Mùa xuân ấm áp đã đến, Hoa Nhược Hư rốt cục cũng nhìn thấy bầu trời một lần nữa, dù trong lòng có chút cảm giác u ám. Sau hơn ba tháng, hắn lại đứng trên vách đá này, trong lòng không khỏi cảm khái không thôi. Sự vui sướng trong lòng hắn thì khỏi phải nói, bất quá vẻ mặt hắn lại vô cùng điềm tĩnh, mấy tháng nay tâm tính hắn đã được rèn luyện cực tốt .
Hít sâu một hơi, hắn xoay người trở xuống vách đá, nơi Tây Môn Lâm còn đang chờ đợi phía dưới.
“Lâm tỷ!” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng gọi Tây Môn Lâm. Nàng đang đứng trong thạch động, nơi duy nhất trong mười năm qua mà nàng xem là nhà.
Tây Môn Lâm trong mắt ánh lên một tia vui mừng, nhưng lại thấp thoáng vài phần u uẩn. Mười năm qua nàng luôn hi vọng có thể rời khỏi nơi đây. Nhưng thật sự tới hôm nay, nàng lại phát hiện chính mình đối với địa phương này có tình cảm sâu đậm, không nỡ rời đi.
Nàng vừa nghĩ đến chuyện lỡ như sau khi Hoa Nhược Hư lên trên ấy rồi mà không trở lại, nàng sẽ phải ở tại đây và tiếp tục cuộc sống cô độc. Đương nhiên trong lòng nàng thực sự hi vọng Hoa Nhược Hư sẽ trở lại. Mặc dù hiện giờ một mình nàng cũng có thể rời khỏi nhưng nàng vẫn hi vọng Hoa Nhược Hư có thể đi cùng với mình. Hơn ba tháng qua, mặc dù hai người đối với nhau vẫn giữ lễ, nhưng trong lòng nàng, đã xem Hoa Nhược Hư như người thân. Hắn có lẽ là người duy nhất mà nàng có thể tin tưởng sau mười năm trời. Thương hải tang điền, thế sự biến ảo, thân nhân, bằng hữu của nàng giờ đây không biết ở phương nào. Có lẽ bọn họ cũng đã quên đi sự tồn tại của nàng mất rồi.
“Lâm tỷ, chúng ta đi thôi!” Hoa Nhược Hư thở dài một tiếng, hắn có thể hiểu được tâm trạng của nàng. Mười năm rồi, cho dù có ở địa phương nào mười năm thì cũng đều có cảm tình với nơi ấy.
“Lâm tỷ, sau này người còn có thể trở về nơi này mà!” Nhược Hư nhẹ nhàng an ủi.
“Nhược Hư, nếu sau này ta muốn trở về thăm nơi này, ngươi sẽ cùng đi với ta chứ?” Tây Môn Lâm hỏi nhỏ, ánh mắt chứa chan hi vọng nhìn hắn.
Hoa Nhược Hư nhìn nàng, gật đầu không chút do dự. Tây Môn Lâm cuối cùng cũng nở nụ cười ngọt ngào. Nàng nhìn thật kĩ ngôi nhà của mình lần cuối, sau đó dứt khoát quay đầu bước đi, không hề ngoái lại.
Lúc hai người cùng đứng trên vách đá, Tây Môn Lâm không khỏi nước mắt lưng tròng. Mười năm rồi, sau mười năm rốt cục nàng lại thấy được bầu trời, thấy được ánh dương quang.
“Nhược Hư, cảm ơn ngươi!” Tây Môn Lâm đột nhiên nhào tới bên Hoa Nhược Hư, thì thào nói. Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy nàng, trong lòng không chút tạp niệm, chỉ có một cảm giác huyết mạch tương liên. Mặc dù hắn chỉ ở dưới vực có một trăm ngày, nhưng cũng có thể cảm thụ được nỗi khổ sở suốt mười năm qua của nàng.
“Lâm tỷ, đừng thương tâm nữa, cuộc sống sau này của tỷ sẽ tốt đẹp hơn” Hoa Nhược Hư ôn nhu nói. Tây Môn Lâm khẽ “Ưm” một tiếng, trong mắt lộ chút hân hoan.
***
Hoa Nhược Hư rốt cục cũng trở lại thành Kim Lăng, bất quá hắn cũng không lập tức đi tìm Hoa Ngọc Loan. Bởi vì bộ dạng của hắn cùng Tây Môn Lâm hiện giờ quả không dễ coi chút nào.
Hoa Nhược Hư trước lúc xuống núi, trên người không mang theo tiền. Vì vậy bây giờ hai người xấu hổ phát hiện, bọn họ trong người chẳng có đồng nào. Mua quần áo còn không có khả năng chứ đừng nói là ở trọ. Bất đắc dĩ, Tây Môn Lâm đành lấy thanh kiếm năm xưa của nàng đổi lấy ít bạc. Nàng có chút không nỡ, vì dù sao nó cũng đã theo nàng mười năm qua. Có điều, nàng cũng biết không không thể lấy thanh kiếm của Hoa Nhược Hư được, bởi nó thật sự rất quý giá.
Tây Môn Lâm rốt cục cũng thay một bộ nữ phục màu vàng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng. Mười năm dài không để lại trên mặt nàng chút dấu vết nào của năm tháng. Mặc dù tuổi nàng đã hơn ba mươi nhưng thoạt nhìn chỉ như mới đôi mươi vậy. Mái đầu bạc của nàng cũng mang một vẻ tự nhiên, đối với dung mạo xinh đẹp không chút ảnh hưởng, ngược lại còn có vẻ vô cùng hòa hợp.
Hoa Nhược Hư cùng Tây Môn Lâm cùng nhau đến Diệp gia. Mới đầu, Tây Môn Lâm có chút không nguyện ý, bất quá nàng lại càng không muốn ở một mình nơi khách điếm cho nên đành phải đi theo Hoa Nhược Hư.
“Hoa huynh! Là huynh phải không?” Một thanh âm kinh hỉ vang lên. Hoa Nhược Hư ngừng thân, xoay đầu lại. Phía sau hắn là ba nam một nữ, có chút kinh động khi nhìn thấy hắn.
“Đã lâu không gặp rồi!” Hoa Nhược Hư mỉm cười, bốn người đều là chỗ quen biết cũ. Kẻ vừa lên tiếng chính là Phương Hiệp, ba người còn lại lần lượt là Hoa Phi Hoa, Triệu Trường Không cùng Hoàng Oanh Oanh. Chỉ là không biết bốn người này thế nào lại đi cùng nhau.
“Người ta nói người tốt không sống lâu, kẻ xấu thọ ngàn năm, quả là đúng a.” Hoa Phi Hoa cười hì hì. Triệu Trường Không cùng Hoàng Oanh Oanh không nói gì, bất quá trên gương mặt cũng mang một vẻ kinh hỉ.
“Hoa huynh cùng vị cô nương này, hay là chúng ta hãy tìm một chỗ nào đó ngồi nói chuyện đi”. Phương Hiệp đề nghị.
“Phương huynh, ta hiện định đi gặp sư tỷ trước” Hoa Nhược Hư do dự nói.
“Cũng phải, Hoa tiên tử vẫn luôn lo lắng cho ngươi.” Phương Hiệp khẽ thở dài.
Sáu người cùng đến Diệp Gia, tiến thẳng vào trong. Hai tên canh cổng nhìn thấy Hoa Nhược Hư tức thì chấn kinh, bất quá cũng không đủ dũng khí nói gì.
“Sư….. đệ!” Một thanh âm dịu dàng vang lên, bên trong dẫn theo vài phần run rẩy. Vừa vào đến đại sảnh, còn chưa kịp ra hậu viện, Hoa Nhược Hư đã gặp được giai nhân mà hắn ngày đêm nhung nhớ.
Bốn mắt nhìn nhau, bờ môi hai người có chút rung động, nhưng không có thanh âm nào phát ra. Bao nỗi tương tư dằn dặc, nhớ thương đăng đẵng đều trông được từ ánh mắt của nhau.
Hoa Ngọc Loan rốt cuộc cũng không nhịn được, chạy vội tới, nhào vào lòng Hoa Nhược Hư. Khi nhìn tình lang rơi xuống vực sâu vạn trượng, nàng đã muốn đi theo hắn. Về sau nghe nói hắn vẫn còn sống, nàng có chút kinh hỉ khó hiểu. Nhưng qua hơn một tháng không có tin tức gì, nàng lại bắt đầu bàng hoàng thất vọng. Nàng sợ rằng hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Nhưng hôm nay, nàng rốt cuộc cũng trông thấy được tình lang của mình còn sống sờ sờ trước mặt, nàng rốt cục cũng không khống chế được tình cảm. Hoa Nhược Hư ôm lấy nàng, hận không thể siết chặt hơn. Hai người ghì lấy nhau, mặc kệ ánh mắt xung quanh ngày càng nhiều. Tin Hoa Nhược Hư trở về đã kinh động khắp liên minh Thất phái tứ gia, đại sảnh nháy mắt đã đầy ắp người.
Hoa Ngọc Phượng ngây ngốc nhìn Hoa Nhược Hư và tỷ tỷ mình, sau đó lặng lẽ về phòng. Nàng không hề ghen tỵ ngược lại còn rất cao hứng, chỉ sợ nhịn không được mà rơi lệ. Nàng cũng sợ chính mình không tự chủ được sẽ bổ vào lòng hắn. Bất luận thế nào, biết hắn vẫn bình yên vô sự đối với nàng mà nói cũng đủ lắm rồi.
Tây Môn Lâm phát hiện chính mình có chút hâm mộ Hoa Nhược Hư và cô gái hắn đang ôm kia. Bọn họ còn có thể hưởng thụ tư vị vui sướng trùng phùng này. Còn nàng khi trở lại thế giới lại chẳng có ai nhận biết.
Trong lòng nàng đột nhiên có một loại ý muốn mãnh liệt, nàng không thể mất đi người duy nhất trên đời này còn biết đến mình được, miễn cưỡng có thể nói hắn là người thân duy nhất của nàng. Đột nhiên lúc đó, nàng đối với Hoa Nhược Hư có chút tư vị khác lạ, ánh mắt nhìn hắn có phần ôn nhu hơn.
“Hoa công tử cùng Hoa đại tiểu thư sau tai kiếp lại trùng phùng, thực là đáng mừng!” Một giọng nói sang sảng truyền đến, Diệp Bất Nhị đã xuất hiện tại đại sảnh.
Tây Môn Lâm vừa nghe thấy thanh âm của Diệp Bất Nhị, thân ảnh mềm mại có chút chấn động, không dám tin ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt không khỏi đại biến, nhanh chóng lánh sang một bên, dáng vẻ giả như không có gì xảy ra nhưng trong lòng nàng lại cực kì kích động, hồi lâu không thể bình tĩnh lại, không ngờ bản thân vừa ra ngoài đã gặp phải hắn. Mặc dù hắn chưa nhìn thấy nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn lo lắng không thôi.
“Đa tạ ý tốt của Diệp đại tiên sinh” Hoa Nhược Hư mỉm cười, nói: “Tại hạ trong lúc vô ý làm kinh động mọi người, thật sự không phải!”
“Sư đệ, chúng ta về phòng trước đi” Hoa Ngọc Loan thấp giọng nói. Hoa Nhược Hư gật đầu.
“Lâm tỷ, chúng ta đi thôi” Hoa Nhược Hư nhìn Tây Môn Lâm nhẹ giọng nói.
Nghe nói Tây Môn Lâm là ân nhân cứu mạng Hoa Nhược Hư, Hoa Ngọc Loan đối với nàng cũng có nhiều hảo cảm. Bất quá lát sau lại cảm thấy có chút khó chịu. Xa cách lâu ngày mới gặp, mọi người đều hiểu ý mà rời khỏi phòng để nàng và Hoa Nhược Hư tâm sự, chỉ có Tây Môn Lâm là ở lại chẳng chịu đi.
Bất quá cũng chẳng thể trách Tây Môn Lâm, bởi vì nàng căn bản là chẳng có nơi nào để đi. Hoa Ngọc Loan sau khi hiểu điều này liền rời khỏi phòng, thoáng chốc đã an bài cho Tây Môn Lâm một gian phòng thật tốt, nhưng không ngờ nàng ta vẫn một mực theo bên cạnh Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư chậm rãi kể lại những sự tình đã phát sinh. Hoa Ngọc Loan im lặng lắng nghe, không nói lời nào, chỉ là vẻ mặt không ngừng thay đổi.
Màn đêm dần buông xuống, bất tri bất giác, đã nửa ngày trôi qua.
“Sư tỷ, ta đi xem Lâm tỷ thế nào.” Bỗng nhiên bừng tỉnh, Hoa Nhược Hư nhớ tới Tây Môn Lâm mười năm qua chưa hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài, trong lòng có chút không yên, bèn đứng dậy nói.
“Ừm, chàng đi nhanh rồi về!” Hoa Ngọc Loan mặc dù không thật hài lòng, vì dù sao nàng chỉ mới gặp lại hắn, những mong một khắc cũng không rời. Bất quá mấy ngày qua, tâm tính Hoa Ngọc Loan đã biến đổi không nhỏ. Đối với nàng mà nói, việc Hoa Nhược Hư còn sống đã là ơn huệ lớn nhất mà trời cao ban cho nàng, vì vậy nàng không tiện ngăn cản.
Tây Môn Lâm nhìn tấm màn lụa trong phòng, nhẹn nhàng vuốt ve sợi vải mềm mại. Cảm giác này đối với nàng mà nói đã là một ký ức thật xa xôi. Ngây ngốc hồi lâu, nàng đột nhiên phát hiện ra rằng tuy cô độc suốt mười năm qua nhưng giờ nàng lại không chịu được sự cô đơn khi chỉ mới nửa ngày. Nàng mở cửa ra ngoài, nàng muốn đi tìm Hoa Nhược Hư.
Vừa mới tới cửa, nàng bỗng phát hiện Hoa Nhược Hư đang đi về phía này, trong lòng không khỏi hân hoan, lập tức bước ra đón tiếp.
“Lâm tỷ, tỷ định ra ngoài ư?” Hoa Nhược Hư thoáng bất ngờ hỏi.
“Đúng vậy, ta đang định đi tìm ngươi. Ngươi theo ta ra ngoài một chút được không?” Tây Môn Lâm ngọt ngào cười đáp. Hoa Nhược Hư gật đầu đồng ý, nàng đã mười năm chưa ra ngoài rồi.
Trong thành Kim Lăng, một thiếu niên áo trắng, dáng vẻ khôi ngô và một nữ tử áo vàng, tóc trắng xinh đẹp đang cùng nhau sóng bước, hấp dẫn ánh mắt của không ít người. Sự náo nhiệt ban ngày đã qua đi, Hoa Nhược Hư trong lòng bỗng có một loại cảm giác an tĩnh trước nay chưa từng có.
“Thiếu gia!” Một thanh âm ôn nhu truyền tới, tiếp theo là một thân thể thơm mát mềm mại nhào vào người hắn.
“Tiểu Tuyết” Hoa Nhược Hư khẽ gọi một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ánh mắt vô cùng trìu mến: “Tiểu Tuyết, muội không ở cùng Nhị sư tỷ sao?” Hoa Nhược Hư từ miệng Hoa Ngọc Loan đã biết Hàm Tuyết bình yên vô sự. Bất quá lại nghĩ Hàm Tuyết đang ở bên Hoa Ngọc Phượng, nên định vào lúc đến chỗ Hoa Ngọc Phượng sẽ đồng thời gặp nàng sau.
“Thiếu gia, tiểu Tuyết không ở cùng tiểu thư nữa” Hàm Tuyết bỉu môi, làm nũng “Thiếu gia, từ nay về sau tiểu Tuyết đi theo người, người có chịu không?”.
“Tiểu Tuyết, thân thể muội bây giờ có khoẻ không?” Hoa Nhược Hư nhất thời không biết trả lời thế nào, đành suy nghĩ hỏi sang chuyện khác.
“Thiếu gia, muội khoẻ lại từ lâu rồi! Muội mặc kệ, dù sao từ đây về sau muội sẽ đi theo huynh mà.” Hàm Tuyết khư khư ôm lấy cánh tay Hoa Nhược Hư, đột nhiên phát hiện bên cạnh hắn còn có Tây Môn Lâm. Trên mặt liền lộ ra vẻ địch ý, đôi mắt đẹp trừng lên nhìn Tây Môn Lâm, đôi má phụng phịu quay sang Hoa Nhược Hư hỏi: “Thiếu gia, nàng ta là ai?”
“Tiểu muội muội, ta tên là Tây Môn Lâm, muội có thể gọi ta là Lâm tỷ.” Tây Môn Lâm nhìn dáng vẻ đáng yêu của Hàm Tuyết, bỗng sinh lòng yêu thích.
“Ta không phải là tiểu muội muội, ta là Hàm Tuyết, thiếu gia hay gọi ta là Tiểu Tuyết.” Hàm Tuyết có chút bất mãn nói, đột nhiên như nhớ tới cái gì, vội kéo tay Hoa Nhược Hư tiến về phía trước, miệng bảo: “Thiếu gia, muội đưa huynh đi gặp hai người nhé”
Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ đi theo Hàm Tuyết vài bước, đến trước mặt Vân thúc và Vân thẩm theo lời nàng giới thiệu, hắn cũng nhận ra hai người rất yêu quý Hàm Tuyết.
“Hoa công tử, Tiểu Tuyết ngày nào cũng nhắc tới cậu, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi. Hy vọng công tử có thể đối đãi tốt với nó!” Vân thẩm thở dài một tiếng. Mấy ngày qua, bà đã nghe được không ít sự tình về Hoa Nhược Hư. Mặc dù bà cảm thấy Hàm Tuyết đi theo hắn quả có chút uỷ khuất, bất quá nàng đã thích hắn như vậy, bà cũng không tiện nói làm gì. Dù sao, theo quan điểm của bà, Hàm Tuyết có thể vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
“Hai vị tiền bối cứ yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt cho Tiểu Tuyết” Hoa Nhược Hư gật đầu nói.
“Hoa công tử đã nói vậy, chúng ta có thể yên tâm rồi. Tiểu Tuyết, sau này nhớ về cốc thăm chúng ta nhé!” Vân thúc nhẹ thở dài, giọng nói có chút không nỡ. Trong lòng bọn họ đã xem Hàm Tuyết như là con gái ruột của mình. Bất quá họ cũng không thể mãi theo nàng được, một khi nàng đã tìm được nơi chốn, đã đến lúc bọn họ nên trở về.
Hàm Tuyết gật gật đầu, đôi mắt đẹp đong đầy lệ hoa. Nàng đưa mắt nhìn Vân thúc và Vân thẩm dần xa khuất khỏi tầm mắt.
Hít sâu một hơi, hắn xoay người trở xuống vách đá, nơi Tây Môn Lâm còn đang chờ đợi phía dưới.
“Lâm tỷ!” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng gọi Tây Môn Lâm. Nàng đang đứng trong thạch động, nơi duy nhất trong mười năm qua mà nàng xem là nhà.
Tây Môn Lâm trong mắt ánh lên một tia vui mừng, nhưng lại thấp thoáng vài phần u uẩn. Mười năm qua nàng luôn hi vọng có thể rời khỏi nơi đây. Nhưng thật sự tới hôm nay, nàng lại phát hiện chính mình đối với địa phương này có tình cảm sâu đậm, không nỡ rời đi.
Nàng vừa nghĩ đến chuyện lỡ như sau khi Hoa Nhược Hư lên trên ấy rồi mà không trở lại, nàng sẽ phải ở tại đây và tiếp tục cuộc sống cô độc. Đương nhiên trong lòng nàng thực sự hi vọng Hoa Nhược Hư sẽ trở lại. Mặc dù hiện giờ một mình nàng cũng có thể rời khỏi nhưng nàng vẫn hi vọng Hoa Nhược Hư có thể đi cùng với mình. Hơn ba tháng qua, mặc dù hai người đối với nhau vẫn giữ lễ, nhưng trong lòng nàng, đã xem Hoa Nhược Hư như người thân. Hắn có lẽ là người duy nhất mà nàng có thể tin tưởng sau mười năm trời. Thương hải tang điền, thế sự biến ảo, thân nhân, bằng hữu của nàng giờ đây không biết ở phương nào. Có lẽ bọn họ cũng đã quên đi sự tồn tại của nàng mất rồi.
“Lâm tỷ, chúng ta đi thôi!” Hoa Nhược Hư thở dài một tiếng, hắn có thể hiểu được tâm trạng của nàng. Mười năm rồi, cho dù có ở địa phương nào mười năm thì cũng đều có cảm tình với nơi ấy.
“Lâm tỷ, sau này người còn có thể trở về nơi này mà!” Nhược Hư nhẹ nhàng an ủi.
“Nhược Hư, nếu sau này ta muốn trở về thăm nơi này, ngươi sẽ cùng đi với ta chứ?” Tây Môn Lâm hỏi nhỏ, ánh mắt chứa chan hi vọng nhìn hắn.
Hoa Nhược Hư nhìn nàng, gật đầu không chút do dự. Tây Môn Lâm cuối cùng cũng nở nụ cười ngọt ngào. Nàng nhìn thật kĩ ngôi nhà của mình lần cuối, sau đó dứt khoát quay đầu bước đi, không hề ngoái lại.
Lúc hai người cùng đứng trên vách đá, Tây Môn Lâm không khỏi nước mắt lưng tròng. Mười năm rồi, sau mười năm rốt cục nàng lại thấy được bầu trời, thấy được ánh dương quang.
“Nhược Hư, cảm ơn ngươi!” Tây Môn Lâm đột nhiên nhào tới bên Hoa Nhược Hư, thì thào nói. Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy nàng, trong lòng không chút tạp niệm, chỉ có một cảm giác huyết mạch tương liên. Mặc dù hắn chỉ ở dưới vực có một trăm ngày, nhưng cũng có thể cảm thụ được nỗi khổ sở suốt mười năm qua của nàng.
“Lâm tỷ, đừng thương tâm nữa, cuộc sống sau này của tỷ sẽ tốt đẹp hơn” Hoa Nhược Hư ôn nhu nói. Tây Môn Lâm khẽ “Ưm” một tiếng, trong mắt lộ chút hân hoan.
***
Hoa Nhược Hư rốt cục cũng trở lại thành Kim Lăng, bất quá hắn cũng không lập tức đi tìm Hoa Ngọc Loan. Bởi vì bộ dạng của hắn cùng Tây Môn Lâm hiện giờ quả không dễ coi chút nào.
Hoa Nhược Hư trước lúc xuống núi, trên người không mang theo tiền. Vì vậy bây giờ hai người xấu hổ phát hiện, bọn họ trong người chẳng có đồng nào. Mua quần áo còn không có khả năng chứ đừng nói là ở trọ. Bất đắc dĩ, Tây Môn Lâm đành lấy thanh kiếm năm xưa của nàng đổi lấy ít bạc. Nàng có chút không nỡ, vì dù sao nó cũng đã theo nàng mười năm qua. Có điều, nàng cũng biết không không thể lấy thanh kiếm của Hoa Nhược Hư được, bởi nó thật sự rất quý giá.
Tây Môn Lâm rốt cục cũng thay một bộ nữ phục màu vàng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng. Mười năm dài không để lại trên mặt nàng chút dấu vết nào của năm tháng. Mặc dù tuổi nàng đã hơn ba mươi nhưng thoạt nhìn chỉ như mới đôi mươi vậy. Mái đầu bạc của nàng cũng mang một vẻ tự nhiên, đối với dung mạo xinh đẹp không chút ảnh hưởng, ngược lại còn có vẻ vô cùng hòa hợp.
Hoa Nhược Hư cùng Tây Môn Lâm cùng nhau đến Diệp gia. Mới đầu, Tây Môn Lâm có chút không nguyện ý, bất quá nàng lại càng không muốn ở một mình nơi khách điếm cho nên đành phải đi theo Hoa Nhược Hư.
“Hoa huynh! Là huynh phải không?” Một thanh âm kinh hỉ vang lên. Hoa Nhược Hư ngừng thân, xoay đầu lại. Phía sau hắn là ba nam một nữ, có chút kinh động khi nhìn thấy hắn.
“Đã lâu không gặp rồi!” Hoa Nhược Hư mỉm cười, bốn người đều là chỗ quen biết cũ. Kẻ vừa lên tiếng chính là Phương Hiệp, ba người còn lại lần lượt là Hoa Phi Hoa, Triệu Trường Không cùng Hoàng Oanh Oanh. Chỉ là không biết bốn người này thế nào lại đi cùng nhau.
“Người ta nói người tốt không sống lâu, kẻ xấu thọ ngàn năm, quả là đúng a.” Hoa Phi Hoa cười hì hì. Triệu Trường Không cùng Hoàng Oanh Oanh không nói gì, bất quá trên gương mặt cũng mang một vẻ kinh hỉ.
“Hoa huynh cùng vị cô nương này, hay là chúng ta hãy tìm một chỗ nào đó ngồi nói chuyện đi”. Phương Hiệp đề nghị.
“Phương huynh, ta hiện định đi gặp sư tỷ trước” Hoa Nhược Hư do dự nói.
“Cũng phải, Hoa tiên tử vẫn luôn lo lắng cho ngươi.” Phương Hiệp khẽ thở dài.
Sáu người cùng đến Diệp Gia, tiến thẳng vào trong. Hai tên canh cổng nhìn thấy Hoa Nhược Hư tức thì chấn kinh, bất quá cũng không đủ dũng khí nói gì.
“Sư….. đệ!” Một thanh âm dịu dàng vang lên, bên trong dẫn theo vài phần run rẩy. Vừa vào đến đại sảnh, còn chưa kịp ra hậu viện, Hoa Nhược Hư đã gặp được giai nhân mà hắn ngày đêm nhung nhớ.
Bốn mắt nhìn nhau, bờ môi hai người có chút rung động, nhưng không có thanh âm nào phát ra. Bao nỗi tương tư dằn dặc, nhớ thương đăng đẵng đều trông được từ ánh mắt của nhau.
Hoa Ngọc Loan rốt cuộc cũng không nhịn được, chạy vội tới, nhào vào lòng Hoa Nhược Hư. Khi nhìn tình lang rơi xuống vực sâu vạn trượng, nàng đã muốn đi theo hắn. Về sau nghe nói hắn vẫn còn sống, nàng có chút kinh hỉ khó hiểu. Nhưng qua hơn một tháng không có tin tức gì, nàng lại bắt đầu bàng hoàng thất vọng. Nàng sợ rằng hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Nhưng hôm nay, nàng rốt cuộc cũng trông thấy được tình lang của mình còn sống sờ sờ trước mặt, nàng rốt cục cũng không khống chế được tình cảm. Hoa Nhược Hư ôm lấy nàng, hận không thể siết chặt hơn. Hai người ghì lấy nhau, mặc kệ ánh mắt xung quanh ngày càng nhiều. Tin Hoa Nhược Hư trở về đã kinh động khắp liên minh Thất phái tứ gia, đại sảnh nháy mắt đã đầy ắp người.
Hoa Ngọc Phượng ngây ngốc nhìn Hoa Nhược Hư và tỷ tỷ mình, sau đó lặng lẽ về phòng. Nàng không hề ghen tỵ ngược lại còn rất cao hứng, chỉ sợ nhịn không được mà rơi lệ. Nàng cũng sợ chính mình không tự chủ được sẽ bổ vào lòng hắn. Bất luận thế nào, biết hắn vẫn bình yên vô sự đối với nàng mà nói cũng đủ lắm rồi.
Tây Môn Lâm phát hiện chính mình có chút hâm mộ Hoa Nhược Hư và cô gái hắn đang ôm kia. Bọn họ còn có thể hưởng thụ tư vị vui sướng trùng phùng này. Còn nàng khi trở lại thế giới lại chẳng có ai nhận biết.
Trong lòng nàng đột nhiên có một loại ý muốn mãnh liệt, nàng không thể mất đi người duy nhất trên đời này còn biết đến mình được, miễn cưỡng có thể nói hắn là người thân duy nhất của nàng. Đột nhiên lúc đó, nàng đối với Hoa Nhược Hư có chút tư vị khác lạ, ánh mắt nhìn hắn có phần ôn nhu hơn.
“Hoa công tử cùng Hoa đại tiểu thư sau tai kiếp lại trùng phùng, thực là đáng mừng!” Một giọng nói sang sảng truyền đến, Diệp Bất Nhị đã xuất hiện tại đại sảnh.
Tây Môn Lâm vừa nghe thấy thanh âm của Diệp Bất Nhị, thân ảnh mềm mại có chút chấn động, không dám tin ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt không khỏi đại biến, nhanh chóng lánh sang một bên, dáng vẻ giả như không có gì xảy ra nhưng trong lòng nàng lại cực kì kích động, hồi lâu không thể bình tĩnh lại, không ngờ bản thân vừa ra ngoài đã gặp phải hắn. Mặc dù hắn chưa nhìn thấy nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn lo lắng không thôi.
“Đa tạ ý tốt của Diệp đại tiên sinh” Hoa Nhược Hư mỉm cười, nói: “Tại hạ trong lúc vô ý làm kinh động mọi người, thật sự không phải!”
“Sư đệ, chúng ta về phòng trước đi” Hoa Ngọc Loan thấp giọng nói. Hoa Nhược Hư gật đầu.
“Lâm tỷ, chúng ta đi thôi” Hoa Nhược Hư nhìn Tây Môn Lâm nhẹ giọng nói.
Nghe nói Tây Môn Lâm là ân nhân cứu mạng Hoa Nhược Hư, Hoa Ngọc Loan đối với nàng cũng có nhiều hảo cảm. Bất quá lát sau lại cảm thấy có chút khó chịu. Xa cách lâu ngày mới gặp, mọi người đều hiểu ý mà rời khỏi phòng để nàng và Hoa Nhược Hư tâm sự, chỉ có Tây Môn Lâm là ở lại chẳng chịu đi.
Bất quá cũng chẳng thể trách Tây Môn Lâm, bởi vì nàng căn bản là chẳng có nơi nào để đi. Hoa Ngọc Loan sau khi hiểu điều này liền rời khỏi phòng, thoáng chốc đã an bài cho Tây Môn Lâm một gian phòng thật tốt, nhưng không ngờ nàng ta vẫn một mực theo bên cạnh Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư chậm rãi kể lại những sự tình đã phát sinh. Hoa Ngọc Loan im lặng lắng nghe, không nói lời nào, chỉ là vẻ mặt không ngừng thay đổi.
Màn đêm dần buông xuống, bất tri bất giác, đã nửa ngày trôi qua.
“Sư tỷ, ta đi xem Lâm tỷ thế nào.” Bỗng nhiên bừng tỉnh, Hoa Nhược Hư nhớ tới Tây Môn Lâm mười năm qua chưa hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài, trong lòng có chút không yên, bèn đứng dậy nói.
“Ừm, chàng đi nhanh rồi về!” Hoa Ngọc Loan mặc dù không thật hài lòng, vì dù sao nàng chỉ mới gặp lại hắn, những mong một khắc cũng không rời. Bất quá mấy ngày qua, tâm tính Hoa Ngọc Loan đã biến đổi không nhỏ. Đối với nàng mà nói, việc Hoa Nhược Hư còn sống đã là ơn huệ lớn nhất mà trời cao ban cho nàng, vì vậy nàng không tiện ngăn cản.
Tây Môn Lâm nhìn tấm màn lụa trong phòng, nhẹn nhàng vuốt ve sợi vải mềm mại. Cảm giác này đối với nàng mà nói đã là một ký ức thật xa xôi. Ngây ngốc hồi lâu, nàng đột nhiên phát hiện ra rằng tuy cô độc suốt mười năm qua nhưng giờ nàng lại không chịu được sự cô đơn khi chỉ mới nửa ngày. Nàng mở cửa ra ngoài, nàng muốn đi tìm Hoa Nhược Hư.
Vừa mới tới cửa, nàng bỗng phát hiện Hoa Nhược Hư đang đi về phía này, trong lòng không khỏi hân hoan, lập tức bước ra đón tiếp.
“Lâm tỷ, tỷ định ra ngoài ư?” Hoa Nhược Hư thoáng bất ngờ hỏi.
“Đúng vậy, ta đang định đi tìm ngươi. Ngươi theo ta ra ngoài một chút được không?” Tây Môn Lâm ngọt ngào cười đáp. Hoa Nhược Hư gật đầu đồng ý, nàng đã mười năm chưa ra ngoài rồi.
Trong thành Kim Lăng, một thiếu niên áo trắng, dáng vẻ khôi ngô và một nữ tử áo vàng, tóc trắng xinh đẹp đang cùng nhau sóng bước, hấp dẫn ánh mắt của không ít người. Sự náo nhiệt ban ngày đã qua đi, Hoa Nhược Hư trong lòng bỗng có một loại cảm giác an tĩnh trước nay chưa từng có.
“Thiếu gia!” Một thanh âm ôn nhu truyền tới, tiếp theo là một thân thể thơm mát mềm mại nhào vào người hắn.
“Tiểu Tuyết” Hoa Nhược Hư khẽ gọi một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ánh mắt vô cùng trìu mến: “Tiểu Tuyết, muội không ở cùng Nhị sư tỷ sao?” Hoa Nhược Hư từ miệng Hoa Ngọc Loan đã biết Hàm Tuyết bình yên vô sự. Bất quá lại nghĩ Hàm Tuyết đang ở bên Hoa Ngọc Phượng, nên định vào lúc đến chỗ Hoa Ngọc Phượng sẽ đồng thời gặp nàng sau.
“Thiếu gia, tiểu Tuyết không ở cùng tiểu thư nữa” Hàm Tuyết bỉu môi, làm nũng “Thiếu gia, từ nay về sau tiểu Tuyết đi theo người, người có chịu không?”.
“Tiểu Tuyết, thân thể muội bây giờ có khoẻ không?” Hoa Nhược Hư nhất thời không biết trả lời thế nào, đành suy nghĩ hỏi sang chuyện khác.
“Thiếu gia, muội khoẻ lại từ lâu rồi! Muội mặc kệ, dù sao từ đây về sau muội sẽ đi theo huynh mà.” Hàm Tuyết khư khư ôm lấy cánh tay Hoa Nhược Hư, đột nhiên phát hiện bên cạnh hắn còn có Tây Môn Lâm. Trên mặt liền lộ ra vẻ địch ý, đôi mắt đẹp trừng lên nhìn Tây Môn Lâm, đôi má phụng phịu quay sang Hoa Nhược Hư hỏi: “Thiếu gia, nàng ta là ai?”
“Tiểu muội muội, ta tên là Tây Môn Lâm, muội có thể gọi ta là Lâm tỷ.” Tây Môn Lâm nhìn dáng vẻ đáng yêu của Hàm Tuyết, bỗng sinh lòng yêu thích.
“Ta không phải là tiểu muội muội, ta là Hàm Tuyết, thiếu gia hay gọi ta là Tiểu Tuyết.” Hàm Tuyết có chút bất mãn nói, đột nhiên như nhớ tới cái gì, vội kéo tay Hoa Nhược Hư tiến về phía trước, miệng bảo: “Thiếu gia, muội đưa huynh đi gặp hai người nhé”
Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ đi theo Hàm Tuyết vài bước, đến trước mặt Vân thúc và Vân thẩm theo lời nàng giới thiệu, hắn cũng nhận ra hai người rất yêu quý Hàm Tuyết.
“Hoa công tử, Tiểu Tuyết ngày nào cũng nhắc tới cậu, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi. Hy vọng công tử có thể đối đãi tốt với nó!” Vân thẩm thở dài một tiếng. Mấy ngày qua, bà đã nghe được không ít sự tình về Hoa Nhược Hư. Mặc dù bà cảm thấy Hàm Tuyết đi theo hắn quả có chút uỷ khuất, bất quá nàng đã thích hắn như vậy, bà cũng không tiện nói làm gì. Dù sao, theo quan điểm của bà, Hàm Tuyết có thể vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
“Hai vị tiền bối cứ yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt cho Tiểu Tuyết” Hoa Nhược Hư gật đầu nói.
“Hoa công tử đã nói vậy, chúng ta có thể yên tâm rồi. Tiểu Tuyết, sau này nhớ về cốc thăm chúng ta nhé!” Vân thúc nhẹ thở dài, giọng nói có chút không nỡ. Trong lòng bọn họ đã xem Hàm Tuyết như là con gái ruột của mình. Bất quá họ cũng không thể mãi theo nàng được, một khi nàng đã tìm được nơi chốn, đã đến lúc bọn họ nên trở về.
Hàm Tuyết gật gật đầu, đôi mắt đẹp đong đầy lệ hoa. Nàng đưa mắt nhìn Vân thúc và Vân thẩm dần xa khuất khỏi tầm mắt.
/176
|