Tình Kiếp Tam Sinh

Chương 16: Vĩ thanh: bất tử

/19


Moi tim!

Vẻ mặt Diêm Vương nghiêm nghị viết ra hai chữ.

Tôi quỳ trong điện Diêm Vương, lần đầu tiên dập đầu lạy Diêm Vương.

Tôi ở trần gian, nói ít thì cũng đã giết cả mấy ngàn người, làm đảo lộn trật tự luân hồi. Chịu hình phạt moi tim quả thật vẫn còn là nhẹ, chắc hẳn Diêm Vương đã phải âm thầm gánh không ít áp lực vì tôi.

Trước khi tôi đến địa ngục chịu hình phạt, Hắc Vô Thường kéo tay tôi thở dài, nói: “Vốn là một hòn đá, khó khăn lắm mới có được chút tâm tư mà lại bị moi tim. Tuy rằng vẫn là linh vật, nhưng có khác gì so với một hòn đá biết động đậy đâu?”.

Tôi nói: “Chẳng phải là vẫn còn có óc sao?”.

Hắc Vô Thường tiếp tục lắc đầu thở dài. Tiểu quỷ Giáp, Ất cũng một bộ dạng bi thương như vậy. Duy chỉ có Bạch Vô Thường vẫn giữ được bộ mặt lạnh lùng thường ngày: “Hối hận chứ?”.

Tôi biết huynh ấy đang hỏi điều gì. Tôi trở về âm phủ, Mạch Khê nhất định có biết, bây giờ chàng đã lịch kiếp xong, là một thần quân, cầu xin cho tôi, rất có thể tôi sẽ được miễn tội. Hơn nữa, lần này tôi chịu phạt, trong mắt người khác phần nhiều là vì Mạch Khê.

Nhưng chàng không làm gì cả, ngay cả xuống âm phủ nhìn tôi một cái cũng không.

Tôi nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Không hối hận”.

“Vì sao?”.

Tôi quay đầu nhìn đường Hoàng Tuyền dài vô tận, ở đó không ngớt có những linh hồn đi xuống, nhưng trong mắt tôi chỉ còn lại thảm hoa bỉ ngạn rực rỡ mà cô đơn bên đường, giống như ngày đầu gặp gỡ Mạch Khê, ánh mặt trời của nhân gian trút xuống rải đầy mặt đất.

“Thật trùng hợp tôi lại nhìn thấy khung cảnh ấy. Tôi cũng không biết làm thế nào”. Tôi thở dài, tự giễu mình: “Có lẽ mất đi trái tim này thì sẽ hối hận thôi”.

Bạch Vô Thường không nói thêm lời nào, đưa tôi đến thẳng nơi chịu phạt rồi mới quay người đi ra.

Quá trình moi tim diễn ra rất thuận lợi, tên quỷ thi hành hình phạt cho tôi ra tay rất nhanh. Tôi mới cảm thấy mũi dao đâm vào lồng ngực thì trái tim ấm nóng vẫn còn đập trong lồng ngực tôi đã bị lấy ra. Cho đến khi vết thương được khâu lại, tôi mới cảm thấy đau.

Hóa ra, hòn đá không còn tim nữa cũng biết đau.

Âm giới có quy định, linh vật hoặc là quỷ quái phải chịu hình phạt thì không được nhận sự giúp đỡ. Cho nên hôm đó tôi phải một mình bò về hòn đá Tam Sinh. Máu chảy ra từ vết thương trên ngực, thấm đẫm áo, rơi đầy mặt đất.

Sau này, khi tôi ở trong hòn đá dưỡng thương, tiểu quỷ Giáp lén nói với tôi, những vết máu mà tôi lưu lại trên mặt đất mọc lên từng đóa hoa tỏa hương thơm ngát, có người gọi đó là hoa mai, đẹp lắm.

Thoạt nghe tôi không tin.

Âm giới tăm tối này là nơi tử khí nặng nề. Âm phủ, Vong Xuyên là nơi chết chóc. Chỉ có tử vật, từ trước đến nay không hề có sinh vật. Trừ một số thần linh vô vị thỉnh thoảng chiếu cố đến, nơi âm phủ này làm sao có thể tự mọc hoa được.

Cho đến mãi sau này, ở trong hòn đá tôi cũng ngửi thấy mùi thơm của hoa mai.

Tiểu quỷ Ất nói với tôi: “Tam Sinh, chân thân của cô ở giữa những bông hoa đỏ xinh đẹp, vừa thơm vừa đẹp, sắp không còn giống như linh vật âm giới chúng ta nữa rồi”.

Tôi không biết chuyện này là thế nào, cũng lười không muốn nghĩ. Sau khi bị moi tim, tôi dường như nhẹ nhõm hơn rất nhiều, chút hiếu kỳ từng có trước kia, cảm giác không nỡ cũng dần dần nhạt đi. Chỉ là thỉnh thoảng trong đầu vẫn còn lướt qua hình bóng Mạch Khê.

Nhưng tôi nghĩ, cùng với thời gian chầm chậm trôi đi, hình bóng đẹp đẽ này rồi cũng có ngày tan biến trong đầu óc tôi thôi!

Giống như vết thương trên ngực dần dần lành lại, rồi cũng sẽ có ngày đến vết sẹo cũng không còn.

Khi vết thương lành hẳn, tôi có thể ra khỏi hòn đá đi bộ vài bước, hoa mai mà mọi người kể là nở bên mình tôi cũng đã sớm tàn rồi.

Tôi không hề có cảm giác nuối tiếc, tôi càng lúc càng nhận ra một cách sâu sắc rằng, bất kể là ánh mặt trời nơi trần thế hay mai đỏ hương thầm mê đắm lòng người, hay cả Mạch Khê dịu dàng như ngọc thì cũng nên trở thành khói mây dĩ vãng, thổi nhẹ một cái là bay đi.

Cuộc sống ở âm giới không có gì khác so với ngày trước, tôi vẫn ngày ngày đi bộ bên bờ Vong Xuyên, ngày ngày đều tựa vào hòn đá đọc sách từ trần gian mang xuống.

Chỉ có điều những khao khát từng giấu trong đáy sâu tâm hồn giờ đây đều biến thành những hồi ức đơn thuần trong đầu. Những tình tiết đẹp đẽ cũng không còn có thể khiến tôi xúc động như trước nữa.

Một ngày, tôi từ bên bờ Vong Xuyên tản bộ về, ngẩng đầu nhìn, lần nữa lại vô tình nhìn thấy bóng người đang đứng bên tôi.

Một tay chàng đặt lên hòn đá, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống, không biết đang nghĩ gì. Khoảnh khắc đăm chiêu tĩnh lặng đó đã vẽ nên một bức tranh tuyệt mỹ.

“Mạch Khê...”. Tôi mở miệng, khẽ gọi hai tiếng đã lâu lắm rôi không gọi.

Người kia liền từ từ ngẩng đầu lên trong tiếng gọi của tôi.

Nhìn thấy gương mặt lâu lắm rồi không gặp ấy, tôi bất giác đưa tay áp lên tim mình, nơi trống rỗng ấy không còn cảm giác của trái tim đập rộn ràng nữa.

Nhưng vì sao, tôi lại không kìm được muốn khóc.

Bây giờ tôi mới hiểu, hóa ra không phải tôi không nhớ nhung, mà chỉ là cố ép mình không nhớ nữa. Sợ rằng nỗi nhớ điên cuồng trào ra sẽ không có cách nào kìm giữ lại.

Trong ánh mắt càng lúc càng nhòa đi của tôi chàng nở nụ cười thật ấm áp: “Chẳng phải nàng nói muốn quyến rũ ta sao? Biểu hiện ngốc nghếch như vậy làm sao có thể lọt vào mắt bản thần được”.

Tôi đứng im bất động.

Chàng cười, đưa tay về phía tôi: “Tam Sinh, lại đây ta xem nào”.

Chân tôi bất giác tự tiến lại gần chàng. Chàng vuốt tóc tôi: “Chẳng phải nàng ghét nhất là bị người khác đụng vào tóc nàng sao?”.

Tôi thành thật gật đầu: “Vì hòn đá mọc tóc đâu có dễ”.

“Ta đụng vào tóc thế này, nàng có tức giận không?”.

Tôi lắc đầu: “Không, vì là Mạch Khê”.

Chàng híp mắt cười vô cùng vui sướng. Tôi nói: “Chàng bây giờ là chiến thần rồi, em đánh không lại được chàng nữa”. Tay chàng đột nhiên dừng lại, chàng càng ấn mạnh lên tóc tôi. Tôi lại nói: “Cho dù có đánh lại được, em cũng không thể ra tay”.

“Không nỡ sao?”.

“Không nỡ”.

Chàng trầm ngâm, đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau: “Tam Sinh, cùng ta lên thiên đình nhé. Nàng thích mai như vậy thì làm tiên nữ hoa mai có được không?”.

Tôi ngẩng đầu nhìn chàng, thấy vẻ mặt chàng nghiêm túc, biết là chàng không nói đùa, tôi bất giác sợ đến mức lùi lại phía sau, muốn vùng ra khỏi tay chàng. Chàng lại càng giữ chặt hơn.

Tôi có chút hoảng loạn: “Em chỉ là linh vật nơi âm phủ, là đá Tam Sinh người đầy âm khí, vốn không nên lên thiên đình, hơn nữa, bây giờ lại bị mất tim...”.

Mạch Khê thở dài một tiếng: “Tam Sinh, nàng dùng ba kiếp để quyến rũ ta, bây giờ đã quyến rũ được, lại muốn quay lưng bỏ chạy sao? Như vậy không được. Ta không thể buông tay được”.

“Chàng... nói gì cơ?”.

“Tam Sinh, nàng đã quyến rũ được ta rồi.”

Tôi ngơ ngác.

Mạch Khê lấy trong lòng ra một vật hình tròn phát sáng: “Vốn dĩ muốn đưa cho nàng muộn một chút”. Chàng niệm chú, tôi chỉ thấy vật trong lòng bàn tay chàng lóe sáng, thoáng chốc không nhìn thấy đâu nữa, ngay sau đó tôi thấy lồng ngực mình nóng ran, cảm giác ấm áp lâu lắm rồi không có lại một lần nữa trào lên trong tim tôi.

Trái tim của tôi.

Mạch Khê đã trả lại cho tôi trái tim trước đó bị moi đi.

Tình cảm trong tim tôi trào lên mãnh liệt, dồn nén lên huyết dịch làm nỗi đau ấm áp lan tỏa toàn thân: “Mạch Khê! Em... em...”. Nước mắt trào ra, “Em sinh ra ở Vong Xuyên, từ trước đến nay chưa từng được sống thực sự, ở cái nơi chết chóc này một thời gian dài như vậy, em sợ em không biết sống”.

Ngón tay chàng nhẹ nhàng vuốt má tôi, dịu dàng nói: “Nơi đây đã nuôi dưỡng Tam Sinh, mà Tam Sinh của ta là một linh vật sống phóng khoáng mạnh mẽ nhất mà ta thấy, nàng làm sao lại không biết sống”.

Chàng lại nói: “Tam Sinh, Vong Xuyên bất tử”. Chàng khẽ vò tóc tôi: “Cùng ta lên thượng giới, làm vợ của chiến thần có được không?”.

“Chàng đã bị em quyến rũ rồi phải không?”.

Chàng thở dài: “Bị quyến rũ lâu rồi”.

Tôi cúi đầu, ngả vào vòng tay chàng, nhẹ nhàng đưa tay ôm chặt lấy eo chàng, nhẹ nhàng áp má lên ngực chàng.

“Có lấy ta không?”.

“Lấy”.


/19

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status