ Ảnh, nhưng mà hắn bây giờ muốn đến gặp Diệp Vũ Ảnh cũng không phải chuyện dễ dàng, chưa nói tới việc muốn nàng đồng ý cho Hoa Sơn kiếm phái rời khỏi liên minh lại càng là điều vọng tưởng.
“Sư đệ, ngươi cũng đã suy nghĩ cả một ngày rồi, mặc kệ là việc gì, suy nghĩ nhiều như vậy cũng phải mệt mỏi, hay là chúng ta hãy cứ đi vào trong thành xem sao”. Đến tận khi trời tối mịt, Hoa Ngọc Loan rốt cục cũng lên tiếng.
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi gật gật đầu. Đối với hắn mà nói, Hoa Ngọc Loan không truy vấn hắn lý do đã là may mắn lắm rồi, bằng không hắn quả thật cũng không biết nên đối đáp với nàng như thế nào cho phải.
Vừa mở cửa ra, lập tức phát hiện một người đang đứng lù lù phía trước, dọa cho Hoa Nhược Hư giật thót.
“Đứng ở ngoài trời lâu như vậy chắc cũng mệt mỏi rồi”. Hoa Ngọc Loan thản nhiên nói, hình như nàng sớm đã biết ở bên ngoài có người rồi.
“Hoa đại tiểu thư, ta chỉ không muốn quấy rầy thời khắc tốt đẹp của hai người mà thôi”. Đứng trước cửa chính là Hoa Phi Hoa, trên nét mặt hắn lộ ra một nụ cười giễu cợt không có chút nghiêm túc nào cả.
“Hoa huynh, xin mời đến đây ngồi!” Hoa Nhược Hư có cảm giác dở khóc dở cười, phải nói rằng Hoa Phi Hoa đối với hắn không có chút thiện cảm nào, tuy nhiên cho đến giờ y cũng chưa từng chơi xấu hắn, hơn nữa tại Vạn Hoa lâu lần trước, trong lời của y dường như còn ngầm ý giúp đỡ.
“Ta chỉ là đến để hỏi thăm về một người mà thôi”. Hoa Phi Hoa khẽ lắc đầu nói.
“Chẳng biết Hoa huynh muốn hỏi thăm về ai vậy?” Hoa Nhược Hư thoáng chần chừ một chút rồi hỏi.
“Tỷ tỷ của ta mất tích rồi”. Hoa Phi Hoa thấp giọng nói.
“Cái gì?” Hoa Nhược Hư cả kinh, trong lòng nhất thời dâng lên một dự cảm bất an, Hoa Phi Mộng sẽ không không xảy ra chuyện chứ.
“Ta có nghe tin là tỷ tỷ đã tới Kim Lăng, nhưng tỷ ấy không tới gặp ngươi lại cũng không đi tìm cha con ta, mấy ngày nay ta đi hỏi thăm nhưng không có ai đã gặp tỷ ấy, ta nghĩ tỷ ấy có khả năng đã xảy ra chuyện rồi”. Hoa Phi Hoa ngữ khí có chút lo lắng nói.
Hoa Nhược Hư khẽ thở dài một hơi, hóa ra Hoa Phi Hoa cũng chỉ là suy đoán thôi.
“Hoa đại tiểu thư, ta nghe nói người có nghe qua tin tức về tỷ tỷ của ta, chẳng hay Hoa đại tiểu thư có gặp được tỷ tỷ của ta hay không vậy?” Hoa Phi Hoa đột nhiên quắc mắt nhìn Hoa Ngọc Loan.
“Ta đến Kim Lăng mới có vài ngày, không hề nhìn thấy Hoa đại tiểu thư” Nét mặt Hoa Ngọc Loan hơi biến đổi nói.
“Nghe nói thân thủ của Hoa đại tiểu thư trên thực tế không hề kém cao thủ của Thiên bảng, nếu muốn giết một nhất lưu cao thủ bình thường, phải chăng có thể dễ dàng thực hiện mà đến quỷ thần cũng không biết?” Hoa Phi Hoa thanh âm đột nhiên trở nên băng lãnh.
Hoa Nhược Hư trống ngực đập mạnh, hắn đã nghe ra được ý tứ của Hoa Phi Hoa, không khỏi quay đầu lại nhìn Hoa Ngọc Loan nhưng lại phát hiện ra vẻ mặt của nàng so với bình thường không có gì khác biệt cả.
“Vài lời đồn đại trong chốn giang hồ, Hoa công tử cần gì phải quan tâm như vậy?” Hoa Ngọc Loan cất giọng điềm nhiên nói.
“Hoa đại tiểu thư võ công rốt cuộc cao thâm ra sao tại hạ không quan tâm, điều ta muốn nói chính là, việc ong bướm của trượng phu ngươi chẳng quan hệ gì với nữ tử khác, muốn trách ngươi nên trách hắn mới phải”. Hoa Phi Hoa lạnh lùng nói, “Không quấy rầy hai vị nữa, tại hạ cáo từ!”
“Sư tỷ, người có phải thật sự….” Sau khi Hoa Phi Hoa rời đi, Hoa Nhược Hư hít một hơi thật sâu, muốn hỏi nhưng lại phát hiện không biết nên mở miệng như thế nào, trống ngực càng thêm gấp gáp đập mạnh, hắn sợ nỗi lo lắng của mình sẽ trở thành sự thật.
“Ngươi muốn hỏi có phải là ta đã giết Hoa Phi Mộng hay không chứ gì?” Hoa Ngọc Loan nhìn Hoa Nhược Hư lạnh lùng hừ lên một tiếng, trong lòng cũng tức giận không thôi.
“Không phải thế, sư tỷ, ta… ta chỉ sợ người nhất thời không để ý…” Hoa Nhược Hư miễn cưỡng nở một nụ cười kèm theo câu nói.
“Nếu ta thật sự giết cô ta, ngươi sẽ làm thế nào?” Hoa Ngọc Loan mặt cười ảm đạm nói.
“Sư tỷ, chẳng lẽ người thật sự… thật sự đã giết nàng?” Hoa Nhược Hư giọng nói bắt đầu trở nên run rẩy.
“Đúng vậy, là ta giết ả thì sao? Ngươi không phải muốn giết ta để báo thù cho ả đấy chứ?” Hoa Ngọc Loan giận dỗi nhìn Hoa Nhược Hư hét lên.
“Sư tỷ, dù nàng có làm điều gì, ta vẫn một mực yêu thương nàng”. Hoa Nhược Hư sắc mặt trắng bệch thì thào nói, nói xong hắn chậm rãi xoay người, chập chững bước ra ngoài.
/176
|